Chương 55: Chương 15.6
Cửu Nguyệt Hi
14/11/2016
Đêm thu không có
tiếng côn trùng rỉ rả của đêm hè, chỉ có tiếng suối róc rách và tiếng
nhạc tính tang như dòng nước mát reo ca không biết đến từ nơi đâu. Tiếng chuông gió trừ tà ngân khúc ca dao cổ xưa trong gió. Chân Ý chậm rãi mở mắt ra.
Đã vào đêm, tòa tháp thắp vài cây nến và đèn lồng giấy. Chân Ý chân quấn băng gạc, đi lên cầu thang, như giẫm phải mũi dao. Một tầng, hai tầng, cô không dừng lại, đi tiếp tới tầng ba. Đèn dầu, ánh nến, đèn lồng màu xanh nhạt. Trong tầng tháp cổ xưa tĩnh lặng, căn phòng tràn ngập hương mực thanh nhã. Những quyển sổ đen đặt trên giá sách tối màu, trải dài khắptường. Trầm lặng, vững chãi, mang cảm giác trang nghiêm khiến người kính sợ.
Mở cửa sổ, gió đêm lùa vào, Chân Ý rùng mình, thấy dưới mỗi giá sách cổ kính khắc những con số theo chữ Triện: 2005, 2006, 2017, trên cột dọc khắc 1, 2, 3... 11, 12. Vừa nhìn đã hiểu, đây là những quyển sổ được đặt tên vào mỗi tháng trong một năm. Trên cột ngang dưới mỗi quyển sách cũng khắc số. Có chỗ khắc 1-7, chỗ khác thì 1-3, chỗ nọ lại là 21-31. Là số ngày.
Mười hai năm đằng đẵng, hợp thành một căn phòng với những quyển sổ màu đen buộc chỉ yên ắng. Sức mạnh khổng lồ bao phủ cô, đè nén lồng ngực cô, khiến cô không thở nổi. Cô đứng chính giữa, không nén được mà quay đầu nhìn, xoay vòng tại chỗ mấy lượt, sợ hãi và thấp thỏm, không biết nên bắt đầu xem từ đâu. Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào ô 04, 2017. Nơi đó đặt hai quyển sổ, quyển một 1-20, quyển hai 21-30. Là năm nay, họ gặp nhau vào tháng Tư, hôm đó là ngày Hai mươi mốt.
Cô nghiêm trang mà bất an, trái tim lạnh đi, khẽ run rẩy. Rút quyển thứ hai ra, quyển sổ đóng chỉ màu đen tuyền,chất liệu rất tốt, cầm trên tay thấy ấm áp và dày nặng. Mở ra, bên trong là giấy màu trắng gạo, không kẻ dòng, không lẫn tạp chất. Nét chữ Hành viết bằng bút lông nhỏ, thanh thoát sinh động, đẹp đẽ hằn sâu:
"Ngày 21 tháng 4 năm 2017.
Chào ông.
Đúng là nhà họ Chân, xin hỏi anh tìm ai ạ?
Có ạ,
Ông đừng sợ, không sao đâu!
Tạm biệt!
Xin chờ một chút!
Vừa nãy không cẩn thận lấy áo anh thấm nước, tôi giặt sạch rồi trả cho anh nhé?
Ngôn Cách?
Đã lâu không gặp.
Anh quên rồi à, em là Chân..."
Dòng chữ nhỏ cuối cùng: "Hôm nay gặp lại Chân Ý."
Mắt cô phủ lên màn sương. Cô hít sâu vào, cánh tay như mang sức nặng ngàn cân, cất quyển sổ ấy lại. Ánh mắt dời xuống, chuyển tới số 11, 2017 gần đây. Nơi này đặt ba quyển, quyển một 1-5, quyển hai 6-13, quyển 3 không đề số. Cô cầm quyển thứ ba lên, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân không đề số: vẫn chưa viết xong.
Trang một: "Ngày 14 tháng 11 năm 2017. (Điện thoại) Ngôn Cách, hôm nay hơi bận... Trưa nay em ăn một chiếc pizza cực lớn, một mình ăn hết đấy. Mọi người trong văn phòng nhìn em như nhìn ma đói. May mà anh không có ở đây, nếu không em có thể ngoạm một phát xơi tái anh luôn. Ha ha..." Cô thao thao bất tuyệt trong điện thoại gần nửa tiếng, kéo dài sáu tờ giấy, anh ghi lại hết không để sót một chữ nào. Dù đến cuối nhưng nét chữ vẫn chân phương, có thể nhận ra tâm trạng bình yên của anh.
Dòng chữ nhỏ cuối cùng: "Hôm nay Chân Ý bận, không gặp Chân Ý."
Dần dần, cảm xúc bi thương như chất lỏng đặc quánh rót vào lòng cô. Trái tim cô chùng xuống, sắp không trụ nổi nữa mà chìm vào sâu thẳm.
Đổi sang quyển khác.
"Ngày 10 tháng 9 năm 2017.
Ngôn Cách, anh có cô độc không?
Ngôn Cách, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh. Như vậy anh sẽ không phải cô độc nữa..."
