Chương 137
Mặc Thư Bạch
09/02/2022
Lưu tam gia không nói chuyện, hắn thoáng trấn định một chút, Liễu Ngọc Như tự báo tên họ như vậy rồi, hắn cũng đã biết ý đồ của Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như quan sát thần sắc của Lưu tam gia, nàng làm một động tác “mời” rồi bình tĩnh nói: “Tam gia xin mời ngồi.”
Lưu tam gia hít sâu một hơi, đi đến chiếc ghế đầu tiên bên tay trái của Liễu Ngọc Như mà ngồi xuống. Liễu Ngọc Như cầm chén trà, nhàn nhạt nói: “Trước khi đợt hàng hóa này của ta tới đây, đã cố ý cho người tới chào hỏi Lưu tam gia một lần rồi, bạc, ta cho, tam gia cũng đã nhận. Vậy hành động hôm nay của tam gia, có thể cho ta một lời giải thích không?”
Lưu tam gia không nói lời nào, hắn nắm đao, giống như là đang cân nhắc gì đó, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, ôn hòa nói: “Tam gia, thời gian của ta không nhiều lắm, hiện nay hàng hóa đã đi đâu, làm sao để lấy về, ngài cho ta một câu trả lời chính xác. Nếu không, mười cái sơn trại khác, lát nữa ta lại tìm bọn họ tính sổ, nhưng núi Hổ Minh này của ngài, đêm nay sợ là giữ không nổi.”
“Ngươi tính toán làm thế nào?”
Lưu tam gia nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên, Liễu Ngọc Như cười nhẹ một tiếng: “Tam gia, ngài chẳng lẽ cho rằng, thiếp thân là dạng nữ tử chân yếu tay mềm nên không dám giết người?”
Nói xong, Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, trong đôi mắt thanh lệ, nhu mỹ lại mang theo ý cười giễu cợt lạnh lẽo: “Trước hừng đông mà ta vẫn không lấy được hàng, ngài có thể thử xem?”
Lưu tam gia nắm chặt tay vịn, thở hổn hển không nói chuyện, Liễu Ngọc Như đứng dậy, đi tới chỗ Lưu tam gia, Cố Cửu Tư cầm chắc kiếm, thời khắc chờ ra tay, mà Liễu Ngọc Như lại bước chậm tựa như đi dạo trong sân vắng, nàng đi đến trước mặt Lưu tam gia rồi cúi đầu, nhìn xuống hắn nói: “Tam gia, ta cho ngài cái ý kiến đi, hiện tại ngài lập tức gửi một cái tin đến cho những người đã cùng đi cướp, để cho bọn họ mang hết hàng hóa đến núi Hổ Minh. Muốn chết, cũng không thể để một mình sơn trại núi Hổ Minh của ngài chết đi, đúng không? Ngài ngẫm lại, nếu là chỉ có các ngươi chết, người nhà các ngươi còn sống, những tên phỉ tặc hay bị núi Hổ Minh chèn ép, bọn họ sẽ bỏ qua cho người nhà các ngươi sao?”
“Tam gia……”
Nghe được lời này, người đứng bên ngoài đại sảnh lập tức lên tiếng.
Nhưng mà Lưu tam gia lại vẫn là không nói lời nào, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, hồi lâu, thấy hắn vẫn còn đang giãy giụa, Liễu Ngọc Như gật gật đầu nói: “Ta hiểu được. Ta nói sơn phỉ từ khi nào lại có đạo nghĩa như vậy, ngay cả địch nhân cũng muốn che chở, là ngươi không dám nói đúng không? Có thể làm cho Lưu tam gia ngài sợ hãi như vậy, là người của quan phủ đi?”
Sắc mặt của Lưu tam gia giật giật, Liễu Ngọc Như ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục nói: “Ta đoán cũng phải, quan phủ nội đấu với nhau, lấy dân chúng như chúng ta ra làm quân cờ, tam gia ngài không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ta lại rất rõ ràng. Nếu là người của quan phủ, vậy ngài cũng phải nghĩ rõ ràng, hôm nay nếu ngài nhất định phải làm một con chó tốt, vậy thiếp thân đành phải ra tay tàn nhẫn độc ác, chôn núi Hổ Minh của ngài vậy. Nhưng nếu là ngài có thể suy nghĩ kỹ lại, cái gì nên nói thì nói ra, cái gì nên làm thì làm đi, như vậy, việc tối nay, ta chẳng những có thể bỏ qua mà còn có thể bảo đảm ngươi không bị vị đứng đằng sau kia xử lý.”
“Ngươi chỉ là một thương nhân” Thanh âm của Lưu tam gia lạnh như băng, mở miệng nói “Lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy?”
“Ta là thương nhân, không sai” Liễu Ngọc Như cười nói “Nhưng là một thương nhân có thể xây dựng cả một thương đội từ U Châu đến Đông Đô, không có núi dựa, ngươi cho rằng ta dám làm?”
Lưu tam gia suy tư lời Liễu Ngọc Như nói, nhưng mà Liễu Ngọc Như cũng đã không còn tâm tư để phí với hắn, nàng nhìn Lưu tam gia, bình đạm mở miệng nói: “Tam gia, ta cũng không có nhiều thời gian để phí với ngài, từ giờ trở đi, ta đếm mười tiếng, sau mười tiếng đó, trong các ngươi phải có người đứng dậy đi báo tin, để cho bọn họ trả lại toàn bộ hàng hóa của ta. Còn sau mười tiếng mà vẫn không có ai đứng ra, ta cứ đếm thêm một tiếng thì giết một người, cho tới khi hừng đông.”
“Trước hừng đông mà hàng còn chưa về” Liễu Ngọc Như cười lạnh thành tiếng “Ta bảo đảm trên dưới núi Hổ Minh này, gà chó cũng không tha.”
“Ngươi dám!”
Lưu tam gia gầm thành tiếng: “Nhiều người như vậy, ta không tin ngươi dám một người cũng không để lại. Đến lúc đó…… Đến lúc đó……”
“Đến lúc đó thì thế nào?” Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn về phía Lưu tam gia “Ai cho ngươi lá gan mà lại dám đến chọc ta? Ta cho Vương Tư Viễn mười cái lá gan, hắn cũng không dám!”
Một tiếng gầm này làm cho tất cả mọi người đều kinh hách.
Vương Tư Viễn chính là ông trời của Vĩnh Châu, nhân vật mà Vương Tư Viễn cũng không dám đắc tội, người này……người này rốt cuộc là thần tiên ở chỗ nào vậy?
Lưu tam gia nhất thời cũng không chắc lời Liễu Ngọc Như nói là thật hay là giả, mà Liễu Ngọc Như đã bắt đầu đếm rồi.
“Mười, chín, tám……”
Nàng đếm rất nhanh, không có bất luận kéo dài hay là chần chờ gì, nội tâm của mọi người đều bắt đầu trở nên kinh hoàng, cảm giác này giống như là một cây kiếm treo ở trên đầu bọn họ, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Khi nàng đếm tới số ba, rốt cuộc đã có người chịu không nổi, đột nhiên quỳ xuống, hô lớn: “Ta đi! Đừng giết ta, ta đi!”
“Rất tốt” Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn về phía những người khác “Còn có người khác sao?”
“Ta, ta cũng đi!”
Trong đám người lục tục vang lên tiếng hô, Liễu Ngọc Như xác nhận thân phận của vài người, sau đó liền làm cho người nhà của bọn họ đứng dậy.
Nàng lựa chọn mấy người có vợ con, già trẻ, rồi cho người bưng một mâm bạc tới.
Mọi người thấy có nhiều bạc như vậy liền trợn tròn mắt, Liễu Ngọc Như nhìn mấy người kia, cười nói: “Các ngươi mang được hàng của ta, ta không chỉ thả người nhà của các ngươi, còn cho các ngươi một khoản tiền, đưa các ngươi ra khỏi Vĩnh Châu, cũng bảo đảm được sự an toàn của các ngươi. Các ngươi cứ yên tâm đi.”
Nghe được lời này, mấy người kia liền ngẩn người, một lát sau, bọn họ lập tức nói: “Dạ, chúng ta nhất định sẽ mang được hàng của ngài về!”
Sau khi nói xong, mấy người này lập tức xuất phát đi.
Lưu tam gia ngồi ở trên ghế, hắn giống như đang nghiêm túc suy tư chuyện gì, Liễu Ngọc Như quay đầu, ngồi vào ghế trên cùng, nhìn Lưu tam gia nói: “Thừa dịp trời còn chưa sáng, tam gia ngài vẫn còn rất nhiều thời gian để ngẫm lại chuyện khác.”
“Ngà……Ngươi muốn ta nghĩ cái gì?”
Lưu tam gia kịp thời sửa lại đúng xưng hô, hắn có chút chần chờ mở miệng. Liễu Ngọc Như nhắc nhở nói: “Ngẫm lại đợi tới ngày mai, ngươi nên làm sao để báo lại với quan phủ người phía sau màn là ai.”
Lưu tam gia nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ta nói, vị quan mà ngươi báo cho không phải là quan phủ của Vĩnh Châu, mà là khâm sai đại thần được triều đình phái xuống.”
Lưu tam gia ngẩn người, trong lòng lại đột nhiên có chút hoảng loạn, hắn tựa hồ đã hiểu được sự tự tin của Liễu Ngọc Như là từ đâu mà có.
Liễu Ngọc Như ám chỉ một chút xong liền ngừng, không hề nhiều lời, Thẩm Minh lại dẫn người đi mai phục ở bên ngoài, không bao lâu sau, liền nghe bên ngoài bắt đầu náo loạn lên, Liễu Ngọc Như thương lượng với Cố Cửu Tư ở bên cạnh: “Bên ngoài hẳn là không có vấn đề đi?”
“Không có việc gì.” Cố Cửu Tư trấn an nói “Chúng ta đã sớm chuẩn bị mai phục, A Minh vốn dĩ lại xuất thân là sơn phỉ, hắn quen thuộc tất cả cách thức của bọn họ, không cần lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư trấn an, nàng gật gật đầu, trời còn chưa sáng, Thẩm Minh liền mang theo đao, cả người nhuốm máu đi từ bên ngoài cửa đi vào, nói với Liễu Ngọc Như: “Đã xử lý sạch sẽ rồi ạ, tỷ ra kiểm tra hàng hóa xem.”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, phân phó một tiếng “Trói lại cả đi.” Sau đó liền vội vàng đi ra ngoài.
Hàng hóa được đặt chồng chất ở ngoài cửa, lúc này những người hộ tống hàng hóa ban đầu cũng tới cả, Liễu Ngọc Như cho người cầm sổ sách, một bên kiểm kê, một bên để vào trong rương, nhét xong rồi liền trực tiếp cho đưa đi.
Người của bọn họ nhiều nên kiểm kê thật sự rất nhanh, trước khi hừng đông đã chuyển hàng hóa tới bến tàu hết rồi, Liễu Ngọc Như cho người xếp những hàng hóa này lên những chiếc thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, nàng dõi theo thuyền nhỏ đi xa dần rồi biến mất trong sương sớm.
Chờ thuyền nhỏ biến mất ở nơi xa, Liễu Ngọc Như mới quay đầu cười cười với Cố Cửu Tư, nói: “Cố đại nhân, ta muốn đi báo quan.”
Cố Cửu Tư cười rộ lên, hắn chắp hai tay ở sau người, nhìn cô nương có đôi mắt như chứa đựng cả nắng sớm ở trước mặt, thanh âm cũng mềm đi vài phần: “Đi thôi, bản quan chủ trì công đạo cho nàng.”
Liễu Ngọc Như ứng thanh, quay đầu thì lại thấy Lạc Tử Thương vẫn đứng ở tại chỗ, nàng do dự một lát, sau đó liền bước lên phía trước, hành lễ với Lạc Tử Thương rồi nói: “Cảm tạ Lạc đại nhân.”
Lạc Tử Thương không có nhiều lời, hắn gật gật đầu, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Cố Cửu Tư cùng với Lạc Tử Thương trở về phủ, bọn họ thay sang quan phục, Lạc Tử Thương tiếp tục đi lên sông trông coi, còn Cố Cửu Tư lại chạy tới phủ nha, lúc hắn đến phủ nha rồi liền bảo xe ngựa dừng lại, một mình hắn ngồi ở trong xe ngựa, chờ tin tức của Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như trói đám người Lưu tam gia lại với nhau, tổng cộng gần hơn một ngàn sơn phỉ, nàng đều cho người trói tất cả bọn họ lại rồi đưa đi phủ nha. Bọn họ đứng chen chúc ở bên ngoài phủ, dân chúng vừa thấy có nhiều người như vậy liền lập tức chạy lại xem, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, chờ phủ nha vừa mở cửa một cái, nàng lập tức cho người đẩy đơn kiện tới.
Sáng sớm Phó Bảo Nguyên vừa ngáp vừa đi tới phủ nha, mới vừa vào cửa, nha dịch liền trình lên đơn kiện rồi nói với Phó Bảo Nguyên: “Phó đại nhân, Cố Thiếu phu nhân tới cáo trạng.”
“Cáo trạng?”
Phó Bảo Nguyên có chút ngốc: “Cáo trạng cái gì?”
“Hôm qua hàng hóa của Cố Thiếu phu nhân bị sơn phỉ ở phụ cận bắt tay với nhau cướp, Cố Thiếu phu nhân dẫn người đi quét mười một trại ở ngay trong đêm, còn bắt tất cả sơn phỉ lại, hiện tại bọn họ đang bị trói ở bên ngoài, chỉ chờ ngài tuyên án nha!”
Nghe được lời này, Phó Bảo Nguyên há hốc mồm, hơn nửa ngày cũng chưa ngậm lại được.
Qua một hồi, ông ta mới lắp bắp nói: “Mười một…… Mười một cái trại á?”
Một đêm bình định mười một trại, loại tác phong hành sự này, quả thật là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nha dịch gật đầu, cau mày nói: “Chuyện này phải làm sao bây giờ ạ? Ngài biết, những người bên ngoài đó” nha dịch giơ giơ cằm về hướng đám người núi Hổ Minh “Đều là không dễ chọc nha.”
Phó Bảo Nguyên trầm mặt không nói chuyện, không bao lâu sau lại có một người nha dịch nữa chạy vội vào nói: “Đại nhân, ngài nhanh chút, Cố phu nhân đang thúc giục ở bên ngoài ạ.”
Phó Bảo Nguyên nghe xong, sau khi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ông ta mới nói: “Đi thôi, đi thôi, lại có thể làm thế nào? Xem Vương đại nhân làm thế nào chứ.”
Nói rồi, Phó Bảo Nguyên nhanh chóng đội mũ cánh chuồn lên rồi vội vội vàng vàng chạy lên đại sảnh.
Tới đại sảnh, Phó Bảo Nguyên liền thấy Liễu Ngọc Như một mình đứng ở một bên, còn bên kia lại là một hàng bị cáo, kéo dài từ trong đại sảnh tới tít tận bên ngoài vẫn không thấy hết.
“Phó đại nhân” Liễu Ngọc Như lạnh giọng mở miệng “Hôm nay dân nữ muốn cáo trạng tổng cộng 1231 tên sơn phỉ do Lưu tam gia của núi Hổ Minh cầm đầu tội cướp đoạt tài sản, giết người cướp của, mong đại nhân minh xét!”
“A A” Phó Bảo Nguyên gật đầu nói “Cố phu nhân, người ngài cáo trạng quá nhiều, trong chốc lát sợ là thẩm vấn không hết, không bằng chúng ta trước bắt giữ hơn một ngàn tên sơn phỉ này lại, chậm rãi điều tra tội danh rõ ràng, rồi lại thẩm phán từng người được không?”
“Toàn bộ nghe đại nhân phân phó.”
Liễu Ngọc Như hành lễ, không có nửa phần ngăn cản, nhưng mà cũng chính lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nam trong trẻo: “Chậm đã!”
Phó Bảo Nguyên ngẩn người, mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy Cửu Tư thân mặc quan phục lụa tím thêu ngũ chương(*) của quan văn, eo đeo túi thêu cá vàng, dẫn theo người hầu đi từ bên ngoài vào.
Phó Bảo Nguyên lập tức tiến lên, hành lễ với Cố Cửu Tư rồi nói: “Cố đại nhân.”
“Phó đại nhân.” Cố Cửu Tư hành lễ, thần sắc bình đạm bảo “Quấy rầy Phó đại nhân làm việc rồi”
“Không quấy rầy, không quấy rầy,” Phó Bảo Nguyên nhanh chóng cười làm lành “Không biết Cố đại nhân là có chuyện gì?”
“Là như thế này” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía đám người Lưu tam gia ở bên cạnh, Lưu tam gia vừa nhìn thấy Cố Cửu Tư, thần sắc chợt cứng lại, rõ ràng là nhận ra được người này chính là nam nhân đứng ở phía sau Liễu Ngọc Như tối hôm qua. Cố Cửu Tư thấy thần sắc của hắn như vậy liền nở nụ cười, nói tiếp “Đêm qua có người gửi mật thư cho bản quan, bảo là quan phủ của Vĩnh Châu có mối quan hệ riêng với sơn phỉ của núi Hổ Minh. Cho nên Cố mỗ cảm thấy, án này giao cho Phó đại nhân thẩm tra, sợ là không ổn.”
Nghe được lời này, nụ cười của Phó Bảo Nguyên liền cứng ở trên mặt, một lát sau, ông ta mới thật cẩn thận nói: “Vậy ý của Cố đại nhân là?”
“Trước khi tại hạ tới đây, bệ hạ đã từng ban kiếm Thiên Tử cho tại hạ, trên đánh hôn quân dưới trảm gian thần, bản quan nếu đã nhận được tin mật của bá tánh, vậy tự nhiên sẽ không thể bỏ mặc. Trùng hợp là, vụ án ám sát bản quan lần trước cũng đã có manh mối rồi, bản quan nghĩ, nếu chuyện đã đều liên quan tới quan viên của Vĩnh Châu, không bằng tra xét chung luôn.”
“Cho nên” Cố Cửu Tư nhìn Phó Bảo Nguyên, nói thẳng “Án này, liền do bản quan tiếp quản đi.”
Phó Bảo Nguyên không nói chuyện, ông ta nhìn Cố Cửu Tư, sau một hồi, ông ta mới chậm rãi nói: “Cố đại nhân, án này liên quan đến phu nhân của ngài, nếu do ngài điều tra, sợ là không ổn.”
“Nhưng án này cũng liên quan đến quan viên của Vĩnh Châu” Cố Cửu Tư kiên trì nói “Do quan viên ở Vĩnh Châu điều tra, chỉ sợ là cũng không ổn.”
Hai người giằng co với nhau một hồi, sau đó Phó Bảo Nguyên mới miễn cưỡng cười rộ lên nói: “Nếu là đều không ổn, không bằng chúng ta báo lại cho thánh thượng, rồi để thánh thượng chỉ định một vị đại nhân lại đây, ngài thấy như thế nào?”
Cố Cửu Tư nhếch lên khóe miệng, gật đầu nói: “Ý hay.”
Phó Bảo Nguyên thở ra một hơi, ông ta lau mồ hôi rồi quay đầu nói: “Vậy những người này, đều nhốt lại hết đi.”
“Từ đã” Cố Cửu Tư giơ tay, nhàn nhạt nói “Những người này nếu để quan phủ Vĩnh Châu cho người trông giữ, bản quan sợ là sẽ xảy ra ngoài ý muốn, từ hôm nay trở đi, việc trông coi nhà tù, sẽ đều do người của bản quan phụ trách.”
Phó Bảo Nguyên nghe xong lời này cũng không có lên tiếng, Cố Cửu Tư đảo mắt nhìn ông ta: “Phó đại nhân, ta không phải là đang thương lượng với ông.”
Lời này là đã có ý cảnh cáo rồi, Phó Bảo Nguyên nghe ra ý tứ trong câu nói của Cố Cửu Tư, ông ta hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Dạ.”
Nhận được kết quả rồi, Cố Cửu Tư liền cho người đưa tất cả những sơn phỉ này đi xuống, sau đó liền phái thị vệ tới ngục giam, thay đổi hết những canh ngục hiện giờ.
Đợi sau khi làm xong tất cả, Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư cùng nhau đi về nhà, Liễu Ngọc Như không khỏi nói: “Quan viên mà bệ hạ phái xuống, nhanh nhất thì phải bao lâu mới đến?”
“Tin tức lần này, ta sẽ dùng tám trăm dặm kịch liệt(*) truyền về cho bệ hạ” Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi nói “Lâu nhất cũng là ba ngày để tin tức tới được kinh thành, đến lúc đó, quan viên bắt đầu xuất phát từ kinh thành, thì khoảng nửa tháng là có thể tới nơi.”
“Không sợ xảy ra phát sinh chuyện gì trong thời gian đó sao?”
Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư châm chước nói: “Chỉ cần Lưu tam gia không chết, vậy thì sẽ không thay đổi.”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Canh ngục đã đổi thành người của Cố Cửu Tư, như vậy bọn họ là ở trong tay Cố Cửu Tư rồi. Cố Cửu Tư cũng mặc kệ sống chết của bọn họ, chỉ là lâu lâu lại cho Thẩm Minh đi trông bọn họ, thuyết phục Lưu tam gia một chút.
Lưu tam gia ở trong phòng giam từ hơn nửa tháng trước tới nay, đối tượng giao lưu duy nhất chính là Thẩm Minh, hắn không nhìn thấy những người khác, dần dần cũng liền ý thức được, ông trời ở Vĩnh Châu này, có lẽ là thật sự sắp thay đổi.
Nửa tháng sau, người được Phạm Hiên phân phó chạy được tới đây. Phạm Hiên dựa theo luật pháp nguyên bản mà sai khiến Hình Bộ Thượng Thư Lý Ngọc Xương tới. Lý Ngọc Xương vốn dĩ chỉ là một vị quân viên cấp thấp ở Hình Bộ của tiền triều, nhưng bởi vì không biết linh hoạt co duỗi, không giỏi kinh doanh, thế nên cho dù sau khi giải quyết được nhiều đại án thì vẫn không thể lên chức như cũ. Nhưng năng lực của người này xuất chúng, tính tình lại cương trực công chính, chức quan của hắn ở Hình Bộ không cao nhưng địa vị lại cực kỳ quan trọng, mỗi lần Hình Bộ gặp phải vụ án gì đã có chứng cứ xác thực nhưng khó xử lý thì bọn họ đều giao cho hắn, để hắn đi làm người xấu. Sau khi tân triều thành lập xong, Phạm Hiên lại thưởng thức phần chính trực này của hắn nên đã trực tiếp đề bạt hắn thành Hình Bộ Thượng Thư.
Lần này phái hắn lại đây, Cố Cửu Tư hiểu được, cũng là vì án này liên quan tới Liễu Ngọc Như, Phạm Hiên hy vọng Cố Cửu Tư có thể không bị liên lụy tới nhiều quá, cho nên mới đặc biệt chọn một người nổi tiếng là đầu đá như vậy lại đây. Như vậy bất luận kết quả là như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện lời đồn Cố Cửu Tư lạm dụng quyền riêng để bảo vệ Liễu Ngọc Như.
Ngày Lý Ngọc Xương tới Huỳnh Dương, xe ngựa chạy thẳng tới phủ nha, lập tức bắt đầu thẩm án, Cố Cửu Tư còn đang trông coi ở trên sông, đợi trở lại phủ đệ thì đã nghe Mộc Nam truyền tới tin tức, hắn rất là vui vẻ nói: “Đại nhân, Lưu tam gia khai rồi.”
Cố Cửu Tư nhướn mày, Mộc Nam đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Là Phó Bảo Nguyên.”
“Phó Bảo Nguyên?”
Cố Cửu Tư rất là kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy giống như cũng hợp tình hợp lý. Mộc Nam biết Cố Cửu Tư không nghĩ tới là Phó Bảo Nguyên nên liền giải thích kỹ càng tỉ mỉ: “Lưu tam gia nộp lên thư có ấn quan của Phó đại nhân, nói chính là bởi vì có ấn quan của Phó đại nhân nên hắn mới có thể liên hợp nhiều sơn trại cùng đi cướp hàng hóa của Thiếu phu nhân như vậy. Hơn nữa hắn còn vẽ ra được bộ dáng của Phó Tài, quản gia trong phủ của Phó đại nhân, hắn cũng không biết đây là quản gia của Phó đại nhân, sau khi vẽ ra xong, Lý đại nhân cho người đi tìm thì mới phát hiện là Phó quản gia.”
“Vậy Phó Tài kia đâu?”
Cố Cửu Tư lập tức truy vấn, Mộc Nam thở dài nói: “Chạy rồi ạ!”
“Chạy rồi?”
Cố Cửu Tư có chút kinh ngạc, Mộc Nam gật đầu nói: “Đúng vậy, Lý đại nhân cho người đi đến Phó gia bắt người, kết quả phát hiện người bị đã không thấy, Phó Bảo Nguyên nói Phó quản gia gần đây có xin nghỉ về quê, ngài nói xem lời này có ai tin nha? Ta nghe nói, người của Lý đại nhân hôm nay mới tra được, buổi sáng hôm nay còn thấy Phó Tài đứng ăn chén tào phớ ở cửa Phó phủ cơ.”
Cố Cửu Tư không nói gì, Mộc Nam thấy hắn trầm tư, không khỏi hô một tiếng: “Công tử?”
“Không có việc gì.”
Cố Cửu Tư hoàn hồn, nghĩ một hồi, hắn lại nói với Mộc Nam: “Ngươi cũng chạy nhanh đi phái nhiều người chút, nhất định phải tìm được Phó Tài trở về.”
