Chương 99
Mặc Thư Bạch
09/02/2022
Động tác của Liễu Ngọc Như hơi khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An, như có chuyện muốn nói. Diệp Thế An nhạy bén phát hiện, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Liễu Ngọc Như lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói, “Lạc Tử Thương cho ta tin tức, bảo ta đi tìm một người.”
Nói rồi nàng giao tờ giấy cho Diệp Thế An, bên trên viết tên và địa chỉ của một người tên là “Tôn Hách”. Diệp Thế An không nhiều lời, lập tức đi kiểm kê gia nô với Thẩm Minh rồi cùng đến địa chỉ trên giấy với Liễu Ngọc Như. Trên đường, Liễu Ngọc Như kể lại tình huống cho Diệp Thế An và Thẩm Minh nghe, đoàn người đến địa chỉ ghi trên giấy, nơi này là một căn nhà rách nát, Liễu Ngọc Như bước lên gõ cửa, một lát sau, có một nam nhân hùng hổ từ trong sân đi ra, vừa mắng vừa nói: “Ai đấy? Giờ này vẫn bắt làm việc, còn muốn để người ta sống không…”
Nói chưa dứt lời hắn đã mở cửa lớn ra, vừa nhìn thấy Liễu Ngọc Như, hắn vội đóng cửa lại theo bản năng, Liễu Ngọc Như vội vàng bước lên chặn cửa, la lên: “Tôn tiên sinh, ngài đừng sợ…”
Thấy Tôn Hách ló đầu ra, Thẩm Minh phía sau nhanh chóng đi lên, trực tiếp đá vào cửa lớn, đá bay cả người cả cửa, Tôn Hách ngã xuống đất, xoay người chạy, Thẩm Minh túm lấy vai hắn, nhấc chân đạp hắn quỳ xuống, đè vai Tôn Hách tức giận nói: “Chạy cái gì mà chạy! Hỏi ngươi đấy!”
“Thẩm Minh!” Liễu Ngọc Như gọi Thẩm Minh lại, nhanh chóng tiến lên, nói với Tôn Hách, “Tôn tiên sinh, chúng ta tìm ngài để hỏi vài chuyện, sẽ không làm gì ngài đâu, đừng sợ.”
Tôn Hách không dám nhìn Liễu Ngọc Như, thấp thỏm nói: “Ta chỉ là một thợ rèn, không quen biết mấy quý nhân các ngươi, các ngươi tìm ta làm gì?”
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng nửa ngồi xổm xuống trước mặt Tôn Hách, nghiêm túc nói: “Quen Lưu Xuân không?”
“Không quen.”
Tôn Hách quyết đoán mở miệng.
Liễu Ngọc Như thở dài: “Tôn tiên sinh, ngài đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Lúc đang nói chuyện, Diệp Thế An bên cạnh đã sai người đi lục soát nhà của Tôn Hách. Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua bên ngoài, nói với Thẩm Minh: “Sửa cửa, dẫn vào nhà đi.”
Nói xong nàng đứng lên, đi vào trong nhà.
Thẩm Minh sai người sửa cửa, mình thì áp giải Tôn Hách vào nhà, Liễu Ngọc Như để Tôn Hách ngồi xuống, hờ hững nói: “Tôn tiên sinh, ta đã đến tức là đã chắc chắn ngươi quen biết Lưu Xuân, còn có quan hệ với Lưu Xuân. Ta biết trước khi chết Lưu Xuân đã giao vài thứ cho ngươi, mấy thứ này ngươi cầm không an toàn, vì tính mạng của người nhà ngươi, tốt nhất là ngươi giao ra đây đi.”
Tôn Hách không nói lời nào, hắn run nhè nhẹ.
Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, hờ hững nói: “Tôn Hách, ta đã tìm tới cửa, dù ngươi không nói gì, chúng ta cũng có rất nhiều cách để làm khó ngươi. Cứ tiếp tục giằng co thế này, người có hại chính là ngươi.”
Người đến gõ gõ đập đập khắp nhà, Tôn Hách hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn Thẩm Minh bên cạnh: “Đại nhân, có thuốc lá không?”
Thẩm Minh nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như gật đầu, quay đầu nói với thuộc hạ bên cạnh: “Đi tìm Lão Tam lấy bao thuốc lá.”
Thuộc hạ quay đầu đi ra ngoài, không lâu sau đã cầm một cái túi tiền bước vào, Tôn Hách rũ túi tiền lấy ra cây thuốc lá, lại cầm tẩu thuốc trên bàn bên cạnh, bỏ vào tẩu thuốc, người bên cạnh châm lửa cho hắn, hắn hít một hơi thật sâu, sau khi hít mây nhả khói, hắn như đột nhiên già đi, chậm rãi nói: “Thật ra Lão Lưu vừa chết, ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Ta thật sự không ngờ hắn sẽ đi nhanh như vậy.”
Liễu Ngọc Như lặng im không nói gì, Tôn Hách lại hít thêm mấy hơi mới trấn định lại, mệt mỏi nói: “Giữa giường ta là ruột rỗng, đồ hắn để trong giường, các ngươi đem đi đi.”
Thẩm Minh nghe vậy nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài tìm, trong phòng chỉ còn hai thị vệ ở lại bảo vệ Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như rót trà cho Tôn Hách, hờ hững nói: “Chúng ta không phải người xấu, ngài cho chúng ta thứ này, chúng ta sẽ bảo vệ ngài an toàn.”
Tôn Hách mỏi mệt gật đầu, Liễu Ngọc Như hiếu kỳ nói: “Ngài và Lưu đại nhân là bằng hữu?”
“Đồng hương.” Tôn Hách hút thuốc, chậm rãi nói, “Còn nhỏ cùng nhau chơi bùn. Tám tuổi năm ấy lũ lụt, lúc có thiên tai, ta bị nương của ta bán đi, mệnh hắn tốt, có quý nhân thu nuôi hắn, sau này gặp lại, hắn đã làm quan rồi.”
“Người khác không tồi, rất nhiều đồng hương chúng ta đều đi theo hắn, ta nhát gan, không muốn làm mấy chuyện rơi đầu với hắn, muốn chăm sóc nương của ta thật tốt nên ta không hay qua lại với hắn. Nhưng hắn luôn chăm sóc quan tâm ta, nương của ta bị bệnh cũng là hắn bỏ tiền ra chữa.”
“Bây giờ bá mẫu vẫn tốt chứ?”
“Ta đưa về nông thôn rồi.” Tôn Hách thở dài, “Lưu Xuân vừa xảy ra chuyện, ta đã biết là không tốt. Nhưng ta sống ở đây nhiều năm như vậy, e là đến nơi khác cũng chỉ có thể đói chết. Nương của ta cũng không dậy nổi, còn phải uống thuốc, ta ở lại thành, ở một ngày là một ngày. Ngày nào ta cũng nghĩ, ta biết các ngươi sẽ đến, nhưng vẫn hy vọng rằng các ngươi không phát hiện gì cả, cũng không đến.”
Tôn Hách cười khổ: “Có điều may mà các ngươi cũng không phải hạng người đại gian đại ác gì, ta cũng không sợ lắm.”
“Ngài yên tâm,” Liễu Ngọc Như nói lại lần nữa, “Chúng ta sẽ lo cho an toàn của ngài và bá mẫu.”
Tôn Hách gật đầu, Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lưu Xuân làm chuyện này, ngươi biết hết?”
“Biết một ít.” Tôn Hách phủi khói bụi, “Từ tiền triều hắn đã quản lý Thương Bộ. Hắn làm chuyện này cũng có đồng hương hỗ trợ, ta đã nghe nói một ít.”
“Hắn làm thế nào?”
Liễu Ngọc Như ra vẻ mình đã biết Lưu Xuân làm gì, dò hỏi đến cùng. Tôn Hách cũng không định giấu Liễu Ngọc Như, hút thuốc rồi nói: “Lấy bạc từ kho hàng ra nhất định phải công khai cởi sạch nghiệm thân ở bên ngoài. Đi vào nghiệm một lần, đi ra nghiệm một lần, phòng ngừa mang riêng. Sau đó bọn họ nghĩ rất nhiều cách, tỷ như giấu bạc trong ấm trà, chỉ cần rót nước từ ấm trà ra một lần là coi như đã nghiệm qua.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày: “Rót nước từ ấm trà ra một lần là có thể qua?”
“Mấy cái đó là sau này,” Tôn Hách đáp, “Sau này mọi người nhiều bạc, mua hết mấy người nghiệm thân, mọi người biết rõ rồi chỉ cần đi ngang qua thôi.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, lúc này nàng đột nhiên ý thức được, e rằng người liên quan đến kho bạc không chỉ là Lục Vĩnh và Lưu Xuân, mà toàn bộ Hộ Bộ đều liên quan.
Liễu Ngọc Như trầm mặc, Tôn Hách nói tiếp: “Ban đầu mọi người vẫn lo lắng, cho nên đều giấu trong hậu đình của mình, bí mật mang ra. Tuy rằng số lượng mỗi lần mang ra không nhiều lắm, nhưng lâu dài rồi cũng không phải số nhỏ. Thời gian dài, mọi người đều cảm thấy sẽ chẳng có ngoại lệ. Không ngờ,” Tôn Hách thở dài, “vẫn bị một vố đau.”
Nói rồi Tôn Hách nâng mắt nhìn Liễu Ngọc Như: “Vị phu nhân này, người sống được không?”
Liễu Ngọc Như biết Tôn Hách đang hỏi những người tham gia cùng Lưu Xuân. Liễu Ngọc Như trầm mặc, một lúc sau nàng mới nói: “Không nhất định, nhưng nếu có thể giảm bớt tổn thất, chắc là vẫn có hi vọng.”
Tôn Hách không nói gì nữa, hắn hút thuốc, vẻ mặt sầu lo.
Hầu như những đồng hương đó đều liên quan đến Lưu Xuân, chỉ có mình hắn ở ngoài, hiếm có người biết quan hệ của bọn hắn. Cũng bởi vì vậy nên Lưu Xuân mới có thể để sổ sách ở đây.
Nhưng mà bây giờ hắn vẫn giao sổ sách ra.
Tôn Hách cũng không biết mình có làm đúng không, nhưng nghĩ thì cũng chằng còn cách nào, dẫu sao con người sống vì bản thân mình.
Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Minh bê một cái hộp đi ra. Liễu Ngọc Như lấy hộp, phát hiện bên cạnh trong hộp còn có rất nhiều thư từ.
Liễu Ngọc Như tùy ý lật đọc một cái, xác nhận đây là thư qua lại của Lưu Xuân và Lục Vĩnh, còn có khẩu cung chính tay Lưu Xuân viết chỉ ra Lục Vĩnh. Liễu Ngọc Như lướt nhanh qua đồ vật bên trong, đóng nắp lại, đứng lên nói: “Đón Tôn tiên sinh về Cố phủ, bảo vệ an toàn. Phái người đến nông thôn đón cả mẫu thân của Tôn tiên sinh đến.”
Thẩm Minh lên tiếng rồi đi làm ngay.
Liễu Ngọc Như cầm hộp, nói với Diệp Thế An: “Diệp đại ca, ta phải đi gặp Cửu Tư.”
Diệp Thế An nói: “Ta đi với muội.”
Hai người cũng không kéo dài, Liễu Ngọc Như ôm chứng cứ lên xe ngựa, trực tiếp đến đại lao của Hình Bộ. Liễu Ngọc Như chào hỏi ngục tốt trước, sau khi đến, ngục tốt liền để nàng vào phòng giam.
Bây giờ nàng và người Hình Bộ đã rất quen thuộc rồi, người tiêu tiền đến thăm tù nhiều, nhưng hào phóng như Liễu Ngọc Như thì chẳng nhiều lắm.
Liễu Ngọc Như hào phóng, không chỉ cho nhiều tiền, còn vì săn sóc, thiếu cái gì cho cái cái, bớt lo hơn những người khác. Thấy Liễu Ngọc Như, người của Hình Bộ mặt mày hớn hở, thậm chí rất nhiều người kết giao bằng hữu với Liễu Ngọc Như, coi nàng như người một nhà.
Bởi vì quan hệ “người một nhà” nên Liễu Ngọc Như gặp Cố Cửu Tư càng tiện, trời chưa tối nàng đã được vào lao ngục, nàng và Diệp Thế An ôm hộp, đi đến trước mặt Cố Cửu Tư.
Liễu Ngọc Như kể lại tình huống cho Cố Cửu Tư nghe, Cố Cửu Tư hiểu ý Liễu Ngọc Như, sau khi nghe xong, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nhẹ gõ mặt đất. Một lúc sau, hắn nói: “Cho nên, chuyện trộm kho bạc đã bắt đầu từ tiền triều?”
“Đúng vậy.”
“Lưu Xuân đảm nhiệm chức Thương Bộ Tư Lang bao lâu rồi?”
Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An, sau khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi, Diệp Thế An nhanh chóng trả lời: “Gần mười năm rồi.”
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hắn nói: “Ta kiểm kê sổ sách tiền triều dựa theo sổ. Nếu bọn hắn bắt đầu trộm bạc từ tiền triều, vậy bây giờ kho bạc tuyệt đối không thể có con số ba ngàn vạn lượng.”
“Đây chạm đến điểm quan trọng của bệ hạ.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư lẩm bẩm, nàng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Cũng chẳng có cách gì hay,” Diệp Thế An thở dài, “Giữa Cửu Tư và Lục đại nhân, chỉ có thể chọn một người. Bây giờ thiệp yêu cầu nghiêm khắc xử lý Cố Cửu Tư chất đống trên bàn bệ hạ như tuyết, không có kết quả sẽ không bỏ qua.”
“Vậy đi,” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Giao chứng cứ lên để Lục Vĩnh chịu tội.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn chuyển động bút trong tay, như đang tự hỏi.
Liễu Ngọc Như cũng không nói gì, nàng châm trà cho Cố Cửu Tư, nhíu chặt mày.
Sau một lúc, Cố Cửu Tư đột nhiên nói: “Ta muốn gặp Lục Vĩnh.”
Diệp Thế An ngẩn người: “Ngươi còn muốn gặp ông ta làm gì?”
Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như buông chén trà, vẻ mặt như đã hiểu rõ tất cả.
“Vậy ta sẽ đi thu xếp.”
Liễu Ngọc Như quyết đoán mở miệng, Cố Cửu Tư gật đầu, Diệp Thế An có chút mê hoặc: “Cửu Tư, ngươi có ý gì?”
“Lạc Tử Thương không dễ dàng nhả ra như vậy.”
Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “E là Lạc Tử Thương cố ý đưa tên Tôn Hách này cho Ngọc Như.”
“Không sao.” Liễu Ngọc Như lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói, “Lạc Tử Thương cho ta tin tức, bảo ta đi tìm một người.”
Nói rồi nàng giao tờ giấy cho Diệp Thế An, bên trên viết tên và địa chỉ của một người tên là “Tôn Hách”. Diệp Thế An không nhiều lời, lập tức đi kiểm kê gia nô với Thẩm Minh rồi cùng đến địa chỉ trên giấy với Liễu Ngọc Như. Trên đường, Liễu Ngọc Như kể lại tình huống cho Diệp Thế An và Thẩm Minh nghe, đoàn người đến địa chỉ ghi trên giấy, nơi này là một căn nhà rách nát, Liễu Ngọc Như bước lên gõ cửa, một lát sau, có một nam nhân hùng hổ từ trong sân đi ra, vừa mắng vừa nói: “Ai đấy? Giờ này vẫn bắt làm việc, còn muốn để người ta sống không…”
Nói chưa dứt lời hắn đã mở cửa lớn ra, vừa nhìn thấy Liễu Ngọc Như, hắn vội đóng cửa lại theo bản năng, Liễu Ngọc Như vội vàng bước lên chặn cửa, la lên: “Tôn tiên sinh, ngài đừng sợ…”
Thấy Tôn Hách ló đầu ra, Thẩm Minh phía sau nhanh chóng đi lên, trực tiếp đá vào cửa lớn, đá bay cả người cả cửa, Tôn Hách ngã xuống đất, xoay người chạy, Thẩm Minh túm lấy vai hắn, nhấc chân đạp hắn quỳ xuống, đè vai Tôn Hách tức giận nói: “Chạy cái gì mà chạy! Hỏi ngươi đấy!”
“Thẩm Minh!” Liễu Ngọc Như gọi Thẩm Minh lại, nhanh chóng tiến lên, nói với Tôn Hách, “Tôn tiên sinh, chúng ta tìm ngài để hỏi vài chuyện, sẽ không làm gì ngài đâu, đừng sợ.”
Tôn Hách không dám nhìn Liễu Ngọc Như, thấp thỏm nói: “Ta chỉ là một thợ rèn, không quen biết mấy quý nhân các ngươi, các ngươi tìm ta làm gì?”
Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng nửa ngồi xổm xuống trước mặt Tôn Hách, nghiêm túc nói: “Quen Lưu Xuân không?”
“Không quen.”
Tôn Hách quyết đoán mở miệng.
Liễu Ngọc Như thở dài: “Tôn tiên sinh, ngài đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Lúc đang nói chuyện, Diệp Thế An bên cạnh đã sai người đi lục soát nhà của Tôn Hách. Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua bên ngoài, nói với Thẩm Minh: “Sửa cửa, dẫn vào nhà đi.”
Nói xong nàng đứng lên, đi vào trong nhà.
Thẩm Minh sai người sửa cửa, mình thì áp giải Tôn Hách vào nhà, Liễu Ngọc Như để Tôn Hách ngồi xuống, hờ hững nói: “Tôn tiên sinh, ta đã đến tức là đã chắc chắn ngươi quen biết Lưu Xuân, còn có quan hệ với Lưu Xuân. Ta biết trước khi chết Lưu Xuân đã giao vài thứ cho ngươi, mấy thứ này ngươi cầm không an toàn, vì tính mạng của người nhà ngươi, tốt nhất là ngươi giao ra đây đi.”
Tôn Hách không nói lời nào, hắn run nhè nhẹ.
Liễu Ngọc Như uống ngụm trà, hờ hững nói: “Tôn Hách, ta đã tìm tới cửa, dù ngươi không nói gì, chúng ta cũng có rất nhiều cách để làm khó ngươi. Cứ tiếp tục giằng co thế này, người có hại chính là ngươi.”
Người đến gõ gõ đập đập khắp nhà, Tôn Hách hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn Thẩm Minh bên cạnh: “Đại nhân, có thuốc lá không?”
Thẩm Minh nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như gật đầu, quay đầu nói với thuộc hạ bên cạnh: “Đi tìm Lão Tam lấy bao thuốc lá.”
Thuộc hạ quay đầu đi ra ngoài, không lâu sau đã cầm một cái túi tiền bước vào, Tôn Hách rũ túi tiền lấy ra cây thuốc lá, lại cầm tẩu thuốc trên bàn bên cạnh, bỏ vào tẩu thuốc, người bên cạnh châm lửa cho hắn, hắn hít một hơi thật sâu, sau khi hít mây nhả khói, hắn như đột nhiên già đi, chậm rãi nói: “Thật ra Lão Lưu vừa chết, ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Ta thật sự không ngờ hắn sẽ đi nhanh như vậy.”
Liễu Ngọc Như lặng im không nói gì, Tôn Hách lại hít thêm mấy hơi mới trấn định lại, mệt mỏi nói: “Giữa giường ta là ruột rỗng, đồ hắn để trong giường, các ngươi đem đi đi.”
Thẩm Minh nghe vậy nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài tìm, trong phòng chỉ còn hai thị vệ ở lại bảo vệ Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như rót trà cho Tôn Hách, hờ hững nói: “Chúng ta không phải người xấu, ngài cho chúng ta thứ này, chúng ta sẽ bảo vệ ngài an toàn.”
Tôn Hách mỏi mệt gật đầu, Liễu Ngọc Như hiếu kỳ nói: “Ngài và Lưu đại nhân là bằng hữu?”
“Đồng hương.” Tôn Hách hút thuốc, chậm rãi nói, “Còn nhỏ cùng nhau chơi bùn. Tám tuổi năm ấy lũ lụt, lúc có thiên tai, ta bị nương của ta bán đi, mệnh hắn tốt, có quý nhân thu nuôi hắn, sau này gặp lại, hắn đã làm quan rồi.”
“Người khác không tồi, rất nhiều đồng hương chúng ta đều đi theo hắn, ta nhát gan, không muốn làm mấy chuyện rơi đầu với hắn, muốn chăm sóc nương của ta thật tốt nên ta không hay qua lại với hắn. Nhưng hắn luôn chăm sóc quan tâm ta, nương của ta bị bệnh cũng là hắn bỏ tiền ra chữa.”
“Bây giờ bá mẫu vẫn tốt chứ?”
