Four-L

Chương 7

2teen

27/02/2014

- Thôi anh Long, anh quên đêm qua…à?- Thiện Long can lại.

- Hôm qua cam đoan rồi mà lại…đồ ngang như cua- Tuj phùng mang chóng cự quyết liệt.

Zậy là Ác Long bỏ lên phòng không thèm cãi với tuj nữa…Tuj phụ nội dọn dẹp, rửa chén.

- Sao con cứ cãi cậu Bảo Long hoài zậy?- Nội tuj hỏi

- Tại con không ưa thằng ấy. Độc tài, hung dữ.

- Cậu ấy tội nghiệp lắm. Coi vậy chứ cậu ấy tốt bụng và zễ thương nữa.

- Sao ạ? Thì cũng có khi….nhưng mà…

Tự nhiên tuj không biết nói gì nữa…Im lặng cùng nội rửa hết chén. Đầu óc tuj cứ hoa lên…thật không hiểu nổi những người nhà giàu…Sao mà phức tạp đến thế? Cứ đơn giản như tuj với Tiểu Long thì hay biết mấy. Tuj lên lầu…Tự nhiên tuj sựng lại trước phòng của Ác Long. KHông hiểu sao tự nhiên tuj lại đứng đó…nghĩ ngợi một hồi lâu…rồi tuj gõ cửa.

- Ai đó- Ác Long lên tiếng

Tuj giật mình, luống cuống rồi co cẳng chạy về phòng. Thằng Ác Long ra mở của mà cũng không biết nó có nhìn thấy tuj hay không nửa. Điên thật!!! >.<. Sao tuj lại có cái trò ngờ ngẩn ấy không biết…Hixhix…Tuj lên giường, trùm kín đầu cố che giấu sự ngượng ngùng xấu hổ của mình…rồi chiềm vào giấc ngủ…nhẹ nhàng…

….Sáng…

Tuj dậy tật sớm, vì hôm nay là buổi hoc đầu tiên ở trung tâm. Tuj muốn chuẩn bị thật chu đáo và tươm tất. Sửa soạn đâu vào đấy, tuj xuống nhà bếp, thấy nội đang lay hoay làm buổi sáng…Tuj chợt nảy ra một ý nghĩ…

- Nội ơi!!! Nội đi chợ đi, để con làm bữa sáng cho.- Tuj vừa cười vừa nói.

- Có được không đó, thôi để nội làm xong rồi đi chợ cũng được.

- Được mà, con làm được mà…..

Tuj vừa nói vừa đẩy nội ra khỏi giàn bếp. Nội lưỡng lự một chút rồi cũng chiều tuj. Nội đi chợ, chỉ còn mình tuj dưới bếp. Tuj quyết định làm một bữa sáng thật ngon để cảm ơn 2 Long và cũng coi như là lời xin lỗi dành cho Ác Long.

Bữa sáng hoàn tất…trông cũng khá hấp dẫn. Vừa lúc đó Thiện Long cũng chạy bộ về tới nhà. Tuj giục Thiện Long vào tắm rửa rồi ra ăn sáng. Thiện Long khá bất ngờ về tài nấu nướng của tuj. Cứ thấy cái cách cậu ấy nhìn tuj rồi quay sang nhìn bàn thức ăn cũng đủ hiểu. Tuj rón rén lên phòng Ác Long, cứ thập thò mãi ngoài cửa. Không biết phải kêu như thế nào. Nhiều lần định gõ cữa nhưng lại thấy ngại. Chợt cữa phòng Ác Long mở toang…tuj giật mình lúng túng…

- Ờ..à…xuống ăn sáng….!!?!!

Nói rồi tuj co cẳng chạy xuống nhà…toát mồ hôi hột. Ác Long xuống phòng ăn, nhìn thấy vẻ sượng sùng của tuj, hắn cười khoái trá…Cũng không biết là tại tuj nấu ăn ngon, hay tại vì nụ cười của thằng Ác Long mà bữa sáng trở nên ngon miêng hơn..

- Bà Chằn nấu ăn được đấy?

- ?!?!?!?!

- Đúng rồi, Lâm nấu ăn ngon tuyệt anh Long há!…- Thiện Long cướp lời

Cứ tưởng rằng Thiện Long sẽ bị Ác Long làm cho một trận, ai ngờ hắn lại nhoẻn miệng cười còn gấp một miếng trứng to cho Thiện Long bảo “Ăn cho ngon vào”. Đúng là những tên nhà giàu thất thường, không thể nào hiểu nổi. Dùng xong bửa sáng, Thiện Long phụ tuj dọn dẹp, đợi tuj rửa hết chén đĩa thì cả 3 đến trung tâm.

Thiện Long chạy chiếc novo màu trắng còn Ác Long thì vẫn đi chiếc môtô phân khối lớn màu đen đèo thêm tuj. Thằng ấy cũng lạ lùng, nhất quyết không để tuj đi cùng Thiện Long.

…Trung tâm luyện thi lớn nhất thành phố. Cuối cùng tuj cũng đặt chân đến đấy. Vì đi cùng 2Long nên tự nhiên tuj trở thành tâm điểm chú ý khi mới vừa bước vào lớp. Ác Long nắm tay kéo tuj theo hắn rồi đẩy tuj ngồi vào chiếc ghế cạnh hắn. Tuj không biết xoay sở thế nào, chỉ biết mặc cho hắn đưa đẩy. Thiện Long ngồi cạnh một cô bạn thật xinh xắn, ăn mặc thì sang trọng ngồi ở bàn sau tuj. Tuj quay lại gật đầu chào, bày tỏ thiện chí của mình thì được đáp lại bằng một cái nhìn đầy gai. Không chỉ cô bạn gái xinh đẹp ấy nhìn tuj như vậy mà hầu như tất cả các bạn nữ trong lớp đều dành cho tuj cái nhìn ấy…à ngoại trừ cô bạn dễ thương tên Lan ngồi bàn trên. Có lẽ đó là người bạn duy nhất của tuj trong lớp.

….Chỉ dành cho mình 3 phút để quan sát và suy nghĩ vớ vẫn về lớp học. Ngay khi cô giáo bước vào lớp, tuj lập tức chấn chỉnh lại ngay, tập trung cao độ…Quả thật là trung tâm lớn có khác, giáo viên dạy vừa lưu loát lại vừa dễ hiểu. Tuj cảm thấy hứng thú với buổi học vô cùng. Giờ giải lao, 2 Long ra khỏi lớp, chỉ còn tuj như loài cỏ dại trơ trọi giữa một vườn Hồng đầy gai. Nhưng cũng may là trong khu vườn gai góc ấy ít ra còn có một nhánh lan dịu dàng dễ thương. Lan quay xuống nhìn tuj, nở nụ cười tỏa nắng…

- Bạn tên Lâm hả?

- Ừ, tuj tên Lâm, bạn là Lan đúng không?

Lan gạt đầu, nháy mắt tỏ ý bảo câu nói của tuj hoàn toàn chính xác. Trong cô bạn dễ thương đến lạ. Lan đưa tay ngắt khuôn mặt bầu bỉnh của tuj.



- Lâm dễ thương quá. Bạn của hotboy, kunboy có khác há?

- Gì cơ? Hotboy, kunboy là cái gì?- Tuj hỏi ngớ ngẩn.

- Ack ack…là 2 người nổi tiếng đi cùng Lâm đó. Vừa nói, Lan vừa chỉ tay vào chỗ ngồi của Ác Long- 2 cậu ấy là điểm sáng từ hồi trung học đến tận bây giờ đấy.

“ Những tên quái gở tuj ở cùng là điểm sáng, là siêu sao à? Thì ra quái gỡ một chút sẽ được nổi tiếng”

- Nghĩ gì zậy?- Ác Long vừa hỏi, vừa đặt lon coca trên bàn đánh “cộp”, vừa cắt đứt dòng suy nghĩ của tuj, vừa khiến Lan quay lên.

- Bộ quái gỡ như ông là được làm người nổi tiếng hả?- Tuj lại ngớ ngẩn.

Chẳng hiểu sao hôm nay tuj lại ngớ ngẩn đến thế không biết. Thiện Long lo sợ nhìn Ác Long, còn tuj thì vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò…

- Thôi đi Lâm, đừng hỏi nữa…- Thiện Long ngập ngừng.

- Ừ phải quái gỡ như tuj và cả Lâm nữa! Hehe, chẳng phải Lâm cũng đang nổi tiếng còn gì?

Nụ cười của Ác Long làm Thiện Long thở phào nhẹ nhõm. Khoan đã…thằng ấy nói tuj đang nổi tiếng cơ đấ, mà hình như là như vậy. Đúng là có không ít người [chủ yếu là nữ] ở các lớp kế bên đang đứng ngoài cửa gián ánh nhìn tò mò về phía tuj còn gì….Tuj khui lon nước, cắm ống hút, cuối đầu mà uống….trong lòng vẫn còn nhiều điều không sao hiểu nỗi…

.Buổi học đầu tiên trôi qua…khá nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghẹt thở. Tạm biệt Lan, tuj leo lên xe để Ác Long chở về.

- Buổi học đầu thấy sao?

- Ờ…thì thầy cô dạy rất hay…nhưng mà…

- Nhưng sao?

- À..ờ…không sao hết…

- Ac.

…Cuộc hội thoại tới đó là kết thúc. Tuj ngồi trên xe, suy nghĩ miên man….

- Ấy chết.- tuj thảng thốt

- Gì vậy?

- Từ hôm vào đây tới giờ tuj chưa gọi về nhà…hix…chết tuj rồi!!!!

- Làm gì mà chết..?

- Thì bị mắng té tát cho mà xem…

Vừa nói tuj vừa mở máy, bấm ngay sdt nhà…

- Alô, dạ cháu là Dương, cho hỏi ai đầu dây thế ạ?- Tiếng nhock Dương lanh lãnh ở đầu dây bên kia.

- Dương đó hả? 2 nèk…

- Chị 2 hở? Ba mẹ ơi, chị 2 gọi về nèk, 2 khỏe huk 2, ở trong đó zuj huk?

- Ờ…2 khỏe, mày học hành sao rồi? Mày mà lo đi chơi là chị về phét mấy roi vào mông đó nha!

- 2 cũng lo học nha…không là em phét mấy roi đó…hihih. 2 ơi! Em nhớ 2 quá à….

- Ừ, 2 cũng nh..ớ mày, nhớ ngoại…nhớ …hix…nhớ ba mẹ nữa…hix…- Nói tới đó nước` mắt tuj tự nhiên tuôn dòng…

- Alô Lâm hả con? Mẹ nè? Con sao rồi? Ngủ ngon không con? Ăn có đủ bữa không? Có ai ăn hiếp không?????- mẹ tuj hỏi dồn dập…



- Con…hix…con ổn mẹ ơi. Ba, mẹ và ngoại vẫn khỏe chứ ạ? Con nhớ cả nhả lắm…hix

- Lâm đó hả, mày nghe tiếng ngoại không? Ngoại nèk Lâm ơi!!! Mày có ở trong đó không?

- Dạ…con nghe ngoại ơi…Ngoại khỏe không ngoại?

- Thằng cha mày…Tù binh, mãi tới bây giờ mày mới gọi về. Mày không chờ bà già này chết luôn rồi hả gọi về hở?

- Không có ngoại ơi!!! Con xin lỗi….Ngoại đừng giận con nghe ngoại….

- Mồ tổ cha mày…thương không hết nữa là…Học nhanh zìa ngoại chỉ làm bánh nghe chưa?

- Zạk…

- Con của ba ráng học nha…rỗi rảnh ba mẹ vào thăm con….thôi dập máy đi…Tốn tiền lắm đó…

- Vâng ạ…hix…hix…huhuhuuh.

Tuj khóc như mưa bất sau khi gọi về nhà….Tuj nhớ nhà quá…Tuj ước gì mình được nhìn thấy ngoại, thấy ba mẹ, nhock Dương….Hix. Về tới nhà…tuj chạy thẳng lên phòng, dúi mặt vào gối mà khóc nức nở…

“ Chị Lâm ơi…có thoại kìa….Heo không đòi ăn cơm…”

Tiểu Long is calling.

- Hix…Tuj nghe nèk!!!

- Bà khóc h0? Thằng nhà giàu lại ăn hiếp bà nữa hả?- Tiểu Long cứng giọng.

- Không phải….

-Chứ sao bà khóc?

- Tuj mới gọi về nhà, tuj nhớ nhà quá ông ơi….hix…nhớ ngoại, nhớ ba mẹ, nhớ thằng Dương nữa..hix.

- Zậy à? Thuj nín đi! Chiều nay có học gì không?

- Không có. Tối mai mới bắt đầu học phụ đạo ở nhà….Mà chi zạk?

- Tuj sang đón bà đi chơi nha! Chiều nay tuj rảnh.

- ….Uk, cũng được….

Tuj vào nhà tắm, rửa mặt, thay bộ quần áo,… đeo cặp táp vào…rồi sang phòng Ác Long gõ cửa…Cánh cửa mở toan, thấy tuj sửa soạn tươm tất…

- Đi đâu zậy?- Ác Long hỏi gắt.

- Tuj ra ngoài một chốc.

- Đợi tuj thay đồ.

- Không cần đâu, tuj đi với bạn.

- Bạn nào? Ở đây làm gì có bạn? Đợi tuj….

- Đã nói không cần mà, tuj đi với Tiểu Long/.

- Tiểu Long? …Không, đợi tuj đưa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Four-L

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook