Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ
Chương 43
Thiểu Thuyết Phế Thoại
03/12/2022
Edit: Min
Sớm đã tạo thành thói quen bị người khác gọi tên nguyên chủ.
Quý Lam Xuyên quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh có khuôn mặt thanh tú đang đứng ở đằng sau mình.
Nếu cậu nhớ không lầm, người này tên là Vu Dương, cũng sinh viên hệ vũ đạo của Nghệ Đại.
Tuy rằng là học cùng lớp, nhưng nguyên chủ cùng cậu ta cũng không giao tiếp gì nhiều.
Cho nên, Quý Lam Xuyên trong chớp nhoáng có chút sững sợ, chưa biết nên tiếp tục như thế nào.
Cũng may Vu Dương cũng quen thuộc cái tình cách này, không có xấu hồ vì bị ngó lơ.
Cậu ta tràn đầy hưng phấn mà tiến lên.
"Không nghĩ tới cậu thay đổi nhiều như vậy. Lúc nhìn thấy hot search trước đấy, tôi còn chưa dám nhận là cậu đâu."
Trong gần hai tháng ở chung, mọi người ở Tần trạch vốn không thân mấy với nguyên chủ, cho nên rất khó để nhận ra những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cùng khí chất của thiếu niên.
Nhưng sinh viên Nghệ Đại lại rất mẫn cảm về ngũ quan và dáng người.
Đã lâu không gặp nhau, lại thêm Vu Dương là bạn học của nguyên chủ hai năm qua.
Vì vậy, "Quý Lam" trong video quả thực tựa như thay da đổi thịt, cực kỳ lóa mắt.
Quý Làm Xuyên cũng không định dùng dung mạo của nguyên chủ cả đời, cậu không có phủ nhận, chỉ là lập lờ nước đôi nói: "Phải không? Có thể là bởi vì kỳ nghỉ hè này xảy ra quá nhiều chuyện."
Nguyên chủ — người đã biết trước vận mệnh của mình, lựa chọn rời đi.
Thụ chính — người thắng nhân sinh, cũng trọng sinh trở về.
Hai hiệu ứng cánh bướm tác động, thế giới này trong lúc vô tình đã sớm phát sinh những biến đổi lớn.
"Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, giáo thảo của hệ vũ đạo chúng ta lại trở thành một streamer huyền học chứ."
Phát giác được đối phương không muốn nói chuyện phiếm, Vu Dương cũng thức thời, dùng một câu trêu chọc để kết thúc chủ đề.
Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cậu ta lại hỏi thiếu niên: "Gần đây cậu không có trở về ký túc xá đi? Tôi nghe bọn Lý Bân nói, hai ngày nay luôn có người đến chỗ quản lý kí túc để hỏi thăm về cậu đấy."
Lý Bân là bạn cùng phòng của nguyên chủ.
Quý Lam Xuyên nghe được lời này, liền hơi hơi nhướng mày: "Hỏi thăm tôi?"
"Có thể là thám tử hoặc là paparazzi?" Vu Dương thuận miệng suy đoán.
Sau đó, cậu ta đột nhiên hạ thấp giọng, nói: "Bất quá tôi nghe nói, những người này đều ăn mặc tương đối ' xã hội '. Có phải là lúc trước, cậu không cẩn thận chọc phải người nào hay không?"
Lời nói mơ hồ, nhưng Quý Lam Xuyên cũng có thể nghe ra đối phương ám chỉ là có khả năng Tống gia trả thù.
Sau khi chuyện Tống Nghĩa giết người bị phơi ra ánh sáng, liền có rất nhiều cư dân mang lo lắng cho an nguy của streamer kia cùng "Vân Lam".
Bất quá, có Tần Chinh âm thầm phối hợp thu hút hỏa lực.
Cho nên, hai ba con Tống thị cũng không nghĩ tới, Quý Lam Xuyên mới là chủ mưu đứng sau chuyện này.
Xác định Tống gia sẽ không nhàm chán đến mức, lại đi trả thù một streamer nhỏ. Quý Lam Xuyên trong lòng ẩn ẩn đoán được một loại khả năng khác.
Nguyên chủ xuất thân từ cô nhi viện cũng không chính quy. Cho nên, có rất ít người đến nơi này nhận con nuôi.
Không đề cập đến chuyện, có giáo dục tốt đẹp hay không, chỉ duy trì ấm no thôi cũng đã là việc khó rồi.
Vì thế, những đứa trẻ ở chỗ này lớn lên, đa số đều trở thành những tên côn đồ ăn chơi lêu lổng.
Sau khi những đứa trẻ thành niên thì không được cô nhi viện chăm sóc nữa, lúc ấy nguyên chủ vừa mới lên cao trung cũng thế.
Hắn cũng có một thời gian mê mang phản nghịch, hút thuốc — uống rượu — đánh nhau — trốn học. Trừ bỏ vượt qua ranh giới cuối cùng của mấy cái kia, cơ hồ những chuyện không nên làm, hắn đều thử một lần.
Cũng chính là vào lúc này, ngũ quan nguyên chủ nẩy nở. Hắn bị một gã đàn ông làm việc bán thời gian trong quán bar mon men đến gần bắt quyện. Sau đó, hắn lần đầu tiên nhận ra giá trị "nhan sắc" của mình.
Từ khi còn là một đứa trẻ, hắn đã muốn theo đuổi cuộc sống của một người đàn ông thượng đẳng. Nguyên chủ tự nhận là đã tìm được lối tắt, lập tức kết thúc kỳ phản nghịch tới muộn của mình.
Về sau có một loạt nỗ lực không đề cập tới, rốt cuộc cũng chọn được mục tiêu là Tần Tử Hành để leo cao.
Hắn thường lấy được học bổng lớn của Nghệ Đại, là một tiểu bạch liên tươi mát, hồn nhiên không rành thế sự.
Nhưng "quá khứ" chính là tồn tại không thể xóa nhòa.
Sau khi nhiều lần hãm hại Bạch Thời Niên. Toàn bộ lịch sử đen mà nguyên chủ vẫn cực lực che giấu, cuối cùng cũng bị thụ chính đào ra hết.
Những đoạn video lúc trước hút thuốc nhả khói, đánh nhau chửi tục cùng ảnh chụp cũ, đã triệt để đè sập Quý Lam, rồi tiếp đó hắn bị đuổi ra khỏi Tần gia.
Lại là bút tích của Bạch Thời Niên sao?
Hay là nhóm "Huynh đệ tỷ muội" ở cô nhi viện tới nhận tình thân?
Suy nghĩ trong đầu luôn xoay chuyển, Quý Lam Xuyên không quên nói cảm ơn Vu Dương: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi. Bất quá, hẳn là người Tống gia sẽ không tìm tôi gây phiền toái đâu."
"Cũng đúng." Vu Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà cười một tiếng.
"Chẳng phải Tần thiếu là bạn trai của cậu sao. Trong trường có không biết bao nhiêu người hâm mộ vận may của cậu đấy."
"Không phải là vì nguyên nhân này."
Quý Lam Xuyên lấy ra biểu tình cô đơn đã lâu không dùng, hóa thân thành một diễn viên thượng đẳng, để đào hố cho hai nhân vật chính.
"Chúng tôi đã chia tay."
"Chia tay?"
Hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, Vu Dương theo bản năng mà hỏi lại: "Vì cái gì?"
Mấy bát quái trên diễn đàn trường học, cậu ta cũng đã xem qua. Mặc dù rất nhiều người phản đối, nhưng chia tay ở trong tuần trăng mật nghỉ hè, có phải là cũng quá kỳ quái hay không?
Nhập vào vai ngày ấy chia tay ở sơn trang suối nước nóng, giọng điệu thiếu niên bình thản, nhưng lại không giấu được sự xót xa và tức giận.
"Bởi vì anh ta ngoại tình, anh ta cùng với bạch nguyệt quang thanh mai trúc mã yêu nhau."
Kinh ngạc mà trợn to hai mắt, Vu Dương bị cái bát quái màu xanh này đập cho có chút mơ hồ.
Cậu ta mấp máy môi, khô khan mà học được mấy lời kịch bản lưu hành trên mạng an ủi: "Đừng quá khổ sở, nam nhân đều là lũ đại móng heo có mới nới cũ.........."
Chợt nhận ra, hai nhân vật chính trong mối quan hệ này đều là nam, Vũ Dương vội vàng im bặt. Nhất thời cũng không biết nói gì để trấn an người ta.
Đối với những thiếu gia của gia đình quyền quý như Tần Tử Hành, yêu đương cơ bản đều là chơi chơi mà thôi.
Nếu thật muốn kết hôn, điều đầu tiên bọn họ suy xét vẫn là mấy thiếu gia cùng tiểu thư môn đăng hộ đối.
