Chương 26: canh một
Mặc Thư Bạch
09/02/2022
Chu Diệp nghe thấy lời này, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Cố công tử có thể đến, tại hạ đã cảm kích rồi, sao còn có trễ hay không trễ?”
Cố Cửu Tư cười cười, nói thẳng: “Chuyện của Chu huynh chính là chuyện của ta, không cần phải khách sáo.”
Nói rồi Cố Cửu Tư quay đầu, nhìn về phía nam nhân ngồi đối diện.
Nam nhân đối diện có vẻ mới ngoài ba mươi, cái đầu nhỏ gầy, hình như hơi bất thường, một bên mắt dùng vải đen che lại, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy có chút u ám.
Cố Cửu Tư nhìn đối phương, lại nói: “Lại kinh động đến ông chủ Dương, xem ra chuyện lần này không nhỏ.” Nói rồi Cố Cửu Tư nhìn về phía trước thăm dò, dường như là hết sức quen thuộc với đối phương: “Ông chủ Dương, huynh đệ ta ở trong sòng bạc thua nhiều lắm sao?”
“Phải đó,” Ông chủ Dương cười lên, trên mặt lộ ra một chút kỳ lạ: “Lần này vị Phạm tiểu công tử này thua không ít tiền, Cửu gia chắc chắn muốn quan tâm sao?”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía Chu Diệp, giọng nói Chu Diệp bế tắc, nhỏ giọng lại nhanh chóng nói: “Đó là công tử cùng đi ra ngoài với ta, thân phận tôn quý, tuyệt đối không thể có sai lầm. Hôm nay chúng ta phải rời khỏi Dương Châu, hắn muốn mở mang phong tình Dương Châu, sáng sớm đã tới sòng bạc, sau đó người ở đây đánh cược…. nhảy ngựa gì đó, hắn cho rằng đây chỉ là đặt cược bình thường, ai có thể nghĩ tới….”
Nghe thấy “Nhảy ngựa”, sắc mặt Cố Cửu Tư lập tức thay đổi, Liễu Ngọc Như hơi tò mò, nhỏ giọng nói: “Cái gì là nhảy ngựa?”
“Chính là đặt cược lớn nhỏ,” Ông chủ Dương cười lên, giải thích: “Bắt đầu từ hai lượng bạc.”
“Hai lượng bạc?” Liễu Ngọc Như trợn mắt, có hơi không hiểu: “Hai lượng bạc, cho dù có đánh cược cả đêm cũng không bao nhiêu tiền…. chứ?”
Chí ít là con số không để cho Chu Diệp ngồi đây.
“Bắt đầu từ hai lượng bạc,” Vẻ mặt Cố Cửu Tư nghiêm túc, đóng mở quạt xếp trong tay, giải thích nói: “Nhưng qua mỗi ván phải tăng thêm tiền. Ván đầu tiên hai lượng, ván thứ hai bốn lượng, ván thứ ba mười sáu lượng, ván thứ tư là mười sáu của mười sáu lượng, cứ thế mà suy ra…. Mỗi một ván mới thì gọi là một ngựa, bởi vậy mới gọi là nhảy ngựa.”
Nghe thấy thế, trong nháy mắt Liễu Ngọc Như hiểu ra, nàng theo bản năng lên tiếng: “Tiểu công tử cược bao nhiêu ván?!”
“Sáu ván.”
Ông chủ Dương cười tủm tỉm nói: “Tại hạ là người hiền hậu, không tính số tiền lẻ, bốn trăm hai mươi ngàn vạn lượng bạc trắng, Cửu gia,” Đối phương nói: “Ngài muốn ứng ra giúp Chu công tử sao?”
Đây là không thể nào.
Bốn trăm hai mươi ngàn vạn lượng bạc trắng, ngay cả mấy chục năm thu thuế của một nước cũng không có nhiều như vậy!
Cố Cửu Tư đóng mở cây quạt nhỏ, đắn đo nói: “Ông chủ Dương, ngài đây là nói đùa rồi, mức này thì người bình thường nào sẽ đưa chứ? Ngài cược thế này không sợ quan phủ trách tội sao?”
“Cố đại công tử không cần lấy quan phủ ra ép ta,” Ông chủ Dương lạnh nhạt nói: “Chuyện làm ăn của tại hạ chính là ghi giá công khai, chuyện đánh bạc này, có chơi có chịu, ngay cả đi bẩm báo quan phủ thì cũng là lý lẽ của ta, vị Phạm tiểu công tử này không trả tiền ngay tại hạ có thể hiểu được, ký lên giấy nợ, giao ba ngàn vạn lượng trước, số còn lại, cả đời này từ từ trả cũng không sao.”
Mọi người liếc nhìn nhau một cái, bốn trăm hai mươi ngàn vạn là chắc chắn không có, nhưng ba ngàn vạn thì cũng không đủ, sợ rằng móc sạch vốn liếng của Chu Diệp ra cũng không có con số này.
Chu Diệp có chút tức giận, hắn cả giận nói: “Ngươi đây là lừa hắn còn nhỏ tuổi….”
“Còn nhỏ tuổi thì có thể thiếu nợ không trả sao?”
Ông chủ Dương nhàn nhạt giương mắt: “Còn nhỏ tuổi là có thể muốn làm gì thì làm? Hắn còn nhỏ không hiểu chuyện là do các ngươi không dạy tốt, không để cho sòng bạc chúng ta có lý do để nhường đường cho hắn, quy tắc chính là quy tắc, bây giờ nếu hắn không đưa tiền mà đi ra khỏi sòng bạc Tam Đức chúng ta thì sau này ai cũng học theo hắn, việc làm ăn của chúng ta phải làm thế nào?”
Nói rồi ông chủ Dương đưa tay vung đao đến bên chân thiếu niên kia: “Hoặc là cắt cụt tứ chi, hoặc là thiếu nợ trả tiền, dù sao cũng phải cho Dương mỗ một câu trả lời.”
Lời này vừa nói ra, cả bầu không khí đều đông cứng lại. Người đứng phía sau ông chủ Dương đều lấy đao ra, Liễu Ngọc Như có chút sợ hãi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy thế trận này, tay không khỏi hơi run lên, nhưng nàng cố gắng để cho bản thân bình tĩnh một chút, nhìn có vẻ đừng quá mất mặt, nàng lặp đi lặp lại trong lòng nói với chính mình: “Không sao, đừng sợ, bọn họ sẽ không….”
Nhưng không biết làm sao toàn bộ ánh đao rơi vào trong mắt nàng, nhịp tim nàng không tự chủ được mà đập nhanh hơn rất nhiều.
Mà Chu Diệp còn căng thẳng hơn nàng, hắn siết chặt quả đấm, bắp thịt toàn thân căng cứng, dường như bất cứ khi nào cũng muốn động thủ.
Ông chủ Dương nheo mắt lại, tay của Chu Diệp theo bản năng đặt bên hông, Liễu Ngọc Như nhìn chằm chằm tất cả, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một cái tay đột nhiên phủ lên tay Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư ngồi xiêu vẹo trên ghế, giọng nói lười nhác: “Không phải chỉ là chuyện tiền nong thôi sao, nghiêm túc như vậy làm gì? Các ngươi nhìn đi, dọa tiểu nương tử của ta thành cái gì rồi.”
Nói rồi Cố Cửu Tư giương mắt, mang theo mấy phần trách cứ nhìn ông chủ Dương: “Ông chủ Dương, nữ nhân nhát gan, ngươi đừng dọa nàng như thế.”
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người thủ thế chờ đợi, nhưng duy nhất chỉ có một mình Cố Cửu Tư vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như bình thường, thậm chí hắn còn an nhàn thoải mái, dường như cảm thấy đùa nghịch tay của Liễu Ngọc Như rất vui, cặn kẽ gảy lấy ngón tay nàng.
Ông chủ Dương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tựa như không tốt, còn hắn nhìn cũng không nhìn, phảng phất như hoàn toàn không thấy. Mọi người nhất thời đều không dự đoán được, nam nhân trước mặt này, rốt cuộc là ngốc nghếch đến nỗi không có nhận thức gì với bốn trăm hai mươi ngàn vạn hay là thật sự đã tính trước được nên không có một chút áp lực nào đối với chuyện này.
Liễu Ngọc Như bị hắn nắm tay, cũng không biết vì sao trong lòng lại giãn ra, nàng cụp mắt, lẳng lặng chờ đối phương đáp lời, một lúc lâu sau, ông chủ Dương đột nhiên cười lên.
“Vậy ý của Cố đại công tử là, số tiền này ngài trả giúp hắn?”
“Trả chứ.”
Cố Cửu Tư nói thẳng: “Có chơi có chịu, nợ tiền thì trả, quy tắc giang hồ nào có vô dụng như thế.”
“Cố công tử!” Chu Diệp cuống lên, hắn vội nói: “Tại hạ….”
“Không sao,” Cố Cửu Tư đẩy Chu Diệp ra, cơ thể hướng về phía trước thăm dò, lại nói: “Chỉ là máu đánh cược của tại hạ đến rồi, trước khi trả tiền cũng muốn đánh cược một lượt với ông chủ Dương.”
Ông chủ Dương lạnh mặt, không nói gì, Cố Cửu Tư phất tay lên bàn, nghiêng người về phía trước nói: “Nghe nói ông chủ Dương có thể phân biệt được tiếng của xúc xắc, Cửu Tư bất tài, còn xin ông chủ Dương và ta đánh cược một ván nhảy ngựa.”
Ông chủ Dương nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư, một lúc sau hắn lại cười: “Cố đại công tử trẻ tuổi nóng nảy, vì bằng hữu kiểu gì cũng sẽ làm một vài chuyện hồ đồ. Mặc dù Cố gia gia sản bạc triệu nhưng Dương mỗ cảm thấy, trả bốn trăm hai mươi ngàn vạn, Cố gia lại cược một ván nhảy ngựa, chỉ sợ là không có khả năng lắm.”
“Ông chủ Dương, con người chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ,” Cố Cửu Tư nói thẳng: “Quy tắc nhảy ngựa này, chỉ cần đánh cược là không có đường rút lui, tiền đánh cược ở đâu ra? Cược toàn bộ tài sản, còn có mạng sống. Ngài cảm thấy mạng của Phạm tiểu công tử trị giá ba ngàn vạn, thế là bốn trăm hai mươi ngàn vạn biến thành ba ngàn, vậy ngài xem một chút, Cố Cửu Tư ta trị giá bao nhiêu, có thể cược bao nhiêu ván với ngài?”
Nghe thấy lời này, ông chủ Dương nheo mắt lại.
Cố Cửu Tư cười đưa tay: “Ông chủ Dương, buổi sáng này, nếu như ngài cược thắng thì từ bây giờ về sau, Hoài Nam không có người thứ hai địch nổi với ngài, từ nay ngài chính là cả đời vinh hoa phú khả địch quốc.”
“Nếu như thua…” Ông chủ Dương nhỏ giọng nói: “Đó chính là táng gia bại sản, lưu lạc đầu đường.”
“Không nhất định,” Cố Cửu Tư nhắc nhở: “Ngài còn có bốn trăm ngàn vạn chưa thu đấy.”
Ông chủ Dương nghe thấy lời này lại cười: “Dương mỗ hơn đại công tử mấy tuổi, cả đời thấy sóng to gió lớn còn nhiều hơn đại công tử, ngược lại Dương mỗ dám cược, chỉ là thiếu phu nhân,” Ánh mắt ông chủ Dương rơi lên người Liễu Ngọc Như: “Phu nhân chắc chắn, thật sự muốn đại công tử cược sao?”
Tay Liễu Ngọc Như hơi run lên, nàng giương mắt nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn nàng, cái nhìn đó trầm ổn lại bình tĩnh, không có một chút run rẩy nào.
Liễu Ngọc Như cảm thấy mình điên rồi, nàng cũng không biết vì sao, bị Cố Cửu Tư nhìn như thế, nàng lại cảm thấy kỳ lạ.
Hắn có thể làm được.
Hắn chắc chắn có biện pháp gì đó.
Nàng phải tin tưởng hắn, hắn chắc chắn được.
Thế là nàng hoang đường lên tiếng, giọng nói còn mang theo một chút run rẩy: “Cược!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.