Chương 4
2teen
27/02/2014
.Tuj vươn vai thức dậy thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường…Tuj bâng quơ nhớ lại chuyện tối qua…Rõ ràng là…
- Zạk cháu chào 2 bác ạ!!!
Tiếng ai đó lạ hoắc dưới nhà. Tuj cũng không để tâm lắm. Vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo tươm tất, tuj định sang nhà Tiểu Long với nó…Tuj đã nói là sẽ bước cùng nó còn gì. Đang lui cui dưới bếp tìm cái gì đó bỏ bụng bất chợt một bàn tay đặt lên vai tuj…giật mình tuj quay lại thủ thế (bản năng tự nhiên, hihi). Nhìn thấy tuj như vậy, tên con trai phì cười…nụ cười của hắn hiền và dễ thương.
- Lâm làm gì thủ thế ghê zậy? Long đâu phải trộm, cướp hay tên háo sắc đâu..hjhj- Tên con trai lên tiêng, cách nói chuyện nhẹ nhàng tế nhị nhưng lại làm tuj ngương chín cả mặt…
- Ơ…sao biết được chứ? Mà ông nói ông tên gì?
- Long.- Lại cười hiền.
- Long nữa hả? Sao nhiều rồng zậy chứ?
- Hj. Thì Long với anh Bảo Long là anh em mà. Rồng cùng một nhà đấy chứ.
- Anh em với Ác Long á? Sao khác nhiều thế….? Tuj lại hỏi ngớ ngẩn.
“ Tiểu Long, Ác Long zậy gọi tên này là gì ta? Nhìn mặt cũng hiền hay cứ gọi….hjhj….”
- Thiện Long nhé!!! – Tuj đang suy nghĩ tự nhiên thốt thành lời.
- Gì cơ? Thiện Long á? Hjhj
- Ờ…à không…không có gì. Long ra đây đón Ác Long à?
- Uhm. Anh Bảo Long về bằng xe nhà rồi, còn Long ở lại đây để còn chạy xe anh ấy về nữa. À! Thụy Lâm không phiền khi đi cùng Long một chút chứ?
- Đi đâu…?
- Long muốn dạo biển…xíu thuj…. nhaaaaaaaaaa//////
- Nhưng Lâm có việc bận.
- Nữa tiếng thôi! Ok- Thiện Long này nỉ mãi nên tuj cũng không nở từ chối.
Sau khi xin phép ba mẹ, tuj cùng Thiện Long ra biển…bãi biển quen thuộc mà tuj tự cho là của mình. Hjhj.
- Biển đẹp quá!!! Ở thành phố không được thoải mái như thế này!
….Thiện Long dang tay hít một hơi thật sâu. “Nghĩ cũng lạ, tuj với Thiện Long chỉ mới gặp lần đầu. Vậy mà cậu ấy làm như hiểu tuj nhiều lắm, làm như đã quen biết tuj từ trước…tự nhiên đến lạ. Mà tuj cũng lạ. Khi nói chuyện với Thiện Long tuj lại xưng tên chứ không phải cách xưng hô cộc lốc. Hè này, tuj thay đổi nhiều quá chắc là vì trước đây tuj chỉ quen một mình rồng nhỏ. Giờ lại biết thêm anh em rồng ở thành phố…họ làm tuj thay đổi nhiều quá”////
- Lâm đang nghĩ gì vậy?- Thiện Long cắt ngang dòng suy nghĩ của tuj.
- À…không, nghĩ vu vơ thuj.
Cảm ơn Lâm nha….!!!
- Chuyện gì?- Tuj ngạc nhiên
- À thì Lâm đã không bỏ mặc anh Bảo Long… “Ack, tuj suýt bỏ nó, tại Long không biết thuj”….với lại Lâm đã làm anh Bảo Long cười…và cười với cả Long nữa.
- Sao? Thằng ấy chẳng phải khoái cười lắm à? Cười suốt đi chứ. Mà cười đểu lắm.
Tuj buộc miệng nói một câu quái gở. Tự nhiên Thiện Long nhìn tuj, mặt sầm lại, buồn hiu. Biết mình lỡ lời, tuj đánh trong lãng quay mặt chổ khác…miệng lí nhí….