Nhận thấy tâm trạng của thiếu niên rõ ràng đã xuống dốc, Vu Dương cũng hối hận vì mình đã lắm miệng mà nhắc đến đề tài này.
Kế tiếp trên đường đi hai người cũng không nói thêm lời nào.
*
Sau khi xếp hàng hoàn thành thủ tục báo danh, Quý Lam Xuyên liền gọi điện thoại cho tài xế Lý Khánh, phiền toái đối phương tới đón mình về nhà.
——Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương*, Quý Lam Xuyên đã dùng hiệu ứng cánh bướm, thật vất vả mới đem đánh rớt cốt truyện chính. Cậu mới không giống nguyên chủ, để rồi phải cõng trên lưng cái danh "Tiểu tam" hay là "Bị bao dưỡng" gì đó.
(*)Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Hậu thủ vi tai ương có nghĩa là ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở, mất hết lợi thế.
Câu này thường đường dùng trong cờ tướng, vì cơ tướng thường là chúng ta đi trước 1 bước, sẽ có quân cờ trấn giữ vị trí trọng yếu nên sẽ dẫn tới nắm được nhiều lợi thế
Nửa giờ sau.
Quý Lam Xuyên đang ngồi ở hàng ghế sau, liền nhớ tới trận "đình công" của mình tối hôm qua.
Sau đó, cậu mở miệng hỏi: "Đúng rồi, tinh thần của Tam gia hôm nay thế nào?"
Tuy rằng, đối phương không có ở trước mặt mình biểu lộ ra ra bất kỳ khó chịu nào. Nhưng cậu vẫn là có chút không yên tâm.
"Chắc là không sao đâu......"
Từ kính chiếu hậu thoáng nhìn sắc mặt thiếu niên, tài xế Lý Khánh rất ít khi mở miệng, liền bổ sung nói: "Chính là trên đường đi, ngài ấy có vài lần xoa nhẹ hai bên Thái Dương."
Cũng không biết chính sự xa cách của mình mới khiến đối phương đau đầu. Quý Lam Xuyên phát hiện, lá bùa chỉ là phương pháp trị ngọn chứ không chỉ được gốc.
Phong thủy Tần trạch cực tốt, nhưng Tần Chinh lại vẫn vô pháp ngủ yên.
Quý Lam Xuyên suy đoán đối phương mất ngủ cùng khúc mắc có quan hệ, liền châm chước dùng từ hỏi thăm: "Giấc ngủ của Tam gia vẫn luôn không được tốt sao?"
"Tình trạng này của ngài ấy cũng khoảng bảy tám năm rồi." Biết được Tam gia coi trọng thiếu niên này, Lý Khánh cũng không giấu giếm nhiều.
"Bất quá chuyện này tôi không rõ lắm, cụ thể như thế nào thì cậu có thể đi hỏi Trịnh quản gia."
Trong nguyên tác, tác giả miêu tả rất ít về Tần Chinh, càng sẽ không lãng phí bút mực để kể chi tiết về quá khứ của đối phương.
Trước đấy, cậu chưa xem hết cuốn tiểu thuyết này. Cho nên, vẫn luôn cho rằng "Tần tam gia" sẽ là kiểu nhân vật mất lúc tráng niên, rồi để lại một đống tài sản cho công chính.
Nhưng có lẽ đúng là bởi vì tác giả bỏ qua, thẳng đến khi kết thúc cuốn tiểu thuyết, vẫn không có nói đến kết cục Tần Chinh.
Gật đầu cảm ơn tài xế, Quý Lam Xuyên phát hiện ngày hôm nay, cậu luôn luôn nghĩ tới Tần Chinh.
Nếu đổi lại là mình kiếp trước, trừ phi đối phương là khách hàng trả một khoản thù lao cực lớn. Bằng không, cậu mới lười quản người khác mất ngủ hay không mất ngủ.
Là bởi vì Tần Chinh đối với mình quá tốt sao...
Thật vất vả mới bình phục nỗi lòng, thế mà lại gợn sóng tiếp.
Quý Lam Xuyên lấy ra di động, mạnh mẽ dời đi lực chú ý của mình.
Gần đây, độ nổi tiếng của cậu tăng vọt, tin nhắn riêng tư trên Weibo cùng nền tảng phát sóng trực tiếp luôn luôn ong ong động đất không ngừng.
Trong tay không có công việc mới có thể suy nghĩ lung tung.
Quý Lam Xuyên chỉ đem việc livestream coi như nghề phụ, liền quyết định tìm cho mình chút chuyện để làm.
Nhưng thế giới này vốn có rất ít người tin tưởng vào huyền học. Cậu đọc sơ lược qua tin tức của từng khách hàng, lại không tìm được một người ủy thác đáng tin cậy nào.
Hay là, giúp tổng tài ba ba xem phong thủy của mấy tiểu khu khó bán, rồi cùng chia nhuận lợi ta?
Giật mình vì bản thân trong lúc lơ đãng, lại liên tưởng đến Tần Chinh.
Quý Lam Xuyên bất đắc dĩ mà thở dài.
Đáng tiếc, ông trời lại không muốn cho cậu sống an ổn.
Điện thoại rung lên, người nào đó cũng muốn tới tìm cậu gây phiền phức.
【 A Hành có tới tìm cậu hay không? 】
Tin nhắn gửi đến từ một dãy số xa lạ, Quý Lam Xuyên dùng đầu gối cũng biết người này là ai.
Không biết Tần Tử Hành lại làm cái gì, thế nhưng có thể bức Bạch Thời Niên nhắn tin tới hỏi mình.
Cảm thấy giọng điệu bắt gian này thật thảm hại và buồn cười, Quý Lam Xuyên cũng không định trả lời câu hỏi vô lý của đối phương.
Nhưng ai ngờ, Bạch Thời Niên lại không thuận theo, cứ vài phút điện thoại lại báo rung một lần.
Đúng lúc chuyện "Lịch sử đen ở cô nhi viện" còn không có kết luận.
Quý Lam Xuyên không muốn ở trước mặt tài xế OOC*, liền ra hiệu cho đối phương thả mình xuống một nơi gần Tần trạch.
Sau đó, chậm rì rì mà bắt máy: "Alo?"
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng, nửa điểm cũng nghe không ra tức giận khi bị người khác quấy rầy.
Không nghĩ tới đối phương thật sự sẽ nhận cuộc điện thoại của mình.
Bạch Thời Niên đang mất khống chế muốn phát tiết cảm xúc, liền nghẹn lại.
Y tức khắc cảm thấy, hành vi của mình là thập phần hạ giá.
"Không có việc gì thì tôi cúp máy."
Quý Lam Xuyên chơi trò lạt mềm buộc chặt, sau đó, ngữ khí không tốt nói: "Dù sao chúng ta cũng không thân đến mức mà gọi điện nói chuyện phiếm với nhau."
Cúp máy vào lúc này sẽ chỉ khiến bản thân mình càng thêm chật vật, Bạch Thời Niên đã khôi phục được một chút tỉnh táo, liền cắn răng nói: "Trả lời câu hỏi của tôi."
"Không có, chưa thấy qua, không biết. Bạch tiểu thiếu gia, ngài vừa lòng không?"
Không hiểu vì sao đối phương cứ nhất định phải treo cổ lên một cái cây, Quý Lam Xuyên khó có được hảo tâm, nói: "Nghe tôi khuyên một câu, Tần Tử Hành chỉ yêu mỗi bản thân anh ta mà thôi."
Sau khi trọng sinh, người này nhất nhất muốn trói buộc tên tra công kia vào bên người. Đoán trừng kiếp trước, hai người cũng không hạnh phúc đi!
"Cậu cho rằng tôi nguyện ý như vậy?!"
Như thể bị ai đó giẫm lên đuôi mình, giọng nói của Bạch Thời Niên đột nhiên cất cao: "Nếu không phải bởi vì cậu, tôi sao......!"
Nếu không vì thương tâm phẫn nộ, tôi như thế nào mà bị xe đâm chết ngoài ý muốn.
Nửa câu sau lời nói đột nhiên im bặt, Bạch Thời Niên hít sâu một hơi, nỗ lực không cho chính mình nhầm lẫn giữa kiếp trước và kiếp này.
"Quý Lam, cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi thành phố M?"
Lòng hiếu thắng trong tình yêu đã thành chấp niệm. Dù biết rõ là Tần Tử Hành có vấn đề, y cũng không cam lòng thừa nhận, mình sẽ thua một kẻ hàng nhái luôn dựa dẫm vào nam nhân để thượng vị.
Thầm than nhân vật chính yêu đương vào đúng là não tàn, hoàn toàn không cứu nổi nữa.
Lần đầu đối mặt với tiết mục vừa kinh điển lại cẩu huyết, Quý Lam Xuyên hơi hơi kích động mà hắng giọng một cái ——
"Ừm... năm trăm triệu thì sao?"
➖➖➖➖➖
(*)OOC có nghĩa: "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách". Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
Sớm đã tạo thành thói quen bị người khác gọi tên nguyên chủ.
Quý Lam Xuyên quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh có khuôn mặt thanh tú đang đứng ở đằng sau mình.
Nếu cậu nhớ không lầm, người này tên là Vu Dương, cũng sinh viên hệ vũ đạo của Nghệ Đại.
Tuy rằng là học cùng lớp, nhưng nguyên chủ cùng cậu ta cũng không giao tiếp gì nhiều.
Cho nên, Quý Lam Xuyên trong chớp nhoáng có chút sững sợ, chưa biết nên tiếp tục như thế nào.
Cũng may Vu Dương cũng quen thuộc cái tình cách này, không có xấu hồ vì bị ngó lơ.
Cậu ta tràn đầy hưng phấn mà tiến lên.
"Không nghĩ tới cậu thay đổi nhiều như vậy. Lúc nhìn thấy hot search trước đấy, tôi còn chưa dám nhận là cậu đâu."
Trong gần hai tháng ở chung, mọi người ở Tần trạch vốn không thân mấy với nguyên chủ, cho nên rất khó để nhận ra những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cùng khí chất của thiếu niên.
Nhưng sinh viên Nghệ Đại lại rất mẫn cảm về ngũ quan và dáng người.
Đã lâu không gặp nhau, lại thêm Vu Dương là bạn học của nguyên chủ hai năm qua.
Vì vậy, "Quý Lam" trong video quả thực tựa như thay da đổi thịt, cực kỳ lóa mắt.
Quý Làm Xuyên cũng không định dùng dung mạo của nguyên chủ cả đời, cậu không có phủ nhận, chỉ là lập lờ nước đôi nói: "Phải không? Có thể là bởi vì kỳ nghỉ hè này xảy ra quá nhiều chuyện."
Nguyên chủ — người đã biết trước vận mệnh của mình, lựa chọn rời đi.
Thụ chính — người thắng nhân sinh, cũng trọng sinh trở về.
Hai hiệu ứng cánh bướm tác động, thế giới này trong lúc vô tình đã sớm phát sinh những biến đổi lớn.
"Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, giáo thảo của hệ vũ đạo chúng ta lại trở thành một streamer huyền học chứ."
Phát giác được đối phương không muốn nói chuyện phiếm, Vu Dương cũng thức thời, dùng một câu trêu chọc để kết thúc chủ đề.
Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cậu ta lại hỏi thiếu niên: "Gần đây cậu không có trở về ký túc xá đi? Tôi nghe bọn Lý Bân nói, hai ngày nay luôn có người đến chỗ quản lý kí túc để hỏi thăm về cậu đấy."
Lý Bân là bạn cùng phòng của nguyên chủ.
Quý Lam Xuyên nghe được lời này, liền hơi hơi nhướng mày: "Hỏi thăm tôi?"
"Có thể là thám tử hoặc là paparazzi?" Vu Dương thuận miệng suy đoán.
Sau đó, cậu ta đột nhiên hạ thấp giọng, nói: "Bất quá tôi nghe nói, những người này đều ăn mặc tương đối ' xã hội '. Có phải là lúc trước, cậu không cẩn thận chọc phải người nào hay không?"
Lời nói mơ hồ, nhưng Quý Lam Xuyên cũng có thể nghe ra đối phương ám chỉ là có khả năng Tống gia trả thù.
Sau khi chuyện Tống Nghĩa giết người bị phơi ra ánh sáng, liền có rất nhiều cư dân mang lo lắng cho an nguy của streamer kia cùng "Vân Lam".
Bất quá, có Tần Chinh âm thầm phối hợp thu hút hỏa lực.
Cho nên, hai ba con Tống thị cũng không nghĩ tới, Quý Lam Xuyên mới là chủ mưu đứng sau chuyện này.
Xác định Tống gia sẽ không nhàm chán đến mức, lại đi trả thù một streamer nhỏ. Quý Lam Xuyên trong lòng ẩn ẩn đoán được một loại khả năng khác.
Nguyên chủ xuất thân từ cô nhi viện cũng không chính quy. Cho nên, có rất ít người đến nơi này nhận con nuôi.
Không đề cập đến chuyện, có giáo dục tốt đẹp hay không, chỉ duy trì ấm no thôi cũng đã là việc khó rồi.
Vì thế, những đứa trẻ ở chỗ này lớn lên, đa số đều trở thành những tên côn đồ ăn chơi lêu lổng.
Sau khi những đứa trẻ thành niên thì không được cô nhi viện chăm sóc nữa, lúc ấy nguyên chủ vừa mới lên cao trung cũng thế.
Hắn cũng có một thời gian mê mang phản nghịch, hút thuốc — uống rượu — đánh nhau — trốn học. Trừ bỏ vượt qua ranh giới cuối cùng của mấy cái kia, cơ hồ những chuyện không nên làm, hắn đều thử một lần.
Cũng chính là vào lúc này, ngũ quan nguyên chủ nẩy nở. Hắn bị một gã đàn ông làm việc bán thời gian trong quán bar mon men đến gần bắt quyện. Sau đó, hắn lần đầu tiên nhận ra giá trị "nhan sắc" của mình.
Từ khi còn là một đứa trẻ, hắn đã muốn theo đuổi cuộc sống của một người đàn ông thượng đẳng. Nguyên chủ tự nhận là đã tìm được lối tắt, lập tức kết thúc kỳ phản nghịch tới muộn của mình.
Về sau có một loạt nỗ lực không đề cập tới, rốt cuộc cũng chọn được mục tiêu là Tần Tử Hành để leo cao.
Hắn thường lấy được học bổng lớn của Nghệ Đại, là một tiểu bạch liên tươi mát, hồn nhiên không rành thế sự.
Nhưng "quá khứ" chính là tồn tại không thể xóa nhòa.
Sau khi nhiều lần hãm hại Bạch Thời Niên. Toàn bộ lịch sử đen mà nguyên chủ vẫn cực lực che giấu, cuối cùng cũng bị thụ chính đào ra hết.
Những đoạn video lúc trước hút thuốc nhả khói, đánh nhau chửi tục cùng ảnh chụp cũ, đã triệt để đè sập Quý Lam, rồi tiếp đó hắn bị đuổi ra khỏi Tần gia.
Lại là bút tích của Bạch Thời Niên sao?
Hay là nhóm "Huynh đệ tỷ muội" ở cô nhi viện tới nhận tình thân?
Suy nghĩ trong đầu luôn xoay chuyển, Quý Lam Xuyên không quên nói cảm ơn Vu Dương: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi. Bất quá, hẳn là người Tống gia sẽ không tìm tôi gây phiền toái đâu."
"Cũng đúng." Vu Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà cười một tiếng.
"Chẳng phải Tần thiếu là bạn trai của cậu sao. Trong trường có không biết bao nhiêu người hâm mộ vận may của cậu đấy."
"Không phải là vì nguyên nhân này."
Quý Lam Xuyên lấy ra biểu tình cô đơn đã lâu không dùng, hóa thân thành một diễn viên thượng đẳng, để đào hố cho hai nhân vật chính.
"Chúng tôi đã chia tay."
"Chia tay?"
Hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, Vu Dương theo bản năng mà hỏi lại: "Vì cái gì?"
Mấy bát quái trên diễn đàn trường học, cậu ta cũng đã xem qua. Mặc dù rất nhiều người phản đối, nhưng chia tay ở trong tuần trăng mật nghỉ hè, có phải là cũng quá kỳ quái hay không?
Nhập vào vai ngày ấy chia tay ở sơn trang suối nước nóng, giọng điệu thiếu niên bình thản, nhưng lại không giấu được sự xót xa và tức giận.
"Bởi vì anh ta ngoại tình, anh ta cùng với bạch nguyệt quang thanh mai trúc mã yêu nhau."
Kinh ngạc mà trợn to hai mắt, Vu Dương bị cái bát quái màu xanh này đập cho có chút mơ hồ.
Cậu ta mấp máy môi, khô khan mà học được mấy lời kịch bản lưu hành trên mạng an ủi: "Đừng quá khổ sở, nam nhân đều là lũ đại móng heo có mới nới cũ.........."
Chợt nhận ra, hai nhân vật chính trong mối quan hệ này đều là nam, Vũ Dương vội vàng im bặt. Nhất thời cũng không biết nói gì để trấn an người ta.
Đối với những thiếu gia của gia đình quyền quý như Tần Tử Hành, yêu đương cơ bản đều là chơi chơi mà thôi.
Nếu thật muốn kết hôn, điều đầu tiên bọn họ suy xét vẫn là mấy thiếu gia cùng tiểu thư môn đăng hộ đối.
Nhận thấy tâm trạng của thiếu niên rõ ràng đã xuống dốc, Vu Dương cũng hối hận vì mình đã lắm miệng mà nhắc đến đề tài này.