Mộc Nam dạ thưa, quay đầu liền tìm người phân phó xuống dưới.
Ban đêm Cố Cửu Tư nằm ở trên giường, hắn lăn qua lộn lại, trằn trọc khó ngủ, Liễu Ngọc Như nhận ra được hắn bất an liền không khỏi nói: “Cửu Tư?”
“Ta không sao” Cố Cửu Tư vỗ vỗ tay nàng “Nàng ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, nàng lật người qua, ôm lấy Cố Cửu Tư từ phía sau rồi nhỏ giọng hỏi: “Đang sầu muộn cái gì vậy?”
“Hôm nay……” Cố Cửu Tư do dự mà nói “Lưu tam khai rồi, nói là Phó Bảo Nguyên sai sử hắn.”
“Ta biết.”
Liễu Ngọc Như ứng tiếng nói: “Phó Bảo Nguyên vốn cũng không phải là loại người tốt gì, phía sau ông ta hẳn là còn có người nữa. Hiện giờ bắt ông ta lại rồi tìm hiểu nguồn gốc, nói không chừng còn có thể moi Vương Tư Viễn ra.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, Liễu Ngọc Như tiếp tục phân tích nói: “Vương Hậu Thuần là cây đao của Vương Tư Viễn, chuyện hắn ám sát chàng, chứng cứ chúng ta đã nắm chắc trong tay, ngày mai chàng giao chứng cứ cho Lý Ngọc Xương xong thì Vương Hậu Thuần cũng coi như là bị phế đi, nhưng nếu chàng muốn hắn cắn ngược lại Vương Tư Viễn, thì chắc chắn là không có khả năng, coi như là vì Vương gia, hắn cũng không thể nào động cây đại thụ như Vương Tư Viễn. Chỉ cần Vương Tư Viễn không ngã, Vương Hậu Thuần bị xử, sợ là khó khăn liền pha đại. Nhưng Phó Bảo Nguyên thì không giống vậy, ông ta không có quyết tâm nhất định phải bảo vệ được Vương Tư Viễn, nếu muốn động Vương Tư Viễn thì chỉ có thể xuống tay từ Phó Bảo Nguyên.”
Cố Cửu Tư nhìn tấm màn mà không trả lời, Liễu Ngọc Như thấy hắn không thích hợp liền nhỏ giọng hỏi: “Cửu Tư?”
Cố Cửu Tư biết Liễu Ngọc Như nghi hoặc, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Nàng nói” hắn có chút do dự “Phó Bảo Nguyên hạ mệnh lệnh cho Lưu tam gia, vì sao lại cần ấn quan?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Không sợ Lưu tam gia coi đây là chứng cứ để áp chế ông ta sao?”
Nói xong, hắn tiếp tục phân tích: “Lúc trước Triệu Cửu là vì lấy được chữ ký của Vương Hậu Thuần mà còn phải đi một vòng lớn, đòi phòng ở của Vương Hậu Thuần, cuối cùng cũng là để cho ông ta ký cái chữ ở trên khế nhà. Vậy thì Phó Bảo Nguyên làm sao có thể ngốc như vậy, hạ loại mệnh lệnh này xong còn ấn cái dấu quan của mình ở bên trên bằng chứng?”
“Cho nên, chàng là hoài nghi Phó Bảo Nguyên bị hãm hại?”
Liễu Ngọc Như suy nghĩ lời nói của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư không có lên tiếng.
Cho tới nay, Phó Bảo Nguyên đều đối nghịch với bọn họ, ông ta nịnh nọt, còn cực kỳ khéo đưa đẩy, nhìn thế nào cũng đều là người của Vương Tư Viễn.
Cố Cửu Tư thở dài, rốt cuộc nói: “Chờ ngày mai rồi mình kiểm tra lại.”
Nói xong, hắn ôm lấy Liễu Ngọc Như rồi trấn an nói: “Ngủ đi, ngày mai ta đi tìm Lý đại nhân nói chuyện.”
Hai người ôm nhau đi ngủ, chờ tới hừng đông, Cố Cửu Tư thay quan phục xong liền đi tới phủ nha tìm Lý Ngọc Xương.
Lúc hắn tới, Lý Ngọc Xương còn đang thẩm vấn người, sau khi bên ngoài thông báo cho hắn tiến vào xong, Lý Ngọc Xương rửa tay rồi đi tới thư phòng thì thấy Cố Cửu Tư đang nghiêm trang ngồi chờ ở trong, sau khi hai người chào hỏi lẫn nhau rồi, Lý Ngọc Xương liền dùng giọng nói bình tĩnh không mang theo một tia cảm xúc đặt câu hỏi: “Không biết Cố đại nhân có chuyện gì phải làm sao?”
“Tại hạ có chút đồ, muốn giao cho Lý đại nhân.”
Cố Cửu Tư nói rồi lấy ra cái hộp đựng bằng chứng liên quan của Vương Hậu Thuần, hắn bước lên phía trước, đẩy cái hộp qua, sau đó cung kính nói: “Lý đại nhân, ngài hẳn là biết chuyện lúc trước tại hạ bị ám sát ở trên đê, đây là tất cả tài liệu liên quan đến sự việc lần đó, ngài có thể xem qua.”
Lý Ngọc Xương không nói chuyện, hắn cầm chiếc hộp lại, sau khi mở ra, hắn cầm lấy từng tờ chứng cứ xem xét kỹ càng, một lát sau, liền quay sang nói với nha dịch, trực tiếp phát lệnh truy bắt: “Mang binh đến Vương phủ, bắt giữ Vương Hậu Thuần.”
Cố Cửu Tư thấy Lý Ngọc Xương hành động nhanh chóng như thế, trong lòng cũng cảm thấy hơi an ổn, hắn nghĩ lại nghĩ, sau đó nói tiếp: “Không biết án sơn phỉ đó đã tiến triển như thế nào rồi?”
Lý Ngọc Xương nghe được Cố Cửu Tư hỏi liền rõ ràng tâm tư, suy nghĩ của Cố Cửu Tư, hắn cũng không không vòng vo, nói thẳng: “Phó Tài?”
“Đúng vậy” Cố Cửu Tư quyết đoán nói “Không biết đã bắt được Phó Tài chưa?”
“Rồi.”
Lý Ngọc Xương gật gật đầu, Cố Cửu Tư vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, hắn ta có khai không?”
“Chết rồi.”
Lý Ngọc Xương trực tiếp ra tiếng trả lời, sắc mặt của Cố Cửu Tư lập tức cứng đờ, Lý Ngọc Xương lật xem tài liệu về Vương Hậu Thuần, âm sắc không hề có gợn sóng mà nói: “Sáng sớm hôm nay, chó săn phát hiện, ở ngoại ô, đào xuống ba thước đất.”
Hắn chỉ nói những từ ngữ mấu chốt nhưng Cố Cửu Tư lại hiểu được tất cả, tất nhiên là Lý Ngọc Xương dùng chó săn đi tìm người, sau đó tìm được thi thể của Phó Tài.
“Chết khi nào?”
Cố Cửu Tư nhanh chóng mở miệng hỏi, Lý Ngọc Xương cũng không dấu diếm, nói tiếp: “Đêm qua, bị độc chết.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng nữa, hắn nhíu chặt hai mày, Lý Ngọc Xương thấy Cố Cửu Tư không hỏi chuyện nữa liền ngẩng đầu lên, nghĩ một hồi, hắn mới trấn an nói: “Chứng cứ đầy đủ, không sao, Phó Bảo Nguyên đã bị bắt giữ.”
(*)Ngũ chương: “Chương” là một loại hoa văn thêu trên áo, có tổng cộng 12 “chương” là mặt trời, mặt trăng, sao, núi, rồng, hoa… Chỉ có người được Hoàng Thượng ban thưởng thêu “chương” thì mới được thêu hoa văn “chương” lên áo.
(*)Tám trăm dặm kịch liệt: (八百里加急): Về tám trăm dặm kịch liệt, mình cảm thấy cần phải giải thích kĩ hơn, vào thời cổ đại, ở trong thành trì của các châu đều có đặt trạm dịch để có thể kịp thời truyền đạt mệnh lệnh hay truyền báo quân tình khẩn cấp. Bình thường thì một ngày ngựa chỉ chạy khoảng 300, khi có tin khẩn cấp thì sẽ nâng lên thành “bốn trăm dặm kịch liệt” hay “sáu trăm dặm kịch liệt”, trong đó “tám trăm dặm kịch liệt” là nhanh nhất, bởi vì gặp phải tình huống này, ngựa chết trong quá trình đưa tin là chuyện bình thường, thậm chí có cả trường hợp người đưa tin cũng chết trong quá trình đưa tin.
Liễu Ngọc Như quan sát thần sắc của Lưu tam gia, nàng làm một động tác “mời” rồi bình tĩnh nói: “Tam gia xin mời ngồi.”
Lưu tam gia hít sâu một hơi, đi đến chiếc ghế đầu tiên bên tay trái của Liễu Ngọc Như mà ngồi xuống. Liễu Ngọc Như cầm chén trà, nhàn nhạt nói: “Trước khi đợt hàng hóa này của ta tới đây, đã cố ý cho người tới chào hỏi Lưu tam gia một lần rồi, bạc, ta cho, tam gia cũng đã nhận. Vậy hành động hôm nay của tam gia, có thể cho ta một lời giải thích không?”
Lưu tam gia không nói lời nào, hắn nắm đao, giống như là đang cân nhắc gì đó, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, ôn hòa nói: “Tam gia, thời gian của ta không nhiều lắm, hiện nay hàng hóa đã đi đâu, làm sao để lấy về, ngài cho ta một câu trả lời chính xác. Nếu không, mười cái sơn trại khác, lát nữa ta lại tìm bọn họ tính sổ, nhưng núi Hổ Minh này của ngài, đêm nay sợ là giữ không nổi.”
“Ngươi tính toán làm thế nào?”
Lưu tam gia nghe được lời này, lập tức ngẩng đầu lên, Liễu Ngọc Như cười nhẹ một tiếng: “Tam gia, ngài chẳng lẽ cho rằng, thiếp thân là dạng nữ tử chân yếu tay mềm nên không dám giết người?”
Nói xong, Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, trong đôi mắt thanh lệ, nhu mỹ lại mang theo ý cười giễu cợt lạnh lẽo: “Trước hừng đông mà ta vẫn không lấy được hàng, ngài có thể thử xem?”
Lưu tam gia nắm chặt tay vịn, thở hổn hển không nói chuyện, Liễu Ngọc Như đứng dậy, đi tới chỗ Lưu tam gia, Cố Cửu Tư cầm chắc kiếm, thời khắc chờ ra tay, mà Liễu Ngọc Như lại bước chậm tựa như đi dạo trong sân vắng, nàng đi đến trước mặt Lưu tam gia rồi cúi đầu, nhìn xuống hắn nói: “Tam gia, ta cho ngài cái ý kiến đi, hiện tại ngài lập tức gửi một cái tin đến cho những người đã cùng đi cướp, để cho bọn họ mang hết hàng hóa đến núi Hổ Minh. Muốn chết, cũng không thể để một mình sơn trại núi Hổ Minh của ngài chết đi, đúng không? Ngài ngẫm lại, nếu là chỉ có các ngươi chết, người nhà các ngươi còn sống, những tên phỉ tặc hay bị núi Hổ Minh chèn ép, bọn họ sẽ bỏ qua cho người nhà các ngươi sao?”
“Tam gia……”
Nghe được lời này, người đứng bên ngoài đại sảnh lập tức lên tiếng.
Nhưng mà Lưu tam gia lại vẫn là không nói lời nào, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, hồi lâu, thấy hắn vẫn còn đang giãy giụa, Liễu Ngọc Như gật gật đầu nói: “Ta hiểu được. Ta nói sơn phỉ từ khi nào lại có đạo nghĩa như vậy, ngay cả địch nhân cũng muốn che chở, là ngươi không dám nói đúng không? Có thể làm cho Lưu tam gia ngài sợ hãi như vậy, là người của quan phủ đi?”
Sắc mặt của Lưu tam gia giật giật, Liễu Ngọc Như ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục nói: “Ta đoán cũng phải, quan phủ nội đấu với nhau, lấy dân chúng như chúng ta ra làm quân cờ, tam gia ngài không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ta lại rất rõ ràng. Nếu là người của quan phủ, vậy ngài cũng phải nghĩ rõ ràng, hôm nay nếu ngài nhất định phải làm một con chó tốt, vậy thiếp thân đành phải ra tay tàn nhẫn độc ác, chôn núi Hổ Minh của ngài vậy. Nhưng nếu là ngài có thể suy nghĩ kỹ lại, cái gì nên nói thì nói ra, cái gì nên làm thì làm đi, như vậy, việc tối nay, ta chẳng những có thể bỏ qua mà còn có thể bảo đảm ngươi không bị vị đứng đằng sau kia xử lý.”
“Ngươi chỉ là một thương nhân” Thanh âm của Lưu tam gia lạnh như băng, mở miệng nói “Lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy?”
“Ta là thương nhân, không sai” Liễu Ngọc Như cười nói “Nhưng là một thương nhân có thể xây dựng cả một thương đội từ U Châu đến Đông Đô, không có núi dựa, ngươi cho rằng ta dám làm?”
Lưu tam gia suy tư lời Liễu Ngọc Như nói, nhưng mà Liễu Ngọc Như cũng đã không còn tâm tư để phí với hắn, nàng nhìn Lưu tam gia, bình đạm mở miệng nói: “Tam gia, ta cũng không có nhiều thời gian để phí với ngài, từ giờ trở đi, ta đếm mười tiếng, sau mười tiếng đó, trong các ngươi phải có người đứng dậy đi báo tin, để cho bọn họ trả lại toàn bộ hàng hóa của ta. Còn sau mười tiếng mà vẫn không có ai đứng ra, ta cứ đếm thêm một tiếng thì giết một người, cho tới khi hừng đông.”
“Trước hừng đông mà hàng còn chưa về” Liễu Ngọc Như cười lạnh thành tiếng “Ta bảo đảm trên dưới núi Hổ Minh này, gà chó cũng không tha.”
“Ngươi dám!”
Lưu tam gia gầm thành tiếng: “Nhiều người như vậy, ta không tin ngươi dám một người cũng không để lại. Đến lúc đó…… Đến lúc đó……”
“Đến lúc đó thì thế nào?” Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn về phía Lưu tam gia “Ai cho ngươi lá gan mà lại dám đến chọc ta? Ta cho Vương Tư Viễn mười cái lá gan, hắn cũng không dám!”
Một tiếng gầm này làm cho tất cả mọi người đều kinh hách.
Vương Tư Viễn chính là ông trời của Vĩnh Châu, nhân vật mà Vương Tư Viễn cũng không dám đắc tội, người này……người này rốt cuộc là thần tiên ở chỗ nào vậy?
Lưu tam gia nhất thời cũng không chắc lời Liễu Ngọc Như nói là thật hay là giả, mà Liễu Ngọc Như đã bắt đầu đếm rồi.
“Mười, chín, tám……”
Nàng đếm rất nhanh, không có bất luận kéo dài hay là chần chờ gì, nội tâm của mọi người đều bắt đầu trở nên kinh hoàng, cảm giác này giống như là một cây kiếm treo ở trên đầu bọn họ, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Khi nàng đếm tới số ba, rốt cuộc đã có người chịu không nổi, đột nhiên quỳ xuống, hô lớn: “Ta đi! Đừng giết ta, ta đi!”
“Rất tốt” Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn về phía những người khác “Còn có người khác sao?”
“Ta, ta cũng đi!”
Trong đám người lục tục vang lên tiếng hô, Liễu Ngọc Như xác nhận thân phận của vài người, sau đó liền làm cho người nhà của bọn họ đứng dậy.
Nàng lựa chọn mấy người có vợ con, già trẻ, rồi cho người bưng một mâm bạc tới.
Mọi người thấy có nhiều bạc như vậy liền trợn tròn mắt, Liễu Ngọc Như nhìn mấy người kia, cười nói: “Các ngươi mang được hàng của ta, ta không chỉ thả người nhà của các ngươi, còn cho các ngươi một khoản tiền, đưa các ngươi ra khỏi Vĩnh Châu, cũng bảo đảm được sự an toàn của các ngươi. Các ngươi cứ yên tâm đi.”
Nghe được lời này, mấy người kia liền ngẩn người, một lát sau, bọn họ lập tức nói: “Dạ, chúng ta nhất định sẽ mang được hàng của ngài về!”
Sau khi nói xong, mấy người này lập tức xuất phát đi.
Lưu tam gia ngồi ở trên ghế, hắn giống như đang nghiêm túc suy tư chuyện gì, Liễu Ngọc Như quay đầu, ngồi vào ghế trên cùng, nhìn Lưu tam gia nói: “Thừa dịp trời còn chưa sáng, tam gia ngài vẫn còn rất nhiều thời gian để ngẫm lại chuyện khác.”
“Ngà……Ngươi muốn ta nghĩ cái gì?”
