Chương 27: Chương 11.1
Cửu Nguyệt Hi
29/10/2016
Lúc Chân Ý tỉnh lại,
đầu cô đau như muốn nổ tung. Một giây trước khi bất tỉnh, đầu cô bị đánh mạnh một phát, đau đến mức rung chuyển tại thời khắc ấy. Trong lúc mơ
hồ, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người đàn ông: “Tỉnh dậy,
mau tỉnh dậy đi.”
Cô ôm cái đầu đau nhức, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nhoài trên một chiếc bàn ăn dài đặt giá cắm nến. Cô ở một đầu chiếc bàn, một người đàn ông thanh tú ở đầu còn lại. Qua ánh nến, người kia cầm dao dĩa trong tay, nụ cười chân thành, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, tôi rất lo lắng, sợ cô chết mất. Chết rồi liền vô dụng.”
Chân Ý muốn đứng dậy, nhưng đầu óc choáng váng. Cô đỡ trán nhìn xung quanh, căn phòng rất quái dị, chỉ có nến và lò sưởi, không có đèn điện, cũng không có cửa sổ.
Cô bất an: “Lâm Hàn đâu?”
“Cô nói người đàn ông trông rất xuất sắc đó à?” Gã nói nhẹ nhàng, “Đừng lo, anh ta rất ổn.”
Vẻ ngoài của người đàn ông này có thể nói là hiền hòa, duy chỉ có đôi mắt là kỳ quặc. Sau mấy giá nến, đôi mắt ấy còn hừng hực như ngọn lửa, nhìn cô chằm chằm. Trong phút chốc, cô thầm nguyện cầu rằng gã đã cứu họ. Nhưng khả năng này vô cùng thấp, cô bất giác nhớ đến chứng hoang tưởng mà Ngôn Cách đã nói. Cô sởn hết gai ốc, một lần nữa quan sát xung quanh. Đây là phòng khách lớn, phong cách châu Âu, bởi vì không có đèn điện, chỉ có ánh nến nên trông âm u vô cùng.
Nhìn kỹ, trên tường có mấy cánh cửa sổ, nhưng ngoài kia không hắt sáng, tối đen như mực. Hôm nay là ngày rằm mà! Cửa sổ bị bịt kín rồi ư? Hay đều là giả?
“Tôi muốn gặp bạn tôi, có được không?” Giọng cô hơi run.
“Ừm, đợi tôi ăn nốt bữa tối cuối cùng đã.”
Dao dĩa trong tay gã cắt thứ trên đĩa, từng miếng nhỏ màu đỏ tươi, chấm mù tạc, bỏ vào miệng chậm rãi nhai kỹ, nuốt gọn. Gã như có được niềm thỏa mãn cực điểm, ôm ngực trái, thở dài: “Thoải mái hơn nhiều rồi. Chờ tôi khỏi hẳn, thì sẽ không cần ăn những thứ này nữa.”
“Cô cũng ăn chút đi.”
Gã đứng dậy, bưng đĩa đặt trước mặt cô.
Chân Ý kinh hoàng đến mức mặt mày tái nhợt, là thứ nội tạng gì đó, máu me be bét và còn sống! Cô buồn nôn, ra sức lắc đầu. Ánh mắt của người đàn ông giây trước còn dịu dàng phải phép giờ đã lập tức thay đổi, nhìn cô chằm chằm một cách quái dị: “Ăn đi, không ăn sao tim khỏe được?”
Chân Ý tựa sát vào lưng ghế, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Lúc này, không biết tiếng trẻ con khóc từ đâu vọng đến! Trẻ con?! Rất xa, không ở phòng khách này. Gã cau mày: “Ồ, thằng bé đói bụng, phải ăn rồi.” Nói xong, gã trở về vị trí của mình, cầm cái cốc chứa đầy chất lỏng màu đỏ như máu đi ra ngoài.
Ánh nến mờ ảo, Chân Ý nhìn vật tanh máu trong đĩa, mặt trắng bệch. Người đàn ông với ánh mắt quái dị kia đã rời đi, tiếng bước chân dần dần biến mất. Cô lập tức đứng dậy, cố dằn cảm giác choáng váng ngất trời, day mạnh huyệt thái dương, chạy ra ngoài cửa. Ra tới ngoài, có mấy hành lang chằng chịt rối rắm, trống rỗng hệt như rất nhiều cái giếng sâu. Miệng giếng hướng về cô, đáy giếng không có điểm tận cùng. Cứ cách mấy bước trên tường lại có một giá nến, không biết cơn gió lạnh lẽo tới từ đâu, ánh lửa dao động như có cái bóng u ám bò lên từ sau lưng, rất rợn người. Chân cô run lẩy bẩy, cắn răng, cố gắng khiến bản thân nhìn thẳng về phía trước, bước nhanh và khẽ xuyên qua hành lang. Nhưng nơi đây như mê cung, không tìm thấy lối ra, và càng không có cửa sổ. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn Lâm Hàn đang ở đây, cô không thể để anh ở lại được.
Trong hành lang mờ tối tĩnh lặng, từng cánh cửa im ắng lướt qua. Cô sợ hãi sởn cả gai ốc, thử đẩy mấy cánh cửa, đều bị khóa cả. Ngay sau đó, trên bức tường tối tăm xuất hiện một cánh cửa khép hờ, có ánh sáng màu đỏ hắt ra từ khe cửa. Chân Ý nắm quả đấm cửa, ra sức trấn tĩnh bản thân, nhưng chân như nhũn ra. Cô nhắm mắt lại, còn điều gì có thể tệ hơn tình cảnh bây giờ chứ. Đẩy một cái, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh sáng màu đỏ ập tới.
Trong căn phòng trống trải sạch sẽ, ở cửa có một bể nước rộng bốn, năm mét, chi chít những điểm đỏ hình quả tim kỳ quặc nổi lềnh phềnh. Căn phòng trắng toát, còn ánh đèn lại đỏ như máu. Thoạt nhìn, nước trong bể dường như cũng màu đỏ. Ở cửa có một băng chuyền, chạy dọc vào trong nhà, len lỏi vào tấm rèm màu trắng ở đối diện, hết một vòng lại quay về cánh cửa.
Quả nhiên Lâm Hàm ở đây. Anh ta bị trói trên tủ sắt, miệng dán băng, vết máu trên đầu đã được rửa sạch, băng kín lại. Chân Ý chạy qua cái bể nhỏ tới chỗ anh ta, luống cuống cởi trói, nhưng gã kia buộc nút rất chuyên nghiệp, Chân Ý sốt ruột không gỡ ra được. Trong lúc hoảng loạn cùng cực, tay Lâm Hàm chợt nắm chặt lấy tay cô, ngăn động tác của cô lại.
Chân Ý cứng đờ, thấy có một cái bóng đã tới dưới chân cô. Trái tim cô thót lên cổ họng. Giọng nói sau lưng lạnh lẽo vô cùng: “Y tá, cô muốn trộm trái tim của tôi mang đi đâu thế?”
Chân Ý không hiểu, vừa quay đầu lại đã kinh hoàng lạnh người. Trên bức tường sau lưng đặt một bể cá thủy tinh, trong đó không có cá, nhưng có ngâm những quả tim màu đỏ tươi, đỏ sậm, đỏ thẫm! Tiếng “leng keng” lanh lảnh vang lên, cái bể mở ra, một lượng lớn nước và tim ào xuống xối xả. Nước chảy vào bể, quả tim rơi lên băng chuyền, bắt đầu chuyển động, từ xa đến gần, vòng nửa vòng rồi biến mất sau tấm rèm.
Chân Ý nhìn trân trối.
Gã ta lội qua bể nước. Chân Ý nhìn chằm chằm khẩu súng săn trên lưng gã, xoay người chắn trước mặt Lâm Hàm: “Đừng giết anh ấy!”
“Tôi không giết anh ta.”
Gã dừng lại cách Chân Ý một mét, giơ súng săn lên, kề vào ngực cô.
Ánh trăng quạnh hiu, góc núi Nam Trung sáng rực một phương trời, ai ai cũng hớt hải. Các phân đội trên mọi nẻo đường khẩn cấp chạy tới cứu viện, bộ chỉ huy bắt đầu phân tích lại một lần nữa. Bóng đêm đục ngầu, Ngôn Cách đứng cạnh chiếc xe. Đêm tối mịt mùng và ánh đèn hắt lên mặt anh, khắc lên gương mặt lặng im của anh mấy cái bóng sâu thẳm. Anh rất tĩnh lặng, khuôn mặt không một cảm xúc, đầu óc trống rỗng mười mấy giây.
Người xung quanh nói gì làm gì anh đều không thấy, cũng không nghe. Đầu óc anh chỉ bất giác lặp đi lặp lại mấy hình ảnh: Cô cuộn mình trên ghế lái phụ của anh, ngáp dài ngáp ngắn, mệt mỏi nghiêng đầu thiếp đi, lại thảng thốt tỉnh lại do có người gõ cửa. Cô nghiêng đầu tiến tới trước mặt anh, làn da dưới ánh đèn trong suốt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống, lại gần môi anh. Thân thể mỏng manh của cô bị ánh đèn xe cắt thành hình ảnh hư ảo và mông lung, chắc mệt lắm rồi, vậy mà còn nhảy nhót vẫy tay tạm biệt anh.
Không nên để cô đi. Đầu cúi gằm, anh ra sức day mạnh ấn đường. Không thể nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa. Vừa nghĩ liền đau, vừa đau liền không thể hít thở.
“Bác sĩ Ngôn, chúng ta mở cuộc họp.” Đội trưởng Trần đi tới, cùng với mấy cảnh sát và Quý Dương, “Nội tạng và thịt nát đội viên phát hiện được trong túi là của động vật.”
Ngôn Cách ngẩng đầu lên, vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt khó gần, trông không khác bình thường là bao. Không đợi mọi người lên tiếng, anh đã nói ngay: “Nghi phạm nằm trong danh sách bệnh nhân khám tại phòng An Dao, không mắc bệnh, lại liên tục đến yêu cầu khám bệnh.”
Đội trưởng Trần vốn muốn anh nghe ý kiến của Quý Dương, dù sao người ta mới là chuyên gia, nhưng giờ đây mỗi lời anh nói ra đều khiến người khác không phản ứng lại được.
