Chương 16
Cacciatore
08/10/2023
Một buổi sáng mùa xuân bình lặng như bao ngày. Thiệu Huy đang tất bật
làm ruộng để chuẩn bị cho mùa vụ mới thì nghe tiếng Tiêu Nguyên trên tay cầm một cái điện thoại, hối hả đi nhanh ra chỗ anh, dường như cậu có
chuyện gì rất gấp.
"Thiệu Huy! Tần Chính Vũ gọi anh!" Tiêu Nguyên cố gắng đi nhanh một chút vì cậu không đủ sức để chạy.
Thấy thế, Thiệu Huy bèn bỏ cuốc xuống tạm rồi chạy sang chỗ cậu xem có chuyện gì.
"Có chuyện gì vậy? Điện thoại của anh à?" Ngay khi vừa chạy đến chỗ Tiêu Nguyên, Thiệu Huy hỏi cậu.
Nét mặt Tiêu Nguyên có chút lo lắng: "Tần... Tần Chính Vũ gọi cho anh. Ban nãy đang rửa chén nên em không để ý, đến lúc nhìn thấy thì mới biết anh ấy đã gọi cho anh tận mấy cuộc gọi nhỡ rồi."
"Để anh xem xem." Thiệu Huy nhận lấy điện thoại từ tay Tiêu Nguyên rồi bấm nhận cuộc gọi. Ngay lập tức, đầu dây bên kia đã phát ra tiếng gào rú hoảng loạn, không rõ là tiếng người hay tiếng thú vật.
"Chính Vũ? Mày bị thú tấn công à?"
Giọng Thiệu Huy cũng bắt đầu xuất hiện chút lo lắng, anh không rõ liệu bên kia đang xảy ra chuyện gì. Tiêu Nguyên đứng bên cạnh cũng không khỏi tò mò mà đứng hóng hớt một chút.
"Anh haiiiiiii!!! Em bị phát hiện rồi!!!"
Đến bây giờ mới nghe rõ tiếng gào rú kia là tiếng của hắn. Tần Chính Vũ bên này đang trốn trong chăn khóc huhu trong phòng khách sạn.
Thiệu Huy nhíu mày: "Bị phát hiện gì cơ? Mày nói rõ đầu đuôi đã."
"Hôm qua trời vừa tối là em đã đến được khu du lịch rồi. Em cứ tính sáng hôm nay sẽ đi tìm Lạc Nhu để nhìn cậu ấy từ xa thôi thì..." Tần Chính Vũ bỗng nhiên dừng lại, ấp úng không dám nói tiếp.
Thiệu Huy thở dài, anh tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm nên đã rất lo lắng cho hắn. Anh đặt tay lên trán, lắc đầu mấy cái trong bất lực.
Tần Chính Vũ tiếp tục: "Sáng nay em tìm chỗ đi ăn sáng, nào ngờ..."
Nghe đến đoạn đi ăn sáng, Thiệu Huy đã lờ mờ đoán ra được hắn tính nói gì tiếp theo.
"Mày không phải vào nhầm tiệm mì nhà Đường Lạc Nhu đấy chứ?"
"..."
Hắn há hốc mồm ngạc nhiên: "Sao anh biết? Anh cho người theo dõi em đấy à?"
"Không, anh đoán bừa." Anh lắc đầu, nói với giọng điệu thản nhiên.
"Thôi bỏ qua cái đó đi. Chuyện là em chỉ vừa bước vào quán thôi thì đã bắt gặp cậu ấy đứng ngay tại bàn gần cửa. Sau đó... Cậu ấy lôi em ra một góc ở ngoài rồi cho em một cái tát." Tần Chính Vũ nói lí nhí, mặt và tai hắn đã đỏ bừng lên hết vì nhục nhã.
Ngay sau khi nghe được Tần Chính Vũ kể chuyện đó, cả Thiệu Huy lẫn Tiêu Nguyên đều phì cười nhưng vẫn cố không phát ra tiếng cho hắn nghe được.
"Anh, em nghe được tiếng anh và anh dâu đang cười! Em đâu có cố ý tìm gặp cậu ấy đâu. Chỉ là vô tình thôi... Em đã không được ăn sáng lại còn bị ăn tát nữa, anh đừng có cười."
Thiệu Huy mỉm cười, vừa nói vừa nhìn Tiêu Nguyên: "Nhưng không phải mày đáng bị như vậy sao? Người ta chưa tẩn cho một trận là may."
Tần Chính Vũ cười hề hề: "Cậu ấy mắng em là đồ biến thái thích theo dõi người khác, đã làm chuyện khốn nạn còn mặt dày đi tìm người ta rồi tát em một cái. Em đâu có cố ý..."
