Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn
Chương 81
Ô Hợp Chi Yến
15/06/2021
Vệ Lễ đã đi ra khỏi phòng ngủ, nghe tiếng khóc nức nở của Triệu Hi Hằng, thân thể như bị ghim chặt lại, nửa bước cũng không chuyển ra nổi.
Trái tim hắn nhói lên đau đớn, đau đến mức mặt trắng bệch một trận, cuối cùng nhận mệnh quay trở về.
"Ta xem, nàng đừng khóc." Hắn nhìn Triệu Hi Hằng đang gục xuống bàn, nói.
"Biến, ai thèm... Ai thèm để ý ngươi. Ngươi thích xem hay không xem kệ ngươi, lòng tốt... lòng tốt cũng thành lòng lang dạ thú."
Nàng khóc đến nói chuyện cũng không lưu loát, Vệ Lễ cảm giác trái tim mình đột nhiên phát bệnh, cứ nhói lên từng cơn đau đớn, xấu hổ cùng nộ khí ban đầu cũng tạm thời bị ném ra sau đầu.
Hắn vội vàng cong lưng, sờ sờ mặt nàng, từ phía sau lưng ôm nàng vào trong ngực, "Đừng khóc đừng khóc, ta sai rồi."
Chắc chết mất, Triệu Hi Hằng vừa khóc hắn liền đau lòng đến không kịp thở.
Triệu Hi Hằng giãy dụa không ra, hất tay lên, một bàn tay vô tình tát vào trên mặt hắn, hai người đồng thời bối rối.
Triệu Hi Hằng cho rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ đến hắn chỉ sờ sờ mặt nàng, nói tiếp, "Đừng khóc, còn tức giận phải không?"
"Về sau ta không bao giờ nói vậy nữa, vừa rồi là ta có hơi nóng nảy, nếu nàng còn giận, cứ tiếp tục đánh đi."
Dĩ nhiên tức giận, mấy lời vừa rồi hắn toàn nói bậy bạ.
Nàng tiếp tục cúi đầu xuống, thút tha thút thít đáp, "Ngươi nóng nảy, ngươi nóng nảy thì sao chứ? Ngươi có... Ngươi có cái gì mà tức giận?"
Vệ Lễ hơi mím môi, không nói lời nào, ôm ngang nàng từ trên giường nhỏ xuống, nàng gần đây sức lực có hơi lớn, hắn sợ nàng lại giãy dụa hắn kềm không được làm ngã nàng, vì thế siết chặt người vào lòng, thật cẩn thận đặt trên giường lớn bên trong, buông màng bốn phía xuống, tạo thành một cái không gian nhỏ biệt lập không ai thấy.
Triệu Hi Hằng cúi đầu, vẫn thút thít không để ý tới hắn.
Vệ Lễ trang trọng nghiêm chỉnh quỳ tại trên giường, kéo tay nàng, "Nàng nhìn ta nè, đừng khóc nữa."
Hắn quỳ rất đoan chính, rất có thái độ thành khẩn nhận sai, Triệu Hi Hằng lại hất tay hắn ra, "Ta không nhìn, chàng bây giờ căn bản không biết chàng sai ở chỗ nào."
Vệ Lễ nhỏ giọng lải nhải nhắc, "Ta không nên hung dữ với nàng, chọc nàng khóc."
Chọc tức phụ khóc là hắn không đúng, hắn cảm thấy làm nam nhân cần phải có khí độ, bị mắng hai câu thì mắng hai câu đi, dù sao là cũng là tức phụ của mình thôi.
"Chàng sai ở chỗ này sao?" Triệu Hi Hằng đánh lên trên thắt lưng hắn, "Ta tức giận chỉ đơn giản là vì như vậy thôi sao?"
Vệ Lễ bắt lấy tay nàng hôn hôn, "Nàng nói ta sai ở chỗ nào? Ta sửa. Nàng đừng khóc, khóc không tốt cho hài tử."
"Chàng đừng đụng ta." Triệu Hi Hằng rút bàn tay từ trong nắm tay hắn ra, "Chàng còn hung dữ với ta, không nghe ta nói chuyện, tính làm quỷ đoản mệnh, còn để ý đến ta khóc không tốt cho hài tử làm cái gì?"
"Cái gì quỷ đoản mệnh?" Vệ Lễ giật mình.
Triệu Hi Hằng vừa đánh lên ngực của hắn, vừa thút thít mắng hắn, "Chuyện Bình Châu chàng không thèm để tâm chút nào, cái gì cũng giao cho người khác, hỏi ba câu câu nào cũng không biết, như vậy còn tính đi đánh giặc?
Chuyện "binh mã chưa động, lương thảo đi trước" ngay cả ta đều hiểu, vậy mà ngay cả lương thảo hiện tại có bao nhiêu chàng đều không biết, nhắm mắt đưa đầu về phía trước. Binh mã không no, chàng dù cho có thể lấy một chọi mười, vậy chàng có thể lấy một chống trăm, lấy một đánh một ngàn được không?"
"Trời lạnh như thế, trợ cấp không phát, thương vong không dự toán, chàng còn tính cầm mạng người bù vào? Sao chàng không ngẫm lại trong nhà người ta mất đi thân nhân thì có bao nhiêu khó chịu? Đổi lại nếu như ta hay là hài tử không còn, trong lòng chàng không khó chịu sao?
Chàng cứ không coi trọng mạng người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."
Vệ Lễ nghe lời này của nàng, trong lòng căng thẳng, vội vàng ôm lấy nàng, "Nói bậy cái gì đó? Nàng và hài tử có thể xảy ra chuyện gì? Ta sẽ bảo hộ hai người thật tốt."
Triệu Hi Hằng đá hắn một chân, "Cứ theo tính tình không phân nặng nhẹ đó của chàng, hai mẹ con ta sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay chàng. Nói cái gì bảo hộ chứ? Muốn đối ngoại phải an bình bên trong trước, ngay cả những thành trì thuộc Bình Châu còn chưa ổn, chỉ lo lỗ mãng khai thác thêm đất đai, chúng ta có thể an toàn sao?"
"Nếu như chàng là một tiểu tướng quân, không được có bất kỳ ý kiến gì, chỉ phải làm theo ý người thì cũng không cần chàng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần đi lãnh binh đánh nhau. Nhưng bây giờ chàng thống soái toàn bộ Bình Châu, nhưng ngay cả chuyện trong châu phủ của chính mình, chuyện trấn an dân chúng, phán đoán được mất đều làm không được. Mấy quyển sách mấy ngày trước đây đọc xong đều đi vào trong bụng chó hết rồi sao?
U Châu và Thanh Châu là nguyên khí đại thương, vậy Tiên Bi ở phía Tây chẳng lẽ không đủ gây sợ hãi sao? A gia ta đã chết trong tay người Tiên Bi, chàng còn muốn trượng phu ta cũng chết trong tay người Tiên Bi sao?"
Nghĩ như vậy, nước mắt Triệu Hi Hằng rơi xuống càng thêm nhiều, nàng vừa đánh hắn vừa mắng, "Ta có lòng tốt đưa cho chàng bản chép tay của a gia ta, chàng nhìn cũng không nhìn, còn hung dữ với ta. Bất quá chỉ có được một địa phương thế này, còn bừa bãi không đầu không đuôi."
Vệ Lễ trầm mặc, vốn chỉ là biểu tình đau lòng lại ngưng trọng thêm vài phần, trái tim như bị cái gì nghiền qua nghiến lại mấy lần, cảm xúc mãnh liệt hiếu chiến mấy ngày nay bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hắn nhớ lại kế hoạch ban đầu, không khỏi mồ hôi lạnh rịn ra cả thân.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể làm càn đi khiêu chiến, tóm lại hắn nhặt được mười mấy năm tính mạng như vậy đã là hời, có đầm đìa máu nóng trên chiến trường cũng tính nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Triệu Hi Hằng cùng hài tử của hắn còn ở đây, hắn không thể không để ý.
