Chương 24: canh một
Mặc Thư Bạch
09/02/2022
Lời nói của Cố Cửu Tư khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng nhất thời không biết nên nói gì.
Sống lâu với người Cố gia nên hiểu rõ mạch suy nghĩ khi làm việc của người Cố gia. Nếu là trước kia, nghe Cố Cửu Tư muốn hòa ly thì chắc là nàng sẽ thật sự cảm thấy người này muốn bức tử nàng, nhưng bây giờ nàng lại thật sự rõ ràng cảm nhận được, Cố Cửu Tư đang suy nghĩ cho nàng, vì muốn tốt cho nàng.
Cố Cửu Tư có một đôi mắt, đôi mắt này có thể khám phá ra những hư ảo mà thế giới này vẽ lên, trực tiếp nhìn thấy nguồn gốc. Bởi vậy lời hắn nói phần lớn cũng là thật, nếu hắn với nàng hòa ly, chỉ cần nàng có tiền thì bản thân nàng có thể tự xử lý được lời đồn đại vô căn cứ, cuộc sống đó vẫn sẽ như thế. Thậm chí có đủ tiền đủ quyền rồi nàng còn có thể sống tốt hơn.
Bây giờ hắn đang tính toán, nếu có một ngày Cố gia thật sự hoàn toàn ngã xuống thì vạch ra cho nàng con đường ra thế nào. Thật ra với tin tức hiện tại mà nói thì hắn suy nghĩ quá sớm, sợ là đã bị chuyện hôm nay dọa. Nhưng mà có giấc mộng đó, Liễu Ngọc Như rõ ràng biết, ngày đó có lẽ cũng sẽ trở thành sự thật.
Nếu như thành sự thật thì có phải nàng sẽ thật sự nhận lấy thư hòa ly này, hay là ở lại cùng Cố gia sống chết không rời?
Nàng không biết.
Tiếng khóc la bên trong giấc mộng đó, máu tươi của Giang Nhu, sự sợ hãi khi cả người Cố Cửu Tư đầy đao bước từng bước về phía nàng vẫn còn đó, nàng rất thích Cố gia, thế nhưng nàng tự hỏi, mình là một người bình thường, nếu như thật sự đến ngày đó….
Nàng rũ mắt.
Nàng sợ là mình thật sự muốn đi.
Nhưng mà ý nghĩ như vậy khiến nàng có chút khinh bỉ bản thân, Cố Cửu Tư thấy nàng không nói lời nào thì vội vàng nói: “Ta nói lung tung thôi, sẽ không có ngày đó đâu, phụ mẫu ta rất lợi hại, nàng đừng lo lắng.”
“Ta chỉ là bị dọa sợ thôi,” Cố Cửu Tư lộ ra sự sợ hãi làm quá, trong mắt lại có mấy phần nghiêm túc: “Ta thật sự chưa từng thấy mẫu thân ta nhún nhường như thế, trong lòng ta sợ hãi, nàng đừng bị ta lừa.”
“Ta biết.” Liễu Ngọc Như thở dài: “Chàng ngủ đi.”
Nói xong Liễu Ngọc Như cầm khăn đứng dậy, nàng đi chuẩn bị một chút rồi tắt đèn, đi tới bên cạnh Cố Cửu Tư.
Nàng nằm xuống bên cạnh Cố Cửu Tư, trong đêm tối kéo chăn lên, mở to mắt.
“Thật ra điều chàng nghĩ, có thể cũng có một chút đạo lý.” Nàng bỗng nhiên mở miệng, Cố Cửu Tư hơi nghi ngờ, sau khi “Hửm?” một tiếng liền nghe Liễu Ngọc Như nói: “Chúng ta tính toán cho khả năng xấu nhất, nếu như thật sự theo lời chàng nói, có một ngày Lương vương sẽ phản, biểu tỷ chàng là Trắc phi của Lương vương, cữu cữu chàng và Lương vương có quan hệ thắm thiết, chàng cảm thấy sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cố Cửu Tư không nói, Liễu Ngọc Như nghiêng người sang, nhìn Cố Cửu Tư nằm sấp trên tay trong bóng đêm, dường như là nghiêm túc suy nghĩ.
“Ta không biết.” Cố Cửu Tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Tin tức mà ta biết quá ít, ta sợ hiện tại tất cả những điều ta nghĩ đều sai.”
