Chương 3
Mạc Nhan
02/04/2014
Tháng năm, liên tục mấy ngày trời mưa to tầm tã.
Lo lắng thời tiết ẩm ướt, làm cho tâm trạng người ta cũng không được vui vẻ.
Lâm Thục Huệ như mọi ngày vội vàng xử lí nhanh việc công ty, cho dù đến chín giờ tối, cô vẫn cố gắng ở trong văn phòng tăng ca.
Thân là người phụ trách duy nhất ở công ty, cô có tránh nhiệm làm cho công ty hoạt động bình thường, nhất là khi một người khác vô cớ tự dưng mất tích, cô lại càng đâm đầu vào làm việc.
Cô đứng ở sau tấm kính trong phòng làm việc, trầm tư nhìn thành phố chìm dần trong bóng đêm.
“Phó tổng, cà phê.”
Lúc này Lâm Thục Huệ mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn phía Chu thư ký, cầm lấy cốc cà phê cô đưa, hỏi:“Sau giờ còn chưa tan tầm?”
Chu thư ký cười nói:“Phó tổng cũng chưa tan tầm nha.”
Lâm Thục Huệ nhìn cô, thở dài, chỉ chốc lát sau lại phẫn nộ mắng to nói:“Tên kia rốt cuộc gặp chuyện gì? Mất tích một tuần, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thật bực mình.”
Đã bảy ngày từ sau khi Vương Tổ Đức mất tích, cô cùng ông bà Vương đôn đáo chạy khắp nơi đi tìm, bọn họ đã gọi điện thoại hết cho những người quen Vương Tổ Đức, cuối cùng thật sự tìm không ra mới đến cảnh sát báo án, bởi vì không ai gọi đến đòi tiền, cho nên cảnh sát cũng chỉ có thể lấy mất tích dân cư án kiện đến xử lý.
Chuyện Vương Tổ Đức mất tích đến rất bất ngờ, cô lập tức tiếp nhận thay luôn việc của anh, cho nên mới mỗi ngày tăng ca, bận tối mày tối mặt.
“Hy vọng không xảy ra chuyện gì không may.” Chu thư ký vẻ mặt lo lắng nói.
Lâm Thục Huệ chẳng hề để ý hừ nhẹ.“Tên đó, bộ dạng vẻ mặt cát tướng, phúc lớn mệnh lớn làm gì có chuyện gì.”
Lời này lọt vào tai người khác, sẽ lập tức nghĩ cô không quan tâm đến sự sống chết của Vương Tổ Đức, nhưng Chu thư kí lại không nghĩ như vậy.
“Mọi người đều nghĩ phó tổng ngày ngày chỉ lo việc công ty, nhưng thật ra phó tổng không quan tâm đến mọi người nghĩ gì, vẫn vội vàng tận dụng nhân lực đi tìm tổng giám đốc.”
Lâm Thục Huệ kinh ngạc nhìn phía cô.“Sao cô biết?”
“Em là thư ký nha, cẩn thận là điều kiện phải có, em còn biết, phó tổng luôn mắng tổng giám đốc, nhưng thật sự phó tổng luôn lo lắng cho sự an nguy của tổng giám đốc, chỉ là phó tổng không nói ra mà thôi.”
Lâm Thục Huệ vẫn cố mạnh miệng trả lời:“Cái loại người này cần gì ai lo lắng chứ?”
“Nếu không lo lắng, sao chị lại lấy bút khuấy cà phê?”
Lâm Thục Huệ ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cốc cà phê trên tay, ôi trời, cô thực sự dùng bút khuấy cà phê nha, mà chính mình cư nhiên hoàn toàn không phát hiện, thật là xấu hổ! Cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, lại vẫn phải ra vẻ bình tĩnh buông bút xuống, vậy mà Chu thư kí đã cười đến gập cả bụng, ngay đến chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
“Khụ, Chu thư ký.”
“Dạ vâng, phó tổng.” Chu thư ký nhịn cười, cung kính đáp lại.
“Thông báo thứ hai họp toàn bộ nhân viên công ty, buổi sáng mười giờ họp.”
“Vâng.”
“Về sau ngoại trừ khi tôi yêu cầu, cô không được ở lại tăng ca.”
“A…… Phó tổng?”
Lâm Thục Huệ lấy lại vẻ uy nghiêm của phó tổng , ra lệnh cho cô.“Cô tăng ca, không chỉ cô mệt, cũng khiến bạn trai cô mệt, tôi không cho phép cô làm như vậy.”
Chu thư ký đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ mặt.
“Phó tổng…… Chị, sao chị biết?”
“Bởi vì cẩn thận cũng là điều kiện thủ trưởng nên có, bạn trai cô mỗi ngày đều đến đón cô tan tầm, ngoan ngoãn ở trên xe chờ cô, cô tăng ca trễ, anh ta cũng phải chờ lâu, hoàn toàn không oán trách, người con trai tốt như vậy không có nhiều đâu, cô nên quý trọng, đừng dọa người ta chạy mất, mau trở về đi thôi.”
Chu thư ký vừa kinh ngạc lại ngoài ý muốn, chuyện ấy cuối cùng cũng bị phó tổng biết được, bình thường nghĩ phó tổng cẩu thả giống đàn ông, không thể tưởng được cô lạnh lùng như vậy, nhưng lại vô cùng quan tâm đến cấp dưới.
“Phó tổng, em không có gì đâu.”
“Cô ngốc, tôi không hi vọng sau khi tổng giám đốc mất tích, ngay cả thư kí cũng phải mệt mỏi. Tôi còn có rất nhiều chuyện cần đến cô, cho nên nhiệm vụ hiện tại của cô là quan tâm đến chính mình, như vậy mới có thể giúp tôi, hiểu chưa?”
Chu thư ký nhìn ánh mắt kiên nghị của phó tổng, phó tổng sẽ không dễ dàng để bị thuyết phục, đồng thời cũng cảm nhận được vẻ mạnh mẽ của cô ấy, là một nhân viên, cô không khỏi cảm thấy kính trọng cùng thông cảm.
“Dạ vâng, phó tổng.”
“Mau trở về đi thôi, hôm nay là cuối tuần, đừng để cho bạn trai chờ lâu.”
Chu thư ký gật đầu, nghe lời quay về bàn mình thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị đi, vẫn không khỏi nhắc nhở cô.
“Phó tổng cũng nên về sớm đi ạ.”
“Dù sao tôi cũng không có bạn trai, tăng ca không sao cả.”
“Phó tổng, không phải là chị không có bạn trai, mà vì chị luôn tăng ca, cho nên đàn ông mới không có cơ hội, như vậy là không được.”
Lâm Thục Huệ tươi cười dịu dàng, nhẹ giọng trả lời:“Tôi biết.”
Chu thư ký lè lưỡi, cười cáo biệt rồi rời đi.
Sau khi Chu thư kí về, Lâm Thục Huệ cong môi lên, buồn cười nhìn cái bút dính cà phê, cùng với cốc cà phê trên tay, lẩm bẩm:“Bạn trai? Mình làm gì có thời gian cho bạn trai chứ, đến nhà cũng ít về, mình ngay cả việc ngủ cũng không có thời gian.” Nghĩ đến Vương Tổ Đức, cô lại hồi phục tâm trang, nhịn không được nói thầm:“Vương Tổ Đức chết tiệt, anh rốt cuộc xảy chuyện gì? Khiến cho mọi người lo lắng không yên, ai cũng lo cho anh, anh rốt cuộc đang ở đâu?” (Pup: ed đến đây tự dưng thấy thương cho Thục Huệ quáT____T)
Cô quả thật lo lắng Vương Tổ Đức, tuy rằng ngày thường cô cùng Vương Tổ Đức như lửa với nước, nhưng đó là do công việc, hơn nữa nếu cô làm khác, sẽ không công tư phân minh được, Vương Tổ Đức mất tích, cô đương nhiên lo cho an nguy của anh ta, thậm chí còn nhờ bạn bè tìm giúp.
Nhìn ngoài cửa sổ mưa to, mấy ngày liền thời tiết đều như thế khiến con người ta không khỏi buồn chán, nếu mưa không ngừng, người cũng muốn mốc meo theo.
Sau khi uống xong cà phê, cô cài thắt lưng, hôm nay đã xong công việc, vẫn nên về nhà thì hơn, nếu ngay cả cô cũng mệt mỏi như vậy, tì công ty sẽ trông cậy vào ai đây?