- Ơ..Lâm xin lỗi…
- Ở nhà, một nụ cười đểu anh ấy cũng không có….anh ấy không nói chuyện với ai trong nhà….chỉ thích phóng xe…chơi bời ỏ bar thuj.
- Ờ….mà sao mấy ông chạy xe phân khối lơn không zạk? Chưa đủ tuổi màk. Bộ không sợ…
- Hj`. Long chỉ chạy xe anh Bảo Long về thôi. Còn anh ấy thì phóng xe đã là cuộc sống của ảnh.
- Anh em một nhà mà sao khác nhau nhiều zậy?- Tuj lại tỏ ra ngớ ngẩn…
- À! Một nhà…một cha nhưng…mẹ anh Bảo Long ở thiên đàn rồi.
“ Mẹ Thiện Long, với mẹ Ác Long khác nhau sao…?”
- Nữa tiếng rồi…về thôi!!!- Thiện Long lại cắt dòng suy nghĩ của tuj.
- Òh.
- À số của Long lưu trong điện thoại của Lâm rồi đấy.
- Gì cơ? Lâm đâu có điện thoại.
- Có mà…
Lúc này tuj mới nhớ đến chiếc Nokia E71 hồi tối qua. Nhắc mới nhớ, Ác Long về mà không chào cảm ơn tuj một tiếng. Đúng thật không ra gì mà…Ánh mắt buồn xa xăm của Ác Long lại thấp thoáng trong đầu tuj…vài giây. Thiện Long về, tuj sang nhà Tiểu Long…ở cả ngày bên ấy…
…..Tối….
“ Tit tit..Thụy Lâm, you have a message…tit tit…Thụy Lâm, you have a messae…”
Âm báo tin nhắn ngồ ngộ…tuj cười tít mắt. “ Ác Long đúng là nhiều trò”. Tuj cầm cái điện thoại…mò mẫm mãi mà chẳng biết phải mở thế nào… Đành chịu. Tuj có biết sử dụng loại này đâu…Vậy là tuj để đó… Lát sau…
…Chị Lâm ơi!!! Có thoại kìa….Heo không đòi ăn cơm…heo không đòi ăn cá….”
Tiếng chuông điện thoại dễ thương làm tuj bật dậy, cười khoái trá. Trên màn hình điện thoại có dòng chữ “ Ác Long is calling”.
Cái này thì tuj biết, ấn đèn xanh chứ gì…kekke
- Sao giờ mới bắt máy hả? Bà Chằn? Sao không trả lời tin nhắn….?- Đầu dây bên kia, tiếng thằng Ác Long quát lớn…điếc cả tai…
- Làm gì dữ vậy? Tuj có biết xài cái này đâu…
- Ack…điện thoại cũng không biết dùng nữa/ Tệ zậy?
- Còn nói nưã, tuj cúp à!!!- Tuj cáu…
- Thôi thôi, để tuj chỉ…
Zậy là thằng Ác Long tận tình chỉ bảo, từ cách nghe, goi, nhắn tin đến nghe nhạc, chụp hình, ghi âm, chơi game….Cái điện thoại nhỏ xíu mà hay thật. Tuj bắt đầu cảm thấy thích nó. Nói chuyện cũng khá lâu. Vừa mới cúp máy..thj chuông điện thoại lại đổ…” Chị Lâm ơi!! Có thoại kìa….Heo không đòi…”. Trên màn hình là…. “Thiện Long is calling” Sao lại bniết tuj gọi nó là Thiện Long nhỉ? Tuj lại chỉ tay vào xái đèn xanh trên màn hình…
- Alo
- Nãy giờ Lâm nói chuyện với anh Bảo Long hả?
- Sao biết hay zạk?
- Đơn giản thôi mà!!! Hjhj
- Đơn giản là sao?
- hjhj, không sao. Lâm ăn cơm chưa?
- Rồi….
Cuộc nói hội thoại diễn ra đến lúc tuj ngủ quên….
…Tiểu Long rời quê biển…vào thành phố. Nó quyết định rời khỏi con đường học vấn khi cả tuj và nó đang đứng trước nấc thang cuối cùng của thời phổ thông. Dì Hảo- mẹ nó như đứt từng đoạn ruột khi buộc phải cho nó nghỉ học. Tuj chẳng biết phải nói gì, vì đó là sự lựa chọn của nó. Hôm tiển Tiểu Long lên xe, chỉ có tuj. Nó không muốn mẹ và em nó đi cùng vì nó sợ không đành lòng. Nó cố kiềm nén mọi cảm xúc, ngăn không cho nước mắt rơi ra. Còn tuj, tự nhiên trở nên yểu xìu, khóc rưng rức. Nó cho tuj số điện thoại và bảo khi nào rãnh thì gọi cho nó….
…Sau một mùa hè đầy những thay đổi, tuj trở lại với nhịp sống của mình…Một mình tuj đạp xe đi học, tự ôn bài vào những ngày thi. Buổi nào không đi học thì sang chơi với dì Hảo và bé Nhiếm, không thì ở nhà phụ mẹ giao hàng…Tối khi học bài xong thì lại phím chuyện với Three Long. Năm học 12 vất vả hơn tuj tưởng…Học ở trường, học thêm, rồi học tăng tiết nữa…vậy nên khi bắt đầu học kì 2 thì tuj cắt hết mọi hình thức giải trí nghỉ ngơi. Không giúp mẹ giao hàng, thỉnh thoảng lắm mới sang nhà dì Hảo và ít khi trả lời tin nhắn hay điện thoại của các Long. Tuj quyết tâm đậu tốt nghiệp và đậu cả đại học, để đạt được ước mơ của mình- một cô hướng dẫn viên du lịch nhạy bén, vui vẻ và tuj sẽ được đi đến tất cả các vùng biển trên đất nước mình…Càng ước mơ, tuj lại càng hăng say học tập… Và kết quả tốt nghiệp loại giỏi là một phần thưởng xứng đáng cho mọi cố gắng của tuj… Cả nhà tuj ai củng mừng rơn. Còn ngoại và Nhock Dương thì cứ ậm ự, sợ tuj đi học xa sẽ nhớ khiếp…Hjhj. Tuj cũng sợ phải xa nhà lắm…
**************************************
- Anh Long, a ha anh Long nèk chị 2 ơi!!!
Thằng Dương kêu ỏm tỏi, tuj chạy xuống nhà thì khá bất ngờ trước sự có mặt của Ác Long ở nhà tuj…vào thời điểm này…thời điểm lẽ ra nó phải ở nhà luyện thi kia chứ.
- Không ở nhà chuẩn bị thi, ra đây làm gì?- Tuj hỏi cộc lốc
- Chị 2 lạ! Chị không đón anh Long, để em đón chứ. Anh Long há!!!
Vừa nói, thằng Dương vừa đẩy tuj sang một bên dọn đường cho Ác Long vào nhà…
- 2 bác với ngoại đâu rồi?- Ác Long nhìn quanh, rồi hỏi
- Ngoại với ba mẹ em đi ăn giổ cả rồi, đi từ hôm qua, chắc lát nữa sẽ về đấy ạ.- Nhock1 Dương tranh quyền trả lời với tuj.
- Uhm, zậy à!! Mà nhock Dương của anh học hành sao rồi?
- Em học giỏi lắm đấy chứ, tổng kết được phần thưởng nhiều nhiều. Chị Lâm cũng giỏi. Đỗ tốt nghiệp loại giỏi á.
- Giỏi thế cơ à?- Ác Long gỉa bộ ngạc nhiên, giễu.
Rồi Ác Long với thằng Dương cứ giỡn, coi tuj như tàn hình….Đoạn Ác Long tự nhiên quay qua tuj, ánh mắt cầu khẩn…
- Xin 30 phút, ra biển! Ok
- Tự nhiên, tuj đâu có cấm- Tuj ngó lơ
- Không, Lâm phải đi cùng…
Nói rồi thằng ấy không đợi tuj gật đầu, nó nắm chặt tay tuj bằng một sức mạnh khũng khiếp lôi ra xe.
- Buông ra đau biết không?- Tuj vừa la vừa vỗ bành bạch đỏ cả tay nó.
