Chương 7: Chương 2.2
Cửu Nguyệt Hi
14/10/2016
Ngôn Cách ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn. Lệ Hữu đối diện cũng có tư thế như vậy, như thể hình ảnh phản chiếu của anh.
“Bác sĩ Từ bảo anh có lời muốn nói với tôi.”
“Gần đây nghiên cứu tâm thần của tôi có tiến triển. Nhưng họ không hiểu.” Lệ Hữu có khuôn mặt cực kỳ góc cạnh và đôi mắt đen thẫm. Lúc nói lời này, giọng hắn hơi châm biếm.
“Anh cho rằng tôi muốn nghe ư?”
Lệ Hữu cười: “Dĩ nhiên.”
“Vậy tôi nghe thử một lát.”
“Ngôn Cách, thời gian là tĩnh, thứ lưu động là con người.”
“Tại sao nói vậy?”
“Trên đời vốn không có khái niệm thời gian, nó là thứ loài người sáng tạo ra, nói thời gian không tồn tại, điều này không khó hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Về phần con người, miễn là còn sống thì không ngừng di chuyển. Từ nhà đến ga tàu điện ngầm, từ ga tàu điện ngầm tới công ty, từ công ty tới nhà hàng, di chuyển bất cứ lúc nào. Nếu có một chiếc máy ảnh chụp hình người này liên tục, những bức hình nối liền sẽ tạo thành thứ gì?”
Ngôn Cách hoàn toàn hiểu lời hắn nói: “Bóng dáng người đó băng qua từng nơi anh ta đã đi qua, giống...”
“Con người giống một dòng sông.” Lệ Hữu nhếch khóe môi. “Anh ta là một dòng sông lưu động, mỗi người đều như vậy. Đan xen giao thoa với nhau.”
“Điều này có tác dụng hỗ trợ gì cho lý luận không gian tinh thần của anh?” Ngôn Cách hỏi.
“Mỗi con người là lưu động, thế giới tinh thần của anh ta cũng vậy. Tinh thần của mỗi người đều có thể xem như không gian độc lập.” Mười ngón tay của hắn trắng trẻo, ngón tay gõ gõ theo nhịp. “Khi sức mạnh tinh thần của một người đủ mạnh mẽ đến mức có thể tạo áp lực cho người khác, người kia sẽ vô thức tiếp nhận tư tưởng của người này, bị ảnh hưởng bởi tinh thần của anh ta. Trong đời sống hiện thực, tình huống này không hiếm thấy.”
“Đúng vậy.” Ngôn Cách bình tĩnh nói, chờ hắn tiếp tục.
“Tôi phân tích ảnh hưởng về mặt tinh thần giữa người với người từ góc độ vật lý lượng tử và không gian, sức mạnh tinh thần của kẻ mạnh tạo áp lực tới không gian tinh thần của người khác, khi cường độ đủ lớn sẽ bẻ cong không gian.” Lệ Hữu thong thả dựa vào ghế, nhìn Ngôn Cách với nụ cười ẩn hiện. Ngôn Cách “ồ” một tiếng, không mấy hứng thú.
Nhưng câu chuyện của Lệ Hữu đã đến hồi cao trào, sẽ không vứt bỏ lời cuối cùng: “Kết quả chứng minh lý luận không gian tinh thần của tôi: Tinh thần và tư tưởng của một người có thể xuyên thấu và xâm lược ý nghĩ của người khác, khi đủ mạnh mẽ, có thể chi phối anh ta, khống chế anh ta. Đây chính là lý do vì sao có giáo dục, bao gồm tôn giáo, tà giáo, hết thảy.”
“Không hề khiến tôi kinh ngạc.” Ngôn Cách nói thản nhiên, hình như hơi thất vọng.
Phản ứng như thế khiến Lệ Hữu nheo mắt lại: “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Tên Ngô Triết mới tới vẫn không nói phải không? Để tôi nói chuyện với anh ta, tôi có thể khiến anh ta mở miệng.”
“Thực ra anh ta đã mở miệng rồi.” Ngôn Cách nhìn thẳng vào hắn.
Lệ Hữu cũng nhìn anh, phân biệt điều gì đó.
Ngôn Cách: “Anh thao túng anh ta à?”
“Một tháng nay tôi có được ra ngoài đâu, làm gì có cơ hội nói chuyện với anh ta chứ?” Lệ Hữu mỉm cười.
“Lý luận không gian tinh thần vừa rồi của anh đâu?”
Lệ Hữu nở nụ cười lớn hơn: “Anh đã tin tưởng lý luận của tôi rồi.”
“Không tin.” Ngôn Cách mím môi, hai tay đút vào túi đứng lên. “Chỉ xác nhận anh có tiếp xúc với anh ta hay không thôi. Tạm biệt.”
Lệ Hữu thay đổi sắc mặt, lồng ngực như bị tảng đá chèn ép. Hắn bình tĩnh nhìn Ngôn Cách rời đi mà không thèm ngoảnh lại, bất ngờ trông thấy bên kia cửa kính có cô gái đang rụt cổ, lúng túng lè lưỡi với Ngôn Cách, tay phải không ngừng vỗ trán bày tỏ xin lỗi.
Có lẽ giờ phút này Ngôn Cách đối diện cô ấy đang mang vẻ mặt không tốt đẹp gì cho cam.
Ngôn Cách đi tới bên cửa, rút chìa khóa, chỉ nghe Lệ Hữu nói: “Cô ấy là bạn gái cũ của anh.”
Ngôn Cách khựng lại, tra chìa khóa vào ổ, lại nghe Lệ Hữu nói: “Anh muốn đến gần cô ấy. Điều này không giống tính cách của anh. Tại sao lại canh cánh trong lòng? Ngôn Cách, anh có tin không, tôi có thể khiến cô ấy...”
Chân Ý ở bên này cửa hơi thấp thỏm, cảm thấy không đúng. Vừa rồi cô đi qua đi lại bên cánh cửa, không hề rời đi. Ngôn Cách đứng dậy nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh lùng hiếm thấy. Chân Ý hiểu rõ, anh luôn lạnh nhạt, không vui vẻ cũng không tức giận, dù bị trêu chọc anh vẫn thờ ơ. Sẽ không ấm áp, nhưng cũng không lạnh lùng.
Vì thế, lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt anh thoáng vẻ lạnh lẽo, cô biết mình không nên xuất hiện ở đây, nhất định là vi phạm quy tắc của bệnh viện, bèn vội vã nói xin lỗi. Ngô Triết ở đây, cô còn phải tới nữa, đâu có muốn chọc anh.
Kỳ lạ thay, Ngôn Cách mở cửa rất lâu, chìa khóa cắm vào ổ rồi nhưng động tác dừng lại, không nhúc nhích hồi lâu. Anh đứng trước mặt cô, dáng người cao cao, cách hai tấm cửa kính gia cố, đôi mắt anh thăm thẳm, dừng trên gương mặt cô nhưng dường như không nhìn cô.
Người đàn ông cách đó không xa quả nhiên rất điển trai, đang nói gì đó, Chân Ý không nghe thấy. Hắn trông có vẻ kiêu ngạo, nắm giữ tất cả, nhưng cũng giống một công tử khiêm nhường. Có một khoảnh khắc, đôi mắt đen của hắn nhìn vào Chân Ý, khóe môi khẽ nhếch lên, lịch thiệp gật nhẹ đầu chào cô.
Chân Ý không khỏi sửng sốt, một giây sau ánh mắt bị bóng dáng của Ngôn Cách che lại.
Anh mở cửa đi ra ngoài rồi đóng lại, cất giọng chất vấn: “Em tới đây làm gì?”
“Em đi nhầm hướng.” Chân Ý vội vàng lùi lại, cứ như sợ anh tiến tới đánh cô.
Quả thật tâm trạng Ngôn Cách không tốt, nhưng cảm xúc của anh ít khi dao động, nên cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Thế nên Chân Ý chỉ căng thẳng trong chốc lát, thoáng cái đã thấy vẻ mặt anh bình tĩnh nên quên béng chuyện vừa nãy, lập tức tò mò, đi đến gần hỏi: “Người kia là bệnh nhân à?”
“Ừ.” Cổ họng anh thốt ra một âm tiết mơ hồ, không rõ.
“Trông không giống lắm.”
“Đừng tùy tiện kết luận, đừng đánh giá thứ em không biết.” Anh trả lời thẳng thừng, nghe lại như chỉ đạo. “Nhiều khi em cho rằng mình hiểu rõ, chẳng qua chỉ tự cho là hiểu thôi.”
Bác sĩ tâm thần am hiểu Triết học thật đúng là...
Chân Ý không hề phản cảm, ngược lại nhún nhường và biết điều: “Biết rồi, mắt thấy chưa chắc đã là thật.”
Cô chưa bao giờ ngoan như vậy, ánh mắt của Ngôn Cách dừng trên mặt cô: “Có chuyện cần tôi giúp đỡ à?”
Chân Ý: “...Ặc, đúng vậy.”
Anh liếc nhìn cô, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm.
Chân Ý lập tức có gì nói nấy: “Mặc dù thiết bị quản lý ở bệnh viện rất nghiêm ngặt, nhưng nếu bệnh nhân nào đó rất thông minh, hơn nữa có thời gian nào đó thần trí tỉnh táo, anh ta có khả năng lẻn ra ngoài sau đó trở lại không? Giống như vượt ngục trên tivi ấy?”
Nói điều này, chính cô cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng Ngôn Cách nói: “Tôi không thể phủ định khả năng này 100%.”
“Anh đã gặp người đàn ông nào trong tinh thần xuất hiện nhân cách phụ nữ chưa?”
“Có, cực ít. Em muốn nói gì?”
“Tinh thần Ngô Triết có thể phân liệt thành nhân cách của Đường Thường không?”
“Nói thế này.” Ngôn Cách đi qua một cánh cửa, giữ cửa, chờ cô qua mới khép lại. “Em cả nghĩ rồi.”
“Hả?”
“Nhân cách phân liệt và tâm thần phân liệt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhân cách phân liệt xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết, nhưng ít gặp trong lâm sàng. Người bệnh có thể sinh sống bình thường, cái nhìn đầu tiên hoặc trong thời gian ngắn không nhận thấy bất thường. Mà tâm thần phân liệt không phải chỉ nhân cách, mà chỉ cảm giác và tri giác của người bệnh chịu tổn thương nặng, không thể tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày, điên điên khùng khùng, thường xuyên vọng tưởng. Là một loại điên mà chúng ta hay nói.” Giọng anh trầm thấp bình lặng, có lẽ sợ cô nghe không hiểu nên cực kỳ kiên nhẫn chậm rãi, nói xong còn bổ sung: “So sánh thế này, nhân cách phân liệt là rất nhiều người sống trong một cơ thể, tinh thần phân liệt là một người không ngừng mơ mộng hoang tưởng sống trong một cơ thể.”
Chân Ý nhìn anh chằm chằm.
“Sao thế?” Anh không mấy thoải mái rời mắt đi. Bị cô nhìn bằng ánh mắt này vô số lần, nhưng chung quy anh chưa thể bình tĩnh làm quen được.
Chân Ý giảm âm lượng, giọng nói không còn giữ được vẻ tự nhiên nữa: “Hình như đây là lần đầu tiên anh nói với em một đoạn dài thế này.”
Ngôn Cách á khẩu.
Chân Ý trở lại đề tài: “Vậy tình trạng của Ngô Triết không phải là nhân cách phân liệt, tinh thần phân liệt cũng không đúng.”
“PTSD.”
“Là sao?”
“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn(1).”
(1) PTSD – posttraumatic stress disorder: một loại lo âu rối loạn có thể phát triển sau khi tiếp xúc với một sự kiện hay thử thách đáng sợ, trong đó có xảy ra thiệt hại vật chất nghiêm trọng hoặc bị đe dọa. Sự kiện chấn thương tâm lý có thể gây ra PTSD bao gồm các cuộc tấn công, bạo lực cá nhân, thiên tai, tai nạn, hoặc chiến tranh...
Quả thật Ngô Triết không nhớ Đường Thường đã chết.”
“Cảnh giác cao độ, không tập trung ý chí, trí nhớ ngắn hạn kém.”
Ngô Triết không để người khác tới gần, mà sau khi Chân Ý tiếp cận, tán gẫu được một nửa thì anh ta không chào mà biệt, coi cô như không tồn tại.
Nghe xong phân tích của Ngôn Cách, Chân Ý thầm cảm thán: Anh quả thật rất tài giỏi.
Họ đã đi tới cổng tòa nhà, Ngôn Cách ra trước kéo cửa kính đợi cô đi ra. Chân Ý ngẩng đầu, ánh mặt trời đúng lúc chiếu lên người anh và cánh cửa kính, lấp lánh, như ở thế giới kim cương trong suốt tinh khôi. Dưới ánh nắng rực rỡ, vẻ ngoài thanh nhã của anh không hề kém sắc, khuôn mặt trắng trẻo hòa vào ánh sáng, đôi mắt lại hết sức rõ nét, trong vắt sáng ngời, mang sự tĩnh mịch khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ say.
Chân Ý ngạt thở, cúi đầu đi ra ngoài. Chờ anh lùi lại một bước, chậm rãi khép cửa lại, cô mới thở ra luồng khí vẫn nghẹn trong lồng ngực, nói tiếp: “Chắc chắn cảnh sát đã hỏi rồi, tình trạng của Ngô Triết bây giờ có thể giết người không?”
Ngôn Cách nhíu mày suy nghĩ một lát: “Tôi chỉ có thể nói, bệnh tình của anh ta khá nghiêm trọng, đã không còn ý thức của bản thân. Dù làm chuyện gì đi nữa, anh ta đều không biết việc mình đang làm.”
Chân Ý nhìn những bệnh nhân tâm thần vui tươi bên kia lưới nhựa, hơi chán chường: “Chính là nói có khả năng giết người.”
“So với giết người, tôi nghiêng về dùng từ tự vệ dành cho anh ta hơn.” Dáng người anh cao gầy mà rắn rỏi, áo blouse không nhuốm một hạt bụi tung bay trong gió.
