Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 114

Ô Hợp Chi Yến

17/07/2021

Triệu Minh Tâm khi sắp đến quận Hội Kê thì gặp bão, nàng ta đi thuyền thương buôn chỉ là một chiếc thuyền nhỏ không lớn mấy, căn bản không chống cự nổi sóng biển, không qua bao lâu liền lật thuyền, nàng ta ôm cột thuyền lênh đênh trên biển suốt một ngày một đêm, may mà nàng ta phúc lớn mạng lớn, rốt cuộc cũng trôi dạt vào bờ.

Triệu Minh Cẩn sau khi liên tiếp mất đi lãnh thổ, đã dời đô thành đến Kiến Nghiệp, Đông Đô, lấy hành cung Kiến Nghiệp làm hoàng cung.

May mà Triệu Minh Tâm vẫn còn giữ được tín vật có thể cho thấy thân phận mình, tuy chật vật một chút, nhưng vẫn thuận lợi vào cung, gặp mặt mẫu thân huynh trưởng.

Ba người ôm đầu khóc rống, trong lúc nhất thời khóc đến thiên hôn địa ám, không biết nhật nguyệt là gì.

Triệu Minh Tâm phiêu bạt hai năm, khi vừa nhìn thấy thân nhân liền như chim về tổ, cảm thấy vô cùng an lòng. Nàng ta vẫn cứ tưởng huynh trưởng vẫn là huynh trưởng của ngày trước, mẫu thân vẫn là mẫu thân ngày trước, lại không biết tòa thành này đã lung lay sắp đổ, quốc không thành quốc, gia không thành gia, lòng người sao có thể như cũ?

- ---------

Cao Tập sau khi bị cắt tóc thì bị giải về thành Bất Hàm, giam chung một chỗ với Cao Lệ Vương.

Tóc là thứ vô cùng trọng yếu, nhất là sau khi trưởng thành, chỉ có thể để cha mẹ quan tâm chạm vào.

Mồng một mười lăm mỗi tháng sẽ có thợ cạo mang quang gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến từng nhà để sửa sang lại tóc cho ai cần, chỉ sửa sang hình dạng tóc hoặc nhuộm tóc cho người già, chứ không uốn cong hay duỗi thẳng, nếu như tóc có bị chẻ ngọn, cũng không cần chờ thợ cạo đến làm giúp, bản thân cũng có thể dùng kéo nhấp mấy đoạn chẻ ngọn này đi.

Nhưng trên chiến trường, bị cạo đầu là một loại hình phạt mang tính vũ nhục, cũng là dấu hiệu cho biết kẻ chiến bại.

Vệ Lễ không giết bọn người Cao Tập, là vì sau này còn hữu dụng.

Sau khi đem những người Nam Cao Lệ còn lại giao cho thủ hạ dàn xếp, Vệ Lễ cưỡi ngựa, dầm mưa trở về Bất Hàm.

Chi Chi còn đang ngủ, Triệu Hi Hằng đẩy đẩy giường nhỏ của con bé, hơi mang lo lắng hỏi, "Cẩu Đản Nhi tìm được chưa?"

Vệ Lễ cùng Cẩu Đản Nhi hay đánh nhau, hắn dày mặt cằn nhằn Triệu Hi Hằng, bắt đem Cẩu Đản Nhi cho Tiểu Đào chăm sóc, ban ngày Vệ Lễ đi rồi Cẩu Đản Nhi mới lén lút tiến vào muốn ôm một cái.

Bắt đầu từ mùa hè năm nay, nó đã trở thành một con mèo to trưởng thành, vào mùa thu lại mỗi ngày cứ kêu to, hiện tại nó đã rời nhà bỏ đi hai tháng, nếu bây giờ nó còn ở trên núi thì dễ nói, chỉ sợ đang ở dưới chân núi, chân núi đang có hồng thủy.

"Càng ngày càng giống con mèo hoang, cũng không biết trốn đi đâu rồi." Tiểu Đào nói, "Đợi nó trở về, nên tìm người thiến heo thiến nó đi, đỡ phải đi chỗ nào dụ dỗ mấy con mèo cái nhà người ta."

"..." Triệu Hi Hằng trầm mặc một hồi, suy nghĩ chuyện này cũng có vẻvkhả thi.

Cửa bị đẩy ra lại đóng lại, khi cửa mở đóng liền nghe tiếng mưa rơi ào ào không thấy yếu đi chút nào.

