Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 108

Ô Hợp Chi Yến

17/07/2021

Lời này vừa nói ra, mặt hai người thoáng chốc đều trắng bệch, tay đang nắm lấy tay nhau không ngừng xiết chặt.

Cho đến lúc sinh, ít nhất còn gần nửa ngày, trong thời gian này tất nhiên là dày vò.

Các thị nữ ma ma sôi nổi đi ra vào phòng sinh, nấu canh cho Triệu Hi Hằng bổ sung thể lực.

Cách ước chừng một nén nhang, liền sẽ có cơn đau thắt nhói lên, đau đớn cũng không phải là thứ đáng sợ nhất, mà là khi nào sinh thì hoàn toàn không biết.

Tuy rằng bà mụ, y nữ đều trang bị đầy đủ, nhưng ai có thể cam đoan được trên giường sinh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Đau đớn lúc này Triệu Hi Hằng còn có thể chịu được, mà hiện tại đã là tháng 9, thời tiết không tính quá mức nóng bức, trên người cũng không nhiều mồ hôi.

Vệ Lễ đỡ nàng, đi tới đi lui trong phòng, giúp nàng bình tĩnh hoạt động để chốc lát còn sinh sản.

Tiểu Đào bưng canh gà tới, khuyên nàng uống bổ sung thể lực.

Ai cũng không nói chuyện, một loại không khí vô cùng lo lắng vô hình tản ra bốn phía.

Triệu Hi Hằng mới uống được một nửa canh gà, bụng liền lại bắt đầu đau, lúc này trời đã tối xuống, nàng chịu đựng cả một ngày, kiệt sức, cắn bả vai Lễ, lờ mờ ngủ thiếp đi.

Vệ Lễ cũng không dám chợp mắt, sợ xảy ra sai lầm gì, hắn một tay nâng đầu Triệu Hi Hằng, cánh tay kia khoát lên gối đầu của nàng.

Hắn nghe tiếng mõ báo giờ Tý bên ngoài mơ hồ gõ vang, bấm đốt ngón tay tính nhanh một chút, kêu người đi nấu bát canh sâm, chờ Triệu Hi Hằng tỉnh dậy sẽ cho nàng uống hết.

Lại qua một canh giờ, Triệu Hi Hằng nức nở tỉnh lại, đầu ngón tay bấm vào trên da của hắn, tiếng khóc nức nở rấm rứt giờ lại càng lớn hơn, hô hấp cũng dần nặng nề hơn, nói chuyện thì câu trước tiếp không được câu sau, "Vệ Lễ... Đau... Đau quá..."

Vệ Lễ cúi đầu hôn hôn thái dương bị mồ hôi thấm ướt của nàng, mấy bà mụ, y nữ ngồi buồn ngủ bên ngoài đều xông vào tới, vén chăn lên nhìn xem, nói, "Chủ công, hiện tại tránh ra ngoài đi."

Vì thế, người ra ra vào vào bắt đầu nhiều lên, trên tay đều bưng nước nóng, khăn trắng, vây lấy giường lại.

Tiểu Đào thấy Vệ Lễ vướng víu, kêu người đẩy hắn ra ngoài.

Vệ Lễ thấy một màn quen thuộc như thế, đúng là mộng cảnh mà hắn đã từng thấy rất lâu trước đây, không khỏi cả người bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, không còn ý thức gì, chỉ có thể dại ra nhìn các nàng rối ren bận rộn.

Tiếng khóc của Triệu Hi Hằng vang lên đập vào trong lòng hắn, hắn nắm lấy tay nàng, "A Đam, ta ở đây, nàng không phải sợ."

"Hu hu hu, Vệ Lễ..." Triệu Hi Hằng lại bắt lấy tay hắn, vì quá đau đớn, trên da nàng từng tấc một đều nổi lên gân xanh, "Nếu như ta khó sinh, chàng giữ lớn hay giữ nhỏ?"

"Nàng nói bậy cái gì vậy? Sẽ không xảy ra chuyện đó đâu!" Vệ Lễ bị nàng hỏi đến khẽ run rẩy, vội vàng xoay người về hướng mặt đất phi phi phi phun ba ngụm.

"Chàng nói! Chàng không nói, ta không sinh nữa!" Nàng cố chấp nhìn hắn, cắn chặt răng.

"Giữ lớn, giữ lớn chứ!" Vệ Lễ vội vàng nói.

"Hu..." Nàng cắn trên cổ tay Vệ Lễ một cái, "Vậy là chàng không thương hài tử của chúng ta có phải hay không? Vậy ta còn sinh nó làm cái gì?"

Vệ Lễ hoảng sợ đến không có công phu khẩu thị tâm phi, trong não trong lòng nghĩ cái gì, đều trôi chảy thổ lộ ra hết, "Không có nàng, ta sống cùng hài tử thì có ý nghĩa gì?"

"Hai ư khẳng định không có chuyện gì, ta ở chỗ này với nàng."

Hắn thậm chí còn thuận thế ngồi xuống bên giường.

Triệu Hi Hằng thở hổn hển mấy ngụm, nhìn hắn kêu, "Trả lời xong rồi, chàng đi mau đi!"

"Đừng ở chỗ này trở ngại ta đây sinh hài tử, ta đây bây giờ nhìn thấy chàng liền phiền, nếu không phải tại chàng, ta có phải chịu tội thế này sao? Đừng ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi! Cút đi!"

Vệ Lễ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời quên cả lời nói, bị mấy ma ma trong viện chướng mắt, liên thủ đẩy ra.

"Trong phòng sinh vốn dĩ đã nhiều người nhiều tay lắm rồi, chủ công đợi ở bên trong ngoại trừ vướng chân vướng tay mọi người thì cũng không có tác dụng gì, còn không bằng cứ ngồi bên ngoài lẳng lặng chờ."

Ma ma mặt vô biểu tình nói xong, ầm một tiếng đóng cửa lại.



Chuyện Triệu Hi Hằng sắp sinh hài tử trọng yếu như vậy, người tai thính mắt tinh tất nhiên nghe được tiếng gió.

Theo như ý mấy tên thủ hạ của Vệ Lễ, bọn họ tất nhiên hy vọng Triệu Hi Hằng một lần sinh được ngay con trai, để Vệ Lễ có người kế tục, cũng cho bọn hắn một liều thuốc an thần.

Vệ Lễ là cái đức hạnh gì, Trần Nhược Giang biết đến bảy tám phần.

Là một phó tướng đủ tư cách, liền nên phân ưu giải nạn cho chủ trong trên tất cả các mặt, hắn mang theo hạ lễ đi làm bạn với Vệ Lễ, khai thông tâm tình cho Vệ Lễ.

Trần Nhược Giang dẫn theo Trần Nhược Nam vội vàng tiến vào trong chủ viện, ngay lập tức chứng kiến cảnh tượng Vệ Lễ bị người xô đẩy đuổi ra, Trần Nhược Giang liền vội vàng tiến lên đỡ lấy người.

"Chủ công, chủ công đừng lo lắng, phu nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn không có việc gì..." Hắn mở miệng nói hẳn một tràng, Vệ Lễ lạnh lùng trừng hắn, "Ngươi nói xong chưa?"

Trần Nhược Giang ngậm miệng lại.

Trần Nhược Nam như bị đóng đinh vào đất, cứ đứng sững ra ở cửa, vừa kinh vừa sợ, lần đầu tiên biết sinh hài tử sự tình hung hiểm đến như thế.

Triệu Hi Hằng là người xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vật, tuyệt đối đừng gặp chuyện gì không may nha. Nàng ta chắp hai tay lại, nhìn lên bầu trời đen nhánh bái bái.

"Chủ công, chủ công người làm sao vậy?" Bỗng nhiên nghe tiếng Trần Nhược Giang gào, Trần Nhược Nam vừa quay đầu lại, liền thấy Vệ Lễ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trán đổ ra, đỡ bụng mình, đứng cũng sắp đứng không vững.

Vệ Lễ cắn răng, sờ bụng, "Vết thương cũ tái phát mà thôi, không ngại."

Trần Nhược Giang ngơ ngác gật đầu, vết thương cũ tái phát? Chỗ này mà bị thương thì thật sự nguy hiểm, xuống chút hai tấc nữa chắc chắn là dính phải chỗ quan trọng không thể nói ra. Nhưng hắn nhớ là chưa từng biết Vệ Lễ từng bị thương ở chỗ này.

Vệ Lễ chỉ cảm thấy bụng đau như đao cắt, hoặc như là có người cầm gậy gộc đang quấy quấy trong ruột hắn vậy.

Hắn là người xông pha trên chiến trường, nắm mũi tên rút ra khỏi đầu vai cũng không nhíu mày, tất nhiên không cảm thấy đau đớn như vậy là cái gì, nhưng nghĩ một chút, nếu như đau đớn của Triệu Hi Hằng khi sinh hài tử cũng giống như hắn đang đau bụng hiện tại, liền cảm thấy khó có thể tiếp thu.

Nàng và mình không giống nhau, nàng yếu ớt gầy gò như vậy, sao có thể chịu được đau đớn nhường đó?

Vệ Lễ càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, cơn đau bụng trong lúc nhất thời bị phóng đại vô số lần, cho nên liền chảy mồ hôi.

Triệu Hi Hằng ở trong đau bụng, hắn ở bên ngoài, cũng chịu lấy khổ sở nàng phải nhận nhân lên mấy lần.

"Phu nhân, phu nhân, đừng có la nhiều, cố gắng giữ khí lực, dùng sức đi." Ma ma có kinh nghiệm vừa lau mồ hôi cho Triệu Hi Hằng, vừa khuyến khích nàng.

Bà mụ ở cuối giường la lớn, "Đầu lộ ra rồi, rất thuận lợi, rất thuận lợi..."

Triệu Hi Hằng cắn chặt răng, trong lòng mắng Vệ Lễ vô số lần, mỗi nhiều mắng một câu, liền có thêm một chút khí lực.

Nàng vốn dĩ cũng không phải là một tiểu nương tử yếu đuối yểu điệu gì, có thể bắt cá, cũng có thể leo cây, tuy là thai đầu, nhưng thắng ở chỗ nàng có sẵn khí lực.

Đầu giờ sửu, đến trưa hài tử mới sinh ra được

Tiếng khóc rõ to vang vọng trong toàn bộ phòng sinh, tất cả mọi người thở ra nhẹ nhõm một hơi, Triệu Hi Hằng vừa nghe thấy tiếng khóc, nhất thời hết sức, nhắm mắt ngủ đi.

Bà mụ vội vàng ra ngoài báo tin vui, "Sinh, sinh..."

Vệ Lễ chợt nghe tin tức này, không đợi được bà ta nói là nam hay nữ, liền lập tức té sấp xuống.

Bên trong đang bận bịu lau người cho người lớn và trẻ nhỏ, bên ngoài lại loạn thành một đoàn, nâng Vệ Lễ đi buồng bên, vừa lau mặt vừa đổ nước, thật lâu mới tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra câu đầu tiên hỏi, "Triệu Hi Hằng đâu?"

"Phu nhân rất tốt, hiện tại ngủ rồi."

Vệ Lễ xuống giường, vội vàng mang giày vào liền đi phòng sinh, hắn rón rén đi vào.

Mùi máu tươi đã tan, trong phòng đang xông hương mùi hoa quả, tất cả mành đều bị kéo xuống, không để ánh sáng lọt vào, ấm áp giống như hang của động vật nhỏ ấy.

Triệu Hi Hằng ngủ, trên trán có đeo khăn, môi dưới bị nàng tự mình cắn đến chảy ra tơ máu.

Tay Vệ Lễ đều đang run, theo bản năng đặt ngón tay ở dưới mũi nàng, dò xét hơi thở nàng.



Người cũng ấm áp, còn thở, còn hô hấp, thật tốt.

Cảnh tượng đáng sợ đó trong mộng cũng không thành sự thật.

Trong lúc nhất thời hốc mắt hắn lại đỏ, vội vàng chùi chùi nước mắt đi, sau đó bắt lấy tay Triệu Hi Hằng.

Một năm nay, số lần hắn rơi nước mắt sắp rơi đủ cho cả đời hắn rồi.

Ma ma ôm hài tử tới, cúi thấp người, cho Vệ Lễ nhìn, "Chúc mừng chủ công, là một tiểu cô nương xinh đẹp."

Bà vừa nói, vừa đánh giá thần sắc Vệ Lễ.

Trên đời này nam nhân phần lớn đều thích nhi tử, bà sợ Vệ Lễ cũng không ngoại lệ.

"Cái gì xinh đẹp?" Mắt Vệ Lễ trừng đến căng tròn, hỏi.

Tay hắn chân không biết nên đặt ở chỗ nào? Triệu Hi Hằng không phải nói là một nam hài sao?

Là nữ nhi nha!

"Tiểu cô nương xinh đẹp." Xem ra không giống như thất vọng, ma ma lại nhấn mạnh điệu thêm một lần, lại chúc mừng hắn, sau đó lộ khuôn mặt của hài nhi mới sinh ra cho hắn nhìn.

Tiểu cô nương còn đang nhắm mắt ngủ, khuôn mặt nhỏ xíu còn chưa lớn bằng trái táo, làn da đỏ rực nhiều nếp nhăn, giống như con khỉ con, lộ ra một nửa bàn nhỏ nhìn như móng chim cú, vừa đỏ lại mềm, cơ hồ trong suốt có thể nhìn thấy mạch máu.

Một Vệ Lễ giật giật, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Cái tiểu cô nương gì?"

"Tiểu cô nương xinh đẹp." Ma ma tiếp tục lặp lại, nhìn xem, làm A gia liền vui đến phát ngốc.

Ánh mắt Vệ Lễ phức tạp, mấy người này trợn mắt nói dối còn không sợ gặp báo ứng sao?

Nhìn Triệu Hi Hằng còn đang ngủ say, lại hỏi, "Phu nhân có nhìn thấy hài tử chưa?"

"Còn chưa đâu."

"Vậy khoan hãy để nàng nhìn."

Nhìn xong rồi hơn phân nửa sẽ khóc chết.

Đều là lỗi của hắn, hắn không có ở nhà, không chăm sóc tốt cho A Đam, nói không chừng hài tử xấu như vậy, chính là do A Đam quá mệt mỏi.

Vệ Lễ cắn môi dưới, cảm thấy rất áy náy, vừa cầm tay Triệu Hi Hằng, vừa quyết định trong lòng, cho dù nữ nhi có xấu, cũng là Triệu Hi Hằng sinh cho hắn, là tiểu cô nương kiều quý nhất cái Bình Châu này, không ai có thể cười nhạo con bé!

Vệ Lễ trong ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ, lại trải qua một sự thay đổi trong đời người rất nhanh.

Có nữ nhi, nữ nhi không giống Triệu Hi Hằng...

Trong lúc này nhất thời buồn vui lẫn lộn, hắn đã rất khắc chế bi ai đối với diện mạo của nữ nhi, ma ma vì vậy nhất thời không phát hiện Vệ Lễ đang khổ sở.

Hiện giờ chuyện hắn lo lắng nhất là, Triệu Hi Hằng tỉnh lại rồi mà nhìn thấy hài tử xấu như vậy, sẽ mắng hắn; tương lai hài tủ lớn lên nhìn thấy mặt bản thân cũng sẽ khổ sở.

"Chủ công muốn ôm tiểu cô nương không?" Ma ma hỏi.

Con bé thật nhỏ a, còn chưa dài bằng cánh tay hắn, tuy rằng xấu, nhưng mềm mại yếu ớt, thật không giống cái thảm mà hắn dùng khi luyện tập ôm hài tử, là một vật nhỏ yếu ớt sống sờ sờ, Vệ Lễ vươn tay, nhưng ngay cả chạm vào cũng không dám, vì thế lắc đầu.

Hắn là một tên bỗ bã như vậy, vạn nhất làm hỏng thì sao bây giờ?

Chuyện đầu tiên khi Triệu Hi Hằng tỉnh lại, không để ý tới Vệ Lễ tha thiết muốn hàn huyên, vội hỏi, "Hài tử đâu rồi?"

Vệ Lễ ấp úng, nói không nên lời.

Tâm Triệu Hi Hằng lạnh một nửa, đừng nói... đừng nói sinh liền chết yểu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook