Chương 11: Trước khi kết hôn và sau khi kết hôn
Tôi Là Lạc Lạc
11/09/2022
Phương Vũ Hoành tiến lên giải vây: "Các anh à, hôm nay A Việt đưa vợ đến chơi, sao mọi người không hoan nghênh?"
Trong đám có một người khá đẹp trai đứng lên, vẻ mặt tươi cười xán lạn: "Không phải là do quá ngạc nhiên sao. A Việt! Đi hai năm rồi cũng biết đường về."
Hà Quân Tường vừa nói vừa bước tới, hai tay vỗ vai Kiều Việt, cuối cùng trong đáy mắt anh cũng có ý cười: "Đã lâu không gặp."
"Không giới thiệu à?"
Tô Hạ biết là đang nói mình, cô không hé răng, chỉ im lặng đứng đó chờ, chợt nghe Kiều Việt nói: "Vợ của mình, Tô Hạ."
Vợ của mình, Tô Hạ.
Ngắn gọn 5 chữ, Tô Hạ nghĩ mà muốn khóc.
Mấy năm nay suýt nữa cô cũng quên mình đã gả cho người ta rồi, gọi điện thoại cho nhau còn không vượt quá 5 lần, còn gặp mặt thì sao? Cũng là hai năm trước.
Hơn nữa, lúc đầu không ai coi trọng cuộc hôn nhân của bọn họ.
Bởi vì chồng của cô xuất sắc như vậy, nhưng người lúc nào cũng ở nước ngoài.
Nhưng chỉ có mình cô biết, trong thế giới rộng lớn này, có thể gặp được anh trong biển người mênh mông, còn có thể gả cho anh, thật không dễ dàng.
Đáng tiếc, Kiều Việt chắc đã quên rồi.
Không khí dần dần trở nên thân thiện hơn, mọi người lần lượt đến chào hỏi, chờ đến khi mọi người giới thiệu xong, một người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi trong góc cầm ly rượu đứng lên.
"Kiều Việt, lâu quá rồi không gặp."
Có lẽ do ngữ khí nói chuyện của anh ta cũng như mặt mày lộ ra vẻ nham hiểm, Tô Hạ cảm thấy người này không đơn giản là đến đây hàn huyên.
Hứa An Nhiên có chút xấu hổ đứng lên đi đến bên người Tần Mộ, tầm mắt vẫn dừng trên người Kiều Việt và Tô Hạ, đáy mắt âm trầm, cũng không mở miệng nói gì.
Người đàn ông kia trước mặt mọi người đổ đầy rượu trắng vào ly rượu đỏ, hương vị nồng đậm khiến mũi Tô Hạ có thể cảm nhận được.
Một ly này còn có hai loại rượu, anh ta đưa cho Kiều Việt: "Uống một ly?"
Tầm mắt Kiều Việt đảo qua người đối phương, đưa tay ra nhận lấy: "Lão tứ, tôi kính anh."
Ngay cả do dự cũng không có, Tô Hạ trơ mắt nhìn anh ngửa đầu đem rượu uống sạch, cuối cùng sắc mặt cũng không hề biến đổi, đem ly rượu chổng ngược xuống, không còn giọt nào chảy ra.
Thì ra anh ta chính là lão tứ.
Chung quanh rất im lặng, Phương Vũ Hoành đang định đứng ra hòa giải thì Tần Mộ lại đổ một ly đầy khác.
"Ly thứ hai này, chúc hai người tân hôn vui vẻ. Ngày đó kết hôn cũng không mời tôi uống rượu mừng, ly này cậu phải uống cạn."
Cho dù có là bạn tốt cũng không làm như vậy, Tô Hạ chau mày, trong nháy mắt, Kiều Việt lại uống cạn.
Không hề có ý kháng cự nào, thậm chí còn muốn chơi theo.
"Ly thứ ba..."
Tô Hạ không nhịn được nữa, mở miệng: "Hay là ăn chút đồ đã rồi hãy uống."
Sắc mặt Phương Vũ Hoành cũng không nhịn được nữa: "Tần Mộ, đủ rồi."
"Tình cảm anh em chúng tôi mới uống hai ly làm sao mà xong được? Hơn nữa, cậu ấy uống chẳng lẽ tôi không uống?"
Ngay cả Tô Hạ cũng nghe ra được mùi thuốc súng bên trong.
Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện ra vẻ mặt mỗi người đều có chút trốn tránh, bên tai lại truyền đến tiếng Kiều Việt cười khẽ: "Quả thật là không đủ, ly này tôi kính anh."
Tô Hạ lại trơ mắt nhìn Kiều Việt rót một ly đầy khác, đưa về phía Tần Mộ nói: "Kính anh trước."
"Kiều Việt."
Ly thứ ba, cạn rồi.
Tô Hạ nếu không nhìn ra điều gì thì đúng là đồ ngốc rồi.
"Ly thứ tư..."
Sắc mặt Phương Vũ Hoành rất trầm, trực tiếp giữ tay Tần Mộ: "Đủ rồi."
Tần Mộ đẩy tay cậu ấy ra, cười đầy tà khí: "Ly thứ tư này tôi không mời Kiều Việt."
Chung quanh nhẹ nhàng thở ra một chút, nhưng ly rượu lại xuất hiện trước tầm mắt Tô Hạ.
Người đàn ông nhẹ nhàng ung dung lắc lắc chất lỏng trong tay: "Ly này, tôi mời em dâu, tên gì nhỉ? Tô Hạ phải không, lần đầu gặp mặt ấn tượng quả thật rất sâu sắc."
"Chỉ một mình anh mời thì làm sao đủ?"
Hứa An Nhiên yên lặng nãy giờ bất ngờ lên tiếng, Tô Hạ nghiêng đầu, mới phát hiện cô ta cười như không cầm ly rượu đi đến.
"Lúc nãy thật chưa kịp giới thiệu, phóng viên Tô, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Hứa An Nhiên, ly này..." Cô ta chậm rãi kéo tay Tần Mộ, ngay lúc Tô Hạ bị cô ta làm choáng váng thì nói: "Chúng ta cùng mời cô ấy."
Ly rượu trắng đưa đến trước mặt mình, Kiều Việt chậm rãi nhíu mày: "Cô ấy không uống."
Tô Hạ đột nhiên có khí thế, cũng không biết là tại làm sao, nhưng lại cảm thấy người Tần Mộ này từ lúc vào cửa đã nhìn Kiều Việt chằm chằm.
Nhưng càng tức giận hơn nữa là, Kiều Việt ngầm chấp nhận.
"Cảm ơn." Cô không chút suy nghĩ nhận lấy ly, ngửa đầu cho vào miệng uống cạn.
Từ nhỏ chưa uống rượu đế bao giờ, chưa kể còn rất ghét hớp rượu vừa chảy qua cổ họng mình kia. Vừa uống vào, Tô Hạ cảm giác như họng mình vừa bị dao chém qua, từ cổ họng xuống tới dạ dày.
Mới uống một ngụm đã muốn bỏ cuộc, nhưng phía trước Kiều Việt đã uống với bọn họ ba ly rồi.
Ánh mắt Tô Hạ từ từ đỏ lên, cô thật sự rất lúng túng, vừa rồi rõ ràng rất giận, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện thắng thua. Đó là không thể chịu thua.
Bàn tay thả lỏng một chút, ánh mắt rơi vào ly rượu trong tay Kiều Việt.
Vẻ mặt anh vẫn rất thản nhiên, nhưng ánh mắt vừa đen vừa sâu: "Ly này, tôi uống thay cô ấy."
Anh nói xong không nháy mắt, trực tiếp cầm ly của Tô Hạ uống hết.
Xung quanh trở nên yên lặng.
Tô Hạ ngẩn người, cũng không biết là ai đang giận, rút mạnh cái ly trong tay Kiều Việt ra, nhét vào bàn tay vẫn chưa thu lại của Tần Mộ.
Cô cười lạnh: "Chúng tôi uống hết rồi, giờ mời rượu hai người nhé?"
Tần Mộ cười uống hết, giống như thứ trong chén chẳng qua chỉ là nước trắng thôi.
Nhưng Hứa An Nhiên đứng bên cạnh lộ ánh mắt xin giúp đỡ, mà ánh mắt ấy không nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, mà lại đang nhìn chằm chằm về phía Kiều Việt.
Tô Hạ cảm thấy buồn cười.
Tuy không rõ quan hệ ngày xưa thế nào, nhưng làm phụ nữ thì cũng phải biết giữ chút mặt mũi chứ? Cứ nhìn chằm chằm vào chồng người khác là thế nào?
Nhưng cô cũng không khẳng định được.
Không xác định được trước đây Kiều Việt và cô gái này có quan hệ gì, nếu tất cả đều là do Kiều Việt ngầm đồng ý, vậy cô bây giờ thì sao?
Nhưng giây tiếp theo, Kiều Việt chậm rãi nắm chặt bả vai cô. Tô Hả ngẩng đầu, thấy anh hạ tầm mắt, đang nhìn chằm chằm vào góc nào đó.
"Ly này, bỏ đi."
Bỏ qua ly này rồi, cô đứng ra phía trước.
Cô cảm giác được mọi người ở đây đều nhằm vào anh, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Người cũng tỏa ra khí nóng, nhưng tâm đang dần lạnh đi.
"Được." Tô Hạ gật gật đầu, giơ ly lên thuận theo: "Nói như vậy, bỏ ly này đi."
Tim lại lao xao một lần nữa, nếu như Tô Hạ không giỏi chịu đựng, cơn giận kia đã sớm nổi lên trong mắt rồi.
Mẹ nói cô hay làm việc kích động, cũng không biết chừa đường lui cho mình, cuối cùng cũng sẽ chỉ làm tổn thương mình cùng người mà mình quan tâm mà thôi.
Từ đó về sau, Tô Hạ đã học được cách trước khi ra quyết định sẽ cho mình ba lần cơ hội, tuy rằng đã sớm chuẩn bị, không ngờ được đã phải dùng hết cơ hội đầu tiên rồi.
Cô rất muốn đi khỏi chỗ này, không chịu nổi tới lần thứ ba.
Phương Vũ Hoành bên cạnh đứng lên một lúc, bỗng nhiên đem toàn bộ số rượu đặt bên cạnh hất mạnh xuống đất.
Âm thanh chát chúa vang lên, ngay cả tiếng nhạc cũng dừng lại, ánh mắt của mọi người xung quanh đều hướng đến chỗ này. Vốn đã từng có tình nghĩa huynh đệ không giấu nhau điều gì, mà giờ đã không còn mùi vị gì nữa rồi, một hội đứng sau lưng Tần Mộ, mà giờ đây người ở bên cạnh anh ta cũng không ít.
"Làm cái gì vậy? Hả? Rốt cục là các người muốn làm gì?"
Phương Vũ Hoành dường như cảm thấy còn chưa đủ, nắm mạnh áo Tần Mộ: "Anh không muốn đến thì đừng đến, làm mọi chuyện đến mức này rốt cục là muốn làm gì?"
"Tôi không muốn?"
Tay Tần Mộ chậm rãi đặt lên mu bàn tay Phương Vũ Hành, ánh mắt nham hiểm dừng lại trên thân thể hai người, cười lạnh gằn từng tiếng: "Tôi có gì mà không muốn? Muốn cưới vợ đẹp, sự nghiệp thành công, tôi sao lại không dám đến?"
"Nhìn bên này làm gì, uống rượu tiếp đi, uống tiếp." Tần Mộ nói xong liền ôm eo Hứa An Nhiên, trên gương mặt tinh xảo của cô ta vẫn trắng bệch, môi mấp máy mấy lần, nhưng cũng không nói được gì.
Nhưng cuối cùng cũng không có ai có ý muốn tụ họp lại nữa.
Phương Vũ Hoành đứng chính giữa, cuối cùng bực bội không đè nén được nữa, biến tiếng piano du dương thành tiếng kim loại kêu, chấn động lan vào trong óc, Tô Hạ nhất thời trở nên ngây ngốc.
Mà ngụm rượu vừa uống lúc nãy như lại trào lên, cô lắc đầu muốn giữ cho mình tỉnh táo, Kiều Việt trong tầm mắt biến thành hai người, sau đó lại càng tệ hơn.
Anh nhanh chóng phát hiện ra cô không ổn, tay nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô. Cuối cùng cũng có chỗ dữa vào, Tô Hạ mượn lực anh, được anh đỡ tới sô pha.
Ấn đường Kiều Việt nhăn lại, con ngươi anh lại càng đen. Anh bóc chai nước suối đưa cho cô: "Uống chút nước đi, đợi em tỉnh rồi, chúng ta đi."
Tô Hạ cảm giác cả người như đang lơ lửng, đưa tay nhận lấy nước thì bị đổ không ít lên người.
Kiều Việt cầm lại ly nước, tay đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, đưa ly nước đặt lên môi: "Từ từ uống."
Tô Hạ vẫn còn hoa mắt chóng mặt, đã sớm không phân biệt được cái gì ra cái gì, tuy vẫn mơ hồ còn ý thức, nhưng không kiểm soát được động tác của mình. Cô kháng cự đẩy ra, nước lại đổ một ít.
Tần Mộ đã sớm bị một nhóm người khác kéo vào góc, một ** người lại tiếp tục ồn ào, tựa như chuyện ồn ào lúc nãy không có xảy ra. So sánh một chút, bầu không khí phía bên Kiều Việt có phần yên tĩnh hơn.
"Xin lỗi A Việt." Phương Vũ Hoành buồn bực đứng dựa vào tường, có chút bất đắc dĩ: "Xem ra thật có một số người không thể tiếp tục làm anh em được rồi."
"Gây phiền phức cho cậu rồi."
Hà Quân Tường đứng một bên mặt đầy áy náy, nhưng mà cũng chỉ có thế thôi.
Cậu ta có thể phát triển được như thế này, không phải nhờ vào Kiều Việt suốt ngày ở xa, cũng không phải nhờ vào tiếng tăm của Phương Vũ Hoành, mà là nhờ vào Tần Mộ.
Tình cảm huynh đệ rốt cục dừng lại vì lợi ích, nhưng cậu ta lại không biết nói chuyện, lúc cậu ta mới thành lập vương quốc giải trí, đều là Phương Vũ Hoành lừa cậu ta giúp cậu ta vay tiền, là Kiều Việt nhờ bạn bè trông coi giúp cậu ta yên ổn làm ăn.
Đơn giản vì là anh em, cho nên bọn họ chưa bao giờ nói ra.
Về phần cậu ta cùng Tần Mộ làm sao mà phát triển quan hệ, Kiều Việt không hề có hứng thú.
Anh ôm lấy đầu Tô Hạ, mặt cô gái nhỏ có đỏ lên, sau vài lần từ chối, rốt cục cũng im lặng lấy hai tay ôm chai nước khoáng, cái miệng nhỏ chậm rãi nhấp.
Áo lông cao cổ hút nước rất tốt, nước bị đổ ra lúc nãy đã ngấm hết. Bên trong phòng vẫn ổn, nhưng đến bên ngoài thì không khí rất lạnh lẽo.
"Nói vậy thì khách khí quá." Phương Vũ Hoành tiến đến, có chút cảm thán: "Cậu để mặt mũi cho Hứa An Nhiên, nhưng mà người đàn bà này có để cho cậu yên đâu. Chuyện năm đó rốt cục là như thế nào mọi người ai cũng biết rõ, nhưng cậu lại vì cô ta..."
Kiều Việt ngắt lời anh ta: "Nếu đã biết rõ rồi thì không cần nói nhiều nữa."
Phương Vũ Hoành hiểu rõ tính Kiều Việt, thở dài: "Nhỡ đâu cô ấy hiểu lầm?"
Kiều Việt theo bản năng vuốt vuốt mấy sợi tóc ướt của Tô Hạ, Tô Hạ đang còn buồn ngủ dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi: "Em hiểu lầm cái gì?"
Thật biết cách nói vào trọng điểm.
Kiều Việt hỏi ngược lại cô: "Em muốn biết cái gì?"
Tô Hạ chậm rãi mở to mắt, lòng đen lòng trắng mắt mất một lúc mới nhìn rõ ràng, cũng không biết có phải là đang say không: "Trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn?"
Cảm giác sau khi say đôi đồng tử trong suốt kia lại càng thêm sáng màu hổ phách, Kiều Việt nhìn một cái, chậm rãi nói: "Trước khi kết hôn."
"Vậy chẳng cần phải biết gì cả."
"Sao lại không có gì cần thiết?"
Tiếng Tần Mộ đang đầy người tiến tới vang lên, đi tới trực tiếp chỉ vào mũi Kiều Việt: "Mẹ nó, ngủ với vợ của tôi, biết rõ hôm sau tôi sẽ lấy cô ấy, lại còn ngủ với cô ấy. Cái gì mà không cần phải biết!"
Trong đám có một người khá đẹp trai đứng lên, vẻ mặt tươi cười xán lạn: "Không phải là do quá ngạc nhiên sao. A Việt! Đi hai năm rồi cũng biết đường về."
Hà Quân Tường vừa nói vừa bước tới, hai tay vỗ vai Kiều Việt, cuối cùng trong đáy mắt anh cũng có ý cười: "Đã lâu không gặp."
"Không giới thiệu à?"
Tô Hạ biết là đang nói mình, cô không hé răng, chỉ im lặng đứng đó chờ, chợt nghe Kiều Việt nói: "Vợ của mình, Tô Hạ."
Vợ của mình, Tô Hạ.
Ngắn gọn 5 chữ, Tô Hạ nghĩ mà muốn khóc.
Mấy năm nay suýt nữa cô cũng quên mình đã gả cho người ta rồi, gọi điện thoại cho nhau còn không vượt quá 5 lần, còn gặp mặt thì sao? Cũng là hai năm trước.
Hơn nữa, lúc đầu không ai coi trọng cuộc hôn nhân của bọn họ.
Bởi vì chồng của cô xuất sắc như vậy, nhưng người lúc nào cũng ở nước ngoài.
Nhưng chỉ có mình cô biết, trong thế giới rộng lớn này, có thể gặp được anh trong biển người mênh mông, còn có thể gả cho anh, thật không dễ dàng.
Đáng tiếc, Kiều Việt chắc đã quên rồi.
Không khí dần dần trở nên thân thiện hơn, mọi người lần lượt đến chào hỏi, chờ đến khi mọi người giới thiệu xong, một người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi trong góc cầm ly rượu đứng lên.
"Kiều Việt, lâu quá rồi không gặp."
Có lẽ do ngữ khí nói chuyện của anh ta cũng như mặt mày lộ ra vẻ nham hiểm, Tô Hạ cảm thấy người này không đơn giản là đến đây hàn huyên.
Hứa An Nhiên có chút xấu hổ đứng lên đi đến bên người Tần Mộ, tầm mắt vẫn dừng trên người Kiều Việt và Tô Hạ, đáy mắt âm trầm, cũng không mở miệng nói gì.
Người đàn ông kia trước mặt mọi người đổ đầy rượu trắng vào ly rượu đỏ, hương vị nồng đậm khiến mũi Tô Hạ có thể cảm nhận được.
Một ly này còn có hai loại rượu, anh ta đưa cho Kiều Việt: "Uống một ly?"
Tầm mắt Kiều Việt đảo qua người đối phương, đưa tay ra nhận lấy: "Lão tứ, tôi kính anh."
Ngay cả do dự cũng không có, Tô Hạ trơ mắt nhìn anh ngửa đầu đem rượu uống sạch, cuối cùng sắc mặt cũng không hề biến đổi, đem ly rượu chổng ngược xuống, không còn giọt nào chảy ra.
Thì ra anh ta chính là lão tứ.
Chung quanh rất im lặng, Phương Vũ Hoành đang định đứng ra hòa giải thì Tần Mộ lại đổ một ly đầy khác.
"Ly thứ hai này, chúc hai người tân hôn vui vẻ. Ngày đó kết hôn cũng không mời tôi uống rượu mừng, ly này cậu phải uống cạn."
Cho dù có là bạn tốt cũng không làm như vậy, Tô Hạ chau mày, trong nháy mắt, Kiều Việt lại uống cạn.
Không hề có ý kháng cự nào, thậm chí còn muốn chơi theo.
"Ly thứ ba..."
Tô Hạ không nhịn được nữa, mở miệng: "Hay là ăn chút đồ đã rồi hãy uống."
Sắc mặt Phương Vũ Hoành cũng không nhịn được nữa: "Tần Mộ, đủ rồi."
"Tình cảm anh em chúng tôi mới uống hai ly làm sao mà xong được? Hơn nữa, cậu ấy uống chẳng lẽ tôi không uống?"
Ngay cả Tô Hạ cũng nghe ra được mùi thuốc súng bên trong.
Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện ra vẻ mặt mỗi người đều có chút trốn tránh, bên tai lại truyền đến tiếng Kiều Việt cười khẽ: "Quả thật là không đủ, ly này tôi kính anh."
Tô Hạ lại trơ mắt nhìn Kiều Việt rót một ly đầy khác, đưa về phía Tần Mộ nói: "Kính anh trước."
"Kiều Việt."
Ly thứ ba, cạn rồi.
Tô Hạ nếu không nhìn ra điều gì thì đúng là đồ ngốc rồi.
"Ly thứ tư..."
Sắc mặt Phương Vũ Hoành rất trầm, trực tiếp giữ tay Tần Mộ: "Đủ rồi."
Tần Mộ đẩy tay cậu ấy ra, cười đầy tà khí: "Ly thứ tư này tôi không mời Kiều Việt."
Chung quanh nhẹ nhàng thở ra một chút, nhưng ly rượu lại xuất hiện trước tầm mắt Tô Hạ.
Người đàn ông nhẹ nhàng ung dung lắc lắc chất lỏng trong tay: "Ly này, tôi mời em dâu, tên gì nhỉ? Tô Hạ phải không, lần đầu gặp mặt ấn tượng quả thật rất sâu sắc."
"Chỉ một mình anh mời thì làm sao đủ?"
Hứa An Nhiên yên lặng nãy giờ bất ngờ lên tiếng, Tô Hạ nghiêng đầu, mới phát hiện cô ta cười như không cầm ly rượu đi đến.
"Lúc nãy thật chưa kịp giới thiệu, phóng viên Tô, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Hứa An Nhiên, ly này..." Cô ta chậm rãi kéo tay Tần Mộ, ngay lúc Tô Hạ bị cô ta làm choáng váng thì nói: "Chúng ta cùng mời cô ấy."
Ly rượu trắng đưa đến trước mặt mình, Kiều Việt chậm rãi nhíu mày: "Cô ấy không uống."
Tô Hạ đột nhiên có khí thế, cũng không biết là tại làm sao, nhưng lại cảm thấy người Tần Mộ này từ lúc vào cửa đã nhìn Kiều Việt chằm chằm.
Nhưng càng tức giận hơn nữa là, Kiều Việt ngầm chấp nhận.
"Cảm ơn." Cô không chút suy nghĩ nhận lấy ly, ngửa đầu cho vào miệng uống cạn.
Từ nhỏ chưa uống rượu đế bao giờ, chưa kể còn rất ghét hớp rượu vừa chảy qua cổ họng mình kia. Vừa uống vào, Tô Hạ cảm giác như họng mình vừa bị dao chém qua, từ cổ họng xuống tới dạ dày.
Mới uống một ngụm đã muốn bỏ cuộc, nhưng phía trước Kiều Việt đã uống với bọn họ ba ly rồi.
Ánh mắt Tô Hạ từ từ đỏ lên, cô thật sự rất lúng túng, vừa rồi rõ ràng rất giận, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện thắng thua. Đó là không thể chịu thua.
Bàn tay thả lỏng một chút, ánh mắt rơi vào ly rượu trong tay Kiều Việt.
Vẻ mặt anh vẫn rất thản nhiên, nhưng ánh mắt vừa đen vừa sâu: "Ly này, tôi uống thay cô ấy."
Anh nói xong không nháy mắt, trực tiếp cầm ly của Tô Hạ uống hết.
Xung quanh trở nên yên lặng.
Tô Hạ ngẩn người, cũng không biết là ai đang giận, rút mạnh cái ly trong tay Kiều Việt ra, nhét vào bàn tay vẫn chưa thu lại của Tần Mộ.
Cô cười lạnh: "Chúng tôi uống hết rồi, giờ mời rượu hai người nhé?"
Tần Mộ cười uống hết, giống như thứ trong chén chẳng qua chỉ là nước trắng thôi.
Nhưng Hứa An Nhiên đứng bên cạnh lộ ánh mắt xin giúp đỡ, mà ánh mắt ấy không nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, mà lại đang nhìn chằm chằm về phía Kiều Việt.
Tô Hạ cảm thấy buồn cười.
Tuy không rõ quan hệ ngày xưa thế nào, nhưng làm phụ nữ thì cũng phải biết giữ chút mặt mũi chứ? Cứ nhìn chằm chằm vào chồng người khác là thế nào?
Nhưng cô cũng không khẳng định được.
Không xác định được trước đây Kiều Việt và cô gái này có quan hệ gì, nếu tất cả đều là do Kiều Việt ngầm đồng ý, vậy cô bây giờ thì sao?
Nhưng giây tiếp theo, Kiều Việt chậm rãi nắm chặt bả vai cô. Tô Hả ngẩng đầu, thấy anh hạ tầm mắt, đang nhìn chằm chằm vào góc nào đó.
"Ly này, bỏ đi."
Bỏ qua ly này rồi, cô đứng ra phía trước.
Cô cảm giác được mọi người ở đây đều nhằm vào anh, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Người cũng tỏa ra khí nóng, nhưng tâm đang dần lạnh đi.
"Được." Tô Hạ gật gật đầu, giơ ly lên thuận theo: "Nói như vậy, bỏ ly này đi."
Tim lại lao xao một lần nữa, nếu như Tô Hạ không giỏi chịu đựng, cơn giận kia đã sớm nổi lên trong mắt rồi.
Mẹ nói cô hay làm việc kích động, cũng không biết chừa đường lui cho mình, cuối cùng cũng sẽ chỉ làm tổn thương mình cùng người mà mình quan tâm mà thôi.
Từ đó về sau, Tô Hạ đã học được cách trước khi ra quyết định sẽ cho mình ba lần cơ hội, tuy rằng đã sớm chuẩn bị, không ngờ được đã phải dùng hết cơ hội đầu tiên rồi.
Cô rất muốn đi khỏi chỗ này, không chịu nổi tới lần thứ ba.
Phương Vũ Hoành bên cạnh đứng lên một lúc, bỗng nhiên đem toàn bộ số rượu đặt bên cạnh hất mạnh xuống đất.
Âm thanh chát chúa vang lên, ngay cả tiếng nhạc cũng dừng lại, ánh mắt của mọi người xung quanh đều hướng đến chỗ này. Vốn đã từng có tình nghĩa huynh đệ không giấu nhau điều gì, mà giờ đã không còn mùi vị gì nữa rồi, một hội đứng sau lưng Tần Mộ, mà giờ đây người ở bên cạnh anh ta cũng không ít.
"Làm cái gì vậy? Hả? Rốt cục là các người muốn làm gì?"
Phương Vũ Hoành dường như cảm thấy còn chưa đủ, nắm mạnh áo Tần Mộ: "Anh không muốn đến thì đừng đến, làm mọi chuyện đến mức này rốt cục là muốn làm gì?"
"Tôi không muốn?"
Tay Tần Mộ chậm rãi đặt lên mu bàn tay Phương Vũ Hành, ánh mắt nham hiểm dừng lại trên thân thể hai người, cười lạnh gằn từng tiếng: "Tôi có gì mà không muốn? Muốn cưới vợ đẹp, sự nghiệp thành công, tôi sao lại không dám đến?"
"Nhìn bên này làm gì, uống rượu tiếp đi, uống tiếp." Tần Mộ nói xong liền ôm eo Hứa An Nhiên, trên gương mặt tinh xảo của cô ta vẫn trắng bệch, môi mấp máy mấy lần, nhưng cũng không nói được gì.
Nhưng cuối cùng cũng không có ai có ý muốn tụ họp lại nữa.
Phương Vũ Hoành đứng chính giữa, cuối cùng bực bội không đè nén được nữa, biến tiếng piano du dương thành tiếng kim loại kêu, chấn động lan vào trong óc, Tô Hạ nhất thời trở nên ngây ngốc.
Mà ngụm rượu vừa uống lúc nãy như lại trào lên, cô lắc đầu muốn giữ cho mình tỉnh táo, Kiều Việt trong tầm mắt biến thành hai người, sau đó lại càng tệ hơn.
Anh nhanh chóng phát hiện ra cô không ổn, tay nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô. Cuối cùng cũng có chỗ dữa vào, Tô Hạ mượn lực anh, được anh đỡ tới sô pha.
Ấn đường Kiều Việt nhăn lại, con ngươi anh lại càng đen. Anh bóc chai nước suối đưa cho cô: "Uống chút nước đi, đợi em tỉnh rồi, chúng ta đi."
Tô Hạ cảm giác cả người như đang lơ lửng, đưa tay nhận lấy nước thì bị đổ không ít lên người.
Kiều Việt cầm lại ly nước, tay đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, đưa ly nước đặt lên môi: "Từ từ uống."
Tô Hạ vẫn còn hoa mắt chóng mặt, đã sớm không phân biệt được cái gì ra cái gì, tuy vẫn mơ hồ còn ý thức, nhưng không kiểm soát được động tác của mình. Cô kháng cự đẩy ra, nước lại đổ một ít.
Tần Mộ đã sớm bị một nhóm người khác kéo vào góc, một ** người lại tiếp tục ồn ào, tựa như chuyện ồn ào lúc nãy không có xảy ra. So sánh một chút, bầu không khí phía bên Kiều Việt có phần yên tĩnh hơn.
"Xin lỗi A Việt." Phương Vũ Hoành buồn bực đứng dựa vào tường, có chút bất đắc dĩ: "Xem ra thật có một số người không thể tiếp tục làm anh em được rồi."
"Gây phiền phức cho cậu rồi."
Hà Quân Tường đứng một bên mặt đầy áy náy, nhưng mà cũng chỉ có thế thôi.
Cậu ta có thể phát triển được như thế này, không phải nhờ vào Kiều Việt suốt ngày ở xa, cũng không phải nhờ vào tiếng tăm của Phương Vũ Hoành, mà là nhờ vào Tần Mộ.
Tình cảm huynh đệ rốt cục dừng lại vì lợi ích, nhưng cậu ta lại không biết nói chuyện, lúc cậu ta mới thành lập vương quốc giải trí, đều là Phương Vũ Hoành lừa cậu ta giúp cậu ta vay tiền, là Kiều Việt nhờ bạn bè trông coi giúp cậu ta yên ổn làm ăn.
Đơn giản vì là anh em, cho nên bọn họ chưa bao giờ nói ra.
Về phần cậu ta cùng Tần Mộ làm sao mà phát triển quan hệ, Kiều Việt không hề có hứng thú.
Anh ôm lấy đầu Tô Hạ, mặt cô gái nhỏ có đỏ lên, sau vài lần từ chối, rốt cục cũng im lặng lấy hai tay ôm chai nước khoáng, cái miệng nhỏ chậm rãi nhấp.
Áo lông cao cổ hút nước rất tốt, nước bị đổ ra lúc nãy đã ngấm hết. Bên trong phòng vẫn ổn, nhưng đến bên ngoài thì không khí rất lạnh lẽo.
"Nói vậy thì khách khí quá." Phương Vũ Hoành tiến đến, có chút cảm thán: "Cậu để mặt mũi cho Hứa An Nhiên, nhưng mà người đàn bà này có để cho cậu yên đâu. Chuyện năm đó rốt cục là như thế nào mọi người ai cũng biết rõ, nhưng cậu lại vì cô ta..."
Kiều Việt ngắt lời anh ta: "Nếu đã biết rõ rồi thì không cần nói nhiều nữa."
Phương Vũ Hoành hiểu rõ tính Kiều Việt, thở dài: "Nhỡ đâu cô ấy hiểu lầm?"
Kiều Việt theo bản năng vuốt vuốt mấy sợi tóc ướt của Tô Hạ, Tô Hạ đang còn buồn ngủ dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi: "Em hiểu lầm cái gì?"
Thật biết cách nói vào trọng điểm.
Kiều Việt hỏi ngược lại cô: "Em muốn biết cái gì?"
Tô Hạ chậm rãi mở to mắt, lòng đen lòng trắng mắt mất một lúc mới nhìn rõ ràng, cũng không biết có phải là đang say không: "Trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn?"
Cảm giác sau khi say đôi đồng tử trong suốt kia lại càng thêm sáng màu hổ phách, Kiều Việt nhìn một cái, chậm rãi nói: "Trước khi kết hôn."
"Vậy chẳng cần phải biết gì cả."
"Sao lại không có gì cần thiết?"
Tiếng Tần Mộ đang đầy người tiến tới vang lên, đi tới trực tiếp chỉ vào mũi Kiều Việt: "Mẹ nó, ngủ với vợ của tôi, biết rõ hôm sau tôi sẽ lấy cô ấy, lại còn ngủ với cô ấy. Cái gì mà không cần phải biết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.