- Đi cùng thì mới buông.
- Không đi, không đi mà.- Tuj cáu
- Zạk cháu chào 2 bác ạ!!!
Tiếng ai đó lạ hoắc dưới nhà. Tuj cũng không để tâm lắm. Vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo tươm tất, tuj định sang nhà Tiểu Long với nó…Tuj đã nói là sẽ bước cùng nó còn gì. Đang lui cui dưới bếp tìm cái gì đó bỏ bụng bất chợt một bàn tay đặt lên vai tuj…giật mình tuj quay lại thủ thế (bản năng tự nhiên, hihi). Nhìn thấy tuj như vậy, tên con trai phì cười…nụ cười của hắn hiền và dễ thương.
- Lâm làm gì thủ thế ghê zậy? Long đâu phải trộm, cướp hay tên háo sắc đâu..hjhj- Tên con trai lên tiêng, cách nói chuyện nhẹ nhàng tế nhị nhưng lại làm tuj ngương chín cả mặt…
- Ơ…sao biết được chứ? Mà ông nói ông tên gì?
- Long.- Lại cười hiền.
- Long nữa hả? Sao nhiều rồng zậy chứ?
- Hj. Thì Long với anh Bảo Long là anh em mà. Rồng cùng một nhà đấy chứ.
- Anh em với Ác Long á? Sao khác nhiều thế….? Tuj lại hỏi ngớ ngẩn.
“ Tiểu Long, Ác Long zậy gọi tên này là gì ta? Nhìn mặt cũng hiền hay cứ gọi….hjhj….”
- Thiện Long nhé!!! – Tuj đang suy nghĩ tự nhiên thốt thành lời.
- Gì cơ? Thiện Long á? Hjhj
- Ờ…à không…không có gì. Long ra đây đón Ác Long à?
- Uhm. Anh Bảo Long về bằng xe nhà rồi, còn Long ở lại đây để còn chạy xe anh ấy về nữa. À! Thụy Lâm không phiền khi đi cùng Long một chút chứ?
- Đi đâu…?
- Long muốn dạo biển…xíu thuj…. nhaaaaaaaaaa//////
- Nhưng Lâm có việc bận.
- Nữa tiếng thôi! Ok- Thiện Long này nỉ mãi nên tuj cũng không nở từ chối.
Sau khi xin phép ba mẹ, tuj cùng Thiện Long ra biển…bãi biển quen thuộc mà tuj tự cho là của mình. Hjhj.
- Biển đẹp quá!!! Ở thành phố không được thoải mái như thế này!
….Thiện Long dang tay hít một hơi thật sâu. “Nghĩ cũng lạ, tuj với Thiện Long chỉ mới gặp lần đầu. Vậy mà cậu ấy làm như hiểu tuj nhiều lắm, làm như đã quen biết tuj từ trước…tự nhiên đến lạ. Mà tuj cũng lạ. Khi nói chuyện với Thiện Long tuj lại xưng tên chứ không phải cách xưng hô cộc lốc. Hè này, tuj thay đổi nhiều quá chắc là vì trước đây tuj chỉ quen một mình rồng nhỏ. Giờ lại biết thêm anh em rồng ở thành phố…họ làm tuj thay đổi nhiều quá”////
- Lâm đang nghĩ gì vậy?- Thiện Long cắt ngang dòng suy nghĩ của tuj.
- À…không, nghĩ vu vơ thuj.
Cảm ơn Lâm nha….!!!
- Chuyện gì?- Tuj ngạc nhiên
- À thì Lâm đã không bỏ mặc anh Bảo Long… “Ack, tuj suýt bỏ nó, tại Long không biết thuj”….với lại Lâm đã làm anh Bảo Long cười…và cười với cả Long nữa.
- Sao? Thằng ấy chẳng phải khoái cười lắm à? Cười suốt đi chứ. Mà cười đểu lắm.
Tuj buộc miệng nói một câu quái gở. Tự nhiên Thiện Long nhìn tuj, mặt sầm lại, buồn hiu. Biết mình lỡ lời, tuj đánh trong lãng quay mặt chổ khác…miệng lí nhí….
- Ơ..Lâm xin lỗi…
- Ở nhà, một nụ cười đểu anh ấy cũng không có….anh ấy không nói chuyện với ai trong nhà….chỉ thích phóng xe…chơi bời ỏ bar thuj.
- Ờ….mà sao mấy ông chạy xe phân khối lơn không zạk? Chưa đủ tuổi màk. Bộ không sợ…
- Hj`. Long chỉ chạy xe anh Bảo Long về thôi. Còn anh ấy thì phóng xe đã là cuộc sống của ảnh.
- Anh em một nhà mà sao khác nhau nhiều zậy?- Tuj lại tỏ ra ngớ ngẩn…
- À! Một nhà…một cha nhưng…mẹ anh Bảo Long ở thiên đàn rồi.
“ Mẹ Thiện Long, với mẹ Ác Long khác nhau sao…?”
- Nữa tiếng rồi…về thôi!!!- Thiện Long lại cắt dòng suy nghĩ của tuj.
- Òh.
- À số của Long lưu trong điện thoại của Lâm rồi đấy.
- Gì cơ? Lâm đâu có điện thoại.
- Có mà…
Lúc này tuj mới nhớ đến chiếc Nokia E71 hồi tối qua. Nhắc mới nhớ, Ác Long về mà không chào cảm ơn tuj một tiếng. Đúng thật không ra gì mà…Ánh mắt buồn xa xăm của Ác Long lại thấp thoáng trong đầu tuj…vài giây. Thiện Long về, tuj sang nhà Tiểu Long…ở cả ngày bên ấy…
…..Tối….
“ Tit tit..Thụy Lâm, you have a message…tit tit…Thụy Lâm, you have a messae…”
Âm báo tin nhắn ngồ ngộ…tuj cười tít mắt. “ Ác Long đúng là nhiều trò”. Tuj cầm cái điện thoại…mò mẫm mãi mà chẳng biết phải mở thế nào… Đành chịu. Tuj có biết sử dụng loại này đâu…Vậy là tuj để đó… Lát sau…
…Chị Lâm ơi!!! Có thoại kìa….Heo không đòi ăn cơm…heo không đòi ăn cá….”
Tiếng chuông điện thoại dễ thương làm tuj bật dậy, cười khoái trá. Trên màn hình điện thoại có dòng chữ “ Ác Long is calling”.
Cái này thì tuj biết, ấn đèn xanh chứ gì…kekke
- Sao giờ mới bắt máy hả? Bà Chằn? Sao không trả lời tin nhắn….?- Đầu dây bên kia, tiếng thằng Ác Long quát lớn…điếc cả tai…
- Làm gì dữ vậy? Tuj có biết xài cái này đâu…
- Ack…điện thoại cũng không biết dùng nữa/ Tệ zậy?
- Còn nói nưã, tuj cúp à!!!- Tuj cáu…
- Thôi thôi, để tuj chỉ…
Zậy là thằng Ác Long tận tình chỉ bảo, từ cách nghe, goi, nhắn tin đến nghe nhạc, chụp hình, ghi âm, chơi game….Cái điện thoại nhỏ xíu mà hay thật. Tuj bắt đầu cảm thấy thích nó. Nói chuyện cũng khá lâu. Vừa mới cúp máy..thj chuông điện thoại lại đổ…” Chị Lâm ơi!! Có thoại kìa….Heo không đòi…”. Trên màn hình là…. “Thiện Long is calling” Sao lại bniết tuj gọi nó là Thiện Long nhỉ? Tuj lại chỉ tay vào xái đèn xanh trên màn hình…
- Alo
- Nãy giờ Lâm nói chuyện với anh Bảo Long hả?
- Sao biết hay zạk?
- Đơn giản thôi mà!!! Hjhj
- Đơn giản là sao?
- hjhj, không sao. Lâm ăn cơm chưa?
- Rồi….
Cuộc nói hội thoại diễn ra đến lúc tuj ngủ quên….
…Tiểu Long rời quê biển…vào thành phố. Nó quyết định rời khỏi con đường học vấn khi cả tuj và nó đang đứng trước nấc thang cuối cùng của thời phổ thông. Dì Hảo- mẹ nó như đứt từng đoạn ruột khi buộc phải cho nó nghỉ học. Tuj chẳng biết phải nói gì, vì đó là sự lựa chọn của nó. Hôm tiển Tiểu Long lên xe, chỉ có tuj. Nó không muốn mẹ và em nó đi cùng vì nó sợ không đành lòng. Nó cố kiềm nén mọi cảm xúc, ngăn không cho nước mắt rơi ra. Còn tuj, tự nhiên trở nên yểu xìu, khóc rưng rức. Nó cho tuj số điện thoại và bảo khi nào rãnh thì gọi cho nó….
…Sau một mùa hè đầy những thay đổi, tuj trở lại với nhịp sống của mình…Một mình tuj đạp xe đi học, tự ôn bài vào những ngày thi. Buổi nào không đi học thì sang chơi với dì Hảo và bé Nhiếm, không thì ở nhà phụ mẹ giao hàng…Tối khi học bài xong thì lại phím chuyện với Three Long. Năm học 12 vất vả hơn tuj tưởng…Học ở trường, học thêm, rồi học tăng tiết nữa…vậy nên khi bắt đầu học kì 2 thì tuj cắt hết mọi hình thức giải trí nghỉ ngơi. Không giúp mẹ giao hàng, thỉnh thoảng lắm mới sang nhà dì Hảo và ít khi trả lời tin nhắn hay điện thoại của các Long. Tuj quyết tâm đậu tốt nghiệp và đậu cả đại học, để đạt được ước mơ của mình- một cô hướng dẫn viên du lịch nhạy bén, vui vẻ và tuj sẽ được đi đến tất cả các vùng biển trên đất nước mình…Càng ước mơ, tuj lại càng hăng say học tập… Và kết quả tốt nghiệp loại giỏi là một phần thưởng xứng đáng cho mọi cố gắng của tuj… Cả nhà tuj ai củng mừng rơn. Còn ngoại và Nhock Dương thì cứ ậm ự, sợ tuj đi học xa sẽ nhớ khiếp…Hjhj. Tuj cũng sợ phải xa nhà lắm…
**************************************
- Anh Long, a ha anh Long nèk chị 2 ơi!!!
Thằng Dương kêu ỏm tỏi, tuj chạy xuống nhà thì khá bất ngờ trước sự có mặt của Ác Long ở nhà tuj…vào thời điểm này…thời điểm lẽ ra nó phải ở nhà luyện thi kia chứ.
- Không ở nhà chuẩn bị thi, ra đây làm gì?- Tuj hỏi cộc lốc
- Chị 2 lạ! Chị không đón anh Long, để em đón chứ. Anh Long há!!!
Vừa nói, thằng Dương vừa đẩy tuj sang một bên dọn đường cho Ác Long vào nhà…
- 2 bác với ngoại đâu rồi?- Ác Long nhìn quanh, rồi hỏi
- Ngoại với ba mẹ em đi ăn giổ cả rồi, đi từ hôm qua, chắc lát nữa sẽ về đấy ạ.- Nhock1 Dương tranh quyền trả lời với tuj.
- Uhm, zậy à!! Mà nhock Dương của anh học hành sao rồi?
- Em học giỏi lắm đấy chứ, tổng kết được phần thưởng nhiều nhiều. Chị Lâm cũng giỏi. Đỗ tốt nghiệp loại giỏi á.
- Giỏi thế cơ à?- Ác Long gỉa bộ ngạc nhiên, giễu.
Rồi Ác Long với thằng Dương cứ giỡn, coi tuj như tàn hình….Đoạn Ác Long tự nhiên quay qua tuj, ánh mắt cầu khẩn…
- Xin 30 phút, ra biển! Ok
- Tự nhiên, tuj đâu có cấm- Tuj ngó lơ
- Không, Lâm phải đi cùng…
Nói rồi thằng ấy không đợi tuj gật đầu, nó nắm chặt tay tuj bằng một sức mạnh khũng khiếp lôi ra xe.
- Buông ra đau biết không?- Tuj vừa la vừa vỗ bành bạch đỏ cả tay nó.
- Đi cùng thì mới buông.
- Không đi, không đi mà.- Tuj cáu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.