Kế tiếp trên đường đi hai người cũng không nói thêm lời nào.
*
Sau khi xếp hàng hoàn thành thủ tục báo danh, Quý Lam Xuyên liền gọi điện thoại cho tài xế Lý Khánh, phiền toái đối phương tới đón mình về nhà.
——Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương*, Quý Lam Xuyên đã dùng hiệu ứng cánh bướm, thật vất vả mới đem đánh rớt cốt truyện chính. Cậu mới không giống nguyên chủ, để rồi phải cõng trên lưng cái danh "Tiểu tam" hay là "Bị bao dưỡng" gì đó.
(*)Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Hậu thủ vi tai ương có nghĩa là ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở, mất hết lợi thế.
Câu này thường đường dùng trong cờ tướng, vì cơ tướng thường là chúng ta đi trước 1 bước, sẽ có quân cờ trấn giữ vị trí trọng yếu nên sẽ dẫn tới nắm được nhiều lợi thế
Nửa giờ sau.
Quý Lam Xuyên đang ngồi ở hàng ghế sau, liền nhớ tới trận "đình công" của mình tối hôm qua.
Sau đó, cậu mở miệng hỏi: "Đúng rồi, tinh thần của Tam gia hôm nay thế nào?"
Tuy rằng, đối phương không có ở trước mặt mình biểu lộ ra ra bất kỳ khó chịu nào. Nhưng cậu vẫn là có chút không yên tâm.
"Chắc là không sao đâu......"
Từ kính chiếu hậu thoáng nhìn sắc mặt thiếu niên, tài xế Lý Khánh rất ít khi mở miệng, liền bổ sung nói: "Chính là trên đường đi, ngài ấy có vài lần xoa nhẹ hai bên Thái Dương."
Cũng không biết chính sự xa cách của mình mới khiến đối phương đau đầu. Quý Lam Xuyên phát hiện, lá bùa chỉ là phương pháp trị ngọn chứ không chỉ được gốc.
Phong thủy Tần trạch cực tốt, nhưng Tần Chinh lại vẫn vô pháp ngủ yên.
Quý Lam Xuyên suy đoán đối phương mất ngủ cùng khúc mắc có quan hệ, liền châm chước dùng từ hỏi thăm: "Giấc ngủ của Tam gia vẫn luôn không được tốt sao?"
"Tình trạng này của ngài ấy cũng khoảng bảy tám năm rồi." Biết được Tam gia coi trọng thiếu niên này, Lý Khánh cũng không giấu giếm nhiều.
"Bất quá chuyện này tôi không rõ lắm, cụ thể như thế nào thì cậu có thể đi hỏi Trịnh quản gia."
Trong nguyên tác, tác giả miêu tả rất ít về Tần Chinh, càng sẽ không lãng phí bút mực để kể chi tiết về quá khứ của đối phương.
Trước đấy, cậu chưa xem hết cuốn tiểu thuyết này. Cho nên, vẫn luôn cho rằng "Tần tam gia" sẽ là kiểu nhân vật mất lúc tráng niên, rồi để lại một đống tài sản cho công chính.
Nhưng có lẽ đúng là bởi vì tác giả bỏ qua, thẳng đến khi kết thúc cuốn tiểu thuyết, vẫn không có nói đến kết cục Tần Chinh.
Gật đầu cảm ơn tài xế, Quý Lam Xuyên phát hiện ngày hôm nay, cậu luôn luôn nghĩ tới Tần Chinh.
Nếu đổi lại là mình kiếp trước, trừ phi đối phương là khách hàng trả một khoản thù lao cực lớn. Bằng không, cậu mới lười quản người khác mất ngủ hay không mất ngủ.
Là bởi vì Tần Chinh đối với mình quá tốt sao...
Thật vất vả mới bình phục nỗi lòng, thế mà lại gợn sóng tiếp.
Quý Lam Xuyên lấy ra di động, mạnh mẽ dời đi lực chú ý của mình.
Gần đây, độ nổi tiếng của cậu tăng vọt, tin nhắn riêng tư trên Weibo cùng nền tảng phát sóng trực tiếp luôn luôn ong ong động đất không ngừng.
Trong tay không có công việc mới có thể suy nghĩ lung tung.
Quý Lam Xuyên chỉ đem việc livestream coi như nghề phụ, liền quyết định tìm cho mình chút chuyện để làm.
Nhưng thế giới này vốn có rất ít người tin tưởng vào huyền học. Cậu đọc sơ lược qua tin tức của từng khách hàng, lại không tìm được một người ủy thác đáng tin cậy nào.
Hay là, giúp tổng tài ba ba xem phong thủy của mấy tiểu khu khó bán, rồi cùng chia nhuận lợi ta?
Giật mình vì bản thân trong lúc lơ đãng, lại liên tưởng đến Tần Chinh.
Quý Lam Xuyên bất đắc dĩ mà thở dài.
Đáng tiếc, ông trời lại không muốn cho cậu sống an ổn.
Điện thoại rung lên, người nào đó cũng muốn tới tìm cậu gây phiền phức.
【 A Hành có tới tìm cậu hay không? 】
Tin nhắn gửi đến từ một dãy số xa lạ, Quý Lam Xuyên dùng đầu gối cũng biết người này là ai.
Không biết Tần Tử Hành lại làm cái gì, thế nhưng có thể bức Bạch Thời Niên nhắn tin tới hỏi mình.
Cảm thấy giọng điệu bắt gian này thật thảm hại và buồn cười, Quý Lam Xuyên cũng không định trả lời câu hỏi vô lý của đối phương.
Nhưng ai ngờ, Bạch Thời Niên lại không thuận theo, cứ vài phút điện thoại lại báo rung một lần.
Đúng lúc chuyện "Lịch sử đen ở cô nhi viện" còn không có kết luận.
Quý Lam Xuyên không muốn ở trước mặt tài xế OOC*, liền ra hiệu cho đối phương thả mình xuống một nơi gần Tần trạch.
Sau đó, chậm rì rì mà bắt máy: "Alo?"
Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng, nửa điểm cũng nghe không ra tức giận khi bị người khác quấy rầy.
Không nghĩ tới đối phương thật sự sẽ nhận cuộc điện thoại của mình.
Bạch Thời Niên đang mất khống chế muốn phát tiết cảm xúc, liền nghẹn lại.
Y tức khắc cảm thấy, hành vi của mình là thập phần hạ giá.
"Không có việc gì thì tôi cúp máy."
Quý Lam Xuyên chơi trò lạt mềm buộc chặt, sau đó, ngữ khí không tốt nói: "Dù sao chúng ta cũng không thân đến mức mà gọi điện nói chuyện phiếm với nhau."
Cúp máy vào lúc này sẽ chỉ khiến bản thân mình càng thêm chật vật, Bạch Thời Niên đã khôi phục được một chút tỉnh táo, liền cắn răng nói: "Trả lời câu hỏi của tôi."
"Không có, chưa thấy qua, không biết. Bạch tiểu thiếu gia, ngài vừa lòng không?"
Không hiểu vì sao đối phương cứ nhất định phải treo cổ lên một cái cây, Quý Lam Xuyên khó có được hảo tâm, nói: "Nghe tôi khuyên một câu, Tần Tử Hành chỉ yêu mỗi bản thân anh ta mà thôi."
Sau khi trọng sinh, người này nhất nhất muốn trói buộc tên tra công kia vào bên người. Đoán trừng kiếp trước, hai người cũng không hạnh phúc đi!
"Cậu cho rằng tôi nguyện ý như vậy?!"
Như thể bị ai đó giẫm lên đuôi mình, giọng nói của Bạch Thời Niên đột nhiên cất cao: "Nếu không phải bởi vì cậu, tôi sao......!"
Nếu không vì thương tâm phẫn nộ, tôi như thế nào mà bị xe đâm chết ngoài ý muốn.
Nửa câu sau lời nói đột nhiên im bặt, Bạch Thời Niên hít sâu một hơi, nỗ lực không cho chính mình nhầm lẫn giữa kiếp trước và kiếp này.
"Quý Lam, cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi thành phố M?"
Lòng hiếu thắng trong tình yêu đã thành chấp niệm. Dù biết rõ là Tần Tử Hành có vấn đề, y cũng không cam lòng thừa nhận, mình sẽ thua một kẻ hàng nhái luôn dựa dẫm vào nam nhân để thượng vị.
Thầm than nhân vật chính yêu đương vào đúng là não tàn, hoàn toàn không cứu nổi nữa.
Lần đầu đối mặt với tiết mục vừa kinh điển lại cẩu huyết, Quý Lam Xuyên hơi hơi kích động mà hắng giọng một cái ——
"Ừm... năm trăm triệu thì sao?"
➖➖➖➖➖
(*)OOC có nghĩa: "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách". Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.