Trần Nhược Giang và Dương Trạch Lạp còn trẻ, cũng đầy đầu nhiệt huyết như hắn, hận không thể đánh hết toàn bộ phương Bắc này gom thành một.
A Đam khuyên hắn, hắn cuồng ngạo tự đại nghe không vào tai, còn hung dữ với nàng, trong lòng nàng sẽ khó chịu biết chừng nào?
Lỗ mãng như vậy, không thể nào sống lâu được, sớm muộn gì cũng sẽ bị bẻ gãy, đến lúc đó để lại mẹ goá con côi hai bọn họ không nơi nương tựa. Vệ Lễ nghĩ một chút, tay ôm lấy nàng nhịn không được nắm chặt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc của nàng.
"A Đam, ta thật sự biết sai rồi, về sau không tái phạm nữa. Về sau nàng cứ nói với ta, ta sẽ lắng nghe, ta sẽ hiểu, nàng đừng tức giận. Ta không nên không nghe lời khuyên bảo, chà đạp hảo ý của nàng. Ta cũng không nên nói như vậy, Vệ Lễ có thể xa ai chứ không bao giờ xa được Triệu Hi Hằng, hắn biết sai rồi, về sau nàng có mắng hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không thắc mắc."
"Ta là tiên sinh của chàng sao? Ta về sau còn phải nói gì cho chàng? Nhưng mà ta có thể nói với chàng được bao nhiêu? Ta chỉ có thể học chút da lông từ a gia ta mà thôi, sau này sẽ rất nhiều chuyện ta không hiểu, chàng phải nghe ai nói đây? Còn không phải do chính chàng tự mình mò mẫm ra?
Hiện tại không thèm để tâm, về sau cũng sẽ không để tâm, cái gì cũng không suy nghĩ, sớm muộn gì chết rồi mới biết."
Hắn dù nói như thế nào, đều lộ ra chẳng có lòng thành. Vệ Lễ xuống giường, đỏ mặt, quỳ xuống trên mặt đất lạnh lẽo, "Ta thề, sau này nhất định cân nhắc mới làm, không lỗ mãng, phải học hỏi tiến tới, không bao giờ chọc phu nhân tức giận nữa."
Vệ Lễ cúi đầu, như một người bị lột sạch xiêm y dạo phố thị chúng, xấu hổ to lớn như bao chặt lấy hắn.
Hắn quỳ xuống như thế, sau này trước mặt Triệu Hi Hằng liền càng thêm hèn mọn.
Nhưng hắn cũng không chấp, lòng tự trọng của hắn mà đem so với sự thương tâm của Triệu Hi Hằng, đến cùng vẫn là nàng quan trọng hơn chút, huống hồ mành cũng buông xuống rồi, ngoại trừ Triệu Hi Hằng không có ai nhìn thấy.
Thấy hắn quỳ xuống mặt đất, Triệu Hi Hằng có giận mấy cũng liền tiêu mất, nàng từ trên giường đứng lên, thút tha thút thít vội vàng kéo tay hắn, "Là tự chàng thề nga, sau này vi phạm lời thề là sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chàng đứng lên đi, mặt đất lạnh."
Hắn là một người sĩ diện như vậy, lại có chút mẫn cảm tự ti, có thể làm đến mức này, Triệu Hi Hằng vạn phần không nghĩ đến.
Nàng ôm lấy Vệ Lễ, "Kỳ thật không cần như vậy, chàng thật lòng xin lỗi, biết sai rồi, ta liền tha thứ cho chàng. Lần sau ta cũng sẽ nói chuyện với chàng thật nhẹ nhàng, không hung dữ với chàng. Hôm nay ta cũng có chỗ không đúng, ta không từ tốn giải thích với chàng, lại cứ đi mắng chàng."
Vệ Lễ ôm lấy nàng, "Nàng cứ mắng đi, mắng hung dữ một chút ta mới học được, về sau cũng sẽ không tái phạm."
Hắn nóng lòng muốn mạnh mẽ hơn, lại quên mình phải cần ổn định.