“Nếu như dựa theo những gì chàng biết thì chàng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Sao nàng lại hỏi ta,” Cố Cửu Tư thở dài: “Nàng cũng biết, trước kia ta chỉ uống rượu đánh bạc đá dế, đâu có quan tâm những thứ này?”
“Nhưng mà,” Liễu Ngọc Như nói thẳng: “Ta cảm thấy những gì chàng nghĩ đều đúng.”
Cố Cửu Tư hơi sững sờ, hắn được khen ngợi như thế thì có chút xấu hổ, nhìn Liễu Ngọc Như mang theo ánh mắt chờ mong, cuối cùng hắn nói: “Được được được, vậy ta tùy tiện nói một chút, ta nói thì nàng cứ nghe, tuyệt đối đừng xem là thật.”
“Chàng nói đi.”
“Tiếp theo đó thì phải xem xem cữu cữu ta có quan hệ thân thích gì với Hoàng tử hay không. Thật ra nếu ta là cữu cữu thì điều hiện tại ta phải làm là nhất định liều mạng đưa một đứa trẻ trong nhà vào cung, kết hôn với Hoàng tử nào đó, hoặc là tỷ muội của Hoàng tử, chờ Lương vương làm phản thì sống chết mặc bay, nhìn xem đánh thế nào, ai thắng thì đứng về phía người đó.”
“Cho nên cữu cữu chàng định dâng chàng cho Công chúa.”
Liễu Ngọc Như bỗng nhiên hiểu ra.
Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, hắn theo bản năng nói: “Vậy chẳng phải cữu cữu ta đã biết là Lương vương muốn phản rồi sao?!”
Lời này vừa ra, hai người liếc nhìn nhau một cái, Liễu Ngọc Như thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cố Cửu Tư thì vội vàng đưa tay ra muốn vỗ vỗ lưng hắn, chỉ là trước đó lại nghĩ đến trên lưng hắn có vết thương, thế là tay chuyển hướng lên đầu hắn, sờ đầu hắn an ủi: “Không sao không sao, chàng cũng chỉ đoán mò thôi, không sao.”
“Nàng sờ đầu cái gì vậy, sờ chó à?”
Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn.
Liễu Ngọc Như cười, không thu tay lại, cười tủm tỉm nói: “Tóc chàng mềm mại, xúc cảm rất tốt.”
Cố Cửu Tư nghe thấy lời này thì nghẹn họng, lần đầu tiên bị Liễu Ngọc Như chặn lại. Hắn đỏ mặt, nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nói: “Sao nàng lại không dè dặt như thế, đầu của nam nhân có thể sờ lung tung sao?”
“Nhưng mà chàng là phu quân của ta.”
Liễu Ngọc Như đàng hoàng trịnh trọng, Cố Cửu Tư lập tức nói: “Vậy cũng không thể tha hồ sờ được!”
“Chà,” Liễu Ngọc Như phản kích nói: “Thật là nhỏ mọn.”
Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như nói thế thì một lúc sau mới phản ứng lại, quay đầu nói: “Ta nói bây giờ sao nàng nhanh mồm nhanh miệng thế?”
“À,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Bây giờ bắt đầu hiểu ta vẫn còn kịp.”
“Không còn kịp nữa rồi.” Vẻ mặt Cố Cửu Tư bi thương.
“Sao thế?”
“Nếu ta hưu nàng rồi thì ta sợ nàng không phải là nhanh mồm nhanh miệng nữa mà là răng bằng đồng sắt, cái loại một cái là có thể xé nát ta.”
Liễu Ngọc Như bị Cố Cửu Tư chọc cười, nàng ở trong chăn cười khanh khách, hai người trẻ tuổi cứ nói chuyện câu được câu không như vậy, có lúc là chính sự, có lúc là một vài chuyện kỳ lạ.
Kinh nghiệm cuộc sống của Cố Cửu Tư phong phú hơn Liễu Ngọc Như rất nhiều, chuyện hắn nói nàng chưa từng nghe, hắn nói hắn chơi đá gà ở đầu phố, cược lớn cược nhỏ trong sòng bạc, yến tiệc tửu lâu giang hồ hào kiệt, có đôi khi Liễu Ngọc Như nghe đến chỗ ly kỳ, dáng vẻ mở to mắt không tin có thể khiến cho Cố Cửu Tư cười rất lâu.
Hai người nói chuyện câu được câu không đến mức buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, Cố Cửu Tư lơ mơ mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Ngọc Như nghiêng người tựa đầu lên vai hắn giống như con mèo con kề sát vào hắn.
Hắn cũng không biết làm sao, đưa tay vén hai lọn tóc của nàng ra rồi hài lòng ngủ tiếp.
Sáng hôm sau Liễu Ngọc Như thức dậy, Cố Cửu Tư nghe thấy thì ngáp một cái nói: “Nàng mời Vương tiên sinh đến đây đi, mấy ngày này ta học ở trong phòng.”
Vương tiên sinh là tiên sinh do Liễu Ngọc Như mời đến để nói về tình hình thiên hạ, Liễu Ngọc Như nghe thấy lời của Cố Cửu Tư thì hiểu ra ý của hắn.
Bây giờ đến ngày thi khoa cử sợ là không kịp, lần thi cử tiếp theo là ba năm sau, mà ba năm sau vào triều đình thì cũng chỉ là người mới, nếu bây giờ việc làm của Lương vương đã lớn thế này thì Cố gia sợ là không đợi được đến ngày Cố Cửu Tư làm quan thăng cấp nữa. Bây giờ điều phải làm chính là học những thứ quan trọng nhất chủ yếu nhất, trong lòng Liễu Ngọc Như trầm xuống, lời lẽ ngày hôm qua mặc dù xem như là nói đùa nhưng trong lòng Cố Cửu Tư cũng đã có kết luận.
Nàng đáp lời, cho người đi mời Vương tiên sinh, sau đó muốn đi tìm Giang Nhu và Cố Lãng Hoa.
Cố Cửu Tư gọi nàng lại, Liễu Ngọc Như quay đầu, trông thấy công tử nằm trên giường, hoa nở mùa hè ngoài cửa sổ sau lưng hắn, hắn đột nhiên cười, nụ cười giống như hoa xuân, mang theo màu sắc tốt đẹp được đất trời vẽ nên.
“Tiểu nương tử, làm điều nên làm, chớ có lo lắng nữa.”
Hắn đột nhiên nói một câu như vậy, lỗ mãng thì không đủ, trang trọng thì chưa tới, giống như một công tử nhà nào đó đứng trên đường thuận miệng nói đùa.
Liễu Ngọc Như thấy được sự phong lưu này, mặt đỏ lên, nhỏ giọng gắt “Hư hỏng!” một cái rồi quay người dẫn người đi.
Cố Cửu Tư trêu chọc Liễu Ngọc Như xong thì nằm trên giường, vỗ ván giường cười ra tiếng.
Liễu Ngọc Như đi tới hành lang thì nhịp tim mới chậm lại một chút. Nam nhân mà nàng từng gặp trước kia đa số giống như Diệp Thế An, cung kính lễ độ, lúc nói chuyện thì quy củ đứng bên ngoài rèm, chỉ sợ có câu nào đó vượt qua khuôn phép. Lần đầu tiên gặp loại người ngông cuồng như Cố Cửu Tư, nàng cảm thấy mới lạ lại bất đắc dĩ.
Quan trọng nhất chính là Cố Cửu Tư làm càn thì cũng thôi đi, còn sinh ra với vẻ ngoài tốt như thế.
Bất kể là nam hay nữ thì thực chất bên trong đều yêu cái đẹp, không nói đến bên trong Cố Cửu Tư thật ra là một viên ngọc thô, dù cho có là cái bao cỏ thì cũng đánh giá bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Chí ít là bên ngoài vàng ngọc, đây là điều mà cả thành Dương Châu cũng không dám phủ nhận.
Liễu Ngọc Như bước chậm, chờ đến khi trong lòng bình tĩnh lại mới đi đến đại đường.
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đã dậy rồi, hai người đang lo lắng nói chuyện gì đó.
Sau khi Liễu Ngọc Như bước vào, hành lễ với hai người, Cố Lãng Hoa hững hờ đáp lại, thuận miệng nói: “Cửu Tư thế nào rồi?”
“Lang quân còn đang tĩnh dưỡng, đại phu nói năm ngày nữa là có thể xuống giường. Chỉ là nguyên khí bên trong bị tổn thương, cái này chỉ sợ là phải điều dưỡng lâu.”
“Không để lại gốc bệnh là tốt.” Giang Nhu nghe vậy, trong lòng lại có chút khó chịu, bà an ủi mọi người và chính mình, sau đó nói: “Chờ một lúc nữa ta và công công con đi thăm nó một cái. Nó còn đang ngủ à?”
“Sau khi lang quân thức dậy thì sai người mời Vương tiên sinh đến đây.”
Liễu Ngọc Như ăn ngay nói thật, Giang Nhu và Cố Lãng Hoa hơi sững sờ, Giang Nhu kịp phản ứng trước, gật đầu, miễn cưỡng nói: “Tốt, nó muốn học nhiều hơn một chút cũng là chuyện tốt.”
Cố Lãng Hoa gật gật đầu, lại thở dài.
“Trước kia luôn đánh để bắt nó đọc sách,” Cố Lãng Hoa cười khổ: “Bây giờ nó thật sự chịu học rồi ngược lại không vui nổi.”
“Đúng vậy,” Giang Nhu cụp mắt nhìn nước trà xanh trong ly, có chút hoảng hốt nói: “Ta chỉ muốn nó cả đời không lớn lên, nhưng làm gì có đứa trẻ nào cả đời không trưởng thành chứ?”
Nói rồi Giang Nhu cười khổ: “Sẵn lòng tiến lên cũng là chuyện tốt. Mọi chuyện cũng không thể để một mình Ngọc Như lo nghĩ được, dù sao cũng đã làm trượng phu rồi.”
“Nào có chuyện nào cũng chỉ có con lo nghĩ?” Liễu Ngọc Như cười lên: “Bây giờ con và lang quân đều còn nhỏ, toàn bộ nhờ công công bà bà chăm sóc, hiện tại chủ kiến của Cửu Tư lớn rồi, mạch suy nghĩ rõ ràng nhạy bén, con dâu vẫn là nghe chàng làm việc.”
“Ngọc Như tự xem nhẹ mình rồi,” Nói lên những lời này, trên mặt Giang Nhu rốt cuộc cũng có nụ cười: “Hôm qua toàn bộ đều nhờ Ngọc Như nhạy bén. Nếu chúng ta muốn nhịn đến hôm nay mới đi tới Vương gia thì sợ là hôm qua Vương Thiện Tuyền đến nhà chúng ta, chúng ta lại ra vẻ cũng không lộ ra đủ sự chân thành. Mặc dù Ngọc Như còn nhỏ tuổi nhưng lại làm việc chu đáo cẩn thận, so với chúng ta thì nhạy bén hơn nhiều.”
Liễu Ngọc Như nghe thấy thì vội vàng khiêm tốn, không dám nhận lời tán thưởng này.
Sau khi ba người nói chuyện một lúc, ăn sáng một chút liền cùng nhau đến phòng thăm Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư đang học, Liễu Ngọc Như đứng trước cửa nghe thấy Cố Cửu Tư không ngừng hỏi Vương tiên sinh.
Hắn gần như là ghi lại toàn bộ chức vị tên của quan viên trong triều đình, hết lần này đến lần khác đề ra nghi vấn nhiều chi tiết với Vương tiên sinh. Có đôi lúc Vương tiên sinh cũng không trả lời được, Cố Cửu Tư liền hỏi vấn đề tiếp theo.
Ba người đứng ở cửa nghe Cố Cửu Tư nghe giảng, đợi đến lúc Vương tiên sinh đi ra mới thấy đoàn người của Cố Lãng Hoa đứng trước cổng, Vương tiên sinh có chút xấu hổ, dường như là để cho người ta thấy được điểm yếu, vội vàng hành lễ với ba người rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi ba người vào phòng, Cố Cửu Tư đang uống trà, hắn dặn dò Mộc Nam: “Vương tiên sinh không biết nhiều, ngươi làm theo lời ta nói, nghe ngóng hết một lần tên tuổi cuộc đời tính cách của quan viên địa phương ở mười ba châu rồi đưa tới cho ta.” Nói rồi hắn mới phát hiện ra có người đứng ở cửa. Hắn giương mắt nhìn sang, kinh ngạc nói: “Phụ thân?”
“Công công bà bà tới thăm chàng một chút.” Liễu Ngọc Như vội vàng giải thích nghi hoặc cho hắn, nhưng Cố Cửu Tư không hiểu nói: “Thăm con làm gì? Mẫu thân đến thì cũng thôi, phụ thân tới làm gì? Người đến thăm con thì vết thương trên lưng con cũng sẽ không tốt hơn, tranh thủ thời gian nên làm gì thì làm cái đó, nhà chúng ta sắp xong đời rồi, lão già họm hẹm như người nhanh đi làm một chút chuyện có ích đi….”
“Lang quân!” Liễu Ngọc Như nhìn sắc mặt xám xanh của Cố Lãng Hoa, vội nhào tới nhỏ giọng nói: “Im miệng đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.