Tốc độ hưởng ứng như vậy khiến anh hơi chau mày, nói: “Đặc điểm bên ngoài và bối cảnh gia đình của nghi phạm không khác những gì tôi miêu tả lúc đầu, tương tự Tiêu Nham, vẻ ngoài thanh tú, gia cảnh giàu có, không có công việc ổn định, sống cùng cha mẹ, có chị hoặc em gái. Điểm khác biệt là anh ta đẹp hơn Tiêu Nham, mặt rất trắng, thân thể gầy yếu, ít bạn bè và không giỏi giao tiếp. Có lẽ anh ta đã gặp tai nạn nghiêm trọng, nhưng không hề thương tổn như có kỳ tích; hoặc anh ta bị tổn thương nặng nề ở phương diện tình cảm. Người nhà anh ta từng mắc bệnh tim. Gần đây có người bên cạnh phát bệnh tim qua đời đã kích thích anh ta. Anh ta có tiền sử ngược đãi động vật, có lẽ đã giết chó ở nhà hàng xóm, gây xích mích, cảnh sát trị an sẽ có ghi lại. Ngoài ra, có khả năng anh ta thường xuyên giết mổ, nhà anh ta có thể có một nông trường, hoặc mới mua một nông trường. Gần đây anh ta thường xuất hiện trong bệnh viện tìm An Dao khám bệnh, nhưng anh ta vốn không mắc bệnh. Xin hãy tập trung điều tra danh sách đăng ký khám chữa bệnh và hồ sơ điều trị của bác sĩ An khoa tim mạch.”
Anh nói thật nhanh mà không cho bất cứ ai chen lời vào, thấy mọi người vẫn mang vẻ mặt khó tin, anh kiềm chế rồi nói: “Xin hỏi các anh còn đứng đây làm gì, chờ tôi nghĩ ra tên của nghi phạm nói cho các anh biết sao?”
Đội trưởng Trần sửng sốt, hợp tác với Ngôn Cách bấy lâu, đây là lần đầu tiên thấy anh “nổi giận”. Người trước nay vẫn luôn nho nhã lạnh nhạt, chỉ nhíu mày trầm giọng đã ngầm khiến người ta thấy áp lực. Anh ta nhìn Quý Dương, Quý Dương gật đầu: “Tôi đồng ý với quan điểm của bác sĩ Ngôn.”
Đội trưởng Trần không thể mạo hiểm lần thứ hai, thắc mắc để đảm bảo an toàn: “Mặt rất trắng, thân thể gầy yếu, ít bạn bè, tại sao vậy?”
Ánh mắt Ngôn Cách trầm lặng, không có ý giải thích, Quý Dương vội đáp: “Hoang tưởng là một quá trình chậm rãi, biến chuyển từ mức độ nhẹ đến mức độ nặng, không phải chuyện một sớm một chiều. Quanh năm suốt tháng anh ta hoang tưởng mình bị bệnh tim, sẽ tránh ra ngoài hay vận động, dần dà dẫn đến thiếu hụt ánh nắng mặt trời, thiếu rèn luyện sức khỏe, né tránh trao đổi với bạn bè.”
“Tai nạn và tình cảm thì sao?”
“Đây là điểm kích thích anh ta nghi ngờ mình bị bệnh.”
“Thế còn ngược đãi động vật?”
Quý Dương giải thích: “Anh ta muốn tìm trái tim thích hợp, theo bản năng sẽ nghiên cứu các loài động vật. Lúc đầu chỉ là động vật nhỏ, nhưng tim của động vật nhỏ quá bé, nên anh ta sẽ chuyển hướng sang súc vật lớn. Nhưng súc vật lớn không dễ có được như động vật nhỏ, anh ta phải có nông trường, hoặc thường xuyên giết mổ.”
Lần này đội trưởng Trần tâm phục khẩu phục, lập tức cử người tới bệnh viện điều tra, đồng thời gia tăng cường độ truy tìm trong rừng.
Ngôn Cách lạnh nhạt nói: “Đừng lẫn lộn đầu đuôi, để biết được vị trí hiện tại của nghi phạm, xin hãy lập tức tìm ra nhà của hắn.”
Có cảnh sát nghi ngờ: “Anh ta trốn ở nhà ư?”
“Không. Nhưng chưa chắc anh ta trốn ở trong núi.”
Vẻ mặt Ngôn Cách lạnh tanh, “Có lẽ anh ta chỉ lái xe tới vứt xác động vật, sẵn tiện tìm kiếm trái tim thích hợp.”
Mọi người á khẩu không biết nói sao. Quý Dương tán thành: “Thay vì mù quáng tìm kiếm trong rừng rậm giữa đêm, chi bằng nhanh chóng tìm ra nghi phạm rồi phân tích nơi anh ta có thể trú chân.”
Công việc tiến hành như vậy. Không tới một tiếng, cảnh sát đã xác định được kẻ tình nghi. Lúc Ngôn Cách nhận được ảnh và tài liệu, lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Họng súng lạnh như băng, Chân Ý nghe thấy tiếng tim mình đập gần như điên cuồng. Gã không nổ súng, chìa con dao mổ ra trước Chân Ý: “Y tá, lấy tim ra hộ tôi đi.”
