Chương 158
Mặc Thư Bạch
09/02/2022
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ở đông đô đón năm mới xong, ngày hôm sau, Cố Cửu Tư đã phải lập tức khởi hành xuất phát đến Huỳnh Dương.
Lúc đầu Liễu Ngọc Như cũng có ý định muốn cùng đi với Cố Cửu Tư nhưng Giang Nhu và Tô Uyển đồng loạt ra mặt liên tục thuyết phục khuyên nhủ, nói Liễu Ngọc Như đang mang thai, không thể cứ đi theo Cố Cửu Tư bôn ba khắp nơi như trước đây nữa. Từ khi hai người ở bên cạnh nhau chưa bao giờ phải chia xa, nhưng lúc này Cố Cửu Tư nghĩ đến cơ thể Liễu Ngọc Như thực sự không thích hợp, cuối cùng vẫn quyết định để nàng ở lại Cố phủ để người trong nhà quan tâm chăm sóc.
Liễu Ngọc Như hiểu những lời Cố Cửu Tư nói cũng rất có lý, mặc dù trong không hơi không vui nhưng hai tháng ở Đông Đô này, bụng nàng càng ngày càng lớn, cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể để Cố Cửu Tư khởi hành một mình.
Cố Cửu Tư một mình chạy về Huỳnh Dương, đầu tiên là hỏi Tần Nam và Phó Bảo Nguyên tình hình công việc trong khoảng thời gian hắn vắng mặt như thế nào. Sau khi hắn rời khỏi Huỳnh Dương trở về Đông Đô, chuyện sửa sông liền do một tay Lạc Tử Thương tiếp quản, Tần Nam và Phó Bảo Nguyên ở bên cạnh giúp đỡ. Con người Lạc Tử Thương này, mặc dù tâm không tốt nhưng năng lực làm việc lại không thể nghi ngờ, đặc biệt hắn còn là một bậc thầy tinh thông thổ mộc kiến trúc, là một học trò đáng được tự hào của Cố Cửu Tư, về phương diện này mà nói, so với Cố Cửu Tư còn có phần mạnh hơn rất nhiều.
Cố Cửu Tư kiểm tra xem xét một vòng các bộ phận đã được sửa xong, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đốc thúc mọi người tiếp tục làm việc theo như kế hoạch đã định.
Sau Tết Âm Lịch không được bao lâu, Chu Diệp phụng mệnh vào kinh, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận, Diệp Thế An cùng đến Chu phủ thăm hỏi.
Chu Diệp đen hơn không ít nhưng nhìn qua lại rắn chắc cường tráng hơn rất nhiều, hắn dẫn theo Tần Uyển Chi đi ra chào hỏi mấy người rồi ngồi xuống cùng nhau trò chuyện một chút về tình hình biên giới.
“Lúc đầu ta vốn đã định trở về vào dịp Tết Âm Lịch, kết quả quân đội Bắc Lương nghĩ chúng ta sẽ lơ là phòng ngự để ăn Tết chào đón năm mới nên đã nhân cơ hội đánh lén một phen, cướp đoạt một thành nhỏ, vì thế Tết nhất ta cũng chí có thể canh giữ ở tiền tuyến mà thôi.’’
Nghe Chu Diệp giải thích nguyên nhân mình không trở về Đông Đô ăn tết, Liễu Ngọc Như thở dài nói: “Chúng ta có thể ở hậu phương bình yên sống một cuộc sống đầy đủ sung túc tất cả đều nhờ có những tướng sĩ như Chu đại ca đây bảo vệ biên giới.’’
“Chuyện này vốn dĩ là nhiệm vụ và sứ mệnh của ta mà.’’
Nói đến đây, Chu Diệp đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Lúc trước ta nghe nói bên này các ngươi đã xảy ra chuyện lớn, hình như Thẩm Minh đã đến U Châu?’’
Thẩm Minh xuất phát vào đầu tháng mười, lúc đó Cố Cửu Tư cũng đã cho người gửi thư cho Chu Diệp, Chu Diệp vừa đọc được thư đã quay trở về, vẫn chưa gặp được Thẩm Minh.
Diệp Thế An nghe hắn nói, vẻ mặt hơi nặng nề gật đầu: “Là bị lưu đày sung quân đến đó, được đến U Châu cũng là nhờ Bệ hạ khai ân, đến lúc đó còn nhờ huynh giúp đỡ hắn nhiều hơn.’’
Chu Diệp hiểu rõ gật đầu, Diệp Thế An cũng giải thích đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện cho hắn nghe, Chu Diệp cảm khái nói: “Không thể ngờ rằng ta chỉ mới rời khỏi nơi này nửa năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế.’’
Nói rồi, ánh mắt Chu Diệp nhìn về phía Liễu Ngọc Như, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: “Nhìn dáng vẻ này của đệ muội chắc có lẽ cũng không còn mấy tháng nữa là sinh nhỉ?’’
Nghe được những lời này, Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, cúi đầu dịu dàng nói: “Còn hơn bốn tháng nữa, nhưng tẩu tử…’’
Nàng càng chưa dứt lời đã nghe Tần Uyển Chi sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng đưa tay che bụng mình, Chu Diệp vội vàng nói: “Sao vậy?’’
Tần Uyển Chi nhíu mày, dường như đang cảm nhận, một lát sau, nàng quay đầu nhìn Chu Diệp đang hơi hoảng loạn, run rẩy nói: “Hình như… Hình như thiếp…Muốn…Muốn sinh!’’
Nghe vậy, trong ánh mắt Chu Diệp lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng ngoài mắt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, lập tức bế Tần Uyển Chi lên, nói với hạ nhân: “Nhanh, đi gọi bà mụ đến.’’
Nói rồi, Chu Diệp nhanh chóng ôm thê tử đi đến nội viện, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Diệp Vận do dự nói: “Chúng ta có nên về trước không?’’
“Không được.”
Liễu Ngọc Như lập tức bác bỏ, nhỏ giọng nói với hai huynh muội Diệp gia: “Chu phu nhân quản nội việc, với quan hệ của mấy người bọn họ sợ sẽ không thể quan tâm chu toàn, chúng ta phải ở đây nhìn một chút.’’
Nghe nói như vậy, Diệp Thế An và Diệp Vận lập tức nhớ đến những lời đồn liên quan đến Chu Diệp và Chu phu nhân, vốn dĩ Chu phu nhân đã toàn tâm toàn ý đề phòng Chu Diệp cướp đoạt vị trí của con trai mình, bây giờ Tần Uyển Chi sắp hạ sinh đứa con đầu lòng cho hắn, sợ rằng khúc mắc trong lòng Chu phu nhân càng sâu hơn.
Diệp Thế An gật đầu đồng ý, vì thế ba người không cần ai tiếp đón, cứ thế ở lại Chu gia cũng với Chu Diệp chờ Tần Uyển Chi sinh con.
Toàn bộ quá trình sinh nở Chu phu nhân không hề lộ diện dẫu chỉ một lần, thay vào đó Chu Cao Lãng lại vội vàng trở về nhìn tình hình một chút.
Tần Uyển Chi đau bụng chuyển dạ khoảng chừng một ngày mới bắt đầu sinh, Liễu Ngọc Như cho người đi mời ngự y trong cung đến đây trợ giúp, sau đó lại bảo người đi lấy đủ nhân sâm trong nhà cho Tần Uyển Chi ngậm để lấy thêm sức lực.
Nàng tiếp tục chỉ huy hạ nhân nấu nước nóng, từng chậu từng chậu bưng vào trong phòng.
Theo quan niệm thì Chu Diệp không được phép đi vào phòng sinh nên chỉ có Liễu Ngọc Như Diệp Vận đi vào xem xét tình hình và giúp đỡ một chút, Tần Uyển Chi là một người biết nhẫn nại kiềm chế, trong lúc sinh con không hề kêu rên một tiếng, Liễu Ngọc Như ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng nói: “Ta nghe nói sinh con rất đau đớn.’’
Tần Uyển Chi mồ hôi đầm đìa trên trán, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nói: “Tất nhiên là đau rồi.’’
Liễu Ngọc Như cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, ngạc nhiên nói: “Vậy tỷ cũng không cần phải gắng gượng nhẫn nhịn như thế này đâu.’’
Tần Uyển Chi khẽ mỉm cười, nàng ôm bụng, một cơn đau đớn lại ập đến, nàng không ngừng cắn răng thở hổn hển từng đợt từng đợt, đợi đến khi cơn đau dịu xuống, Tần Uyển Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài giải thích, gian nan giải thích: “A Diệp vẫn còn đang ở bên ngoài, ta không muốn dọa đến chàng ấy.’’
Nghe được những lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như bỗng nhiên trào dâng cảm giác thương tiếc cho Tần Uyển Chi. Nàng cảm thấy, so với Tần Uyển Chi, cuộc sống của mình, quả thực tốt hơn rất nhiều.
Không có mẹ chồng ngày ngày soi mói quấy nhiễu, còn Cố Cửu Tư cũng vì nàng mà không ngần ngại chống đỡ mọi khó khăn chông gai phía trước. Hai người bọn họ hoàn toàn không giống với Tần Uyển Chi và Chu Diệp, khó khăn của bọn họ là vì có lý tưởng có hoài bão nên dứt khoát xông pha trên con đường hiện thực nó, còn khó khăn của Chu Diệp và Tần Uyển Chi lại tựa như một nắm lông gà rải đầy mặt đất bên dưới lớp áo choàng lộng lẫy tuyệt đẹp ấy.
Mẫu thân đề phòng khắp nơi, vua tôi ngờ vực hiểu lầm, hai người bọn họ bỗng nhiên trở thành những quân cờ trên một bàn cờ lớn, lực bất tòng tâm để mặc người khác điều khiển vận mệnh của mình.
Từng cơn đau đớn chuyển dạ Tần Uyển Chi còn có thể nhẫn nại nhưng cho đến khi đứa nhỏ muốn ra ngoài, rốt cuộc nàng vẫn không thể chịu đựng được nữa, sợ hãi hét lên một tiếng, mà Chu Diệp ở bên ngoài nghe được tiếng hét sợ hãi này của Tần Uyển Chi cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa, lập tức xông vào phòng sinh. Hạ nhân hoảng hốt ôm lấy hắn, lo lắng nói: “Đại công tử, ngài không thể vào trong phòng sinh được…’’
“Cút ngay.’’
Chu Diệp đẩy mấy tên hạ nhân ra, trực tiếp xông vào, đập vào hắn hắn đầu tiên chính là cảnh tượng mặt đất bừa bãi, Tần Uyển Chi đau đớn nằm trên giường, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận ngồi bên cạnh nàng, Chu Diệp vội vàng đi đến bên giường, hai chân trở nên mềm nhũn, khụy gối quỳ trước mắt Tần Uyển Chi, hắn nắm chặt tay nàng, dường như rất đau đớn đưa tay đặt trên trán mình.
Trong lòng hắn bỗng nhiên trào dâng một cảm giác bất lực vô cùng sâu sắc.
Loại cảm giác bất lực này, trách nhiệm của một người làm con, của một bề tôi, của một người trượng phu đang không ngừng quấn chặt lấy hắn. Cả người hắn khẽ run rẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, bàn tay Tần Uyển Chi bị hắn nắm chặt, nàng như được tiếp thêm sức lực vô hình nào đó, trong tiếng hét chói tai không thể kìm nén được vang lên, đứa nhỏ bình an chào đời.
Nàng thở hổn hển tường ngụm từng ngụm, bên cánh vang lên tiếng khóc của đứa nhỏ, tất cả mọi người đều vây quanh đứa nhỏ, ngự ý cao hứng nói: “Là một vị công tử.’’
Nhưng Chu Diệp lại không hề để ý đến chuyện này, hắn tựa như được trút hết gánh nặng ngàn cân đang đè chặt lấy người mình, cúi người về phía Tần Uyển Chi, dán mặt lên trán nàng, nước mắt hòa cùng nước mắt của nàng.
“Vừa rồi ta thực sự rất sợ.’’
Chu Diệp nghẹn ngào lên tiếng, Tần Uyển Chi khẽ mỉm cười, yếu ớt nói: “Có gì phải sợ chứ?’’
“Ta sợ nàng rời bỏ ta mà đi.’’
Nghe được những lời này, Tần Uyển Chi đột nhiên không còn cảm thấy đau đớn nữa, Chu Diệp từ nhỏ đã trầm ổn hiểu chuyển, đã quen với sự chững chạc nói năng thận trọng, rất ít khi tỏ ra thất thố như vậy. Liễu Ngọc Như và Diệp Vận không tiện quấy rầy phu thê người ta tâm sự, nàng đi đến bên cạnh nhìn đứa nhỏ, xem bà vú nhẹ nhàng lau đi máu loãng trên người hắn, cầm khăn bọc hắn lại.
Tần Uyển Chi hơi mệt mỏi, Chu Diệp vẫn luôn ngồi bên cạnh nàng, nàng im lặng trong chốc lát rồi nắm chặt tay Chu Diệp, lẩm bẩm nói: “A Diệp, lúc nào chàng mới quay lại Đông Đô.’’
Cả người Chu Diệp cứng đờ, hắn không dám lên tiếng đáp lại nàng, Tần Uyển Chi cũng không truy hỏi đến cùng, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc này hắn mới nhớ đến con trai của mình, Chu Diệp đứng dậy đi đến bên cạnh nhìn, Diệp Vận đang trêu đùa đứa nhỏ, nhìn thấy Chu Diệp đến, nàng mỉm cười giap đứa nhỏ cho hắn nói: “Chu đại ca, huynh đặt tên cho đứa nhỏ đi?’’
Chu Diệp im lặng không nói gì, hắn cảm nhận đứa nhỏ đang được đưa đến trong tay mình, hắn ôm lấy con trai, nhìn nhóc con vẫn còn đang oa oa khóc lớn nhưng dần dần, như thể ý thức được điều gì đó, đứa nhỏ mênh mang mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Chu Diệp, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười, hai cánh tay mềm mại hồng hồng duỗi về phía Chu Diệp.
Chu Diệp nhìn con trai mình, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên rơi lệ, hắn hít một hơi thật sâu, giao đứa nhỏ cho Liễu Ngọc Như ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Làm phiền đệ muội trông đứa nhỏ giúp ta, ta đi ra ngoài một chuyến.’’
Vừa dứt lời, Chu Diệp đã lập tức xoay người ra ngoài, vội vàng đi về phía thư phòng của Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng đang nghị sự cùng với người khác ở trong thư phòng, nhìn thấy Chu Diệp cả người mang theo mùi máu tanh nồng đậm xông vào, hắn lập tức nhíu mày, nhìn Chu Diệp đang đứng ngoài cửa, bất mãn nói: “Nếu còn muốn gặp ta thì ít nhất cũng phải thay quần áo đi chứ, dáng vẻ như thế này còn ra thể thống gì nữa!’’
Nhưng Chu Diệp vẫn không lên tiếng, hắn cứ im lặng đứng ở đó, Chu Cao Lãng biết hắn có việc nhất định phải nói vào lúc này, cũng chỉ có thể mời mấy người bên cạnh rời đi trước.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai cha còn, Chu Cao Lãng rất bất mãn nói: “Có chuyện gì mà cứ phải lấy dáng vẻ này đến gặp ta?’’
Hắn vừa dứt lời đã thấy Chu Diệp quỳ xuống, sau đó dập đầu trên mặt đất một cái thật mạnh, phát ra một tiếng vang chói tai, hắn khàn giọng nói: “Nhi tử thỉnh cầu phụ thân, xin ngài hãy triệu ta trở về Đông Đô đi.’’
Chu Cao Lãng không nói gì, Chu Diệp tiếp tục nói: “Nhi tử không cần quyền cao lộc hậu, một chức quan nhỏ bát phẩm cũng được, thậm chí chỉ là một tên sai dịch cũng không sao, nếu như phụ nhân vẫn còn chưa thể yên tâm, sợ ta có tâm tư tranh đoạt vị trí của đệ đệ gì đó, vậy thì xin ngài hãy cắt tên ta ra khỏi gia phả Chu gia, để ta mang theo Uyển Chi và đứa nhỏ ra ngoài tự mình mưu sinh kiếm sống cũng được.’’
Chu Cao Lãng nghe được những lời Chu Diệp nói, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Chu Diệp nhìn thấy Chu Cao Lãng im lặng không nói lời nào, một mực quỳ dưới đất không chịu đứng lên, cả người run rẩy, đau khổ bật khóc thành tiếng: “Phụ thân, mặc dù nhi tử không phải là huyết mạch của ngài, nhưng từ tấm bé ta do một tay ngài nuôi nấng dạy bảo trưởng thành, từ lúc ngài còn tay trắng chưa có sự nghiệp, ngài làm việc bên ngoài, nhi tử ở nhà lo liệu mọi chuyện, ngài cần tiền, nhi tử buôn bán, ngài cần quyền, nhi tử làm quan. Cứ như thế trong suốt hơn hai mươi năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, tại sao trái tim ngài có thể cứng như đá, vì đề phòng con trai mình, nhất định phải làm cho nhi tử vợ con ly tán, ép nhi tử đến tình cảnh như vậy sao?’’
Chu Diệp nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Chu Cao Lãng, những cảm xúc vẫn luôn đè nén trong lòng mình bỗng nhiên bùng nổ: “Huyết mạch quan trọng như thế sao, bởi vì ta không phải là huyết mạch của ngài cho nên trong suốt hai mươi năm qua, ngài dưỡng dục ta, bồi dưỡng ta, ta hiếu kính ngài, bầu bạn với người, tất cả đều không phải là tình cảm, đều không được xem là gì sao?’’
“Thực ra con và Uyển Chi có thể ở bên nhau.’’ Chu Cao Lãng nghe vậy, hắn suy tư nói: “Bây giờ hai đứa đã có con, chỉ cần để đứa nhỏ lại Đông Đô thì Uyển Chi có thể đi đến U Châu với con, không phải tốt sao?’’
“Vậy đứa nhỏ thì sao?’’ Chu Diệp lạnh lùng nhìn Chu Cao Lãng: “Bây giờ nó còn nhỏ như thế, Uyển Chi có thể yên tâm rời đi sao? Cứ xem như là có thể đi, vậy phu thê chúng ta đi rồi, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ở lại Đông Đô, ai sẽ chăm sóc nó?’’
“Còn có mẫu thân…’’
“Bà ta cũng được xem là mẫu thân ta sao?’’ Chu Diệp phẫn nộ gầm lên: ‘’Nếu như bà ta thực sự xem ta như nhi tử của mình, tại sao ta lại không thể nhẫn nhịn được mà đến nước này! Ngài cho rằng chỉ muốn ở bên cạnh Uyển Chi thôi sao? Là bởi vì ta biết, ta biết nàng ở trong Chu gia Đông Đô này phải chịu biết bao cay đắng và uất ức! Ta thân là một người trượng phu,” Chu Diệp nghẹn ngào nhìn Chu Cao Lãng, “Sao có thể vờ như không biết không hỏi trong khi biết rõ thê tử mình đang phải chịu khổ, thân là một người cha, biết rõ con trai ở lại ở này đồng nghĩa với việc gì mà vẫn để nó ở lại? Đây được xem là ở lại cái gì chứ?’’
“Cái này gọi là từ bỏ! Là từ bỏ đấy!kêu từ bỏ!”
Nghe Chu Diệp nói, Chu Cao Lãng rũ mắt xuống, hắn chăm chú nhìn tách trà trước mặt mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vậy con muốn Chu gia phải làm sao bây giờ?’’