Bên dưới viết dòng chữ nhỏ: "Hôm nay gặp được Chân Ý."
Giở thêm một quyển khác.
"Ngày 30 tháng 7 năm 2017.
Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh đã từng vui vẻ chưa?
Ngôn Cách, em muốn làm cho anh vui vẻ. Cuộc đời dài đằng đẵng, phải sống nhiều năm đến thế, một mình không cô đơn ư? Ngày nào cũng thế, một mình lái xe đến bệnh viện rồi một mình trở về nhà, không ai nói lời thật lòng với anh, anh cũng không để bất cứ ai bước vào trái tim mình. Như vậy không cô đơn sao?
Anh như vậy em sẽ đau lòng, vì vậy, dù thế nào đi nữa em cùng không buông tay đâu."
Bên dưới viết: "Hôm nay gặp được Chân Ý."
Trang giấy loạt soạt trong gió, cô gấp quyển sổ lại, bàn tay run rẩy dữ dội.
Gió đêm lạnh ngắt, trái tim cô đau đến co giật, như bị móc ra rồi ném vào hầm băng. Ánh mắt đờ đẫn giãn ra, nhưng lại quay đầu nhìn vào năm 2005 sau lưng. Mắt cô trân trối, chan chứa giọt nước mắt trong suốt, bước từng bước cực kỳ khó khăn. Mỗi một bước như thể băng qua dòng thời gian đang gào thét lướt đi, đảo ngược thời gian từng giờ từng phút, trở về thời điểm mới gặp gỡ.
Tầng một đến tám của năm 2005 trống không. Tầng chín, bắt đầu từ quyển nhật ký màu đen số mười. Tầm mắt mơ hồ trong ánh nước, tay cô run rẩy cực độ, đập vào giá gỗ. Quyển sổ của mười hai năm trước, trải qua năm tháng, bìa sổ đã phai màu, nhuốm màu trắng nhạt. Mở ra, trang giấy đã sớm ố vàng.
Mười hai năm trước, nét chữ của Ngôn Cách vẫn còn ngây ngô, chữ Khải quy củ, chưa có nét chữ và phong cách riêng của mình. Non nớt, thơ dại như vậy, cô chỉ liếc nhìn thôi nước mắt đã tuôn trào dữ dội, tràn qua cổ họng, thấm đẫm hốc mắt. Cô há miệng muốn lên tiếng, nhưng chợt che miệng mình lại. Cô khom người, run rẩy cầm quyển sổ. Trong không gian ngập sắc lưu ly lóng lánh, ánh nước chói lòa, cô nhìn thấy tờ giấy ố vàng đầu tiên viết: "Ngày 10 tháng 9 năm 2005. Bắt nạt... bạn học... trường tao... đi chết đi... Trời ạ... anh... đẹp trai… Xinh đẹp... đi... thảo nào... cướp... gặp phải em... sắc... Đừng... đùa... Em thuộc hội mê trai đẹp... kích động... Ồ... Thú... Anh tên... Làm bạn trai em nhé?"
Từng nét chữ hằn sâu. Dường như anh đang hết sức hồi tưởng, cố gắng nhớ lại, nhưng ép buộc mình thế nào cũng không nhớ được câu nói trọn vẹn. Bởi vì anh không nghe được.
Nhưng câu cuối cùng viết rất lưu loát: "Hôm nay mình gặp một cô bé, cô ấy xuất hiện bất thình lình, như vầng thái dương rạng rỡ."
Nước mắt Chân Ý lưng tròng, trào ra rồi lại lấp đầy, sau đó tiếp tục chảy xuôi. Bờ vai mong manh run rẩy kịch liệt như trang giấy giữa gió đêm, cả căn phòng thời gian trĩu nặng trên vai cô, khiến cô khuỵu ngã xuống đất.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra trạng thái của Ngôn Cách khi viết nhật ký lần đầu. Anh nhốt mình trong thế giới tăm tối và tĩnh lặng của bản thân mà không cảm thấy cô đơn. Cho đến ngày có một cô bé xuất hiện bất thình lình... Anh đã nhìn thấy thế giới này. Trong thế giới ấy chỉ có mình cô.
Cô cười, cô nhảy nhót, cô nói chuyện. Anh rất muốn nghe, rất cố gắng, thậm chí nôn nóng, nhưng những lời lọt vào tai anh đều vỡ vụn. Mỗi khi viết xong một chữ, anh đều bất giác tì mạnh, là sự nóng ruột và phiền muộn mỗi khi gắng sức nhớ lại những gì cô gái ấy nói. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, cô gái ấy nhảy vào cuộc sống của anh, cô nói nhiều hơn, tất cả những gì chép lại đều cụt lủn, xen kẽ đôi câu vài lời ngẫu nhiên: "Trở về... mới... váy... kéo cờ... đẹp... cây... Anh nhìn cầu vồng kìa!"
Tay cô dính đầy nước mắt, cuống quít xem trang sau. Tất cả đều là những mảnh chắp vá cùng sự nỗ lực và cố chấp trong nét bút cuối cùng của mỗi chữ. Cô nhào tới giá sách xem quyển tiếp theo, ba tháng đầu tiên đều là mớ vụn vặt. Nhưng từng ngày trôi qua, những câu từ chắp vá ít dần, câu hoàn chỉnh nhiều thêm, nơi đặt bút không còn ghì mạnh nữa. Bao nhiêu câu nói ríu rít ngày lại qua ngày trôi đi. Đèn cầu thang hỏng rồi, kem dâu tây được bán rồi, thi được 21 điểm, về nhà muộn bị bác mắng, đến tháng đau bụng, kiểm tra sức khỏe cao lên 3cm... Mọi việc vụn vặt cô đã quên, ký ức ngây ngô thời non trẻ, u mê và vô tư lự đong đầy trong bốn năm ở bên nhau ấy lắng đọng toàn bộ lên trang giấy.
Mắt cô nhòe đi, không thể hít thở, giở từng trang về sau, ký ức của cậu thiếu niên như cuộn băng tua nhanh tới những ngày tháng khác. Đến ngày sau trận hỏa hoạn ở quán karaoke.
"Ngày 31 tháng 7 năm 2009... Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Anh chán chết. Ở bên anh, tôi cũng trở nên nhạt nhẽo. Ở bên anh, tôi trở thành người mà ngay cả tôi cũng không thích. Nhìn gì? Buông tay. Tôi bảo anh buông tay! Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Không thích nữa! Không hiểu sao? Sau này đừng gặp lại nhau nữa."
Phía dưới viết: "Hôm nay Chân Ý nổi giận."
Chân Ý đau đến mức giày tim xéo phổi, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên ngã sóng soài dưới đất, bò tới, ngón tay lấm bẩn nắm chặt mắt cá chân cô. Cô hất anh ra, vẫy tay: "Sau này gặp lại."
Cơn gió ào ạt, tờ giấy phía sau xuất hiện một dòng chữ: "Thuật đến đây, ruột gan đau như cắt."
Nước mắt Chân Ý đang tuôn trào lập tức sóng yên gió lặng. Đoạn kết sau buổi chia tay tám năm trước, trong chuỗi nhật ký kéo dài mười hai năm, bốn nghìn ba trăm tám mươi ba ngày, câu duy nhất bộc lộ cảm xúc của anh là: Thuật đến đây, ruột gan đau như cắt.
Là cô hại anh. Anh vốn an lành, cô không nên trêu chọc anh. Cô khóc nức nở lần mò tìm lại tám năm trống rỗng đó. Trên tay dính đầy nước mắt, bối rối mở từng quyển, nghìn trang như một, chỉ trừ ngày tháng: "Ngày 1 tháng 9 năm 2009." Hàng chữ bên dưới: "Hôm nay Chân Ý chưa về."
"Ngày 2 tháng 9 năm 2009." Đề dưới: "Hôm nay Chân Ý chưa về."... Trọn tháng Chín, tháng Mười, tháng Mười một, tháng Mười hai, tới năm 2010, 2011, 2012, 2013... "Ngày 2 tháng4 năm 2017." Đề dưới: "Hôm nay Chân Ý chưa về."
Ngày tháng thay đổi, câu nói giữ nguyên. "Hôm nay Chân Ý chưa về." "Hôm nay Chân Ý chưa về."
Mặt Chân Ý nhạt nhòa nước mắt, trang giấy dưới sàn cũng lấm tấm vết mực loang lổ. Dưới ánh sáng chập chờn, chỉ có nét chữ trên trang giấy trắng là rõ ràng vô cùng, từng câu từng chữ nện thẳng vào trái tim cô, xoáy thẳng vào cốt tủy cô.
Toàn bộ sổ tay trong phòng đều viết vì cô. Anh chưa bao giờ nói lời tình tứ, chỉ biết dùng từng câu từng chữ, từng lời từng lẽ, lẳng lặng ấm áp ghi lại những câu nói hoặc vui vẻ hoặc quẫn bách, hoặc buồn bã hoặc phấn chấn, khắc tạc thời niên thiếu rực rỡ sắc màu của cô trong từng dòng chữ. Cuối mỗi lần ghi chép, anh sẽ lại dùng nét chữ bình tâm viết nên cảm xúc của mình, có khi là thoáng rung động, có khi là thoáng hụt hẫng hay có khi là thoáng chờ mong. Câu chữ viết ra lại không hề hoa mỹ - "Hôm nay Chân Ý bận, không gặp Chân Ý." "Hôm nay gặp Chân Ý." Hôm nay Chân Ý chưa về."
Bên cửa sổ, một bàn một ghế một ngọn đèn, một nghiên mực một thỏi mực, cứ thế đón lấy những đêm cô độc lộng gió. Mười hai năm trước, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng không biết nói chuyện ngồi đó. Anh cúi đầu, bóng lưng lặng ngắt, ngón tay thon dài cầm bút, lưu loát viết hết nỗi tương tư. Vì thế, ngoài cửa sổ, năm tháng trôi qua như con sông dài. Ánh dương bừng lên rồi tắt lịm, hoa nở rồi lại tàn, cậu thiếu niên trước cửa sổ lớn lên từng ngày, tư thế cầm bút chưa bao giờ thay đổi.
Trên đời có vô số cặp tình nhân chia ly, vô số lời nói tiêu tan, thậm chí có quốc gia biến mất khỏi bản đồ. Thời gian trôi qua không quay đầu lại, nét chữ của anh thay đổi trên trang giấy, nhưng anh thì vẫn ở nơi đây. Lặng lẽ canh giữ, không chịu rời đi.
Năm ấy, cô mang nụ cười đáp xuống trần gian nơi anh đứng, thế là anh lẳng lặng dùng cả cuộc đời mình trao cho cô kỷ niệm hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng, Chân Ý sụp đổ, cô thấp người khom lưng, khóc như con tôm co quắp. Cơn cuồng phong bị ai lay động ánh nến. Bóng đêm chao đảo, trang giấy lật giở soàn soạt, dấy lên nỗi đau thương. Bụng cô đau dữ dội, đau đến mức nước mắt ngừng chảy, đột nhiên cảm thấy cổ họng hòa lẫn máu và nước mắt. Thế mới biết, có người có thể đau lòng mà nôn ra máu. Cô ra sức bụm miệng mình, nhưng mùi máu tanh ập tới như thủy triều, không kìm nén nổi nữa. Ruột gan đau như cắt!
Ngôn Cách bưng khay thức ăn vòng qua hành lang, thấy tiếng hét thê thảm của Chân Ý: "Đừng!"
Ngẩng đầu thấy tòa tháp cao cao đang bùng lên ngọn lửa. Anh vội chạy đến dưới tháp, tiếng cô kêu khóc tan nát tim gan vọng tới: "Chị ơi, đừng mà! Chị đừng làm vậy!"
Anh lao vút lên tầng ba. Phòng sách hỗn độn, chồng sổ tay màu đen đặt chính giữa. Nến và dầu vẩy xung quanh, bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực. Chân Ý quỳ gối bên đống sổ, bàn tay trần khều lửa cứu vãn chúng! Ngọn lửa liếm trọn, nhưng cô không hề hay biết, đau thương khóc lóc: "Đừng đốt đồ của em!"
"Đừng động vào!" Lòng Ngôn Cách đau như rỉ máu, sải bước tới kéo cô khỏi nền đất. Cô vùng vẫy muốn kéo đống sổ ra, đã hoàn toàn mất khống chế: "Ngôn Cách, chị gái đốt sổ của anh. Mau cứu chúng đi, mau cứu chúng đi mà."
Hốc mắt Ngôn Cách nhòe nước. Anh ôm chặt cô vào lòng, dù cô phản kháng thế nào cũng không buông tay. "Chân Ý, em nghe anh nói. Không sao cả, đốt rồi thì mặc nó cháy đi, không sao cả."
Ngoài căn viện vọng tới tiếng người, người dập lửa đã tới.
Ngôn Cách kề sát đôi má ẩm ướt được lửa hơ nóng bỏng của cô: "Chân Ý, mọi chuyện đều không sao cả."
Người trong lòng yên ắng trở lại, khẽ cười một tiếng. Ngôn Cách chợt buông cô ta ra: "Không sao ư?"
Sắc mặt cô gái đỏ lựng, khuôn mặt đẫm nước, nhưng nét mặt lại lạnh tanh, "Người thương tổn anh sâu đậm nhất và người anh yêu thương nhất cùng sống trong một cơ thể cũng không sao ư?"
Ngôn Cách lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô ta. "Không sao." Anh thản nhiên nói, "Bởi vì có lòng tốt của cô ấy, sự xấu xa của cô không là gì cả, không đáng để nhắc tới."
Mặt Chân Tâm hung tàn, bởi vì người đàn ông này, cô ta đã ngủ say mười mấy năm, bị Chân Ý áp chế mãi mãi. Hiểu lầm đơn giản không đủ khiến họ chia tay. Người chia tay vì hiểu lầm nào có dại khờ kiên trì tám năm chứ? Thời niên thiếu tự kỷ của anh có Chân Ý. Anh không hiểu nhân tình thế thái, cũng không hiểu chia tay là gì. Chân Ý là mặt trời của anh, cô gạt bỏ tay anh thì anh sẽ học cô theo đuổi từng bước, nắm chặt từng bước. Cô gạt tay anh bao nhiêu lần, anh sẽ kiên trì hơn cô bấy nhiêu lần. Nếu không bị thương như vậy, dù có chết anh cũng gục bên chân cô không chịu rời đi. Bởi vì người đàn ông này, trong lòng Chân Ý mới có ánh mặt trời, còn Chân Tâm nơi bóng đêm mãi không thoát ra được. Thật đáng hận!
Chân Tâm cười lạnh: "Ngôn Cách, con bé mất kiểm soát rồi, không kìm hãm được tôi nữa."
Ngôn Cách lắc đầu, thờ ơ nhưng ẩn chứa sự trấn tĩnh, “Chân Ý không bao giờ bị cô đánh bại. Tôi sẽ luôn ở bên cô ấy, khiến cô vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời."
“Anh!" Mắt cô ta trợn tròn, vừa định nói gì, lại đột ngột bị sức mạnh khổng lồ nào đó kéo vào vực sâu. Không... sắc mặt Ngôn Cách thay đổi, lập tức tiến đến ôm lấy cô.
"Ngôn Cách..." Cô gái dâng trào nước mắt, ngất lịm trong lòng anh.
Hết chương 15.
Đã vào đêm, tòa tháp thắp vài cây nến và đèn lồng giấy. Chân Ý chân quấn băng gạc, đi lên cầu thang, như giẫm phải mũi dao. Một tầng, hai tầng, cô không dừng lại, đi tiếp tới tầng ba. Đèn dầu, ánh nến, đèn lồng màu xanh nhạt. Trong tầng tháp cổ xưa tĩnh lặng, căn phòng tràn ngập hương mực thanh nhã. Những quyển sổ đen đặt trên giá sách tối màu, trải dài khắptường. Trầm lặng, vững chãi, mang cảm giác trang nghiêm khiến người kính sợ.
Mở cửa sổ, gió đêm lùa vào, Chân Ý rùng mình, thấy dưới mỗi giá sách cổ kính khắc những con số theo chữ Triện: 2005, 2006, 2017, trên cột dọc khắc 1, 2, 3... 11, 12. Vừa nhìn đã hiểu, đây là những quyển sổ được đặt tên vào mỗi tháng trong một năm. Trên cột ngang dưới mỗi quyển sách cũng khắc số. Có chỗ khắc 1-7, chỗ khác thì 1-3, chỗ nọ lại là 21-31. Là số ngày.
Mười hai năm đằng đẵng, hợp thành một căn phòng với những quyển sổ màu đen buộc chỉ yên ắng. Sức mạnh khổng lồ bao phủ cô, đè nén lồng ngực cô, khiến cô không thở nổi. Cô đứng chính giữa, không nén được mà quay đầu nhìn, xoay vòng tại chỗ mấy lượt, sợ hãi và thấp thỏm, không biết nên bắt đầu xem từ đâu. Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào ô 04, 2017. Nơi đó đặt hai quyển sổ, quyển một 1-20, quyển hai 21-30. Là năm nay, họ gặp nhau vào tháng Tư, hôm đó là ngày Hai mươi mốt.
Cô nghiêm trang mà bất an, trái tim lạnh đi, khẽ run rẩy. Rút quyển thứ hai ra, quyển sổ đóng chỉ màu đen tuyền,chất liệu rất tốt, cầm trên tay thấy ấm áp và dày nặng. Mở ra, bên trong là giấy màu trắng gạo, không kẻ dòng, không lẫn tạp chất. Nét chữ Hành viết bằng bút lông nhỏ, thanh thoát sinh động, đẹp đẽ hằn sâu:
"Ngày 21 tháng 4 năm 2017.
Chào ông.
Đúng là nhà họ Chân, xin hỏi anh tìm ai ạ?
Có ạ,
Ông đừng sợ, không sao đâu!
Tạm biệt!
Xin chờ một chút!
Vừa nãy không cẩn thận lấy áo anh thấm nước, tôi giặt sạch rồi trả cho anh nhé?
Ngôn Cách?
Đã lâu không gặp.
Anh quên rồi à, em là Chân..."
Dòng chữ nhỏ cuối cùng: "Hôm nay gặp lại Chân Ý."
Mắt cô phủ lên màn sương. Cô hít sâu vào, cánh tay như mang sức nặng ngàn cân, cất quyển sổ ấy lại. Ánh mắt dời xuống, chuyển tới số 11, 2017 gần đây. Nơi này đặt ba quyển, quyển một 1-5, quyển hai 6-13, quyển 3 không đề số. Cô cầm quyển thứ ba lên, nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân không đề số: vẫn chưa viết xong.
Trang một: "Ngày 14 tháng 11 năm 2017. (Điện thoại) Ngôn Cách, hôm nay hơi bận... Trưa nay em ăn một chiếc pizza cực lớn, một mình ăn hết đấy. Mọi người trong văn phòng nhìn em như nhìn ma đói. May mà anh không có ở đây, nếu không em có thể ngoạm một phát xơi tái anh luôn. Ha ha..." Cô thao thao bất tuyệt trong điện thoại gần nửa tiếng, kéo dài sáu tờ giấy, anh ghi lại hết không để sót một chữ nào. Dù đến cuối nhưng nét chữ vẫn chân phương, có thể nhận ra tâm trạng bình yên của anh.
Dòng chữ nhỏ cuối cùng: "Hôm nay Chân Ý bận, không gặp Chân Ý."
Dần dần, cảm xúc bi thương như chất lỏng đặc quánh rót vào lòng cô. Trái tim cô chùng xuống, sắp không trụ nổi nữa mà chìm vào sâu thẳm.
Đổi sang quyển khác.
"Ngày 10 tháng 9 năm 2017.
Ngôn Cách, anh có cô độc không?
Ngôn Cách, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh. Như vậy anh sẽ không phải cô độc nữa..."
Bên dưới viết dòng chữ nhỏ: "Hôm nay gặp được Chân Ý."
Giở thêm một quyển khác.
"Ngày 30 tháng 7 năm 2017.
Ngôn Cách, anh biết vui vẻ là cảm giác gì không? Anh đã từng vui vẻ chưa?
Ngôn Cách, em muốn làm cho anh vui vẻ. Cuộc đời dài đằng đẵng, phải sống nhiều năm đến thế, một mình không cô đơn ư? Ngày nào cũng thế, một mình lái xe đến bệnh viện rồi một mình trở về nhà, không ai nói lời thật lòng với anh, anh cũng không để bất cứ ai bước vào trái tim mình. Như vậy không cô đơn sao?
Anh như vậy em sẽ đau lòng, vì vậy, dù thế nào đi nữa em cùng không buông tay đâu."
Bên dưới viết: "Hôm nay gặp được Chân Ý."
Trang giấy loạt soạt trong gió, cô gấp quyển sổ lại, bàn tay run rẩy dữ dội.
Gió đêm lạnh ngắt, trái tim cô đau đến co giật, như bị móc ra rồi ném vào hầm băng. Ánh mắt đờ đẫn giãn ra, nhưng lại quay đầu nhìn vào năm 2005 sau lưng. Mắt cô trân trối, chan chứa giọt nước mắt trong suốt, bước từng bước cực kỳ khó khăn. Mỗi một bước như thể băng qua dòng thời gian đang gào thét lướt đi, đảo ngược thời gian từng giờ từng phút, trở về thời điểm mới gặp gỡ.
Tầng một đến tám của năm 2005 trống không. Tầng chín, bắt đầu từ quyển nhật ký màu đen số mười. Tầm mắt mơ hồ trong ánh nước, tay cô run rẩy cực độ, đập vào giá gỗ. Quyển sổ của mười hai năm trước, trải qua năm tháng, bìa sổ đã phai màu, nhuốm màu trắng nhạt. Mở ra, trang giấy đã sớm ố vàng.
Mười hai năm trước, nét chữ của Ngôn Cách vẫn còn ngây ngô, chữ Khải quy củ, chưa có nét chữ và phong cách riêng của mình. Non nớt, thơ dại như vậy, cô chỉ liếc nhìn thôi nước mắt đã tuôn trào dữ dội, tràn qua cổ họng, thấm đẫm hốc mắt. Cô há miệng muốn lên tiếng, nhưng chợt che miệng mình lại. Cô khom người, run rẩy cầm quyển sổ. Trong không gian ngập sắc lưu ly lóng lánh, ánh nước chói lòa, cô nhìn thấy tờ giấy ố vàng đầu tiên viết: "Ngày 10 tháng 9 năm 2005. Bắt nạt... bạn học... trường tao... đi chết đi... Trời ạ... anh... đẹp trai… Xinh đẹp... đi... thảo nào... cướp... gặp phải em... sắc... Đừng... đùa... Em thuộc hội mê trai đẹp... kích động... Ồ... Thú... Anh tên... Làm bạn trai em nhé?"
Từng nét chữ hằn sâu. Dường như anh đang hết sức hồi tưởng, cố gắng nhớ lại, nhưng ép buộc mình thế nào cũng không nhớ được câu nói trọn vẹn. Bởi vì anh không nghe được.
Nhưng câu cuối cùng viết rất lưu loát: "Hôm nay mình gặp một cô bé, cô ấy xuất hiện bất thình lình, như vầng thái dương rạng rỡ."
Nước mắt Chân Ý lưng tròng, trào ra rồi lại lấp đầy, sau đó tiếp tục chảy xuôi. Bờ vai mong manh run rẩy kịch liệt như trang giấy giữa gió đêm, cả căn phòng thời gian trĩu nặng trên vai cô, khiến cô khuỵu ngã xuống đất.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra trạng thái của Ngôn Cách khi viết nhật ký lần đầu. Anh nhốt mình trong thế giới tăm tối và tĩnh lặng của bản thân mà không cảm thấy cô đơn. Cho đến ngày có một cô bé xuất hiện bất thình lình... Anh đã nhìn thấy thế giới này. Trong thế giới ấy chỉ có mình cô.
Cô cười, cô nhảy nhót, cô nói chuyện. Anh rất muốn nghe, rất cố gắng, thậm chí nôn nóng, nhưng những lời lọt vào tai anh đều vỡ vụn. Mỗi khi viết xong một chữ, anh đều bất giác tì mạnh, là sự nóng ruột và phiền muộn mỗi khi gắng sức nhớ lại những gì cô gái ấy nói. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, cô gái ấy nhảy vào cuộc sống của anh, cô nói nhiều hơn, tất cả những gì chép lại đều cụt lủn, xen kẽ đôi câu vài lời ngẫu nhiên: "Trở về... mới... váy... kéo cờ... đẹp... cây... Anh nhìn cầu vồng kìa!"
Tay cô dính đầy nước mắt, cuống quít xem trang sau. Tất cả đều là những mảnh chắp vá cùng sự nỗ lực và cố chấp trong nét bút cuối cùng của mỗi chữ. Cô nhào tới giá sách xem quyển tiếp theo, ba tháng đầu tiên đều là mớ vụn vặt. Nhưng từng ngày trôi qua, những câu từ chắp vá ít dần, câu hoàn chỉnh nhiều thêm, nơi đặt bút không còn ghì mạnh nữa. Bao nhiêu câu nói ríu rít ngày lại qua ngày trôi đi. Đèn cầu thang hỏng rồi, kem dâu tây được bán rồi, thi được 21 điểm, về nhà muộn bị bác mắng, đến tháng đau bụng, kiểm tra sức khỏe cao lên 3cm... Mọi việc vụn vặt cô đã quên, ký ức ngây ngô thời non trẻ, u mê và vô tư lự đong đầy trong bốn năm ở bên nhau ấy lắng đọng toàn bộ lên trang giấy.
Mắt cô nhòe đi, không thể hít thở, giở từng trang về sau, ký ức của cậu thiếu niên như cuộn băng tua nhanh tới những ngày tháng khác. Đến ngày sau trận hỏa hoạn ở quán karaoke.
"Ngày 31 tháng 7 năm 2009... Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Anh chán chết. Ở bên anh, tôi cũng trở nên nhạt nhẽo. Ở bên anh, tôi trở thành người mà ngay cả tôi cũng không thích. Nhìn gì? Buông tay. Tôi bảo anh buông tay! Ngôn Cách, tôi không thích anh nữa! Không thích nữa! Không hiểu sao? Sau này đừng gặp lại nhau nữa."
Phía dưới viết: "Hôm nay Chân Ý nổi giận."
Chân Ý đau đến mức giày tim xéo phổi, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên ngã sóng soài dưới đất, bò tới, ngón tay lấm bẩn nắm chặt mắt cá chân cô. Cô hất anh ra, vẫy tay: "Sau này gặp lại."
Cơn gió ào ạt, tờ giấy phía sau xuất hiện một dòng chữ: "Thuật đến đây, ruột gan đau như cắt."
Nước mắt Chân Ý đang tuôn trào lập tức sóng yên gió lặng. Đoạn kết sau buổi chia tay tám năm trước, trong chuỗi nhật ký kéo dài mười hai năm, bốn nghìn ba trăm tám mươi ba ngày, câu duy nhất bộc lộ cảm xúc của anh là: Thuật đến đây, ruột gan đau như cắt.
Là cô hại anh. Anh vốn an lành, cô không nên trêu chọc anh. Cô khóc nức nở lần mò tìm lại tám năm trống rỗng đó. Trên tay dính đầy nước mắt, bối rối mở từng quyển, nghìn trang như một, chỉ trừ ngày tháng: "Ngày 1 tháng 9 năm 2009." Hàng chữ bên dưới: "Hôm nay Chân Ý chưa về."
"Ngày 2 tháng 9 năm 2009." Đề dưới: "Hôm nay Chân Ý chưa về."... Trọn tháng Chín, tháng Mười, tháng Mười một, tháng Mười hai, tới năm 2010, 2011, 2012, 2013... "Ngày 2 tháng4 năm 2017." Đề dưới: "Hôm nay Chân Ý chưa về."
Ngày tháng thay đổi, câu nói giữ nguyên. "Hôm nay Chân Ý chưa về." "Hôm nay Chân Ý chưa về."
Mặt Chân Ý nhạt nhòa nước mắt, trang giấy dưới sàn cũng lấm tấm vết mực loang lổ. Dưới ánh sáng chập chờn, chỉ có nét chữ trên trang giấy trắng là rõ ràng vô cùng, từng câu từng chữ nện thẳng vào trái tim cô, xoáy thẳng vào cốt tủy cô.
Toàn bộ sổ tay trong phòng đều viết vì cô. Anh chưa bao giờ nói lời tình tứ, chỉ biết dùng từng câu từng chữ, từng lời từng lẽ, lẳng lặng ấm áp ghi lại những câu nói hoặc vui vẻ hoặc quẫn bách, hoặc buồn bã hoặc phấn chấn, khắc tạc thời niên thiếu rực rỡ sắc màu của cô trong từng dòng chữ. Cuối mỗi lần ghi chép, anh sẽ lại dùng nét chữ bình tâm viết nên cảm xúc của mình, có khi là thoáng rung động, có khi là thoáng hụt hẫng hay có khi là thoáng chờ mong. Câu chữ viết ra lại không hề hoa mỹ - "Hôm nay Chân Ý bận, không gặp Chân Ý." "Hôm nay gặp Chân Ý." Hôm nay Chân Ý chưa về."
Bên cửa sổ, một bàn một ghế một ngọn đèn, một nghiên mực một thỏi mực, cứ thế đón lấy những đêm cô độc lộng gió. Mười hai năm trước, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng không biết nói chuyện ngồi đó. Anh cúi đầu, bóng lưng lặng ngắt, ngón tay thon dài cầm bút, lưu loát viết hết nỗi tương tư. Vì thế, ngoài cửa sổ, năm tháng trôi qua như con sông dài. Ánh dương bừng lên rồi tắt lịm, hoa nở rồi lại tàn, cậu thiếu niên trước cửa sổ lớn lên từng ngày, tư thế cầm bút chưa bao giờ thay đổi.
Trên đời có vô số cặp tình nhân chia ly, vô số lời nói tiêu tan, thậm chí có quốc gia biến mất khỏi bản đồ. Thời gian trôi qua không quay đầu lại, nét chữ của anh thay đổi trên trang giấy, nhưng anh thì vẫn ở nơi đây. Lặng lẽ canh giữ, không chịu rời đi.
Năm ấy, cô mang nụ cười đáp xuống trần gian nơi anh đứng, thế là anh lẳng lặng dùng cả cuộc đời mình trao cho cô kỷ niệm hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng, Chân Ý sụp đổ, cô thấp người khom lưng, khóc như con tôm co quắp. Cơn cuồng phong bị ai lay động ánh nến. Bóng đêm chao đảo, trang giấy lật giở soàn soạt, dấy lên nỗi đau thương. Bụng cô đau dữ dội, đau đến mức nước mắt ngừng chảy, đột nhiên cảm thấy cổ họng hòa lẫn máu và nước mắt. Thế mới biết, có người có thể đau lòng mà nôn ra máu. Cô ra sức bụm miệng mình, nhưng mùi máu tanh ập tới như thủy triều, không kìm nén nổi nữa. Ruột gan đau như cắt!
Ngôn Cách bưng khay thức ăn vòng qua hành lang, thấy tiếng hét thê thảm của Chân Ý: "Đừng!"
Ngẩng đầu thấy tòa tháp cao cao đang bùng lên ngọn lửa. Anh vội chạy đến dưới tháp, tiếng cô kêu khóc tan nát tim gan vọng tới: "Chị ơi, đừng mà! Chị đừng làm vậy!"
Anh lao vút lên tầng ba. Phòng sách hỗn độn, chồng sổ tay màu đen đặt chính giữa. Nến và dầu vẩy xung quanh, bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực. Chân Ý quỳ gối bên đống sổ, bàn tay trần khều lửa cứu vãn chúng! Ngọn lửa liếm trọn, nhưng cô không hề hay biết, đau thương khóc lóc: "Đừng đốt đồ của em!"
"Đừng động vào!" Lòng Ngôn Cách đau như rỉ máu, sải bước tới kéo cô khỏi nền đất. Cô vùng vẫy muốn kéo đống sổ ra, đã hoàn toàn mất khống chế: "Ngôn Cách, chị gái đốt sổ của anh. Mau cứu chúng đi, mau cứu chúng đi mà."
Hốc mắt Ngôn Cách nhòe nước. Anh ôm chặt cô vào lòng, dù cô phản kháng thế nào cũng không buông tay. "Chân Ý, em nghe anh nói. Không sao cả, đốt rồi thì mặc nó cháy đi, không sao cả."
Ngoài căn viện vọng tới tiếng người, người dập lửa đã tới.
Ngôn Cách kề sát đôi má ẩm ướt được lửa hơ nóng bỏng của cô: "Chân Ý, mọi chuyện đều không sao cả."
Người trong lòng yên ắng trở lại, khẽ cười một tiếng. Ngôn Cách chợt buông cô ta ra: "Không sao ư?"
Sắc mặt cô gái đỏ lựng, khuôn mặt đẫm nước, nhưng nét mặt lại lạnh tanh, "Người thương tổn anh sâu đậm nhất và người anh yêu thương nhất cùng sống trong một cơ thể cũng không sao ư?"
Ngôn Cách lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô ta. "Không sao." Anh thản nhiên nói, "Bởi vì có lòng tốt của cô ấy, sự xấu xa của cô không là gì cả, không đáng để nhắc tới."
Mặt Chân Tâm hung tàn, bởi vì người đàn ông này, cô ta đã ngủ say mười mấy năm, bị Chân Ý áp chế mãi mãi. Hiểu lầm đơn giản không đủ khiến họ chia tay. Người chia tay vì hiểu lầm nào có dại khờ kiên trì tám năm chứ? Thời niên thiếu tự kỷ của anh có Chân Ý. Anh không hiểu nhân tình thế thái, cũng không hiểu chia tay là gì. Chân Ý là mặt trời của anh, cô gạt bỏ tay anh thì anh sẽ học cô theo đuổi từng bước, nắm chặt từng bước. Cô gạt tay anh bao nhiêu lần, anh sẽ kiên trì hơn cô bấy nhiêu lần. Nếu không bị thương như vậy, dù có chết anh cũng gục bên chân cô không chịu rời đi. Bởi vì người đàn ông này, trong lòng Chân Ý mới có ánh mặt trời, còn Chân Tâm nơi bóng đêm mãi không thoát ra được. Thật đáng hận!
Chân Tâm cười lạnh: "Ngôn Cách, con bé mất kiểm soát rồi, không kìm hãm được tôi nữa."
Ngôn Cách lắc đầu, thờ ơ nhưng ẩn chứa sự trấn tĩnh, “Chân Ý không bao giờ bị cô đánh bại. Tôi sẽ luôn ở bên cô ấy, khiến cô vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời."
“Anh!" Mắt cô ta trợn tròn, vừa định nói gì, lại đột ngột bị sức mạnh khổng lồ nào đó kéo vào vực sâu. Không... sắc mặt Ngôn Cách thay đổi, lập tức tiến đến ôm lấy cô.
"Ngôn Cách..." Cô gái dâng trào nước mắt, ngất lịm trong lòng anh.
Hết chương 15.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.