Cô cất hết văn kiện vào túi, tắt đèn, rời khỏi công ty, vào thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, khi cô đang mở cử xe, đột nhiên nghe thấy mấy tiềng đàn ông ồn ào, không khỏi tò mò nhìn ra phía bọn họ, phát hiện ra mấy người quản lý bãi đỗ xe đang cầm đèn pin với gậy gộc, không biết đang làm trò gì.
“Hư! Đi ra đây!” Trong đó một gã quản lý viên kêu to, anh ta đang cầm một cái gậy vợt, khua khua ở dưới gầm xe, không biết là đang khua cái gì?
Lâm Thục Huệ đóng cửa lại, tò mò đi qua hỏi:“Các anh đang làm cái gì vậy?”
“A, Lâm tiểu thư, hôm nay lại tăng ca?”
“Vâng, các anh đang chọc cái gì thế?”
“Có một con chó hoang ở dưới gầm xe. Nó thừa dịp chúng tôi không chú ý lẻn vào, đã ở bãi đỗ xe này mấy ngày nay rồi.”
“Chó hoang?” Lâm Thục Huệ tò mò cúi xuống xem, quả nhiên thấy một con chó nhỏ, nhưng không thấy rõ hình dáng của nó.
“Con chó này thấy dưới gầm xe có vẻ ấm áp nên nhất quyết không đi, lại còn ăn vụng đồ ăn của chúng tôi, rồi còn đi tiểu ở đây nữa, khiến nơi này bốc lên mùi hôi thối .”
Một người quản lý khác mắng:“Chó chết kia! Đi ra đây!”
Mọi người tiếp tục chọc chọc dưới gầm xe, không tin không đuổi được con chó này ra.
“Đi ra đi ra!” Những người khác kêu lên.
Chỉ thấy một con chó nhỏ màu vàng dò dẫm chui ra, lập tức bị mọi người dùng gậy vây quanh, để tránh nó lại tiếp tục chui vào gầm xe.
“Con chó thối! Cuối cùng ngươi cũng ra!”
“Ẳng ẳng……” Con chó phát ra tiếng kêu chống cự, nhất quyết không chịu khuất phục.
Lâm Thục Huệ cuối cùng cũng thấy được rõ con chó này, toàn thân nó bẩn thỉu, lại đang đói và mệt, chó thì sao chứ, nó bất quá cũng là vì sinh tồn, lại bị mọi người đối xử như thế, Lâm Thục Huệ nhìn thấy cảnh này, sao có thể ở một bên khoanh tay đứng nhìn, lập tức lớn tiếng quát.
“Dừng tay!”
Thấy cô kêu, những người quản lý ở đó sững người một lát.
“Lâm tiểu thư?”
“Không được làm đau con chó này! Mọi người không thấy được nó đã yếu lắm rồi sao? Chẳng lẽ mọi người còn muốn nhẫn tâm đánh chết nó?”
Quản lý viên vẻ mặt vô tội giải thích:“Lâm tiểu thư, chúng ta cũng không phải cố ý muốn đánh nó, nhưng nếu nó ở lại bãi đỗ xe sẽ gây phiền toái cho chúng tôi, các chủ xe khác cũng sẽ kháng nghị.”
“Giao con chó này cho tôi.” Cô không chút do dự nói.
“Cô muốn dẫn nó đi?”
“Đúng.”
Mặc kệ vẻ kinh ngạc của mọi người, cô đi ra phía sau xe tìm cái thùng không, đem đồ trong thùng đổ ra ngoài, đặt hai cái khăn làm cái đệm, vừa vặn có thể khiến nó thoải mái một chút, sau đó cô đi đến trước con chó, con chó trừng mắt nhìn cô, còn phát ra từng trận gầm nhẹ.
“Cẩn thận nha Lâm tiểu thư, con chó này hung dữ lắm, nó sẽ cắn cô đấy.”
“Không sao, tôi không sợ.”
Lâm Thục Huệ không để ý lời cảnh cáo của mọi người, ngồi xổm xuống, cúi thấp người xuống, vẻ mặt cũng không giống người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang thường ngày, mà trở nên dịu dàng lạ thường, nhẹ giọng nói:“Ngoan, đừng sợ, hiện tại em đói lắm đúng không? Lại đây, chị mang em về nhà được không?”
Con chó lại tiếp tục phát ra những âm thành khàn khàn, vẻ mặt hoài nghi, đôi mắt đang trừng trừng nhìn cô cũng lộ vẻ quái dị.
Lâm Thục Huệ rất kiên nhẫn chờ, cô biết con chó đang sợ, đột nhiên nghĩ đến mình còn cái bánh bao từ trưa, cô liền chạy ra lấy cho con chó ăn, tỏ sự thiện ý của mình.
“Lại đây, em đang rất đói bụng đúng không? Cho em này.”
Đôi tay chậm rãi đưa ra, vì tỏ vẻ mình không có ác ý, cũng không khiến cho nó sợ hãi, cho nên cô cúi người thật thấp, tuyệt đối không cao quá đầu con chó, làm cho con chó thấy mình đang chủ động, làm cho nó thích ứng một chút, đương nhiên, cũng phải đề phòng con chó cắn cô, cô cũng đã mang bảo hộ.
Khi cô đem bánh bao đến trước mặt con chó, tiếng gầm gừ trong họng con chó cũng đã dừng lại. Một đôi mắt tròn vo nhìn cô, ánh mắt kia nửa tò mò nửa nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Thục Huệ vui vẻ, thái độ này chứng tỏ con chó không còn sợ cô, vì thế cô càng ôn nhu trấn an nó.
“Ngoan, theo chị trở về được không? Em ở trong này rất nguy hiểm.”
Thật kì lạ, con chó nhỏ lại không có phản đối, mà lại tự động đi vào trong chiếc hộp, phảng phất dường như nó hiểu mọi điều cô nói, ngoan ngoãn ở trong hộp.
Lâm Thục Huệ vừa mừng vừa sợ, không thể tin được cô có thể dễ dàng dụ con chó vào trong hộp như thế, tính cô rất tệ, nếu con chó không chịu đi vào, cô đành mạo hiểm bị nó cắn vác nó vào trong hộp.
Cô ôm lấy thùng để vào sau xe, sau đó đi ra phía trước, vừa khởi động xe, cô vừa cười nói với vị khách phía sau:“Ngoan ngoãn ngồi đó nha, về nhà chị làm gì đó cho em ăn.”
“……” Con chó không quậy phá, mở to mắt nhìn cô, an phận ngồi trong thùng, ra khỏi bãi đỗ xe, đi theo Lâm Thục Huệ đến nhà cô.
Lo lắng thời tiết ẩm ướt, làm cho tâm trạng người ta cũng không được vui vẻ.
Lâm Thục Huệ như mọi ngày vội vàng xử lí nhanh việc công ty, cho dù đến chín giờ tối, cô vẫn cố gắng ở trong văn phòng tăng ca.
Thân là người phụ trách duy nhất ở công ty, cô có tránh nhiệm làm cho công ty hoạt động bình thường, nhất là khi một người khác vô cớ tự dưng mất tích, cô lại càng đâm đầu vào làm việc.
Cô đứng ở sau tấm kính trong phòng làm việc, trầm tư nhìn thành phố chìm dần trong bóng đêm.
“Phó tổng, cà phê.”
Lúc này Lâm Thục Huệ mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn phía Chu thư ký, cầm lấy cốc cà phê cô đưa, hỏi:“Sau giờ còn chưa tan tầm?”
Chu thư ký cười nói:“Phó tổng cũng chưa tan tầm nha.”
Lâm Thục Huệ nhìn cô, thở dài, chỉ chốc lát sau lại phẫn nộ mắng to nói:“Tên kia rốt cuộc gặp chuyện gì? Mất tích một tuần, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thật bực mình.”
Đã bảy ngày từ sau khi Vương Tổ Đức mất tích, cô cùng ông bà Vương đôn đáo chạy khắp nơi đi tìm, bọn họ đã gọi điện thoại hết cho những người quen Vương Tổ Đức, cuối cùng thật sự tìm không ra mới đến cảnh sát báo án, bởi vì không ai gọi đến đòi tiền, cho nên cảnh sát cũng chỉ có thể lấy mất tích dân cư án kiện đến xử lý.
Chuyện Vương Tổ Đức mất tích đến rất bất ngờ, cô lập tức tiếp nhận thay luôn việc của anh, cho nên mới mỗi ngày tăng ca, bận tối mày tối mặt.
“Hy vọng không xảy ra chuyện gì không may.” Chu thư ký vẻ mặt lo lắng nói.
Lâm Thục Huệ chẳng hề để ý hừ nhẹ.“Tên đó, bộ dạng vẻ mặt cát tướng, phúc lớn mệnh lớn làm gì có chuyện gì.”
Lời này lọt vào tai người khác, sẽ lập tức nghĩ cô không quan tâm đến sự sống chết của Vương Tổ Đức, nhưng Chu thư kí lại không nghĩ như vậy.
“Mọi người đều nghĩ phó tổng ngày ngày chỉ lo việc công ty, nhưng thật ra phó tổng không quan tâm đến mọi người nghĩ gì, vẫn vội vàng tận dụng nhân lực đi tìm tổng giám đốc.”
Lâm Thục Huệ kinh ngạc nhìn phía cô.“Sao cô biết?”
“Em là thư ký nha, cẩn thận là điều kiện phải có, em còn biết, phó tổng luôn mắng tổng giám đốc, nhưng thật sự phó tổng luôn lo lắng cho sự an nguy của tổng giám đốc, chỉ là phó tổng không nói ra mà thôi.”
Lâm Thục Huệ vẫn cố mạnh miệng trả lời:“Cái loại người này cần gì ai lo lắng chứ?”
“Nếu không lo lắng, sao chị lại lấy bút khuấy cà phê?”
Lâm Thục Huệ ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cốc cà phê trên tay, ôi trời, cô thực sự dùng bút khuấy cà phê nha, mà chính mình cư nhiên hoàn toàn không phát hiện, thật là xấu hổ! Cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, lại vẫn phải ra vẻ bình tĩnh buông bút xuống, vậy mà Chu thư kí đã cười đến gập cả bụng, ngay đến chính cô cũng cảm thấy buồn cười.
“Khụ, Chu thư ký.”
“Dạ vâng, phó tổng.” Chu thư ký nhịn cười, cung kính đáp lại.
“Thông báo thứ hai họp toàn bộ nhân viên công ty, buổi sáng mười giờ họp.”
“Vâng.”
“Về sau ngoại trừ khi tôi yêu cầu, cô không được ở lại tăng ca.”
“A…… Phó tổng?”
Lâm Thục Huệ lấy lại vẻ uy nghiêm của phó tổng , ra lệnh cho cô.“Cô tăng ca, không chỉ cô mệt, cũng khiến bạn trai cô mệt, tôi không cho phép cô làm như vậy.”
Chu thư ký đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ mặt.
“Phó tổng…… Chị, sao chị biết?”
“Bởi vì cẩn thận cũng là điều kiện thủ trưởng nên có, bạn trai cô mỗi ngày đều đến đón cô tan tầm, ngoan ngoãn ở trên xe chờ cô, cô tăng ca trễ, anh ta cũng phải chờ lâu, hoàn toàn không oán trách, người con trai tốt như vậy không có nhiều đâu, cô nên quý trọng, đừng dọa người ta chạy mất, mau trở về đi thôi.”
Chu thư ký vừa kinh ngạc lại ngoài ý muốn, chuyện ấy cuối cùng cũng bị phó tổng biết được, bình thường nghĩ phó tổng cẩu thả giống đàn ông, không thể tưởng được cô lạnh lùng như vậy, nhưng lại vô cùng quan tâm đến cấp dưới.
“Phó tổng, em không có gì đâu.”
“Cô ngốc, tôi không hi vọng sau khi tổng giám đốc mất tích, ngay cả thư kí cũng phải mệt mỏi. Tôi còn có rất nhiều chuyện cần đến cô, cho nên nhiệm vụ hiện tại của cô là quan tâm đến chính mình, như vậy mới có thể giúp tôi, hiểu chưa?”
Chu thư ký nhìn ánh mắt kiên nghị của phó tổng, phó tổng sẽ không dễ dàng để bị thuyết phục, đồng thời cũng cảm nhận được vẻ mạnh mẽ của cô ấy, là một nhân viên, cô không khỏi cảm thấy kính trọng cùng thông cảm.
“Dạ vâng, phó tổng.”
“Mau trở về đi thôi, hôm nay là cuối tuần, đừng để cho bạn trai chờ lâu.”
Chu thư ký gật đầu, nghe lời quay về bàn mình thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị đi, vẫn không khỏi nhắc nhở cô.
“Phó tổng cũng nên về sớm đi ạ.”
“Dù sao tôi cũng không có bạn trai, tăng ca không sao cả.”
