Quyển 1 - Chương 2
SamyYuu
17/11/2013
Cô nhi viện đang bốc cháy !!!!
“ … ” – San San đứng yên , chân như lún xuống mặt đất không thể nhấc lên được . Đứa bé 9 tuổi này đang nhìn thấy điều kinh hoàng mà không đứa trẻ nào bằng tuổi nó nên nhìn .
“ KHÔNG !!!!!!!!!!! ” Đến lúc này nó mới gào thét , nước mắt chảy ra giàn giụa , San chạy nhanh vào cô nhi viện .
Lửa cháy khắp nơi và như ăn mòn mọi thứ ở mọi nơi mà nó lan ra . San chạy hỗn loạn trong đêm tối , nó thét gào kêu tên mọi người nhưng xung quanh chỉ toàn một màu đỏ rực và tỏa ra hơi nóng như ăn sâu vào da thịt . Nó chẳng thấy ai , chẳng thấy một ai cả .
“ San San … ” – Tiếng gọi nhỏ phát ra dưới chân , là sơ Thúy Hạnh !
“ Sơ !!! ”
San ngồi xuống , tay nó nắm lấy bàn tay đầy những vết nhọ đen. Bà ấy nằm sấp, có vẻ như đã phải rất cố gắng để ra đến được nơi này .
San cứ khóc , nó chẳng biết làm gì cả . Tâm lí của một đứa trẻ không bao giờ bằng người lớn , nhất là trước những việc kinh khủng như thế này .
Sơ Thúy Hạnh đưa tay vào trong cổ áo lấy ra sợi dây chuyền hình thánh giá tuyệt đẹp đưa cho nó .
“ Hãy giữ lấy,con phải cứu lấy mọi người.Phải…phải cố sống thật tốt,phải mạnh mẽ,đừng bao giờ từ bỏ, buông xuôi. Người sẽ luôn chở che con .” – Bà ấy nói trong nước mắt , tiếng nấc nhiều như lệ rơi .
“ Đi đi ! Đi đi !!! ”
Sơ nói lớn bằng những sức lực còn lại của mình . San San vẫn khóc , nó bị hoảng và nó không biết làm gì .
Rắc …rắc … RẦM !!!!!!!!!
Khúc gỗ trên trần rơi xuống ngay chỗ nó đứng . Nhanh quá , San chẳng thấy gì cả .
Nó thấy ấm và thấy nước rơi xuống mặt . Ơ đây là ...
“ Sơ ơi !!!!! ” – San gào thét khi nhận ra sơ Thúy Hạnh đã đỡ cho nó . Bà ấy ngất đi , mắt nhắm nghiền .
Việc này như thức tỉnh San , nó nhận ra điều nó cần làm nhất vào ngay lúc này .
San chui ra , nó nhìn sơ mà nuốt nước mắt vào trong . Nhất định phải mạnh mẽ . Thế là San mím môi , nó chạy nhanh qua những ngọn lửa đang cháy lớn đến chỗ chiếc điện thoại bàn .
“ Hộc hộc . ” – San thở hổn hển , may quá , đường dây vẫn chưa bị lửa thiêu đốt đến .
San nhấc máy lên , gọi nhanh đến số 114 . Từng chiếc đổ chuông tít tít trôi qua mà nó vốn dĩ cảm thấy là rất ngắn nay lại dài như một thập kỉ .
“ Chú ơi có cháy tại cô nhi viện Nam Thành Đà Nẵng !!! ”
“ Alô… Alô…Alô !!!!!!! ” Tiếng đàn ông bên đầu dây kia cứ “ alô ” mãi vì chưa kịp nghe rõ nhưng ông ta không còn nghe ai hồi đáp nữa .
Bên đầu dây này , San San đã biến mất khỏi nơi có chiếc điện thoại bàn mà nó đứng khi nãy .
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Thả cháu ra !!!! Thả ra !!!!!!!!!!! ” – San cố hét trong vô vọng khi bị một bóng đen vác đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt .
Nhanh như cắt , San được đặt xuống ở một nơi an toàn ngoài cô nhi viện . Nơi này có nhiều ghế đá và cây nhỏ , một nơi khá vắng vẻ và thực chất San cũng chẳng biết đây là đâu .
San nhìn xung quanh , khoan đã …!!!!
Trời ơi là bạn của nó trong cô nhi viện !!! Tất cả đều ở đây !!!!
San chạy đến nhìn rõ để biết mình không hề mơ . Con bé không mơ , đây là sự thực , tất cả đều ở đây , họ được đặt nằm trên những chiếc ghế đá , có đứa thì nằm xuống đất . Họ đều bất tỉnh nhưng trên hết , họ vẫn bình an !!!
“ Khoan đã …!!!! ” – San quay sang phía sau nhìn người bí ẩn đã đem mình đến đây .
Theo nó nghĩ , ít nhất thì một con bé 9 tuổi cũng phải cảm thấy thắc mắc và nghi ngờ đôi chút về người phóng hỏa .
“ Tại sao lại đốt nhà cháu !!!! ” – Đối với San , cô nhi viện là nhà .
Người đó quay lại , nhìn nó và cúi xuống . Đó là một người con trai . Anh ta nói gì đấy , rõ ràng là đã nói gì đấy rồi đưa tay ấn nhẹ vào trán nó .
Đôi mắt lờ đờ , San dần ngất đi .
Ngọn lửa được tắt dần và đội cứu hỏa cũng đến . Năm đó ai cũng rất ngạc nhiên khi bên trong cô nhi viện chẳng còn một ai , sau khi rà sát tìm kiếm thì nhìn thấy hàng chục lũ trẻ nằm lê lết ngay tại công viên nhỏ gần đó. San San cũng được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh . Không ai biết chuyện gì xảy ra chỉ có mình San nhưng vì bị sốc tâm lí mà ảnh hưởng đến trí nhớ . San gần như quên hết tất cả .
Ngày hôm sau vụ cháy được đăng lên báo và được điều tra kĩ càng . Nhưng không lâu sau mọi chuyện lắng xuống và mọi nỗ lực điều tra đều đi đến ngõ cụt , họ có bằng chứng là một điếu thuốc và quyết định kết luận khi nó chiếm 70% nguyên nhân trong việc điều tra , do điếu thuốc đã bị gió cuốn vào đống báo cũ rồi dẫn đến hỏa hoạn .
Những đứa trẻ sau đó đều được chuyển đến cô nhi viện khác trong thành phố hay được nhận nuôi .
San San cũng được nhận nuôi .
Mọi người đều bình yên duy chỉ có một người ra đi : sơ Thúy Hạnh . Lễ mai táng được diễn ra sau đấy trong sự tiếc nuối vô cùng của mọi người nhất là bọn trẻ .
San San chỉ được dự lễ một chút rồi phải quay về với mẹ nuôi , cũng vì thế mà không phải đứa trẻ nào trong cô nhi viện nó cũng đều gặp lại . Đó là bất đắc dĩ , San San muốn sống ở cô nhi viện nơi nó xem là nhà và với sơ Thúy Hạnh , người nó xem là mẹ và đã nói chuyện với nó trước khi ra đi .
San San mãi không bao giờ quên được dù những gì nó còn nhớ là rất ít và cứ thế , nó phải rời xa nơi mà nó từng lớn lên vì bây giờ , cô nhi viện Nam Thành hay sơ Thúy Hạnh – những thứ , những người quan trọng nhất của nó đã không còn trên thế gian .
Bác Ánh và Minh có đến tang lễ nhưng khi ấy , San San đã ra về . Đúng như cảm giác của Minh khi ấy , có vẻ sẽ phải rất lâu sau này họ mới có thể gặp lại nhau . Dù đó là điều không ai muốn nhưng cuộc sống mà , không phải lúc nào mọi thứ cũng theo ý mình .
Cứ thế , thời gian trôi qua , mọi thứ dần trôi vào quên lãng nhưng những người trong cuộc mãi không thể quên .
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
BẢY NĂM SAU .
THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH .
“ … ” – San San đứng yên , chân như lún xuống mặt đất không thể nhấc lên được . Đứa bé 9 tuổi này đang nhìn thấy điều kinh hoàng mà không đứa trẻ nào bằng tuổi nó nên nhìn .
“ KHÔNG !!!!!!!!!!! ” Đến lúc này nó mới gào thét , nước mắt chảy ra giàn giụa , San chạy nhanh vào cô nhi viện .
Lửa cháy khắp nơi và như ăn mòn mọi thứ ở mọi nơi mà nó lan ra . San chạy hỗn loạn trong đêm tối , nó thét gào kêu tên mọi người nhưng xung quanh chỉ toàn một màu đỏ rực và tỏa ra hơi nóng như ăn sâu vào da thịt . Nó chẳng thấy ai , chẳng thấy một ai cả .
“ San San … ” – Tiếng gọi nhỏ phát ra dưới chân , là sơ Thúy Hạnh !
“ Sơ !!! ”
San ngồi xuống , tay nó nắm lấy bàn tay đầy những vết nhọ đen. Bà ấy nằm sấp, có vẻ như đã phải rất cố gắng để ra đến được nơi này .
San cứ khóc , nó chẳng biết làm gì cả . Tâm lí của một đứa trẻ không bao giờ bằng người lớn , nhất là trước những việc kinh khủng như thế này .
Sơ Thúy Hạnh đưa tay vào trong cổ áo lấy ra sợi dây chuyền hình thánh giá tuyệt đẹp đưa cho nó .
“ Hãy giữ lấy,con phải cứu lấy mọi người.Phải…phải cố sống thật tốt,phải mạnh mẽ,đừng bao giờ từ bỏ, buông xuôi. Người sẽ luôn chở che con .” – Bà ấy nói trong nước mắt , tiếng nấc nhiều như lệ rơi .
“ Đi đi ! Đi đi !!! ”
Sơ nói lớn bằng những sức lực còn lại của mình . San San vẫn khóc , nó bị hoảng và nó không biết làm gì .
Rắc …rắc … RẦM !!!!!!!!!
Khúc gỗ trên trần rơi xuống ngay chỗ nó đứng . Nhanh quá , San chẳng thấy gì cả .
Nó thấy ấm và thấy nước rơi xuống mặt . Ơ đây là ...
“ Sơ ơi !!!!! ” – San gào thét khi nhận ra sơ Thúy Hạnh đã đỡ cho nó . Bà ấy ngất đi , mắt nhắm nghiền .
Việc này như thức tỉnh San , nó nhận ra điều nó cần làm nhất vào ngay lúc này .
San chui ra , nó nhìn sơ mà nuốt nước mắt vào trong . Nhất định phải mạnh mẽ . Thế là San mím môi , nó chạy nhanh qua những ngọn lửa đang cháy lớn đến chỗ chiếc điện thoại bàn .
“ Hộc hộc . ” – San thở hổn hển , may quá , đường dây vẫn chưa bị lửa thiêu đốt đến .
San nhấc máy lên , gọi nhanh đến số 114 . Từng chiếc đổ chuông tít tít trôi qua mà nó vốn dĩ cảm thấy là rất ngắn nay lại dài như một thập kỉ .
“ Chú ơi có cháy tại cô nhi viện Nam Thành Đà Nẵng !!! ”
“ Alô… Alô…Alô !!!!!!! ” Tiếng đàn ông bên đầu dây kia cứ “ alô ” mãi vì chưa kịp nghe rõ nhưng ông ta không còn nghe ai hồi đáp nữa .
Bên đầu dây này , San San đã biến mất khỏi nơi có chiếc điện thoại bàn mà nó đứng khi nãy .
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Thả cháu ra !!!! Thả ra !!!!!!!!!!! ” – San cố hét trong vô vọng khi bị một bóng đen vác đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt .
Nhanh như cắt , San được đặt xuống ở một nơi an toàn ngoài cô nhi viện . Nơi này có nhiều ghế đá và cây nhỏ , một nơi khá vắng vẻ và thực chất San cũng chẳng biết đây là đâu .
San nhìn xung quanh , khoan đã …!!!!
Trời ơi là bạn của nó trong cô nhi viện !!! Tất cả đều ở đây !!!!
San chạy đến nhìn rõ để biết mình không hề mơ . Con bé không mơ , đây là sự thực , tất cả đều ở đây , họ được đặt nằm trên những chiếc ghế đá , có đứa thì nằm xuống đất . Họ đều bất tỉnh nhưng trên hết , họ vẫn bình an !!!
“ Khoan đã …!!!! ” – San quay sang phía sau nhìn người bí ẩn đã đem mình đến đây .
Theo nó nghĩ , ít nhất thì một con bé 9 tuổi cũng phải cảm thấy thắc mắc và nghi ngờ đôi chút về người phóng hỏa .
“ Tại sao lại đốt nhà cháu !!!! ” – Đối với San , cô nhi viện là nhà .
Người đó quay lại , nhìn nó và cúi xuống . Đó là một người con trai . Anh ta nói gì đấy , rõ ràng là đã nói gì đấy rồi đưa tay ấn nhẹ vào trán nó .
Đôi mắt lờ đờ , San dần ngất đi .
Ngọn lửa được tắt dần và đội cứu hỏa cũng đến . Năm đó ai cũng rất ngạc nhiên khi bên trong cô nhi viện chẳng còn một ai , sau khi rà sát tìm kiếm thì nhìn thấy hàng chục lũ trẻ nằm lê lết ngay tại công viên nhỏ gần đó. San San cũng được tìm thấy trong tình trạng bất tỉnh . Không ai biết chuyện gì xảy ra chỉ có mình San nhưng vì bị sốc tâm lí mà ảnh hưởng đến trí nhớ . San gần như quên hết tất cả .
Ngày hôm sau vụ cháy được đăng lên báo và được điều tra kĩ càng . Nhưng không lâu sau mọi chuyện lắng xuống và mọi nỗ lực điều tra đều đi đến ngõ cụt , họ có bằng chứng là một điếu thuốc và quyết định kết luận khi nó chiếm 70% nguyên nhân trong việc điều tra , do điếu thuốc đã bị gió cuốn vào đống báo cũ rồi dẫn đến hỏa hoạn .
Những đứa trẻ sau đó đều được chuyển đến cô nhi viện khác trong thành phố hay được nhận nuôi .
San San cũng được nhận nuôi .
Mọi người đều bình yên duy chỉ có một người ra đi : sơ Thúy Hạnh . Lễ mai táng được diễn ra sau đấy trong sự tiếc nuối vô cùng của mọi người nhất là bọn trẻ .
San San chỉ được dự lễ một chút rồi phải quay về với mẹ nuôi , cũng vì thế mà không phải đứa trẻ nào trong cô nhi viện nó cũng đều gặp lại . Đó là bất đắc dĩ , San San muốn sống ở cô nhi viện nơi nó xem là nhà và với sơ Thúy Hạnh , người nó xem là mẹ và đã nói chuyện với nó trước khi ra đi .
San San mãi không bao giờ quên được dù những gì nó còn nhớ là rất ít và cứ thế , nó phải rời xa nơi mà nó từng lớn lên vì bây giờ , cô nhi viện Nam Thành hay sơ Thúy Hạnh – những thứ , những người quan trọng nhất của nó đã không còn trên thế gian .
Bác Ánh và Minh có đến tang lễ nhưng khi ấy , San San đã ra về . Đúng như cảm giác của Minh khi ấy , có vẻ sẽ phải rất lâu sau này họ mới có thể gặp lại nhau . Dù đó là điều không ai muốn nhưng cuộc sống mà , không phải lúc nào mọi thứ cũng theo ý mình .
Cứ thế , thời gian trôi qua , mọi thứ dần trôi vào quên lãng nhưng những người trong cuộc mãi không thể quên .
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
BẢY NĂM SAU .
THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.