Tiếng bước chân vang lên, vừa nhẹ vừa nhanh, là Vệ Lễ trở về.

Triệu Hi Hằng đứng dậy nhìn, chỉ thấy hắn cả người ướt nhẹp, xiêm y đang nhỏ giọt xuống chân hắn thành một bãi nước, trên trán hai sợi tóc dính lên trên mí mắt, hắn lắc đầu, giọt nước văng khắp nơi.

Tay trái cầm theo một con mèo sư tử bụng to trắng như tuyết, tay phải cầm theo một con mèo đen xinh đẹp.

Con mèo sư tử trắng như tuyết có đôi mắt uyên ương hai màu xanh, vàng trong vắt, ngước lên giơ ánh mắt vô tội nhìn Triệu Hi Hằng.

"Lụt, cũng biết dắt cả nhà chạy trở về." Vệ Lễ tiện tay ném hai con xuống đất, "Lúc ta trở về, thấy hai đứa nó đang đứng trước cửa phủ."

Hai con mèo đều run rẩy rũ rũ lông, Cẩu Đản Nhi chạy đến vây quanh bên chân Triệu Hi Hằng kêu meo meo.

Triệu Hi Hằng bóp mặt nó, nhìn con mèo sư tử trắng, "Thấy mèo người ta xinh đẹp rồi làm trò hư có đúng không?"

Mặt Cẩu Đản vô tội.

Vệ Lễ nhìn xem con mèo tuyết sư tử, lại nhìn nhìn Triệu Hi Hằng.

Hắn cũng biết tìm vợ phải tìm người xinh đẹp, đổi lại thành mèo, Cẩu Đản Nhi đâu có làm gì không phúc hậu đâu.

Triệu Hi Hằng cho người mang cả nhà chúng nó ăn cơm chải lông, sau đó cho chúng ăn chút thuốc đuổi trùng, lại quan sát hai tháng, không để chúng nó tiếp cận Chi Chi.

Vệ Lễ đi suối nước nóng, vội vàng tắm rửa đi ra.

"Sao chàng không ngâm nhiều thêm chốc lát? Vừa ở bên ngoài lạnh như vậy, ngâm một chút cho ra hàn khí." Triệu Hi Hằng đưa miếng lụa bố lau tóc cho hắn.

Vệ Lễ tiện tay đem miếng lụa quấn lấy tóc, cuộn thành một cái hình tháp trên đỉnh đầu, đưa tay cho nàng nhìn, chỉ thấy trên tay làn da đều ngâm đến trắng bệch, là do suốt một đường dầm mưa.



Triệu Hi Hằng sờ sờ, đầu quả tim run lên.

Trời rất lạnh, thị nữ đốt giường sưởi, đệm chăn cũng đều đổi xong, đem đến trên giường.

Vệ Lễ ngã người nằm ra giường, nhắm mắt lại thở dài.

Phiền chết phiền chết đi mất, hắn thật là một chút cũng không muốn ra khỏi cửa làm việc, ngày như vầy, nên ở trong nhà ngủ với tức phụ và nhi nữ, cái gì Cao Lệ, Thấp Lệ, kệ mẹ hắn đi.

Hắn cũng không định lau tóc, cứ như thế muốn ngủ.

Khăn lụa rũ xuống trên mi mắt Vệ Lễ, che khuất một mảng lớn ánh sáng, mắt hắn híp lại, trước mắt một mảnh hư ảnh, chìm vào trong nửa ngủ nửa tỉnh.

Hắn cưỡi ngựa dầm mưa bôn ba một đường đến Bình Nhưỡng, sau đó lại không ngủ không nghỉ chạy về, người giống như làm bằng sắt, đã ba bốn ngày liền không chợp mắt.

"Triệu Hi Hằng..." Giọng nói hắn khàn khàn, giơ hai cánh tay ra, ý là muốn nàng đến ôm một cái.

"Lau tóc rồi hẵng ngủ." Triệu Hi Hằng không nhìn hắn thỉnh cầu, kéo người lên, vỗ vỗ mặt hắn như đập heo chết,, "Tóc ẩm ngủ sẽ đau đầu."

Vệ Lễ thuận thế dựa vào trong lòng nàng, đầu tựa lên bả vai nàng, nghe nàng mùi thơm hoa Sơn Chi hòa lẫn mùi sữa nhàn nhạt trên cổ nàng, cảm thấy trong lòng cực kì yên ổn, vì thế ôm lấy hông của nàng, "Không có chuyện gì, ta trước đây đều ngủ như vậy."

Hắn không an phận cọ tới cọ lui bộ ngực mình, Triệu Hi Hằng vừa định búng cho hắn một cái thật mạnh vào đầu, nghe lời này không khỏi mềm lòng.

Cũng đúng, đứa nhỏ này trước kia người ngại chó cũng ghét, mệnh lại cứng, không ai để ý, cho nên ra sức làm hao tổn bản thân mình.

"Qua hơn một tháng nữa là trăm ngày của Chi Chi, bọn họ nói có nhận lễ của cữu cữu nó, ta sẽ mời huynh trưởng đến." Vệ Lễ ôm lấy ngón tay nhỏ bé của nàng, nửa tỉnh nửa mơ cũng không quên nói.

Hắn không quên bất kỳ cơ hội nào để đả kích Tạ Thanh Úc, đến thời điểm tròn một tuổi, chọn đồ vật đoán tương lai, cũng muốn mời Tạ Thanh Úc đến, mời đại cữu tử nhìn một nhà hòa hòa mĩ mĩ của hắn, nhìn hắn và A Đam thân mật khăng khít.

"Phải xem huynh trưởng có rảnh hay không đã, Ung Châu đến Bình Châu không gần đâu."

Triệu Hi Hằng nắm chặt khăn lụa, vừa nói vừa kéo đầu hắn qua, sau đó lau tóc cho hắn, lại bảo người dịch chậu chứa cây đuốc lại gần đây một chút, hong tóc cho hắn.

Đầu hắn tóc vừa nhiều lại cọng nào cũng đen dày, nàng cầm đuôi tóc hắn lên tỉ mỉ xem xét, ghen tị đến ê răng.

Tóc không ai chăm sóc chỉnh sửa mà một cọng cũng không bị chẻ! Đây là ông trời không nói lý mà!

Nàng lặng lẽ liếc hắn một cái, rất tốt, sẽ không bị phát hiện.

Triệu Hi Hằng nắm lấy đuôi tóc của hắn, lấy ra một cọng, khều khều, xé thành hai tia.

Một cọng, hai cọng, ba cọng, bốn cọng...

Thỏa mãn!

Triệu Hi Hằng lau tóc cho hắn!

Triệu Hi Hằng lau tóc cho hắn!!

Vệ Lễ cảm xúc sục sôi, lập tức cơn buồn ngủ biến mất.

Hắn động cũng không dám động, sợ quấy rầy một màn ấm áp cùng hòa thuận này, đem cằm ngoan ngoãn ấn lên trên vai nàng, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười thỏa mãn điềm tĩnh, gọi nàng, "A Đam."

Triệu Hi Hằng vừa làm chuyện xấu, thình lình bị hắn gọi, thân thể đột nhiên run lên, "Gì chứ?"

"Về sau nàng cũng lau tóc cho ta, có được hay không?"

Triệu Hi Hằng nguyện ý lau tóc cho hắn, quan tâm hắn, có phải, có phải nói rõ là thích hắn hay không?

Vệ Lễ không tự giác lấy ngón tay tóm lấy đệm giường, trên mặt bay lên chút màu đỏ.

Thích hắn đi, thích hắn đi.



"Được được." Triệu Hi Hằng đang chột dạ, tất nhiên Vệ Lễ nói cái gì, nàng đều theo bản năng đáp ứng, đáp ứng xong phản ứng lại thấy không tốt.

Lau cái tóc gì chứ?

Ngay cả tóc nàng nàng còn không muốn lau, tóc nhiều lại dài, lau khô một lần tay cũng mỏi nhừ, thêm một cái Vệ Lễ nữa, nàng rảnh rỗi lắm hay sao?

Trong lòng Vệ Lễ nổ tung như pháo hoa, hắn mở to mắt, trong mắt sáng bừng, sau đó đi hôn hai má nàng, chầm chậm, sau đó lại hôn hôn khóe miệng của nàng, cuối cùng lại tràn trọc một chút lên môi nàng, cọ cho môi cả hai người đều đỏ lên, thành kính lại nghiêm túc, sau đó thì thầm nào bên tai nàng, "A Đam, thật tốt."

Triệu Hi Hằng chẳng những môi đỏ, mặt cùng lỗ tai cũng đỏ, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Nàng có thể cảm giác được, lần hôn môi này, một chút tạp niệm cũng không có. Là một lần rất sạch sẽ, rất thuần túy, một loại phương thức biểu đạt thích, Vệ Lễ thích nàng, hắn thật cao hứng, dùng phương thức hôn hôn để diễn tả.

Cũng giống như khi Cẩu Đản Nhi ngẩng mặt trứng hôn hôn nàng, đều đang nói, "Ta thích ngươi, ta cũng thật cao hứng."

Triệu Hi Hằng trong lúc nhất thời không đành lòng bác bỏ hứa hẹn vừa rồi mình mới thuận miệng đồng ý.

Không phải lau tóc thôi sau, lau một đầu cũng là lau, lau hai cái cũng là lau!

Không được trong chốc lát, Vệ Lễ ôm hông của nàng ngủ.

Triệu Hi Hằng thả lỏng, định thả hắn xuống giường, cùng mình ngủ.

Khoan đã!

Nàng vội vã lay lay mớ tóc đã hoàn toàn khô của Vệ Lễ.

Bốn cọng tóc vừa rồi mới xé ra chạy đâu rồi? Phải cắt đi ngay.

- --------

Cho dù vợ chồng Vệ Lễ không mời, Tạ Thanh Úc cũng sẽ không bỏ qua ngày trọng đại như vậy của hài tử.

Hắn lúc trước không hoàn thành được trách nhiệm với Triệu Hi Hằng, dẫn đến hai người bỏ lỡ nhau, trong lòng vừa có áy náy, cũng có u oán không cam lòng. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể nhìn về phía trước mà đi, nếu như có thể làm nngười nhà mẹ đẻ của nàng để chiếu cố bọn họ, cũng rất tốt rồi.

Trước khi đi, Tạ phu nhân gọi Tạ Thanh Úc tới trước giường bệnh, nắm tay hắn dò hỏi, "Nữ nhi của huyện chủ Hà chiêu, tiểu cô nương Tề Yên..."

"Mẫu thân!" Tạ Thanh Úc hiếm khi cắt ngang lời của bà.

"Ngươi hãy nghe ta nói xong." Tạ phu nhân vỗ vỗ tay hắn, "Nàng ấy ở nhờ trong nhà chúng ta mấy tháng, tình huống của nàng ấy ngươi cũng biết, có nhà mà về không được, ta thấy nàng ấy cần kiệm thông minh, rất thích, nàng ấy cũng rất thích ngươi."

Tạ phu nhân tiếp tục nói, "Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói với nàng ấy, định ra mối hôn sự này."

"Mẫu thân, trong lòng ta có khúc mắc, không thể chậm trễ nàng ấy." Tạ Thanh Úc có chút cúi đầu.

"Nàng ấy đã đến tuổi hôn phối, xinh đẹp lại chăm lo việc nhà, ngươi không muốn thành thân với nàng ấy, ta liền nhận nàng ấy làm nữ nhi, gả ra ngoài thật hoành tráng, còn rất nhiều người tranh nhau cưới đâu. Huống chi ngươi làm sao biết nàng ấy không nguyện ý chờ ngươi, ngươi đi hỏi người ta một chút, đừng đến lúc nào đó hối tiếc không kịp."

Thần sắc Tạ Thanh Úc hoảng hốt đi ra ngoài, lại đụng vào Tề Yên đang bưng thuốc đến.

Tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng, nhìn thấy hắn liền trong ánh mắt mang theo lấm tấm nhiều điểm ánh sáng, tràn đầy yêu thích cùng sùng bái, Tạ Thanh Úc trong lúc nhất thời ngớ ra, bỗng nhiên giống như si ngốc hỏi nàng ta, "Ngươi muốn gả cho ta không?"

Hai má Tề Yên ửng hồng, ánh sáng trong đáy mắt càng rõ hơn, lắp bắp không nói ra được chữ nào, Tạ Thanh Úc bỗng nhiên phản ứng lại, chạy đi như trốn.

Hắn như vậy...

Không tốt.

Thanh âm của Tề Yên xa xa đuổi theo sau lưng hắn, lớn mật mang chút e lệ, "Ta nguyện ý."

Nàng ta nhìn theo bóng lưng Tạ Thanh Úc chạy trối chết, khóe môi hơi gợi lên một chút độ cong, nhưng trong đôi mắt đều là yên tĩnh vắng lặng.

Tuổi còn trẻ nghĩ cái gì không tốt, nghĩ tình yêu?

Tình yêu sẽ chỉ làm người trở nên ngu xuẩn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook