Freud Thân Yêu

Chương 21: Chương 7.2

Cửu Nguyệt Hi

25/10/2016

Phiên tòa xét xử dừng lại tại đây, Chánh án và bồi thẩm đoàn rời ghế, bồi thẩm đoàn tiến hành thảo luận. Không lâu sau đó, Chân Ý và Doãn Đạc cùng bị gọi đến phòng làm việc của Chánh án.

Mới vừa bước vào, Doãn Đạc đã bị Chánh án mắng mỏ một trận: "Cậu kiếm những bằng chứng này từ đâu ra, sao không báo từ trước?"

Doãn Đạc: "Tôi thật sự vừa mới tìm được, tìm một chiếc áo ở bãi rác khắp thành phố đúng là mò kim đáy bể. Về phần Thích Hành Viễn, trợ lý của tôi cũng vừa mới thuyết phục ông ta. Trước đó ông ta không chịu ra tòa, nên không liệt vào danh sách nhân chứng và bằng chứng."

Chân Ý yên lặng lắng nghe, cô biết mình đã bị Thích Hành Viễn bán đứng.

Chánh án không buồn nhìn Doãn Đạc, ánh mắt sắc bén Nhìn Chân Ý: "Còn cô, có phải cô bảo Thích Miễn nói mình giội nước không?"

Chân Ý lắc đầu: "Không phải ạ, tôi không biết chuyện, hiện giờ cũng không thể xác định thứ anh ta hắt chính là chất dễ cháy..."

"Tôi không quan tâm giữa cô và đương sự xảy ra chuyện gì. Cũng không quan tâm cô có nói dối hay không!" Chánh án ngắt lời. "Luật sư Chân, cô có thể tranh thủ quyền lợi cho đương sự, có thể lách luật, còn có thể lợi dụng thiếu sót của pháp luật, nhưng cô không thể phạm luật, không thể xuyên tạc sự thật giúp tội phạm nói dối, nếu không giấy phép luật sư của cô sẽ bị thu hồi! Mấy năm nay cô đi lên rất nhanh, nhưng đừng đắc ý vênh váo không biết giới hạn. Cô phải nhớ, trèo càng cao thì ngã càng đau."

Chân Ý như bị đánh một bạt tai, mặt đỏ tới độ rướm máu, đỏ rực tới tận mang tai.

Cô không giải thích, Chánh án nhìn Doãn Đạc: "Bất chấp hết thảy, không bỏ qua bất cứ thứ gì, dốc sức tìm chi tiết và chứng cứ, cậu làm rất tốt, hãy tiếp tục giữ vững sự nghiêm túc của cậu. Nhưng hãy chú ý phương pháp của mình, tới phiên tòa sau, tôi không muốn nhìn thấy chứng cứ bỗng dưng xuất hiện của cậu."

Doãn Đạc gật đầu: "Vâng ạ."

"Công tố viên giao bằng chứng mới cho cảnh sát điều tra và giám định, luật sư bào chữa tiếp tục chuẩn bị biện hộ." Chánh án đứng dậy. "Hai tuần sau mở phiên tòa phúc thẩm, có ý kiến khác không?"

"Không ạ."

"Không ạ."

Mọi người trở lại phòng xử án.

"Toàn thể đứng dậy!" Tiếng người đứng lên răm rắp.

Chánh án tuyên bố: "Phiên tòa sơ thẩm vụ án Thích phóng hỏa giết người kết thúc tại đây, bồi thẩm đoàn đã suy xét kỹ lưỡng ý kiến của công tố viên, bị cáo và luật sư bào chữa, tiến hành thảo luận nghiêm túc, bởi vì chứng cứ của bên khởi tố chưa đủ tính hợp lý, quyết định ngày X tháng X sẽ mở phiên tòa phúc thẩm tại Tòa án Nhân dân quận Nam Thành."

Tiếng búa gõ xuống.

Sau khi kết thúc phiên tòa, Chân Ý vừa ra đến cửa đã bị cánh truyền thông vây chặt: "Luật sư Chân bảo Thích Miễn nói dối phải không?"

"Hành vi của luật sư Chân phải chăng đã vi phạm pháp luật?"

"Xin hỏi vì sao cô chuyển từ hóa thân của chính nghĩa sang kẻ bao che cho tội phạm giết người?"

Giang Giang che chở Chân Ý, khó khăn gạt đám phóng viên ra. Toàn bộ người thuộc giới truyền thông, bảo vệ, nhân viên xúm lại, chật như nêm cối. Trong lúc hỗn loạn, có người cầm lấy tay Chân Ý.

Thật ra Ngôn Cách rất ghét nơi đông người, đặc biệt là chen chúc giữa đám người nhốn nháo như lúc này.

"Chân Ý!" Anh nắm chặt tay cô, không chịu buông ra, đám người xung quanh ra sức xô đẩy chen lấn. Cô quay đầu lại, vẻ mặt âm u như bão táp, xa lạ, tàn độc.

Trái tim Ngôn Cách chùng xuống, càng siết chặt lấy tay cô, nhưng cô trở tay giằng ra, lòng bàn tay anh trống rỗng.

Sóng người cuộn trào, cô xoay người biến mất tăm.

Trong phòng giam.

Thích Miễn ngồi trong góc, tuyệt vọng, đờ đẫn, bơ phờ; cánh cửa lạch cạch mở ra.

Chân Ý đi vào, anh ta lập tức nhảy dựng lên, muốn nhào tới hỏi chuyện Thích Hành Viễn là sao. Nhưng khi nhìn thấy vẻ u ám như ma quỷ của cô, anh ta sợ tới mức giật thót, nhớ tới lời nói dối của mình đã hại cô thê thảm. Anh ta hoảng sợ và bất an, không dám nhìn Chân Ý, đảo mắt khắp nơi.

Giọng Chân Ý lạnh lùng, như cất lên từ địa ngục: "Xin tránh mặt ba mươi giây, tôi có việc muốn nói với đương sự của mình!"

Hai cảnh sát tòa án đứng ở ngoài cửa, đóng cửa lại. Ngưòi Thích Miễn cứng đờ.

Sau một giây tĩnh lặng, Chân Ý bước từng bước về phía anh ta, tiếng giày cao gót nện vào lòng anh ta, một hơi thở nguy hiểm tiến tới gần, anh ta hốt hoảng tới mức không thở nổi.

Cô đã tới gần, Thích Miễn vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sắc bén như dao của cô, nó xa lạ, giận dữ, lạnh lẽo và khủng khiếp. Anh ta sợ đến độ co rúm người lại, lập tức cúi đầu, nhưng Chân Ý đã tóm lấy tóc anh ta, kéo đầu anh ta lên, động tác thô bạo khiến Thích Miễn tưởng rằng da đầu mình đã bị cô xé toạc. Sống lưng anh ta lạnh toát, không dám thở mạnh.

Chân Ý giật đầu anh ta lên, khóe miệng khẽ mấp máy, từng câu từng chữ gần như rít ra từ kẽ răng: "Thích Miễn, tôi cảnh cảo cậu trước, cậu còn dám nói dối tôi, tôi sẽ quyên góp phí ủy thác của vụ án này. Sau đó! Cho cậu! Đi chết!"

Lần đầu tiên Thích Miễn bị một cô gái làm cho sợ hãi tới mức không dám mở miệng, người run lẩy bẩy.

"Cậu đã nghe rõ chưa?"

Thích Miễn gật đầu một cái, tóc bị kéo đau nhói.

"Rất tốt." Cô cười lạnh. "Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, rốt cuộc cậu hắt nước hay chất dễ cháy lên người Tề Diệu?"

Thích Miễn hoảng sợ, nhìn cô chăm chú mà không dám trả lời, nhưng ánh mắt cô hệt như khối sắt khổng lồ, bức bách khiến anh ta không thở nổi, cuối cùng anh ta suy sụp, đôi môi run rẩy dữ dội, thốt lên: "Chất... chất dễ cháy..."

"Bốp!" Một tiếng vang dội, cú tát giáng mạnh lên mặt anh ta: "Khốn kiếp!"

Thích Miễn bị đánh sứt môi chảy máu, mắt nổ đom đóm. Cảnh sát tòa án xông vào, chỉ thấy Chân Ý đá Thích Miễn, sắc mặt anh ta trắng bệch, ôm bụng lăn lộn dưới đất...

Mùa hè đã đến, cây anh đào trong sân đã sớm không còn một bông hoa, nhú lên những chồi lá mơn mởn. Cây chuối tây xanh mướt, cây kim ngân nõn nà, màu xanh biếc dần dần ôm trọn cả khoảnh sân nhỏ.

Chân Ý ngồi trên ghế mây, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ. Sau sự cố lần hước, ông nội đã tới bệnh viện điều dưỡng tâm thần, ngôi nhà nhỏ ở sau trường học trở thành cảng tránh gió của một mình cô. Chêm gỗ chống cánh cửa sổ, trên bệ đặt mấy chậu hoa hướng dương vàng rực nho nhỏ. Cơn gió lướt qua, từng khóm đua chen. Chân Ý không mấy hứng thú, tâm trạng u ám như bầu trời giăng đầy mây đen. So sánh với ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ đúng là nực cười.

Chiếc điện thoại cũ kỹ đổ chuông reng reng, cô mệt mỏi không muốn nhúc nhích, chống mình dậy bắt máy: "Ai đấy ạ?" Cô nghe thấy giọng mình rất mong manh.

"Chân Ý." Giọng Ngôn Cách trầm thấp, qua ống nghe dường như nhẹ nhàng mềm mỏng hơn bình thường.

Cổ họng cô như thít lại, không nói nên lời. Rõ ràng hôm ấy cô đã hẹn đi ăn, nhưng cô thua cuộc nên bỏ chạy. Tắt điện thoại, mất tăm mất tích. Cô biết, nếu không làm vậy cô sẽ bị văn phòng luật, người ủy thác và phóng viên công kích.

Cô không biết sao Ngôn Cách đoán được cô trốn ở đây, nhưng khi bạn biến mất, đời có người luôn biết bạn ở đâu, cảm giác này đúng là... khiến người ta muốn rơi lệ.

Cô nắm chặt ống nghe, ngẩn ngơ không lên tiếng. Ngôn Cách nói: "Anh ở ngoài cửa, có thể mở cửa cho anh vào không?" Ống nghe và cửa sổ cùng truyền tới tiếng đẩy cửa gỗ kẽo kẹt ngoài sân, chồng khớp lên nhau.

"Được." Giọng cô rất yếu, cô đặt điện thoại xuống ra mở cửa.

Ngoài nhà, Ngôn Cách cất điện thoại, bước lên bậc thềm, cửa gỗ liền mở ra.

Khuôn mặt tái nhợt và yếu ớt của Chân Ý xuất hiện trước mắt anh. Cô đi dép lê, chiều cao thấp hơn bình thương một chút, mặc chiếc váy ngủ mỏng tang, nổi bật thân hình gầỵ gò, không đứng thẳng nổi của cô.

Cô mở cửa, không thèm liếc nhìn anh mà xoay người đi vào, leo lên ghế mây nằm gọn lỏn, không buồn nói chuyện. Anh liếc nhìn khắp nhà, quần áo bẩn chất đầy sofa, hộp và giấy đóng gói thức ăn mua ngoài vứt khắp bàn, vết nước và vết bẩn thức ăn vương vãi mọi nơi. Anh đi tới bên cô, cô nhìn thẳng tắp ra ngoài cửa sổ.

"Tâm trạng không tốt à?"

"Vì sao tâm trạng không tốt chứ?" Mắt cô liếc về, nhìn chằm chằm anh với vẻ bực bội.

"Vụ kiện gặp vấn đề, Thích Miễn lừa em, Thích Hành Viễn hãm hại em, báo chí đều nói em là luật sư tồi." Ngược lại anh thẳng thắn.

"Anh muốn làm em tức chết đấy à?" Chân Ý thiếu điều nhảy dựng, tiếc rằng thể lực không đủ, lại ngã trở về, ngực phập phồng. "Vì chuyện ấy mà tâm trạng em không tốt ư? Anh xem thường em quá đấy." Cô quay ngoắt đi. "Bởi vì lời của anh bây giờ tâm trạng của em không tốt rồi."

Ngôn Cách đút tay vào túi quần, hất cằm chỉ phòng khách: "Đây không giống trạng thái sinh hoạt của người có tâm trạng tốt." Tiếp đó ánh mắt dừng tại khuôn mặt tái nhợt đến độ hơi tiều tụy của cô: "Trông em cũng không giống người có tâm trạng tốt.

"Đó là bởi vì..." Chân Ý bất đắc dĩ nhắm mắt lại. "Em bị tiêu chảy."

"..."Ngôn Cách liếc mắt, chậm rãi lặp lại: "Tiêu chảy?"

"Ăn gì ra đấy, tinh thần của em có thể tốt sao?" Chân Ý uể ỏai nói: "Bây giờ ngay cả nước em cũng không dám uống."

"..." Có thể nhìn ra được, môi cô khô nứt cả rồi.

"Tại sao không tới bệnh viện?"

"Không muốn!" Cô ôm bụng, khó chịu lầm bầm: "Chịu đựng một chút là được, trước kia em cũng thế. Em chỉ cần tới bệnh viện tiêm hoặc uống thuốc sẽ chuyển thành táo bón. Tiêu chảy là giải độc, em thích."

"..."Ngôn Cách không hiểu nổi trong đầu phụ nữ chứa gì. Vì cái gọi là đẹp mà có thể chịu đựng vất vả như vậy. "Mấy ngày rồi?"

"Mới một ngày."

"Mới." Ánh mắt anh nghiền ngẫm.

"Nhìn gì? Em không muốn táo bón, đây là tự do của em!"



"Chân Ý." Anh kiên nhẫn giải thích: "Như vậy sẽ khiến cơ thể mất nước, rối loạn điện giải..."

Chân Ý ngoáy tai một cách cường điệu, quay đầu đi: "Nói cứ như em sẽ nghe vậy."

Ngôn Cách á khẩu, nhìn cô vài giây rồi xoay ngưòi rời đi.

Chân Ý tưởng anh định đi, vội vàng ngoái đầu, lại thấy anh vào bếp. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng hạt gạo nhảy lách tách, tinh tế và rất đỗi dịu dàng. Không hề có tiếng nồi niêu xoong chậu va chạm, anh vào bếp cũng tựa như không nhiễm khói lửa.

"Em không cần ăn gì đâu, ăn rồi sẽ tiêu chảy." Chân Ý hô lên. Bên kia làm ngơ.

Chân Ý mặc kệ anh, nghiêng đầu nằm xuống. Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây anh đào chiếu xuống ấm áp; không khí phảng phất hương hoa kim ngân dịu dàng, bên tai là tiếng vào bếp của người đàn ông, ấm cúng. Cô bỗng thấy buồn ngủ, cái bụng trống rỗng đang kêu ùng ục, nhưng cơn buồn ngủ đã ập tới. Trong lúc mơ màng, dường như cô ngửi thấy mùi cơm. Không biết đã ngủ bao lâu, có ai đó lay nhẹ cô.

Cô mở mắt ra, Ngôn Cách một tay bưng bát, một tay đỡ bả vai cô: "Dậy ăn chút đi."

Chân Ý dụi mắt, thấy là cháo, liền buồn bã lẩm bẩm: "Thật sự không thể ăn mà, ăn vào sẽ ra ngay."

"Ăn cháo không sao đâu, nghe lời bác sĩ." Anh kiên trì, giọng nói lại dịu dàng.

"Thật à?"

"Ừ, mặc dù lúc này nó sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của em, nhưng gạo có thể thúc đẩy chất bài tiết trở thành dạng rắn." Anh cố gắng chọn từ uyển chuyển.

Chân Ý nhận lấy cái bát sứ nóng ấm, chẳng hề thấy ngán, ngược lại rất thèm ăn. Bát cháo bốc hơi nghi ngút, ngào ngạt mùi hương tự nhiên, nấu rất đặc, dinh dính, nước và gạo như thể hòa quyện vào nhau, màu sắc cũng rất đẹp, trắng như ngọc, lóng lánh trong suốt, múc một thìa, nằng nặng. Chân Ý không biết cháo nấu ở nhà có thể được như vậy, cho rằng đây là ngón nghề của quán cháo. Thổi phù phù bay hơi nóng, cô đưa thìa cháo vào miệng, cảm giác đặc quánh, hơi mặn, rất thơm ngon. Cô biết chắc chắn anh đã bỏ muối, bởi vì trước đó không lâu anh nói tiêu chảy sẽ làm rối loạn chất điện giải.

"Trước kia hồi học trung học, bác bảo em nấu cháo. Mỗi lần em nấu, gạo ra đằng gạo, nước ra đằng nước, chỉ có thể gọi là cháo loãng."

Cô quay đầu nhìn Ngôn Cách. Anh xắn tay áo dọn dẹp phòng khách, bỏ quần áo bẩn vào sọt, gom rác vào túi nilon rồi buộc lại. Vừa chăm chú quét dọn, vừa trả lời cô: "Đó là do em không đủ kiên nhẫn."

"Kiên nhẫn?" Chân Ý ăn thìa cháo lớn. "Đây được xem như bí quyết nấu cháo ư?"

"Không có bí quyết gì cả, chỉ cần luôn canh chừng."

Luôn canh chừng? Chân Ý liếc nhìn đồng hổ treo tường, đã qua một tiếng rồi! Anh nấu hơn một giờ. Cô thật sự không kiên nhẫn, nấu cháo rất phiền phức, đậy vung thì nước sẽ trào ra ngoài; không đậy vung thì nước cạn rất nhanh. Buộc phải đứng bên cạnh, thêm nước từng lần, cầm thìa khuấy từng vòng mới có thể nấu được.

Cô nghĩ tới hình ảnh anh đứng cạnh bếp một tiếng đồng hồ, khuôn mặt thanh tú vẫn tinh khôi bình thản, không sốt ruột chút nào. Lòng cô bỗng được an ủi, ấm áp mà cảm động, như được ngâm mình trong dòng suối nước nóng vậy.

Ngôn Cách bỏ quần áo vào máy giặt, lấy khăn ra lau bàn trà, tiếp đó lấy cây lau nhà ra định lau nhà.

Chân Ý hơi ngại: "Anh để đó, lát nữa em tự làm."

Ngôn Cách ngẩng đầu lên: "Không phải, chỗ này bẩn quá, khiến anh cảm thấy không thoái mái."

“..."Ối giời, bác sĩ Ngôn cuồng sạch sẽ, cô thích nhất.

Cô ăn hết bát cháo to, dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Đến khi dọn dẹp xong xuôi, Ngôn Cách mở hết cửa sổ gỗ ở tầng một, căn phòng lập tức thông thoáng sáng sủa. Anh ngồi xuống, lại thấy cái bát trên bàn không vừa mắt, lẳng lặng cầm đi rửa.

Khi trở về phòng khách, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Chân Ý. Hai người im lặng ngắm nhìn sắc xanh ngoài cửa sổ. Mãi lâu sau, Ngôn Cách lơ đãng quay lại nhìn cô. Không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt đờ đẫn tĩnh mịch, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt an tĩnh và dịu dàng. Cô nằm nghiêng, váy ngủ rất mỏng, dán sát trên đùi để lộ hai bắp chân thon thả như ngó sen.

Có mấy lời cô nói hệt như lời nguyền, vẫn văng vẳng bên tai anh. Anh nhớ lại nhiều năm về trước, cô thỏ thẻ: Cặp giò đẹp của em đẳng cấp thế giới đấy! Ngôn Cách kìm nén rời mắt đi, chầm chậm lên tiếng: "Vẫn bận tâm chuyện Thích Miễn à?"

Chân Ý nhìn anh: "Anh có tin em không bảo Thích Miễn nói dối không?"

Ngoài mặt mạnh miệng, quả nhiên vẫn để bụng. Ngôn Cách vừa nhìn đã biết tỏng, nói: "Anh biết em là kiểu người gì."

Một câu nói bình thản lại khiên sống mũi Chân Ý cay cay.

"Anh biết là tốt rồi, em mặc kệ đám người kia."

Cô quật cường nói. Hôm ấy cô buồn bã nhất, bẽ mặt nhất, chẳng qua vì anh đang nhìn từ ghế dự thính. Vốn muốn cho anh thấy phương diện khí phách nhất, giỏi giang nhất; lại để anh chứng kiến dáng vẻ luống cuống, chật vật và thảm hại cùng cực của cô. Cô chưa bao giờ khuất nhục đến vậy, đứng giữa tòa mà chỉ hận không thể chui xuống hố. Bây giờ nhớ lại sự quẫn bách lúc ấy, cô vẫn xấu hổ đến đỏ mặt.

Ngôn Cách thấy sắc mặt cô rầu rĩ, bèn an ủi đầy lạ lẫm: "Chân Ỷ, đừng buồn nữa, hãy vui lên đi."

Chân Ý ngờ vực nhìn anh, hoảng hốt vô cùng, không tin lời này có thể thốt ra từ miệng anh. Trước kia anh chưa từng an ủi cô. Cô quay người nhìn anh, thật ra từ khoảnh khắc anh gọi điện tới, tâm trạng cô đã tốt lắm rồi. Cô duỗi chân, bàn chân ngoắc lấy đùi anh: "Muốn em vui à? Ngủ với em, ngủ với em thì em sẽ vui ngay mà."

Ngôn Cách nói: "Vẫn còn lòng dạ đùa giỡn, xem ra tâm trạng không tồi."

"Hừ." Chân Ý dẩu môi, lại quay ngoắt đi. Những lúc thế này, anh không biết nói gì cả.

Buổi chiều ngày hạ, căn phòng yên tĩnh đến lạ, trong phòng khách còn vương lại mùi cháo thoang thoảng. Chân Ý nghiêng người nằm trên chiếc ghế mây bập bênh lớn, cố chấp mở to mắt. Không biết tại sao, tâm trạng cô trở nên bất ổn, khẽ hít vào, cô đơn nói: "Anh không bao giờ dỗ dành em cả. Lúc là bạn gái của anh, anh không dỗ; bây giờ không phải, anh càng không dỗ. Lần nào em cũng phải tự dỗ mình."

Cô nói lời này thật đau thương, nhưng lòng không hề bi ai, cũng không buồn bã, ngược lại rất bình lặng. Cô nhìn ánh mặt trời chói chang trên tán cây ngoài cửa sổ, suy nghĩ đến ngẩn ngơ. Cơn gió mùa hạ lùa vào, chiếc ghế bập bênh đung đưa, cô tưởng đó là ảo giác, nhưng ngay sau đó cái ghế dao động trên phạm vi lớn. Ngôn Cách ngả người cạnh cô, cùng cô chen chúc nằm ngủ.

Không gian trên ghế tựa hơi nhỏ, thân thể hai người gối lên nhau, thậm chí cô có thể cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng theo quy luật. Cô tựa bên anh, được thân thể cao lớn của anh bao phủ toàn bộ, trái tim hoàn toàn loạn nhịp. Thân mật quá đi mất! Anh chưa bao giờ như vậy.

Cô thấp thỏm ngẩng đầu lên nhìn anh, hé môi nhưng nói không nên lời.

"Thế này có được xem là ngủ cùng em không? Em có vui không?" Giọng anh bình lặng. Dứt lời, anh uể oải khép mi, hình như thật sự chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt lúc ngủ của anh trầm lắng, khiến cô không thể rời mắt.

Hình như anh cảm thấy gì đó, mở mắt ra nhìn cô, bỗng dưng, anh hơi sửng sốt.

Anh chưa bao giờ thấy cô có vẻ mặt như vậy, không chớp mắt, ngỡ ngàng, thậm chí dại khờ, mặt đỏ bừng, thế mà cô lại xấu hổ. Thật ra cô từng có cử chỉ thân mật hơn với anh, nhưng lần nào cũng do cô chủ động, vì thế cô không thể xấu hổ luống cuống. Còn lần này, bởi vì anh chủ động nên cô trở về là cô gái bình thường. Anh chợt thấy hơi áy náy, áy náy vì anh luôn quên thật ra cô là con gái.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, cụp mắt, kiêu căng dẩu môi: "Không vui, đồ chỉ biết chơi chữ. Hừ, em muốn phúc lợi trọn gói cơ." Cô trở mình, ôm lấy người anh, đầu ngả vào vai anh, tìm vị trí thoải mái gối lên. "Không được phép đẩy em ra, nếu không em sẽ trèo lên người anh, anh không quăng nổi đâu." Nói cứ như cô chưa từng bám dính lấy anh, còn anh chưa từng được trải nghiệm vậy... Thật ra anh không hề đẩy cô.

Cùng cô nằm trên chiếc ghế mây, đung đưa chầm chậm, cảm giác thoải mái cực kỳ. Đầu óc Chân Ý mông lung, tản mạn và lười biếng. Cô nói: "Hôm đó em bị Chánh án rầy la một trận."

"Tại sao vậy?"

"Dù Thích Miễn lừa em, nhưng em không đủ khả năng suy xét." Mặt cô ửng đỏ, sai lầm khiến cô xấu hổ, nhưng cô phải nỗ lực tự cứu vớt. "Em sai rồi, em muốn khoe mẽ, tốn bao nhiêu tâm tư vào màn hùng biện và lập luận màu mè hoa lá, lại không dồn công sức vào bước chuẩn bị cho ra ngô ra khoai, xem nhẹ điều ưa cơ bản. Doãn Đạc quả là đại luật sư, đáng để em học tập."

Cô khiêm tốn như vậy khiến anh bất ngờ. So sánh thất bại, từ đó tìm ra bài học; thảo nào cô trưởng thành nhanh đến vậy. Có điều, đừng nhắc tới Doãn Đạc được không. Anh khẽ nhíu mày: "Phạm lỗi, sớm còn hơn muộn."

"Ừ."

Cơn gió mát hiu hiu, mùi hương trong lành tràn vào. Không biết là của hoa kim ngân hay đến từ cơ thể anh. Cô dần dần buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Em hơi thất vọng vì chuyện Thích Miễn."

"Ừ?" Anh hơi cúi đầu, hơi thở của cô ấm áp mà nhẹ nhàng mơn trớn từ cổ tới lồng ngực anh râm ran. Vừa cúi đầu mở mắt, đã trông thấy khuôn mặt biếng nhác mà trắng ngần của cô đang gối trên vai anh. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô kề sát anh, trái tim anh đập hơi lọan nhịp. Lẳng lặng quan sát cô hồi lâu, cuối cùng anh yên lòng nhắm mắt lại.

Cô nhắm mắt: "Dù có giao dịch tiền bạc, dù đã ký cam kết giữ bí mật, anh ta vẫn không tin em. Phải tin tưởng một người, sao lại khó khắn đến thế?"

"Em bảo không hoàn toàn tin lời nói của người ủy thác, nhưng thật ra em thiên về tin tưởng bọn họ."

"Phải, em xử sự quá cảm tính, đáng lẽ ngã một lần phải khôn ra mới phải." Cô cắn môi, nhích gần tới anh.

Chiếc ghế bập bênh đung đưa chầm chậm, bên tai còn có tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Đáy lòng Chân Ý thảnh thơi an bình: May mà cô tin anh, may mà anh đáng để cô tin. So với không được ai tin tưởng, cô cho rằng, không có ai để tin đáng buồn hơn.

Anh yên tĩnh bên cạnh cô, lại dường như cảm nhận được ý nghĩ của cô, chậm rãi gọi: "Chân Ý."

"Hả?"

"Hôm ấy em gọi điện cho anh, anh không nhận được, anh thật sự xin lỗi."

"Ừ."

Thế giới tĩnh lặng, gió lay ngọn cây, ánh dương tuyệt dẹp. Anh nói: "Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy." Niềm tin có thể phó thác sinh mạng ấy quý báu xiết bao.

"Không cần cảm ơn."

Cô nhắm mắt lại, cuộn mình trong lòng anh, khóe mắt ngấn giọt lệ nhưng khóe môi ẩn chứa nụ cười.

Chiếc ghế bập bênh vẫn lay động nhẹ nhàng, ôm nhau ngủ như vậy thật tốt. Có thể say giấc cùng anh, lòng cô trọn kiếp bình yên.

Trước giờ mở phiên tòa, Chân Ý năn nỉ Ngôn Cách đi dạo phố cùng cô, bảo rằng cần mua thứ đồ mà phải có đàn ông đi cùng mới mua được, là quần áo nam. Tác dụng của Ngôn Cách là... mắc áo, tác dụng của Ngôn Hủ... còn chờ khám phá.

Chân Ý đứng trên bậc thang, đưa lưng về hướng chạy của thang cuốn: "Thích Miễn khăng khăng nói anh ta hắt sơn, anh ta không biết trong có pha xăng, cũng không châm lửa."

Ngôn Cách ngước mắt lên: "Em cho rằng Thích Miễn dừng lại trong quá trình chuẩn bị giết người hay chỉ hắt chất dễ cháy vô tình làm lợi cho người khác?"

"Có phải vậy hay không cũng không quan trọng." Chân Ý nhoẻn môi. "Bởi vì em sẽ tiếp tục bào chữa vô tội."

"Vô tội?"

"Ừ, trước đó Thích Hành Viễn trả phí luật sư, sau phiên sơ thẩm ông ta muốn chấm dứt hợp đồng, nhưng Thích Cần Cần đã lén đưa tiền cho em, bảo em cứu em trai cô ta." Cô cười rạng rỡ, ra vẻ tham tiền. "Siêu siêu nhiều tiền luôn, em sắp phát tài rồi, đương nhiên phải bào chữa vô tội cho cậu ta chứ."



Ngôn Cách lặng thinh. Anh đoán trước được Chân Ý sẽ tiếp tục giúp Thích Miễn, bởi vì Thích Miễn giống cô, đều là đứa trẻ bị người thân vứt bỏ. Thật ra cô không nhất thiết phải giả bộ tham tiền trước mặt anh, bởi vì anh hiểu cô hơn cô tưởng tượng nhiều.

Trung tâm thương mại tiếng nhạc du dương, thang cuốn di chuyển chầm chậm lên trên. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô trắng ngần mà duyên dáng, tôn lên đôi mắt trong veo vô cùng cố chấp.

Đúng là cô gái ương ngạnh, Ngôn Cách nghĩ. "Anh đoán, Thích Miễn nói anh ta đổ sơn để làm Tề Diệu xấu hổ chứ không muốn giết cô ta, còn em thì tin anh ta."

"Đúng, em tin. Lần này là tin tưởng khách quan." Chân Ý nghiêm túc hẳn lên. "Anh ta nói dối là hắt nước vì Tề Diệu bị thiêu chết bởi chất dễ cháy do anh ta hắt, anh ta sợ. Em còn cảm thấy anh ta nói dối vì có người bảo vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh ta vốn chỉ muốn làm xấu mặt Tề Diệu, đổ sơn chính là thủ đoạn bôi xấu thường dùng. Chẳng qua vừa hay là sơn dễ cháy, còn có người trộn lẫn xăng."

"Đây chỉ là khuynh hướng và khả năng." Ngôn Cách hỏi: "Chứng cứ khách quan thì sao?"

"Bật lửa! Cảnh sát tìm thấy bật lửa trong thùng rác phòng khách sạn của Thích Miễn, cho rằng đây là hung khí. Trên áo Thích Miễn dính sơn, anh ta nghĩ đến việc lái xe đem vứt, vậy mà lại ném bật lửa ở khách sạn à?"

"Chân Ý." Ngôn Cách nhắc nhở: "Em cần chứng cứ mang tính quyết định."

"Có chứ, xem như Doãn Đạc tặng em thu hoạch bất ngờ." Chân Ý nhếch miệng cười, ngoắc ngón trỏ với anh, giọng điệu bất giác trở nên nũng nịu. "Muốn biết à? Tới gần thêm chút, em nói thầm với anh."

Ngôn Cách không tò mò lắm, cũng không cảm thấy hứng thú gì cho cam, nhưng thấy nụ cười rạng rỡ vui vẻ của cô, anh vẫn phối hợp hơi nghiêng người, kề tới sát cô. Chân Ý rất hài lòng, ghé người qua nói khẽ vào tai anh. Ngôn Cách lắng tai nghe, không hề kinh ngạc, giống như anh nghĩ.

"Đúng, Thích Miễn thật sự không phải là hung thủ."

Chân Ý đứng trên bậc thang, kề tai Ngôn Cách thầm thì. Thang cuốn đi tới điểm cuối, bậc thang thấp dần, chiều cao của cô cũng chầm chậm giảm xuống, đôi môi lơ đãng sượt qua tai anh như chuồn chuồn lướt nước... Hai người đều hơi khựng lại không hề nhúc nhích.

Bậc thang chậm rãi san bằng, đôi môi mềm mại hé mở của cô mơn trớn gò má lành lạnh của anh, lướt theo một đường, chạm tới cần cổ thon dài rắn chắc, rồi xuống dần... sượt qua lồng ngực ấm áp của anh. Tiếng lòng rung động.

