Quyển 2 - Chương 18: Trao Đổi
SamyYuu
02/01/2014
“ Một tiếng rưỡi đã trôi qua, chúng ta không còn nhiều
thời gian. ” – Huy đưa tay lên nhìn đồng hồ, cậu tự hỏi, làm thế nào họ
có thể thắng cuộc thi này với tình hình như lúc này.
“ Chỉ tìm kiếm một vật thôi mà đã tốn hết một tiếng rưỡi. Đùa à? ” – Chính San San cũng không ngờ, đến mức nó phải chạy lại chỗ Huy và nhìn thật kĩ chiếc đồng hồ trên tay cậu.
“ Đi tìm những vật còn lại thôi, chúng ta bắt buộc phải làm điều này trước khi tìm ra lời giải của câu đố chết tiệt này. ” –Thiên Nam đưa tay vào túi quần, quay lưng bước đi.
“ Chết tiệt ” ? Nam nói đó một câu đố “ chết tiệt ”, vậy nghĩa là anh ta không có bất kì lời giải nào tồn tại trong đầu ngay lúc này.
“ Chúng ta sẽ thắng mà. ” – San chợt nói khi nhìn theo bóng dáng Nam rời đi.
“ Cô đang tự an ủi mình? ” – Huy hỏi, câu hỏi đầy vẻ mỉa mai.
Con người hay tỏ ra mình mạnh mẽ dù họ thực chất đã biết trước kết cục đầy tàn nhẫn của mình.
Dương Anh Huy dù đã sống hằng trăm năm nhưng vẫn chẳng thể hiểu hết về con người. Họ làm thế để làm gì?
“ Thế ý cậu là chúng ta đã thua? Gì chứ, không đâu. Tôi nói thật .” – San cong miệng lên cãi.
“ Lạc quan đấy. ”
“ Thế thì tốt hơn bi quan như cậu. ” Nói rồi, San quay lưng bước đi.Anh Huy đứng nhìn theo, không nói gì, chỉ nghĩ cô nàng này thật sự rất lạc quan.
Thật may Huy không có tư tưởng phải thẳng kể từ ban đầu, với tình hình như vậy, thật sự Huy nghĩ rất khó có thể thẳng nổi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Đó là của tao! Của tao !!! ”
“ Trời ơi… ” – San San giật mình khi nghe tiếng quát lớn từ phía xa của hai gã thanh niên đang đánh đuổi nhau để tranh giành vật phẩm.
“ Họ đâu cần làm thế. ” – Giọng nói vang lên của một người con trai trẻ đứng tựa lưng vào thành tường của một trung tâm Anh ngữ gần đấy.
“ Huy, đó là… ” – San gọi Huy vì nó biết chàng trai đó nhưng nó quên tên anh ta rồi.
“ Alvin. ” – Huy nhắc.
“ Tôi rất mừng khi cậu nhớ tên tôi. ” – Alvin mỉm cười thật tươi tiến lại gần, trong thoáng chốc, đôi mắt đầy thân thiện của anh liền thay đổi sắc thái khi nhìn thấy Thiên Nam.
Thiên Nam nhận ra điều ấy.
“ Mọi người đã tìm đầy đủ vật phẩm chưa? ”
“ Nếu rồi thì chúng tôi chẳng cần đứng đây làm gì. ” – San buồn thiu trả lời, sao mà nó khai cho địch nhanh quá. Thiên Nam và Anh Huy cũng không nói gì.
Alvin phì cười: “ Tôi nói nhỏ nhé, vì nhờ các bạn mà tôi không bị mất bóp, cho nên tôi sẽ giúp các bạn. ” – Chàng trai này có phong thái rất tự tin.
Cả ba im lặng lắng nghe Alvin nói tiếp:
“ Đội tôi đã tìm được 5 vật phẩm. Tuy nhiên, có một vật phẩm mà chúng tôi không cần, các bạn có muốn trao đổi ? ” – Vừa nói, Alvin vừa lấy trong túi ra một viên bi có in hình số 7 trên đấy và biểu tượng vô cực nằm ngay chính số 7.
Vào giây phút đó, Thiên Nam, Anh Huy và cả San San đều biết ngay họ cần nó.
“ Cái giá? ” – Thiên Nam đáp ngay.
Alvin cười, nụ cười thật tươi nhưng trong đây, không biết anh ta có ẩn ý gì.
“ Chúng tôi thiếu một vật phẩm và hình như các bạn cũng có thứ chúng tôi cần. Chúng ta có thể đổi. ”
“ Cậu cần gì? ”
“ Một cây lược. ”
Câu trả lời của Alvin khiến ai cũng bất ngờ nhưng chỉ có duy nhất San San biểu lộ nó ra trên gương mặt.
Nói như vậy, họ bị theo đuôi. Nói như vậy, hành động của họ đã bị Alvin quan sát.
“ Được. ” – Nam trả lời chắc nịch và không tỏ vẻ gì bối rối. Anh đi đến, ra hiệu cho San lấy chiếc lược ra, San San dù hơi bối rối nhưng vẫn làm theo lời Nam.
Và thế là một cuộc trao đổi đã diễn ra. Đội Thiên Nam có thêm vật phẩm thứ hai, đội Alvin có vật phẩm cuối cùng – đồng nghĩa, nguy cơ bị loại của đội Thiên Nam đã tăng lên.
Nam đưa cho San viên bi in hình số 7 từ Alvin, sau đó cả ba rời đi.
“ Này chàng trai. ” – Alvin gọi với, anh gọi Nam – “ Cậu biết không. cậu rất thú vị và đây không phải là một lời khen xã giao. ”
Nam nghiêm mặt: “ Số bảy, làm sao cậu biết chắc chúng tôi cần nó?”
Alvin cười: “ Kế toán. ”
“ Không hề giấu mình theo đuôi ? ”
“ Không. Vì tôi biết Hoàng Thiên Nam sẽ không làm gì tôi. ”
Nam không cười, anh quay lưng rồi lại quay đầu lại: “ Cậu biết không, cậu rất thú vị và đây cũng không phải lời khen xã giao. ”
Thiên Nam rời bước đi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Chúng ta bị theo đuôi mà không biết. ”- San thở dài.
Không chỉ San quan tâm điều đó mà cả Huy và Nam cũng quan tâm nhưng họ sẽ tạm gác nó sang một bên, vì việc cần làm ngay lúc này không phải là bận tâm về Alvin.
Thiên Nam chỉ im lặng, anh đang suy nghĩ điều gì đấy, thật sự trông Nam đang rất tập trung. Bất ngờ, Nam quay qua với nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ:
“ Huy và San này, tôi cho hai người suy nghĩ trong năm phút và tôi tin một trong hai sẽ hiểu ý tôi . Nếu tôi nói, gợi ý của chúng ta có liên quan đến bảng chữ cái thì sao? ”
Không khí giữa họ im bặt. Anh Huy nhìn Nam, cậu đang suy nghĩ…
Bảng chữ cái …
18211205 ; 1=5
Cực nhanh, Huy lấy tấm bản đồ ra, nhìn gì đấy, suy nghĩ gì đấy và rồi mỉm cười:
“ Ra là vậy. ” – Và Huy quay sang nhìn San đang mở to đôi mắt nhìn mình – “ Cô nói đúng San San, chúng ta nhất định sẽ thắng cuộc thi này.”
“ Chỉ tìm kiếm một vật thôi mà đã tốn hết một tiếng rưỡi. Đùa à? ” – Chính San San cũng không ngờ, đến mức nó phải chạy lại chỗ Huy và nhìn thật kĩ chiếc đồng hồ trên tay cậu.
“ Đi tìm những vật còn lại thôi, chúng ta bắt buộc phải làm điều này trước khi tìm ra lời giải của câu đố chết tiệt này. ” –Thiên Nam đưa tay vào túi quần, quay lưng bước đi.
“ Chết tiệt ” ? Nam nói đó một câu đố “ chết tiệt ”, vậy nghĩa là anh ta không có bất kì lời giải nào tồn tại trong đầu ngay lúc này.
“ Chúng ta sẽ thắng mà. ” – San chợt nói khi nhìn theo bóng dáng Nam rời đi.
“ Cô đang tự an ủi mình? ” – Huy hỏi, câu hỏi đầy vẻ mỉa mai.
Con người hay tỏ ra mình mạnh mẽ dù họ thực chất đã biết trước kết cục đầy tàn nhẫn của mình.
Dương Anh Huy dù đã sống hằng trăm năm nhưng vẫn chẳng thể hiểu hết về con người. Họ làm thế để làm gì?
“ Thế ý cậu là chúng ta đã thua? Gì chứ, không đâu. Tôi nói thật .” – San cong miệng lên cãi.
“ Lạc quan đấy. ”
“ Thế thì tốt hơn bi quan như cậu. ” Nói rồi, San quay lưng bước đi.Anh Huy đứng nhìn theo, không nói gì, chỉ nghĩ cô nàng này thật sự rất lạc quan.
Thật may Huy không có tư tưởng phải thẳng kể từ ban đầu, với tình hình như vậy, thật sự Huy nghĩ rất khó có thể thẳng nổi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Đó là của tao! Của tao !!! ”
“ Trời ơi… ” – San San giật mình khi nghe tiếng quát lớn từ phía xa của hai gã thanh niên đang đánh đuổi nhau để tranh giành vật phẩm.
“ Họ đâu cần làm thế. ” – Giọng nói vang lên của một người con trai trẻ đứng tựa lưng vào thành tường của một trung tâm Anh ngữ gần đấy.
“ Huy, đó là… ” – San gọi Huy vì nó biết chàng trai đó nhưng nó quên tên anh ta rồi.
“ Alvin. ” – Huy nhắc.
“ Tôi rất mừng khi cậu nhớ tên tôi. ” – Alvin mỉm cười thật tươi tiến lại gần, trong thoáng chốc, đôi mắt đầy thân thiện của anh liền thay đổi sắc thái khi nhìn thấy Thiên Nam.
Thiên Nam nhận ra điều ấy.
“ Mọi người đã tìm đầy đủ vật phẩm chưa? ”
“ Nếu rồi thì chúng tôi chẳng cần đứng đây làm gì. ” – San buồn thiu trả lời, sao mà nó khai cho địch nhanh quá. Thiên Nam và Anh Huy cũng không nói gì.
Alvin phì cười: “ Tôi nói nhỏ nhé, vì nhờ các bạn mà tôi không bị mất bóp, cho nên tôi sẽ giúp các bạn. ” – Chàng trai này có phong thái rất tự tin.
Cả ba im lặng lắng nghe Alvin nói tiếp:
“ Đội tôi đã tìm được 5 vật phẩm. Tuy nhiên, có một vật phẩm mà chúng tôi không cần, các bạn có muốn trao đổi ? ” – Vừa nói, Alvin vừa lấy trong túi ra một viên bi có in hình số 7 trên đấy và biểu tượng vô cực nằm ngay chính số 7.
Vào giây phút đó, Thiên Nam, Anh Huy và cả San San đều biết ngay họ cần nó.
“ Cái giá? ” – Thiên Nam đáp ngay.
Alvin cười, nụ cười thật tươi nhưng trong đây, không biết anh ta có ẩn ý gì.
“ Chúng tôi thiếu một vật phẩm và hình như các bạn cũng có thứ chúng tôi cần. Chúng ta có thể đổi. ”
“ Cậu cần gì? ”
“ Một cây lược. ”
Câu trả lời của Alvin khiến ai cũng bất ngờ nhưng chỉ có duy nhất San San biểu lộ nó ra trên gương mặt.
Nói như vậy, họ bị theo đuôi. Nói như vậy, hành động của họ đã bị Alvin quan sát.
“ Được. ” – Nam trả lời chắc nịch và không tỏ vẻ gì bối rối. Anh đi đến, ra hiệu cho San lấy chiếc lược ra, San San dù hơi bối rối nhưng vẫn làm theo lời Nam.
Và thế là một cuộc trao đổi đã diễn ra. Đội Thiên Nam có thêm vật phẩm thứ hai, đội Alvin có vật phẩm cuối cùng – đồng nghĩa, nguy cơ bị loại của đội Thiên Nam đã tăng lên.
Nam đưa cho San viên bi in hình số 7 từ Alvin, sau đó cả ba rời đi.
“ Này chàng trai. ” – Alvin gọi với, anh gọi Nam – “ Cậu biết không. cậu rất thú vị và đây không phải là một lời khen xã giao. ”
Nam nghiêm mặt: “ Số bảy, làm sao cậu biết chắc chúng tôi cần nó?”
Alvin cười: “ Kế toán. ”
“ Không hề giấu mình theo đuôi ? ”
“ Không. Vì tôi biết Hoàng Thiên Nam sẽ không làm gì tôi. ”
Nam không cười, anh quay lưng rồi lại quay đầu lại: “ Cậu biết không, cậu rất thú vị và đây cũng không phải lời khen xã giao. ”
Thiên Nam rời bước đi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Chúng ta bị theo đuôi mà không biết. ”- San thở dài.
Không chỉ San quan tâm điều đó mà cả Huy và Nam cũng quan tâm nhưng họ sẽ tạm gác nó sang một bên, vì việc cần làm ngay lúc này không phải là bận tâm về Alvin.
Thiên Nam chỉ im lặng, anh đang suy nghĩ điều gì đấy, thật sự trông Nam đang rất tập trung. Bất ngờ, Nam quay qua với nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ:
“ Huy và San này, tôi cho hai người suy nghĩ trong năm phút và tôi tin một trong hai sẽ hiểu ý tôi . Nếu tôi nói, gợi ý của chúng ta có liên quan đến bảng chữ cái thì sao? ”
Không khí giữa họ im bặt. Anh Huy nhìn Nam, cậu đang suy nghĩ…
Bảng chữ cái …
18211205 ; 1=5
Cực nhanh, Huy lấy tấm bản đồ ra, nhìn gì đấy, suy nghĩ gì đấy và rồi mỉm cười:
“ Ra là vậy. ” – Và Huy quay sang nhìn San đang mở to đôi mắt nhìn mình – “ Cô nói đúng San San, chúng ta nhất định sẽ thắng cuộc thi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.