Chương 3: CHƯƠNG 3
KiyokoYamaguchi
16/11/2016
” Ai vậy ? Bạn gái mới của anh hả ? ”
Khánh Vy đi đến và hỏi Quốc Kiên.
Cậu nhẹ day day 2 bên thái dương. Giờ cứ mang cô gái nào về là phán luôn có bạn gái hả ?
” À, tụi chị chỉ là bạn thôi. ” Mai Anh xua xua tay ý bảo không phải.
” Xì ! ” Con bé Khánh Vy nghe thế liền bũi môi.
” Oh, có khách sao ? ”
Một cô gái tầm 17 tuổi bước đến. Với thân hình mảnh mai vừa vặn trong chiếc váy màu đỏ khiến cô thêm quyến rũ. Làn da trắng như lòng trứng gà. Mái tóc đen tuyền dài đến vai, đuôi tóc được uốn chút. Khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mai Anh. Đó là Nhật Tuệ, chị họ Quốc Kiên.
” Đây là bạn của em ” Quốc Kiên trả lời thay cho thắc mắc của Tuệ.
” À, chị là Mai Anh. Rất vui là gặp em ! ”
” Ừm ” Tuệ nhẹ gật đầu cái.
” Anh Kiên, ra vườn đi dạo đi ”
Một cô nhóc tầm 15 tuổi chạy đến kéo kéo Kiên, theo sau là một cậu nhóc.
Cô nhóc kia thì mặc chiếc váy 2 dây màu đen, còn thằng nhóc kia mặc áo phông đen và quần ngố. Khuôn mặt của chúng giống y như đúc, cứ như cái gương phản chiếu lẫn nhau vậy.
” Hai đứa là sinh đôi hả ? Dễ thương quá, nhưng sao mặc toàn đen vậy ? ”
Mai Anh hơi khuỵu gối xuống để dễ nói chuyện, rồi hơi chau mày khi thấy 2 đứa nhỏ mặc một cây đen.
” Bố em bảo mặc vậy cho nó ngầu. ” Sơn Anh, đứa anh lên tiếng.
” Mẹ em bảo làm vậy cho ba đỡ tủi thân.” Xuân Anh tiếp lời. (T/g: Minh Dương à, ông dạy con kiểu gì vậy ?)
” Lấy thêm rượu đi ! ” Tiếng Dương Chi từ phía kia vang lên.
Mọi người đều hướng mắt ra nhìn Dương Chi. Trên bàn đã có 3, 4 chai rượu đã mở ra nằm trên bàn. Mặt Dương Chi thì hơi đỏ, cô ra lệnh cho người chồng “tội nghiệp” đi lấy thêm rượu.
” Mẹ à, mẹ uống hơi nhiều đó ” Quốc Kiên đi đến ngăn mẹ mình.
” Không sao, phải không anh ” Dương Chi nói và đập mạnh phát vào lưng Gia Duy (T/g: Thối phổi, thối phổi !)
” Chú à, bố cháu có sao không ? ” Quốc Kiên hỏi nhỏ Minh Dương.
” Chắc là ổn, bố cháu từng sống sót qua vụ bị ném vỡ cửa thì vụ này đã nhằm nhò gì. ” (T/g: Thực ra sau vụ đó Gia Duy phải băng bó khá nặng.)
” A ! 7h rồi nhỉ ? ” Quốc Kiên nhìn đồng hồ mới nhận ra đã 7h. ” Chắc giờ bố mẹ đang đợi bà đó. ”
” Thực ra thì tôi sống một mình, tôi là trẻ mồ côi. ” Mai Anh ngại ngùng nói.
” A, tôi xin lỗi ! Tôi không có ý đó ! ”
” A~ Cháu thật là một đứa trẻ đáng thương mà. ” Dương Chi từ khi nào đã choàng lấy vai Mai Anh rồi.
Người Dương Chi giờ nồng nặc mùi rượu, cô vẫn cố ắng nói tiếp:
” Hay cháu dọn đến đây ở đi. ”
” Mẹ ! Mẹ nói linh tinh gì vậy !? ” Quốc Kiên liền lên tiếng.
” Con bé sống một mình thì khổ lắm, một mình chịu đựng từ bé mà không có ai chia sẻ. Cháu cứ đến đây mà ở đi. ”
Mặc dù say nhưng câu nói đó của Dương Chi nghe rất nghiêm túc. Giống như muốn dang tay ra giúp Mai Anh.
” Cháu cảm ơn, một mình cháu cũng không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn cô vì lời đề nghị đó. ” Mai Anh lễ phép nói.
” Vậy thì ít nhất ở lại dùng bữa đi ~ ” Dương Chi nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
” Vậy cũng được. ” Mai Anh đành miễn cưỡng gật đầu. ” Một bữa chứ gì. ”
” Trước hết mẹ đi uống canh giải rượu đi, nồng nặc mùi rượu quá đấy ” Quốc Kiên.
Thế là Gia Duy phải vác Dương Chi vào bếp để uống canh giải rượu.
Trong lúc đó, Khánh Vy, Nhật Tuệ và Xuân Anh bưng đồ ăn ra. Rồi xếp bát đĩa ra cẩn thận.
” Wa, toàn món ngon không nè ! ”
Mai Anh liền cảm thán một cái. Trên bàn giờ là một đĩa đậu phụ nhồi thịt. Đậu phụ rán vàng cả 2 mặt còn thịt thì cháy vừa.
Tiếp đến là đĩa rau muống xào tỏi. Bên cạnh là bát canh và bát cơm trắng. Mặc dù chỉ là những món đơn giản nhưng nhìn rất ngon mắt.
” Mời mọi người xơi cơm. ” Mai Anh hào hứng mời mọi người ăn và gắp miếng đậu phụ vào bát. Ăn lấy ăn để như chưa bao giờ được ăn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
” A ! No quá ! ”
Mai Anh đặt bát cơm xuống và thỏa mãn nói. Đây là lần đầu tiên cô được ăn ngon như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô không phải ăn một mình thế này.
” Cơm nhà ông ngon thật đấy ! ” Mai Anh quay sang nói với Quốc Kiên. ” Có khi ngày nào tôi cũng nên sang nhà ông ăn trực nhỉ ? ”
” Vậy thì ngày nào cháu cũng sang đây ăn đi ! ” Dương Chi không biết đã hết say rượu chưa nhảy ra và nói.
” A, cháu nói đùa thôi. ” Have a pussy italia, belive people vcl =)))
” Xì ”
Dương Chi bĩu môi rồi bị Gia Duy kéo lên phòng (T/g: Có mùi gian tình ● ω ●)
” Thôi, tôi cũng phải đi về rồi. ”
Mai Anh đứng dậy, xách cặp lên và nói.
” À, để tôi tiễn bà về ”
Quốc Kiên cũng đứng dậy và tiễn Mai Anh ra đến cổng.
” Hôm nay vui lắm, cảm ơn ông nha ! ” Mai Anh vui vẻ nói và nở một nụ cười thật tươi. ” Mai gặp lại ! ”
” Ờ ”
Quốc Kiên đứng đó chờ bóng Mai Anh đi khuất dần. Cậu chợt nhận ra mình đang bất giác mỉm cười. Chưa bao giờ cậu mong mai đến nhanh vậy.
——————————————-
Sorry, con au lười nên giờ mới đăng
Khánh Vy đi đến và hỏi Quốc Kiên.
Cậu nhẹ day day 2 bên thái dương. Giờ cứ mang cô gái nào về là phán luôn có bạn gái hả ?
” À, tụi chị chỉ là bạn thôi. ” Mai Anh xua xua tay ý bảo không phải.
” Xì ! ” Con bé Khánh Vy nghe thế liền bũi môi.
” Oh, có khách sao ? ”
Một cô gái tầm 17 tuổi bước đến. Với thân hình mảnh mai vừa vặn trong chiếc váy màu đỏ khiến cô thêm quyến rũ. Làn da trắng như lòng trứng gà. Mái tóc đen tuyền dài đến vai, đuôi tóc được uốn chút. Khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mai Anh. Đó là Nhật Tuệ, chị họ Quốc Kiên.
” Đây là bạn của em ” Quốc Kiên trả lời thay cho thắc mắc của Tuệ.
” À, chị là Mai Anh. Rất vui là gặp em ! ”
” Ừm ” Tuệ nhẹ gật đầu cái.
” Anh Kiên, ra vườn đi dạo đi ”
Một cô nhóc tầm 15 tuổi chạy đến kéo kéo Kiên, theo sau là một cậu nhóc.
Cô nhóc kia thì mặc chiếc váy 2 dây màu đen, còn thằng nhóc kia mặc áo phông đen và quần ngố. Khuôn mặt của chúng giống y như đúc, cứ như cái gương phản chiếu lẫn nhau vậy.
” Hai đứa là sinh đôi hả ? Dễ thương quá, nhưng sao mặc toàn đen vậy ? ”
Mai Anh hơi khuỵu gối xuống để dễ nói chuyện, rồi hơi chau mày khi thấy 2 đứa nhỏ mặc một cây đen.
” Bố em bảo mặc vậy cho nó ngầu. ” Sơn Anh, đứa anh lên tiếng.
” Mẹ em bảo làm vậy cho ba đỡ tủi thân.” Xuân Anh tiếp lời. (T/g: Minh Dương à, ông dạy con kiểu gì vậy ?)
” Lấy thêm rượu đi ! ” Tiếng Dương Chi từ phía kia vang lên.
Mọi người đều hướng mắt ra nhìn Dương Chi. Trên bàn đã có 3, 4 chai rượu đã mở ra nằm trên bàn. Mặt Dương Chi thì hơi đỏ, cô ra lệnh cho người chồng “tội nghiệp” đi lấy thêm rượu.
” Mẹ à, mẹ uống hơi nhiều đó ” Quốc Kiên đi đến ngăn mẹ mình.
” Không sao, phải không anh ” Dương Chi nói và đập mạnh phát vào lưng Gia Duy (T/g: Thối phổi, thối phổi !)
” Chú à, bố cháu có sao không ? ” Quốc Kiên hỏi nhỏ Minh Dương.
” Chắc là ổn, bố cháu từng sống sót qua vụ bị ném vỡ cửa thì vụ này đã nhằm nhò gì. ” (T/g: Thực ra sau vụ đó Gia Duy phải băng bó khá nặng.)
” A ! 7h rồi nhỉ ? ” Quốc Kiên nhìn đồng hồ mới nhận ra đã 7h. ” Chắc giờ bố mẹ đang đợi bà đó. ”
” Thực ra thì tôi sống một mình, tôi là trẻ mồ côi. ” Mai Anh ngại ngùng nói.
” A, tôi xin lỗi ! Tôi không có ý đó ! ”
” A~ Cháu thật là một đứa trẻ đáng thương mà. ” Dương Chi từ khi nào đã choàng lấy vai Mai Anh rồi.
Người Dương Chi giờ nồng nặc mùi rượu, cô vẫn cố ắng nói tiếp:
” Hay cháu dọn đến đây ở đi. ”
” Mẹ ! Mẹ nói linh tinh gì vậy !? ” Quốc Kiên liền lên tiếng.
” Con bé sống một mình thì khổ lắm, một mình chịu đựng từ bé mà không có ai chia sẻ. Cháu cứ đến đây mà ở đi. ”
Mặc dù say nhưng câu nói đó của Dương Chi nghe rất nghiêm túc. Giống như muốn dang tay ra giúp Mai Anh.
” Cháu cảm ơn, một mình cháu cũng không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn cô vì lời đề nghị đó. ” Mai Anh lễ phép nói.
” Vậy thì ít nhất ở lại dùng bữa đi ~ ” Dương Chi nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
” Vậy cũng được. ” Mai Anh đành miễn cưỡng gật đầu. ” Một bữa chứ gì. ”
” Trước hết mẹ đi uống canh giải rượu đi, nồng nặc mùi rượu quá đấy ” Quốc Kiên.
Thế là Gia Duy phải vác Dương Chi vào bếp để uống canh giải rượu.
Trong lúc đó, Khánh Vy, Nhật Tuệ và Xuân Anh bưng đồ ăn ra. Rồi xếp bát đĩa ra cẩn thận.
” Wa, toàn món ngon không nè ! ”
Mai Anh liền cảm thán một cái. Trên bàn giờ là một đĩa đậu phụ nhồi thịt. Đậu phụ rán vàng cả 2 mặt còn thịt thì cháy vừa.
Tiếp đến là đĩa rau muống xào tỏi. Bên cạnh là bát canh và bát cơm trắng. Mặc dù chỉ là những món đơn giản nhưng nhìn rất ngon mắt.
” Mời mọi người xơi cơm. ” Mai Anh hào hứng mời mọi người ăn và gắp miếng đậu phụ vào bát. Ăn lấy ăn để như chưa bao giờ được ăn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
” A ! No quá ! ”
Mai Anh đặt bát cơm xuống và thỏa mãn nói. Đây là lần đầu tiên cô được ăn ngon như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô không phải ăn một mình thế này.
” Cơm nhà ông ngon thật đấy ! ” Mai Anh quay sang nói với Quốc Kiên. ” Có khi ngày nào tôi cũng nên sang nhà ông ăn trực nhỉ ? ”
” Vậy thì ngày nào cháu cũng sang đây ăn đi ! ” Dương Chi không biết đã hết say rượu chưa nhảy ra và nói.
” A, cháu nói đùa thôi. ” Have a pussy italia, belive people vcl =)))
” Xì ”
Dương Chi bĩu môi rồi bị Gia Duy kéo lên phòng (T/g: Có mùi gian tình ● ω ●)
” Thôi, tôi cũng phải đi về rồi. ”
Mai Anh đứng dậy, xách cặp lên và nói.
” À, để tôi tiễn bà về ”
Quốc Kiên cũng đứng dậy và tiễn Mai Anh ra đến cổng.
” Hôm nay vui lắm, cảm ơn ông nha ! ” Mai Anh vui vẻ nói và nở một nụ cười thật tươi. ” Mai gặp lại ! ”
” Ờ ”
Quốc Kiên đứng đó chờ bóng Mai Anh đi khuất dần. Cậu chợt nhận ra mình đang bất giác mỉm cười. Chưa bao giờ cậu mong mai đến nhanh vậy.
——————————————-
Sorry, con au lười nên giờ mới đăng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.