Chân Ý hoảng hồn. Lâm Hàm sau lưng hít thở nặng nề, hơi thở phả lên đầu cô khiến da đầu cô tê dại. Họng súng kề lên ngực trái cô, di chuyển theo nhịp tim đập kịch liệt của cô. Dao mổ nhỏ bé toát lên ánh phản quang màu đỏ nhạt, rất chói mắt.
Chân Ý dang hai cánh tay như gà mái bảo vệ gà con. Cô sợ hãi đến độ thần kinh căng thẳng, kéo tới mang tai khiến cô đau nhói như bị xé rách, nhưng theo bản năng, cô không chịu khuất phục. Cô đón lấy tia nhìn thẳng tắp mà kỳ dị của gã, chậm rãi lắc đầu. Mắt gã hơi nheo lại, ra chiều không vui, ngón tay vuốt cò súng. Chân Ý mở to mắt, nỗi sợ choáng ngợp khiến cô không tài nào hít thở, Lâm Hàm sau lưng cố gắng nói gì đó, nhưng anh ta bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra mấy âm điệu mơ hồ. Cô hiểu ra, anh ta đang gọi “Chân Ý”.
Cô lập tức vươn tay: “Đưa dao cho tôi!”
Gã đưa cho cô, ra hiệu cô đi mặc đồ giải phẫu, và tuân theo quy trình khử trùng nghiêm ngặt. Cô làm xong hết thảy, nói với gã có thể đổi một nơi khác cho Lâm Hàm nằm xuống không. Nhưng gã không cho cô cởi trói, nói Lâm Hàm đã được khử trùng xong, bảo cô lập tức mổ lấy tim anh ta rồi bỏ vào hộp giữ lạnh. Chân Ý muốn nói mình không phải nhân viên y tế, nhưng chỉ sợ vừa nói ra, giá trị lợi dụng của cô cũng sẽ trở thành “trái tim”. Cô đi tới bên cạnh Lâm Hàm, bi thương và tuyệt vọng nhìn anh ta, nhưng ánh mắt của người cảnh sát kiên định cố chấp, gật đầu với cô.
Lòng Chân Ý càng đau đớn, chậm rãi giả bộ nhắm đầu dao nhọn vào lồng ngực anh ta. Cô bỗng dừng lại, kinh ngạc nói: “Ui cha!”
Họng súng kề sát sau lưng buông lỏng, gã xáp lại nhìn, Chân Ý bắt lấy cơ hội, vung dao mổ tới, lập tức cứa vào mặt gã khiến dòng máu chảy ròng ròng. Cô nhào tới chĩa dao đâm gã, nhưng gã phản ứng cực nhanh, cô chưa đến gần gã đã cầm súng lên nện mạnh vào bụng cô. Chân Ý ngã nhào xuống đất, vẫn chưa khuất phục, tiếp tục rạch lên chân gã.
Cô vừa định bò dậy, gã đã tiến lên giẫm lên tay cô, tàn nhẫn đá vào bụng cô. Miệng Chân Ý hộc máu, cuộn tròn dưới đất, đau đến mức trước mắt tối sầm. Người đàn ông lau mặt, nhìn vết máu trên tay, đôi mắt rực lửa, nâng khẩu súng săn lên, mở chốt an toàn nhắm vào Chân Ý.
“Hứa Mạc!” Không biết giọng An Dao truyền đến từ đâu, ngăn gã lại: “Tôi đã nói với anh rồi, cô ấy là y tá của tôi, giết cô ấy, anh đừng hòng phẫu thuật!”
Hứa Mạc thu súng lại, nhưng khó nguôi giận, đi tới đưa tay nắm chặt cổ Chân Ý, kéo cô lên. Chân Ý ra sức giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi. Gã kéo cô tới bể nước, nhấn mạnh đầu cô xuống.
Nước trong bể tràn vào từ mọi phía, mang mùi máu tanh và vị đắng chát của nội tạng động vật xộc vào miệng, mũi và tai cô. Không khí! Cô ra sức hít thở, lại trơ mắt nhìn không khí trong miệng mình hóa thành bong bóng nổi trên mặt nước. Phổi cô cháy bỏng đau rát, cô cần không khí, nhưng mỗi khi hít thở lại có nhiều nước tràn vào hơn! Cô ra sức vùng vẫy, bể nước nổi sóng, bọt nước văng khắp nơi. Toàn bộ sức lực của gã đàn ông dồn trên cổ cô, mắt cô mờ đi, chỉ nhìn thấy quả tim màu đỏ lơ lửng chi chít dưới đáy bể. Cảm giác ngạt thở khiến toàn thân cô vặn vẹo. Lồng ngực cô muốn nổ tung!
Cô nắm chặt dao, trở tay rạch lên chân gã. Lần này gã nhanh nhẹn tránh thoát. Chân Ý lập tức nổi lên mặt nước, quỳ bên thành bể, hít từng hơi từng hơi, mỗi hơi đều bỏng rát đốt cháy đường hô hấp của cô. Hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, nhục nhã, xấu hổ căm phẫn, đau khổ đến mức muốn khóc. Cô cố gắng nén dòng nước mắt, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Hoài Như bị trói vào phái sau chiếc tủ trói cảnh sát Lâm. Giờ phút này cô không còn tâm trạng để ý tới cô ta, vội vàng tìm kiếm bóng dáng An Dao khắp mọi nơi, chắc chắn cô ấy ở sau tấm rèm trắng. Quả nhiên, Hứa Mạc ấn nút, chiếc rèm mở ra, đối diện… Chân Ý kinh ngạc.
Cô ôm cái đầu đau nhức, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nhoài trên một chiếc bàn ăn dài đặt giá cắm nến. Cô ở một đầu chiếc bàn, một người đàn ông thanh tú ở đầu còn lại. Qua ánh nến, người kia cầm dao dĩa trong tay, nụ cười chân thành, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, tôi rất lo lắng, sợ cô chết mất. Chết rồi liền vô dụng.”
Chân Ý muốn đứng dậy, nhưng đầu óc choáng váng. Cô đỡ trán nhìn xung quanh, căn phòng rất quái dị, chỉ có nến và lò sưởi, không có đèn điện, cũng không có cửa sổ.
Cô bất an: “Lâm Hàn đâu?”
“Cô nói người đàn ông trông rất xuất sắc đó à?” Gã nói nhẹ nhàng, “Đừng lo, anh ta rất ổn.”
Vẻ ngoài của người đàn ông này có thể nói là hiền hòa, duy chỉ có đôi mắt là kỳ quặc. Sau mấy giá nến, đôi mắt ấy còn hừng hực như ngọn lửa, nhìn cô chằm chằm. Trong phút chốc, cô thầm nguyện cầu rằng gã đã cứu họ. Nhưng khả năng này vô cùng thấp, cô bất giác nhớ đến chứng hoang tưởng mà Ngôn Cách đã nói. Cô sởn hết gai ốc, một lần nữa quan sát xung quanh. Đây là phòng khách lớn, phong cách châu Âu, bởi vì không có đèn điện, chỉ có ánh nến nên trông âm u vô cùng.
Nhìn kỹ, trên tường có mấy cánh cửa sổ, nhưng ngoài kia không hắt sáng, tối đen như mực. Hôm nay là ngày rằm mà! Cửa sổ bị bịt kín rồi ư? Hay đều là giả?
“Tôi muốn gặp bạn tôi, có được không?” Giọng cô hơi run.
“Ừm, đợi tôi ăn nốt bữa tối cuối cùng đã.”
Dao dĩa trong tay gã cắt thứ trên đĩa, từng miếng nhỏ màu đỏ tươi, chấm mù tạc, bỏ vào miệng chậm rãi nhai kỹ, nuốt gọn. Gã như có được niềm thỏa mãn cực điểm, ôm ngực trái, thở dài: “Thoải mái hơn nhiều rồi. Chờ tôi khỏi hẳn, thì sẽ không cần ăn những thứ này nữa.”
“Cô cũng ăn chút đi.”
Gã đứng dậy, bưng đĩa đặt trước mặt cô.
Chân Ý kinh hoàng đến mức mặt mày tái nhợt, là thứ nội tạng gì đó, máu me be bét và còn sống! Cô buồn nôn, ra sức lắc đầu. Ánh mắt của người đàn ông giây trước còn dịu dàng phải phép giờ đã lập tức thay đổi, nhìn cô chằm chằm một cách quái dị: “Ăn đi, không ăn sao tim khỏe được?”
Chân Ý tựa sát vào lưng ghế, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Lúc này, không biết tiếng trẻ con khóc từ đâu vọng đến! Trẻ con?! Rất xa, không ở phòng khách này. Gã cau mày: “Ồ, thằng bé đói bụng, phải ăn rồi.” Nói xong, gã trở về vị trí của mình, cầm cái cốc chứa đầy chất lỏng màu đỏ như máu đi ra ngoài.
Ánh nến mờ ảo, Chân Ý nhìn vật tanh máu trong đĩa, mặt trắng bệch. Người đàn ông với ánh mắt quái dị kia đã rời đi, tiếng bước chân dần dần biến mất. Cô lập tức đứng dậy, cố dằn cảm giác choáng váng ngất trời, day mạnh huyệt thái dương, chạy ra ngoài cửa. Ra tới ngoài, có mấy hành lang chằng chịt rối rắm, trống rỗng hệt như rất nhiều cái giếng sâu. Miệng giếng hướng về cô, đáy giếng không có điểm tận cùng. Cứ cách mấy bước trên tường lại có một giá nến, không biết cơn gió lạnh lẽo tới từ đâu, ánh lửa dao động như có cái bóng u ám bò lên từ sau lưng, rất rợn người. Chân cô run lẩy bẩy, cắn răng, cố gắng khiến bản thân nhìn thẳng về phía trước, bước nhanh và khẽ xuyên qua hành lang. Nhưng nơi đây như mê cung, không tìm thấy lối ra, và càng không có cửa sổ. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn Lâm Hàn đang ở đây, cô không thể để anh ở lại được.
Trong hành lang mờ tối tĩnh lặng, từng cánh cửa im ắng lướt qua. Cô sợ hãi sởn cả gai ốc, thử đẩy mấy cánh cửa, đều bị khóa cả. Ngay sau đó, trên bức tường tối tăm xuất hiện một cánh cửa khép hờ, có ánh sáng màu đỏ hắt ra từ khe cửa. Chân Ý nắm quả đấm cửa, ra sức trấn tĩnh bản thân, nhưng chân như nhũn ra. Cô nhắm mắt lại, còn điều gì có thể tệ hơn tình cảnh bây giờ chứ. Đẩy một cái, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh sáng màu đỏ ập tới.
Trong căn phòng trống trải sạch sẽ, ở cửa có một bể nước rộng bốn, năm mét, chi chít những điểm đỏ hình quả tim kỳ quặc nổi lềnh phềnh. Căn phòng trắng toát, còn ánh đèn lại đỏ như máu. Thoạt nhìn, nước trong bể dường như cũng màu đỏ. Ở cửa có một băng chuyền, chạy dọc vào trong nhà, len lỏi vào tấm rèm màu trắng ở đối diện, hết một vòng lại quay về cánh cửa.
Quả nhiên Lâm Hàm ở đây. Anh ta bị trói trên tủ sắt, miệng dán băng, vết máu trên đầu đã được rửa sạch, băng kín lại. Chân Ý chạy qua cái bể nhỏ tới chỗ anh ta, luống cuống cởi trói, nhưng gã kia buộc nút rất chuyên nghiệp, Chân Ý sốt ruột không gỡ ra được. Trong lúc hoảng loạn cùng cực, tay Lâm Hàm chợt nắm chặt lấy tay cô, ngăn động tác của cô lại.
Chân Ý cứng đờ, thấy có một cái bóng đã tới dưới chân cô. Trái tim cô thót lên cổ họng. Giọng nói sau lưng lạnh lẽo vô cùng: “Y tá, cô muốn trộm trái tim của tôi mang đi đâu thế?”
Chân Ý không hiểu, vừa quay đầu lại đã kinh hoàng lạnh người. Trên bức tường sau lưng đặt một bể cá thủy tinh, trong đó không có cá, nhưng có ngâm những quả tim màu đỏ tươi, đỏ sậm, đỏ thẫm! Tiếng “leng keng” lanh lảnh vang lên, cái bể mở ra, một lượng lớn nước và tim ào xuống xối xả. Nước chảy vào bể, quả tim rơi lên băng chuyền, bắt đầu chuyển động, từ xa đến gần, vòng nửa vòng rồi biến mất sau tấm rèm.
Chân Ý nhìn trân trối.
Gã ta lội qua bể nước. Chân Ý nhìn chằm chằm khẩu súng săn trên lưng gã, xoay người chắn trước mặt Lâm Hàm: “Đừng giết anh ấy!”
“Tôi không giết anh ta.”
Gã dừng lại cách Chân Ý một mét, giơ súng săn lên, kề vào ngực cô.
Ánh trăng quạnh hiu, góc núi Nam Trung sáng rực một phương trời, ai ai cũng hớt hải. Các phân đội trên mọi nẻo đường khẩn cấp chạy tới cứu viện, bộ chỉ huy bắt đầu phân tích lại một lần nữa. Bóng đêm đục ngầu, Ngôn Cách đứng cạnh chiếc xe. Đêm tối mịt mùng và ánh đèn hắt lên mặt anh, khắc lên gương mặt lặng im của anh mấy cái bóng sâu thẳm. Anh rất tĩnh lặng, khuôn mặt không một cảm xúc, đầu óc trống rỗng mười mấy giây.
Người xung quanh nói gì làm gì anh đều không thấy, cũng không nghe. Đầu óc anh chỉ bất giác lặp đi lặp lại mấy hình ảnh: Cô cuộn mình trên ghế lái phụ của anh, ngáp dài ngáp ngắn, mệt mỏi nghiêng đầu thiếp đi, lại thảng thốt tỉnh lại do có người gõ cửa. Cô nghiêng đầu tiến tới trước mặt anh, làn da dưới ánh đèn trong suốt yếu ớt, hàng mi dài rủ xuống, lại gần môi anh. Thân thể mỏng manh của cô bị ánh đèn xe cắt thành hình ảnh hư ảo và mông lung, chắc mệt lắm rồi, vậy mà còn nhảy nhót vẫy tay tạm biệt anh.
Không nên để cô đi. Đầu cúi gằm, anh ra sức day mạnh ấn đường. Không thể nghĩ nữa, không thể nghĩ nữa. Vừa nghĩ liền đau, vừa đau liền không thể hít thở.
“Bác sĩ Ngôn, chúng ta mở cuộc họp.” Đội trưởng Trần đi tới, cùng với mấy cảnh sát và Quý Dương, “Nội tạng và thịt nát đội viên phát hiện được trong túi là của động vật.”
Ngôn Cách ngẩng đầu lên, vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt khó gần, trông không khác bình thường là bao. Không đợi mọi người lên tiếng, anh đã nói ngay: “Nghi phạm nằm trong danh sách bệnh nhân khám tại phòng An Dao, không mắc bệnh, lại liên tục đến yêu cầu khám bệnh.”
Đội trưởng Trần vốn muốn anh nghe ý kiến của Quý Dương, dù sao người ta mới là chuyên gia, nhưng giờ đây mỗi lời anh nói ra đều khiến người khác không phản ứng lại được.
Tốc độ hưởng ứng như vậy khiến anh hơi chau mày, nói: “Đặc điểm bên ngoài và bối cảnh gia đình của nghi phạm không khác những gì tôi miêu tả lúc đầu, tương tự Tiêu Nham, vẻ ngoài thanh tú, gia cảnh giàu có, không có công việc ổn định, sống cùng cha mẹ, có chị hoặc em gái. Điểm khác biệt là anh ta đẹp hơn Tiêu Nham, mặt rất trắng, thân thể gầy yếu, ít bạn bè và không giỏi giao tiếp. Có lẽ anh ta đã gặp tai nạn nghiêm trọng, nhưng không hề thương tổn như có kỳ tích; hoặc anh ta bị tổn thương nặng nề ở phương diện tình cảm. Người nhà anh ta từng mắc bệnh tim. Gần đây có người bên cạnh phát bệnh tim qua đời đã kích thích anh ta. Anh ta có tiền sử ngược đãi động vật, có lẽ đã giết chó ở nhà hàng xóm, gây xích mích, cảnh sát trị an sẽ có ghi lại. Ngoài ra, có khả năng anh ta thường xuyên giết mổ, nhà anh ta có thể có một nông trường, hoặc mới mua một nông trường. Gần đây anh ta thường xuất hiện trong bệnh viện tìm An Dao khám bệnh, nhưng anh ta vốn không mắc bệnh. Xin hãy tập trung điều tra danh sách đăng ký khám chữa bệnh và hồ sơ điều trị của bác sĩ An khoa tim mạch.”
Anh nói thật nhanh mà không cho bất cứ ai chen lời vào, thấy mọi người vẫn mang vẻ mặt khó tin, anh kiềm chế rồi nói: “Xin hỏi các anh còn đứng đây làm gì, chờ tôi nghĩ ra tên của nghi phạm nói cho các anh biết sao?”
Đội trưởng Trần sửng sốt, hợp tác với Ngôn Cách bấy lâu, đây là lần đầu tiên thấy anh “nổi giận”. Người trước nay vẫn luôn nho nhã lạnh nhạt, chỉ nhíu mày trầm giọng đã ngầm khiến người ta thấy áp lực. Anh ta nhìn Quý Dương, Quý Dương gật đầu: “Tôi đồng ý với quan điểm của bác sĩ Ngôn.”
Đội trưởng Trần không thể mạo hiểm lần thứ hai, thắc mắc để đảm bảo an toàn: “Mặt rất trắng, thân thể gầy yếu, ít bạn bè, tại sao vậy?”
Ánh mắt Ngôn Cách trầm lặng, không có ý giải thích, Quý Dương vội đáp: “Hoang tưởng là một quá trình chậm rãi, biến chuyển từ mức độ nhẹ đến mức độ nặng, không phải chuyện một sớm một chiều. Quanh năm suốt tháng anh ta hoang tưởng mình bị bệnh tim, sẽ tránh ra ngoài hay vận động, dần dà dẫn đến thiếu hụt ánh nắng mặt trời, thiếu rèn luyện sức khỏe, né tránh trao đổi với bạn bè.”
“Tai nạn và tình cảm thì sao?”
“Đây là điểm kích thích anh ta nghi ngờ mình bị bệnh.”
“Thế còn ngược đãi động vật?”
Quý Dương giải thích: “Anh ta muốn tìm trái tim thích hợp, theo bản năng sẽ nghiên cứu các loài động vật. Lúc đầu chỉ là động vật nhỏ, nhưng tim của động vật nhỏ quá bé, nên anh ta sẽ chuyển hướng sang súc vật lớn. Nhưng súc vật lớn không dễ có được như động vật nhỏ, anh ta phải có nông trường, hoặc thường xuyên giết mổ.”
Lần này đội trưởng Trần tâm phục khẩu phục, lập tức cử người tới bệnh viện điều tra, đồng thời gia tăng cường độ truy tìm trong rừng.
Ngôn Cách lạnh nhạt nói: “Đừng lẫn lộn đầu đuôi, để biết được vị trí hiện tại của nghi phạm, xin hãy lập tức tìm ra nhà của hắn.”
Có cảnh sát nghi ngờ: “Anh ta trốn ở nhà ư?”
“Không. Nhưng chưa chắc anh ta trốn ở trong núi.”
Vẻ mặt Ngôn Cách lạnh tanh, “Có lẽ anh ta chỉ lái xe tới vứt xác động vật, sẵn tiện tìm kiếm trái tim thích hợp.”
Mọi người á khẩu không biết nói sao. Quý Dương tán thành: “Thay vì mù quáng tìm kiếm trong rừng rậm giữa đêm, chi bằng nhanh chóng tìm ra nghi phạm rồi phân tích nơi anh ta có thể trú chân.”
Công việc tiến hành như vậy. Không tới một tiếng, cảnh sát đã xác định được kẻ tình nghi. Lúc Ngôn Cách nhận được ảnh và tài liệu, lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Họng súng lạnh như băng, Chân Ý nghe thấy tiếng tim mình đập gần như điên cuồng. Gã không nổ súng, chìa con dao mổ ra trước Chân Ý: “Y tá, lấy tim ra hộ tôi đi.”
Chân Ý hoảng hồn. Lâm Hàm sau lưng hít thở nặng nề, hơi thở phả lên đầu cô khiến da đầu cô tê dại. Họng súng kề lên ngực trái cô, di chuyển theo nhịp tim đập kịch liệt của cô. Dao mổ nhỏ bé toát lên ánh phản quang màu đỏ nhạt, rất chói mắt.
Chân Ý dang hai cánh tay như gà mái bảo vệ gà con. Cô sợ hãi đến độ thần kinh căng thẳng, kéo tới mang tai khiến cô đau nhói như bị xé rách, nhưng theo bản năng, cô không chịu khuất phục. Cô đón lấy tia nhìn thẳng tắp mà kỳ dị của gã, chậm rãi lắc đầu. Mắt gã hơi nheo lại, ra chiều không vui, ngón tay vuốt cò súng. Chân Ý mở to mắt, nỗi sợ choáng ngợp khiến cô không tài nào hít thở, Lâm Hàm sau lưng cố gắng nói gì đó, nhưng anh ta bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra mấy âm điệu mơ hồ. Cô hiểu ra, anh ta đang gọi “Chân Ý”.
Cô lập tức vươn tay: “Đưa dao cho tôi!”
Gã đưa cho cô, ra hiệu cô đi mặc đồ giải phẫu, và tuân theo quy trình khử trùng nghiêm ngặt. Cô làm xong hết thảy, nói với gã có thể đổi một nơi khác cho Lâm Hàm nằm xuống không. Nhưng gã không cho cô cởi trói, nói Lâm Hàm đã được khử trùng xong, bảo cô lập tức mổ lấy tim anh ta rồi bỏ vào hộp giữ lạnh. Chân Ý muốn nói mình không phải nhân viên y tế, nhưng chỉ sợ vừa nói ra, giá trị lợi dụng của cô cũng sẽ trở thành “trái tim”. Cô đi tới bên cạnh Lâm Hàm, bi thương và tuyệt vọng nhìn anh ta, nhưng ánh mắt của người cảnh sát kiên định cố chấp, gật đầu với cô.
Lòng Chân Ý càng đau đớn, chậm rãi giả bộ nhắm đầu dao nhọn vào lồng ngực anh ta. Cô bỗng dừng lại, kinh ngạc nói: “Ui cha!”
Họng súng kề sát sau lưng buông lỏng, gã xáp lại nhìn, Chân Ý bắt lấy cơ hội, vung dao mổ tới, lập tức cứa vào mặt gã khiến dòng máu chảy ròng ròng. Cô nhào tới chĩa dao đâm gã, nhưng gã phản ứng cực nhanh, cô chưa đến gần gã đã cầm súng lên nện mạnh vào bụng cô. Chân Ý ngã nhào xuống đất, vẫn chưa khuất phục, tiếp tục rạch lên chân gã.
Cô vừa định bò dậy, gã đã tiến lên giẫm lên tay cô, tàn nhẫn đá vào bụng cô. Miệng Chân Ý hộc máu, cuộn tròn dưới đất, đau đến mức trước mắt tối sầm. Người đàn ông lau mặt, nhìn vết máu trên tay, đôi mắt rực lửa, nâng khẩu súng săn lên, mở chốt an toàn nhắm vào Chân Ý.
“Hứa Mạc!” Không biết giọng An Dao truyền đến từ đâu, ngăn gã lại: “Tôi đã nói với anh rồi, cô ấy là y tá của tôi, giết cô ấy, anh đừng hòng phẫu thuật!”
Hứa Mạc thu súng lại, nhưng khó nguôi giận, đi tới đưa tay nắm chặt cổ Chân Ý, kéo cô lên. Chân Ý ra sức giãy dụa, nhưng không thể thoát khỏi. Gã kéo cô tới bể nước, nhấn mạnh đầu cô xuống.
Nước trong bể tràn vào từ mọi phía, mang mùi máu tanh và vị đắng chát của nội tạng động vật xộc vào miệng, mũi và tai cô. Không khí! Cô ra sức hít thở, lại trơ mắt nhìn không khí trong miệng mình hóa thành bong bóng nổi trên mặt nước. Phổi cô cháy bỏng đau rát, cô cần không khí, nhưng mỗi khi hít thở lại có nhiều nước tràn vào hơn! Cô ra sức vùng vẫy, bể nước nổi sóng, bọt nước văng khắp nơi. Toàn bộ sức lực của gã đàn ông dồn trên cổ cô, mắt cô mờ đi, chỉ nhìn thấy quả tim màu đỏ lơ lửng chi chít dưới đáy bể. Cảm giác ngạt thở khiến toàn thân cô vặn vẹo. Lồng ngực cô muốn nổ tung!
Cô nắm chặt dao, trở tay rạch lên chân gã. Lần này gã nhanh nhẹn tránh thoát. Chân Ý lập tức nổi lên mặt nước, quỳ bên thành bể, hít từng hơi từng hơi, mỗi hơi đều bỏng rát đốt cháy đường hô hấp của cô. Hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, nhục nhã, xấu hổ căm phẫn, đau khổ đến mức muốn khóc. Cô cố gắng nén dòng nước mắt, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Hoài Như bị trói vào phái sau chiếc tủ trói cảnh sát Lâm. Giờ phút này cô không còn tâm trạng để ý tới cô ta, vội vàng tìm kiếm bóng dáng An Dao khắp mọi nơi, chắc chắn cô ấy ở sau tấm rèm trắng. Quả nhiên, Hứa Mạc ấn nút, chiếc rèm mở ra, đối diện… Chân Ý kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.