Thân thể cô được bóng dáng cao ráo của anh bao phủ, tầm mắt rộng rãi bị che lại toàn bộ. Không gian chật hẹp tràn ngập mùi hương tươi mát và kích thích của anh. Đầu óc cô ngây ngẩn, quên mất thang cuốn đã tới điểm cuối, quên luôn cả việc nhấc chân. Gót giày bị kẹt, cô bừng tỉnh, lảo đảo lùi ra sau. Lúc sắp ngã, Ngôn Cách nắm lấy hông cô, kéo cô trở lại, cô đâm sầm vào lồng ngực anh.

Trống ngực cô đập thình thịch, không nỡ buông ra. Cô tựa lên ngực anh, níu lấy áo anh, quyến luyến không chịu buông tay.

Hai người vẫn đứng ở đầu cầu thang cuốn, Ngôn Hủ đứng sau chơi N liên hoàn, theo thang cuốn đi lên bất chợt đụng phải lưng Ngôn Cách. Chân Ý vẫn chưa đứng vững, suýt nữa bị xô ngã; Ngôn Cách ôm chặt lấy cô hơn theo phản xạ.

Vài giây sau, Ngôn Hủ tháo xong cái vòng trên tay mới mông lung ngẩng đầu lên: Ồ, vừa mới xảy ra sự cô' giẫm đạp ư? Vài giây sau: Có cần báo cảnh sát không? Sau vài giây nữa, anh suy nghĩ cực nhanh: Điện thoại của cảnh sát là 110, đổi thành số hệ nhị phân là 1101110, hệ tam phân là 11002, hệ tứ phân là 1232, ngũ phân là 420, lục phân là 302... tam thập lục phân là 32... Sau khi suy nghĩ mấy số liên tiếp trong chớp nhoáng thì đã kẹt cứng... Dùng số nào để gọi điện đây? Cau mày rối rắm hồi lâu, ồ, không cần nữa, không xảy ra sự cố giẫm đạp... Anh lại cúi đầu chơi tiếp.

Ngôn Cách hơi sửng sốt, buông Chân Ý ra rồi lẳng lặng rời mắt đi, chuyển sang vấn đề khác: "Lúc nãy trên đường tới đây, em nói muốn suy luận cùng anh mà."

"Toàn phá hỏng không khí, đồ chán òm!" Chân Ý lườm anh, rất luyến tiếc buông tay áo anh ra.

Nhưng cô lập tức hân hoan trở lại, cô thích thảo luận vớí anh về chuyên môn của từng người. Cô không phải là bác sĩ, cũng không phải nhà khoa học, nhưng nghe anh nói đến tất cả những gì có liên quan đến tâm thần, thần kinh hay bệnh tâm lý... vừa hay cô đều rất có hứng thú.

Anh không phải là luật sư, cũng không phải cảnh sát, nhưng mỗi khi cô nói đến mọi chuyện liên quan tới trinh thám, đặt câu hỏi, phát hiện nói dối, xét xử... anh đều có thể bình tĩnh đưa ra quan điểm. Mỗi người có lĩnh vực riêng của mình, mỗi người cũng có thể hiểu được đối phương, cũng sẽ chìm đắm vào đó, cảm giác như vậy quá tuyệt diệu.

Trung tâm thương mại phảng phất mùi hương, âm nhạc nhẹ nhàng.

"Mặc dù mấy ngày qua bận việc của Thích Miễn, nhưng em rất quan tâm hung thủ là ai. Đầu tiên là động cơ gây án, tập trung vào người nhà họ Thích, Tề Diệu không chơi với ai ở thành phố K này, không thể gây thù oán trong thời gian ngắn. Gần đây thành phố K không xảy ra vụ án ác liệt tương tự, cũng không phải tội phạm chống xã hội giết người liên hoàn lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên."

Ngôn Cách cụp mắt nhìn cô, dáng vẻ khi cô nghiêm túc và chuyên nghiệp thật đẹp.

"Tiếp theo là cách gây án, tại sao Tề Diệu lại đi thang máy của nhân viên? Có người hẹn cô ta, góc hành lang không có camera cũng không có nhân viên trực ban, là nơi giao dịch tốt nhất."

"Giao dịch?"

"Đúng vậy. Rất có khả năng Tề Diệu không phải là hung thủ giết chết Ngải Tiểu Anh, trái lại cô ta đã phát hiện ra điều gì đó, dùng thứ này uy hiếp. Vừa hay đêm đó Thích Miễn cũng có mặt, kết quả anh ta bị vu oan. Sơn ở cầu thang đã khô từ lâu, nhưng biển báo viết sơn chưa khô, kẻ đó ép Thích Miễn không thể chạy trốn theo đường thang bộ, chỉ có thể đi lối hành lang để người ta nhìn thấy. Còn cái bật lửa trong thùng rác, hung thủ muốn hãm hại anh ta."

Ngôn Cách: "Vì vậy, không phải là Thích Cần Cần."

"Đúng vậy, quan hệ của hai chị em họ rất tốt, em trai chỉ nghe lời chị gái, chị gái cũng chỉ quan tâm em trai. Nếu Thích Cần Cần giết Tề Diệu sẽ không vu oan cho Thích Miễn. Vì thế chỉ còn Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn thôi."

"Vậy em định làm thế nào?" Ngôn Cách hỏi. Dù gì Thôi Phỉ cũng là chị họ của cô, cô được bác và chị họ nuôi nấng.

Chân Ý hít vào: "Trước tiên cứu Thích Miễn đã, sau đó tự thú."

Ngôn Cách gật đầu, đăm chiêu. Chân Ý không muốn không khí lúng túng, nhìn quanh quất rồi thò người ra sau anh: "Ngôn Hủ, đừng đi lạc đấy nhé!"

Một lúc lâu sau, Ngôn Hủ bị gọi tên nghi ngờ cau mày: Tại sao mình phải đi lạc chứ?

Đi dạo trung tâm thương mại cùng Ngôn Cách và Ngôn Hủ có cảm giác rất lạ lùng. Bên cạnh là hai mỹ nam giống nhau như đúc, toát lên khí chất lạnh nhạt kỳ quặc. Dưới ánh mắt của mọi người, trái tim Chân Ý bùng nổ, cả quãng đường vui phơi phới. Lúc mua đồ, ngược lại cô không cố ý giở thói hoạnh họe, nghiêm túc so sánh mấy cửa hiệu, cuối cùng chọn một bộ vest thiết kế trẻ trung sáng sủa: "Ngôn Cách, thử bộ này đi."

"Anh ư?"

"Đúng. Vóc dáng anh tương tự người đó."

Người đó? Vóc dáng anh tương tự người đó ư? Gần đây anh từng gặp một người, có nghề nghiệp rất hợp với luật sư Chân.

"Không muốn." Hình như anh đang chống đối.

"Ơ?"

"Anh không muốn thử." Giọng nói lạnh tanh.

Chân Ý hoang mang, vừa nãy còn tốt mà. Vậy không cần thử nữa, dù gì người thật không tới, luôn có sai lệch. Cô cầm bộ vest ướm thử trước mặt anh, chăm chú ngắm nghía ở cự ly cách một cánh tay: "Ừm, vóc dáng người đó khá hơn anh một chút, nhưng vẫn mặc được. Da không trắng bằng anh nhưng vừa hợp."

Ngôn Cách mím môi: Hừm, nói thân thể anh không cường tráng, màu da anh không khỏe mạnh.

Chân Ý mua vest, chọn áo sơ mi, lúc ra cửa nói: "Mua mấy cái quần lót nam nữa."

"Anh không đi." Ngôn Cách lẳng lặng nói, quay đầu đi về phía khác. Ngôn Hủ đuổi theo không rời một bước. Chân Ý vội kéo người dẫn đầu. Thấy tay cô nắm chặt lấy tay áo anh, lòng dạ Ngôn Cách như được xoa dịu, chuyển mắt nhìn cô.

Chân Ý hỏi: "Sao lại không đi, viện nghiên cứu có việc gì đột xuất à?"

Anh không lên tiếng, không ngờ Chân Ý cho rằng anh ngầm thừa nhận, đương nhiên cô không so đo, một mình đi mua cũng được, bèn rộng lượng thoải mái nói: "Vậy anh nhanh đi đi. Nhưng nói cho em biết trước đã, quần lót nam giới có cùng một cỡ hay chia lớn nhỏ thế?"

"Có hết cả." Anh hơi ra sức, giằng tay cô ra.

"Ừm." Chân Ý xoay người đi, còn hớn hở vẫy tay với anh.

"Anh đi mau đi."

Ngôn Cách đứng lặng hồi lâu. Ngôn Hủ đi đến bên anh, cúi đầu chơi cửu liên hoàn, thuyết minh giúp anh: "Ừ, tôi muốn đuổi theo.”

"..." Ngôn Cách im lặng vài giây, cuối cùng đi theo Chân Ý. Đi một lát, anh hỏi bâng quơ: "Mua cho ai thế?"

"Thích Miễn!"

"Thích Miễn?" Điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của anh.

"Mong rằng anh ta trông không chán chường như vậỵ nữa, mà tôn nghiêm một chút."

Vừa rồi anh làm gì thế không biết? Ngôn Cách: "Không phải ra tòa phải mặc áo tù sao?"

"Đã xin được đặc cách rồi." Chân Ý nói: "Về phần quần lót, là chị gái anh ta bảo em nhân tiện mua luôn."

Ngôn Cách đưa tay lên day ấn đường.

"Anh mệt à?" Chân Ý cau mày.

"Ừ." Anh nói qua quít.

"Vậy em sẽ nhanh một chút."

Mua đồ xong xuôi, Chân Ý muốn tới trại tạm giam thăm Thích Miễn, Ngôn Cách nói đi cùng cô. Chân Ý quan tâm. "Nhưng không phải anh cảm thấy mệt sao, hơn nữa viện nghiên cứu còn có việc, hay là anh về trước đi."

"..."

Ngôn Hủ ngẩng đầu nhìn Ngôn Cách: Anh trai từng bảo, nói dối sẽ bị vạch trần. Quả nhiên...

"Không sao, thuận đường." Ngôn Cách nói ngắn gọn như thường. Ngôn Hủ cúi đầu: Nói dối nhiều lần liên tiếp, đáng khinh bỉ.

Chân Ý vừa định lên xe lại trông thấy con đường phía đối diện có cửa hàng sô-cô-la, đôi mắt sáng rực: "Sô-cô-la có thể giảm bớt mệt mỏi, bổ sung năng lượng. Anh đợi em nhé!"

Ngôn Cách còn chưa kịp nói gì cô đã chạy đi như bay. Nhưng khóe mắt thoáng thấy thứ chẳng lành, lòng dạ anh lạnh toát, băng đi như cơn gió. Bởi vì trong lúc đó, như thể chờ đợi đã lâu, một chiếc xe tải bỗng dưng xuất hiện, tăng tốc lao về phía Chân Ý.

"Chân Ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Freud Thân Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook