Chương 64
Cửu Đại Lưu Nhân
01/10/2023
Năm đó Triệu gia xảy ra một sự kiện hết sức hoang đường.
Tuy rằng đã qua mấy thập niên, theo thời gian trôi qua, sự kiện kia cũng bị che dấu, nhưng sự nhục nhã và tính mạng người chết, cho dù bị chôn dấu nhưng những người ở lại không thể nào quên.
Cả đời Triệu phu nhân sinh được hai đứa con trai, sau khi chồng mất, bên trong gia tộc sói đói vây quanh vô cùng áp lực, thật vất vả bà dạy dỗ được hai con trai lớn khôn.
May mà con trai cả thừa kế sự thông minh tài trí từ cha, trẻ tuổi đã đầy hứa hẹn, sau khi tốt nghiệp chậm rãi nhận lấy gánh nặng từ gia tộc, đem xí nghiệp quản lý gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng sau khi tiến vào xã hội có quá nhiều cám dỗ, Triệu đại thiếu bất tri bất giác nhiễm tật xấu phong lưu.
Bởi vì hắn có nhan sắc lại có tiền, cho nên ong bướm vây quanh đếm không hết, mà chính hắn trải qua bao nhiêu nhân tình, trong lòng còn có chút rung động, nhưng đi qua vạn bụi hoa, vẫn không có một phiến lá dính thân.
Trong giới hay trên đường, mọi người đều biết Triệu đại thiếu quy củ, muốn cùng hắn nói chuyện yêu đương đều có thể, nhưng muốn gả vào Triệu gia làm đại thiếu phu nhân, tiến vào có tên trong sản nghiệp Triệu thị tuyệt đối không được.
Nhưng vẫn có vài người luôn luôn cho rằng mình cao quý, luôn luôn cho rằng chính mình là người may mắn, thành công đem vị tổng tài này biến thành trung khuyển nghe lời, thuận lợi một mũi tên trúng hai đích.
*Trung khuyển: nuông chiều, chung thủy với người yêu.
Đáng tiếc tuy rằng Triệu đại thiếu nữ sắc chay mặn không kỵ, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, cũng không bởi vì hồ ngôn loạn ngữ mà bị chân ái mê hoặc, khiến không ít người mang dã tâm lớn bỏ cuộc.
Thẳng đến lúc, một đóa hoa mĩ lệ nhu nhược bạch liên hoa đột nhiên xuất hiện đột phá vòng vây. Trong vô vàn đóa hồng cô kiêu diễm mở đường, đạp lên phần đông nữ phụ thiếu chút nữa đoạt lấy tâm của người đàn ông vô tình này.
Nhưng chỉ là thiếu chút nữa mà thôi, cuối cùng vẫn là giỏ trúc múc nước chẳng được gì, cõi lòng không cam chịu bị đưa đi.
Nhưng không ai nghĩ đến vài năm sau đối phương ngóc đầu trở lại, hơn nữa còn mang theo con cháu Triệu gia đến cửa nhận thân, trở thành tin tức vô cùng khiếp sợ lúc ấy.
Triệu Cảnh Hàn chính là đứa bé năm đó, mẹ Triệu sau khi xác nhận thân phận của thằng bé liền đem con lưu lại nhưng cự tuyệt cho phép mẹ đứa trẻ vào cửa.
Triệu đại thiếu cũng vô cùng tức giận bởi vì chính mình bị người khác tính kế, sắc mặt với người phụ nữ kia cực kỳ không tốt, đừng nói đến chuyện gương vỡ lại lành, mẹ con hòa hợp.
Đối phương cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, cùng Triệu đại thiếu dây dưa không có kết quả, trực tiếp lựa chọn đi nước cờ hiểm, gan lớn bằng trời hạ dược với em trai hắn ta, dứt khoát đoạn tuyệt khả năng có con thừa kế.
Triệu đại thiếu trực tiếp là người bị hại, bị thương nặng nhất, về sau đừng nói đến chuyện có con, năng lực của người đàn ông dường như cũng không thể dùng, mà Triệu nhị thiếu tuổi còn nhỏ bởi vì độc dược nhẹ hơn cũng ảnh hưởng không nhỏ, không bị mất đi bản năng của người đàn ông nhưng khả năng sinh con cũng không còn.
Triệu đại thiếu là người kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có khả năng cho phép chính mình bị một người phụ nữ hãm hại đến mức này, hơn nữa còn đưa cho Triệu gia một đứa con, còn muốn bởi vì đứa con này mà bỏ qua cho cô ta? Haha!
Về sau chính là một màn trả thù, trừng phạt dây dưa ầm ĩ.
Người phụ nữ kia cũng là người tàn nhẫn, cuối cùng biết được người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô, mà cô cũng không thể thu phục được đóa cao lãnh chi hoa này, cho nên thiết kế xảy ra tai nạn xe cộ, hai người cùng nhau đồng quy vô tận.
*Cao lãnh chi hoa: vừa có tiền vừa có nhan sắc.
Những thứ này đều là chuyện cũ năm xưa, trở thành cấm kỵ của Triệu gia, những người ở lại rất ít khi nhắc đến, lúc ấy Triệu Cảnh Hàn tuổi còn nhỏ càng không thể nhớ hết.
Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một Hứa Bảo Bảo thân thế đáng ngờ, khiến hai mẹ con bọn họ không khỏi đồng thời nghĩ tới người phụ nữ ôm con đứng trước cửa Triệu gia năm đó.
“Cháu ngoại giống cậu.” Lão phu nhân nói ra suy đoán của mình.
Bà nghĩ năm đó người phụ nữ kia sinh ra một đôi song thai, nhưng chỉ mang đến bé trai, không mang bé gái, mà đứa cháu gái kia lưu lạc bên ngoài gả chồng sinh con, Hứa Bảo Bảo chính là đứa bé mà đối phương sinh hạ, cuối cùng không biết thế nào lại lưu lạc vào tay Hứa Nhã Nhã.
Dĩ nhiên đây chỉ suy đoán của bà, sự thật thế nào vẫn cần phải có chứng cứ xác thực mới được.
Hiện tại Kiều Nhan không biết chuyện cũ của Triệu gia, sau khi nghe lão phu nhân phỏng đoán cũng mẫn cảm phát hiện có bí mật đằng sau, không khỏi nhìn về người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Triệu Quân Khiêm trầm ngâm chớp mắt một cái, dĩ nhiên có quyết định.
Anh nhìn Hứa Bảo Bảo vẫy tay, thằng bé oa oa khóc lớn thương tâm như cún con không nhà bị vứt bỏ, hai mắt nhìn lên người nằm trên giường bệnh thành thật nghe theo, từng bước đi đến bên cạnh người anh.
Hứa Bảo Bảo phát hiện, người này so với ba mẹ trong miệng “Cố ngoại” còn có địa vị lớn hơn nhiều, ông ấy như một con mãnh thú, cậu bé đứng bên người chỉ như gà con, không có một chút sức phản kháng, cũng không dám đem lòng phản kháng.
“Anh mang thằng bé đi làm xét nghiệm người thân, em ở đây trò chuyện với mẹ.” Triệu Quân Khiêm nhấc lên con gà nhỏ, đi lên đối diện Kiều Nhan dặn dò.
Kiều Nhan gật đầu, đứng lên nhìn Hứa Bảo Bảo cúi đầu ngoan ngoãn bị xách sau áo kéo đi, phảng phất giống như con búp bê vải tùy ý mọi người đùa nghịch, thầm nghĩ thằng nhóc này thật biết nhìn người.
Quả thật là cục cưng thiên tài nhưng bản chất vô cùng hoạt bát, chỉ số thông minh cũng rất cao, người đàn ông này toát ra vẻ đáng sợ uy lực cực cao.
Cậu bé ở trong tay người này, ngoan ngoãn vô cùng, không còn òa khóc chỉ còn bộ dạng đáng thương, một chút cũng không dám gây loạn, đại tổng tài quả nhiên uy vũ.
Sau khi bọn họ rời đi, vệ sĩ cùng nhóm trợ lý lập tức nghe theo Triệu Quân Khiêm phân phó, đứng gác tại cửa phòng, không cho phép ai có thể tiến vào quấy rầy.
Kiều Nhan quay đầu nhìn lão phu nhân đang ngồi cau mày bên giường, từ giỏ trái cây lấy ra một quả quýt bóc vỏ đưa qua.
“Mẹ, đừng lo lắng, không có việc gì .” Kiều Nhan ôn tồn khuyên nhủ.
Những cái khác cô không dám nói, chỉ là tên đầu heo này không còn nguy hiểm tính mạng.
Cho dù bây giờ cốt truyện giống như ngựa hoang thoát cương, một đường chạy như điên lạc vào sa mạc Gobi không có phương hướng, anh ta cũng là con cưng của trời, có ánh hào quang của nam chính chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiều nhất cũng chỉ tổn thương một chút gan phổi mà thôi.
Mẹ Triệu hết than lại thở, tiếp nhận quả quýt Kiều Nhan đưa qua bỏ vào miệng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhìn Triệu Cảnh Hàn nằm ở trên giường ánh mắt phức tạp, vẻ mặt còn phức tạp hơn, há miệng thở dốc vốn định nói với Kiều Nhan chút chuyện, nhưng sau lại từ bỏ.
“Mẹ biết bây giờ con có rất nhiều nghi hoặc, mẹ sẽ không uổng nước miếng kể hết cho con, đợi trở về Tiểu Khiêm sẽ nói cho con biết.” Nói xong khoát tay, nói Kiều Nhan tự mình đi nghỉ ngơi, không cần bận tâm đến bà.
Kiều Nhan đồng ý, chính mình trở lại vị trí cũ, ngước mắt nhìn tên đầu heo thích làm ba người khác hôn mê ngủ say, đưa tay bóc quýt ăn nho, đem giỏ trái cây ăn hết một góc.
Sau đó, bác sĩ trưởng ân cần đi tới kiểm tra thêm lần nữa, nói với lão phu nhân tình hình đã tốt lên, dự tính qua một đêm hoặc ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
Mẹ Triệu sau khi biết được không có ý định rời đi, lại ngồi đợi đến ngày mai, tiếp tục ngồi yên trên ghế chờ đợi, lần này bà không phải đợi cháu nội tỉnh lại, mà chờ tự mình nhận được kết quả từ miệng thằng bé.
Kiều Nhan cũng không nhúc nhích, im lặng chờ đợi Triệu Quân Khiêm trở về, thuận tiện không ngừng ăn ăn.
“Bây giờ con rất thích ăn cay sao?” Lão phu nhân đột nhiên mở miệng hỏi.
Kiều Nhan điên cuồng ăn uống, theo bản năng nhớ lại, phát giác chính mình có vẻ không kén chọn, mang thai vẫn có thể ăn cay.
Lão phu nhân sau khi nghe xong mắt phượng lóe sáng, tâm tình nháy mắt khá hơn rất nhiều, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bụng lớn của Kiều Nhan, bụng lớn như vậy, không phải là song thai đấy chứ, giọng nói của bà vô cùng chờ mong.
Kiều Nhan lập tức lắc đầu, xua đi ánh mắt tốt đẹp chờ đợi của bà ấy, xác nhận trong bụng cô chỉ có một bé, nếu không tại sao siêu âm lại không phát hiện ra.
“Tốt, một đứa thì một đứa, đợi về sau hai người các con từ từ sinh con cũng giống vậy.” Lão phu nhân giống như rất tiếc nuối.
Kiều Nhan nhịn không được xấu hổ, cảnh giác chuyên tâm ăn trái cây, cũng không dám nói loạn.
Ăn xong quả cam vỏ xanh, Kiều Nhan không khỏi ngẩng đầu nhìn lại người nọ, lại hồi tưởng một chút chuyện từ miệng Hứa Bảo Bảo lộ ra, cô cảm thấy trên đỉnh đầu người này thảo nguyên thật là rộng lớn.
Đứa con này không phải của anh ta, tiểu tình nhân cũng theo tri kỷ bỏ đi, còn anh ta hôn mê vô trí vô giác nằm kia ngủ say, hay là do anh ta không chịu nổi hiện thực nên nằm đây trốn tránh?
Một lát sau, cô ăn hoa quả quá nhiều, Kiều Nhan muốn đi vệ sinh liền mượn một người giúp việc của lão phu nhân đi cùng, trên đường trở về liền gặp được Triệu Quân Khiêm trở lại.
Trên tay anh không còn bế Hứa Bảo Bảo, đổi thành tiểu tử kia nhắm mắt làm cái đuôi nhỏ đi sau lưng anh.
Nếu không phải người đàn ông này khí thế quá lớn, đoán chừng Hứa Bảo bảo đã lấy tâm tư ôm đùi gọi ba, hoặc níu chặt góc áo tỏ vẻ đáng thương muốn anh chọc cười rồi.
Cục cưng thiên tài cũng không phải mắt mù, nội tâm thằng bé suy nghĩ quá nhiều, quả thực dạy dỗ cũng thật tốt, chỉ có một thứ không tốt duy nhất chỉ là đứa bé này vô cùng khó quản.
Cũng may nhà bọn họ còn có Triệu Quân Khiêm, hoàn toàn lấn át được tiểu quỷ này, làm cho cậu bé thành thật ngoan ngoãn, cho dù về sau tiến vào Triệu gia, vẫn còn có anh cùng lão phu nhân dạy dỗ thằng bé.
Kiều Nhan hoàn toàn không muốn nuôi dưỡng thằng bé, kiên quyết không muốn thu dọn cục diện rối rắm của cặp đôi kia.
Huống chi cô cũng không phải mẹ của nó, để thoát khỏi cốt truyện nữ phụ ác độc cô cũng đã đủ cực khổ, không thể lại ôm vào người thằng bé này nữa.
Có nguyên nhân kia, còn không bằng cô nuôi dưỡng con mình thật tốt, cố gắng tránh đi vận mệnh bi thảm, cũng không còn thời gian thương xót cho người khác.
Đầu óc suy nghĩ nhiều như vậy, Triệu Quân Khiêm đã đỡ cô trở về phòng bệnh, đem một xấp tư liệu đặt tới trước mặt lão phu nhân.
“Con đem nó cùng mẹ, Cảnh Hàn, còn có con, ba người cùng xét nghiệm gen, phát hiện nó cùng Cảnh Hàn có mẫu gen trùng khớp nhất, trên lý thuyết xác thực là quan hệ huyết thống theo đường mẫu hệ, cho nên những gì mẹ suy đoán không phải là không có khả năng.”
“Nhưng là để ngừa xảy ra sự cố nào, con đem gen của anh trai để lại làm một mẫu xét nghiệm, phát hiện một chuyện thú vị.”
“Mẫu gen của thằng bé cùng anh trai gần như giống mẫu gen Cảnh Hàn và anh trai, hai người giống nhau như đúc, điều này chứng tỏ…”
Triệu Quân Khiêm trầm ổn bình tĩnh kể rõ, lão phu nhân cũng lật đến kết quả anh vừa nói, không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên mở to hai mắt, mạnh dạn đứng lên.
“Chứng tỏ đứa bé không phải là chắt ngoại, cũng không phải cháu của nó, mà là cháu nội của mẹ!”
“Là con của anh trai, cùng Cảnh Hàn có quan hệ anh em!”
Nhìn Hứa Bảo Bảo hơn hai tuổi đứng đó, lão phu nhân vô cùng kích động, thân thể già nua run rẩy không thôi. Hai mắt phiếm hồng, thanh âm run rẩy hỏi ra câu hỏi mang tính kỳ vọng.
“Vậy anh trai con phải chăng còn sống? Không thì đứa nhỏ này làm sao mà đến ?”
Kiều Nhan nghe được thân thế của Hứa Bảo Bảo rơi vào bối rối, hơn nữa nghe đến đây vẻ mặt càng thêm mờ mịt.
Mẹ ơi, tình huống gì đây, vở kịch diễn ra hàng năm sao? Triệu Cảnh Hàn cũng biết? !
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.