Chu Diệp ngẩn người, Chu Cao Lãng tựa hồ là làm cái gì quyết định, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Diệp, bình tĩnh nói: “Con cho rằng ta đang đề phòng con? Nếu ta đề phòng con thì năm xưa tại sao lại phải dạy dỗ con, phải bồi dưỡng con, phải một tay nuôi con trưởng thành như bây giờ? Nếu ta để ý dòng máu đang chảy trong người con thì năm đó tìm một cái cớ dễ dàng khiến con chết ngoài ý muốn không phải tốt hơn sao?’’
Những lời này khiến Chu Diệp hoàn toàn ngây ngẩn, Chu Cao Lãng bật cười: ‘’Chẳng lẽ con tưởng rằng ta không giết con là bởi vì năm xưa biết con sẽ làm nên nghiệp lớn, có thể giúp ta lấy được tiền về sao?’’
“Con vẫn còn trẻ.’’ Chu Cao Lãng lắc đầu: ‘’Ta để con đến U Châu không phải là vì đề phòng con mà là muốn chừa lại một con đường cho Chu gia chúng ta.’’
“Ta không hiểu……”
“Thân thể Phạm thúc thúc của con sắp không được nữa rồi.’’ Chu Cao Lãng hạ giọng: ‘’Lúc trước ta đã từng khuyên hắn nên lập hậu lập phi sinh thêm mấy đứa nhỏ, nhưng hắn vẫn giữ tình cảm chung thủy của mình với thê tử quá cố, kiên trì không chịu. Ta tiếp tục khuyên hắn nên dạy dỗ Ngọc nhi thật tốt, nhưng hắn lại không nỡ xuống tay, lúc đó ta rốt ruột, nóng lòng nhúng tay vào rất nhiều chuyện khiến cho Ngọc nhi vô cùng chán ghét ta, nếu chúng ta vẫn còn ở U Châu, hắn ghét cũng chỉ ghét mà thôi, nhưng bây giờ thì sao ?’’
Chu Cao Lãng nhìn Chu Diệp: ‘’Hắn là Thái tử, là vua của Đại Hạ trong tương lai, trong tay ta cầm bình quyền, với tính cách của hắn, một khi đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, con cho rằng sẽ như thế nào?’’
‘’Nếu ta không giao quyền, sợ rằng lúc nào hắn cũng nghĩ ta muốn mưu triều soán vị, nhưng nếu ta giao binh quyền, với tính cách của hắn, Chu gia chúng ta còn ai có thể tồn tại trên cõi đời này?’’
“Ta điều còn đến U Châu nhậm chức, để cho con nắm binh quyền vùng biên giới, chính là hy vọng một ngày nào đó nếu Chu gia ở Đông Đô chúng ta thực sự xảy ra chuyện, ít nhất con còn có thể sống được. Chỉ cần con vẫn còn nắm binh quyền, bọn họ mới có thể ném chuột sợ vỡ bình, không dám tùy tiện làm bậy làm bạ. A Diệp, con ở U Châu, không phải chỉ vì một mình con, mà còn là vì ta, vì Uyển Chi, vì mẫu thân và vì toàn bộ Chu gia.’’
“Con cho rằng bây giờ ta đang ở vị trí dưới một người trên vạn người này, làm bạn chi giao cùng với Bệ hạ thì Chu gia chúng ta có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ta nói cho con biết…’’ Chu Cao Lãng nghiêm túc nhìn Chu Diệp: ‘’Chu gia, sớm đã như trứng chồng lên nhau, tựa như đi trên băng mỏng. Ta với đệ đệ con ở Đông Đô chính là lấy tính mạng của mình đặt cược ở nơi này, bây giờ con còn khóc lóc muốn cầu xin ta trở về, trở về làm cái gì, muốn cùng nhau chịu chết ư?’’
“Con cho rằng tại sao mẫu thân con lại đối xử không tốt với con? Đó là vì nàng biết, nếu như một ngày nào đó tai họa ập đến trên đầu Chu gia chúng ta thì con chính là người có khả năng sống sót nhiều nhất. Nàng ấy không cam lòng.’’
Chu Diệp ngơ ngác nhìn Chu Cao Lãng, Chu Cao Lãng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: ‘’Con là đứa con do một tay ta nuôi lớn, A Diệp, hơn hai mươi năm qua, con vẫn luôn là sự kiêu ngạo tự hào của ta. Vốn dĩ ta không có ý định nói cho con biết những lời này sớm như thế đâu, con không thể kiên nhẫn, nhưng nếu hôm nay con đã nói như vậy, ta chỉ còn cách nói cho con biết tất cả.’’
“Trở về U Châu đi thôi, con phải làm ra vẻ trung thành và tận tâm, cứ để nhược điểm này ở lại Đông Đô, đừng bao giờ đề cập đến chuyện muốn mang gia quyến của mình rời khỏi đây thêm một lần nào nữa, làm như thế chỉ khiến Bệ hạ nghi kỵ mà thôi, sau đó con phải tiếp tục chờ đợi.’’
“Phải chờ đến bao giờ?’’
‘’Chờ đến khi… ‘’Chu Cao Lãng bình tĩnh mở miệng: ‘’Thái tử sinh hạ con nối dõi.’’
‘’Hoặc là…’’ Chu Cao Lãng quay đầu lại nhìn diệp chu ‘’Chu gia chúng ta, xung đột bạo lực.’’
Chu Diệp không nói gì, Chu Cao Lãng rũ mắt, nhàn nhạt nói: ‘’Ta biết con để ý đến mẫu thân con, ta sẽ nói chuyện lại với nàng thật tốt, sau này cũng sẽ để Liễu Ngọc Như đến phủ bầu bạn với Uyển Chi, con yên tâm rồi chứ?’’
Chu Diệp nghe vậy, hắn im lặng một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng đã từ bỏ, thấp giọng nói: ‘’Xin nghe theo phụ thân phân phó.’’
‘’A Diệp,’’ Chu Cao Lãng nhìn dáng vẻ của hắn, hơi mệt mỏi: ‘’Những trả giá bây giờ của con chắc chắn sẽ không uổng công vô ích, tương lai sau này, tất cả đều là của con.’’
‘’Phụ thân.’’ Chu Diệp bình tĩnh lên tiếng, ‘’Nhi tử làm những việc này, chưa bao giờ là kết quả gì đó, mong ước của ta rất đơn giản, nếu trước kia là nước non thanh bình, bách tính ấm no thì bây giờ nhi tử chỉ có một hy vọng…’’
Hắn chăm chú nhìn Chu Cao Lãng, nghiêm túc mở miệng: ‘’Nhi tử chỉ hy vọng, thê tử của ta, con trai của ta, ngài, mẫu thân, đệ đệ, một nhà chúng ta có thể bình an sống một đời, thế là đủ rồi.’’
Chu Cao Lãng không lên tiếng, hắn nhìn người thiếu niên đã bị thực tế mãi dũa nhuệ khí, tinh luyện sự sắc sảo gân guốc trước mặt mình, nhưng dường như cũng không hề khác biệt so với quá khứ là bao.
Hắn vẫn luôn kính cẩn nghe lời, hiếu kính cha mẹ, khiến tốn chính trực, hắn là một người huynh trưởng tốt, hăng hái giúp đỡ mọi người, hắn chưa bao giờ là người xấu.
Chu Cao Lãng thở dài một tiếng, khoát khoát tay với hắn: ‘’Con đi đi.’’
Chu Diệp cũng kính hành lễ lui ra, chờ đến khi trở lại nội viện một lần nữa, Liễu Ngọc Như đã cho người sắp xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đấy, Chu Diệp đón lấy đứa nhỏ từ trong tay Liễu Ngọc Như, hắn nhìn con trai mình, đứa nhỏ chuyện gì cũng không biết, yên ổn ngủ say sưa.
‘’Huynh đặt tên đi.’’ Liễu Ngọc Như nhẹ giọng nói: ‘’Vừa rồi chúng ta trêu đùa hắn cũng không biết nên gọi gì mới phải.’’
Chu Diệp nhìn đứa nhỏ trong ngực mình, một lúc sâu sau mới mở miệng nói: ‘’Tư Quy.’’
Chu Tư Quy*.
(Tư: Nhớ nhung, tưởng niệm, muốn… ; Quy: Quay về trở về.)
Chu Diệp chỉ ở lại Đông Đô hơn mười ngày, Tần Uyển Chi còn chưa hết tháng ở cữ hắn đã phải xuất phát lên đường. Trước đó hắn đã dặn dò Liễu Ngọc Như nếu rảnh rỗi không có chuyện gì thì nhờ nàng sang chăm sóc trò chuyện với Tần Uyển Chi nhiều hơn một chút, Liễu Ngọc Như đồng ý, thường xuyên đến Chu gia thăm Tần Uyển Chi với Diệp Vận.
Ba nữ nhân ở Đông Đô thường xuyên tán gẫu trò chuyện, ngoài trừ chuyện làm ăn của Liễu Ngọc Như và Diệp Vận hay những việc vặt vãnh thường ngày thì cũng là chuyện của mấy nam nhân kia.
Chu Diệp thường xuyên viết thư cho Tần Uyển Chi, trong thư còn hay nhắc đến chuyện của Thẩm Minh, nghe nói Thẩm Minh đến U Châu đã tình nguyện xung quân, lúc đầu Chu Diệp không đồng ý, nơi đó đều là các tù nhân phạm trọng tội tạo thành một đội ngũ chuyên môn dùng để làm bia đỡ đạn, lại nhóm binh lính dẫn đầu xông về phía trước, nguy hiểm quá lớn. Nhưng Thẩm Minh kiên trì muốn vào, Chu Diệp cũng không còn cách nào khác.
Mỗi lần Diệp Vận nghe Tần Uyển Chi kể lại chuyện của Thẩm Minh từ miệng Tần Uyển Chi đều cảm thấy người trong bức thư kia không hề giống Thẩm Minh chút nào. Người kia trầm ổn thông minh hơn rất nhiều so với Thẩm Minh trong trí nhớ của nàng.
Nghe nói hắn đã bắt đầu đọc sách, mỗi buổi tối trong doanh trướng, khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, hắn sẽ lấy bình pháp cơ bản ra để đọc.
Lúc đầu đọc cũng không thể hiểu, sau đó biết được sách lược binh pháp, sau nữa đã có thể nói rõ đạo lý đâu vào đấy.
Dần dần chẳng biết từ lúc nào Diệp Vận nàng đã tạo thành thói quen với việc quan tâm để ý đến chuyện người nào đó, rồi cộng thêm Liễu Ngọc Như giựt giây nàng viết cho Thẩm Minh một lá thư, lá thư kia nàng viết đi viết lại, suy nghĩ thay đổi thật nhiều lần, cuối cùng mới bị Liễu Ngọc Như ép buộc phải gửi đi.
Sau khi lá thư được gửi đi, nửa tháng sau, nàng đã nhận được thư hồi âm. Nét chữ trong thư không được đẹp lắm nhưng cũng được xem là ngay ngắn đều đặn, có thể nhìn ra được người viết tì bút rất nặng, mỗi một chữ được viết ra đều nghiêm túc và kiềm chế.
Không nói bất cứ điều gì thừa thãi, quy củ trả lời từng vấn đề của Diệp Vận trước đó, không hề nói một câu không nên nói, hỏi một câu không nên hỏi. Tựa như lá thư này không phải là do Thẩm Minh viết nhưng từng nét chữ nhìn qua có vẻ cực kỳ trịnh trọng kia lại cho thấy thực sự là hắn viết.
Hai người cứ thế không đầu không đuôi gửi thư cho nhau, khác với sự kiềm chế thủ lễ của bọn họ, những lá thư của Cố Cửu Tư lại càn rỡ suồng sã đến nhường nào.
Với việc sửa chữa Hoàng Hà, thương đội của Liễu Ngọc Như càng lúc càng tăng lên, lợi nhuận từ thương đội không hề ít, không chỉ bắt đầu thu thu lợi nhuận ngay từ tháng đầu tiên mà còn khiến cho tiền vốn của những mặt hàng mà nàng buôn bán khác giảm xuống, toàn bộ thu nhập đã tăng hơn phần trăm so với tháng trước.
Theo thời gian, thanh danh các cửa hàng của Liễu Ngọc Như càng vang dội, các cửa hàng lớn nhỏ khắp nơi đều gửi hàng hóa cho thương đội của Liễu thị vận chuyển thông thương buôn bán qua lại đến nơi khác.
Tiền chảy vào như nước, Liễu Ngọc Như bắt đầu mua đất đai theo như kế hoạch ban đầu, mở rộng các chi nhánh cửa hàng, Thần Tiên hương và Hoa Dung cũng đã hoàn thành mục tiêu tự cung cấp toàn bộ quy trình từ nguyên liệu thô đến bán hàng, nguyên liệu được kiểm soát, tiền vốn cũng giảm hơn rất nhiều.
Công việc làm ăn càng tốt, thương đội cần vận chuyển thông thương hàng hóa càng thường xuyên hơn, mà việc gửi thư về nhà của Cố Cửu Tư cũng càng thuận lợi, gần như mỗi ngày đều có một bức thư được gửi về từ Huỳnh Dương.
Khoảng tháng tư, Liễu Ngọc Như đã sắp tới thời gian sinh nở, nàng gửi tin cho Cố Cửu Tư nói thời gian dự sinh, Cố Cửu Tư lại vẫn chưa hồi âm.
Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng không khỏi mà có chút lo lắng Cố Cửu Tư xảy ra chuyện, vừa lo lắng liền kinh động hài tử trong bụng, lúc ấy Liễu Ngọc Như đang ở trong phòng, liền cảm giác bụng một trận đau nhức đánh úp, nàng hít ngược một hơi khí lạnh, Ấn Hồng bên cạnh thấy vậy vội đỡ lấy nàng nói: “Phu nhân làm sao vậy?”
Liễu Ngọc Như chờ trận đau đớn kia tạm hoãn, nàng đỡ chính mình, đâu vào đấy nói: “Đi kêu ngự y và bà mụ tới đây, thông báo cho bà bà và mẫu thân ta, khả năng ta sắp sinh rồi”
Nghe được lời này, Ấn Hồng ngẩn người, theo sau hoang mang rối loạn trả lời, chạy nhanh kêu người làm theo lệnh của Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như tuy là sản phụ, nhưng dị thường trầm ổn, nàng chỉ huy người đỡ nàng đến phòng sinh, sau đó hô hấp có quy luật giảm bớt đau đớn. Không bao lâu sau, Giang Nhu cùng Tô Uyển liền vội vàng chạy tới, nhìn bộ dáng của Liễu Ngọc Như, Giang Nhu nhanh chóng hỏi Liễu Ngọc Như tình huống như thế nào, Liễu Ngọc Như rõ ràng lại thong thả nói ra cảm thụ của mình, Giang Nhu gật gật đầu nói: “Sợ là còn phải chịu đau một trận nữa, con ăn chút gì đi, để tí nữa còn lấy sức để sinh”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, không trong chốc lát, bà mụ liền vào trong phòng, lại một lát sau, Hà ngự y cũng tới rồi.
Hà ngự y đến thời điểm, Cố Lãng Hoa cùng Diệp Thế An Diệp Vận cũng đã chạy tới, quả thật là náo nhiệt vô cùng. Ngay cả Lý Ngọc Xương cùng đồng sự vừa mới từ Hình bộ ra nghe tin cũng tới thăm. Hơn nữa Tần Uyển Chi và một số vị phu nhân có quan hệ tốt với Liễu Ngọc Như cũng đuổi lại đây, cho dù Cố Cửu Tư không ở, Liễu Ngọc Như sinh đứa nhỏ này lại một chút cũng không cô đơn, thậm chí có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Lúc Liễu Ngọc Như ở trong phòng sinh, còn có thể nghe thấy bên ngoài người cắn hạt dưa nói chuyện phiếm thanh âm, còn có một ít âm thanh pháp tắc cầu bình an hỗn loạn, nàng cũng không biết nhóm người này là tới xem náo nhiệt vẫn là lo lắng nàng, vừa sinh vừa dở khóc dở cười.
Nàng sinh đến nửa đêm, vô cùng đau đớn, lúc đau nhất, liền nhớ tới Cố Cửu Tư. Cuộc đời nàng lần đầu tiên có chút oán trách Cố Cửu Tư, nàng vì hắn mà phải chịu đau chịu khổ như vậy, hắn thì tốt rồi, xa tít ở Hoàng Hà vì nước vì dân, nửa điểm đau cũng không phải chịu.
Liễu Ngọc Như vừa nghĩ vừa cảm thấy tủi thân, nàng rất muốn mắng vài tiếng, lại sợ lãng phí sức lực, lý trí khiến nàng im lặng không nói nhưng vẫn khẽ tức giận thở dốc. Tô Uyển ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Liễu Ngọc Như, cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, nước mắt cũng chảy xuống, nghẹn ngào nói: ‘’Nếu lần này là một nhỉ tử thì tốt rồi, tránh cho lại bị đau đớn như thế này một lần nữa. Cố Cửu Tư cũng thật là, vào những lúc thế này lại không ở bên cạnh con, một mình con…’’
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên âm thành ồn ào.
Lúc này Cố Cửu Tư dẫn Mộc Nam gấp gáp xông thẳng vào cửa Cố gia, Mộc Nam đuổi theo Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: ‘’Công tử, ngài khẽ khàng thôi, chúng ta đang lén lút trở về…’’
Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Cố Cửu Tư chạy như điên về phía nội viện, vừa chạy vừa hét lớn: ‘’Ngọc Như, ta đã về rồi ! Ta về ở bên cạnh nàng đây!’’
Trong lúc đau đớn, Liễu Ngọc Như hoảng hốt nghe được giọng nói của Cố Cửu Tư, nàng nắm chặt ống tay áo, thở hổn hển quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cửu.
Mà Cố Cửu Tư vọt đến nội viện, hừng hực khí thể mở cửa nội viện ra thì đạp vào mắt hắn lại là một đám người đang vô cùng náo nhiệt đứng trong sân viện, quay đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Cửu Tư bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, vô thức nói: ‘’Mấy người tụ tập đông như thế ở trong nhà ta làm gì vậy?’’
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Lý Ngọc Xương.
Nhưng người khác thì thôi đi, nhưng Thượng Thư Hình Bộ ở trong nhà hắn, Cố Cửu Tư cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt.
Vẻ mặt Lý Ngọc Xương vô cùng bình thản, bình tĩnh trả lời: ‘’Liễu phu nhân đang sinh con.’’
Lời này càng khiến cho Cố Cửu Tư càng thêm khó hiểu, lập tức nói: ‘’Đúng rồi, thể tử ta sinh con, nhưng mấy người đến đây đông như thế làm gì?’’
Lời này làm Cố Cửu Tư càng thêm khó hiểu, hắn lập tức nói: “Đúng rồi, ta phu nhân sinh hài tử, các ngươi nhiều người như vậy ở nhà ta làm cái gì?”
“Đến đây thăm hỏi Ngọc Như sinh con.’’
Diệp Vận mở miệng, ánh mắt Cố Cửu Tư nhìn về phía nàng, sau đó nhìn thấy ngồi bên cạnh Diệp Vận là các quản sự của Thần Tiên hương, mà ngồi một bên khác là Vân Vân, ngồi bên Vân Vân cũng là các quản sự của Hoa Dung.
Phía sau nhóm người này còn có một đám người mặc quần áo kỳ quái đang nhảy đến nhảy lui làm pháp, tay khuơ chiêng miệng lẩm bẩn câu thần chú, khiến bầu không khí trong sân vô cùng náo nhiệt.
Cố Cửu Tư cảm thấy hơi hoang mang.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc mình trở về tham gia buổi tụ họp kỳ quái này hay là ở bên cạnh thê tử sinh con nữa.
Lúc đầu Liễu Ngọc Như cũng có ý định muốn cùng đi với Cố Cửu Tư nhưng Giang Nhu và Tô Uyển đồng loạt ra mặt liên tục thuyết phục khuyên nhủ, nói Liễu Ngọc Như đang mang thai, không thể cứ đi theo Cố Cửu Tư bôn ba khắp nơi như trước đây nữa. Từ khi hai người ở bên cạnh nhau chưa bao giờ phải chia xa, nhưng lúc này Cố Cửu Tư nghĩ đến cơ thể Liễu Ngọc Như thực sự không thích hợp, cuối cùng vẫn quyết định để nàng ở lại Cố phủ để người trong nhà quan tâm chăm sóc.
Liễu Ngọc Như hiểu những lời Cố Cửu Tư nói cũng rất có lý, mặc dù trong không hơi không vui nhưng hai tháng ở Đông Đô này, bụng nàng càng ngày càng lớn, cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể để Cố Cửu Tư khởi hành một mình.
Cố Cửu Tư một mình chạy về Huỳnh Dương, đầu tiên là hỏi Tần Nam và Phó Bảo Nguyên tình hình công việc trong khoảng thời gian hắn vắng mặt như thế nào. Sau khi hắn rời khỏi Huỳnh Dương trở về Đông Đô, chuyện sửa sông liền do một tay Lạc Tử Thương tiếp quản, Tần Nam và Phó Bảo Nguyên ở bên cạnh giúp đỡ. Con người Lạc Tử Thương này, mặc dù tâm không tốt nhưng năng lực làm việc lại không thể nghi ngờ, đặc biệt hắn còn là một bậc thầy tinh thông thổ mộc kiến trúc, là một học trò đáng được tự hào của Cố Cửu Tư, về phương diện này mà nói, so với Cố Cửu Tư còn có phần mạnh hơn rất nhiều.
Cố Cửu Tư kiểm tra xem xét một vòng các bộ phận đã được sửa xong, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đốc thúc mọi người tiếp tục làm việc theo như kế hoạch đã định.
Sau Tết Âm Lịch không được bao lâu, Chu Diệp phụng mệnh vào kinh, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận, Diệp Thế An cùng đến Chu phủ thăm hỏi.
Chu Diệp đen hơn không ít nhưng nhìn qua lại rắn chắc cường tráng hơn rất nhiều, hắn dẫn theo Tần Uyển Chi đi ra chào hỏi mấy người rồi ngồi xuống cùng nhau trò chuyện một chút về tình hình biên giới.
“Lúc đầu ta vốn đã định trở về vào dịp Tết Âm Lịch, kết quả quân đội Bắc Lương nghĩ chúng ta sẽ lơ là phòng ngự để ăn Tết chào đón năm mới nên đã nhân cơ hội đánh lén một phen, cướp đoạt một thành nhỏ, vì thế Tết nhất ta cũng chí có thể canh giữ ở tiền tuyến mà thôi.’’
Nghe Chu Diệp giải thích nguyên nhân mình không trở về Đông Đô ăn tết, Liễu Ngọc Như thở dài nói: “Chúng ta có thể ở hậu phương bình yên sống một cuộc sống đầy đủ sung túc tất cả đều nhờ có những tướng sĩ như Chu đại ca đây bảo vệ biên giới.’’
“Chuyện này vốn dĩ là nhiệm vụ và sứ mệnh của ta mà.’’
Nói đến đây, Chu Diệp đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Lúc trước ta nghe nói bên này các ngươi đã xảy ra chuyện lớn, hình như Thẩm Minh đã đến U Châu?’’
Thẩm Minh xuất phát vào đầu tháng mười, lúc đó Cố Cửu Tư cũng đã cho người gửi thư cho Chu Diệp, Chu Diệp vừa đọc được thư đã quay trở về, vẫn chưa gặp được Thẩm Minh.
Diệp Thế An nghe hắn nói, vẻ mặt hơi nặng nề gật đầu: “Là bị lưu đày sung quân đến đó, được đến U Châu cũng là nhờ Bệ hạ khai ân, đến lúc đó còn nhờ huynh giúp đỡ hắn nhiều hơn.’’
Chu Diệp hiểu rõ gật đầu, Diệp Thế An cũng giải thích đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện cho hắn nghe, Chu Diệp cảm khái nói: “Không thể ngờ rằng ta chỉ mới rời khỏi nơi này nửa năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế.’’
Nói rồi, ánh mắt Chu Diệp nhìn về phía Liễu Ngọc Như, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: “Nhìn dáng vẻ này của đệ muội chắc có lẽ cũng không còn mấy tháng nữa là sinh nhỉ?’’
Nghe được những lời này, Liễu Ngọc Như hơi xấu hổ, cúi đầu dịu dàng nói: “Còn hơn bốn tháng nữa, nhưng tẩu tử…’’
Nàng càng chưa dứt lời đã nghe Tần Uyển Chi sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng đưa tay che bụng mình, Chu Diệp vội vàng nói: “Sao vậy?’’
Tần Uyển Chi nhíu mày, dường như đang cảm nhận, một lát sau, nàng quay đầu nhìn Chu Diệp đang hơi hoảng loạn, run rẩy nói: “Hình như… Hình như thiếp…Muốn…Muốn sinh!’’
Nghe vậy, trong ánh mắt Chu Diệp lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng ngoài mắt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, lập tức bế Tần Uyển Chi lên, nói với hạ nhân: “Nhanh, đi gọi bà mụ đến.’’
Nói rồi, Chu Diệp nhanh chóng ôm thê tử đi đến nội viện, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Diệp Vận do dự nói: “Chúng ta có nên về trước không?’’
“Không được.”
Liễu Ngọc Như lập tức bác bỏ, nhỏ giọng nói với hai huynh muội Diệp gia: “Chu phu nhân quản nội việc, với quan hệ của mấy người bọn họ sợ sẽ không thể quan tâm chu toàn, chúng ta phải ở đây nhìn một chút.’’
Nghe nói như vậy, Diệp Thế An và Diệp Vận lập tức nhớ đến những lời đồn liên quan đến Chu Diệp và Chu phu nhân, vốn dĩ Chu phu nhân đã toàn tâm toàn ý đề phòng Chu Diệp cướp đoạt vị trí của con trai mình, bây giờ Tần Uyển Chi sắp hạ sinh đứa con đầu lòng cho hắn, sợ rằng khúc mắc trong lòng Chu phu nhân càng sâu hơn.
Diệp Thế An gật đầu đồng ý, vì thế ba người không cần ai tiếp đón, cứ thế ở lại Chu gia cũng với Chu Diệp chờ Tần Uyển Chi sinh con.
Toàn bộ quá trình sinh nở Chu phu nhân không hề lộ diện dẫu chỉ một lần, thay vào đó Chu Cao Lãng lại vội vàng trở về nhìn tình hình một chút.
Tần Uyển Chi đau bụng chuyển dạ khoảng chừng một ngày mới bắt đầu sinh, Liễu Ngọc Như cho người đi mời ngự y trong cung đến đây trợ giúp, sau đó lại bảo người đi lấy đủ nhân sâm trong nhà cho Tần Uyển Chi ngậm để lấy thêm sức lực.
Nàng tiếp tục chỉ huy hạ nhân nấu nước nóng, từng chậu từng chậu bưng vào trong phòng.
Theo quan niệm thì Chu Diệp không được phép đi vào phòng sinh nên chỉ có Liễu Ngọc Như Diệp Vận đi vào xem xét tình hình và giúp đỡ một chút, Tần Uyển Chi là một người biết nhẫn nại kiềm chế, trong lúc sinh con không hề kêu rên một tiếng, Liễu Ngọc Như ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng nói: “Ta nghe nói sinh con rất đau đớn.’’
Tần Uyển Chi mồ hôi đầm đìa trên trán, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nói: “Tất nhiên là đau rồi.’’
Liễu Ngọc Như cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, ngạc nhiên nói: “Vậy tỷ cũng không cần phải gắng gượng nhẫn nhịn như thế này đâu.’’
Tần Uyển Chi khẽ mỉm cười, nàng ôm bụng, một cơn đau đớn lại ập đến, nàng không ngừng cắn răng thở hổn hển từng đợt từng đợt, đợi đến khi cơn đau dịu xuống, Tần Uyển Chi đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài giải thích, gian nan giải thích: “A Diệp vẫn còn đang ở bên ngoài, ta không muốn dọa đến chàng ấy.’’
Nghe được những lời này, trong lòng Liễu Ngọc Như bỗng nhiên trào dâng cảm giác thương tiếc cho Tần Uyển Chi. Nàng cảm thấy, so với Tần Uyển Chi, cuộc sống của mình, quả thực tốt hơn rất nhiều.
Không có mẹ chồng ngày ngày soi mói quấy nhiễu, còn Cố Cửu Tư cũng vì nàng mà không ngần ngại chống đỡ mọi khó khăn chông gai phía trước. Hai người bọn họ hoàn toàn không giống với Tần Uyển Chi và Chu Diệp, khó khăn của bọn họ là vì có lý tưởng có hoài bão nên dứt khoát xông pha trên con đường hiện thực nó, còn khó khăn của Chu Diệp và Tần Uyển Chi lại tựa như một nắm lông gà rải đầy mặt đất bên dưới lớp áo choàng lộng lẫy tuyệt đẹp ấy.
Mẫu thân đề phòng khắp nơi, vua tôi ngờ vực hiểu lầm, hai người bọn họ bỗng nhiên trở thành những quân cờ trên một bàn cờ lớn, lực bất tòng tâm để mặc người khác điều khiển vận mệnh của mình.