“Ý anh là chỉ khi người khác gây uy hiếp cho anh ta, anh ta mới đánh lại phải không?” Chân Ý lại có tinh thần, dường như trong tiềm thức cô muốn vạch rõ quan hệ giữa Ngô Triết và vụ án.
“Nhưng mà...” Ngôn Cách dừng bước, nói: “Người bình thường dù có hành động cực kỳ bình thường đi nữa, cũng sẽ bị anh ta hiểu thành uy hiếp. Đây cũng là lí do tại sao anh ta là nghi phạm.”
Ngô Triết có thể giết người ư? Chân Ý nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư. Cô không hy vọng cảnh sát quấy rầy Ngô Triết, nhưng lại hy vọng cảnh sát tập trung vào Ngô Triết để ít chú ý tới Tống Y. Bây giờ tình cảnh của Tống Y bết bát cực kỳ, nhưng cô ta vẫn gắng gượng. Người ngoài bàn tán ầm ĩ cả lên, người quan tâm tới Chân Ý trong văn phòng luật cũng ngày càng nhiều. Ngồi trong phòng làm việc mới nửa tiếng, người đến hỏi thăm cô về tiến độ vụ án nườm nượp không ngớt.
“Tống Y thế nào rồi, tôi cực thích phim cô ấy đóng, Chân Ý, cô phải cố gắng lên đó!”
“Đã nghĩ ra đối sách chưa, có cần tôi giúp đỡ không?”
Chân Ý đáp lại từng câu một: “Vẫn chưa tới nước đấy, không vội.” Cô biết tuy sau lưng có người hơi bất mãn với mình, nhưng không đến mức hục hặc với nhau. Lúc quan trọng, mọi người vẫn đoàn kết một lòng.
Dương Tư cũng lo lắng: “Ý, tin tức nói Tống Y là nghi phạm, cảnh sát đã bắt đầu hỏi thăm người bên cạnh cô ấy rồi. Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Những gì tớ biết không nhiều hơn cậu đâu, cũng xem tin tức thôi.” Chân Ý điềm tĩnh, nhưng thế nàu không liên lạc không được rồi.
Cô gọi điện cho trợ lý của Tống Y, biết cô ta đang quay phim ở nội thành.
Cô rời khỏi phòng làm việc, vào thang máy, điện thoại vang lên, là văn phòng của Ngôn Cách gọi đến.
“Bây giờ có bận không?” giọng anh nhẹ nhàng trầm lắng, khiến trái tim Chân Ý không khỏi loạn nhịp.
“Chuẩn bị đi làm việc. Có chuyện gì à?”
“Ừ.”
Đến đây anh không nói tiếp, Chân Ý đợi vài giây liền thúc dục: “Anh nói đi.”
“Gặp mặt rồi nói.”
Chân Ý tò mò, anh tìm cô có việc gì nhỉ?
“Bây giờ em định đến tầng mười trung tâm thương mại West Edmonton, hay là hẹn ở chỗ khác?”
“West Edmonton, vừa khéo tôi có việc tạt qua.”
Đến Wesr Edmonton, Chân Ý nhanh chóng tìm được cửa hàng Cartier ở khu B, đoàn phim của Tống Y đang quay cảnh cô ta và nam chính cùng đi mua nhẫn kim cương bị nữ phụ quấy rầy. Rất nhiều fan vây quanh trường quay.
Chân Ý không thích xem phim truyền hình, thi thoảng cũng thấy Tống Y trên tivi (Cô ta đóng quá nhiều phim truyền hình), dù mới xem qua đã có thể thấy khả năng diễn xuất khiến người ta khắc sâu ấn tượng của cô ta. Mỗi một ánh mắt mang muôn vàn ngụ ý, mỗi một động tác đều đột phá bất ngờ. Cô ta là kiểu nữ chính có khả năng vực dậy cả bộ phim.
Bấy giờ, Tống Y đứng trước máy quay và tấm hắt sáng, diễn mấy cảnh liền mà không có NG(2). Đám đông xung quanh xem đến mê mẩn, trường quay yên lặng như tờ, cho đến khi nữ phụ sai sót liên tục mới gián đoạn. Cảnh cuối cùng, nữ phụ bị Tống Y chọc tức mà khóc, lại không dám tỏ thái độ trước mặt nam chính. Cảm xúc của diễn viên kia không đúng, không khóc nổi, NG liên tiếp mấy lần.
(2) Viết tắt của No Good, tức cảnh quay hỏng, phải quay lại.
Tống Y nhập vai và thoát vai cực nhanh, dạy nữ phụ khóc thế nào, làm mẫu cho cô ta, mới một giây nước mắt đã rơi xuống. Nữ phụ xem đến ngẩn ngơ, nhìn Tống Y với ánh mắt như nhìn nam chính. Tống Y an ủi xong, quay đầu thấy Chân Ý sắc mặt liền thay đổi.
Cô ta nói với đạo diễn rằng muốn nghỉ ngơi một lát, đi về phía Chân Ý. Có fan đấu tranh với vệ sĩ đòi xin chữ ký, cô ta thỏa mãn từng người một.
Tống Y nhận nước từ trợ lý, ngồi xuống ghế tựa, chậm rãi uống hết nửa chai mới ngước mắt nhìn Chân Ý: “Sao cô lại tới đây, đã nghĩ ra phương án đáp trả rồi à? Bây giờ tôi không có thời gian, hai tiếng nữa hãy bàn...” điệu bộ chờ Chân Ý xin lỗi sau vụ tranh cãi ở Cục Cảnh sát lần trước.
“Ký giấy hủy hợp đồng đi.” Chân Ý chẳng buồn lảm nhảm với Tống Y, rút một xấp giấy mỏng trong cặp hồ sơ ra, ném qua cho cô ta. Trợ lý hoảng hồn, có người dám đối xử với đại minh tinh nhà mình như vậy sao.
Tống Y đột ngột lườm cô: “Cô! Chân Ý, cô biết cô sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”
“Vậy phải xem tôi thích tiền của cô đến mức nào.”
Mặt Tống Y đỏ bừng, cô ta không muốn thẳng thắn với Chân Ý, cũng không muốn thay đổi luật sư. Hồi lâu sau, cô ta cắn răng: “Luật sư Chân, tôi cho rằng cô rất chính nghĩa.” Lần này cô ta không đùa cợt, cũng không giả vờ nịnh nọt. “Cô luôn đứng phe yếu thế, giúp Đường Thường chống lại Lâm Tử Dực, giúp tôi chống lại cảnh sát, tôi tưởng cô vì chính nghĩa.”
Chân Ý: “Chính nghĩa của tôi có thể dùng tiền mua, nếu muốn thì đưa tiền đây.”
“...” Dáng vẻ không hề lung lay đục nước béo cò này của Chân Ý thật sự y hệt du côn, Tống Y càng không dám tin. “Vì thế cô đến để...”
“Này hiếp cô tăng lương.” Chân Ý khoanh tay, vô cùng trục lợi. “Cô không phối hợp với tôi, cái này không nói cái kia cũng không nói, trở thành bom hẹn giờ gây ra sơ hở bất cứ lúc nào, tôi phải nghĩ cách giúp cô trong khi không biết gì cả. Hình thức này khiến tôi cực kỳ khó chịu. Lúc khó chịu tôi muốn đốt tiền. Cô không thể thẳng thắn với tôi, không bị tôi ràng buộc, có thể, phí đại diện gấp đôi.”
“Cô làm vậy là tống tiền!”
“Tống tiền là nghề nghiệp của tôi.” Chân Ý trừng mắt lại với Tống Y. “Cũng như nhau thôi, đều không phải là người chân thành gì cho cam.”
Tống Y cứng họng không nói được tiếng nào, sau khi cân nhắc: “Được. Gấp đôi. Về sau đừng hỏi những câu tôi không muốn trả lời.”
“Đồng ý.” Chân Ý cúi người đoạt lại giấy hủy hợp đồng trong tay Tống Y, rút một hợp đồng khác từ trong cặp tài liệu đưa cho cô ta. “Tôi đã hủy bỏ điều khoản “Người ủy thác phải hoàn toàn thành thật với luật sư” rồi. Đọc xong thấy không có vấn đề gì thì ký đi.”
Tống Y nhanh chóng ký tên.
Chân Ý đi xuống tầng gặp Ngôn Cách.
“Anh tìm em có chuyện gì?”
“Đã xác định được bệnh của giáo sư Chân rồi.”
‘Bệnh?” Chân Ý kinh ngạc: “Không phải lần trước chỉ kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi sao?”
“Em bận rộn quá lâu, không chú ý tới trí nhớ của ông nội em bắt đầu suy thoái rồi à?”
Thảo nào ông nội cả đời không lỡ hẹn, hôm đó rõ ràng đã hẹn với Ngôn Cách nhưng lại chạy đến bệnh viện. Ngẫm lại từng chuyện nhỏ trong mấy tháng gần đây, tim Chân Ý hoàn toàn loạn nhịp, không thể tin nổi: “Anh nói là bệnh Alzheimer(3)...”
(3) Một bệnh thoái hóa não nguyên phát, căn nguyên chưa rõ ràng, biểu hiện lâm sàng bằn trạng thái mất trí nhớ tiến triển, không thể chữa được, thường khởi phát ở lứa tuổi trên 65.
“Mới giai đoạn đầu, đang điều trị. Không cần quá lo lắng.”
Tâm trạng Chân Ý rối bời, nhìn bóng lưng thanh tú của anh, lòng cô tràn ngập hơi ấm: “Cảm ơn anh.”
“Sau này quan tâm ông cụ nhiều hơn.” Anh đáp. Lại hỏi: “Em đang điều tra vụ Lâm Tử Dực bị giết à?”
“Ừ.”
“Tôi đi cùng.”
“Tại sao?”
“Cảnh sát đang nghi ngờ Ngô Triết, tôi muốn xác nhận.”
Ecstasy nằm tiếp giáp khu quán bar. Đến tối, cảnh tượng ăn chơi hưởng lạc muôn màu muôn vẻ, trên đường đâu đâu cũng là xe hiệu, gái xinh, không khí tràn ngập thứ âm nhạc chát chúa. Chưa đến mùa hè, khung cảnh đã nóng bỏng đến mức khiến người ta phát sốt.
Chân Ý đứng ở ven đường, không thoải mái lắm, ừ thì cô cũng không phải loại con gái ngây thơ ngoan ngoãn gì cho cam, có điều... Cô nghiêng đầu nhìn Ngôn Cách đứng bên cạnh, áo trắng quần trắng, dáng vẻ thanh cao trong sáng, không hề ăn nhập với quang cảnh xung quanh.
Anh không giống loại đàn ông ra vẻ quân tử, bản thân anh toát lên vẻ lạnh nhạt mà anh không hay. Khuôn mặt và ánh mắt đều tinh khiết tỏ tường, không thể nhìn ra xíu xiu xốc nổi hay vượt quy củ. Phụ nữ nhiễm bụi trần thấy vậy đều tự biết xấu hổ, dù khí chất anh tuyệt vời, ngoại hình đẹp đẽ, họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận. Thật sự hệt như ném một lão tăng với đôi tai thanh tịnh vào kỹ viện vậy.
Chân Ý bặm môi. Cô đã hẹn với chủ hộp đem chờ ở ngoài cửa. Cô khoanh tay, tròng mắt xoay tròn, chợt nảy lên chủ ý xấu xa trong đầu, hỏi Ngôn Cách: “Lát nữa anh muốn vào không?”
“Em cho rằng tôi làm tài xế riêng cho em à?”
“Không phải thế.” Chân Ý cười khẽ. “Phụ nữa ở đây rất cởi mở, bắt chuyện mời rượu này, nhảy nhót lôi kéo anh này, sợ anh không ứng phó nổi thôi.”
Ngôn Cách không lên tiếng, hàng mày hơi chau lại, ngẫm nghĩ.
Chân Ý cười trộm: “Ồ, xem ra anh chưa từng tới quán bar.”
Im lặng.
“Thảo nào anh không biết.” Chân Ý càng cố ý lừa bịp. “Người nơi này đều là bom hẹn giờ, cực kỳ đói khát đấy. Có khi còn tổ chức party tình dục. Anh nghĩ xem, không có chút gì đặc biệt sao hấp dẫn được Lâm Tử Dực chứ? Anh nhìn lại anh...” Cô như má mì ở lầu xanh, trắng trợn liếc nhìn anh từ trên xuống dưới. “Tuyệt đối là hàng loại A. Một khi đi vào, chậc chậc, cứ như lạc vào Nữ Nhi quốc đấy. Xem Tây Du Ký rồi chứ? Ai ai cũng muốn nhào tới cắn một phát.”
Nói xong cô vươn móng vuốt, làm điệu bộ quào cắn người.
“...” Mặt Ngôn Cách thêm sa sầm. “Nếu thật sự như em nói, sao em còn dám vào?”
“Xì.” Chân ý hất cằm. “Tên đàn ông nào tới chỗ em, không phải chỉ còn đường chết sao?”
Ngôn Cách: “...”
Đang nói thì chủ hộp đêm đã tới, là một thanh niên hoạt bát tên Sách Lỗi. Anh ta vừa xuống xe đã mỉm cười: “Xin lỗi, tôi bị kẹt xe.”
Chân Ý nói: “Là chúng tôi làm phiền anh.”
“Không phiền, cảnh sát cũng tới ba bốn lượt rồi.”
Sách Lỗi dẫn họ vào, băng qua hành lang dài mờ tối, phía trước vọng đến tiếng nhạc. Ngôn Cách đi sau cùng, thấy sắp vào đại sảnh đột nhiên kéo cánh tay Chân Ý.
Chân Ý quay đầu lại, kinh ngạc: “Sao thế?”
Không biết có phải vì đèn màu hay không, khuôn mặt trắng trẻo của anh ửng đỏ, giọng nói rất khẽ: “Những gì em vừa nói đều là giả phải không?”
Chân Ý ngẩn ngơ một giây, khi lấy lại phản ứng thì cười khẽ: “Ngôn Cách, anh vẫn đáng yêu như vậy, em thích anh chết mất.”
“...”
“Bác sĩ Từ bảo anh có lời muốn nói với tôi.”
“Gần đây nghiên cứu tâm thần của tôi có tiến triển. Nhưng họ không hiểu.” Lệ Hữu có khuôn mặt cực kỳ góc cạnh và đôi mắt đen thẫm. Lúc nói lời này, giọng hắn hơi châm biếm.
“Anh cho rằng tôi muốn nghe ư?”
Lệ Hữu cười: “Dĩ nhiên.”
“Vậy tôi nghe thử một lát.”
“Ngôn Cách, thời gian là tĩnh, thứ lưu động là con người.”
“Tại sao nói vậy?”
“Trên đời vốn không có khái niệm thời gian, nó là thứ loài người sáng tạo ra, nói thời gian không tồn tại, điều này không khó hiểu chứ?”
“Ừ.”
“Về phần con người, miễn là còn sống thì không ngừng di chuyển. Từ nhà đến ga tàu điện ngầm, từ ga tàu điện ngầm tới công ty, từ công ty tới nhà hàng, di chuyển bất cứ lúc nào. Nếu có một chiếc máy ảnh chụp hình người này liên tục, những bức hình nối liền sẽ tạo thành thứ gì?”
Ngôn Cách hoàn toàn hiểu lời hắn nói: “Bóng dáng người đó băng qua từng nơi anh ta đã đi qua, giống...”
“Con người giống một dòng sông.” Lệ Hữu nhếch khóe môi. “Anh ta là một dòng sông lưu động, mỗi người đều như vậy. Đan xen giao thoa với nhau.”
“Điều này có tác dụng hỗ trợ gì cho lý luận không gian tinh thần của anh?” Ngôn Cách hỏi.
“Mỗi con người là lưu động, thế giới tinh thần của anh ta cũng vậy. Tinh thần của mỗi người đều có thể xem như không gian độc lập.” Mười ngón tay của hắn trắng trẻo, ngón tay gõ gõ theo nhịp. “Khi sức mạnh tinh thần của một người đủ mạnh mẽ đến mức có thể tạo áp lực cho người khác, người kia sẽ vô thức tiếp nhận tư tưởng của người này, bị ảnh hưởng bởi tinh thần của anh ta. Trong đời sống hiện thực, tình huống này không hiếm thấy.”
“Đúng vậy.” Ngôn Cách bình tĩnh nói, chờ hắn tiếp tục.
“Tôi phân tích ảnh hưởng về mặt tinh thần giữa người với người từ góc độ vật lý lượng tử và không gian, sức mạnh tinh thần của kẻ mạnh tạo áp lực tới không gian tinh thần của người khác, khi cường độ đủ lớn sẽ bẻ cong không gian.” Lệ Hữu thong thả dựa vào ghế, nhìn Ngôn Cách với nụ cười ẩn hiện. Ngôn Cách “ồ” một tiếng, không mấy hứng thú.
Nhưng câu chuyện của Lệ Hữu đã đến hồi cao trào, sẽ không vứt bỏ lời cuối cùng: “Kết quả chứng minh lý luận không gian tinh thần của tôi: Tinh thần và tư tưởng của một người có thể xuyên thấu và xâm lược ý nghĩ của người khác, khi đủ mạnh mẽ, có thể chi phối anh ta, khống chế anh ta. Đây chính là lý do vì sao có giáo dục, bao gồm tôn giáo, tà giáo, hết thảy.”
“Không hề khiến tôi kinh ngạc.” Ngôn Cách nói thản nhiên, hình như hơi thất vọng.
Phản ứng như thế khiến Lệ Hữu nheo mắt lại: “Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Tên Ngô Triết mới tới vẫn không nói phải không? Để tôi nói chuyện với anh ta, tôi có thể khiến anh ta mở miệng.”
“Thực ra anh ta đã mở miệng rồi.” Ngôn Cách nhìn thẳng vào hắn.
Lệ Hữu cũng nhìn anh, phân biệt điều gì đó.
Ngôn Cách: “Anh thao túng anh ta à?”
“Một tháng nay tôi có được ra ngoài đâu, làm gì có cơ hội nói chuyện với anh ta chứ?” Lệ Hữu mỉm cười.
“Lý luận không gian tinh thần vừa rồi của anh đâu?”
Lệ Hữu nở nụ cười lớn hơn: “Anh đã tin tưởng lý luận của tôi rồi.”
“Không tin.” Ngôn Cách mím môi, hai tay đút vào túi đứng lên. “Chỉ xác nhận anh có tiếp xúc với anh ta hay không thôi. Tạm biệt.”
Lệ Hữu thay đổi sắc mặt, lồng ngực như bị tảng đá chèn ép. Hắn bình tĩnh nhìn Ngôn Cách rời đi mà không thèm ngoảnh lại, bất ngờ trông thấy bên kia cửa kính có cô gái đang rụt cổ, lúng túng lè lưỡi với Ngôn Cách, tay phải không ngừng vỗ trán bày tỏ xin lỗi.
Có lẽ giờ phút này Ngôn Cách đối diện cô ấy đang mang vẻ mặt không tốt đẹp gì cho cam.
Ngôn Cách đi tới bên cửa, rút chìa khóa, chỉ nghe Lệ Hữu nói: “Cô ấy là bạn gái cũ của anh.”
Ngôn Cách khựng lại, tra chìa khóa vào ổ, lại nghe Lệ Hữu nói: “Anh muốn đến gần cô ấy. Điều này không giống tính cách của anh. Tại sao lại canh cánh trong lòng? Ngôn Cách, anh có tin không, tôi có thể khiến cô ấy...”
Chân Ý ở bên này cửa hơi thấp thỏm, cảm thấy không đúng. Vừa rồi cô đi qua đi lại bên cánh cửa, không hề rời đi. Ngôn Cách đứng dậy nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh lùng hiếm thấy. Chân Ý hiểu rõ, anh luôn lạnh nhạt, không vui vẻ cũng không tức giận, dù bị trêu chọc anh vẫn thờ ơ. Sẽ không ấm áp, nhưng cũng không lạnh lùng.
Vì thế, lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt anh thoáng vẻ lạnh lẽo, cô biết mình không nên xuất hiện ở đây, nhất định là vi phạm quy tắc của bệnh viện, bèn vội vã nói xin lỗi. Ngô Triết ở đây, cô còn phải tới nữa, đâu có muốn chọc anh.
Kỳ lạ thay, Ngôn Cách mở cửa rất lâu, chìa khóa cắm vào ổ rồi nhưng động tác dừng lại, không nhúc nhích hồi lâu. Anh đứng trước mặt cô, dáng người cao cao, cách hai tấm cửa kính gia cố, đôi mắt anh thăm thẳm, dừng trên gương mặt cô nhưng dường như không nhìn cô.
Người đàn ông cách đó không xa quả nhiên rất điển trai, đang nói gì đó, Chân Ý không nghe thấy. Hắn trông có vẻ kiêu ngạo, nắm giữ tất cả, nhưng cũng giống một công tử khiêm nhường. Có một khoảnh khắc, đôi mắt đen của hắn nhìn vào Chân Ý, khóe môi khẽ nhếch lên, lịch thiệp gật nhẹ đầu chào cô.
Chân Ý không khỏi sửng sốt, một giây sau ánh mắt bị bóng dáng của Ngôn Cách che lại.
Anh mở cửa đi ra ngoài rồi đóng lại, cất giọng chất vấn: “Em tới đây làm gì?”
“Em đi nhầm hướng.” Chân Ý vội vàng lùi lại, cứ như sợ anh tiến tới đánh cô.
Quả thật tâm trạng Ngôn Cách không tốt, nhưng cảm xúc của anh ít khi dao động, nên cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Thế nên Chân Ý chỉ căng thẳng trong chốc lát, thoáng cái đã thấy vẻ mặt anh bình tĩnh nên quên béng chuyện vừa nãy, lập tức tò mò, đi đến gần hỏi: “Người kia là bệnh nhân à?”
“Ừ.” Cổ họng anh thốt ra một âm tiết mơ hồ, không rõ.
“Trông không giống lắm.”
“Đừng tùy tiện kết luận, đừng đánh giá thứ em không biết.” Anh trả lời thẳng thừng, nghe lại như chỉ đạo. “Nhiều khi em cho rằng mình hiểu rõ, chẳng qua chỉ tự cho là hiểu thôi.”
Bác sĩ tâm thần am hiểu Triết học thật đúng là...
Chân Ý không hề phản cảm, ngược lại nhún nhường và biết điều: “Biết rồi, mắt thấy chưa chắc đã là thật.”
Cô chưa bao giờ ngoan như vậy, ánh mắt của Ngôn Cách dừng trên mặt cô: “Có chuyện cần tôi giúp đỡ à?”
Chân Ý: “...Ặc, đúng vậy.”
Anh liếc nhìn cô, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm.
Chân Ý lập tức có gì nói nấy: “Mặc dù thiết bị quản lý ở bệnh viện rất nghiêm ngặt, nhưng nếu bệnh nhân nào đó rất thông minh, hơn nữa có thời gian nào đó thần trí tỉnh táo, anh ta có khả năng lẻn ra ngoài sau đó trở lại không? Giống như vượt ngục trên tivi ấy?”
Nói điều này, chính cô cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng Ngôn Cách nói: “Tôi không thể phủ định khả năng này 100%.”
“Anh đã gặp người đàn ông nào trong tinh thần xuất hiện nhân cách phụ nữ chưa?”
“Có, cực ít. Em muốn nói gì?”
“Tinh thần Ngô Triết có thể phân liệt thành nhân cách của Đường Thường không?”
“Nói thế này.” Ngôn Cách đi qua một cánh cửa, giữ cửa, chờ cô qua mới khép lại. “Em cả nghĩ rồi.”
“Hả?”
“Nhân cách phân liệt và tâm thần phân liệt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhân cách phân liệt xuất hiện rất nhiều trong tiểu thuyết, nhưng ít gặp trong lâm sàng. Người bệnh có thể sinh sống bình thường, cái nhìn đầu tiên hoặc trong thời gian ngắn không nhận thấy bất thường. Mà tâm thần phân liệt không phải chỉ nhân cách, mà chỉ cảm giác và tri giác của người bệnh chịu tổn thương nặng, không thể tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày, điên điên khùng khùng, thường xuyên vọng tưởng. Là một loại điên mà chúng ta hay nói.” Giọng anh trầm thấp bình lặng, có lẽ sợ cô nghe không hiểu nên cực kỳ kiên nhẫn chậm rãi, nói xong còn bổ sung: “So sánh thế này, nhân cách phân liệt là rất nhiều người sống trong một cơ thể, tinh thần phân liệt là một người không ngừng mơ mộng hoang tưởng sống trong một cơ thể.”
Chân Ý nhìn anh chằm chằm.
“Sao thế?” Anh không mấy thoải mái rời mắt đi. Bị cô nhìn bằng ánh mắt này vô số lần, nhưng chung quy anh chưa thể bình tĩnh làm quen được.
Chân Ý giảm âm lượng, giọng nói không còn giữ được vẻ tự nhiên nữa: “Hình như đây là lần đầu tiên anh nói với em một đoạn dài thế này.”
Ngôn Cách á khẩu.
Chân Ý trở lại đề tài: “Vậy tình trạng của Ngô Triết không phải là nhân cách phân liệt, tinh thần phân liệt cũng không đúng.”
“PTSD.”
“Là sao?”
“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn(1).”
(1) PTSD – posttraumatic stress disorder: một loại lo âu rối loạn có thể phát triển sau khi tiếp xúc với một sự kiện hay thử thách đáng sợ, trong đó có xảy ra thiệt hại vật chất nghiêm trọng hoặc bị đe dọa. Sự kiện chấn thương tâm lý có thể gây ra PTSD bao gồm các cuộc tấn công, bạo lực cá nhân, thiên tai, tai nạn, hoặc chiến tranh...
Quả thật Ngô Triết không nhớ Đường Thường đã chết.”
“Cảnh giác cao độ, không tập trung ý chí, trí nhớ ngắn hạn kém.”
Ngô Triết không để người khác tới gần, mà sau khi Chân Ý tiếp cận, tán gẫu được một nửa thì anh ta không chào mà biệt, coi cô như không tồn tại.
Nghe xong phân tích của Ngôn Cách, Chân Ý thầm cảm thán: Anh quả thật rất tài giỏi.
Họ đã đi tới cổng tòa nhà, Ngôn Cách ra trước kéo cửa kính đợi cô đi ra. Chân Ý ngẩng đầu, ánh mặt trời đúng lúc chiếu lên người anh và cánh cửa kính, lấp lánh, như ở thế giới kim cương trong suốt tinh khôi. Dưới ánh nắng rực rỡ, vẻ ngoài thanh nhã của anh không hề kém sắc, khuôn mặt trắng trẻo hòa vào ánh sáng, đôi mắt lại hết sức rõ nét, trong vắt sáng ngời, mang sự tĩnh mịch khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ say.
Chân Ý ngạt thở, cúi đầu đi ra ngoài. Chờ anh lùi lại một bước, chậm rãi khép cửa lại, cô mới thở ra luồng khí vẫn nghẹn trong lồng ngực, nói tiếp: “Chắc chắn cảnh sát đã hỏi rồi, tình trạng của Ngô Triết bây giờ có thể giết người không?”
Ngôn Cách nhíu mày suy nghĩ một lát: “Tôi chỉ có thể nói, bệnh tình của anh ta khá nghiêm trọng, đã không còn ý thức của bản thân. Dù làm chuyện gì đi nữa, anh ta đều không biết việc mình đang làm.”
Chân Ý nhìn những bệnh nhân tâm thần vui tươi bên kia lưới nhựa, hơi chán chường: “Chính là nói có khả năng giết người.”
“So với giết người, tôi nghiêng về dùng từ tự vệ dành cho anh ta hơn.” Dáng người anh cao gầy mà rắn rỏi, áo blouse không nhuốm một hạt bụi tung bay trong gió.
“Ý anh là chỉ khi người khác gây uy hiếp cho anh ta, anh ta mới đánh lại phải không?” Chân Ý lại có tinh thần, dường như trong tiềm thức cô muốn vạch rõ quan hệ giữa Ngô Triết và vụ án.
“Nhưng mà...” Ngôn Cách dừng bước, nói: “Người bình thường dù có hành động cực kỳ bình thường đi nữa, cũng sẽ bị anh ta hiểu thành uy hiếp. Đây cũng là lí do tại sao anh ta là nghi phạm.”
Ngô Triết có thể giết người ư? Chân Ý nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư. Cô không hy vọng cảnh sát quấy rầy Ngô Triết, nhưng lại hy vọng cảnh sát tập trung vào Ngô Triết để ít chú ý tới Tống Y. Bây giờ tình cảnh của Tống Y bết bát cực kỳ, nhưng cô ta vẫn gắng gượng. Người ngoài bàn tán ầm ĩ cả lên, người quan tâm tới Chân Ý trong văn phòng luật cũng ngày càng nhiều. Ngồi trong phòng làm việc mới nửa tiếng, người đến hỏi thăm cô về tiến độ vụ án nườm nượp không ngớt.
“Tống Y thế nào rồi, tôi cực thích phim cô ấy đóng, Chân Ý, cô phải cố gắng lên đó!”
“Đã nghĩ ra đối sách chưa, có cần tôi giúp đỡ không?”
Chân Ý đáp lại từng câu một: “Vẫn chưa tới nước đấy, không vội.” Cô biết tuy sau lưng có người hơi bất mãn với mình, nhưng không đến mức hục hặc với nhau. Lúc quan trọng, mọi người vẫn đoàn kết một lòng.
Dương Tư cũng lo lắng: “Ý, tin tức nói Tống Y là nghi phạm, cảnh sát đã bắt đầu hỏi thăm người bên cạnh cô ấy rồi. Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Những gì tớ biết không nhiều hơn cậu đâu, cũng xem tin tức thôi.” Chân Ý điềm tĩnh, nhưng thế nàu không liên lạc không được rồi.
Cô gọi điện cho trợ lý của Tống Y, biết cô ta đang quay phim ở nội thành.
Cô rời khỏi phòng làm việc, vào thang máy, điện thoại vang lên, là văn phòng của Ngôn Cách gọi đến.
“Bây giờ có bận không?” giọng anh nhẹ nhàng trầm lắng, khiến trái tim Chân Ý không khỏi loạn nhịp.
“Chuẩn bị đi làm việc. Có chuyện gì à?”
“Ừ.”
Đến đây anh không nói tiếp, Chân Ý đợi vài giây liền thúc dục: “Anh nói đi.”
“Gặp mặt rồi nói.”
Chân Ý tò mò, anh tìm cô có việc gì nhỉ?
“Bây giờ em định đến tầng mười trung tâm thương mại West Edmonton, hay là hẹn ở chỗ khác?”
“West Edmonton, vừa khéo tôi có việc tạt qua.”
Đến Wesr Edmonton, Chân Ý nhanh chóng tìm được cửa hàng Cartier ở khu B, đoàn phim của Tống Y đang quay cảnh cô ta và nam chính cùng đi mua nhẫn kim cương bị nữ phụ quấy rầy. Rất nhiều fan vây quanh trường quay.
Chân Ý không thích xem phim truyền hình, thi thoảng cũng thấy Tống Y trên tivi (Cô ta đóng quá nhiều phim truyền hình), dù mới xem qua đã có thể thấy khả năng diễn xuất khiến người ta khắc sâu ấn tượng của cô ta. Mỗi một ánh mắt mang muôn vàn ngụ ý, mỗi một động tác đều đột phá bất ngờ. Cô ta là kiểu nữ chính có khả năng vực dậy cả bộ phim.
Bấy giờ, Tống Y đứng trước máy quay và tấm hắt sáng, diễn mấy cảnh liền mà không có NG(2). Đám đông xung quanh xem đến mê mẩn, trường quay yên lặng như tờ, cho đến khi nữ phụ sai sót liên tục mới gián đoạn. Cảnh cuối cùng, nữ phụ bị Tống Y chọc tức mà khóc, lại không dám tỏ thái độ trước mặt nam chính. Cảm xúc của diễn viên kia không đúng, không khóc nổi, NG liên tiếp mấy lần.
(2) Viết tắt của No Good, tức cảnh quay hỏng, phải quay lại.
Tống Y nhập vai và thoát vai cực nhanh, dạy nữ phụ khóc thế nào, làm mẫu cho cô ta, mới một giây nước mắt đã rơi xuống. Nữ phụ xem đến ngẩn ngơ, nhìn Tống Y với ánh mắt như nhìn nam chính. Tống Y an ủi xong, quay đầu thấy Chân Ý sắc mặt liền thay đổi.
Cô ta nói với đạo diễn rằng muốn nghỉ ngơi một lát, đi về phía Chân Ý. Có fan đấu tranh với vệ sĩ đòi xin chữ ký, cô ta thỏa mãn từng người một.
Tống Y nhận nước từ trợ lý, ngồi xuống ghế tựa, chậm rãi uống hết nửa chai mới ngước mắt nhìn Chân Ý: “Sao cô lại tới đây, đã nghĩ ra phương án đáp trả rồi à? Bây giờ tôi không có thời gian, hai tiếng nữa hãy bàn...” điệu bộ chờ Chân Ý xin lỗi sau vụ tranh cãi ở Cục Cảnh sát lần trước.
“Ký giấy hủy hợp đồng đi.” Chân Ý chẳng buồn lảm nhảm với Tống Y, rút một xấp giấy mỏng trong cặp hồ sơ ra, ném qua cho cô ta. Trợ lý hoảng hồn, có người dám đối xử với đại minh tinh nhà mình như vậy sao.
Tống Y đột ngột lườm cô: “Cô! Chân Ý, cô biết cô sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?”
“Vậy phải xem tôi thích tiền của cô đến mức nào.”
Mặt Tống Y đỏ bừng, cô ta không muốn thẳng thắn với Chân Ý, cũng không muốn thay đổi luật sư. Hồi lâu sau, cô ta cắn răng: “Luật sư Chân, tôi cho rằng cô rất chính nghĩa.” Lần này cô ta không đùa cợt, cũng không giả vờ nịnh nọt. “Cô luôn đứng phe yếu thế, giúp Đường Thường chống lại Lâm Tử Dực, giúp tôi chống lại cảnh sát, tôi tưởng cô vì chính nghĩa.”
Chân Ý: “Chính nghĩa của tôi có thể dùng tiền mua, nếu muốn thì đưa tiền đây.”
“...” Dáng vẻ không hề lung lay đục nước béo cò này của Chân Ý thật sự y hệt du côn, Tống Y càng không dám tin. “Vì thế cô đến để...”
“Này hiếp cô tăng lương.” Chân Ý khoanh tay, vô cùng trục lợi. “Cô không phối hợp với tôi, cái này không nói cái kia cũng không nói, trở thành bom hẹn giờ gây ra sơ hở bất cứ lúc nào, tôi phải nghĩ cách giúp cô trong khi không biết gì cả. Hình thức này khiến tôi cực kỳ khó chịu. Lúc khó chịu tôi muốn đốt tiền. Cô không thể thẳng thắn với tôi, không bị tôi ràng buộc, có thể, phí đại diện gấp đôi.”
“Cô làm vậy là tống tiền!”
“Tống tiền là nghề nghiệp của tôi.” Chân Ý trừng mắt lại với Tống Y. “Cũng như nhau thôi, đều không phải là người chân thành gì cho cam.”
Tống Y cứng họng không nói được tiếng nào, sau khi cân nhắc: “Được. Gấp đôi. Về sau đừng hỏi những câu tôi không muốn trả lời.”
“Đồng ý.” Chân Ý cúi người đoạt lại giấy hủy hợp đồng trong tay Tống Y, rút một hợp đồng khác từ trong cặp tài liệu đưa cho cô ta. “Tôi đã hủy bỏ điều khoản “Người ủy thác phải hoàn toàn thành thật với luật sư” rồi. Đọc xong thấy không có vấn đề gì thì ký đi.”
Tống Y nhanh chóng ký tên.
Chân Ý đi xuống tầng gặp Ngôn Cách.
“Anh tìm em có chuyện gì?”
“Đã xác định được bệnh của giáo sư Chân rồi.”
‘Bệnh?” Chân Ý kinh ngạc: “Không phải lần trước chỉ kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi sao?”
“Em bận rộn quá lâu, không chú ý tới trí nhớ của ông nội em bắt đầu suy thoái rồi à?”
Thảo nào ông nội cả đời không lỡ hẹn, hôm đó rõ ràng đã hẹn với Ngôn Cách nhưng lại chạy đến bệnh viện. Ngẫm lại từng chuyện nhỏ trong mấy tháng gần đây, tim Chân Ý hoàn toàn loạn nhịp, không thể tin nổi: “Anh nói là bệnh Alzheimer(3)...”
(3) Một bệnh thoái hóa não nguyên phát, căn nguyên chưa rõ ràng, biểu hiện lâm sàng bằn trạng thái mất trí nhớ tiến triển, không thể chữa được, thường khởi phát ở lứa tuổi trên 65.
“Mới giai đoạn đầu, đang điều trị. Không cần quá lo lắng.”
Tâm trạng Chân Ý rối bời, nhìn bóng lưng thanh tú của anh, lòng cô tràn ngập hơi ấm: “Cảm ơn anh.”
“Sau này quan tâm ông cụ nhiều hơn.” Anh đáp. Lại hỏi: “Em đang điều tra vụ Lâm Tử Dực bị giết à?”
“Ừ.”
“Tôi đi cùng.”
“Tại sao?”
“Cảnh sát đang nghi ngờ Ngô Triết, tôi muốn xác nhận.”
Ecstasy nằm tiếp giáp khu quán bar. Đến tối, cảnh tượng ăn chơi hưởng lạc muôn màu muôn vẻ, trên đường đâu đâu cũng là xe hiệu, gái xinh, không khí tràn ngập thứ âm nhạc chát chúa. Chưa đến mùa hè, khung cảnh đã nóng bỏng đến mức khiến người ta phát sốt.
Chân Ý đứng ở ven đường, không thoải mái lắm, ừ thì cô cũng không phải loại con gái ngây thơ ngoan ngoãn gì cho cam, có điều... Cô nghiêng đầu nhìn Ngôn Cách đứng bên cạnh, áo trắng quần trắng, dáng vẻ thanh cao trong sáng, không hề ăn nhập với quang cảnh xung quanh.
Anh không giống loại đàn ông ra vẻ quân tử, bản thân anh toát lên vẻ lạnh nhạt mà anh không hay. Khuôn mặt và ánh mắt đều tinh khiết tỏ tường, không thể nhìn ra xíu xiu xốc nổi hay vượt quy củ. Phụ nữ nhiễm bụi trần thấy vậy đều tự biết xấu hổ, dù khí chất anh tuyệt vời, ngoại hình đẹp đẽ, họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận. Thật sự hệt như ném một lão tăng với đôi tai thanh tịnh vào kỹ viện vậy.
Chân Ý bặm môi. Cô đã hẹn với chủ hộp đem chờ ở ngoài cửa. Cô khoanh tay, tròng mắt xoay tròn, chợt nảy lên chủ ý xấu xa trong đầu, hỏi Ngôn Cách: “Lát nữa anh muốn vào không?”
“Em cho rằng tôi làm tài xế riêng cho em à?”
“Không phải thế.” Chân Ý cười khẽ. “Phụ nữa ở đây rất cởi mở, bắt chuyện mời rượu này, nhảy nhót lôi kéo anh này, sợ anh không ứng phó nổi thôi.”
Ngôn Cách không lên tiếng, hàng mày hơi chau lại, ngẫm nghĩ.
Chân Ý cười trộm: “Ồ, xem ra anh chưa từng tới quán bar.”
Im lặng.
“Thảo nào anh không biết.” Chân Ý càng cố ý lừa bịp. “Người nơi này đều là bom hẹn giờ, cực kỳ đói khát đấy. Có khi còn tổ chức party tình dục. Anh nghĩ xem, không có chút gì đặc biệt sao hấp dẫn được Lâm Tử Dực chứ? Anh nhìn lại anh...” Cô như má mì ở lầu xanh, trắng trợn liếc nhìn anh từ trên xuống dưới. “Tuyệt đối là hàng loại A. Một khi đi vào, chậc chậc, cứ như lạc vào Nữ Nhi quốc đấy. Xem Tây Du Ký rồi chứ? Ai ai cũng muốn nhào tới cắn một phát.”
Nói xong cô vươn móng vuốt, làm điệu bộ quào cắn người.
“...” Mặt Ngôn Cách thêm sa sầm. “Nếu thật sự như em nói, sao em còn dám vào?”
“Xì.” Chân ý hất cằm. “Tên đàn ông nào tới chỗ em, không phải chỉ còn đường chết sao?”
Ngôn Cách: “...”
Đang nói thì chủ hộp đêm đã tới, là một thanh niên hoạt bát tên Sách Lỗi. Anh ta vừa xuống xe đã mỉm cười: “Xin lỗi, tôi bị kẹt xe.”
Chân Ý nói: “Là chúng tôi làm phiền anh.”
“Không phiền, cảnh sát cũng tới ba bốn lượt rồi.”
Sách Lỗi dẫn họ vào, băng qua hành lang dài mờ tối, phía trước vọng đến tiếng nhạc. Ngôn Cách đi sau cùng, thấy sắp vào đại sảnh đột nhiên kéo cánh tay Chân Ý.
Chân Ý quay đầu lại, kinh ngạc: “Sao thế?”
Không biết có phải vì đèn màu hay không, khuôn mặt trắng trẻo của anh ửng đỏ, giọng nói rất khẽ: “Những gì em vừa nói đều là giả phải không?”
Chân Ý ngẩn ngơ một giây, khi lấy lại phản ứng thì cười khẽ: “Ngôn Cách, anh vẫn đáng yêu như vậy, em thích anh chết mất.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.