Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính
Chương 78: Chương 51-2
Điềm Tức Chính Nghĩa
28/04/2020
Ninh Thu Thụ đặc biệt dán cho mình một cái bùa chú gia tăng sức mạnh , cầm một cái lu đi xuống lầu dưới giả vờ lấy nước , vừa đúng lúc bọn họ
từ cửa lớn bước vào nhà .
Lâm Tịch Điềm thấy cô vui vẻ chào hỏi “ Chị dâu họ hôm nay không đi diễn kịch hả ? "
. . .
Người ngoài ngành thường lý giải về nghệ sĩ là ca hát hoặc là quay phim , thậm chí họ cũng không gọi là quay phim mà gọi là diễn kịch .
“ Không , cuối năm rồi nên lịch trình tương đối giãn "
Ninh Thu Thu khẽ cười nói , xong lại lễ phép gật đầu với Triển Duyệt Hề : “ Chào cô . "
“ Ừ . "
Triển Duyệt Hề cũng lịch sự cười với cô .
Vừa đúng lúc ông nội dắt Diệu Diệu về , Diệu Diệu chân chó này là một chú chó , vì tinh ranh đáng yêu đúng kiểu ông nội Triển thích vậy nên rất được ông nội thương yêu .
Cuộc sống bắt đầu thăng hoa , từ chó con tiến hóa thành cho anh chó em , hằng ngày làm tùy tùng đi theo ông nội Triển tản bộ khắp nơi , ngày tháng trôi qua lại càng thêm đắc ý .
Nhìn thấy có người lạ đến nhà , Diệu Diệu lon ton chạy tới ngửi đông ngửi tây một hồi , chẳng có chút gì là sợ người lạ cả .
“ Dắt nó xuống dưới đi " , Ông nội Triển nói với quản gia .
Quản gia thấy bầu không khí có gì đó sai sai nhanh chân dắt Diệu Diệu đi luôn .
Triển Duyệt và Lâm Tịch Điềm chào ông nội Triển .
Triển Thanh Viễn vẫn luôn không nói gì cũng khán khàn kêu hai tiếng ông nội .
Lần này Triển Thanh Viễn “ bỏ nhà ra đi " cả người gầy đi trông thấy rõ , nhìn rất tiều tụy , chắc chắn là bị đuổi bắt không lấy gì làm dễ chịu .
“ Ừ , về rồi thì tốt . "
Ông nội Triển đi tới , trong mắt không nhing ra được hỉ nộ ái ố , nói , " Không cần sợ , ngồi xuống cả đi . "
Trong nhà có khách đến , Ninh Thu Thu giúp ông nội Triển rót trà , nghe ông mở miệng nói : “ Cháu bị đuổi về rồi ? "
" . . . "
Triển Thanh Viễn im lặng .
“ Vì phụ nữ mà vứt bỏ cả gia nghiệp "
Ông nội Triển mặc dù có nói qua điện thoại là sẽ không mắng anh ta nhưng xem ra bây giờ vẫn không nhịn được nổi giận , “ Nếu anh trai cháu không tỉnh lại thì có phải cháu định quẳng gánh vào người lão già đã sắp bước chân vào quan tài này không ? "
" . . . "
Triển Thanh Viễn tự biết mình đuối lý , tiếp tục im lặng .
Triển Duyệt Hề thấy thế tranh thủ bắc cho anh ta một cái bậc thang nói : “ Cha , con cũng đã mắng qua rồi , lần này nó biết sai trở về , cha cũng la mắng ít thôi . ”
Ông nội Triển dĩ nhiên còn muốn dạy dỗ tiếp nhưng vẫn miễn cưỡng không mở miệng nữa .
Bỗng chốc bầu không khí yên ắng trở lại .
Lâm Tịch Điềm không thể nào chịu nổi bầu không khí im lặng này nên hỏi Minh Thu Thu , " Sao em không thấy anh cả , anh ấy không có ở nhà sao ạ ? "
“ Anh ấy ra ngoài đi bộ phục hồi chức năng rồi " , Ninh Thu Thu nói .
Hiện giờ khớp xương của Triển Thanh Việt vẫn chưa hồi phục , mỗi ngày đều phải đi tập phục hồi , nói là đi tản bộ nhưng thật ra là rèn luyện bằng cách lên xuống cầu thang .
Bây giờ đi lên đi xuống cầu thang với anh mà nói vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ .
“ Chân nó thế nào rồi , vẫn hồi phục tốt chứ ? " , Triển Duyệt Hề hỏi .
Ninh Thu Thu nói , “ Bác sĩ nói rất khả quan , chắc là không tới hai tháng nữa sẽ có thể bình thường lại giống như chúng ta rồi . "
Triển Duyệt Hề gật nhẹ đầu rồi lại cẩn thận nhìn Ninh Thu Thu một lát , nở một nụ cười nói : “ Thu Thu , dù nói thế này thì rất khách khí nhưng mà đến giờ làm phiền con chăm sóc Thanh Việt rồi . "
Đừng thấy nhà họ Triển nhà cao cửa rộng các cô gái trẻ , tiểu thư đều muốn gả vào mà nhầm , nhân duyên của đàn ông trong nhà họ vẫn luôn không tốt đẹp .
Ông cụ Triển thì không cần phải nói , bạn già đã sớm khuất bóng , bà Triển bỏ rơi chồng con chạy theo tình yêu đích thực thì lại càng không cần phải nói , giờ Triển Thanh Viễn lại vì phụ nữ . . .
Triển Duyệt Hề cũng có nghe Lâm Tịch Điềm kể chuyện trước đây của Ninh Thu Thu nên vẫn có thành kiến đối với cô , cảm thấy mục đích của cô kết hôn với Triển Thanh Việt không đơn giản .
Nhưng mà coi như mục đích không tốt thì sự thật con bé chăm sóc Thanh Việt rõ rành rành ra đó , mà Triển Thanh Việt vẫn luôn là người có con mắt nhìn người xảo trá cũng tiếp nhận nó , chứng tỏ Ninh Thu Thu cũng không tệ như bà nghĩ .
Bây giờ bà chỉ hi vọng Ninh Thu Thu là một người an phận đừng làm ra chuyện thiêu thân gì , nếu không đối với nhà họ thực sự rất tàn nhẫn .
Đại khía Ninh Thu Thu có thể đoán được trong lòng Triển Duyệt Hề đang nghĩ gì nên nói , “ Thanh Việt rất tốt , không khổ ạ . ”
Triển Thanh Viễn : " . . . "
Tại sao anh ta lại có cảm giác mình đang bị châm chọc nhỉ ?
“ Náo nhiệt thế "
Đúng lúc này Triển Thanh Việt cũng về nhà , nhìn thấy trong phòng khách có nhiều như như vậy thì nói .
“ Anh cả ! "
Lâm Tịch Điềm vui vẻ chào đón , nũng nịu kéo tay anh : “ Quào , anh có thể đi thật này , anh ngồi một chỗ lâu thế bỗng nhiên đi lại được thì có cảm giác gì ? “
Triển Thanh Việt nói : “ Bước đi giống như là đi một đôi X - step vậy . "
Đi X - step có cảm giác không bình thường hả ?
Lâm Tịch Điềm : " . . . "
Trình độ ví von quả là vô địch thiên hạ .
Nhưng mà sự chú ý của cô lại bị viết thương trên môi của Triển Thanh Việt hấp dẫn : “ Anh cả , miệng của anh sao thế , bị thứ gì căn hả , sao lại rách một mảng lớn như thế được nhỉ ? “
Ánh mắt Triển Thanh Việt quét tất cả mọi người trong phòng khách một vòng , đặc biệt ngừng lại chỗ Ninh Thu Thu khá lâu , nghe Lâm Tịch Điềm hỏi thì nói : “ Ừ , tối qua bị muỗi cắn . "
Ninh Thu Thu : " ? "
Cút đi , anh mới là con muỗi .
“ Con muỗi kia lớn thật . "
Lâm Tịch Điểm trừng to cả mắt , trong chốc lát không nhớ ra được bây giờ là mùa đông , làm gì có muỗi .
Triển Thanh Việt khẽ cười : “ Ừm , rất lớn , anh còn bị nó đè lên giường "
Ninh Thu Thu : " . . . "
Lâm Tịch Điềm thấy cô vui vẻ chào hỏi “ Chị dâu họ hôm nay không đi diễn kịch hả ? "
. . .
Người ngoài ngành thường lý giải về nghệ sĩ là ca hát hoặc là quay phim , thậm chí họ cũng không gọi là quay phim mà gọi là diễn kịch .
“ Không , cuối năm rồi nên lịch trình tương đối giãn "
Ninh Thu Thu khẽ cười nói , xong lại lễ phép gật đầu với Triển Duyệt Hề : “ Chào cô . "
“ Ừ . "
Triển Duyệt Hề cũng lịch sự cười với cô .
Vừa đúng lúc ông nội dắt Diệu Diệu về , Diệu Diệu chân chó này là một chú chó , vì tinh ranh đáng yêu đúng kiểu ông nội Triển thích vậy nên rất được ông nội thương yêu .
Cuộc sống bắt đầu thăng hoa , từ chó con tiến hóa thành cho anh chó em , hằng ngày làm tùy tùng đi theo ông nội Triển tản bộ khắp nơi , ngày tháng trôi qua lại càng thêm đắc ý .
Nhìn thấy có người lạ đến nhà , Diệu Diệu lon ton chạy tới ngửi đông ngửi tây một hồi , chẳng có chút gì là sợ người lạ cả .
“ Dắt nó xuống dưới đi " , Ông nội Triển nói với quản gia .
Quản gia thấy bầu không khí có gì đó sai sai nhanh chân dắt Diệu Diệu đi luôn .
Triển Duyệt và Lâm Tịch Điềm chào ông nội Triển .
Triển Thanh Viễn vẫn luôn không nói gì cũng khán khàn kêu hai tiếng ông nội .
Lần này Triển Thanh Viễn “ bỏ nhà ra đi " cả người gầy đi trông thấy rõ , nhìn rất tiều tụy , chắc chắn là bị đuổi bắt không lấy gì làm dễ chịu .
“ Ừ , về rồi thì tốt . "
Ông nội Triển đi tới , trong mắt không nhing ra được hỉ nộ ái ố , nói , " Không cần sợ , ngồi xuống cả đi . "
Trong nhà có khách đến , Ninh Thu Thu giúp ông nội Triển rót trà , nghe ông mở miệng nói : “ Cháu bị đuổi về rồi ? "
" . . . "
Triển Thanh Viễn im lặng .
“ Vì phụ nữ mà vứt bỏ cả gia nghiệp "
Ông nội Triển mặc dù có nói qua điện thoại là sẽ không mắng anh ta nhưng xem ra bây giờ vẫn không nhịn được nổi giận , “ Nếu anh trai cháu không tỉnh lại thì có phải cháu định quẳng gánh vào người lão già đã sắp bước chân vào quan tài này không ? "
" . . . "
Triển Thanh Viễn tự biết mình đuối lý , tiếp tục im lặng .
Triển Duyệt Hề thấy thế tranh thủ bắc cho anh ta một cái bậc thang nói : “ Cha , con cũng đã mắng qua rồi , lần này nó biết sai trở về , cha cũng la mắng ít thôi . ”
Ông nội Triển dĩ nhiên còn muốn dạy dỗ tiếp nhưng vẫn miễn cưỡng không mở miệng nữa .
Bỗng chốc bầu không khí yên ắng trở lại .
Lâm Tịch Điềm không thể nào chịu nổi bầu không khí im lặng này nên hỏi Minh Thu Thu , " Sao em không thấy anh cả , anh ấy không có ở nhà sao ạ ? "
“ Anh ấy ra ngoài đi bộ phục hồi chức năng rồi " , Ninh Thu Thu nói .
Hiện giờ khớp xương của Triển Thanh Việt vẫn chưa hồi phục , mỗi ngày đều phải đi tập phục hồi , nói là đi tản bộ nhưng thật ra là rèn luyện bằng cách lên xuống cầu thang .
Bây giờ đi lên đi xuống cầu thang với anh mà nói vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ .
“ Chân nó thế nào rồi , vẫn hồi phục tốt chứ ? " , Triển Duyệt Hề hỏi .
Ninh Thu Thu nói , “ Bác sĩ nói rất khả quan , chắc là không tới hai tháng nữa sẽ có thể bình thường lại giống như chúng ta rồi . "
Triển Duyệt Hề gật nhẹ đầu rồi lại cẩn thận nhìn Ninh Thu Thu một lát , nở một nụ cười nói : “ Thu Thu , dù nói thế này thì rất khách khí nhưng mà đến giờ làm phiền con chăm sóc Thanh Việt rồi . "
Đừng thấy nhà họ Triển nhà cao cửa rộng các cô gái trẻ , tiểu thư đều muốn gả vào mà nhầm , nhân duyên của đàn ông trong nhà họ vẫn luôn không tốt đẹp .
Ông cụ Triển thì không cần phải nói , bạn già đã sớm khuất bóng , bà Triển bỏ rơi chồng con chạy theo tình yêu đích thực thì lại càng không cần phải nói , giờ Triển Thanh Viễn lại vì phụ nữ . . .
Triển Duyệt Hề cũng có nghe Lâm Tịch Điềm kể chuyện trước đây của Ninh Thu Thu nên vẫn có thành kiến đối với cô , cảm thấy mục đích của cô kết hôn với Triển Thanh Việt không đơn giản .
Nhưng mà coi như mục đích không tốt thì sự thật con bé chăm sóc Thanh Việt rõ rành rành ra đó , mà Triển Thanh Việt vẫn luôn là người có con mắt nhìn người xảo trá cũng tiếp nhận nó , chứng tỏ Ninh Thu Thu cũng không tệ như bà nghĩ .
Bây giờ bà chỉ hi vọng Ninh Thu Thu là một người an phận đừng làm ra chuyện thiêu thân gì , nếu không đối với nhà họ thực sự rất tàn nhẫn .
Đại khía Ninh Thu Thu có thể đoán được trong lòng Triển Duyệt Hề đang nghĩ gì nên nói , “ Thanh Việt rất tốt , không khổ ạ . ”
Triển Thanh Viễn : " . . . "
Tại sao anh ta lại có cảm giác mình đang bị châm chọc nhỉ ?
“ Náo nhiệt thế "
Đúng lúc này Triển Thanh Việt cũng về nhà , nhìn thấy trong phòng khách có nhiều như như vậy thì nói .
“ Anh cả ! "
Lâm Tịch Điềm vui vẻ chào đón , nũng nịu kéo tay anh : “ Quào , anh có thể đi thật này , anh ngồi một chỗ lâu thế bỗng nhiên đi lại được thì có cảm giác gì ? “
Triển Thanh Việt nói : “ Bước đi giống như là đi một đôi X - step vậy . "
Đi X - step có cảm giác không bình thường hả ?
Lâm Tịch Điềm : " . . . "
Trình độ ví von quả là vô địch thiên hạ .
Nhưng mà sự chú ý của cô lại bị viết thương trên môi của Triển Thanh Việt hấp dẫn : “ Anh cả , miệng của anh sao thế , bị thứ gì căn hả , sao lại rách một mảng lớn như thế được nhỉ ? “
Ánh mắt Triển Thanh Việt quét tất cả mọi người trong phòng khách một vòng , đặc biệt ngừng lại chỗ Ninh Thu Thu khá lâu , nghe Lâm Tịch Điềm hỏi thì nói : “ Ừ , tối qua bị muỗi cắn . "
Ninh Thu Thu : " ? "
Cút đi , anh mới là con muỗi .
“ Con muỗi kia lớn thật . "
Lâm Tịch Điểm trừng to cả mắt , trong chốc lát không nhớ ra được bây giờ là mùa đông , làm gì có muỗi .
Triển Thanh Việt khẽ cười : “ Ừm , rất lớn , anh còn bị nó đè lên giường "
Ninh Thu Thu : " . . . "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.