Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính
Chương 53
Điềm Tức Chính Nghĩa
28/04/2020
Tết Nguyên Đán năm nay , Ninh Thu Thu định về nhà thăm cha mẹ Ninh , kết quả là hai người họ không đợi được nữa liền đến trước .
Bởi vì vào thời điểm nguy cấp , Triển Thanh Việt ra tay giúp đỡ cha Ninh khiến cho Ninh Hòa thuận lợi vượt qua khó khăn , hiện tại cha Ninh coi Triển Thanh Việt là ân nhân cứu mạng.
Ông cảm thấy mình nên thắp nhang cầu nguyện tổ tiên vì đã cho ông một người con rể tốt như vậy .
Sau khi khách sáo một phen , vẻ mặt cha Ninh đột nhiên ngưng trọng một chút , sau đó ông nói với Triển Thanh Việt .
" Thanh Viễn à , chiến lược của con tốt hơn cha nhiều , chờ đến khi cơ thể con bình phục lại , ta sẽ lui về phía sau , Ninh Hòa sẽ để cho con quản lý . "
" Khụ khụ khụ . "
Triển Thanh Việt còn chưa kịp nói , Ninh Thu Thu đã bị sặc vì mấy lời của cha cô : “ Cha , cha đừng gây rắc rối nữa . "
" Cái gì mà gây rối ? Cha đã suy nghĩ rất kỹ rồi . "
Cha Ninh lườm cô : " Thanh Việt ưu tú như vậy , cha giao Ninh Hòa cho nó cũng cảm thấy yên tâm , còn nữa , hai đứa định bao giờ mới đi nhận giấy chứng nhận ? "
" . . . "
Tại sao lại nhắc đến chuyện lĩnh giấy chứng nhận này rồi ?
Ninh Thu Thu cảm thấy rất bất bình khi bị người lớn thúc giục chuyện kết hôn .
" Đúng vậy , hai đứa nhanh chóng sinh một đứa con đi , lúc trẻ là thời điểm tốt nhất để sinh con , đứa bé sinh ra cũng thông minh nữa , con xem , mẹ hai mươi tám tuổi mới sinh con , cho nên bây giờ con mới ngốc nghếch như vậy , may mắn Thanh Việt không chê con " , Bà Ninh cũng xen vào một câu .
" ? ? ? "
Tại sao lại mang cô ra để công kích vậy ?
Triển Thanh Việt mỉm cười : " Không chê đâu ạ , cô ấy rất dễ thương . "
" . . . "
Anh lăn đi .
Lời này làm cho bà Ninh cảm thấy như được khích lệ , bà càng nói càng hăng hái hơn : " Đúng vậy , vừa đúng lúc mẹ không có gì để làm , mẹ có thể giúp hai đứa trông con , bây giờ không thể tin bảo mẫu được , có rất nhiều thông tin về ngược đãi trẻ em trên mạng , đứa bé không dám nói cũng không dám tố cáo , nghĩ vậy thôi là mẹ đã thấy lo lắng rồi . "
" Đúng đúng . "
Cha Ninh lặp lại , " Đứa bé nên để cho người nhà chăm sóc , không nên mù quáng tin tưởng vào những công ty bảo mẫu kia . "
Ninh Thu Thu : " . . . "
Cô từ bỏ cuộc chơi .
Tại sao cha mẹ cô luôn có những chủ đề và ý tưởng kỳ lạ nhỉ ?
Bà Ninh hỏi Triển Thanh Việt một lần nữa : " Thanh Việt , con thích con trai hay con gái ? "
" Con ? "
Triển Thanh Việt không quên liếc nhìn Ninh Thu Thu một cái : " Chỉ cần là Thu Thu sinh con đều thích . "
Ninh Thu Thu : " . . . "
Sinh cái đầu anh ấy .
Ninh Thu Thu không thể nào vui vẻ tiếp tục trò chuyện với họ được nữa , nghĩ đến những lời nói của bà Ninh , cô hẳn là không có nhược điểm gì để mang ra thử Triển Thanh Viễn nữa .
Ninh Thu Thu dứt khoát đứng dậy và nói : " Con đi xem Diệu Diệu , nó đã bị nhốt trong phòng rất lâu rồi . "
Nói rồi , cô đứng dậy và đi đến phòng , cô đi rất nhanh nên không nghe thấy bà Ninh ở phía sau đang vùi dập cô .
" Ôi , động chút là xấu hổ , da mặt của Thu Thu nhà chúng ta quá mỏng nên không chịu được trêu chọc đây mà . "
Da mặt mỏng . . .
Triển Thanh Viễn cảm thấy từ ngữ dùng để miêu tả Ninh Thu Thu này rất mới lạ , anh không vạch trần mà khẽ cười : " Dù sao cũng là con gái . "
Cha Ninh lại chuyển chủ đề quay lại việc Triển Thanh Viễn tiếp quản Ninh Hòa , bà Ninh không am hiểu về chuyện kinh doanh , hơn nữa rất lâu rồi bà không nói chuyện với Ninh Thu Thu , vì vậy bà đã đến trong phòng tìm Ninh Thu Thu .
Không gian hoạt động của Diệu Diệu chỉ giới hạn trong phòng , nó rất bất mãn nhưng không dám phá cửa để trút giận , bởi vì như vậy sẽ bị phạt , nó buồn bực nằm ở trước của ra vào , hai mắt vô tội nhìn chằm chằm cánh của , ngụy trang thành bộ dáng yếu đuối đáng thương lại bất lực , ý đồ để cho chủ nhân phát hiện ra .
Chiêu này nó đã làm rất nhiều lần khi ở thành phố G , mỗi lần thực hiện , người giúp việc sẽ đưa nó ra ngoài đi dạo .
Kết quả là Ninh Thu Thu bước vào không có đề phòng Diệu Diệu ở phía sau cửa , suýt chút nữa là hất nó vào tường , may mắn là Diệu Diệu phản ứng nhanh nhảy ra nên mới tránh kịp .
Thấy đó là Ninh Thu Thu , Diệu Diệu ngay lập tức nằm xuống đất , giả bộ đau khổ và khó chịu , ý là muốn ra ngoài đi dạo .
" Hả ? "
Quả nhiên Ninh Thu Thu bị thu hút sự chú ý , cô ngồi xổm xuống sờ đầu của nó : " Sẽ không thành công đâu , chú chó miền nam ạ . "
Đáng tiếc Diệu Diệu không hiểu tiếng người , nó quan sát phản ứng của Ninh Thu Thu và nghĩ rằng mình đã thành công , nó uể oải vẫy đuôi hai cái , hận không thể dán năm chữ " tôi muốn ra ngoài chơi " thật to trên đầu .
Trong mắt của Ninh Thu Thu , Diệu Diệu tràn đầy năng lượng đột nhiên yếu đuối như vậy , cô mềm lòng nói .
" Tao quên rằng mày ở nơi này sẽ không thoải mái , đừng sợ , tạo sẽ bảo quản gia đưa mày đến bệnh viện thú cưng . "
" . . . "
Diệu Diệu không thể hiểu tiếng người , nhưng đối với bốn từ bệnh viện thú cưng như phản xạ như có điều kiện , bởi vì ở nơi đó nó đã mất đi Đản Đản !
Nghe bốn từ này , cái đầu của nó đột nhiên không ngẩng lên nữa , thân thể cũng có chút sức lực , “ Vèo ” một cái vụt ra vài mét , đứng ở chỗ góc tường cảnh giác nhìn cô .
Ninh Thu Thu : " ? ? ? ? ? "
Mẹ kiếp , con chó này đang giả vờ đáng thương !
Lật trời rồi .
Khi Ninh Thu Thu còn đang suy nghĩ có phải con chó này giả bệnh là có mục đích gì giống cha nó hay không thì bà Ninh gõ cửa tiến vào , sau khi chứng kiến Ninh Thu Thu đang giằng co với Diệu Diệu , bà trừng mắt nói .
“ Sao lại nuôi con chó hung dữ như vậy chứ ? Nó đang làm gì thế , có phải muốn cắn người hay không ? "
Ninh Thu Thu nói : " Không phải , nó phạm lỗi , muốn bị đánh đấy ạ . "
Diệu Diệu sợ nữ chủ nhân , nhưng nó không biết bà Ninh , lúc này nó nghĩ nữ chủ nhân sẽ đưa nó đến bệnh viện thú cưng để lấy đi thứ quý giá trên cơ thể nó , nhưng lại không dám hung dữ với chủ nhân .
Nó thấy một người phụ nữ lạ mặt bước vào , nhìn thấy nó còn sợ hãi hơn , nó lập tức như được tiếp thêm sức mạnh , lớn tiếng sủa vài cái ra oai với bà Ninh .
Kết quả là bà Ninh sợ hãi , vô thức lùi lại vài bước , đụng phải cái kệ đằng sau lưng .
" Choang ! "
Một âm thanh phát ra từ chân bà - có thứ gì đó bị bà đụng rơi xuống đất .
Bởi vì vào thời điểm nguy cấp , Triển Thanh Việt ra tay giúp đỡ cha Ninh khiến cho Ninh Hòa thuận lợi vượt qua khó khăn , hiện tại cha Ninh coi Triển Thanh Việt là ân nhân cứu mạng.
Ông cảm thấy mình nên thắp nhang cầu nguyện tổ tiên vì đã cho ông một người con rể tốt như vậy .
Sau khi khách sáo một phen , vẻ mặt cha Ninh đột nhiên ngưng trọng một chút , sau đó ông nói với Triển Thanh Việt .
" Thanh Viễn à , chiến lược của con tốt hơn cha nhiều , chờ đến khi cơ thể con bình phục lại , ta sẽ lui về phía sau , Ninh Hòa sẽ để cho con quản lý . "
" Khụ khụ khụ . "
Triển Thanh Việt còn chưa kịp nói , Ninh Thu Thu đã bị sặc vì mấy lời của cha cô : “ Cha , cha đừng gây rắc rối nữa . "
" Cái gì mà gây rối ? Cha đã suy nghĩ rất kỹ rồi . "
Cha Ninh lườm cô : " Thanh Việt ưu tú như vậy , cha giao Ninh Hòa cho nó cũng cảm thấy yên tâm , còn nữa , hai đứa định bao giờ mới đi nhận giấy chứng nhận ? "
" . . . "
Tại sao lại nhắc đến chuyện lĩnh giấy chứng nhận này rồi ?
Ninh Thu Thu cảm thấy rất bất bình khi bị người lớn thúc giục chuyện kết hôn .
" Đúng vậy , hai đứa nhanh chóng sinh một đứa con đi , lúc trẻ là thời điểm tốt nhất để sinh con , đứa bé sinh ra cũng thông minh nữa , con xem , mẹ hai mươi tám tuổi mới sinh con , cho nên bây giờ con mới ngốc nghếch như vậy , may mắn Thanh Việt không chê con " , Bà Ninh cũng xen vào một câu .
" ? ? ? "
Tại sao lại mang cô ra để công kích vậy ?
Triển Thanh Việt mỉm cười : " Không chê đâu ạ , cô ấy rất dễ thương . "
" . . . "
Anh lăn đi .
Lời này làm cho bà Ninh cảm thấy như được khích lệ , bà càng nói càng hăng hái hơn : " Đúng vậy , vừa đúng lúc mẹ không có gì để làm , mẹ có thể giúp hai đứa trông con , bây giờ không thể tin bảo mẫu được , có rất nhiều thông tin về ngược đãi trẻ em trên mạng , đứa bé không dám nói cũng không dám tố cáo , nghĩ vậy thôi là mẹ đã thấy lo lắng rồi . "
" Đúng đúng . "
Cha Ninh lặp lại , " Đứa bé nên để cho người nhà chăm sóc , không nên mù quáng tin tưởng vào những công ty bảo mẫu kia . "
Ninh Thu Thu : " . . . "
Cô từ bỏ cuộc chơi .
Tại sao cha mẹ cô luôn có những chủ đề và ý tưởng kỳ lạ nhỉ ?
Bà Ninh hỏi Triển Thanh Việt một lần nữa : " Thanh Việt , con thích con trai hay con gái ? "
" Con ? "
Triển Thanh Việt không quên liếc nhìn Ninh Thu Thu một cái : " Chỉ cần là Thu Thu sinh con đều thích . "
Ninh Thu Thu : " . . . "
Sinh cái đầu anh ấy .
Ninh Thu Thu không thể nào vui vẻ tiếp tục trò chuyện với họ được nữa , nghĩ đến những lời nói của bà Ninh , cô hẳn là không có nhược điểm gì để mang ra thử Triển Thanh Viễn nữa .
Ninh Thu Thu dứt khoát đứng dậy và nói : " Con đi xem Diệu Diệu , nó đã bị nhốt trong phòng rất lâu rồi . "
Nói rồi , cô đứng dậy và đi đến phòng , cô đi rất nhanh nên không nghe thấy bà Ninh ở phía sau đang vùi dập cô .
" Ôi , động chút là xấu hổ , da mặt của Thu Thu nhà chúng ta quá mỏng nên không chịu được trêu chọc đây mà . "
Da mặt mỏng . . .
Triển Thanh Viễn cảm thấy từ ngữ dùng để miêu tả Ninh Thu Thu này rất mới lạ , anh không vạch trần mà khẽ cười : " Dù sao cũng là con gái . "
Cha Ninh lại chuyển chủ đề quay lại việc Triển Thanh Viễn tiếp quản Ninh Hòa , bà Ninh không am hiểu về chuyện kinh doanh , hơn nữa rất lâu rồi bà không nói chuyện với Ninh Thu Thu , vì vậy bà đã đến trong phòng tìm Ninh Thu Thu .
Không gian hoạt động của Diệu Diệu chỉ giới hạn trong phòng , nó rất bất mãn nhưng không dám phá cửa để trút giận , bởi vì như vậy sẽ bị phạt , nó buồn bực nằm ở trước của ra vào , hai mắt vô tội nhìn chằm chằm cánh của , ngụy trang thành bộ dáng yếu đuối đáng thương lại bất lực , ý đồ để cho chủ nhân phát hiện ra .
Chiêu này nó đã làm rất nhiều lần khi ở thành phố G , mỗi lần thực hiện , người giúp việc sẽ đưa nó ra ngoài đi dạo .
Kết quả là Ninh Thu Thu bước vào không có đề phòng Diệu Diệu ở phía sau cửa , suýt chút nữa là hất nó vào tường , may mắn là Diệu Diệu phản ứng nhanh nhảy ra nên mới tránh kịp .
Thấy đó là Ninh Thu Thu , Diệu Diệu ngay lập tức nằm xuống đất , giả bộ đau khổ và khó chịu , ý là muốn ra ngoài đi dạo .
" Hả ? "
Quả nhiên Ninh Thu Thu bị thu hút sự chú ý , cô ngồi xổm xuống sờ đầu của nó : " Sẽ không thành công đâu , chú chó miền nam ạ . "
Đáng tiếc Diệu Diệu không hiểu tiếng người , nó quan sát phản ứng của Ninh Thu Thu và nghĩ rằng mình đã thành công , nó uể oải vẫy đuôi hai cái , hận không thể dán năm chữ " tôi muốn ra ngoài chơi " thật to trên đầu .
Trong mắt của Ninh Thu Thu , Diệu Diệu tràn đầy năng lượng đột nhiên yếu đuối như vậy , cô mềm lòng nói .
" Tao quên rằng mày ở nơi này sẽ không thoải mái , đừng sợ , tạo sẽ bảo quản gia đưa mày đến bệnh viện thú cưng . "
" . . . "
Diệu Diệu không thể hiểu tiếng người , nhưng đối với bốn từ bệnh viện thú cưng như phản xạ như có điều kiện , bởi vì ở nơi đó nó đã mất đi Đản Đản !
Nghe bốn từ này , cái đầu của nó đột nhiên không ngẩng lên nữa , thân thể cũng có chút sức lực , “ Vèo ” một cái vụt ra vài mét , đứng ở chỗ góc tường cảnh giác nhìn cô .
Ninh Thu Thu : " ? ? ? ? ? "
Mẹ kiếp , con chó này đang giả vờ đáng thương !
Lật trời rồi .
Khi Ninh Thu Thu còn đang suy nghĩ có phải con chó này giả bệnh là có mục đích gì giống cha nó hay không thì bà Ninh gõ cửa tiến vào , sau khi chứng kiến Ninh Thu Thu đang giằng co với Diệu Diệu , bà trừng mắt nói .
“ Sao lại nuôi con chó hung dữ như vậy chứ ? Nó đang làm gì thế , có phải muốn cắn người hay không ? "
Ninh Thu Thu nói : " Không phải , nó phạm lỗi , muốn bị đánh đấy ạ . "
Diệu Diệu sợ nữ chủ nhân , nhưng nó không biết bà Ninh , lúc này nó nghĩ nữ chủ nhân sẽ đưa nó đến bệnh viện thú cưng để lấy đi thứ quý giá trên cơ thể nó , nhưng lại không dám hung dữ với chủ nhân .
Nó thấy một người phụ nữ lạ mặt bước vào , nhìn thấy nó còn sợ hãi hơn , nó lập tức như được tiếp thêm sức mạnh , lớn tiếng sủa vài cái ra oai với bà Ninh .
Kết quả là bà Ninh sợ hãi , vô thức lùi lại vài bước , đụng phải cái kệ đằng sau lưng .
" Choang ! "
Một âm thanh phát ra từ chân bà - có thứ gì đó bị bà đụng rơi xuống đất .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.