Từng cơn đau đớn chuyển dạ Tần Uyển Chi còn có thể nhẫn nại nhưng cho đến khi đứa nhỏ muốn ra ngoài, rốt cuộc nàng vẫn không thể chịu đựng được nữa, sợ hãi hét lên một tiếng, mà Chu Diệp ở bên ngoài nghe được tiếng hét sợ hãi này của Tần Uyển Chi cũng không thể kiềm chế bản thân được nữa, lập tức xông vào phòng sinh. Hạ nhân hoảng hốt ôm lấy hắn, lo lắng nói: “Đại công tử, ngài không thể vào trong phòng sinh được…’’
“Cút ngay.’’
Chu Diệp đẩy mấy tên hạ nhân ra, trực tiếp xông vào, đập vào hắn hắn đầu tiên chính là cảnh tượng mặt đất bừa bãi, Tần Uyển Chi đau đớn nằm trên giường, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận ngồi bên cạnh nàng, Chu Diệp vội vàng đi đến bên giường, hai chân trở nên mềm nhũn, khụy gối quỳ trước mắt Tần Uyển Chi, hắn nắm chặt tay nàng, dường như rất đau đớn đưa tay đặt trên trán mình.
Trong lòng hắn bỗng nhiên trào dâng một cảm giác bất lực vô cùng sâu sắc.
Loại cảm giác bất lực này, trách nhiệm của một người làm con, của một bề tôi, của một người trượng phu đang không ngừng quấn chặt lấy hắn. Cả người hắn khẽ run rẩy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, bàn tay Tần Uyển Chi bị hắn nắm chặt, nàng như được tiếp thêm sức lực vô hình nào đó, trong tiếng hét chói tai không thể kìm nén được vang lên, đứa nhỏ bình an chào đời.
Nàng thở hổn hển tường ngụm từng ngụm, bên cánh vang lên tiếng khóc của đứa nhỏ, tất cả mọi người đều vây quanh đứa nhỏ, ngự ý cao hứng nói: “Là một vị công tử.’’
Nhưng Chu Diệp lại không hề để ý đến chuyện này, hắn tựa như được trút hết gánh nặng ngàn cân đang đè chặt lấy người mình, cúi người về phía Tần Uyển Chi, dán mặt lên trán nàng, nước mắt hòa cùng nước mắt của nàng.
“Vừa rồi ta thực sự rất sợ.’’
Chu Diệp nghẹn ngào lên tiếng, Tần Uyển Chi khẽ mỉm cười, yếu ớt nói: “Có gì phải sợ chứ?’’
“Ta sợ nàng rời bỏ ta mà đi.’’
Nghe được những lời này, Tần Uyển Chi đột nhiên không còn cảm thấy đau đớn nữa, Chu Diệp từ nhỏ đã trầm ổn hiểu chuyển, đã quen với sự chững chạc nói năng thận trọng, rất ít khi tỏ ra thất thố như vậy. Liễu Ngọc Như và Diệp Vận không tiện quấy rầy phu thê người ta tâm sự, nàng đi đến bên cạnh nhìn đứa nhỏ, xem bà vú nhẹ nhàng lau đi máu loãng trên người hắn, cầm khăn bọc hắn lại.
Tần Uyển Chi hơi mệt mỏi, Chu Diệp vẫn luôn ngồi bên cạnh nàng, nàng im lặng trong chốc lát rồi nắm chặt tay Chu Diệp, lẩm bẩm nói: “A Diệp, lúc nào chàng mới quay lại Đông Đô.’’
Cả người Chu Diệp cứng đờ, hắn không dám lên tiếng đáp lại nàng, Tần Uyển Chi cũng không truy hỏi đến cùng, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc này hắn mới nhớ đến con trai của mình, Chu Diệp đứng dậy đi đến bên cạnh nhìn, Diệp Vận đang trêu đùa đứa nhỏ, nhìn thấy Chu Diệp đến, nàng mỉm cười giap đứa nhỏ cho hắn nói: “Chu đại ca, huynh đặt tên cho đứa nhỏ đi?’’
Chu Diệp im lặng không nói gì, hắn cảm nhận đứa nhỏ đang được đưa đến trong tay mình, hắn ôm lấy con trai, nhìn nhóc con vẫn còn đang oa oa khóc lớn nhưng dần dần, như thể ý thức được điều gì đó, đứa nhỏ mênh mang mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Chu Diệp, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười, hai cánh tay mềm mại hồng hồng duỗi về phía Chu Diệp.
Chu Diệp nhìn con trai mình, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại đột nhiên rơi lệ, hắn hít một hơi thật sâu, giao đứa nhỏ cho Liễu Ngọc Như ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Làm phiền đệ muội trông đứa nhỏ giúp ta, ta đi ra ngoài một chuyến.’’
Vừa dứt lời, Chu Diệp đã lập tức xoay người ra ngoài, vội vàng đi về phía thư phòng của Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng đang nghị sự cùng với người khác ở trong thư phòng, nhìn thấy Chu Diệp cả người mang theo mùi máu tanh nồng đậm xông vào, hắn lập tức nhíu mày, nhìn Chu Diệp đang đứng ngoài cửa, bất mãn nói: “Nếu còn muốn gặp ta thì ít nhất cũng phải thay quần áo đi chứ, dáng vẻ như thế này còn ra thể thống gì nữa!’’
Nhưng Chu Diệp vẫn không lên tiếng, hắn cứ im lặng đứng ở đó, Chu Cao Lãng biết hắn có việc nhất định phải nói vào lúc này, cũng chỉ có thể mời mấy người bên cạnh rời đi trước.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai cha còn, Chu Cao Lãng rất bất mãn nói: “Có chuyện gì mà cứ phải lấy dáng vẻ này đến gặp ta?’’
Hắn vừa dứt lời đã thấy Chu Diệp quỳ xuống, sau đó dập đầu trên mặt đất một cái thật mạnh, phát ra một tiếng vang chói tai, hắn khàn giọng nói: “Nhi tử thỉnh cầu phụ thân, xin ngài hãy triệu ta trở về Đông Đô đi.’’
Chu Cao Lãng không nói gì, Chu Diệp tiếp tục nói: “Nhi tử không cần quyền cao lộc hậu, một chức quan nhỏ bát phẩm cũng được, thậm chí chỉ là một tên sai dịch cũng không sao, nếu như phụ nhân vẫn còn chưa thể yên tâm, sợ ta có tâm tư tranh đoạt vị trí của đệ đệ gì đó, vậy thì xin ngài hãy cắt tên ta ra khỏi gia phả Chu gia, để ta mang theo Uyển Chi và đứa nhỏ ra ngoài tự mình mưu sinh kiếm sống cũng được.’’
Chu Cao Lãng nghe được những lời Chu Diệp nói, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Chu Diệp nhìn thấy Chu Cao Lãng im lặng không nói lời nào, một mực quỳ dưới đất không chịu đứng lên, cả người run rẩy, đau khổ bật khóc thành tiếng: “Phụ thân, mặc dù nhi tử không phải là huyết mạch của ngài, nhưng từ tấm bé ta do một tay ngài nuôi nấng dạy bảo trưởng thành, từ lúc ngài còn tay trắng chưa có sự nghiệp, ngài làm việc bên ngoài, nhi tử ở nhà lo liệu mọi chuyện, ngài cần tiền, nhi tử buôn bán, ngài cần quyền, nhi tử làm quan. Cứ như thế trong suốt hơn hai mươi năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, tại sao trái tim ngài có thể cứng như đá, vì đề phòng con trai mình, nhất định phải làm cho nhi tử vợ con ly tán, ép nhi tử đến tình cảnh như vậy sao?’’
Chu Diệp nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Chu Cao Lãng, những cảm xúc vẫn luôn đè nén trong lòng mình bỗng nhiên bùng nổ: “Huyết mạch quan trọng như thế sao, bởi vì ta không phải là huyết mạch của ngài cho nên trong suốt hai mươi năm qua, ngài dưỡng dục ta, bồi dưỡng ta, ta hiếu kính ngài, bầu bạn với người, tất cả đều không phải là tình cảm, đều không được xem là gì sao?’’
“Thực ra con và Uyển Chi có thể ở bên nhau.’’ Chu Cao Lãng nghe vậy, hắn suy tư nói: “Bây giờ hai đứa đã có con, chỉ cần để đứa nhỏ lại Đông Đô thì Uyển Chi có thể đi đến U Châu với con, không phải tốt sao?’’
“Vậy đứa nhỏ thì sao?’’ Chu Diệp lạnh lùng nhìn Chu Cao Lãng: “Bây giờ nó còn nhỏ như thế, Uyển Chi có thể yên tâm rời đi sao? Cứ xem như là có thể đi, vậy phu thê chúng ta đi rồi, nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ở lại Đông Đô, ai sẽ chăm sóc nó?’’
“Còn có mẫu thân…’’
“Bà ta cũng được xem là mẫu thân ta sao?’’ Chu Diệp phẫn nộ gầm lên: ‘’Nếu như bà ta thực sự xem ta như nhi tử của mình, tại sao ta lại không thể nhẫn nhịn được mà đến nước này! Ngài cho rằng chỉ muốn ở bên cạnh Uyển Chi thôi sao? Là bởi vì ta biết, ta biết nàng ở trong Chu gia Đông Đô này phải chịu biết bao cay đắng và uất ức! Ta thân là một người trượng phu,” Chu Diệp nghẹn ngào nhìn Chu Cao Lãng, “Sao có thể vờ như không biết không hỏi trong khi biết rõ thê tử mình đang phải chịu khổ, thân là một người cha, biết rõ con trai ở lại ở này đồng nghĩa với việc gì mà vẫn để nó ở lại? Đây được xem là ở lại cái gì chứ?’’
“Cái này gọi là từ bỏ! Là từ bỏ đấy!kêu từ bỏ!”
Nghe Chu Diệp nói, Chu Cao Lãng rũ mắt xuống, hắn chăm chú nhìn tách trà trước mặt mình, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vậy con muốn Chu gia phải làm sao bây giờ?’’
Chu Diệp ngẩn người, Chu Cao Lãng tựa hồ là làm cái gì quyết định, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Diệp, bình tĩnh nói: “Con cho rằng ta đang đề phòng con? Nếu ta đề phòng con thì năm xưa tại sao lại phải dạy dỗ con, phải bồi dưỡng con, phải một tay nuôi con trưởng thành như bây giờ? Nếu ta để ý dòng máu đang chảy trong người con thì năm đó tìm một cái cớ dễ dàng khiến con chết ngoài ý muốn không phải tốt hơn sao?’’
Những lời này khiến Chu Diệp hoàn toàn ngây ngẩn, Chu Cao Lãng bật cười: ‘’Chẳng lẽ con tưởng rằng ta không giết con là bởi vì năm xưa biết con sẽ làm nên nghiệp lớn, có thể giúp ta lấy được tiền về sao?’’
“Con vẫn còn trẻ.’’ Chu Cao Lãng lắc đầu: ‘’Ta để con đến U Châu không phải là vì đề phòng con mà là muốn chừa lại một con đường cho Chu gia chúng ta.’’
“Ta không hiểu……”
“Thân thể Phạm thúc thúc của con sắp không được nữa rồi.’’ Chu Cao Lãng hạ giọng: ‘’Lúc trước ta đã từng khuyên hắn nên lập hậu lập phi sinh thêm mấy đứa nhỏ, nhưng hắn vẫn giữ tình cảm chung thủy của mình với thê tử quá cố, kiên trì không chịu. Ta tiếp tục khuyên hắn nên dạy dỗ Ngọc nhi thật tốt, nhưng hắn lại không nỡ xuống tay, lúc đó ta rốt ruột, nóng lòng nhúng tay vào rất nhiều chuyện khiến cho Ngọc nhi vô cùng chán ghét ta, nếu chúng ta vẫn còn ở U Châu, hắn ghét cũng chỉ ghét mà thôi, nhưng bây giờ thì sao ?’’
Chu Cao Lãng nhìn Chu Diệp: ‘’Hắn là Thái tử, là vua của Đại Hạ trong tương lai, trong tay ta cầm bình quyền, với tính cách của hắn, một khi đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, con cho rằng sẽ như thế nào?’’
‘’Nếu ta không giao quyền, sợ rằng lúc nào hắn cũng nghĩ ta muốn mưu triều soán vị, nhưng nếu ta giao binh quyền, với tính cách của hắn, Chu gia chúng ta còn ai có thể tồn tại trên cõi đời này?’’
“Ta điều còn đến U Châu nhậm chức, để cho con nắm binh quyền vùng biên giới, chính là hy vọng một ngày nào đó nếu Chu gia ở Đông Đô chúng ta thực sự xảy ra chuyện, ít nhất con còn có thể sống được. Chỉ cần con vẫn còn nắm binh quyền, bọn họ mới có thể ném chuột sợ vỡ bình, không dám tùy tiện làm bậy làm bạ. A Diệp, con ở U Châu, không phải chỉ vì một mình con, mà còn là vì ta, vì Uyển Chi, vì mẫu thân và vì toàn bộ Chu gia.’’
“Con cho rằng bây giờ ta đang ở vị trí dưới một người trên vạn người này, làm bạn chi giao cùng với Bệ hạ thì Chu gia chúng ta có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ta nói cho con biết…’’ Chu Cao Lãng nghiêm túc nhìn Chu Diệp: ‘’Chu gia, sớm đã như trứng chồng lên nhau, tựa như đi trên băng mỏng. Ta với đệ đệ con ở Đông Đô chính là lấy tính mạng của mình đặt cược ở nơi này, bây giờ con còn khóc lóc muốn cầu xin ta trở về, trở về làm cái gì, muốn cùng nhau chịu chết ư?’’
“Con cho rằng tại sao mẫu thân con lại đối xử không tốt với con? Đó là vì nàng biết, nếu như một ngày nào đó tai họa ập đến trên đầu Chu gia chúng ta thì con chính là người có khả năng sống sót nhiều nhất. Nàng ấy không cam lòng.’’
Chu Diệp ngơ ngác nhìn Chu Cao Lãng, Chu Cao Lãng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: ‘’Con là đứa con do một tay ta nuôi lớn, A Diệp, hơn hai mươi năm qua, con vẫn luôn là sự kiêu ngạo tự hào của ta. Vốn dĩ ta không có ý định nói cho con biết những lời này sớm như thế đâu, con không thể kiên nhẫn, nhưng nếu hôm nay con đã nói như vậy, ta chỉ còn cách nói cho con biết tất cả.’’
“Trở về U Châu đi thôi, con phải làm ra vẻ trung thành và tận tâm, cứ để nhược điểm này ở lại Đông Đô, đừng bao giờ đề cập đến chuyện muốn mang gia quyến của mình rời khỏi đây thêm một lần nào nữa, làm như thế chỉ khiến Bệ hạ nghi kỵ mà thôi, sau đó con phải tiếp tục chờ đợi.’’
“Phải chờ đến bao giờ?’’
‘’Chờ đến khi… ‘’Chu Cao Lãng bình tĩnh mở miệng: ‘’Thái tử sinh hạ con nối dõi.’’
‘’Hoặc là…’’ Chu Cao Lãng quay đầu lại nhìn diệp chu ‘’Chu gia chúng ta, xung đột bạo lực.’’
Chu Diệp không nói gì, Chu Cao Lãng rũ mắt, nhàn nhạt nói: ‘’Ta biết con để ý đến mẫu thân con, ta sẽ nói chuyện lại với nàng thật tốt, sau này cũng sẽ để Liễu Ngọc Như đến phủ bầu bạn với Uyển Chi, con yên tâm rồi chứ?’’
Chu Diệp nghe vậy, hắn im lặng một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng đã từ bỏ, thấp giọng nói: ‘’Xin nghe theo phụ thân phân phó.’’
‘’A Diệp,’’ Chu Cao Lãng nhìn dáng vẻ của hắn, hơi mệt mỏi: ‘’Những trả giá bây giờ của con chắc chắn sẽ không uổng công vô ích, tương lai sau này, tất cả đều là của con.’’
‘’Phụ thân.’’ Chu Diệp bình tĩnh lên tiếng, ‘’Nhi tử làm những việc này, chưa bao giờ là kết quả gì đó, mong ước của ta rất đơn giản, nếu trước kia là nước non thanh bình, bách tính ấm no thì bây giờ nhi tử chỉ có một hy vọng…’’
Hắn chăm chú nhìn Chu Cao Lãng, nghiêm túc mở miệng: ‘’Nhi tử chỉ hy vọng, thê tử của ta, con trai của ta, ngài, mẫu thân, đệ đệ, một nhà chúng ta có thể bình an sống một đời, thế là đủ rồi.’’
Chu Cao Lãng không lên tiếng, hắn nhìn người thiếu niên đã bị thực tế mãi dũa nhuệ khí, tinh luyện sự sắc sảo gân guốc trước mặt mình, nhưng dường như cũng không hề khác biệt so với quá khứ là bao.
Hắn vẫn luôn kính cẩn nghe lời, hiếu kính cha mẹ, khiến tốn chính trực, hắn là một người huynh trưởng tốt, hăng hái giúp đỡ mọi người, hắn chưa bao giờ là người xấu.
Chu Cao Lãng thở dài một tiếng, khoát khoát tay với hắn: ‘’Con đi đi.’’
Chu Diệp cũng kính hành lễ lui ra, chờ đến khi trở lại nội viện một lần nữa, Liễu Ngọc Như đã cho người sắp xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đấy, Chu Diệp đón lấy đứa nhỏ từ trong tay Liễu Ngọc Như, hắn nhìn con trai mình, đứa nhỏ chuyện gì cũng không biết, yên ổn ngủ say sưa.
‘’Huynh đặt tên đi.’’ Liễu Ngọc Như nhẹ giọng nói: ‘’Vừa rồi chúng ta trêu đùa hắn cũng không biết nên gọi gì mới phải.’’
Chu Diệp nhìn đứa nhỏ trong ngực mình, một lúc sâu sau mới mở miệng nói: ‘’Tư Quy.’’
Chu Tư Quy*.
(Tư: Nhớ nhung, tưởng niệm, muốn… ; Quy: Quay về trở về.)
Chu Diệp chỉ ở lại Đông Đô hơn mười ngày, Tần Uyển Chi còn chưa hết tháng ở cữ hắn đã phải xuất phát lên đường. Trước đó hắn đã dặn dò Liễu Ngọc Như nếu rảnh rỗi không có chuyện gì thì nhờ nàng sang chăm sóc trò chuyện với Tần Uyển Chi nhiều hơn một chút, Liễu Ngọc Như đồng ý, thường xuyên đến Chu gia thăm Tần Uyển Chi với Diệp Vận.
Ba nữ nhân ở Đông Đô thường xuyên tán gẫu trò chuyện, ngoài trừ chuyện làm ăn của Liễu Ngọc Như và Diệp Vận hay những việc vặt vãnh thường ngày thì cũng là chuyện của mấy nam nhân kia.
Chu Diệp thường xuyên viết thư cho Tần Uyển Chi, trong thư còn hay nhắc đến chuyện của Thẩm Minh, nghe nói Thẩm Minh đến U Châu đã tình nguyện xung quân, lúc đầu Chu Diệp không đồng ý, nơi đó đều là các tù nhân phạm trọng tội tạo thành một đội ngũ chuyên môn dùng để làm bia đỡ đạn, lại nhóm binh lính dẫn đầu xông về phía trước, nguy hiểm quá lớn. Nhưng Thẩm Minh kiên trì muốn vào, Chu Diệp cũng không còn cách nào khác.
Mỗi lần Diệp Vận nghe Tần Uyển Chi kể lại chuyện của Thẩm Minh từ miệng Tần Uyển Chi đều cảm thấy người trong bức thư kia không hề giống Thẩm Minh chút nào. Người kia trầm ổn thông minh hơn rất nhiều so với Thẩm Minh trong trí nhớ của nàng.
Nghe nói hắn đã bắt đầu đọc sách, mỗi buổi tối trong doanh trướng, khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, hắn sẽ lấy bình pháp cơ bản ra để đọc.
Lúc đầu đọc cũng không thể hiểu, sau đó biết được sách lược binh pháp, sau nữa đã có thể nói rõ đạo lý đâu vào đấy.
Dần dần chẳng biết từ lúc nào Diệp Vận nàng đã tạo thành thói quen với việc quan tâm để ý đến chuyện người nào đó, rồi cộng thêm Liễu Ngọc Như giựt giây nàng viết cho Thẩm Minh một lá thư, lá thư kia nàng viết đi viết lại, suy nghĩ thay đổi thật nhiều lần, cuối cùng mới bị Liễu Ngọc Như ép buộc phải gửi đi.
Sau khi lá thư được gửi đi, nửa tháng sau, nàng đã nhận được thư hồi âm. Nét chữ trong thư không được đẹp lắm nhưng cũng được xem là ngay ngắn đều đặn, có thể nhìn ra được người viết tì bút rất nặng, mỗi một chữ được viết ra đều nghiêm túc và kiềm chế.
Không nói bất cứ điều gì thừa thãi, quy củ trả lời từng vấn đề của Diệp Vận trước đó, không hề nói một câu không nên nói, hỏi một câu không nên hỏi. Tựa như lá thư này không phải là do Thẩm Minh viết nhưng từng nét chữ nhìn qua có vẻ cực kỳ trịnh trọng kia lại cho thấy thực sự là hắn viết.
Hai người cứ thế không đầu không đuôi gửi thư cho nhau, khác với sự kiềm chế thủ lễ của bọn họ, những lá thư của Cố Cửu Tư lại càn rỡ suồng sã đến nhường nào.
Với việc sửa chữa Hoàng Hà, thương đội của Liễu Ngọc Như càng lúc càng tăng lên, lợi nhuận từ thương đội không hề ít, không chỉ bắt đầu thu thu lợi nhuận ngay từ tháng đầu tiên mà còn khiến cho tiền vốn của những mặt hàng mà nàng buôn bán khác giảm xuống, toàn bộ thu nhập đã tăng hơn phần trăm so với tháng trước.
Theo thời gian, thanh danh các cửa hàng của Liễu Ngọc Như càng vang dội, các cửa hàng lớn nhỏ khắp nơi đều gửi hàng hóa cho thương đội của Liễu thị vận chuyển thông thương buôn bán qua lại đến nơi khác.
Tiền chảy vào như nước, Liễu Ngọc Như bắt đầu mua đất đai theo như kế hoạch ban đầu, mở rộng các chi nhánh cửa hàng, Thần Tiên hương và Hoa Dung cũng đã hoàn thành mục tiêu tự cung cấp toàn bộ quy trình từ nguyên liệu thô đến bán hàng, nguyên liệu được kiểm soát, tiền vốn cũng giảm hơn rất nhiều.
Công việc làm ăn càng tốt, thương đội cần vận chuyển thông thương hàng hóa càng thường xuyên hơn, mà việc gửi thư về nhà của Cố Cửu Tư cũng càng thuận lợi, gần như mỗi ngày đều có một bức thư được gửi về từ Huỳnh Dương.
Khoảng tháng tư, Liễu Ngọc Như đã sắp tới thời gian sinh nở, nàng gửi tin cho Cố Cửu Tư nói thời gian dự sinh, Cố Cửu Tư lại vẫn chưa hồi âm.
Liễu Ngọc Như cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng không khỏi mà có chút lo lắng Cố Cửu Tư xảy ra chuyện, vừa lo lắng liền kinh động hài tử trong bụng, lúc ấy Liễu Ngọc Như đang ở trong phòng, liền cảm giác bụng một trận đau nhức đánh úp, nàng hít ngược một hơi khí lạnh, Ấn Hồng bên cạnh thấy vậy vội đỡ lấy nàng nói: “Phu nhân làm sao vậy?”
Liễu Ngọc Như chờ trận đau đớn kia tạm hoãn, nàng đỡ chính mình, đâu vào đấy nói: “Đi kêu ngự y và bà mụ tới đây, thông báo cho bà bà và mẫu thân ta, khả năng ta sắp sinh rồi”
Nghe được lời này, Ấn Hồng ngẩn người, theo sau hoang mang rối loạn trả lời, chạy nhanh kêu người làm theo lệnh của Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như tuy là sản phụ, nhưng dị thường trầm ổn, nàng chỉ huy người đỡ nàng đến phòng sinh, sau đó hô hấp có quy luật giảm bớt đau đớn. Không bao lâu sau, Giang Nhu cùng Tô Uyển liền vội vàng chạy tới, nhìn bộ dáng của Liễu Ngọc Như, Giang Nhu nhanh chóng hỏi Liễu Ngọc Như tình huống như thế nào, Liễu Ngọc Như rõ ràng lại thong thả nói ra cảm thụ của mình, Giang Nhu gật gật đầu nói: “Sợ là còn phải chịu đau một trận nữa, con ăn chút gì đi, để tí nữa còn lấy sức để sinh”
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, không trong chốc lát, bà mụ liền vào trong phòng, lại một lát sau, Hà ngự y cũng tới rồi.
Hà ngự y đến thời điểm, Cố Lãng Hoa cùng Diệp Thế An Diệp Vận cũng đã chạy tới, quả thật là náo nhiệt vô cùng. Ngay cả Lý Ngọc Xương cùng đồng sự vừa mới từ Hình bộ ra nghe tin cũng tới thăm. Hơn nữa Tần Uyển Chi và một số vị phu nhân có quan hệ tốt với Liễu Ngọc Như cũng đuổi lại đây, cho dù Cố Cửu Tư không ở, Liễu Ngọc Như sinh đứa nhỏ này lại một chút cũng không cô đơn, thậm chí có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Lúc Liễu Ngọc Như ở trong phòng sinh, còn có thể nghe thấy bên ngoài người cắn hạt dưa nói chuyện phiếm thanh âm, còn có một ít âm thanh pháp tắc cầu bình an hỗn loạn, nàng cũng không biết nhóm người này là tới xem náo nhiệt vẫn là lo lắng nàng, vừa sinh vừa dở khóc dở cười.
Nàng sinh đến nửa đêm, vô cùng đau đớn, lúc đau nhất, liền nhớ tới Cố Cửu Tư. Cuộc đời nàng lần đầu tiên có chút oán trách Cố Cửu Tư, nàng vì hắn mà phải chịu đau chịu khổ như vậy, hắn thì tốt rồi, xa tít ở Hoàng Hà vì nước vì dân, nửa điểm đau cũng không phải chịu.
Liễu Ngọc Như vừa nghĩ vừa cảm thấy tủi thân, nàng rất muốn mắng vài tiếng, lại sợ lãng phí sức lực, lý trí khiến nàng im lặng không nói nhưng vẫn khẽ tức giận thở dốc. Tô Uyển ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Liễu Ngọc Như, cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, nước mắt cũng chảy xuống, nghẹn ngào nói: ‘’Nếu lần này là một nhỉ tử thì tốt rồi, tránh cho lại bị đau đớn như thế này một lần nữa. Cố Cửu Tư cũng thật là, vào những lúc thế này lại không ở bên cạnh con, một mình con…’’
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên âm thành ồn ào.
Lúc này Cố Cửu Tư dẫn Mộc Nam gấp gáp xông thẳng vào cửa Cố gia, Mộc Nam đuổi theo Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: ‘’Công tử, ngài khẽ khàng thôi, chúng ta đang lén lút trở về…’’
Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Cố Cửu Tư chạy như điên về phía nội viện, vừa chạy vừa hét lớn: ‘’Ngọc Như, ta đã về rồi ! Ta về ở bên cạnh nàng đây!’’
Trong lúc đau đớn, Liễu Ngọc Như hoảng hốt nghe được giọng nói của Cố Cửu Tư, nàng nắm chặt ống tay áo, thở hổn hển quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cửu.
Mà Cố Cửu Tư vọt đến nội viện, hừng hực khí thể mở cửa nội viện ra thì đạp vào mắt hắn lại là một đám người đang vô cùng náo nhiệt đứng trong sân viện, quay đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Cửu Tư bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, vô thức nói: ‘’Mấy người tụ tập đông như thế ở trong nhà ta làm gì vậy?’’
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Lý Ngọc Xương.
Nhưng người khác thì thôi đi, nhưng Thượng Thư Hình Bộ ở trong nhà hắn, Cố Cửu Tư cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt.
Vẻ mặt Lý Ngọc Xương vô cùng bình thản, bình tĩnh trả lời: ‘’Liễu phu nhân đang sinh con.’’
Lời này càng khiến cho Cố Cửu Tư càng thêm khó hiểu, lập tức nói: ‘’Đúng rồi, thể tử ta sinh con, nhưng mấy người đến đây đông như thế làm gì?’’
Lời này làm Cố Cửu Tư càng thêm khó hiểu, hắn lập tức nói: “Đúng rồi, ta phu nhân sinh hài tử, các ngươi nhiều người như vậy ở nhà ta làm cái gì?”
“Đến đây thăm hỏi Ngọc Như sinh con.’’
Diệp Vận mở miệng, ánh mắt Cố Cửu Tư nhìn về phía nàng, sau đó nhìn thấy ngồi bên cạnh Diệp Vận là các quản sự của Thần Tiên hương, mà ngồi một bên khác là Vân Vân, ngồi bên Vân Vân cũng là các quản sự của Hoa Dung.
Phía sau nhóm người này còn có một đám người mặc quần áo kỳ quái đang nhảy đến nhảy lui làm pháp, tay khuơ chiêng miệng lẩm bẩn câu thần chú, khiến bầu không khí trong sân vô cùng náo nhiệt.
Cố Cửu Tư cảm thấy hơi hoang mang.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc mình trở về tham gia buổi tụ họp kỳ quái này hay là ở bên cạnh thê tử sinh con nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.