Thiệu Huy lắc đầu mấy cái, tắt ngay cuộc gọi rồi đưa điện thoại anh cho Tiêu Nguyên mang vào nhà cất. Tần Chính Vũ bên này cũng rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh trai hắn ngắt cuộc gọi đột ngột như vậy.
Tiêu Nguyên nói với anh: "Lẽ ra em nên nói trước với anh ấy là không nên đi tiệm mì đó..."
Anh thở dài rồi bảo: "Không sao đâu, để Đường Lạc Nhu tát nó một cái là hợp tình hợp lý rồi, với tính cách của nó thì nó không dễ dàng gì buông tha thằng nhóc kia đâu."
Bỗng nhiên, Tiêu Nguyên nhón chân lên thơm lên má anh một cái rồi cười: "Anh vất vả rồi."
Không để Thiệu Huy kịp nói gì, cậu cầm điện thoại của anh đi vào nhà thật nhanh, bỏ lại Thiệu Huy mặt đỏ bừng cùng trái tim đập thật nhanh.
Cả ngày hôm ấy Thiệu Huy không thể tập trung làm việc đàng hoàng được. Chốc chốc lại dừng một lát rồi nghĩ về cái thơm sáng nay của Tiêu Nguyên. Không biết liệu mình có thể hôn đáp lại cậu một cái không?
- - -
Trưa hôm ấy, Thiệu Huy vừa lau mồ hôi vừa bước vào nhà sau khi đã làm việc thật chăm chỉ ngoài ruộng. Tiêu Nguyên đang mải mê xem TV, nghe thấy tiếng bước chân vào nhà thì nhanh chóng chỉ vào điện thoại của anh trên bàn và bảo: "Anh ơi, ban nãy có ai gọi anh mấy lần, số ấy không có lưu tên. Em bắt máy lên nghe thì người nọ không nói gì cả rồi cúp máy."
Anh gật đầu, vội lau hai tay vào quần rồi đến chỗ cái bàn cầm điện thoại mình lên.
Tiêu Nguyên ban nãy cũng rất tò mò muốn xem xem là ai mà phải gấp gáp nhất quyết phải gọi anh như vậy.
Thiệu Huy vừa cầm điện thoại lên nhìn số của người ẩn danh, mặt đã tối sầm lại như trời đang nắng bỗng mây đen kéo đến ùn ùn, sắp đổ cơn mưa rào.
"Lại nữa rồi..." Anh lẩm bẩm.
Nhận ra biểu cảm của anh có vẻ không đúng cho lắm, Tiêu Nguyên đứng dậy đi sang hóng hớt xem có chuyện gì.
Thiệu Huy vẫn trầm ngâm một hồi, quyết định gọi lại cho phía bên kia.
Người kia rất nhanh đã bắt máy.
Từ đầu bên kia truyền ra một giọng nam thanh niên trẻ tuổi: "Thiệu Huy, anh thật sự dung túng cho tên khốn Chính Vũ đi tìm Lạc Nhu sao?"
Rồi người bên kia bắt đầu thuyết giảng một tràng về đạo đức làm người, mâu thuẫn thiên vị giữa anh em nhà họ Tần cho Thiệu Huy nghe nhưng thật ra ý nghĩa tóm lại có thể hiểu là "Anh hai thiên vị thằng kia hơn em". Tiêu Nguyên đoán ra được người này là Tần Bách Diệp, hẳn là anh ta cũng phải có liên quan đến Đường Lạc Nhu.
Thiệu Huy dường như đã quá quen với việc này, anh chẳng mảy may quan tâm mà đưa điện thoại ra xa một lát. Đến khi Tần Bách Diệp xả xong mới nói tiếp với hắn: "Được rồi, mày có bản lĩnh thì lên đây lôi nó về đi."
"Anh không cản anh ấy sao? Tại sao lại để ảnh đi gặp Lạc Nhu? Sau này em biết ăn nói với cậu ấy thế nào nữa..." Tần Bách Diệp càng nói càng thể hiện rõ hắn là một tên hay lo xa. Chuyện chưa ra đâu mà hắn đã dựng được một kịch bản phim truyền hình ngắn tập đầy đủ đầu-thân-kết.
"Mày có thôi đi không?" Thiệu Huy quát khẽ. Lúc này người bên kia mới thôi luyên thuyên dài dòng. Tiêu Nguyên cũng giật bắn mình vì lần đầu tiên nghe thấy anh lớn tiếng như vậy.
Quả thật... Thiệu Huy chẳng thiên vị đứa em nào cả.
Anh thở dài, giọng gần như nài nỉ đứa em của mình: "Có giỏi thì lên đây lôi nó về, được không? Anh xin bọn mày đừng làm loạn ở nhà anh nữa..."
"Nó chỉ ở nhà anh vài hôm để tiện đi qua chỗ Đường Lạc Nhu thôi, anh cản không được."
Tần Bách Diệp: "..."
Xem ra anh ta cũng hiểu chuyện phần nào rồi.
Tiêu Nguyên đứng ở bên cạnh không biết nên cười hay nên khóc mới phải nên cậu trưng ra bộ mặt ngơ ngác.
Rồi Bách Diệp khôi phục phong thái nên có của một luật sư, hắn nói tiếp: "Chuyện kiểm tra tiền thuế của casino em đã giải quyết xong. Với lại..."
Thiệu Huy cười cười, cơ mặt thả lỏng đôi chút rồi thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Nguyên đứng cạnh hai mắt tròn xoe, người như Thiệu Huy không thể nào trốn thuế mà... phải không?
"Với lại cái gì?" Thiệu Huy hỏi.
"Dạo này không thấy Lan Nguyệt đến tìm gặp anh nữa. Như vậy có phải chuyện tốt không?" Tần Bách Diệp có hơi ấp úng khi nói chuyện này với Thiệu Huy.
Anh im lặng ngẫm nghĩ một hồi mới nói, nét mặt quay lại vẻ trầm ngâm hiếm thấy: "Anh không chấp nhặt chuyện đó nữa, cô ấy cũng buông bỏ được thì tốt."
Có lẽ Lan Nguyệt là người "chị dâu hụt" mà Tần Chính Vũ đã kể cho cậu nghe. Ban nãy cậu để ý thấy nét mặt của Thiệu Huy lúc nghe tên người kia có chút thay đổi. Nếu nghe tin người khác bỏ qua cho một người mình từng yêu thương hết mực cuối cùng lại ngoại tình thì có thể Tiêu Nguyên sẽ không tin nhưng nếu đó là Thiệu Huy thì cậu sẽ chẳng có chút nghi ngờ.
Bên phía Tần Bách Diệp không ngừng vang lên mấy tiếng lục đục lẫn tiếng giấy tờ. Cuối cùng anh ta chỉ có thể gấp gáp nói: "Hôm nay đến đây thôi, hẹn anh hôm khác lại nói chuyện tiếp. Tết năm nay em sẽ đến thăm anh, nhớ đó." Rồi cúp máy hẳn.
Thiệu Huy cất điện thoại đi rồi quay sang nhìn Tiêu Nguyên với biểu cảm bất lực.
"Đi, ăn cơm thôi, mấy thằng nhóc nhà anh đã để em phải chê cười rồi..." Nói đoạn, Thiệu Huy dẫn cậu đến phòng ăn. Anh kéo ghế cho cậu ngồi vào bàn rồi mới đi chuẩn bị cơm. Lúc sáng trước khi ra đồng anh đã chuẩn bị sẵn canh kim chi nấu đậu hũ cùng với món thịt xào dưa chua, đến trưa chỉ cần hâm lại một chút là lại có bữa cơm nóng hổi.
Thiệu Huy để ý Tiêu Nguyên vẫn không thích ăn rau, miễn cưỡng lắm cũng ăn được món salad, nhưng chỉ cần là đồ muối chua thì có đút bao nhiêu cậu cũng chịu ăn. Như thế này đã xem là có tiến bộ so với lúc cậu mới đến. Nhìn Tiêu Nguyên ăn ngon miệng như thế trong lòng Thiệu Huy tràn ngập cảm giác hạnh phúc khó tả.
"Anh ơi, buổi chiều anh dắt em đi thị trấn chơi em đi..." Tiêu Nguyên đang ăn bỗng dừng lại, cậu nói khẽ.
Thật ra là cậu muốn thử đi hẹn hò với Thiệu Huy. Brandy dặn cậu đã hẹn hò với người ta rồi thì phải thử đi đâu đó dành thời gian cùng nhau. Thiệu Huy chớp chớp mắt, mặt bắt đầu ửng hồng lên vì ngạc nhiên. Anh vẫn chưa quen với sự thật là mình đã có bạn trai mới.
Tiêu Nguyên nhìn cảnh người đàn ông 32 tuổi đỏ mặt lên trước mặt mình thì cười khúc khích. Trông anh bây giờ rất đáng yêu, còn hơn cả lúc cố gắng tập tạo dáng chụp ảnh nữa, nếu có điện thoại ở đây thì cậu đã lấy ra chụp một bức rồi.
Thấy Tiêu Nguyên cười mình, Thiệu Huy nhanh chóng tỏ ra ban nãy không có gì lạ, gật đầu lia lịa rồi bình tĩnh nói: "Được, buổi chiều anh sẽ chở em đến thị trấn đi dạo nhé."
Cậu cười hề hề nhìn anh: "Anh nhớ đó."
Rồi cả hai lại chuyện trò rôm rả về mấy chuyện lặt vặt xảy ra gần đây. Mọi thứ đến quá dồn dập, hết chuyện này lại đến chuyện khác.
Chiều hôm ấy, như được tiếp thêm sức mạnh, Thiệu Huy đã nhanh chóng làm xong lượng công việc khổng lồ mà lẽ ra phải đến chập tối anh mới có thể nghỉ ngơi. Cuộc hẹn với Tiêu Nguyên rất quan trọng với anh vì đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm anh mới đi hẹn hò riêng với ai đó. Anh rón rén đi vào phòng ngủ lấy quần áo mới, sửa soạn đi chơi thì thấy Tiêu Nguyên vẫn đang ngủ ngon lành. Lúc rửa chén xong cậu đi ngủ trưa, không đặt báo thức cũng chẳng có ai nhắc dậy nên đã ngủ quên đến tận 4 giờ. Thiệu Huy thấy thế cũng không đành lòng đánh thức cậu, chi bằng một lát nữa anh chuẩn bị xong rồi mới gọi cậu.
Lúc Tiêu Nguyên thức dậy đã là hơn 4 giờ chiều, mặt cậu ngờ nghệch như không nhận ra mình đang ở thế giới nào. Cảm giác như cậu vừa xuyên không đi chỗ nào khác mà không phải nhà Thiệu Huy. Cậu nhìn qua ngó lại cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, đoán là Thiệu Huy vẫn chưa xong việc nên vội thay nhanh cái áo mới vào. Đang cởi ra giữa chừng, giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau lưng khiến cậu đơ người ra.
"Em dậy rồi sao? Anh định lát nữa mới kêu em." Thiệu Huy vừa tắm xong, mái tóc ngắn đen tuyền vẫn còn ướt được anh vuốt gọn lên.
Tiêu Nguyên giật mình, lấy tay che thân trên mình lại. Mặt cậu lúc này đỏ như quả cà chua, ấp úng mấy chữ không nói được thành lời vì ngại. Khoan đã, không phải cậu và anh đều là con trai sao? Tại sao lại phải ngại? Nhưng Thiệu Huy là người yêu cậu mà, phải khác chứ?
Trong lúc Tiêu Nguyên vẫn còn đang khó xử không biết phải làm thế sao thì Thiệu Huy đã hiểu ý cậu, anh chậm rãi đóng cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài chờ mà chẳng nói thêm lời gì. Còn cậu thì nhanh chóng cởi nốt cái áo kia ra rồi mặc áo mới vào. "Thật ngại quá đi mất... Sao mình lại phản ứng như thế chứ?" Cậu nghĩ.
Nhưng lỡ như mình và Thiệu Huy phải làm những chuyện thân mật hơn thì phải làm thế nào? Tiêu Nguyên cũng thắc mắc điều đó. Rồi cậu tự vả nhẹ mấy cái vào mặt cho tỉnh táo ra, mấy chuyện linh tinh như thế này thì không nên nghĩ nhiều.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng đã không thấy Thiệu Huy đâu, chắc là anh đi lấy xe rồi. Cậu đi ra trước cổng nhà thì thấy anh đã đậu xe ở ngoài rồi chuẩn bị khoá cửa, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như ban nãy không có chuyện gì. Lúc này Tiêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra lấy mũ bảo hiểm của mình đội lên.
Vừa ngồi lên xe, chả biết có phải liệu cậu nhìn nhầm hay không mà trông có vẻ như Thiệu Huy vừa hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Bờ vai rộng của anh khẽ run run, rồi Thiệu Huy khởi động máy xe, chở cậu đi băng băng trên con đường đến thị trấn mà cậu đã làm quen suốt mấy tháng nay.
Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh nắng màu hồng đào hôn nhẹ lên mái tóc cậu, lấp lánh trên sắp các cánh đồng lúa trải dài của người dân trong thôn. Tiêu Nguyên ngắm nhìn cảnh vật xung quanh chăm chú, có khi quên cả chớp mắt. Lúc còn ở thành phố cậu chẳng mấy khi được thấy cảnh này, có chăng cũng chỉ là qua những thước phim trên mạng. Cảm giác vẫn vô cùng khác biệt so với trải nghiệm ngoài đời. Vả lại, trước mặt cậu là tấm lưng vững chắc của người mà cậu yêu. Tiêu Nguyên vòng tay qua eo của Thiệu Huy, ôm anh thật chặt vào lòng. Cậu áp một bên má lên lưng anh rồi lười biếng ngắm nhìn cảnh quan xung quanh trong lúc tiếng gió vẫn thổi vù vù bên tai.
"Thiệu Huy! Tần Chính Vũ gọi anh!" Tiêu Nguyên cố gắng đi nhanh một chút vì cậu không đủ sức để chạy.
Thấy thế, Thiệu Huy bèn bỏ cuốc xuống tạm rồi chạy sang chỗ cậu xem có chuyện gì.
"Có chuyện gì vậy? Điện thoại của anh à?" Ngay khi vừa chạy đến chỗ Tiêu Nguyên, Thiệu Huy hỏi cậu.
Nét mặt Tiêu Nguyên có chút lo lắng: "Tần... Tần Chính Vũ gọi cho anh. Ban nãy đang rửa chén nên em không để ý, đến lúc nhìn thấy thì mới biết anh ấy đã gọi cho anh tận mấy cuộc gọi nhỡ rồi."
"Để anh xem xem." Thiệu Huy nhận lấy điện thoại từ tay Tiêu Nguyên rồi bấm nhận cuộc gọi. Ngay lập tức, đầu dây bên kia đã phát ra tiếng gào rú hoảng loạn, không rõ là tiếng người hay tiếng thú vật.
"Chính Vũ? Mày bị thú tấn công à?"
Giọng Thiệu Huy cũng bắt đầu xuất hiện chút lo lắng, anh không rõ liệu bên kia đang xảy ra chuyện gì. Tiêu Nguyên đứng bên cạnh cũng không khỏi tò mò mà đứng hóng hớt một chút.
"Anh haiiiiiii!!! Em bị phát hiện rồi!!!"
Đến bây giờ mới nghe rõ tiếng gào rú kia là tiếng của hắn. Tần Chính Vũ bên này đang trốn trong chăn khóc huhu trong phòng khách sạn.
Thiệu Huy nhíu mày: "Bị phát hiện gì cơ? Mày nói rõ đầu đuôi đã."
"Hôm qua trời vừa tối là em đã đến được khu du lịch rồi. Em cứ tính sáng hôm nay sẽ đi tìm Lạc Nhu để nhìn cậu ấy từ xa thôi thì..." Tần Chính Vũ bỗng nhiên dừng lại, ấp úng không dám nói tiếp.
Thiệu Huy thở dài, anh tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm nên đã rất lo lắng cho hắn. Anh đặt tay lên trán, lắc đầu mấy cái trong bất lực.
Tần Chính Vũ tiếp tục: "Sáng nay em tìm chỗ đi ăn sáng, nào ngờ..."
Nghe đến đoạn đi ăn sáng, Thiệu Huy đã lờ mờ đoán ra được hắn tính nói gì tiếp theo.
"Mày không phải vào nhầm tiệm mì nhà Đường Lạc Nhu đấy chứ?"
"..."
Hắn há hốc mồm ngạc nhiên: "Sao anh biết? Anh cho người theo dõi em đấy à?"
"Không, anh đoán bừa." Anh lắc đầu, nói với giọng điệu thản nhiên.
"Thôi bỏ qua cái đó đi. Chuyện là em chỉ vừa bước vào quán thôi thì đã bắt gặp cậu ấy đứng ngay tại bàn gần cửa. Sau đó... Cậu ấy lôi em ra một góc ở ngoài rồi cho em một cái tát." Tần Chính Vũ nói lí nhí, mặt và tai hắn đã đỏ bừng lên hết vì nhục nhã.
Ngay sau khi nghe được Tần Chính Vũ kể chuyện đó, cả Thiệu Huy lẫn Tiêu Nguyên đều phì cười nhưng vẫn cố không phát ra tiếng cho hắn nghe được.
"Anh, em nghe được tiếng anh và anh dâu đang cười! Em đâu có cố ý tìm gặp cậu ấy đâu. Chỉ là vô tình thôi... Em đã không được ăn sáng lại còn bị ăn tát nữa, anh đừng có cười."
Thiệu Huy mỉm cười, vừa nói vừa nhìn Tiêu Nguyên: "Nhưng không phải mày đáng bị như vậy sao? Người ta chưa tẩn cho một trận là may."
Tần Chính Vũ cười hề hề: "Cậu ấy mắng em là đồ biến thái thích theo dõi người khác, đã làm chuyện khốn nạn còn mặt dày đi tìm người ta rồi tát em một cái. Em đâu có cố ý..."
Thiệu Huy lắc đầu mấy cái, tắt ngay cuộc gọi rồi đưa điện thoại anh cho Tiêu Nguyên mang vào nhà cất. Tần Chính Vũ bên này cũng rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh trai hắn ngắt cuộc gọi đột ngột như vậy.
Tiêu Nguyên nói với anh: "Lẽ ra em nên nói trước với anh ấy là không nên đi tiệm mì đó..."
Anh thở dài rồi bảo: "Không sao đâu, để Đường Lạc Nhu tát nó một cái là hợp tình hợp lý rồi, với tính cách của nó thì nó không dễ dàng gì buông tha thằng nhóc kia đâu."
Bỗng nhiên, Tiêu Nguyên nhón chân lên thơm lên má anh một cái rồi cười: "Anh vất vả rồi."
Không để Thiệu Huy kịp nói gì, cậu cầm điện thoại của anh đi vào nhà thật nhanh, bỏ lại Thiệu Huy mặt đỏ bừng cùng trái tim đập thật nhanh.
Cả ngày hôm ấy Thiệu Huy không thể tập trung làm việc đàng hoàng được. Chốc chốc lại dừng một lát rồi nghĩ về cái thơm sáng nay của Tiêu Nguyên. Không biết liệu mình có thể hôn đáp lại cậu một cái không?
- - -
Trưa hôm ấy, Thiệu Huy vừa lau mồ hôi vừa bước vào nhà sau khi đã làm việc thật chăm chỉ ngoài ruộng. Tiêu Nguyên đang mải mê xem TV, nghe thấy tiếng bước chân vào nhà thì nhanh chóng chỉ vào điện thoại của anh trên bàn và bảo: "Anh ơi, ban nãy có ai gọi anh mấy lần, số ấy không có lưu tên. Em bắt máy lên nghe thì người nọ không nói gì cả rồi cúp máy."
Anh gật đầu, vội lau hai tay vào quần rồi đến chỗ cái bàn cầm điện thoại mình lên.
Tiêu Nguyên ban nãy cũng rất tò mò muốn xem xem là ai mà phải gấp gáp nhất quyết phải gọi anh như vậy.
Thiệu Huy vừa cầm điện thoại lên nhìn số của người ẩn danh, mặt đã tối sầm lại như trời đang nắng bỗng mây đen kéo đến ùn ùn, sắp đổ cơn mưa rào.
"Lại nữa rồi..." Anh lẩm bẩm.
Nhận ra biểu cảm của anh có vẻ không đúng cho lắm, Tiêu Nguyên đứng dậy đi sang hóng hớt xem có chuyện gì.
Thiệu Huy vẫn trầm ngâm một hồi, quyết định gọi lại cho phía bên kia.
Người kia rất nhanh đã bắt máy.
Từ đầu bên kia truyền ra một giọng nam thanh niên trẻ tuổi: "Thiệu Huy, anh thật sự dung túng cho tên khốn Chính Vũ đi tìm Lạc Nhu sao?"
Rồi người bên kia bắt đầu thuyết giảng một tràng về đạo đức làm người, mâu thuẫn thiên vị giữa anh em nhà họ Tần cho Thiệu Huy nghe nhưng thật ra ý nghĩa tóm lại có thể hiểu là "Anh hai thiên vị thằng kia hơn em". Tiêu Nguyên đoán ra được người này là Tần Bách Diệp, hẳn là anh ta cũng phải có liên quan đến Đường Lạc Nhu.
Thiệu Huy dường như đã quá quen với việc này, anh chẳng mảy may quan tâm mà đưa điện thoại ra xa một lát. Đến khi Tần Bách Diệp xả xong mới nói tiếp với hắn: "Được rồi, mày có bản lĩnh thì lên đây lôi nó về đi."
"Anh không cản anh ấy sao? Tại sao lại để ảnh đi gặp Lạc Nhu? Sau này em biết ăn nói với cậu ấy thế nào nữa..." Tần Bách Diệp càng nói càng thể hiện rõ hắn là một tên hay lo xa. Chuyện chưa ra đâu mà hắn đã dựng được một kịch bản phim truyền hình ngắn tập đầy đủ đầu-thân-kết.
"Mày có thôi đi không?" Thiệu Huy quát khẽ. Lúc này người bên kia mới thôi luyên thuyên dài dòng. Tiêu Nguyên cũng giật bắn mình vì lần đầu tiên nghe thấy anh lớn tiếng như vậy.
Quả thật... Thiệu Huy chẳng thiên vị đứa em nào cả.
Anh thở dài, giọng gần như nài nỉ đứa em của mình: "Có giỏi thì lên đây lôi nó về, được không? Anh xin bọn mày đừng làm loạn ở nhà anh nữa..."
"Nó chỉ ở nhà anh vài hôm để tiện đi qua chỗ Đường Lạc Nhu thôi, anh cản không được."
Tần Bách Diệp: "..."
Xem ra anh ta cũng hiểu chuyện phần nào rồi.
Tiêu Nguyên đứng ở bên cạnh không biết nên cười hay nên khóc mới phải nên cậu trưng ra bộ mặt ngơ ngác.
Rồi Bách Diệp khôi phục phong thái nên có của một luật sư, hắn nói tiếp: "Chuyện kiểm tra tiền thuế của casino em đã giải quyết xong. Với lại..."
Thiệu Huy cười cười, cơ mặt thả lỏng đôi chút rồi thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Nguyên đứng cạnh hai mắt tròn xoe, người như Thiệu Huy không thể nào trốn thuế mà... phải không?
"Với lại cái gì?" Thiệu Huy hỏi.
"Dạo này không thấy Lan Nguyệt đến tìm gặp anh nữa. Như vậy có phải chuyện tốt không?" Tần Bách Diệp có hơi ấp úng khi nói chuyện này với Thiệu Huy.
Anh im lặng ngẫm nghĩ một hồi mới nói, nét mặt quay lại vẻ trầm ngâm hiếm thấy: "Anh không chấp nhặt chuyện đó nữa, cô ấy cũng buông bỏ được thì tốt."
Có lẽ Lan Nguyệt là người "chị dâu hụt" mà Tần Chính Vũ đã kể cho cậu nghe. Ban nãy cậu để ý thấy nét mặt của Thiệu Huy lúc nghe tên người kia có chút thay đổi. Nếu nghe tin người khác bỏ qua cho một người mình từng yêu thương hết mực cuối cùng lại ngoại tình thì có thể Tiêu Nguyên sẽ không tin nhưng nếu đó là Thiệu Huy thì cậu sẽ chẳng có chút nghi ngờ.
Bên phía Tần Bách Diệp không ngừng vang lên mấy tiếng lục đục lẫn tiếng giấy tờ. Cuối cùng anh ta chỉ có thể gấp gáp nói: "Hôm nay đến đây thôi, hẹn anh hôm khác lại nói chuyện tiếp. Tết năm nay em sẽ đến thăm anh, nhớ đó." Rồi cúp máy hẳn.
Thiệu Huy cất điện thoại đi rồi quay sang nhìn Tiêu Nguyên với biểu cảm bất lực.
"Đi, ăn cơm thôi, mấy thằng nhóc nhà anh đã để em phải chê cười rồi..." Nói đoạn, Thiệu Huy dẫn cậu đến phòng ăn. Anh kéo ghế cho cậu ngồi vào bàn rồi mới đi chuẩn bị cơm. Lúc sáng trước khi ra đồng anh đã chuẩn bị sẵn canh kim chi nấu đậu hũ cùng với món thịt xào dưa chua, đến trưa chỉ cần hâm lại một chút là lại có bữa cơm nóng hổi.
Thiệu Huy để ý Tiêu Nguyên vẫn không thích ăn rau, miễn cưỡng lắm cũng ăn được món salad, nhưng chỉ cần là đồ muối chua thì có đút bao nhiêu cậu cũng chịu ăn. Như thế này đã xem là có tiến bộ so với lúc cậu mới đến. Nhìn Tiêu Nguyên ăn ngon miệng như thế trong lòng Thiệu Huy tràn ngập cảm giác hạnh phúc khó tả.
"Anh ơi, buổi chiều anh dắt em đi thị trấn chơi em đi..." Tiêu Nguyên đang ăn bỗng dừng lại, cậu nói khẽ.
Thật ra là cậu muốn thử đi hẹn hò với Thiệu Huy. Brandy dặn cậu đã hẹn hò với người ta rồi thì phải thử đi đâu đó dành thời gian cùng nhau. Thiệu Huy chớp chớp mắt, mặt bắt đầu ửng hồng lên vì ngạc nhiên. Anh vẫn chưa quen với sự thật là mình đã có bạn trai mới.
Tiêu Nguyên nhìn cảnh người đàn ông 32 tuổi đỏ mặt lên trước mặt mình thì cười khúc khích. Trông anh bây giờ rất đáng yêu, còn hơn cả lúc cố gắng tập tạo dáng chụp ảnh nữa, nếu có điện thoại ở đây thì cậu đã lấy ra chụp một bức rồi.
Thấy Tiêu Nguyên cười mình, Thiệu Huy nhanh chóng tỏ ra ban nãy không có gì lạ, gật đầu lia lịa rồi bình tĩnh nói: "Được, buổi chiều anh sẽ chở em đến thị trấn đi dạo nhé."
Cậu cười hề hề nhìn anh: "Anh nhớ đó."
Rồi cả hai lại chuyện trò rôm rả về mấy chuyện lặt vặt xảy ra gần đây. Mọi thứ đến quá dồn dập, hết chuyện này lại đến chuyện khác.
Chiều hôm ấy, như được tiếp thêm sức mạnh, Thiệu Huy đã nhanh chóng làm xong lượng công việc khổng lồ mà lẽ ra phải đến chập tối anh mới có thể nghỉ ngơi. Cuộc hẹn với Tiêu Nguyên rất quan trọng với anh vì đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm anh mới đi hẹn hò riêng với ai đó. Anh rón rén đi vào phòng ngủ lấy quần áo mới, sửa soạn đi chơi thì thấy Tiêu Nguyên vẫn đang ngủ ngon lành. Lúc rửa chén xong cậu đi ngủ trưa, không đặt báo thức cũng chẳng có ai nhắc dậy nên đã ngủ quên đến tận 4 giờ. Thiệu Huy thấy thế cũng không đành lòng đánh thức cậu, chi bằng một lát nữa anh chuẩn bị xong rồi mới gọi cậu.
Lúc Tiêu Nguyên thức dậy đã là hơn 4 giờ chiều, mặt cậu ngờ nghệch như không nhận ra mình đang ở thế giới nào. Cảm giác như cậu vừa xuyên không đi chỗ nào khác mà không phải nhà Thiệu Huy. Cậu nhìn qua ngó lại cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu, đoán là Thiệu Huy vẫn chưa xong việc nên vội thay nhanh cái áo mới vào. Đang cởi ra giữa chừng, giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau lưng khiến cậu đơ người ra.
"Em dậy rồi sao? Anh định lát nữa mới kêu em." Thiệu Huy vừa tắm xong, mái tóc ngắn đen tuyền vẫn còn ướt được anh vuốt gọn lên.
Tiêu Nguyên giật mình, lấy tay che thân trên mình lại. Mặt cậu lúc này đỏ như quả cà chua, ấp úng mấy chữ không nói được thành lời vì ngại. Khoan đã, không phải cậu và anh đều là con trai sao? Tại sao lại phải ngại? Nhưng Thiệu Huy là người yêu cậu mà, phải khác chứ?
Trong lúc Tiêu Nguyên vẫn còn đang khó xử không biết phải làm thế sao thì Thiệu Huy đã hiểu ý cậu, anh chậm rãi đóng cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài chờ mà chẳng nói thêm lời gì. Còn cậu thì nhanh chóng cởi nốt cái áo kia ra rồi mặc áo mới vào. "Thật ngại quá đi mất... Sao mình lại phản ứng như thế chứ?" Cậu nghĩ.
Nhưng lỡ như mình và Thiệu Huy phải làm những chuyện thân mật hơn thì phải làm thế nào? Tiêu Nguyên cũng thắc mắc điều đó. Rồi cậu tự vả nhẹ mấy cái vào mặt cho tỉnh táo ra, mấy chuyện linh tinh như thế này thì không nên nghĩ nhiều.
Lúc cậu bước ra khỏi phòng đã không thấy Thiệu Huy đâu, chắc là anh đi lấy xe rồi. Cậu đi ra trước cổng nhà thì thấy anh đã đậu xe ở ngoài rồi chuẩn bị khoá cửa, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như ban nãy không có chuyện gì. Lúc này Tiêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra lấy mũ bảo hiểm của mình đội lên.
Vừa ngồi lên xe, chả biết có phải liệu cậu nhìn nhầm hay không mà trông có vẻ như Thiệu Huy vừa hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Bờ vai rộng của anh khẽ run run, rồi Thiệu Huy khởi động máy xe, chở cậu đi băng băng trên con đường đến thị trấn mà cậu đã làm quen suốt mấy tháng nay.
Hoàng hôn vừa buông xuống, ánh nắng màu hồng đào hôn nhẹ lên mái tóc cậu, lấp lánh trên sắp các cánh đồng lúa trải dài của người dân trong thôn. Tiêu Nguyên ngắm nhìn cảnh vật xung quanh chăm chú, có khi quên cả chớp mắt. Lúc còn ở thành phố cậu chẳng mấy khi được thấy cảnh này, có chăng cũng chỉ là qua những thước phim trên mạng. Cảm giác vẫn vô cùng khác biệt so với trải nghiệm ngoài đời. Vả lại, trước mặt cậu là tấm lưng vững chắc của người mà cậu yêu. Tiêu Nguyên vòng tay qua eo của Thiệu Huy, ôm anh thật chặt vào lòng. Cậu áp một bên má lên lưng anh rồi lười biếng ngắm nhìn cảnh quan xung quanh trong lúc tiếng gió vẫn thổi vù vù bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.