“Ta đưa về nông thôn rồi.” Tôn Hách thở dài, “Lưu Xuân vừa xảy ra chuyện, ta đã biết là không tốt. Nhưng ta sống ở đây nhiều năm như vậy, e là đến nơi khác cũng chỉ có thể đói chết. Nương của ta cũng không dậy nổi, còn phải uống thuốc, ta ở lại thành, ở một ngày là một ngày. Ngày nào ta cũng nghĩ, ta biết các ngươi sẽ đến, nhưng vẫn hy vọng rằng các ngươi không phát hiện gì cả, cũng không đến.”
Tôn Hách cười khổ: “Có điều may mà các ngươi cũng không phải hạng người đại gian đại ác gì, ta cũng không sợ lắm.”
“Ngài yên tâm,” Liễu Ngọc Như nói lại lần nữa, “Chúng ta sẽ lo cho an toàn của ngài và bá mẫu.”
Tôn Hách gật đầu, Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lưu Xuân làm chuyện này, ngươi biết hết?”
“Biết một ít.” Tôn Hách phủi khói bụi, “Từ tiền triều hắn đã quản lý Thương Bộ. Hắn làm chuyện này cũng có đồng hương hỗ trợ, ta đã nghe nói một ít.”
“Hắn làm thế nào?”
Liễu Ngọc Như ra vẻ mình đã biết Lưu Xuân làm gì, dò hỏi đến cùng. Tôn Hách cũng không định giấu Liễu Ngọc Như, hút thuốc rồi nói: “Lấy bạc từ kho hàng ra nhất định phải công khai cởi sạch nghiệm thân ở bên ngoài. Đi vào nghiệm một lần, đi ra nghiệm một lần, phòng ngừa mang riêng. Sau đó bọn họ nghĩ rất nhiều cách, tỷ như giấu bạc trong ấm trà, chỉ cần rót nước từ ấm trà ra một lần là coi như đã nghiệm qua.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày: “Rót nước từ ấm trà ra một lần là có thể qua?”
“Mấy cái đó là sau này,” Tôn Hách đáp, “Sau này mọi người nhiều bạc, mua hết mấy người nghiệm thân, mọi người biết rõ rồi chỉ cần đi ngang qua thôi.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, lúc này nàng đột nhiên ý thức được, e rằng người liên quan đến kho bạc không chỉ là Lục Vĩnh và Lưu Xuân, mà toàn bộ Hộ Bộ đều liên quan.
Liễu Ngọc Như trầm mặc, Tôn Hách nói tiếp: “Ban đầu mọi người vẫn lo lắng, cho nên đều giấu trong hậu đình của mình, bí mật mang ra. Tuy rằng số lượng mỗi lần mang ra không nhiều lắm, nhưng lâu dài rồi cũng không phải số nhỏ. Thời gian dài, mọi người đều cảm thấy sẽ chẳng có ngoại lệ. Không ngờ,” Tôn Hách thở dài, “vẫn bị một vố đau.”
Nói rồi Tôn Hách nâng mắt nhìn Liễu Ngọc Như: “Vị phu nhân này, người sống được không?”
Liễu Ngọc Như biết Tôn Hách đang hỏi những người tham gia cùng Lưu Xuân. Liễu Ngọc Như trầm mặc, một lúc sau nàng mới nói: “Không nhất định, nhưng nếu có thể giảm bớt tổn thất, chắc là vẫn có hi vọng.”
Tôn Hách không nói gì nữa, hắn hút thuốc, vẻ mặt sầu lo.
Hầu như những đồng hương đó đều liên quan đến Lưu Xuân, chỉ có mình hắn ở ngoài, hiếm có người biết quan hệ của bọn hắn. Cũng bởi vì vậy nên Lưu Xuân mới có thể để sổ sách ở đây.
Nhưng mà bây giờ hắn vẫn giao sổ sách ra.
Tôn Hách cũng không biết mình có làm đúng không, nhưng nghĩ thì cũng chằng còn cách nào, dẫu sao con người sống vì bản thân mình.
Lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Minh bê một cái hộp đi ra. Liễu Ngọc Như lấy hộp, phát hiện bên cạnh trong hộp còn có rất nhiều thư từ.
Liễu Ngọc Như tùy ý lật đọc một cái, xác nhận đây là thư qua lại của Lưu Xuân và Lục Vĩnh, còn có khẩu cung chính tay Lưu Xuân viết chỉ ra Lục Vĩnh. Liễu Ngọc Như lướt nhanh qua đồ vật bên trong, đóng nắp lại, đứng lên nói: “Đón Tôn tiên sinh về Cố phủ, bảo vệ an toàn. Phái người đến nông thôn đón cả mẫu thân của Tôn tiên sinh đến.”
Thẩm Minh lên tiếng rồi đi làm ngay.
Liễu Ngọc Như cầm hộp, nói với Diệp Thế An: “Diệp đại ca, ta phải đi gặp Cửu Tư.”
Diệp Thế An nói: “Ta đi với muội.”
Hai người cũng không kéo dài, Liễu Ngọc Như ôm chứng cứ lên xe ngựa, trực tiếp đến đại lao của Hình Bộ. Liễu Ngọc Như chào hỏi ngục tốt trước, sau khi đến, ngục tốt liền để nàng vào phòng giam.
Bây giờ nàng và người Hình Bộ đã rất quen thuộc rồi, người tiêu tiền đến thăm tù nhiều, nhưng hào phóng như Liễu Ngọc Như thì chẳng nhiều lắm.
Liễu Ngọc Như hào phóng, không chỉ cho nhiều tiền, còn vì săn sóc, thiếu cái gì cho cái cái, bớt lo hơn những người khác. Thấy Liễu Ngọc Như, người của Hình Bộ mặt mày hớn hở, thậm chí rất nhiều người kết giao bằng hữu với Liễu Ngọc Như, coi nàng như người một nhà.
Bởi vì quan hệ “người một nhà” nên Liễu Ngọc Như gặp Cố Cửu Tư càng tiện, trời chưa tối nàng đã được vào lao ngục, nàng và Diệp Thế An ôm hộp, đi đến trước mặt Cố Cửu Tư.
Liễu Ngọc Như kể lại tình huống cho Cố Cửu Tư nghe, Cố Cửu Tư hiểu ý Liễu Ngọc Như, sau khi nghe xong, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nhẹ gõ mặt đất. Một lúc sau, hắn nói: “Cho nên, chuyện trộm kho bạc đã bắt đầu từ tiền triều?”
“Đúng vậy.”
“Lưu Xuân đảm nhiệm chức Thương Bộ Tư Lang bao lâu rồi?”
Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An, sau khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi, Diệp Thế An nhanh chóng trả lời: “Gần mười năm rồi.”
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, một lúc lâu sau, hắn nói: “Ta kiểm kê sổ sách tiền triều dựa theo sổ. Nếu bọn hắn bắt đầu trộm bạc từ tiền triều, vậy bây giờ kho bạc tuyệt đối không thể có con số ba ngàn vạn lượng.”
“Đây chạm đến điểm quan trọng của bệ hạ.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư lẩm bẩm, nàng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Cũng chẳng có cách gì hay,” Diệp Thế An thở dài, “Giữa Cửu Tư và Lục đại nhân, chỉ có thể chọn một người. Bây giờ thiệp yêu cầu nghiêm khắc xử lý Cố Cửu Tư chất đống trên bàn bệ hạ như tuyết, không có kết quả sẽ không bỏ qua.”
“Vậy đi,” Diệp Thế An quyết đoán nói, “Giao chứng cứ lên để Lục Vĩnh chịu tội.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn chuyển động bút trong tay, như đang tự hỏi.
Liễu Ngọc Như cũng không nói gì, nàng châm trà cho Cố Cửu Tư, nhíu chặt mày.
Sau một lúc, Cố Cửu Tư đột nhiên nói: “Ta muốn gặp Lục Vĩnh.”
Diệp Thế An ngẩn người: “Ngươi còn muốn gặp ông ta làm gì?”
Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như buông chén trà, vẻ mặt như đã hiểu rõ tất cả.
“Vậy ta sẽ đi thu xếp.”
Liễu Ngọc Như quyết đoán mở miệng, Cố Cửu Tư gật đầu, Diệp Thế An có chút mê hoặc: “Cửu Tư, ngươi có ý gì?”
“Lạc Tử Thương không dễ dàng nhả ra như vậy.”
Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “E là Lạc Tử Thương cố ý đưa tên Tôn Hách này cho Ngọc Như.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.