Gả Cho Anh Trai Nam Chính Giàu Ngầm
Chương 19
Da Thanh Oa
28/03/2021
Edit: Sherry
Thật ra, sau khi cha Chu Kiều Kiều lấy mẹ kế, sự nghiệp xuông dốc đã hồi lại. Nếu không cũng không có khả năng đưa Chu Kiều Kiều gửi nuôi ở nhà bác. Gửi nuôi ở ngoài so với sinh hoạt ở nhà tốn hơn rất nhiều.
Nhưng lên đại học tiền học phí lại không như vậy. Học phí một năm tốn 7900 tệ, sách giáo khoa mất 800 tệ, tiền thuê kí túc xá 1200 tệ, còn tiền điện nước mỗi tháng.
Bây giờ giá lên cao, đặc biệt là thị trấn Y Võ, một bữa cơm bình thường là 20 tệ, một ngày mất 50 tệ cũng không đắt. Nhà ăn trường học tiện nghi hơn một chút thì một tháng ít nhất cũng mất 1000 tệ. Thanh niên còn cần tiền tiêu vặt, mỗi tháng cũng cần đến 1500 tệ. Thị trấn Y Võ là thành phố lớn nhưng Chu Anh Kiệt chưa từng nghĩ đến.
Theo lời mẹ kế nói chính là: Con cái nhà người ta đều lợi hại như vậy, lên đại học có thể tự chu cấp cho mình tới tốt nghiệp đó!
Bởi vậy, trừ học phí năm đầu tiên là Chu Anh Kiệt trả cho Chu Kiều Kiều. Năm thứ hai, Chu Kiều Kiều tự mình kiếm học phí, không chỉ thế mà tiền kí túc xá, sách giáo khoa và các phí phụ thu khác.
Cha Chu Kiều Kiều thỏa mái yên tâm mỗi tháng cho con gái 300 tệ tiền sinh hoạt phí, một năm là 2400 tệ.
Nhiều nguyên nhân vậy làm thức tỉnh Chu Kiều Kiều nhưng Chu Kiều Kiều không phải mỗi ngày đều ăn cơm trắng chan canh chua, ngẫu nhiên không có tiền cô mới ăn như vậy, dưới phần lớn tình huống cô vẫn ăn được cơm trắng và đậu hũ xào cay đấy!
Nhưng cô vẫn bị trường học cất vào quên lãng, là học sinh đơn độc.
Chu Kiều Kiều che mũi, quay đầu nhìn trần nhà. Tất cả mọi nười đều nói cô ngốc nhưng mẹ cô nói ngốc có phúc của người ngốc. Tuy rằng cô vẫn luôn xui xẻo như vậy nhưng cô tin lời mẹ cô nói, ngốc có phúc của người ngốc.
Trong phòng nhất thời im lặng, Nguyễn Tiểu Kiều lại cười, nói: "Cậu cũng không có bạn bè gì nhỉ? Nghe nói cậu và bạn bè trong kí túc xá cũng không thân thiết."
"Tôi có bạn bè." Chu Kiều Kiều trả lời cô.
Đây là lần đầu tiên sau lần bị Nguyễn Tiểu Kiều cười nhạo ở kí túc xá Chu Kiều Kiều phản bác cô ta, cô thấy phía trước đều là những ánh mắt bất mãn thì lớn tiếng nói: "Tôi cùng Giai Mẫn là bạn đại học cô cũng biết, chúng tôi quen nhau đến tận bây giờ."
Nguyễn Tiểu Kiều mím môi nhẫn nhịn cười, nói: "Lương Giai Mẫn? Chính là người theo đuổi giáo sư ở trường 3 năm sau đó bị thầy dùng loa nói lướn đuổi đi sao?"
Chu Kiều Kiều buông tay, nhìn về phía Nguyễn Tiểu Kiều, máu trong mũi chảy xuống, Chu Kiều Kiều nhìn có vẻ rất chật vật.
"Đây gọi là tiểu tam nhỉ? Giáo sư đã có bạn gái." Nguyễn Tiểu Kiều cười lạnh, sau đó nói với tiền bối bên cạnh: "Tôi và cô ấy là bạn học nhưng ngành kế toán này coi trọng nhân phẩm, tôi không cho rằng Chu Kiều Kiều tiểu thư phù hợp với công ty chúng ta."
Chu Kiều Kiều trừng mắt, chỉ vào Nguyễn Tiểu Kiều nói: "Buồn cười thật đấy, cô thế nào lại thật giống người không có nhân phẩm đấy thế? Cô ở trong ngành kế toán này lâu năm, có thể thấy được công ty này không coi trọng nhân phẩm lắm nhỉ?"
Nguyễn Tiểu Kiều quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều, trừng mắt nhìn cô như không thể tin cô dám nói như vậy.
Chu Kiều Kiều nở nụ cười cười ha ha một tiếng, hai tay chống nạnh, cô không biết lúc này mình có bao nhiêu chật vật nhưng cô vô cùng kiêu ngạo. Cô vươn một ngón tay chỉ Nguyễn Tiểu Kiều nói: "Ngu ngốc thật! Ở đây không phải trường học, không có người cha giáo sư của cô, cô có quyền gì mà đòi dạy dỗ tôi?"
Chu Kiều Kiều buông tay, đi tới trước mặt Nguyễn Tiểu Kiều nói: "Cô xem, cô bất mãn năng lực của tôi thì sao nào? Cô lại không thể cắn tôi."
"Chu, Kiều, Kiều." Nguyễn Tiểu Kiều bật dậy, chỉ vào Chu Kiều Kiều nói lớn.
Chu Kiều Kiều tiếp tục quay người đi. Tiếp tục đi, khiêu khích tiếp đi!
"Gọi tên là cô đi! Tôi với cô cũng không quen biết..." Chu Kiều Kiều nhìn cô ta, sau đó đắc ý nói: "Giáo sư ngu ngốc kia đi lừa gạt người khác, trong trường có ai biết anh ta có bạn gái? Anh ta có nói gì không? Biết rõ có người theo đuổi mà mình đã có bạn gái, người xấu là anh ta mới đúng chứ! Vậy mà còn nói Giai Mẫn là tiểu tam, tam quan của cô có vấn đề à?"
Nguyễn Tiểu Kiều không nghĩ Chu Kiều Kiều lại lớn gan như vậy, cả giận nói: "Cô im miệng, đây là nơi phỏng vấn, cô ầm ĩ cái gì?"
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn trời nói: "Ha ha ha, tôi lại không muốn đi làm ở đây, tôi ầm ĩ thì sao? Ai bảo cô bắt nạt người khác trước? Cô còn nói xấu Giai Mẫn, hừ!"
Chu Kiều Kiều lần này nhớ mở cửa, trước khi đi còn quay đầu khiêu khích Nguyễn Tiểu Kiều, trong lòng vui sướng. Trước kia cha cô ta là giáo sư của trường học, ai cũng nhường cô ta, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.
Bây giờ ra ngoài xã hội, ai sợ ai chứ? Xã hội không phải chỉ có mỗi cha cô!
Ha ha ha ha... tức chết đồ ngu ngốc đấy.
"Ai ui!"
Hậu quả không nhìn đăng trước là cô trực tiếp đâm vào ngực của một người khác. Chu Kiều Kiều bóp trán ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nghiêm Úy cũng đang cúi đầu nhìn cô, trên mặt anh mang nét tươi cười.
"Nghiêm Úy, sao anh lại ở đây?" Chu Kiều Kiều che trán, cảm thấy kì lạ hỏi anh.
Nghiêm Úy nhìn thoáng vào bên trong, chỉ thấy Nguyễn Tiểu Kiều vô cùng khí thế chính đáng mà bên trong có những người nhíu mày nhìn Nguyễn Tiểu Kiều, có người nhíu mày nhìn Chu Kiều Kiều.
Nghiêm Úy cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Chu Kiều Kiều: "Tôi đến chơi."
Chơi? Chơi cái gì?
Nghiêm Úy nâng tay áo lau mặt Chu Kiều Kiều, thanh âm còn mang theo ý cười: "Như thế nào lại chật vật như vậy?"
"À!" Chu Kiều Kiều bây giờ mới nhớ ra mình còn đang chay máu mũi. Nhanh chóng nói: "Như vậy sẽ làm bẩn quần áo đấy."
"Không vấn đề gì." Nghiêm Úy chặn tay muốn đưa lên tránh anh, anh cười nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Không vấn đề gì, chỉ là quần áo mà thôi."
Chu iều Kiều ngây ngốc nhìn anh, Nghiêm Úy cũng cúi đầu nhìn cô, anh hỏi Chu Kiều Kiều: "Nghĩ kĩ chưa?"
Chu Kiều Kiều thành thật lắc đầu nói: "Chưa, tôi sợ!"
Chuyện đại sự của cuộc đời, cô không dám nhanh như vậy đưa ra quyết định. Cô không muốn giống mẹ mình, tâm tư cả đời đều đặt trên cha cô nhưng chỉ vì một chút đả kích mà không thể tiếp tục sống.
Nghiêm Úy ừ miệng tiếng, nói: "Không sao, em có thể chậm rãi nghĩ. Nhưng không cần phải sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em dù em có đồng ý hay không."
Nguyễn Tiểu Kiều nhìn Chu Kiều Kiều cùng người đàn ông ngoài cửa tình chàng ý thiếp, đầu tiên là cảm thấy khó tin, sau đó cảm thấy khó chịu.
Mỗi khoảng khắc trong cuộc đời Chu Kiều Kiều đều vô cùng chật vật, Nguyễn Tiểu Kiều cảm thấy cuộc đời Chu Kiều Kiều chật vật trong tăm tối. Đầu tóc ngắn lại rối bời, vóc dáng thấp bé, làn da khô vàng lại đen, luôn luôn mặt quần bò bạc phếch và áo sơ mi trắng. Đôi giàu thể thao đi từ năm nhất đến năm ba đại học.
Nguyễn Tiểu Kiều từ các nơi thu thập tư liệu đăng lên web trường khiến Chu Kiều Kiều nửa cuối năm cuối đại học bị cả trường chê cười.
Nhưng một người như vậy dù bây giờ có ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp cũng không thoát khỏi ấn tượng "huy hoàng" lưu lại thời đại học. Nhưng người nhu vậy lại đang cùng một người đàn ông nhìn đã thấy giàu có tình chàng ý thiếp?
Nguyễn Tiểu Kiều không thể tin nổi, cô đột nhiên nhận được ánh mắt uy hiếp của Nghiêm Úy, ánh mắt của cô trong giây lát trwor nên hoảng sợ.
Ánh mắt của anh ta có ý gì? Muốn tức giận thay cho Chu Kiều Kiều sao?
Chu Kiều Kiều cũng quay lại làm mặt quỷ với cô ta, Nguyễn Tiểu Kiều rốt cuộc không thể chịu nổi nhất: "Đây là ai? Thật là cánh rừng lớn loài chim gì cũng có, phỏng vấn ở công ty như đi tấu hài vậy."
Cũng có người bất mãn Nguyễn Tiểu Kiều, cười nói: "Đó cũng là tại nhân viên công ty chúng ta khiêu khích người ta trước đi."
"Chút ấm ức đấy cũng không chịu được, đi làm làm gì? Đi làm chỗ nào không phải chịu ấm ức chứ. Đây rõ ràng là không có năng lực."
Nghiêm Úy muốn kéo Chu Kiều Kiều dời đi nhưng nghe thấy lời này thì quay đầu nhìn người nọ, ngạc nhiên nói: "Hóa ra năng lực cao thấp là dựa vào trình độ chịu sự khinh bỉ để quyết định sao? Thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Nghiêm Úy nhìn hàng người ngồi bên trong, cười nói: "Năng lực bạn gái tôi như nào như rất rõ ràng, khi phỏng vấn bắt nạt người ta có thể thấy được phẩm hạnh công ty này, bảo sao nhân viên chưa vào làm đã không chịu nổi tức giận, đúng là cánh rừng lớn loài chim gì cũng có."
Dùng lời người phỏng vấn để đáp trả chính co ta làm mấy người phỏng vấn im bặt. Đang muốn đáp trả nhưng Nghiêm Úy lại không có tâm tình cùng người ta cãi nhau, anh trực tiếp đóng cửa lại để lại một nhóm người tự cho mình thanh cao hơn ngườu khác.
Đem mấy lời muốn nói của người nọ nghẹn ở yết hầu, thiếu chút nữa nghẹn chết cô ta.
Nghiêm Úy kéo Chu Kiều Kiều ra ngoài, anh đi đến trước chiếc Maybach trị giá 1400 vạn tệ trước cửa, Mao Lượng đang đứng ở đó lướt điện thoại.
Nhìn thấy Nghiêm Úy đi ra, Mao Lượng cất điện thoại, nhìn thấy Chu Kiều Kiều thì ngạc nhiên một chút nói: "Chu tiểu thư sao lại ở đây?"
Chu Kiều Kiều liền nói: "Tôi đến phỏng vấn. Sao Nghiêm Úy lại ở đây vậy?"
Mao Lượng nhìn Nghiêm Úy mang theo ý sung sướng khi người khác gặp họa, Chu Kiều Kiều nhíu mày không hiểu chuyện này có gì tốt đến nỗi sung sướng khi người khác gặp họa?
Vẻ mặt Nghiêm Úy nghiêm túc nhìn đằng trước, sau đó nói: "Tôi đến gặp bạn, thuận tiện bắt được con thỏ bị ép cắn người."
Chu Kiều Kiều trừng to mắt, hỏi: "Con thỏ? Ở chỗ nào?" Phản ứng đầu tiên của cô là nhào lên nhìn vào chỗ trống kế bên tay lái, sau đó ngồi trở lại nhìn Nghiêm Úy hỏi: "Anh nói tôi?"
Nghiêm Úy cười nói: "Đúng vậy, tôi bắt được một con thỏ ngốc nghếch trọc đầu."
Chu Kiều Kiều: "..." Ngốc nghếch, trọc đầu?
Xe khởi động, Chu Kiều Kiều thấy có vài người đi ra từ cửa, người nọ nhìn xung quanh như tìm ai, sau đó hướng đến bên này kêu to lên: "Nghiêm tiên sinh, Nghiêm tiên sinh, ngài nghe tôi nói đã, tôi..."
Câu nói tiếp Chu Kiều Kiều nghe không rõ, cô nghi ngờ nháy mắt mấy cái sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Úy hỏi: "Ông ấy là ai?"
Nghiêm Úy đầu cũng không thèm quay lại, anh nghiềm ngẫm tươi cười nhìn về phía trước, thanh âm lạnh nhạt: "Ai biết."
Chu Kiều Kiều: "..."
"Kiều Kiều, em nên suy nghĩ lời tôi nói mấy hôm trước." Nghiêm Úy đánh gãy suy nghĩ trong lòng cô, kéo lực chú ý của cô trở lại.
Chu Kiều Kiều nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra tôi muốn hỏi anh này Nghiêm Úy..." Vẻ mặt cô nghiêm túc lại chăm chú: "Anh chắc chắn là tôi?"
Nghiêm Úy nhìn cô, nở nụ cười hỏi lại: "Tại sao không phải là em?"----
Thứ 6 bận cả ngày nên up chương sớm cho các tiểu thiên sứ
Thật ra, sau khi cha Chu Kiều Kiều lấy mẹ kế, sự nghiệp xuông dốc đã hồi lại. Nếu không cũng không có khả năng đưa Chu Kiều Kiều gửi nuôi ở nhà bác. Gửi nuôi ở ngoài so với sinh hoạt ở nhà tốn hơn rất nhiều.
Nhưng lên đại học tiền học phí lại không như vậy. Học phí một năm tốn 7900 tệ, sách giáo khoa mất 800 tệ, tiền thuê kí túc xá 1200 tệ, còn tiền điện nước mỗi tháng.
Bây giờ giá lên cao, đặc biệt là thị trấn Y Võ, một bữa cơm bình thường là 20 tệ, một ngày mất 50 tệ cũng không đắt. Nhà ăn trường học tiện nghi hơn một chút thì một tháng ít nhất cũng mất 1000 tệ. Thanh niên còn cần tiền tiêu vặt, mỗi tháng cũng cần đến 1500 tệ. Thị trấn Y Võ là thành phố lớn nhưng Chu Anh Kiệt chưa từng nghĩ đến.
Theo lời mẹ kế nói chính là: Con cái nhà người ta đều lợi hại như vậy, lên đại học có thể tự chu cấp cho mình tới tốt nghiệp đó!
Bởi vậy, trừ học phí năm đầu tiên là Chu Anh Kiệt trả cho Chu Kiều Kiều. Năm thứ hai, Chu Kiều Kiều tự mình kiếm học phí, không chỉ thế mà tiền kí túc xá, sách giáo khoa và các phí phụ thu khác.
Cha Chu Kiều Kiều thỏa mái yên tâm mỗi tháng cho con gái 300 tệ tiền sinh hoạt phí, một năm là 2400 tệ.
Nhiều nguyên nhân vậy làm thức tỉnh Chu Kiều Kiều nhưng Chu Kiều Kiều không phải mỗi ngày đều ăn cơm trắng chan canh chua, ngẫu nhiên không có tiền cô mới ăn như vậy, dưới phần lớn tình huống cô vẫn ăn được cơm trắng và đậu hũ xào cay đấy!
Nhưng cô vẫn bị trường học cất vào quên lãng, là học sinh đơn độc.
Chu Kiều Kiều che mũi, quay đầu nhìn trần nhà. Tất cả mọi nười đều nói cô ngốc nhưng mẹ cô nói ngốc có phúc của người ngốc. Tuy rằng cô vẫn luôn xui xẻo như vậy nhưng cô tin lời mẹ cô nói, ngốc có phúc của người ngốc.
Trong phòng nhất thời im lặng, Nguyễn Tiểu Kiều lại cười, nói: "Cậu cũng không có bạn bè gì nhỉ? Nghe nói cậu và bạn bè trong kí túc xá cũng không thân thiết."
"Tôi có bạn bè." Chu Kiều Kiều trả lời cô.
Đây là lần đầu tiên sau lần bị Nguyễn Tiểu Kiều cười nhạo ở kí túc xá Chu Kiều Kiều phản bác cô ta, cô thấy phía trước đều là những ánh mắt bất mãn thì lớn tiếng nói: "Tôi cùng Giai Mẫn là bạn đại học cô cũng biết, chúng tôi quen nhau đến tận bây giờ."
Nguyễn Tiểu Kiều mím môi nhẫn nhịn cười, nói: "Lương Giai Mẫn? Chính là người theo đuổi giáo sư ở trường 3 năm sau đó bị thầy dùng loa nói lướn đuổi đi sao?"
Chu Kiều Kiều buông tay, nhìn về phía Nguyễn Tiểu Kiều, máu trong mũi chảy xuống, Chu Kiều Kiều nhìn có vẻ rất chật vật.
"Đây gọi là tiểu tam nhỉ? Giáo sư đã có bạn gái." Nguyễn Tiểu Kiều cười lạnh, sau đó nói với tiền bối bên cạnh: "Tôi và cô ấy là bạn học nhưng ngành kế toán này coi trọng nhân phẩm, tôi không cho rằng Chu Kiều Kiều tiểu thư phù hợp với công ty chúng ta."
Chu Kiều Kiều trừng mắt, chỉ vào Nguyễn Tiểu Kiều nói: "Buồn cười thật đấy, cô thế nào lại thật giống người không có nhân phẩm đấy thế? Cô ở trong ngành kế toán này lâu năm, có thể thấy được công ty này không coi trọng nhân phẩm lắm nhỉ?"
Nguyễn Tiểu Kiều quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều, trừng mắt nhìn cô như không thể tin cô dám nói như vậy.
Chu Kiều Kiều nở nụ cười cười ha ha một tiếng, hai tay chống nạnh, cô không biết lúc này mình có bao nhiêu chật vật nhưng cô vô cùng kiêu ngạo. Cô vươn một ngón tay chỉ Nguyễn Tiểu Kiều nói: "Ngu ngốc thật! Ở đây không phải trường học, không có người cha giáo sư của cô, cô có quyền gì mà đòi dạy dỗ tôi?"
Chu Kiều Kiều buông tay, đi tới trước mặt Nguyễn Tiểu Kiều nói: "Cô xem, cô bất mãn năng lực của tôi thì sao nào? Cô lại không thể cắn tôi."
"Chu, Kiều, Kiều." Nguyễn Tiểu Kiều bật dậy, chỉ vào Chu Kiều Kiều nói lớn.
Chu Kiều Kiều tiếp tục quay người đi. Tiếp tục đi, khiêu khích tiếp đi!
"Gọi tên là cô đi! Tôi với cô cũng không quen biết..." Chu Kiều Kiều nhìn cô ta, sau đó đắc ý nói: "Giáo sư ngu ngốc kia đi lừa gạt người khác, trong trường có ai biết anh ta có bạn gái? Anh ta có nói gì không? Biết rõ có người theo đuổi mà mình đã có bạn gái, người xấu là anh ta mới đúng chứ! Vậy mà còn nói Giai Mẫn là tiểu tam, tam quan của cô có vấn đề à?"
Nguyễn Tiểu Kiều không nghĩ Chu Kiều Kiều lại lớn gan như vậy, cả giận nói: "Cô im miệng, đây là nơi phỏng vấn, cô ầm ĩ cái gì?"
Chu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn trời nói: "Ha ha ha, tôi lại không muốn đi làm ở đây, tôi ầm ĩ thì sao? Ai bảo cô bắt nạt người khác trước? Cô còn nói xấu Giai Mẫn, hừ!"
Chu Kiều Kiều lần này nhớ mở cửa, trước khi đi còn quay đầu khiêu khích Nguyễn Tiểu Kiều, trong lòng vui sướng. Trước kia cha cô ta là giáo sư của trường học, ai cũng nhường cô ta, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.
Bây giờ ra ngoài xã hội, ai sợ ai chứ? Xã hội không phải chỉ có mỗi cha cô!
Ha ha ha ha... tức chết đồ ngu ngốc đấy.
"Ai ui!"
Hậu quả không nhìn đăng trước là cô trực tiếp đâm vào ngực của một người khác. Chu Kiều Kiều bóp trán ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nghiêm Úy cũng đang cúi đầu nhìn cô, trên mặt anh mang nét tươi cười.
"Nghiêm Úy, sao anh lại ở đây?" Chu Kiều Kiều che trán, cảm thấy kì lạ hỏi anh.
Nghiêm Úy nhìn thoáng vào bên trong, chỉ thấy Nguyễn Tiểu Kiều vô cùng khí thế chính đáng mà bên trong có những người nhíu mày nhìn Nguyễn Tiểu Kiều, có người nhíu mày nhìn Chu Kiều Kiều.
Nghiêm Úy cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Chu Kiều Kiều: "Tôi đến chơi."
Chơi? Chơi cái gì?
Nghiêm Úy nâng tay áo lau mặt Chu Kiều Kiều, thanh âm còn mang theo ý cười: "Như thế nào lại chật vật như vậy?"
"À!" Chu Kiều Kiều bây giờ mới nhớ ra mình còn đang chay máu mũi. Nhanh chóng nói: "Như vậy sẽ làm bẩn quần áo đấy."
"Không vấn đề gì." Nghiêm Úy chặn tay muốn đưa lên tránh anh, anh cười nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Không vấn đề gì, chỉ là quần áo mà thôi."
Chu iều Kiều ngây ngốc nhìn anh, Nghiêm Úy cũng cúi đầu nhìn cô, anh hỏi Chu Kiều Kiều: "Nghĩ kĩ chưa?"
Chu Kiều Kiều thành thật lắc đầu nói: "Chưa, tôi sợ!"
Chuyện đại sự của cuộc đời, cô không dám nhanh như vậy đưa ra quyết định. Cô không muốn giống mẹ mình, tâm tư cả đời đều đặt trên cha cô nhưng chỉ vì một chút đả kích mà không thể tiếp tục sống.
Nghiêm Úy ừ miệng tiếng, nói: "Không sao, em có thể chậm rãi nghĩ. Nhưng không cần phải sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em dù em có đồng ý hay không."
Nguyễn Tiểu Kiều nhìn Chu Kiều Kiều cùng người đàn ông ngoài cửa tình chàng ý thiếp, đầu tiên là cảm thấy khó tin, sau đó cảm thấy khó chịu.
Mỗi khoảng khắc trong cuộc đời Chu Kiều Kiều đều vô cùng chật vật, Nguyễn Tiểu Kiều cảm thấy cuộc đời Chu Kiều Kiều chật vật trong tăm tối. Đầu tóc ngắn lại rối bời, vóc dáng thấp bé, làn da khô vàng lại đen, luôn luôn mặt quần bò bạc phếch và áo sơ mi trắng. Đôi giàu thể thao đi từ năm nhất đến năm ba đại học.
Nguyễn Tiểu Kiều từ các nơi thu thập tư liệu đăng lên web trường khiến Chu Kiều Kiều nửa cuối năm cuối đại học bị cả trường chê cười.
Nhưng một người như vậy dù bây giờ có ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp cũng không thoát khỏi ấn tượng "huy hoàng" lưu lại thời đại học. Nhưng người nhu vậy lại đang cùng một người đàn ông nhìn đã thấy giàu có tình chàng ý thiếp?
Nguyễn Tiểu Kiều không thể tin nổi, cô đột nhiên nhận được ánh mắt uy hiếp của Nghiêm Úy, ánh mắt của cô trong giây lát trwor nên hoảng sợ.
Ánh mắt của anh ta có ý gì? Muốn tức giận thay cho Chu Kiều Kiều sao?
Chu Kiều Kiều cũng quay lại làm mặt quỷ với cô ta, Nguyễn Tiểu Kiều rốt cuộc không thể chịu nổi nhất: "Đây là ai? Thật là cánh rừng lớn loài chim gì cũng có, phỏng vấn ở công ty như đi tấu hài vậy."
Cũng có người bất mãn Nguyễn Tiểu Kiều, cười nói: "Đó cũng là tại nhân viên công ty chúng ta khiêu khích người ta trước đi."
"Chút ấm ức đấy cũng không chịu được, đi làm làm gì? Đi làm chỗ nào không phải chịu ấm ức chứ. Đây rõ ràng là không có năng lực."
Nghiêm Úy muốn kéo Chu Kiều Kiều dời đi nhưng nghe thấy lời này thì quay đầu nhìn người nọ, ngạc nhiên nói: "Hóa ra năng lực cao thấp là dựa vào trình độ chịu sự khinh bỉ để quyết định sao? Thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Nghiêm Úy nhìn hàng người ngồi bên trong, cười nói: "Năng lực bạn gái tôi như nào như rất rõ ràng, khi phỏng vấn bắt nạt người ta có thể thấy được phẩm hạnh công ty này, bảo sao nhân viên chưa vào làm đã không chịu nổi tức giận, đúng là cánh rừng lớn loài chim gì cũng có."
Dùng lời người phỏng vấn để đáp trả chính co ta làm mấy người phỏng vấn im bặt. Đang muốn đáp trả nhưng Nghiêm Úy lại không có tâm tình cùng người ta cãi nhau, anh trực tiếp đóng cửa lại để lại một nhóm người tự cho mình thanh cao hơn ngườu khác.
Đem mấy lời muốn nói của người nọ nghẹn ở yết hầu, thiếu chút nữa nghẹn chết cô ta.
Nghiêm Úy kéo Chu Kiều Kiều ra ngoài, anh đi đến trước chiếc Maybach trị giá 1400 vạn tệ trước cửa, Mao Lượng đang đứng ở đó lướt điện thoại.
Nhìn thấy Nghiêm Úy đi ra, Mao Lượng cất điện thoại, nhìn thấy Chu Kiều Kiều thì ngạc nhiên một chút nói: "Chu tiểu thư sao lại ở đây?"
Chu Kiều Kiều liền nói: "Tôi đến phỏng vấn. Sao Nghiêm Úy lại ở đây vậy?"
Mao Lượng nhìn Nghiêm Úy mang theo ý sung sướng khi người khác gặp họa, Chu Kiều Kiều nhíu mày không hiểu chuyện này có gì tốt đến nỗi sung sướng khi người khác gặp họa?
Vẻ mặt Nghiêm Úy nghiêm túc nhìn đằng trước, sau đó nói: "Tôi đến gặp bạn, thuận tiện bắt được con thỏ bị ép cắn người."
Chu Kiều Kiều trừng to mắt, hỏi: "Con thỏ? Ở chỗ nào?" Phản ứng đầu tiên của cô là nhào lên nhìn vào chỗ trống kế bên tay lái, sau đó ngồi trở lại nhìn Nghiêm Úy hỏi: "Anh nói tôi?"
Nghiêm Úy cười nói: "Đúng vậy, tôi bắt được một con thỏ ngốc nghếch trọc đầu."
Chu Kiều Kiều: "..." Ngốc nghếch, trọc đầu?
Xe khởi động, Chu Kiều Kiều thấy có vài người đi ra từ cửa, người nọ nhìn xung quanh như tìm ai, sau đó hướng đến bên này kêu to lên: "Nghiêm tiên sinh, Nghiêm tiên sinh, ngài nghe tôi nói đã, tôi..."
Câu nói tiếp Chu Kiều Kiều nghe không rõ, cô nghi ngờ nháy mắt mấy cái sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Úy hỏi: "Ông ấy là ai?"
Nghiêm Úy đầu cũng không thèm quay lại, anh nghiềm ngẫm tươi cười nhìn về phía trước, thanh âm lạnh nhạt: "Ai biết."
Chu Kiều Kiều: "..."
"Kiều Kiều, em nên suy nghĩ lời tôi nói mấy hôm trước." Nghiêm Úy đánh gãy suy nghĩ trong lòng cô, kéo lực chú ý của cô trở lại.
Chu Kiều Kiều nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra tôi muốn hỏi anh này Nghiêm Úy..." Vẻ mặt cô nghiêm túc lại chăm chú: "Anh chắc chắn là tôi?"
Nghiêm Úy nhìn cô, nở nụ cười hỏi lại: "Tại sao không phải là em?"----
Thứ 6 bận cả ngày nên up chương sớm cho các tiểu thiên sứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.