“Phó tổng, không phải là chị không có bạn trai, mà vì chị luôn tăng ca, cho nên đàn ông mới không có cơ hội, như vậy là không được.”
Lâm Thục Huệ tươi cười dịu dàng, nhẹ giọng trả lời:“Tôi biết.”
Chu thư ký lè lưỡi, cười cáo biệt rồi rời đi.
Sau khi Chu thư kí về, Lâm Thục Huệ cong môi lên, buồn cười nhìn cái bút dính cà phê, cùng với cốc cà phê trên tay, lẩm bẩm:“Bạn trai? Mình làm gì có thời gian cho bạn trai chứ, đến nhà cũng ít về, mình ngay cả việc ngủ cũng không có thời gian.” Nghĩ đến Vương Tổ Đức, cô lại hồi phục tâm trang, nhịn không được nói thầm:“Vương Tổ Đức chết tiệt, anh rốt cuộc xảy chuyện gì? Khiến cho mọi người lo lắng không yên, ai cũng lo cho anh, anh rốt cuộc đang ở đâu?” (Pup: ed đến đây tự dưng thấy thương cho Thục Huệ quáT____T)
Cô quả thật lo lắng Vương Tổ Đức, tuy rằng ngày thường cô cùng Vương Tổ Đức như lửa với nước, nhưng đó là do công việc, hơn nữa nếu cô làm khác, sẽ không công tư phân minh được, Vương Tổ Đức mất tích, cô đương nhiên lo cho an nguy của anh ta, thậm chí còn nhờ bạn bè tìm giúp.
Nhìn ngoài cửa sổ mưa to, mấy ngày liền thời tiết đều như thế khiến con người ta không khỏi buồn chán, nếu mưa không ngừng, người cũng muốn mốc meo theo.
Sau khi uống xong cà phê, cô cài thắt lưng, hôm nay đã xong công việc, vẫn nên về nhà thì hơn, nếu ngay cả cô cũng mệt mỏi như vậy, tì công ty sẽ trông cậy vào ai đây?
Cô cất hết văn kiện vào túi, tắt đèn, rời khỏi công ty, vào thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, khi cô đang mở cử xe, đột nhiên nghe thấy mấy tiềng đàn ông ồn ào, không khỏi tò mò nhìn ra phía bọn họ, phát hiện ra mấy người quản lý bãi đỗ xe đang cầm đèn pin với gậy gộc, không biết đang làm trò gì.
“Hư! Đi ra đây!” Trong đó một gã quản lý viên kêu to, anh ta đang cầm một cái gậy vợt, khua khua ở dưới gầm xe, không biết là đang khua cái gì?
Lâm Thục Huệ đóng cửa lại, tò mò đi qua hỏi:“Các anh đang làm cái gì vậy?”
“A, Lâm tiểu thư, hôm nay lại tăng ca?”
“Vâng, các anh đang chọc cái gì thế?”
“Có một con chó hoang ở dưới gầm xe. Nó thừa dịp chúng tôi không chú ý lẻn vào, đã ở bãi đỗ xe này mấy ngày nay rồi.”
“Chó hoang?” Lâm Thục Huệ tò mò cúi xuống xem, quả nhiên thấy một con chó nhỏ, nhưng không thấy rõ hình dáng của nó.
“Con chó này thấy dưới gầm xe có vẻ ấm áp nên nhất quyết không đi, lại còn ăn vụng đồ ăn của chúng tôi, rồi còn đi tiểu ở đây nữa, khiến nơi này bốc lên mùi hôi thối .”
Một người quản lý khác mắng:“Chó chết kia! Đi ra đây!”
Mọi người tiếp tục chọc chọc dưới gầm xe, không tin không đuổi được con chó này ra.
“Đi ra đi ra!” Những người khác kêu lên.
Chỉ thấy một con chó nhỏ màu vàng dò dẫm chui ra, lập tức bị mọi người dùng gậy vây quanh, để tránh nó lại tiếp tục chui vào gầm xe.
“Con chó thối! Cuối cùng ngươi cũng ra!”
“Ẳng ẳng……” Con chó phát ra tiếng kêu chống cự, nhất quyết không chịu khuất phục.
Lâm Thục Huệ cuối cùng cũng thấy được rõ con chó này, toàn thân nó bẩn thỉu, lại đang đói và mệt, chó thì sao chứ, nó bất quá cũng là vì sinh tồn, lại bị mọi người đối xử như thế, Lâm Thục Huệ nhìn thấy cảnh này, sao có thể ở một bên khoanh tay đứng nhìn, lập tức lớn tiếng quát.
“Dừng tay!”
Thấy cô kêu, những người quản lý ở đó sững người một lát.
“Lâm tiểu thư?”
“Không được làm đau con chó này! Mọi người không thấy được nó đã yếu lắm rồi sao? Chẳng lẽ mọi người còn muốn nhẫn tâm đánh chết nó?”
Quản lý viên vẻ mặt vô tội giải thích:“Lâm tiểu thư, chúng ta cũng không phải cố ý muốn đánh nó, nhưng nếu nó ở lại bãi đỗ xe sẽ gây phiền toái cho chúng tôi, các chủ xe khác cũng sẽ kháng nghị.”
“Giao con chó này cho tôi.” Cô không chút do dự nói.
“Cô muốn dẫn nó đi?”
“Đúng.”
Mặc kệ vẻ kinh ngạc của mọi người, cô đi ra phía sau xe tìm cái thùng không, đem đồ trong thùng đổ ra ngoài, đặt hai cái khăn làm cái đệm, vừa vặn có thể khiến nó thoải mái một chút, sau đó cô đi đến trước con chó, con chó trừng mắt nhìn cô, còn phát ra từng trận gầm nhẹ.
“Cẩn thận nha Lâm tiểu thư, con chó này hung dữ lắm, nó sẽ cắn cô đấy.”
“Không sao, tôi không sợ.”
Lâm Thục Huệ không để ý lời cảnh cáo của mọi người, ngồi xổm xuống, cúi thấp người xuống, vẻ mặt cũng không giống người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang thường ngày, mà trở nên dịu dàng lạ thường, nhẹ giọng nói:“Ngoan, đừng sợ, hiện tại em đói lắm đúng không? Lại đây, chị mang em về nhà được không?”
Con chó lại tiếp tục phát ra những âm thành khàn khàn, vẻ mặt hoài nghi, đôi mắt đang trừng trừng nhìn cô cũng lộ vẻ quái dị.
Lâm Thục Huệ rất kiên nhẫn chờ, cô biết con chó đang sợ, đột nhiên nghĩ đến mình còn cái bánh bao từ trưa, cô liền chạy ra lấy cho con chó ăn, tỏ sự thiện ý của mình.
“Lại đây, em đang rất đói bụng đúng không? Cho em này.”
Đôi tay chậm rãi đưa ra, vì tỏ vẻ mình không có ác ý, cũng không khiến cho nó sợ hãi, cho nên cô cúi người thật thấp, tuyệt đối không cao quá đầu con chó, làm cho con chó thấy mình đang chủ động, làm cho nó thích ứng một chút, đương nhiên, cũng phải đề phòng con chó cắn cô, cô cũng đã mang bảo hộ.
Khi cô đem bánh bao đến trước mặt con chó, tiếng gầm gừ trong họng con chó cũng đã dừng lại. Một đôi mắt tròn vo nhìn cô, ánh mắt kia nửa tò mò nửa nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Thục Huệ vui vẻ, thái độ này chứng tỏ con chó không còn sợ cô, vì thế cô càng ôn nhu trấn an nó.
“Ngoan, theo chị trở về được không? Em ở trong này rất nguy hiểm.”
Thật kì lạ, con chó nhỏ lại không có phản đối, mà lại tự động đi vào trong chiếc hộp, phảng phất dường như nó hiểu mọi điều cô nói, ngoan ngoãn ở trong hộp.
Lâm Thục Huệ vừa mừng vừa sợ, không thể tin được cô có thể dễ dàng dụ con chó vào trong hộp như thế, tính cô rất tệ, nếu con chó không chịu đi vào, cô đành mạo hiểm bị nó cắn vác nó vào trong hộp.
Cô ôm lấy thùng để vào sau xe, sau đó đi ra phía trước, vừa khởi động xe, cô vừa cười nói với vị khách phía sau:“Ngoan ngoãn ngồi đó nha, về nhà chị làm gì đó cho em ăn.”
“……” Con chó không quậy phá, mở to mắt nhìn cô, an phận ngồi trong thùng, ra khỏi bãi đỗ xe, đi theo Lâm Thục Huệ đến nhà cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.