Lưu tam gia kịp thời sửa lại đúng xưng hô, hắn có chút chần chờ mở miệng. Liễu Ngọc Như nhắc nhở nói: “Ngẫm lại đợi tới ngày mai, ngươi nên làm sao để báo lại với quan phủ người phía sau màn là ai.”
Lưu tam gia nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, Liễu Ngọc Như nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ta nói, vị quan mà ngươi báo cho không phải là quan phủ của Vĩnh Châu, mà là khâm sai đại thần được triều đình phái xuống.”
Lưu tam gia ngẩn người, trong lòng lại đột nhiên có chút hoảng loạn, hắn tựa hồ đã hiểu được sự tự tin của Liễu Ngọc Như là từ đâu mà có.
Liễu Ngọc Như ám chỉ một chút xong liền ngừng, không hề nhiều lời, Thẩm Minh lại dẫn người đi mai phục ở bên ngoài, không bao lâu sau, liền nghe bên ngoài bắt đầu náo loạn lên, Liễu Ngọc Như thương lượng với Cố Cửu Tư ở bên cạnh: “Bên ngoài hẳn là không có vấn đề đi?”
“Không có việc gì.” Cố Cửu Tư trấn an nói “Chúng ta đã sớm chuẩn bị mai phục, A Minh vốn dĩ lại xuất thân là sơn phỉ, hắn quen thuộc tất cả cách thức của bọn họ, không cần lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư trấn an, nàng gật gật đầu, trời còn chưa sáng, Thẩm Minh liền mang theo đao, cả người nhuốm máu đi từ bên ngoài cửa đi vào, nói với Liễu Ngọc Như: “Đã xử lý sạch sẽ rồi ạ, tỷ ra kiểm tra hàng hóa xem.”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, phân phó một tiếng “Trói lại cả đi.” Sau đó liền vội vàng đi ra ngoài.
Hàng hóa được đặt chồng chất ở ngoài cửa, lúc này những người hộ tống hàng hóa ban đầu cũng tới cả, Liễu Ngọc Như cho người cầm sổ sách, một bên kiểm kê, một bên để vào trong rương, nhét xong rồi liền trực tiếp cho đưa đi.
Người của bọn họ nhiều nên kiểm kê thật sự rất nhanh, trước khi hừng đông đã chuyển hàng hóa tới bến tàu hết rồi, Liễu Ngọc Như cho người xếp những hàng hóa này lên những chiếc thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, nàng dõi theo thuyền nhỏ đi xa dần rồi biến mất trong sương sớm.
Chờ thuyền nhỏ biến mất ở nơi xa, Liễu Ngọc Như mới quay đầu cười cười với Cố Cửu Tư, nói: “Cố đại nhân, ta muốn đi báo quan.”
Cố Cửu Tư cười rộ lên, hắn chắp hai tay ở sau người, nhìn cô nương có đôi mắt như chứa đựng cả nắng sớm ở trước mặt, thanh âm cũng mềm đi vài phần: “Đi thôi, bản quan chủ trì công đạo cho nàng.”
Liễu Ngọc Như ứng thanh, quay đầu thì lại thấy Lạc Tử Thương vẫn đứng ở tại chỗ, nàng do dự một lát, sau đó liền bước lên phía trước, hành lễ với Lạc Tử Thương rồi nói: “Cảm tạ Lạc đại nhân.”
Lạc Tử Thương không có nhiều lời, hắn gật gật đầu, sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Cố Cửu Tư cùng với Lạc Tử Thương trở về phủ, bọn họ thay sang quan phục, Lạc Tử Thương tiếp tục đi lên sông trông coi, còn Cố Cửu Tư lại chạy tới phủ nha, lúc hắn đến phủ nha rồi liền bảo xe ngựa dừng lại, một mình hắn ngồi ở trong xe ngựa, chờ tin tức của Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như trói đám người Lưu tam gia lại với nhau, tổng cộng gần hơn một ngàn sơn phỉ, nàng đều cho người trói tất cả bọn họ lại rồi đưa đi phủ nha. Bọn họ đứng chen chúc ở bên ngoài phủ, dân chúng vừa thấy có nhiều người như vậy liền lập tức chạy lại xem, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, chờ phủ nha vừa mở cửa một cái, nàng lập tức cho người đẩy đơn kiện tới.
Sáng sớm Phó Bảo Nguyên vừa ngáp vừa đi tới phủ nha, mới vừa vào cửa, nha dịch liền trình lên đơn kiện rồi nói với Phó Bảo Nguyên: “Phó đại nhân, Cố Thiếu phu nhân tới cáo trạng.”
“Cáo trạng?”
Phó Bảo Nguyên có chút ngốc: “Cáo trạng cái gì?”
“Hôm qua hàng hóa của Cố Thiếu phu nhân bị sơn phỉ ở phụ cận bắt tay với nhau cướp, Cố Thiếu phu nhân dẫn người đi quét mười một trại ở ngay trong đêm, còn bắt tất cả sơn phỉ lại, hiện tại bọn họ đang bị trói ở bên ngoài, chỉ chờ ngài tuyên án nha!”
Nghe được lời này, Phó Bảo Nguyên há hốc mồm, hơn nửa ngày cũng chưa ngậm lại được.
Qua một hồi, ông ta mới lắp bắp nói: “Mười một…… Mười một cái trại á?”
Một đêm bình định mười một trại, loại tác phong hành sự này, quả thật là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nha dịch gật đầu, cau mày nói: “Chuyện này phải làm sao bây giờ ạ? Ngài biết, những người bên ngoài đó” nha dịch giơ giơ cằm về hướng đám người núi Hổ Minh “Đều là không dễ chọc nha.”
Phó Bảo Nguyên trầm mặt không nói chuyện, không bao lâu sau lại có một người nha dịch nữa chạy vội vào nói: “Đại nhân, ngài nhanh chút, Cố phu nhân đang thúc giục ở bên ngoài ạ.”
Phó Bảo Nguyên nghe xong, sau khi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc ông ta mới nói: “Đi thôi, đi thôi, lại có thể làm thế nào? Xem Vương đại nhân làm thế nào chứ.”
Nói rồi, Phó Bảo Nguyên nhanh chóng đội mũ cánh chuồn lên rồi vội vội vàng vàng chạy lên đại sảnh.
Tới đại sảnh, Phó Bảo Nguyên liền thấy Liễu Ngọc Như một mình đứng ở một bên, còn bên kia lại là một hàng bị cáo, kéo dài từ trong đại sảnh tới tít tận bên ngoài vẫn không thấy hết.
“Phó đại nhân” Liễu Ngọc Như lạnh giọng mở miệng “Hôm nay dân nữ muốn cáo trạng tổng cộng 1231 tên sơn phỉ do Lưu tam gia của núi Hổ Minh cầm đầu tội cướp đoạt tài sản, giết người cướp của, mong đại nhân minh xét!”
“A A” Phó Bảo Nguyên gật đầu nói “Cố phu nhân, người ngài cáo trạng quá nhiều, trong chốc lát sợ là thẩm vấn không hết, không bằng chúng ta trước bắt giữ hơn một ngàn tên sơn phỉ này lại, chậm rãi điều tra tội danh rõ ràng, rồi lại thẩm phán từng người được không?”
“Toàn bộ nghe đại nhân phân phó.”
Liễu Ngọc Như hành lễ, không có nửa phần ngăn cản, nhưng mà cũng chính lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nam trong trẻo: “Chậm đã!”
Phó Bảo Nguyên ngẩn người, mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy Cửu Tư thân mặc quan phục lụa tím thêu ngũ chương(*) của quan văn, eo đeo túi thêu cá vàng, dẫn theo người hầu đi từ bên ngoài vào.
Phó Bảo Nguyên lập tức tiến lên, hành lễ với Cố Cửu Tư rồi nói: “Cố đại nhân.”
“Phó đại nhân.” Cố Cửu Tư hành lễ, thần sắc bình đạm bảo “Quấy rầy Phó đại nhân làm việc rồi”
“Không quấy rầy, không quấy rầy,” Phó Bảo Nguyên nhanh chóng cười làm lành “Không biết Cố đại nhân là có chuyện gì?”
“Là như thế này” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về phía đám người Lưu tam gia ở bên cạnh, Lưu tam gia vừa nhìn thấy Cố Cửu Tư, thần sắc chợt cứng lại, rõ ràng là nhận ra được người này chính là nam nhân đứng ở phía sau Liễu Ngọc Như tối hôm qua. Cố Cửu Tư thấy thần sắc của hắn như vậy liền nở nụ cười, nói tiếp “Đêm qua có người gửi mật thư cho bản quan, bảo là quan phủ của Vĩnh Châu có mối quan hệ riêng với sơn phỉ của núi Hổ Minh. Cho nên Cố mỗ cảm thấy, án này giao cho Phó đại nhân thẩm tra, sợ là không ổn.”
Nghe được lời này, nụ cười của Phó Bảo Nguyên liền cứng ở trên mặt, một lát sau, ông ta mới thật cẩn thận nói: “Vậy ý của Cố đại nhân là?”
“Trước khi tại hạ tới đây, bệ hạ đã từng ban kiếm Thiên Tử cho tại hạ, trên đánh hôn quân dưới trảm gian thần, bản quan nếu đã nhận được tin mật của bá tánh, vậy tự nhiên sẽ không thể bỏ mặc. Trùng hợp là, vụ án ám sát bản quan lần trước cũng đã có manh mối rồi, bản quan nghĩ, nếu chuyện đã đều liên quan tới quan viên của Vĩnh Châu, không bằng tra xét chung luôn.”
“Cho nên” Cố Cửu Tư nhìn Phó Bảo Nguyên, nói thẳng “Án này, liền do bản quan tiếp quản đi.”
Phó Bảo Nguyên không nói chuyện, ông ta nhìn Cố Cửu Tư, sau một hồi, ông ta mới chậm rãi nói: “Cố đại nhân, án này liên quan đến phu nhân của ngài, nếu do ngài điều tra, sợ là không ổn.”
“Nhưng án này cũng liên quan đến quan viên của Vĩnh Châu” Cố Cửu Tư kiên trì nói “Do quan viên ở Vĩnh Châu điều tra, chỉ sợ là cũng không ổn.”
Hai người giằng co với nhau một hồi, sau đó Phó Bảo Nguyên mới miễn cưỡng cười rộ lên nói: “Nếu là đều không ổn, không bằng chúng ta báo lại cho thánh thượng, rồi để thánh thượng chỉ định một vị đại nhân lại đây, ngài thấy như thế nào?”
Cố Cửu Tư nhếch lên khóe miệng, gật đầu nói: “Ý hay.”
Phó Bảo Nguyên thở ra một hơi, ông ta lau mồ hôi rồi quay đầu nói: “Vậy những người này, đều nhốt lại hết đi.”
“Từ đã” Cố Cửu Tư giơ tay, nhàn nhạt nói “Những người này nếu để quan phủ Vĩnh Châu cho người trông giữ, bản quan sợ là sẽ xảy ra ngoài ý muốn, từ hôm nay trở đi, việc trông coi nhà tù, sẽ đều do người của bản quan phụ trách.”
Phó Bảo Nguyên nghe xong lời này cũng không có lên tiếng, Cố Cửu Tư đảo mắt nhìn ông ta: “Phó đại nhân, ta không phải là đang thương lượng với ông.”
Lời này là đã có ý cảnh cáo rồi, Phó Bảo Nguyên nghe ra ý tứ trong câu nói của Cố Cửu Tư, ông ta hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Dạ.”
Nhận được kết quả rồi, Cố Cửu Tư liền cho người đưa tất cả những sơn phỉ này đi xuống, sau đó liền phái thị vệ tới ngục giam, thay đổi hết những canh ngục hiện giờ.
Đợi sau khi làm xong tất cả, Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư cùng nhau đi về nhà, Liễu Ngọc Như không khỏi nói: “Quan viên mà bệ hạ phái xuống, nhanh nhất thì phải bao lâu mới đến?”
“Tin tức lần này, ta sẽ dùng tám trăm dặm kịch liệt(*) truyền về cho bệ hạ” Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi nói “Lâu nhất cũng là ba ngày để tin tức tới được kinh thành, đến lúc đó, quan viên bắt đầu xuất phát từ kinh thành, thì khoảng nửa tháng là có thể tới nơi.”
“Không sợ xảy ra phát sinh chuyện gì trong thời gian đó sao?”
Liễu Ngọc Như nhíu mày, Cố Cửu Tư châm chước nói: “Chỉ cần Lưu tam gia không chết, vậy thì sẽ không thay đổi.”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Canh ngục đã đổi thành người của Cố Cửu Tư, như vậy bọn họ là ở trong tay Cố Cửu Tư rồi. Cố Cửu Tư cũng mặc kệ sống chết của bọn họ, chỉ là lâu lâu lại cho Thẩm Minh đi trông bọn họ, thuyết phục Lưu tam gia một chút.
Lưu tam gia ở trong phòng giam từ hơn nửa tháng trước tới nay, đối tượng giao lưu duy nhất chính là Thẩm Minh, hắn không nhìn thấy những người khác, dần dần cũng liền ý thức được, ông trời ở Vĩnh Châu này, có lẽ là thật sự sắp thay đổi.
Nửa tháng sau, người được Phạm Hiên phân phó chạy được tới đây. Phạm Hiên dựa theo luật pháp nguyên bản mà sai khiến Hình Bộ Thượng Thư Lý Ngọc Xương tới. Lý Ngọc Xương vốn dĩ chỉ là một vị quân viên cấp thấp ở Hình Bộ của tiền triều, nhưng bởi vì không biết linh hoạt co duỗi, không giỏi kinh doanh, thế nên cho dù sau khi giải quyết được nhiều đại án thì vẫn không thể lên chức như cũ. Nhưng năng lực của người này xuất chúng, tính tình lại cương trực công chính, chức quan của hắn ở Hình Bộ không cao nhưng địa vị lại cực kỳ quan trọng, mỗi lần Hình Bộ gặp phải vụ án gì đã có chứng cứ xác thực nhưng khó xử lý thì bọn họ đều giao cho hắn, để hắn đi làm người xấu. Sau khi tân triều thành lập xong, Phạm Hiên lại thưởng thức phần chính trực này của hắn nên đã trực tiếp đề bạt hắn thành Hình Bộ Thượng Thư.
Lần này phái hắn lại đây, Cố Cửu Tư hiểu được, cũng là vì án này liên quan tới Liễu Ngọc Như, Phạm Hiên hy vọng Cố Cửu Tư có thể không bị liên lụy tới nhiều quá, cho nên mới đặc biệt chọn một người nổi tiếng là đầu đá như vậy lại đây. Như vậy bất luận kết quả là như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện lời đồn Cố Cửu Tư lạm dụng quyền riêng để bảo vệ Liễu Ngọc Như.
Ngày Lý Ngọc Xương tới Huỳnh Dương, xe ngựa chạy thẳng tới phủ nha, lập tức bắt đầu thẩm án, Cố Cửu Tư còn đang trông coi ở trên sông, đợi trở lại phủ đệ thì đã nghe Mộc Nam truyền tới tin tức, hắn rất là vui vẻ nói: “Đại nhân, Lưu tam gia khai rồi.”
Cố Cửu Tư nhướn mày, Mộc Nam đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Là Phó Bảo Nguyên.”
“Phó Bảo Nguyên?”
Cố Cửu Tư rất là kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy giống như cũng hợp tình hợp lý. Mộc Nam biết Cố Cửu Tư không nghĩ tới là Phó Bảo Nguyên nên liền giải thích kỹ càng tỉ mỉ: “Lưu tam gia nộp lên thư có ấn quan của Phó đại nhân, nói chính là bởi vì có ấn quan của Phó đại nhân nên hắn mới có thể liên hợp nhiều sơn trại cùng đi cướp hàng hóa của Thiếu phu nhân như vậy. Hơn nữa hắn còn vẽ ra được bộ dáng của Phó Tài, quản gia trong phủ của Phó đại nhân, hắn cũng không biết đây là quản gia của Phó đại nhân, sau khi vẽ ra xong, Lý đại nhân cho người đi tìm thì mới phát hiện là Phó quản gia.”
“Vậy Phó Tài kia đâu?”
Cố Cửu Tư lập tức truy vấn, Mộc Nam thở dài nói: “Chạy rồi ạ!”
“Chạy rồi?”
Cố Cửu Tư có chút kinh ngạc, Mộc Nam gật đầu nói: “Đúng vậy, Lý đại nhân cho người đi đến Phó gia bắt người, kết quả phát hiện người bị đã không thấy, Phó Bảo Nguyên nói Phó quản gia gần đây có xin nghỉ về quê, ngài nói xem lời này có ai tin nha? Ta nghe nói, người của Lý đại nhân hôm nay mới tra được, buổi sáng hôm nay còn thấy Phó Tài đứng ăn chén tào phớ ở cửa Phó phủ cơ.”
Cố Cửu Tư không nói gì, Mộc Nam thấy hắn trầm tư, không khỏi hô một tiếng: “Công tử?”
“Không có việc gì.”
Cố Cửu Tư hoàn hồn, nghĩ một hồi, hắn lại nói với Mộc Nam: “Ngươi cũng chạy nhanh đi phái nhiều người chút, nhất định phải tìm được Phó Tài trở về.”
Mộc Nam dạ thưa, quay đầu liền tìm người phân phó xuống dưới.
Ban đêm Cố Cửu Tư nằm ở trên giường, hắn lăn qua lộn lại, trằn trọc khó ngủ, Liễu Ngọc Như nhận ra được hắn bất an liền không khỏi nói: “Cửu Tư?”
“Ta không sao” Cố Cửu Tư vỗ vỗ tay nàng “Nàng ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, nàng lật người qua, ôm lấy Cố Cửu Tư từ phía sau rồi nhỏ giọng hỏi: “Đang sầu muộn cái gì vậy?”
“Hôm nay……” Cố Cửu Tư do dự mà nói “Lưu tam khai rồi, nói là Phó Bảo Nguyên sai sử hắn.”
“Ta biết.”
Liễu Ngọc Như ứng tiếng nói: “Phó Bảo Nguyên vốn cũng không phải là loại người tốt gì, phía sau ông ta hẳn là còn có người nữa. Hiện giờ bắt ông ta lại rồi tìm hiểu nguồn gốc, nói không chừng còn có thể moi Vương Tư Viễn ra.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, Liễu Ngọc Như tiếp tục phân tích nói: “Vương Hậu Thuần là cây đao của Vương Tư Viễn, chuyện hắn ám sát chàng, chứng cứ chúng ta đã nắm chắc trong tay, ngày mai chàng giao chứng cứ cho Lý Ngọc Xương xong thì Vương Hậu Thuần cũng coi như là bị phế đi, nhưng nếu chàng muốn hắn cắn ngược lại Vương Tư Viễn, thì chắc chắn là không có khả năng, coi như là vì Vương gia, hắn cũng không thể nào động cây đại thụ như Vương Tư Viễn. Chỉ cần Vương Tư Viễn không ngã, Vương Hậu Thuần bị xử, sợ là khó khăn liền pha đại. Nhưng Phó Bảo Nguyên thì không giống vậy, ông ta không có quyết tâm nhất định phải bảo vệ được Vương Tư Viễn, nếu muốn động Vương Tư Viễn thì chỉ có thể xuống tay từ Phó Bảo Nguyên.”
Cố Cửu Tư nhìn tấm màn mà không trả lời, Liễu Ngọc Như thấy hắn không thích hợp liền nhỏ giọng hỏi: “Cửu Tư?”
Cố Cửu Tư biết Liễu Ngọc Như nghi hoặc, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Nàng nói” hắn có chút do dự “Phó Bảo Nguyên hạ mệnh lệnh cho Lưu tam gia, vì sao lại cần ấn quan?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Không sợ Lưu tam gia coi đây là chứng cứ để áp chế ông ta sao?”
Nói xong, hắn tiếp tục phân tích: “Lúc trước Triệu Cửu là vì lấy được chữ ký của Vương Hậu Thuần mà còn phải đi một vòng lớn, đòi phòng ở của Vương Hậu Thuần, cuối cùng cũng là để cho ông ta ký cái chữ ở trên khế nhà. Vậy thì Phó Bảo Nguyên làm sao có thể ngốc như vậy, hạ loại mệnh lệnh này xong còn ấn cái dấu quan của mình ở bên trên bằng chứng?”
“Cho nên, chàng là hoài nghi Phó Bảo Nguyên bị hãm hại?”
Liễu Ngọc Như suy nghĩ lời nói của Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư không có lên tiếng.
Cho tới nay, Phó Bảo Nguyên đều đối nghịch với bọn họ, ông ta nịnh nọt, còn cực kỳ khéo đưa đẩy, nhìn thế nào cũng đều là người của Vương Tư Viễn.
Cố Cửu Tư thở dài, rốt cuộc nói: “Chờ ngày mai rồi mình kiểm tra lại.”
Nói xong, hắn ôm lấy Liễu Ngọc Như rồi trấn an nói: “Ngủ đi, ngày mai ta đi tìm Lý đại nhân nói chuyện.”
Hai người ôm nhau đi ngủ, chờ tới hừng đông, Cố Cửu Tư thay quan phục xong liền đi tới phủ nha tìm Lý Ngọc Xương.
Lúc hắn tới, Lý Ngọc Xương còn đang thẩm vấn người, sau khi bên ngoài thông báo cho hắn tiến vào xong, Lý Ngọc Xương rửa tay rồi đi tới thư phòng thì thấy Cố Cửu Tư đang nghiêm trang ngồi chờ ở trong, sau khi hai người chào hỏi lẫn nhau rồi, Lý Ngọc Xương liền dùng giọng nói bình tĩnh không mang theo một tia cảm xúc đặt câu hỏi: “Không biết Cố đại nhân có chuyện gì phải làm sao?”
“Tại hạ có chút đồ, muốn giao cho Lý đại nhân.”
Cố Cửu Tư nói rồi lấy ra cái hộp đựng bằng chứng liên quan của Vương Hậu Thuần, hắn bước lên phía trước, đẩy cái hộp qua, sau đó cung kính nói: “Lý đại nhân, ngài hẳn là biết chuyện lúc trước tại hạ bị ám sát ở trên đê, đây là tất cả tài liệu liên quan đến sự việc lần đó, ngài có thể xem qua.”
Lý Ngọc Xương không nói chuyện, hắn cầm chiếc hộp lại, sau khi mở ra, hắn cầm lấy từng tờ chứng cứ xem xét kỹ càng, một lát sau, liền quay sang nói với nha dịch, trực tiếp phát lệnh truy bắt: “Mang binh đến Vương phủ, bắt giữ Vương Hậu Thuần.”
Cố Cửu Tư thấy Lý Ngọc Xương hành động nhanh chóng như thế, trong lòng cũng cảm thấy hơi an ổn, hắn nghĩ lại nghĩ, sau đó nói tiếp: “Không biết án sơn phỉ đó đã tiến triển như thế nào rồi?”
Lý Ngọc Xương nghe được Cố Cửu Tư hỏi liền rõ ràng tâm tư, suy nghĩ của Cố Cửu Tư, hắn cũng không không vòng vo, nói thẳng: “Phó Tài?”
“Đúng vậy” Cố Cửu Tư quyết đoán nói “Không biết đã bắt được Phó Tài chưa?”
“Rồi.”
Lý Ngọc Xương gật gật đầu, Cố Cửu Tư vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, hắn ta có khai không?”
“Chết rồi.”
Lý Ngọc Xương trực tiếp ra tiếng trả lời, sắc mặt của Cố Cửu Tư lập tức cứng đờ, Lý Ngọc Xương lật xem tài liệu về Vương Hậu Thuần, âm sắc không hề có gợn sóng mà nói: “Sáng sớm hôm nay, chó săn phát hiện, ở ngoại ô, đào xuống ba thước đất.”
Hắn chỉ nói những từ ngữ mấu chốt nhưng Cố Cửu Tư lại hiểu được tất cả, tất nhiên là Lý Ngọc Xương dùng chó săn đi tìm người, sau đó tìm được thi thể của Phó Tài.
“Chết khi nào?”
Cố Cửu Tư nhanh chóng mở miệng hỏi, Lý Ngọc Xương cũng không dấu diếm, nói tiếp: “Đêm qua, bị độc chết.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng nữa, hắn nhíu chặt hai mày, Lý Ngọc Xương thấy Cố Cửu Tư không hỏi chuyện nữa liền ngẩng đầu lên, nghĩ một hồi, hắn mới trấn an nói: “Chứng cứ đầy đủ, không sao, Phó Bảo Nguyên đã bị bắt giữ.”
(*)Ngũ chương: “Chương” là một loại hoa văn thêu trên áo, có tổng cộng 12 “chương” là mặt trời, mặt trăng, sao, núi, rồng, hoa… Chỉ có người được Hoàng Thượng ban thưởng thêu “chương” thì mới được thêu hoa văn “chương” lên áo.
(*)Tám trăm dặm kịch liệt: (八百里加急): Về tám trăm dặm kịch liệt, mình cảm thấy cần phải giải thích kĩ hơn, vào thời cổ đại, ở trong thành trì của các châu đều có đặt trạm dịch để có thể kịp thời truyền đạt mệnh lệnh hay truyền báo quân tình khẩn cấp. Bình thường thì một ngày ngựa chỉ chạy khoảng 300, khi có tin khẩn cấp thì sẽ nâng lên thành “bốn trăm dặm kịch liệt” hay “sáu trăm dặm kịch liệt”, trong đó “tám trăm dặm kịch liệt” là nhanh nhất, bởi vì gặp phải tình huống này, ngựa chết trong quá trình đưa tin là chuyện bình thường, thậm chí có cả trường hợp người đưa tin cũng chết trong quá trình đưa tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.