Quyển 2 - Chương 43: Đứa Trẻ Trong Thân Xác Người Lớn
SamyYuu
12/03/2014
PART I
Sau khi được bác sĩ chăm sóc, tình hình của Thanh Mai đã tốt lên rất nhiều.
“ Cứ để cô ấy ngủ một giấc, sẽ không sao đâu. ” – Cô bác sĩ mỉm cười , nhẹ nhàng căn dặn mọi người.
Sau khi đóng cửa phòng lại cho Mai nằm nghỉ, bọn con gái cứ xì xầm về chuyện Thiên Nam bế Thanh Mai trên tay nhưng Nam thì không quan tâm, anh lúc này trông lạnh lùng và bất cần kinh khủng. Anh không tiến về phòng nam mà đi đâu đó. San đứng im lặng, nó nhìn anh và nó quyết định không im lặng nữa, nó chạy theo là vì muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì chứ không phải cứ để anh tiếp tục như thế này.
“ Nam ! ” – San chặn đường Nam.
Thiên Nam không biểu hiện cảm xúc gì, gương mặt vẫn lạnh tanh.
“ Có chuyện gì vậy ? ” – San hỏi hơi ngập ngừng.
“ Ý cô là sao ? ” – Nói rồi, Nam bước sang một bên để tiến lên phía trước, anh bỏ mặc San San lại.
Thiên Nam chân dài hơn San nhiều, một bước chân của anh bằng ba bước chân của nó, thử hỏi đuổi theo con người này có mệt không chứ khi anh ta còn cố tình không muốn nghe lời nó nói.
“ Này. ” – San cứ đi gọi với theo nhưng Nam nhất quyết không quay đầu lại.
Thế là San cứ đi theo mãi, có khi nó còn chạy nữa, kêu hoài nhưng Nam vẫn cứ tiến về phía trước.
“ Á !!!! ”
Tiếng hét vang lên, Nam đứng lại ngay. Sự hoảng hốt thấy rõ trên gương mặt khi anh quay lại nhìn San, Nam vốn biết con bé này rất hậu đậu nên anh nghĩ có khi nó té nhào trên đất rồi chẳng chừng.
Nhưng trái với những gì anh nghĩ thì Nam lại thấy San đang cười rất tươi, hai mắt híp rịp không thấy cả mặt trời:
“ Hehe, không ngờ anh quay lại. ”
“ Cô… cô dám lừa tôi ? ”
“ Đành chịu, ai biểu anh không quay lại. ” – San làm mặt quỷ, trông tinh nghịch.
Thiên Nam nhìn San San, anh không còn giận dỗi gì cả nhưng chẳng lẽ giờ lại tươi cười với nó sau khi bị San lừa một vố. Nếu thế, con bé sẽ biết anh quan tâm nó ngay, không không, anh nào quan tâm nó, anh không hề quan tâm nó !
“ Nè, anh giận tôi à ? ” – San ngây ngô nhìn.
Chết tiệt, anh chịu thua.
Thấy San lúc này khiến Nam không thể tiếp tục giả vờ lạnh lùng hơn nữa. Anh lắc nhẹ đầu, mặt hơi dỗi như con nít ấy:
“ Tại cô bỏ rơi tôi. ” – Bình thường ăn nói đĩnh đạc, hôm nay chàng trai này bị San làm cho ti hí trong miệng.
“ Tôi bỏ anh hồi nào ??? ” – San mặt hốt hoảng, hai mắt nó trợn tròn lên.
“ Chứ gì nữa ! Cô với Huy vui vẻ thì cũng vừa vừa thôi, gì mà ôm nhau trên cát, đã vậy còn nằm im nhìn nhau nữa ! ” – Nam như nói hết bức xúc anh đã kìm nén bấy lâu.
San San nghĩ gì đấy rồi nó cười gian xảo:
“ Bộ thích tôi hả ? ”
“ Gì ??? ” – Nam dường như “ hớ ” lên một tiếng.
“ Đùa thôi, Thiên Nam thì làm sao thích tôi. ”
San cười ngoác miệng, tay đập đập lên vai Nam. Nam không biết nói gì nữa, tim anh sắp rớt ra ngoài khi nó hỏi anh như thế.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Alô ? ” – Nam quyết định nhấc máy sau một hồi suy nghĩ, chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy số điện thoại ấy hiện lên.
San thấy Nam nghe một hồi, gương mặt rất nghiêm túc, San nghĩ chắc là có chuyện gì đó.
“ Tại sao lại là tôi ? ”
Đó là câu thứ hai Nam nói trong cuộc đối thoại và câu cuối cùng chính là:
“ Tôi biết rồi. ”
Nam cúp máy, anh cất điện thoại vào trong túi quần, nhìn San:
“ Tôi đi một chút, nếu có ăn uống gì thì cô với Huy cứ ăn trước, không cần đợi. ”
“ Anh đi đâu ? ”
“ Một nơi thôi. ” – Rồi Nam lấy tay xoa nhẹ đầu San, đưa mặt sát lại gần nó – “ Tôi sẽ về ngay. ”
Thiên Nam rời đi nhanh chóng, San San thì cứ đứng nhìn theo. Càng ngày, cử chỉ Nam dành cho nó càng ấm áp và San cũng không hiểu rằng tại sao, mỗi khi nhìn bước chân Nam, San lại cảm thấy thế giới mà anh đang sống thì tối mù như đêm 30 vậy: bí ẩn và cô độc đến khôn cùng.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Này cô đi lâu quá đó . ” – Huy lập tức cằn nhằn khi thấy San quay lại chỗ suối nước nóng. Cậu không đi theo San đến nơi có Nam mà ngồi đây đợi cô nàng từ nãy đến giờ.
“ Xin lỗi, cậu đợi lâu chứ ? ” – San mặt hối lỗi. Anh Huy nghe thấy thế phì cười, có gì mà đáng xin lỗi ở đây, cô nàng này đúng là lạ người.
Sau khi đăng kí, trả tiền, mua đồ ăn xong xuôi, Huy, San và Pêu tiến đến suối nước nóng. Huy trả toàn bộ chi phí cho buổi hôm nay mặc dù San đã cố gắng thuyết phục Huy chia ba nhưng Huy cứ một mực : “ Chia ba gì ? Tôi thích trả đấy. ”
Thế là San và Pêu đành “ ngậm ngùi ” để Huy bao toàn bộ cuộc vui chơi ngày hôm nay. Suối nước nóng mà Huy và San sẽ tắm được tách ra một bên nam, một bên nữ và chắn ngang là bức tường bằng tranh.
Pêu tắm với San. San không hiểu, Huy cũng chả hiểu tại sao con chuột ấy lại bám lấy San San dù nó ghét con bé chứ. Nhưng Pêu cứ một mực đòi tắm với San. Ban đầu Huy có ý nghĩ chẳng lẽ Pêu là chuột mà cũng ham mê sắc à nhưng nghĩ thấy vô lí quá nên rồi lại thôi.
“ Thiệt là dễ chịu. ” – San nhắm mắt, ngước mặt lên trời trông thư giãn. Con chuột Pêu thì cứ hết bơi ếch đến bơi sải. San nghĩ chắc người ta mà thấy có chuột dưới nước, thể nào chỗ làm ăn này cũng tán gia bại sản cho xem.
“ San San này. ” – Tiếng Huy phát ra từ bên kia tường tranh.
PART II
“ San San này. ” – Tiếng Huy phát ra từ bên kia tường tranh.
“ Huh ? ”
“ Nói về cô đi. ”
“ Nói về tôi ? Cậu muốn biết gì ? ”
“ Cái gì cũng được. Cái gì mà tôi chưa biết ấy. ”
San nghe Huy nói rất rõ và nó đang suy nghĩ, còn Huy thì thấy San im bặt nên cậu cũng tò mò lắm. Đợi lâu quá nên mới cất tiếng toan gọi…
“ Tôi… ” – Thì San bắt đầu lên tiếng – “ là trẻ mồ côi. ”
Nếu như San thấy được vẻ mặt Huy ngay lúc này, nó sẽ biết Huy đã kinh ngạc đến mức nào. Kể cả Pêu cũng phải ngừng mọi hoạt động lại nghe San nói:
“ Tôi mồ côi, từ nhỏ sống trong cô nhi viện. Nhưng… năm tôi chín tuổi… thì … ” – Đến lúc này, San im lặng, mặt trông buồn không tả được. Huy không thấy mặt nó nên không biết, chứ Pêu thấy mặt San buồn lắm, tưởng như đến mức có thể kéo tâm trạng người khác đi xuống theo.
“ Chuyện gì đã xảy ra ? ” – Huy hỏi nhẹ nhàng.
“ Cô nhi viện bị cháy. ”
Anh Huy và Pêu sững sờ, đây là điều đáng buồn trong quá khứ một người và cũng là điều mà họ chưa bao giờ nghĩ đến ở một cô gái hay cười như San.
“ Cô nhi viện đó tên gì ? ” – Lúc này, Huy không dám hỏi nữa nhưng Pêu thì bắt đầu hỏi.
San cười nhẹ:
“ Nam Thành. ”
Một tiếng sét như vừa đánh mạnh qua lòng Pêu và cả Huy. Pêu nuốt nước bọt, nó nhìn San chằm chằm.
“ Đà Nẵng…? ”
San gật đầu nhẹ.
Anh Huy thở dài, ra là vậy, ra là những tài liệu ghi chép về Final X đều đúng và đều đã được thực thi trong quá khứ.
“ Nhưng… cậu biết cô nhi viện đó sao ? Nó đã không còn cách đây bảy năm rồi. ” – San thấy lạ, mới hỏi.
Pêu lắc đầu, mặt bình thường như bao ngày:
“ Có biết sơ, tại có lần nghe người ta kể chuyện về mấy cô nhi viện thì có cái tên này. ”
“ À, ra là vậy. ”
Pêu cũng không khác gì Huy, vậy mà nó chẳng nghe những người trong cuộc nói một cách rõ ràng gì về sự kiện năm ấy. Nói như vậy, dù có vẻ biết tất cả những vấn đề xoay quanh thế giới bóng đêm, vẫn có những việc họ không biết. Thật không ngờ, giờ thì họ lại quen biết và cùng tắm chung một suối nước nóng với người giữ mảnh ghép cuối của vũ khí quyền năng Final X.
“ Còn cậu, Huy ? ” – San hỏi ngược lại.
Huy nhướn mày, cậu mỉm cười buồn.
“ Tôi… chẳng còn gì cả. ”
Nghe xong, San quay lại đằng sau, nó không thể thấy Huy nhưng nó vẫn cứ nhìn. Vừa rồi, San và Pêu nghe tiếng Huy rất buồn. Pêu thì hiểu ý Huy nhưng San thì không.
“ Mà thôi, nói về tôi làm gì. ” – Huy chuyển đề tài ngay – “ À, San San, tại sao cô lại xưng với Nam là “ anh ”, nói về cậu ấy cũng nói là “ anh ấy ”, vậy mà xưng với tôi đa phần là “ cậu ”. Bộ trông tôi trẻ hơn cậu ấy lắm à ? ”
Đúng như Huy hỏi, San, Nam, Huy đều bằng tuổi nhau nhưng San lại gọi Nam là “ anh ”, còn Huy thì đa phần là “ cậu ”, nói về Huy cũng hay nói “ cậu ấy ” chứ chẳng là “ anh ấy ” như nói về Nam.
“ Tôi không biết nữa. Nam, kể từ ban đầu, tôi thấy anh ấy có gì rất xa vời, khó chạm đến, lạnh như băng vậy nên gọi là “ anh ”, xưng “ tôi ”. Dần thì quen. ”
“ Thế Huy dễ chạm đến à ? ” – Pêu hỏi, mặt khinh bỉ.
“ Uhm. ” – San cười cười, nó gãi đầu.
Anh Huy nghe xong không đáp gì, cúi mặt xuống, cậu chỉ mỉm cười, cô nàng này đúng có những thứ lạ người không tưởng được. Sau đấy, Huy không nói nữa mà Pêu và San thì cứ bàn luận rôm rả, đến khi quay sang hỏi Huy thì …
“ Huy ơi ???? ” – San gọi.
Lại chẳng có tiếng ai đáp lại. Pêu cũng gọi. Họ gọi liên hồi nhưng chẳng nghe tiếng Huy đâu. Lo lắng nên cả hai đứng dậy chạy sang hồ nước nóng bên kia thì chẳng thấy một ai.
“ San, nhìn kìa !!!!!!! ” – Pêu thốt lên, nó chỉ về hướng mấy chùm bong bóng nổi lùm bùm trên mặt nước.
San tá hỏa, chết rồi, Huy bị chìm rồi !!!!
Thế là nó vội leo xuống hồ nước nóng mà lôi Huy lên, quả đúng, Huy bị ngất dưới nước từ lúc nào chẳng hay. May là San kéo Huy lên kịp lúc, chỉ có điều lúc kéo lên, cái khăn tắm quấn ngang eo Huy bị tuột ra và thế là:
“ AAAAA !!!! Pêu, lấy cái khăn quấn lại !!! ” – San vội che mắt mà la làng. Pêu nghe San la thấy điếc tai quá mà nó cũng rối lên luôn.
Chuột nhảy cái tủm xuống nước, cái đuôi xoắn lại làm quạt nước mà bơi xuống đáy hồ. Pêu nổi lên, nó chạy nhanh nhanh lại chỗ Huy mà quấn cái khăn lại.
Giờ thì là vấn đề nan giải, Huy thì ngất xỉu, đã vậy còn nặng hơn San nhiều lần thì làm sao nó cõng cậu vào, Pêu thì là chuột. Thế nên hai đứa quyết định cho Pêu đứng đây canh Huy còn San thì chạy vào báo quản lí.
Sau khi được bác sĩ chăm sóc, tình hình của Thanh Mai đã tốt lên rất nhiều.
“ Cứ để cô ấy ngủ một giấc, sẽ không sao đâu. ” – Cô bác sĩ mỉm cười , nhẹ nhàng căn dặn mọi người.
Sau khi đóng cửa phòng lại cho Mai nằm nghỉ, bọn con gái cứ xì xầm về chuyện Thiên Nam bế Thanh Mai trên tay nhưng Nam thì không quan tâm, anh lúc này trông lạnh lùng và bất cần kinh khủng. Anh không tiến về phòng nam mà đi đâu đó. San đứng im lặng, nó nhìn anh và nó quyết định không im lặng nữa, nó chạy theo là vì muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì chứ không phải cứ để anh tiếp tục như thế này.
“ Nam ! ” – San chặn đường Nam.
Thiên Nam không biểu hiện cảm xúc gì, gương mặt vẫn lạnh tanh.
“ Có chuyện gì vậy ? ” – San hỏi hơi ngập ngừng.
“ Ý cô là sao ? ” – Nói rồi, Nam bước sang một bên để tiến lên phía trước, anh bỏ mặc San San lại.
Thiên Nam chân dài hơn San nhiều, một bước chân của anh bằng ba bước chân của nó, thử hỏi đuổi theo con người này có mệt không chứ khi anh ta còn cố tình không muốn nghe lời nó nói.
“ Này. ” – San cứ đi gọi với theo nhưng Nam nhất quyết không quay đầu lại.
Thế là San cứ đi theo mãi, có khi nó còn chạy nữa, kêu hoài nhưng Nam vẫn cứ tiến về phía trước.
“ Á !!!! ”
Tiếng hét vang lên, Nam đứng lại ngay. Sự hoảng hốt thấy rõ trên gương mặt khi anh quay lại nhìn San, Nam vốn biết con bé này rất hậu đậu nên anh nghĩ có khi nó té nhào trên đất rồi chẳng chừng.
Nhưng trái với những gì anh nghĩ thì Nam lại thấy San đang cười rất tươi, hai mắt híp rịp không thấy cả mặt trời:
“ Hehe, không ngờ anh quay lại. ”
“ Cô… cô dám lừa tôi ? ”
“ Đành chịu, ai biểu anh không quay lại. ” – San làm mặt quỷ, trông tinh nghịch.
Thiên Nam nhìn San San, anh không còn giận dỗi gì cả nhưng chẳng lẽ giờ lại tươi cười với nó sau khi bị San lừa một vố. Nếu thế, con bé sẽ biết anh quan tâm nó ngay, không không, anh nào quan tâm nó, anh không hề quan tâm nó !
“ Nè, anh giận tôi à ? ” – San ngây ngô nhìn.
Chết tiệt, anh chịu thua.
Thấy San lúc này khiến Nam không thể tiếp tục giả vờ lạnh lùng hơn nữa. Anh lắc nhẹ đầu, mặt hơi dỗi như con nít ấy:
“ Tại cô bỏ rơi tôi. ” – Bình thường ăn nói đĩnh đạc, hôm nay chàng trai này bị San làm cho ti hí trong miệng.
“ Tôi bỏ anh hồi nào ??? ” – San mặt hốt hoảng, hai mắt nó trợn tròn lên.
“ Chứ gì nữa ! Cô với Huy vui vẻ thì cũng vừa vừa thôi, gì mà ôm nhau trên cát, đã vậy còn nằm im nhìn nhau nữa ! ” – Nam như nói hết bức xúc anh đã kìm nén bấy lâu.
San San nghĩ gì đấy rồi nó cười gian xảo:
“ Bộ thích tôi hả ? ”
“ Gì ??? ” – Nam dường như “ hớ ” lên một tiếng.
“ Đùa thôi, Thiên Nam thì làm sao thích tôi. ”
San cười ngoác miệng, tay đập đập lên vai Nam. Nam không biết nói gì nữa, tim anh sắp rớt ra ngoài khi nó hỏi anh như thế.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Alô ? ” – Nam quyết định nhấc máy sau một hồi suy nghĩ, chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy số điện thoại ấy hiện lên.
San thấy Nam nghe một hồi, gương mặt rất nghiêm túc, San nghĩ chắc là có chuyện gì đó.
“ Tại sao lại là tôi ? ”
Đó là câu thứ hai Nam nói trong cuộc đối thoại và câu cuối cùng chính là:
“ Tôi biết rồi. ”
Nam cúp máy, anh cất điện thoại vào trong túi quần, nhìn San:
“ Tôi đi một chút, nếu có ăn uống gì thì cô với Huy cứ ăn trước, không cần đợi. ”
“ Anh đi đâu ? ”
“ Một nơi thôi. ” – Rồi Nam lấy tay xoa nhẹ đầu San, đưa mặt sát lại gần nó – “ Tôi sẽ về ngay. ”
Thiên Nam rời đi nhanh chóng, San San thì cứ đứng nhìn theo. Càng ngày, cử chỉ Nam dành cho nó càng ấm áp và San cũng không hiểu rằng tại sao, mỗi khi nhìn bước chân Nam, San lại cảm thấy thế giới mà anh đang sống thì tối mù như đêm 30 vậy: bí ẩn và cô độc đến khôn cùng.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Này cô đi lâu quá đó . ” – Huy lập tức cằn nhằn khi thấy San quay lại chỗ suối nước nóng. Cậu không đi theo San đến nơi có Nam mà ngồi đây đợi cô nàng từ nãy đến giờ.
“ Xin lỗi, cậu đợi lâu chứ ? ” – San mặt hối lỗi. Anh Huy nghe thấy thế phì cười, có gì mà đáng xin lỗi ở đây, cô nàng này đúng là lạ người.
Sau khi đăng kí, trả tiền, mua đồ ăn xong xuôi, Huy, San và Pêu tiến đến suối nước nóng. Huy trả toàn bộ chi phí cho buổi hôm nay mặc dù San đã cố gắng thuyết phục Huy chia ba nhưng Huy cứ một mực : “ Chia ba gì ? Tôi thích trả đấy. ”
Thế là San và Pêu đành “ ngậm ngùi ” để Huy bao toàn bộ cuộc vui chơi ngày hôm nay. Suối nước nóng mà Huy và San sẽ tắm được tách ra một bên nam, một bên nữ và chắn ngang là bức tường bằng tranh.
Pêu tắm với San. San không hiểu, Huy cũng chả hiểu tại sao con chuột ấy lại bám lấy San San dù nó ghét con bé chứ. Nhưng Pêu cứ một mực đòi tắm với San. Ban đầu Huy có ý nghĩ chẳng lẽ Pêu là chuột mà cũng ham mê sắc à nhưng nghĩ thấy vô lí quá nên rồi lại thôi.
“ Thiệt là dễ chịu. ” – San nhắm mắt, ngước mặt lên trời trông thư giãn. Con chuột Pêu thì cứ hết bơi ếch đến bơi sải. San nghĩ chắc người ta mà thấy có chuột dưới nước, thể nào chỗ làm ăn này cũng tán gia bại sản cho xem.
“ San San này. ” – Tiếng Huy phát ra từ bên kia tường tranh.
PART II
“ San San này. ” – Tiếng Huy phát ra từ bên kia tường tranh.
“ Huh ? ”
“ Nói về cô đi. ”
“ Nói về tôi ? Cậu muốn biết gì ? ”
“ Cái gì cũng được. Cái gì mà tôi chưa biết ấy. ”
San nghe Huy nói rất rõ và nó đang suy nghĩ, còn Huy thì thấy San im bặt nên cậu cũng tò mò lắm. Đợi lâu quá nên mới cất tiếng toan gọi…
“ Tôi… ” – Thì San bắt đầu lên tiếng – “ là trẻ mồ côi. ”
Nếu như San thấy được vẻ mặt Huy ngay lúc này, nó sẽ biết Huy đã kinh ngạc đến mức nào. Kể cả Pêu cũng phải ngừng mọi hoạt động lại nghe San nói:
“ Tôi mồ côi, từ nhỏ sống trong cô nhi viện. Nhưng… năm tôi chín tuổi… thì … ” – Đến lúc này, San im lặng, mặt trông buồn không tả được. Huy không thấy mặt nó nên không biết, chứ Pêu thấy mặt San buồn lắm, tưởng như đến mức có thể kéo tâm trạng người khác đi xuống theo.
“ Chuyện gì đã xảy ra ? ” – Huy hỏi nhẹ nhàng.
“ Cô nhi viện bị cháy. ”
Anh Huy và Pêu sững sờ, đây là điều đáng buồn trong quá khứ một người và cũng là điều mà họ chưa bao giờ nghĩ đến ở một cô gái hay cười như San.
“ Cô nhi viện đó tên gì ? ” – Lúc này, Huy không dám hỏi nữa nhưng Pêu thì bắt đầu hỏi.
San cười nhẹ:
“ Nam Thành. ”
Một tiếng sét như vừa đánh mạnh qua lòng Pêu và cả Huy. Pêu nuốt nước bọt, nó nhìn San chằm chằm.
“ Đà Nẵng…? ”
San gật đầu nhẹ.
Anh Huy thở dài, ra là vậy, ra là những tài liệu ghi chép về Final X đều đúng và đều đã được thực thi trong quá khứ.
“ Nhưng… cậu biết cô nhi viện đó sao ? Nó đã không còn cách đây bảy năm rồi. ” – San thấy lạ, mới hỏi.
Pêu lắc đầu, mặt bình thường như bao ngày:
“ Có biết sơ, tại có lần nghe người ta kể chuyện về mấy cô nhi viện thì có cái tên này. ”
“ À, ra là vậy. ”
Pêu cũng không khác gì Huy, vậy mà nó chẳng nghe những người trong cuộc nói một cách rõ ràng gì về sự kiện năm ấy. Nói như vậy, dù có vẻ biết tất cả những vấn đề xoay quanh thế giới bóng đêm, vẫn có những việc họ không biết. Thật không ngờ, giờ thì họ lại quen biết và cùng tắm chung một suối nước nóng với người giữ mảnh ghép cuối của vũ khí quyền năng Final X.
“ Còn cậu, Huy ? ” – San hỏi ngược lại.
Huy nhướn mày, cậu mỉm cười buồn.
“ Tôi… chẳng còn gì cả. ”
Nghe xong, San quay lại đằng sau, nó không thể thấy Huy nhưng nó vẫn cứ nhìn. Vừa rồi, San và Pêu nghe tiếng Huy rất buồn. Pêu thì hiểu ý Huy nhưng San thì không.
“ Mà thôi, nói về tôi làm gì. ” – Huy chuyển đề tài ngay – “ À, San San, tại sao cô lại xưng với Nam là “ anh ”, nói về cậu ấy cũng nói là “ anh ấy ”, vậy mà xưng với tôi đa phần là “ cậu ”. Bộ trông tôi trẻ hơn cậu ấy lắm à ? ”
Đúng như Huy hỏi, San, Nam, Huy đều bằng tuổi nhau nhưng San lại gọi Nam là “ anh ”, còn Huy thì đa phần là “ cậu ”, nói về Huy cũng hay nói “ cậu ấy ” chứ chẳng là “ anh ấy ” như nói về Nam.
“ Tôi không biết nữa. Nam, kể từ ban đầu, tôi thấy anh ấy có gì rất xa vời, khó chạm đến, lạnh như băng vậy nên gọi là “ anh ”, xưng “ tôi ”. Dần thì quen. ”
“ Thế Huy dễ chạm đến à ? ” – Pêu hỏi, mặt khinh bỉ.
“ Uhm. ” – San cười cười, nó gãi đầu.
Anh Huy nghe xong không đáp gì, cúi mặt xuống, cậu chỉ mỉm cười, cô nàng này đúng có những thứ lạ người không tưởng được. Sau đấy, Huy không nói nữa mà Pêu và San thì cứ bàn luận rôm rả, đến khi quay sang hỏi Huy thì …
“ Huy ơi ???? ” – San gọi.
Lại chẳng có tiếng ai đáp lại. Pêu cũng gọi. Họ gọi liên hồi nhưng chẳng nghe tiếng Huy đâu. Lo lắng nên cả hai đứng dậy chạy sang hồ nước nóng bên kia thì chẳng thấy một ai.
“ San, nhìn kìa !!!!!!! ” – Pêu thốt lên, nó chỉ về hướng mấy chùm bong bóng nổi lùm bùm trên mặt nước.
San tá hỏa, chết rồi, Huy bị chìm rồi !!!!
Thế là nó vội leo xuống hồ nước nóng mà lôi Huy lên, quả đúng, Huy bị ngất dưới nước từ lúc nào chẳng hay. May là San kéo Huy lên kịp lúc, chỉ có điều lúc kéo lên, cái khăn tắm quấn ngang eo Huy bị tuột ra và thế là:
“ AAAAA !!!! Pêu, lấy cái khăn quấn lại !!! ” – San vội che mắt mà la làng. Pêu nghe San la thấy điếc tai quá mà nó cũng rối lên luôn.
Chuột nhảy cái tủm xuống nước, cái đuôi xoắn lại làm quạt nước mà bơi xuống đáy hồ. Pêu nổi lên, nó chạy nhanh nhanh lại chỗ Huy mà quấn cái khăn lại.
Giờ thì là vấn đề nan giải, Huy thì ngất xỉu, đã vậy còn nặng hơn San nhiều lần thì làm sao nó cõng cậu vào, Pêu thì là chuột. Thế nên hai đứa quyết định cho Pêu đứng đây canh Huy còn San thì chạy vào báo quản lí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.