Final X

Quyển 2 - Chương 31: Cô Nàng Hậu Đậu

SamyYuu

22/02/2014



7cm…

5cm…

3cm…

1cm…

Anh Huy đang ăn vui vẻ với hai người còn lại thì bất chợt nhìn lên đồng hồ rồi giật mình :

“ Chết rồi, tôi quên mất đã hẹn Kỳ đi đặt áo cho CLB bóng đá. ” – Cậu nhanh chóng nhét phần ăn của mình vào miệng rồi gấp rút đứng đậy.

“ Này cậu có cần chừa lại không ? ” – San San hỏi với theo.

Bỏ miếng bánh từ miệng ra, Huy cười, cậu ghẹo Nam:

“ Nam trả tiền nên cho cô ăn hết phần còn lại đấy. ”

Tại sao Nam trả tiền mà lại cho San ăn hết chứ không phải Nam ? San cũng đặt nghi vấn nhưng nó nghĩ Huy đã nói như vậy rồi thì đừng nghĩ làm gì, cứ ăn thôi.

Có lẽ Huy đang rất gấp vì nói xong là cậu chạy đi ngay và còn nhìn đồng hồ không ngớt nữa. Buổi picnic giờ chỉ còn lại mình Nam và San . Thiệt tình là nếu hôm nay Huy không gặp vận may thì Nam đã đá cậu một phát cho bỏ tức rồi.

Lúc này, trên loa phát thanh của trường có tiếng thông báo, Nam và San dù ngồi trên tầng thượng cao vút vẫn có thể nghe rõ mồn một con chữ được phát ra:

“ Những học sinh đậu vào vòng 2 cuộc thi Strongest Students sẽ có một chuyến đi do BTC thực hiện nhằm kiểm tra sức khỏe và thể lực của mỗi thí sinh tham gia. Chuyến đi kéo dài 3 ngày 2 đêm, mọi chi tiết vui lòng đến phòng giám thị lấy thông tin. Xin cảm ơn. ”

“ Cái gì ? Ba ngày hai đêm ??? ” – San trố mắt ra, nó quay lại nhìn Nam ngay lập tức, kiểu như “ Anh không có ý kiến gì về vụ này à ? ”

“ Tôi cũng như cô thôi. ” – Nam nhận ra ánh nhìn San dành cho nên anh mới nói thế, vì thực sự anh không có bất cứ lời bình luận nào về chuyến đi này.

Nếu người đứng sau là thợ săn, Nam sẽ rất lo lắng nhưng vì anh biết Adam – người đứng đầu dòng họ Dương cũng là hiệu trưởng trường Kaisoul đứng sau tất cả nên anh không quá lo nghĩ về chuyện này.

Anh không thích Adam, Adam cũng không ưa anh nhưng dù sao Nam vẫn biết, vì loài ma cà rồng vẫn cần có anh để bảo toàn sự tồn tại của mình nên dù thế nào, Adam vẫn mãi không làm hại anh.

Sự tồn tại của họ, ít nhất phải cần có anh.



Ăn xong, San và Nam nhanh chóng dọn mớ hỗn độn của cả ba người. Nam xách đồ và San cũng xách đồ, nếu muốn trách thì hãy trách vì sao tên Anh Huy hẹn Gia Kỳ vào ngày hôm nay đã khiến họ trở thành những người bỏ vỏ trong khi Huy cũng là người lột vỏ.

Đi từng bước xuống cầu thang, họ phải thật cẩn thận, Nam thì chẳng nói gì nhưng lo nhất là San San, con người hậu đậu ghê gớm, đi đã không xong mà còn vừa đi, vừa cười, vừa nói.

“ Coi chừng té đó. ” – Nam nhắc nhở, nó nói nhiều quá đến mức anh sợ San nuốt cái lưỡi của nó vào trong luôn.

“ Lo gì . ” – San cười hề hề - “ Á !!!!!!!!!!! ”

“ Coi chừng ! ”



Nhanh như cắt, Nam dồn hết đồ của mình vào một bên tay, tay còn lại thì kéo San lại cho nó khỏi ngã.

Về phần San San, đúng là con người hậu đậu, vừa nhắc nhở tức thì đã trượt chân xuống cầu thang, nếu không nhờ Nam kéo lại thì có lẽ nó đã nằm dài thẳng cẳng dưới đất rồi.

Cơ mà… đó là chuyện đáng nói nhưng không đáng nói bằng chuyện giờ đây San San đang ôm Thiên Nam và hai người như kiểu “ anh đẩy em vào bức tường ” vậy.

Yên tâm, họ chưa hôn nhau =3= .

“ Cô thực sự biết cách hành hạ người khác đó . ” – Thiên Nam thở phào, anh không để ý gì mấy tư thế của họ ngay lúc này nhưng San San thì khác, nó rụt tay lại rồi mặt đỏ bừng lên và mắt còn tránh ánh nhìn của Nam nữa.

“ Cô làm gì vậy ? ” – Tất nhiên là thông minh và giỏi quan sát như Nam thì chuyện nhận ra biểu hiện ngại ngùng trên gương mặt San dễ như ăn cháo vậy.

Cơ mà anh chàng này ghê lắm, con nhỏ đang ngại, mặt đỏ muốn xì khói thì Nam lại cứ được nước lấn tới. Anh chẳng có ý gì, kiểu ghẹo cô nàng cho vui vậy thôi.

“ Anh làm gì vậy ? ” – San không nhìn vào mắt Nam nhưng nó có thể cảm nhận Nam đang đưa mặt lại gần nó, rất gần – “ Tránh ra trước khi tôi ác độc.”

Nam phì cười : “ Ờ hớ, cưng sẽ làm gì anh ? ” – Nói đến đây, Nam đưa tay nhẹ lên cằm San và chỉnh mặt nó lại đối diện nhìn anh. San càng thế Nam càng thích trêu.

“ Đừng trách tôi độc ác. ” – San nói.

Nam thì dường như phớt lờ, anh cố tình chu môi ra chụt chụt và tiến sát lại mặt San.

Rất gần, rất gần…

7cm…

5cm…

3cm…

1cm…

“ Hây daaaaaaa !!!!!! ”



1 giây không nghe thấy gì



2 giây không nghe thấy gì



3 giây vẫn im bặt





4 giây rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ????



..

.

“ Trời ơi bộ cô là sumô hả ???!!!! Con gái gì mạnh dữ vậy ???!!!! ”

Đến giờ, San mới nhỏ mắt ra thì nó thấy Nam đang oán hận nhìn nó, anh ngồi bịch dưới đất còn đồ trong tay khi nãy thì nằm hỗn độn dưới chân cầu thang. Ra là trong phút hoảng loạn, San đã xô mạnh Nam ra.

“ Ai biểu anh nhây ? ”

Nam không đáp, anh chỉ nhìn nó rồi bất chợt phì cười, đúng là bó tay. Đứng đậy, cảm giác đau khi nãy cũng không còn. Vì anh là ma cà rồng nên vết thương được chữa lành rất nhanh, một cái đẩy rất mạnh của San đúng là khiến Nam đau thật nhưng thoáng chốc lại hết ngay.

Nhặt đồ xong, họ lại ôm đồ lên và đi tiếp. Trong suốt thời gian di chuyển, họ không nói gì với nhau nữa. Bất chợt, Nam hỏi, câu hỏi đối với Nam là khá nặng nề vì nó mang sự nghiêm túc thực sự của anh.

“ San San này, tôi hỏi cô một câu nhé. ”

“ Uh, anh hỏi đi. Hôm nay lịch sự dữ. ”

Bước chân Nam dừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt nó, điều đó khiến San đang đứng thấp hơn Nam hai bậc phải ngước nhìn lên. San không biết nhưng nó cảm thấy trông Nam lúc này có gì thật bí ẩn.

“ Cô có quen ai tên Adam không ? ”

“ Không… ”

“ Vậy còn một người đàn ông có mái tóc vàng và đôi mắt màu bạch hổ, cô có quen ai trông như thế không ? ”

“ Không … ”

Nam thở dài vì anh biết San nói thật. Nhìn vào mắt San, Nam có thể nhìn thấy điều đó. Khả năng khiến Nam nổi trội hơn tất cả những ma cà rồng khác chính là nhìn thấy lời thật giả đằng sau ánh mắt một người.

“ Cơ mà … ” – San bỗng nói ngập ngừng – “ Tại sao anh lại hỏi tôi có quen người đàn ông nào trông như thế không mà không hỏi tôi có biết ai như thế không ? ” – San nói, câu nói khiến Nam như được thắp lên tia hi vọng, chẳng lẽ anh sắp tìm được câu trả lời cho việc bức ảnh người con gái mang gương mặt của San San xuất hiện dưới căn hầm phòng hiệu trưởng ?

“ Được, vậy cô có biết không ? ” – Nam hỏi thật chậm, anh đang rất trông chờ.

San suy nghĩ một hồi, nó thấy Nam trông thật căng thẳng, phút chốc nó cười:

“ Tôi đùa đấy, thật ra là không . ”



Con nhỏ này tính đùa Nam hay sao, anh thực sự tức chết với nó mà !

“ Ai biểu khi nãy anh đùa tôi, coi như giờ chúng ta huề. ” – San cười, nó không quên lêu lêu Nam vào cái.

Rồi San quay lưng lại và bước đi. Nam đứng sau, nhìn theo dáng San, anh không cảm thấy tức giận gì cả, lại thấy vui trong lòng mới chết chứ. Chắc Nam điên rồi, vì trước giờ anh không hay vui vì những chuyện giản đơn thế này. Vậy mà giờ, dù bị đem ra đùa giỡn, Nam lại cảm thấy rất buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Final X

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook