Chương 2
Phá Lãng Đê
04/05/2022
Sau khi đóng xong bộ phim đó, Mục Trú biến mất một khoảng thời gian, khi trở lại màn ảnh, cậu đã từ một diễn viên dựa theo kinh nghiệm chuyển hình trở thành diễ viên chinh phục khán giả bằng tài năng diễn xuất.
Cậu đã làm được tốt lắm rồi, nhưng ánh mắt của Võ đạo lại cay độc.
“Dừng!”
“Không đúng!”
“Diễn lại!”
…
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, nhưng phim trường vẫn sáng rực như cũ. Từ giữa trưa tới bây giờ, tất cả nhân viên công tác đều chưa có ăn cơm, bởi vì diễn xuất của Mục Trú vẫn không đạt được yêu cầu của Võ đạo, chỉ có thể hết lần này tới lần khác quay lại.
Lục Thích dựa vào cột đèn, ánh mắt vẫn luôn nắm giữ Mục Trú.
Mục Trú lao vào đống đổ nát, và cậu đã không còn sức lực nữa.
“Dừng!” Võ đạo hét lên, “Hôm nay trước tới đây thôi.”
Mục Trú khoác áo lông vũ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, “Xin lỗi, biểu diễn không tốt lắm. Ngài cảm thấy chỗ nào biểu hiện chưa đạt?”
Võ đạo rót ra một chén trà nóng từ bình giữ ấm đưa cho cậu, ra hiệu cho cậu nghỉ ngơi trước, Mục Trú mới ngồi bên cạnh ông.
Ông hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ cảnh này sẽ diễn ra điều gì?”
Mục Trú cầm tách trà suy nghĩ nói: “Cậu ấy phát hiện ra đống đổ nát này chính là quê hương của mình, mặc dù cậu ấy không hiểu vì sao lại thành ra như thế, nhưng cậu lại sợ hãi, muốn mọi thứ trở lại như lúc mình còn chưa chạy ra ngoài…”
“Vì vậy, nó đã trở thành một bộ phim kinh dị.” Võ đạo ngắt lời của cậu nói, “Chuyện này quá hời hợt.”
Mục Trú hơi hơi nhíu mày.
“Cậu phải hiểu, đây không phải câu chuyện thiếu niên mạo hiểm phát hiện ra âm mưu. Ngôi làng đó, quê hương của cậu ta, bản thân nó đã là một cái xã hội viễn tưởng. Cậu ấy đã thoát khỏi điều viễn tưởng ấy, muốn tìm kiếm cũng không phải thế giới bên ngoài, mà còn là mối quan hệ của cậu ta cùng với người thân và bạn bè, cùng với thế giới, còn có, điều quan trọng nhất, cậu ta muốn tìm ra được mối liên hệ của bản thân với chính mình.”
“Này có hơi gượng ép quá không?” Mục Trú nói: “Cảm giác như là cố ý nâng cao ý nghĩa vậy.”
“Phim của tôi luôn là mơ hồ như vậy, nó có thể hoàn thành hay không, đều phải xem sự phấn đấu và diễn xuất của nhân vật.” Võ đạo nói, rót trà lạnh vào ly của mình, “Thậm chí có đôi khi, nhân vật cũng sẽ không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, tiến độ hoàn thành đều dự vào biểu hiện của diễn viên.”
Nói tới đây, Võ đạo mới quay đầu nhìn cậu: “Cậu có biết tại sao khi mới quay ‘Lộc’, tôi vì sao từ bỏ dùng học sinh chính quy, mà lại chọn cậu thay thế?”
Mục Trú lắc đầu.
“Bởi vì cậu đã thoát khỏi kịch bản của tôi, cậu so với nó càng hoàn thiện hơn, và những gì cậu thể hiện bằng bản năng và cảm xúc thú vị hơn nhiều so với thể hiện bằng diễn xuất. Cậu có thể chưa quen với nhân vật, nhưng cậu quen thuộc với cảm xúc. Đây là thiên phú, hy vọng cậu đừng lãng phí, uốn cong thành thẳng thật quá đáng tiếc.”
Nói xong, ông đứng dậy vỗ vỗ vai Mục Trú, “Thôi, cho phép cậu nghỉ ba ngày, cố gắng suy nghĩ về cảnh diễn tiếp theo. Tôi sẽ quay cảnh của những người khác trước, chờ cậu trở về, sẽ nhìn cậu.”
Lục Thích nhìn thấy bên này có vẻ đã nói xong, đi tới, Võ đạo gật đầu với hắn rồi rời đi.
Mục Trú ngồi đó một mình, bất động nhìn chằm chằm chén trà vẫn tỏa ra hơi ấm trong tay.
Trợ lý dường như đã quen với việc này, bắt đầu thuần thục dọn đồ của Mục Trú ở phim trường, nhét vào xe bảo mẫu ở bên cạnh.
Lục Thích chần chờ một hồi, cảm thấy cậu cứ ngồi nữa thế nào cũng sẽ vì lạnh mà mắc bệnh, vì thế đi ra phía trước lấy tay sờ sờ tóc của cậu, quả nhiên đã thấm thấm lạnh.
“Ngồi một mình thế này nghĩ cái gì đây? Tóc em sắp bị đông cứng rồi.”
Mục Trú ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày đang nhíu lại thoáng giãn ra, nhưng nét mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Anh vừa mới nghe Lâm Miểu nói, em được nghỉ ba ngày, muốn xuống núi với anh không?” Lục Thích nói.
“Được.” Mục Trú đứng lên, mới cảm thấy lành lạnh, cho nên kéo khoá áo lên chỗ cao nhất, cổ áo như che khuất ca nửa khuôn mặt, “Đêm nay anh phải thu nhận cho em ở lại.”
Lục Thích nhướng mày, hắn đã chuẩn bị sẵn tốt tâm lý bị từ chối, dù sao thì Mục Trú cũng chưa từng theo hắn về nhà. Nói chung, tình huống như vậy, phản ứng tốt nhất mà Mục Trú nên cho hắn đơn giản chỉ là nhờ hắn giúp đỡ đặt khách sạn.
Tất nhiên là hắn rất vui, nhưng vẫn có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của Mục Trú.
Lục Thích cách cái nón thật dày của áo khoác lông vũ vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Đi, về nhà nhìn xem.”
Thời tiết quá lạnh, đường xuống núi đã không có ít nơi hình thành lớp băng mỏng, Lục Thích lái xe không nhanh, duy trì tốc độ vừa phải.
Trong xe có đủ sưởi, áo khoác lông vũ được Mục Trú cởi ra, cậu chỉ mặc một chiếc áo len dài màu đen mỏng, khiến làn da của cậu có chút tái nhợt.
“Muốn ăn cơm nhà hàng bên ngoài, hay là về nhà ăn?” Lục Thích thấy cậu lại bắt đầu Trần mặc, cho nên mở miệng hỏi.
“Hả?” Mục Trú sửng sờ một chút, mới định thần lại, dùng sức duỗi tay xoa xoa cái trán của mình, “Về nhà đi.”
“Được,” Ý cười trong mắt Lục Thích loé qua, “Nguyên liệu nấu ăn trong nhà đã được dì giúp việc bổ sung vào, anh ngẫm lại… có thể làm thăn bò, tôm xào hạt điều…”
Sáng nay Mục Trú thức dậy quá sớm, giờ phút này bên người lại ấm áp, Lục Thích cũng không cần cậu đáp lại, nói chút chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi, giọng nói vững vàng mà mơn trớn dỗ dành những dây thần kinh đau nhứt, giống như suối chảy róc rách ở trong giấc mơ.
Giấc ngủ này ngủ rất sâu, cho đến khi xe tiến vào trong gara, ý thức mới từ từ quay về, lúc sau tỉnh lại toàn thân có chút tê mỏi nhưng thoải mái.
“Tỉnh ngủ trước đi, đừng để bị cảm mạo.” Lục Thích lục người mình, lấy ra máy sưởi ấm, mở chốt đưa cho cậu.
“Vâng.” Mục Trú lúc vừa mới tỉnh dậy thật sự có chút ngoan ngoãn, Lục Thích nắm ngón tay cậu cũng không thấy cậu có ý định tránh né.
Ngôi nhà này Lục Thích không thường ở lại, có thể do khoảng thời gian này cậu ở đây đóng phim nên Lục Thích mới tiến vào ở. Mặc dù thời gian hơi ngắn, nhưng chi tiết khắp nơi cũng làm người khác rung động vì dụng tâm của chủ nhà.
Thảm trắng tinh thiết mềm mại mà rắn chắc dưới đáy bàn, ghế sopha cũng rất thoải mái, đĩa phim được đặt một góc ngay ngắn trong tủ thấp bên cạnh ghế sopha, một khay gỗ mộc màu đen đất trên tủ thấp, bởi vì trong phòng rất ấm, cho nên cây cỏ trong nhà đã mọc mầm xanh mướt. Trên khay còn để một cái mâm tròn, bên trên để hai cái ly.
Mục Trú nhìn nhìn, hai cái ly được khắc hoạ tiết đơn giản hình chòm sao, còn dùng nét vẽ xiêu vẹo viết tên lên trên đó.
Lục Thích. Mục Trú.
Không biết vì sao, Mục Trú đang ngồi trên ghế với tay lấy ly qua, lúc nhìn thấy tên của mình mặt có chút nóng lên.
Chậc chậc chậc, Mục Trú nhảy xuống sopha, cảm giác nặng trĩu trong lòng sau khi quay phim xong không hiểu sao giờ lại nhẹ đi một chút.
Mục Trú biết Lục Thích sẽ nấu cơm, nhưng không biết tay nghề của hắn tới đâu, vốn tưởng rằng chỉ cần no bụng là được rồi, như khi thấy hắn bưng từng đĩa đồ ăn ra ngoài vẫn là cảm thấy bị sốc.
Tôm bóc vỏ xào hạt điều và cần tây, thăn bò xào ớt Hàng Châu, mướp hương nhồi thịt hấp, cá sạo nướng….
Mục Trú ngồi không yên, như lão cán bộ đi thị sát cầm ly nước đi vào nhà bếp.
Lục Thích đang dùng một chổi phết nhỏ để trét dầu vào khuôn hình bán nguyệt, màu sắc nhìn cũng khả quan.
“Anh còn biết làm takoyaki sao?” Mục Trú hơi ngạc nhiên, “Có phiền quá không?”
“Không phiền, em thích ăn, đúng lúc trong nhà có nguyên liệu, cho nên làm cũng lẹ lắm.” Lục Thích bỏ lên trên mặt tôn đã bóc vỏ cùng bắp cải cắt sợi, rồi dùng xiên để xoay viên thành hình tròn.
Mục Trú không nhớ được mình có nói với bên ngoài mình thích ăn takoyaki, tuy nhiên cũng không cần nghĩ, cậu tham gia nhiều chương trình như vậy, cũng không nhớ rõ được về nó.
Mắng thấy viên nhỏ dần dần trở thành màu vàng rực rỡ, Lục Thích dùng xiên chọc còn, cảm thấy lửa vừa rồi vì thế lấy bánh ra khỏi khuôn bày ra đĩa, rải lên đỡ sốt teriyaki, rong biển khô cùng cá bào, coi như là làm xong.
Không có trang trí bằng cà rốt hay vỏ dưa leo, Lục Thích chỉ để ở bên trên một bông cải xanh đã luộc chín.
“Được chưa? Em đói bụng rồi, không nhịn được nữa.” Mục Trú cầm lấy đĩa mà hít hà cái mũi.
“Còn hai phút nữa, gần xong rồi.” Lục Thích quay đầu lại cười, “Đi sới cơm đi, muỗng sới cơm để trong ống tre đằng kia.”
“Được rồi.”
Lục Thích bưng nồi sukiyaki cuối cùng đặt lên bàn, phía dưới còn có lửa cồn đang cháy.
“Không ngờ anh nấu ăn giỏi như vậy, lần đầu tiên ăn cơm được đãi ngộ tốt quá.” Mục Trú lúc này cũng không khách sáo nữa, vừa cầm đũa lên đã không nhịn được bắt đầu nếm một miếng thử.
“Không chỉ là lần đầu tiên,” Lục Thích ngồi xuống bên cạnh cậu, “Mỗi bữa sau này sẽ ngon hơn nữa, hôm nay hơi muộn rồi, làm có chút nóng vội.”
Mộ Trú sặc một cái, mặt lại đỏ lên, cũng không ngừng được ở trong lòng tự mắng mình.
“Anh nói thật, nhưng em lần nào cũng không tin.” Lục Thích dùng đũa xẻ bụng cá, thuần thục gắp xương đi, bỏ thịt cá vào trong bát của cậu.
“Thế này thì sao? Anh về sau mỗi lần ăn cá đều sẽ gắp xương cá thay em sao?” Mục Trú nhướng mày, quyết đoán đáp lại.
“Này cũng không nhất thiết, anh cũng không biết em có thích vậy hay không.” Lục Thích cúi đầu gắp thăn bò cho mình, “Nếu em không thích, anh sẽ không làm. Anh chỉ là muốn nói cho em, nếu em đồng ý anh có thể làm như vậy.”
“Ừm.” Mục Trú gật gật đầu, ngoắc ngón tay gọi hắn, “Lại đầy em sẽ nói cho anh em nguyện ý hay không.”
Lục Thích không rõ nguyên nhân đưa lỗ tai lại gần.
Mục Trú ở bên má của hắn hôn một cái, sau đó đẩy cái đầu đó đi, giống như không có gì mà tiếp tục ăn cơm.
Cái hôn má này vô cùng tuỳ ý, lại có chút bóng bẩy.
Lục Thích cười: “Ừm, anh biết rồi.”
Kết quả mới ngừng cười được tí, qua hai phút, vành mắt của hắn vẫn cong cong.
“Anh cười cái gì?” Mục Trú xấu hổ mà trừng hắn.
“Không có gì.” Lục Thích nhìn bộ dạng hơi tức giận muốn hộc máu của cậu, nghẹn lại càng vất vả hơn.
“Anh còn cười à?” Mục Trú trừng to mắt.
“OK, không có việc gì không có việc gì, không cười.” Lục Thích vậy mà nghiêm chỉnh lại, đi vào nhà bếp múc một bát canh cho cậu.
“Đêm nay em ngủ ở đâu?” Mục Trú dựa vào cửa nhà bếp hỏi.
“Phòng cho khách đã dọn xong rồi.” Lục Thích nói, “Hôm nay mệt mỏi cả ngày, em đi tắm trước đi, đồ chuẩn bị rồi.”
“Tốt, vậy áo choàng tắm thì sao?”
“Có chứ, để bên trong tủ quần áo, rất dễ tìm thấy.” Lục Thích xử lý thức ăn thừa, động tác vô cùng thành thạo.
“Ok.” Mục Trú xoay người.
Cậu đi tới nhìn phòng cho khách sẽ ngủ đêm nay, phòng đơn giản gọn gàng, không khí trong lành độ ấm vừa phải, đồ có đủ hết nhưng là có người ở lại lâu dài, quần áo trong tủ đủ loại, Mục Trú liếc nhìn một cái cũng biết đó là số đo của mình.
Tủ lạnh đầy đủ, có soda vị đào và quýt, sữa chua là loại cậu thích uống, trái cây cũng rất tươi mới. Chậu cây mọc um tùm trên cửa sổ. Cậu vậy mà còn phát hiện đủ loại kịch bản ở trên kệ sách, toàn bộ đều là những phim cậu đã diễn qua.
Mục Trú trầm mặc dạo quanh một vòng, cuối cùng đứng yên trước kệ sách, poster “Lộc” được thu nhỏ là bìa của quyển kịch bản, đặt ở vị trí dễ thấy nhất, bức ảnh kia là hình HD, có thể thấy rõ góc áo bị gió thổi qua của thiếu niên đứng đó kia.
Là cái ôm của sự tan vỡ.
Mục Trú đứng một hồi, cảm giác trầm cảm biến mất trong thời gian dùng cơm lại lần nữa như dây đằng đang ghê tởm mà leo lên người của cậu.
Cậu hít sâu một hơi, cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Hơi nước trong phòng mờ ảo, Mục Trú ngồi trong bồn tắm, cậu không thích tắm bọt bóng mà chỉ thích ngâm mình trong dòng nước ấm.
Không có bong bóng ngăn cản, cậu có thể thấy thân thể của mình, tử cổ chân tới phía trước, làn da mịn màng, ánh đèn đang chiếu rọi trên mặt nước, xinh đẹp mà khiến lòng người choáng váng.
Cậu nhấc tay trái lên, vòng tay sóng biển ngày nào đã được tháo xuống, một vết sẹo thật dài cuối cùng cũng lộ ra, cho dù đã qua 6 năm, nó vẫn xấu xí và dữ tợn như cũ, giống như còn có thể thấy được thảm trạng máu me lẫn lộn của lúc ấy.
Vốn trên cánh tay còn nhiều vết thương hơn, nhưng bởi vì không sâu mà cũng đã qua thời gian dài, làn da cũng từ từ hồi phục trơn bóng như cũ.
Đôi mắt của Mục Trú không chớp mà nhìn cánh tay của mình, ở trong đầu miêu tả lại vết thương, tâm tình vẫn không dao động gì, bởi vì cậu đã rơi sâu vào trong bóng tối.
“Mục Trú, còn chưa tắm xong sao? Đã hơn một tiếng…” Tiếng đập cửa vang lên, Lục Thích ở bên ngoài.
Cậu không có trả lời, cả người ướt đẫm đứng lên, lâu cũng không lau, chỉ trực tiếp choàng áo tắm dài vào, sau đó đi mở cửa.
Tay của Lục Thích vẫn còn giữ tư thế gõ cửa, không nghĩ tới cậu đột nhiên mở cửa ra, cho nên lập tức lui về sau một bước.
Cả người Mục Trú ướt nhẹp, áo choàng tắm dính sát trên người, vẽ lên đường eo xinh đẹp.
Lục Thích chưa kịp phản ứng lại, đã bị Mục Trú kéo vào phòng tắm, Mục Trú đẩy hắn vào tường, ngẩng đầu lên hôn hắn.
Đầu óc như nổ ầm, máu nhanh chóng lan ra toàn thân, Lục Thích bất giác ôm chặt lấy cậu, môi lưỡi đan xen.
Ngón tay Lục Thích xoa cổ cậu, nhưng lại bị lạnh mà tỉnh táo lại.
Rõ ràng vừa mới từ nước ấm đứng dậy, độ ấm trong phòng tắm cũng rất cao, nhưng độ ấm trên người Mục Trú lại đột nhiên giảm xuống, như là rơi vào nỗi sợ hãi nào đó.
Lục Thích nhẹ nhàng đáp lại cậu, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo trên cổ tay của Mục Trú, Mục Trú run lên, giữ hắn càng chặt hơn, trong lòng chỉ có một tiếng nói: Cứu em, cứu em, cứu em….
Cứu em.
Cậu đã làm được tốt lắm rồi, nhưng ánh mắt của Võ đạo lại cay độc.
“Dừng!”
“Không đúng!”
“Diễn lại!”
…
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, nhưng phim trường vẫn sáng rực như cũ. Từ giữa trưa tới bây giờ, tất cả nhân viên công tác đều chưa có ăn cơm, bởi vì diễn xuất của Mục Trú vẫn không đạt được yêu cầu của Võ đạo, chỉ có thể hết lần này tới lần khác quay lại.
Lục Thích dựa vào cột đèn, ánh mắt vẫn luôn nắm giữ Mục Trú.
Mục Trú lao vào đống đổ nát, và cậu đã không còn sức lực nữa.
“Dừng!” Võ đạo hét lên, “Hôm nay trước tới đây thôi.”
Mục Trú khoác áo lông vũ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, “Xin lỗi, biểu diễn không tốt lắm. Ngài cảm thấy chỗ nào biểu hiện chưa đạt?”
Võ đạo rót ra một chén trà nóng từ bình giữ ấm đưa cho cậu, ra hiệu cho cậu nghỉ ngơi trước, Mục Trú mới ngồi bên cạnh ông.
Ông hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ cảnh này sẽ diễn ra điều gì?”
Mục Trú cầm tách trà suy nghĩ nói: “Cậu ấy phát hiện ra đống đổ nát này chính là quê hương của mình, mặc dù cậu ấy không hiểu vì sao lại thành ra như thế, nhưng cậu lại sợ hãi, muốn mọi thứ trở lại như lúc mình còn chưa chạy ra ngoài…”
“Vì vậy, nó đã trở thành một bộ phim kinh dị.” Võ đạo ngắt lời của cậu nói, “Chuyện này quá hời hợt.”
Mục Trú hơi hơi nhíu mày.
“Cậu phải hiểu, đây không phải câu chuyện thiếu niên mạo hiểm phát hiện ra âm mưu. Ngôi làng đó, quê hương của cậu ta, bản thân nó đã là một cái xã hội viễn tưởng. Cậu ấy đã thoát khỏi điều viễn tưởng ấy, muốn tìm kiếm cũng không phải thế giới bên ngoài, mà còn là mối quan hệ của cậu ta cùng với người thân và bạn bè, cùng với thế giới, còn có, điều quan trọng nhất, cậu ta muốn tìm ra được mối liên hệ của bản thân với chính mình.”
“Này có hơi gượng ép quá không?” Mục Trú nói: “Cảm giác như là cố ý nâng cao ý nghĩa vậy.”
“Phim của tôi luôn là mơ hồ như vậy, nó có thể hoàn thành hay không, đều phải xem sự phấn đấu và diễn xuất của nhân vật.” Võ đạo nói, rót trà lạnh vào ly của mình, “Thậm chí có đôi khi, nhân vật cũng sẽ không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, tiến độ hoàn thành đều dự vào biểu hiện của diễn viên.”
Nói tới đây, Võ đạo mới quay đầu nhìn cậu: “Cậu có biết tại sao khi mới quay ‘Lộc’, tôi vì sao từ bỏ dùng học sinh chính quy, mà lại chọn cậu thay thế?”
Mục Trú lắc đầu.
“Bởi vì cậu đã thoát khỏi kịch bản của tôi, cậu so với nó càng hoàn thiện hơn, và những gì cậu thể hiện bằng bản năng và cảm xúc thú vị hơn nhiều so với thể hiện bằng diễn xuất. Cậu có thể chưa quen với nhân vật, nhưng cậu quen thuộc với cảm xúc. Đây là thiên phú, hy vọng cậu đừng lãng phí, uốn cong thành thẳng thật quá đáng tiếc.”
Nói xong, ông đứng dậy vỗ vỗ vai Mục Trú, “Thôi, cho phép cậu nghỉ ba ngày, cố gắng suy nghĩ về cảnh diễn tiếp theo. Tôi sẽ quay cảnh của những người khác trước, chờ cậu trở về, sẽ nhìn cậu.”
Lục Thích nhìn thấy bên này có vẻ đã nói xong, đi tới, Võ đạo gật đầu với hắn rồi rời đi.
Mục Trú ngồi đó một mình, bất động nhìn chằm chằm chén trà vẫn tỏa ra hơi ấm trong tay.
Trợ lý dường như đã quen với việc này, bắt đầu thuần thục dọn đồ của Mục Trú ở phim trường, nhét vào xe bảo mẫu ở bên cạnh.
Lục Thích chần chờ một hồi, cảm thấy cậu cứ ngồi nữa thế nào cũng sẽ vì lạnh mà mắc bệnh, vì thế đi ra phía trước lấy tay sờ sờ tóc của cậu, quả nhiên đã thấm thấm lạnh.
“Ngồi một mình thế này nghĩ cái gì đây? Tóc em sắp bị đông cứng rồi.”
Mục Trú ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày đang nhíu lại thoáng giãn ra, nhưng nét mặt vẫn có chút lạnh lùng.
“Anh vừa mới nghe Lâm Miểu nói, em được nghỉ ba ngày, muốn xuống núi với anh không?” Lục Thích nói.
“Được.” Mục Trú đứng lên, mới cảm thấy lành lạnh, cho nên kéo khoá áo lên chỗ cao nhất, cổ áo như che khuất ca nửa khuôn mặt, “Đêm nay anh phải thu nhận cho em ở lại.”
Lục Thích nhướng mày, hắn đã chuẩn bị sẵn tốt tâm lý bị từ chối, dù sao thì Mục Trú cũng chưa từng theo hắn về nhà. Nói chung, tình huống như vậy, phản ứng tốt nhất mà Mục Trú nên cho hắn đơn giản chỉ là nhờ hắn giúp đỡ đặt khách sạn.
Tất nhiên là hắn rất vui, nhưng vẫn có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của Mục Trú.
Lục Thích cách cái nón thật dày của áo khoác lông vũ vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Đi, về nhà nhìn xem.”
Thời tiết quá lạnh, đường xuống núi đã không có ít nơi hình thành lớp băng mỏng, Lục Thích lái xe không nhanh, duy trì tốc độ vừa phải.
Trong xe có đủ sưởi, áo khoác lông vũ được Mục Trú cởi ra, cậu chỉ mặc một chiếc áo len dài màu đen mỏng, khiến làn da của cậu có chút tái nhợt.
“Muốn ăn cơm nhà hàng bên ngoài, hay là về nhà ăn?” Lục Thích thấy cậu lại bắt đầu Trần mặc, cho nên mở miệng hỏi.
“Hả?” Mục Trú sửng sờ một chút, mới định thần lại, dùng sức duỗi tay xoa xoa cái trán của mình, “Về nhà đi.”
“Được,” Ý cười trong mắt Lục Thích loé qua, “Nguyên liệu nấu ăn trong nhà đã được dì giúp việc bổ sung vào, anh ngẫm lại… có thể làm thăn bò, tôm xào hạt điều…”
Sáng nay Mục Trú thức dậy quá sớm, giờ phút này bên người lại ấm áp, Lục Thích cũng không cần cậu đáp lại, nói chút chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi, giọng nói vững vàng mà mơn trớn dỗ dành những dây thần kinh đau nhứt, giống như suối chảy róc rách ở trong giấc mơ.
Giấc ngủ này ngủ rất sâu, cho đến khi xe tiến vào trong gara, ý thức mới từ từ quay về, lúc sau tỉnh lại toàn thân có chút tê mỏi nhưng thoải mái.
“Tỉnh ngủ trước đi, đừng để bị cảm mạo.” Lục Thích lục người mình, lấy ra máy sưởi ấm, mở chốt đưa cho cậu.
“Vâng.” Mục Trú lúc vừa mới tỉnh dậy thật sự có chút ngoan ngoãn, Lục Thích nắm ngón tay cậu cũng không thấy cậu có ý định tránh né.
Ngôi nhà này Lục Thích không thường ở lại, có thể do khoảng thời gian này cậu ở đây đóng phim nên Lục Thích mới tiến vào ở. Mặc dù thời gian hơi ngắn, nhưng chi tiết khắp nơi cũng làm người khác rung động vì dụng tâm của chủ nhà.
Thảm trắng tinh thiết mềm mại mà rắn chắc dưới đáy bàn, ghế sopha cũng rất thoải mái, đĩa phim được đặt một góc ngay ngắn trong tủ thấp bên cạnh ghế sopha, một khay gỗ mộc màu đen đất trên tủ thấp, bởi vì trong phòng rất ấm, cho nên cây cỏ trong nhà đã mọc mầm xanh mướt. Trên khay còn để một cái mâm tròn, bên trên để hai cái ly.
Mục Trú nhìn nhìn, hai cái ly được khắc hoạ tiết đơn giản hình chòm sao, còn dùng nét vẽ xiêu vẹo viết tên lên trên đó.
Lục Thích. Mục Trú.
Không biết vì sao, Mục Trú đang ngồi trên ghế với tay lấy ly qua, lúc nhìn thấy tên của mình mặt có chút nóng lên.
Chậc chậc chậc, Mục Trú nhảy xuống sopha, cảm giác nặng trĩu trong lòng sau khi quay phim xong không hiểu sao giờ lại nhẹ đi một chút.
Mục Trú biết Lục Thích sẽ nấu cơm, nhưng không biết tay nghề của hắn tới đâu, vốn tưởng rằng chỉ cần no bụng là được rồi, như khi thấy hắn bưng từng đĩa đồ ăn ra ngoài vẫn là cảm thấy bị sốc.
Tôm bóc vỏ xào hạt điều và cần tây, thăn bò xào ớt Hàng Châu, mướp hương nhồi thịt hấp, cá sạo nướng….
Mục Trú ngồi không yên, như lão cán bộ đi thị sát cầm ly nước đi vào nhà bếp.
Lục Thích đang dùng một chổi phết nhỏ để trét dầu vào khuôn hình bán nguyệt, màu sắc nhìn cũng khả quan.
“Anh còn biết làm takoyaki sao?” Mục Trú hơi ngạc nhiên, “Có phiền quá không?”
“Không phiền, em thích ăn, đúng lúc trong nhà có nguyên liệu, cho nên làm cũng lẹ lắm.” Lục Thích bỏ lên trên mặt tôn đã bóc vỏ cùng bắp cải cắt sợi, rồi dùng xiên để xoay viên thành hình tròn.
Mục Trú không nhớ được mình có nói với bên ngoài mình thích ăn takoyaki, tuy nhiên cũng không cần nghĩ, cậu tham gia nhiều chương trình như vậy, cũng không nhớ rõ được về nó.
Mắng thấy viên nhỏ dần dần trở thành màu vàng rực rỡ, Lục Thích dùng xiên chọc còn, cảm thấy lửa vừa rồi vì thế lấy bánh ra khỏi khuôn bày ra đĩa, rải lên đỡ sốt teriyaki, rong biển khô cùng cá bào, coi như là làm xong.
Không có trang trí bằng cà rốt hay vỏ dưa leo, Lục Thích chỉ để ở bên trên một bông cải xanh đã luộc chín.
“Được chưa? Em đói bụng rồi, không nhịn được nữa.” Mục Trú cầm lấy đĩa mà hít hà cái mũi.
“Còn hai phút nữa, gần xong rồi.” Lục Thích quay đầu lại cười, “Đi sới cơm đi, muỗng sới cơm để trong ống tre đằng kia.”
“Được rồi.”
Lục Thích bưng nồi sukiyaki cuối cùng đặt lên bàn, phía dưới còn có lửa cồn đang cháy.
“Không ngờ anh nấu ăn giỏi như vậy, lần đầu tiên ăn cơm được đãi ngộ tốt quá.” Mục Trú lúc này cũng không khách sáo nữa, vừa cầm đũa lên đã không nhịn được bắt đầu nếm một miếng thử.
“Không chỉ là lần đầu tiên,” Lục Thích ngồi xuống bên cạnh cậu, “Mỗi bữa sau này sẽ ngon hơn nữa, hôm nay hơi muộn rồi, làm có chút nóng vội.”
Mộ Trú sặc một cái, mặt lại đỏ lên, cũng không ngừng được ở trong lòng tự mắng mình.
“Anh nói thật, nhưng em lần nào cũng không tin.” Lục Thích dùng đũa xẻ bụng cá, thuần thục gắp xương đi, bỏ thịt cá vào trong bát của cậu.
“Thế này thì sao? Anh về sau mỗi lần ăn cá đều sẽ gắp xương cá thay em sao?” Mục Trú nhướng mày, quyết đoán đáp lại.
“Này cũng không nhất thiết, anh cũng không biết em có thích vậy hay không.” Lục Thích cúi đầu gắp thăn bò cho mình, “Nếu em không thích, anh sẽ không làm. Anh chỉ là muốn nói cho em, nếu em đồng ý anh có thể làm như vậy.”
“Ừm.” Mục Trú gật gật đầu, ngoắc ngón tay gọi hắn, “Lại đầy em sẽ nói cho anh em nguyện ý hay không.”
Lục Thích không rõ nguyên nhân đưa lỗ tai lại gần.
Mục Trú ở bên má của hắn hôn một cái, sau đó đẩy cái đầu đó đi, giống như không có gì mà tiếp tục ăn cơm.
Cái hôn má này vô cùng tuỳ ý, lại có chút bóng bẩy.
Lục Thích cười: “Ừm, anh biết rồi.”
Kết quả mới ngừng cười được tí, qua hai phút, vành mắt của hắn vẫn cong cong.
“Anh cười cái gì?” Mục Trú xấu hổ mà trừng hắn.
“Không có gì.” Lục Thích nhìn bộ dạng hơi tức giận muốn hộc máu của cậu, nghẹn lại càng vất vả hơn.
“Anh còn cười à?” Mục Trú trừng to mắt.
“OK, không có việc gì không có việc gì, không cười.” Lục Thích vậy mà nghiêm chỉnh lại, đi vào nhà bếp múc một bát canh cho cậu.
“Đêm nay em ngủ ở đâu?” Mục Trú dựa vào cửa nhà bếp hỏi.
“Phòng cho khách đã dọn xong rồi.” Lục Thích nói, “Hôm nay mệt mỏi cả ngày, em đi tắm trước đi, đồ chuẩn bị rồi.”
“Tốt, vậy áo choàng tắm thì sao?”
“Có chứ, để bên trong tủ quần áo, rất dễ tìm thấy.” Lục Thích xử lý thức ăn thừa, động tác vô cùng thành thạo.
“Ok.” Mục Trú xoay người.
Cậu đi tới nhìn phòng cho khách sẽ ngủ đêm nay, phòng đơn giản gọn gàng, không khí trong lành độ ấm vừa phải, đồ có đủ hết nhưng là có người ở lại lâu dài, quần áo trong tủ đủ loại, Mục Trú liếc nhìn một cái cũng biết đó là số đo của mình.
Tủ lạnh đầy đủ, có soda vị đào và quýt, sữa chua là loại cậu thích uống, trái cây cũng rất tươi mới. Chậu cây mọc um tùm trên cửa sổ. Cậu vậy mà còn phát hiện đủ loại kịch bản ở trên kệ sách, toàn bộ đều là những phim cậu đã diễn qua.
Mục Trú trầm mặc dạo quanh một vòng, cuối cùng đứng yên trước kệ sách, poster “Lộc” được thu nhỏ là bìa của quyển kịch bản, đặt ở vị trí dễ thấy nhất, bức ảnh kia là hình HD, có thể thấy rõ góc áo bị gió thổi qua của thiếu niên đứng đó kia.
Là cái ôm của sự tan vỡ.
Mục Trú đứng một hồi, cảm giác trầm cảm biến mất trong thời gian dùng cơm lại lần nữa như dây đằng đang ghê tởm mà leo lên người của cậu.
Cậu hít sâu một hơi, cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Hơi nước trong phòng mờ ảo, Mục Trú ngồi trong bồn tắm, cậu không thích tắm bọt bóng mà chỉ thích ngâm mình trong dòng nước ấm.
Không có bong bóng ngăn cản, cậu có thể thấy thân thể của mình, tử cổ chân tới phía trước, làn da mịn màng, ánh đèn đang chiếu rọi trên mặt nước, xinh đẹp mà khiến lòng người choáng váng.
Cậu nhấc tay trái lên, vòng tay sóng biển ngày nào đã được tháo xuống, một vết sẹo thật dài cuối cùng cũng lộ ra, cho dù đã qua 6 năm, nó vẫn xấu xí và dữ tợn như cũ, giống như còn có thể thấy được thảm trạng máu me lẫn lộn của lúc ấy.
Vốn trên cánh tay còn nhiều vết thương hơn, nhưng bởi vì không sâu mà cũng đã qua thời gian dài, làn da cũng từ từ hồi phục trơn bóng như cũ.
Đôi mắt của Mục Trú không chớp mà nhìn cánh tay của mình, ở trong đầu miêu tả lại vết thương, tâm tình vẫn không dao động gì, bởi vì cậu đã rơi sâu vào trong bóng tối.
“Mục Trú, còn chưa tắm xong sao? Đã hơn một tiếng…” Tiếng đập cửa vang lên, Lục Thích ở bên ngoài.
Cậu không có trả lời, cả người ướt đẫm đứng lên, lâu cũng không lau, chỉ trực tiếp choàng áo tắm dài vào, sau đó đi mở cửa.
Tay của Lục Thích vẫn còn giữ tư thế gõ cửa, không nghĩ tới cậu đột nhiên mở cửa ra, cho nên lập tức lui về sau một bước.
Cả người Mục Trú ướt nhẹp, áo choàng tắm dính sát trên người, vẽ lên đường eo xinh đẹp.
Lục Thích chưa kịp phản ứng lại, đã bị Mục Trú kéo vào phòng tắm, Mục Trú đẩy hắn vào tường, ngẩng đầu lên hôn hắn.
Đầu óc như nổ ầm, máu nhanh chóng lan ra toàn thân, Lục Thích bất giác ôm chặt lấy cậu, môi lưỡi đan xen.
Ngón tay Lục Thích xoa cổ cậu, nhưng lại bị lạnh mà tỉnh táo lại.
Rõ ràng vừa mới từ nước ấm đứng dậy, độ ấm trong phòng tắm cũng rất cao, nhưng độ ấm trên người Mục Trú lại đột nhiên giảm xuống, như là rơi vào nỗi sợ hãi nào đó.
Lục Thích nhẹ nhàng đáp lại cậu, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo trên cổ tay của Mục Trú, Mục Trú run lên, giữ hắn càng chặt hơn, trong lòng chỉ có một tiếng nói: Cứu em, cứu em, cứu em….
Cứu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.