Vệ Lễ muốn mình càng trở nên cường đại là vì để cho Triệu Hi Hằng trải qua ngày lành, không cần lo lắng có người khác sẽ đến cướp nàng đi, hoặc là đưa nàng đi hoà thân như trước, chứ không phải muốn làm nàng càng thêm lo lắng.
Triệu Hi Hằng vừa định nói chuyện, bỗng nhiên dạ dày vừa nhót lên, cảm giác buồn nôn xông tới, loại cảm giác này vừa quen thuộc lại xa lạ.
Nàng đẩy Vệ Lễ ra không nổi, liền trực tiếp nôn lên trên người hắn.
"A Đam, A Đam." Vệ Lễ cũng không chê nàng bẩn, dùng tay áo lau lau vết nôn trên môi nàng, vội vàng đi kêu người, "Gọi y sư đến!"
Vẫn là như cũ vậy, không có gì đáng ngại, chỉ là cảm xúc kích động, sẽ dẫn đến nôn nghén mà thôi, thường ngày cố gắng giữ cho tâm tình vững vàng thư sướng là được.
Triệu Hi Hằng ăn mấy trái hạnh chua mới có thể áp được cơn buồn nôn xuống.
Sắc mặt nàng vàng như nến, Vệ Lễ cực kỳ đau lòng, thay xiêm y sạch cho nàng và cho chính mình xong, lui vào trong chăn ôm nàng, từ phía sau ôm nàng vòng vào trong lồng ngực, hôn hôn đỉnh đầu nàng, "Còn khó chịu không?"
"Còn được." Triệu Hi Hằng nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lòng hắn.
Trên người Vệ Lễ vẫn là một mùi hương tuyết tùng tươi mát thanh lãnh, bị nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn hấp lên, không hiểu sao ngửi vào rất thoải mái, như là đang rúc trong chăn ấm áp thưởng thức tuyết của mùa đông vậy.
Bàn tay ấm áp của hắn dán lên bụng nàng, tiếp tục chầm chậm hôn môi, hôn tóc nàng, "Tiểu gia hỏa không ngoan một chút nào, chọc nương ngươi không thoải mái rồi."
Triệu Hi Hằng nhắm mắt lại nói, "Chàng đừng tưởng rằng hài tử bây giờ nghe không được nên tùy tiện đem nồi úp lên đầu nó, rõ ràng là có tên xấu xa chọc giận ta, chọc ta khóc mới bị nôn."
Vệ Lễ chột dạ, xoa xoa tay nàng, "Hiện tại tên xấu xa này biết sai rồi, có thể tha thứ cho hắn không?"
"Xem biểu hiện." Triệu Hi Hằng mê man ngủ, từ từ không còn ý thức gì.
Ngày thứ hai, Vệ Lễ tỉnh lại còn sớm hơn trước giờ một chút, hắn mang theo bản chép tay trên bàn ra ngoài, đi vào thư phòng, thật cẩn thận mở ra ở để bàn, mài mực bày giấy, bắt đầu từng bút từng bút viết lại.
Chữ viết của nhạc phụ thì hắn đã từng thấy rồi, trên bản chép tay này không nghi ngờ gì là tự tay ông viết, nét bút sắc gọn như lưỡi câu, hạ bút như lôi đình vạn quân, vừa thấy liền biết người cầm bút là kẻ trên ngực có càn khôn.
Vệ Lễ không thể viết đẹp được như nhạc phụ của hắn, chỉ cầu cho chữ nghĩa thẳng thớm là đã mừng lắm rồi.
Tống tướng quân vốn dĩ bị mời ra ngoài, cho rằng mình chọc giận Vệ Lễ, sắp phải ăn không ngồi rồi, không nghĩ đến mới đầu ngày liền thu được ban thưởng của Vệ Lễ từ trong phủ gióng trống khua chiêng mà đến, ngợi khen hắn trung dũng mưu trí trong trận chiến Thiên Cương thành.
Chuyện này không khỏi làm Tống tướng quân cảm thấy ngạc nhiên, đêm qua hắn xem như không cho Vệ Lễ chút mặt mũi, Vệ Lễ là người có thù tất báo như vậy, thế mà còn có thể ban thưởng cho hắn sao?
Ngay sau đó, liền nghe lệnh Vệ Lễ thông tri cho các tiểu tướng Bách Hộ, Thiên Hộ trong doanh trại, những nhà của tướng sĩ đã hi sinh trong chiến tranh sẽ được phân phát trợ cấp, đưa lương, đưa than củi, hơn nữa còn an ủi cảm xúc của người nhà.
Không chỉ Tống tướng quân, ngay cả Trần Nhược Giang khi nghe nói lời này, đều hung hăng bấm mạnh mình một cái, cho rằng mình còn nằm mơ chưa tỉnh.
Trái tim hắn nhói lên đau đớn, đau đến mức mặt trắng bệch một trận, cuối cùng nhận mệnh quay trở về.
"Ta xem, nàng đừng khóc." Hắn nhìn Triệu Hi Hằng đang gục xuống bàn, nói.
"Biến, ai thèm... Ai thèm để ý ngươi. Ngươi thích xem hay không xem kệ ngươi, lòng tốt... lòng tốt cũng thành lòng lang dạ thú."
Nàng khóc đến nói chuyện cũng không lưu loát, Vệ Lễ cảm giác trái tim mình đột nhiên phát bệnh, cứ nhói lên từng cơn đau đớn, xấu hổ cùng nộ khí ban đầu cũng tạm thời bị ném ra sau đầu.
Hắn vội vàng cong lưng, sờ sờ mặt nàng, từ phía sau lưng ôm nàng vào trong ngực, "Đừng khóc đừng khóc, ta sai rồi."
Chắc chết mất, Triệu Hi Hằng vừa khóc hắn liền đau lòng đến không kịp thở.
Triệu Hi Hằng giãy dụa không ra, hất tay lên, một bàn tay vô tình tát vào trên mặt hắn, hai người đồng thời bối rối.
Triệu Hi Hằng cho rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ đến hắn chỉ sờ sờ mặt nàng, nói tiếp, "Đừng khóc, còn tức giận phải không?"
"Về sau ta không bao giờ nói vậy nữa, vừa rồi là ta có hơi nóng nảy, nếu nàng còn giận, cứ tiếp tục đánh đi."
Dĩ nhiên tức giận, mấy lời vừa rồi hắn toàn nói bậy bạ.
Nàng tiếp tục cúi đầu xuống, thút tha thút thít đáp, "Ngươi nóng nảy, ngươi nóng nảy thì sao chứ? Ngươi có... Ngươi có cái gì mà tức giận?"
Vệ Lễ hơi mím môi, không nói lời nào, ôm ngang nàng từ trên giường nhỏ xuống, nàng gần đây sức lực có hơi lớn, hắn sợ nàng lại giãy dụa hắn kềm không được làm ngã nàng, vì thế siết chặt người vào lòng, thật cẩn thận đặt trên giường lớn bên trong, buông màng bốn phía xuống, tạo thành một cái không gian nhỏ biệt lập không ai thấy.
Triệu Hi Hằng cúi đầu, vẫn thút thít không để ý tới hắn.
Vệ Lễ trang trọng nghiêm chỉnh quỳ tại trên giường, kéo tay nàng, "Nàng nhìn ta nè, đừng khóc nữa."
Hắn quỳ rất đoan chính, rất có thái độ thành khẩn nhận sai, Triệu Hi Hằng lại hất tay hắn ra, "Ta không nhìn, chàng bây giờ căn bản không biết chàng sai ở chỗ nào."
Vệ Lễ nhỏ giọng lải nhải nhắc, "Ta không nên hung dữ với nàng, chọc nàng khóc."
Chọc tức phụ khóc là hắn không đúng, hắn cảm thấy làm nam nhân cần phải có khí độ, bị mắng hai câu thì mắng hai câu đi, dù sao là cũng là tức phụ của mình thôi.
"Chàng sai ở chỗ này sao?" Triệu Hi Hằng đánh lên trên thắt lưng hắn, "Ta tức giận chỉ đơn giản là vì như vậy thôi sao?"
Vệ Lễ bắt lấy tay nàng hôn hôn, "Nàng nói ta sai ở chỗ nào? Ta sửa. Nàng đừng khóc, khóc không tốt cho hài tử."
"Chàng đừng đụng ta." Triệu Hi Hằng rút bàn tay từ trong nắm tay hắn ra, "Chàng còn hung dữ với ta, không nghe ta nói chuyện, tính làm quỷ đoản mệnh, còn để ý đến ta khóc không tốt cho hài tử làm cái gì?"
"Cái gì quỷ đoản mệnh?" Vệ Lễ giật mình.
Triệu Hi Hằng vừa đánh lên ngực của hắn, vừa thút thít mắng hắn, "Chuyện Bình Châu chàng không thèm để tâm chút nào, cái gì cũng giao cho người khác, hỏi ba câu câu nào cũng không biết, như vậy còn tính đi đánh giặc?
Chuyện "binh mã chưa động, lương thảo đi trước" ngay cả ta đều hiểu, vậy mà ngay cả lương thảo hiện tại có bao nhiêu chàng đều không biết, nhắm mắt đưa đầu về phía trước. Binh mã không no, chàng dù cho có thể lấy một chọi mười, vậy chàng có thể lấy một chống trăm, lấy một đánh một ngàn được không?"
"Trời lạnh như thế, trợ cấp không phát, thương vong không dự toán, chàng còn tính cầm mạng người bù vào? Sao chàng không ngẫm lại trong nhà người ta mất đi thân nhân thì có bao nhiêu khó chịu? Đổi lại nếu như ta hay là hài tử không còn, trong lòng chàng không khó chịu sao?
Chàng cứ không coi trọng mạng người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng."
Vệ Lễ nghe lời này của nàng, trong lòng căng thẳng, vội vàng ôm lấy nàng, "Nói bậy cái gì đó? Nàng và hài tử có thể xảy ra chuyện gì? Ta sẽ bảo hộ hai người thật tốt."
Triệu Hi Hằng đá hắn một chân, "Cứ theo tính tình không phân nặng nhẹ đó của chàng, hai mẹ con ta sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay chàng. Nói cái gì bảo hộ chứ? Muốn đối ngoại phải an bình bên trong trước, ngay cả những thành trì thuộc Bình Châu còn chưa ổn, chỉ lo lỗ mãng khai thác thêm đất đai, chúng ta có thể an toàn sao?"
"Nếu như chàng là một tiểu tướng quân, không được có bất kỳ ý kiến gì, chỉ phải làm theo ý người thì cũng không cần chàng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần đi lãnh binh đánh nhau. Nhưng bây giờ chàng thống soái toàn bộ Bình Châu, nhưng ngay cả chuyện trong châu phủ của chính mình, chuyện trấn an dân chúng, phán đoán được mất đều làm không được. Mấy quyển sách mấy ngày trước đây đọc xong đều đi vào trong bụng chó hết rồi sao?
U Châu và Thanh Châu là nguyên khí đại thương, vậy Tiên Bi ở phía Tây chẳng lẽ không đủ gây sợ hãi sao? A gia ta đã chết trong tay người Tiên Bi, chàng còn muốn trượng phu ta cũng chết trong tay người Tiên Bi sao?"
Nghĩ như vậy, nước mắt Triệu Hi Hằng rơi xuống càng thêm nhiều, nàng vừa đánh hắn vừa mắng, "Ta có lòng tốt đưa cho chàng bản chép tay của a gia ta, chàng nhìn cũng không nhìn, còn hung dữ với ta. Bất quá chỉ có được một địa phương thế này, còn bừa bãi không đầu không đuôi."
Vệ Lễ trầm mặc, vốn chỉ là biểu tình đau lòng lại ngưng trọng thêm vài phần, trái tim như bị cái gì nghiền qua nghiến lại mấy lần, cảm xúc mãnh liệt hiếu chiến mấy ngày nay bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hắn nhớ lại kế hoạch ban đầu, không khỏi mồ hôi lạnh rịn ra cả thân.
Nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể làm càn đi khiêu chiến, tóm lại hắn nhặt được mười mấy năm tính mạng như vậy đã là hời, có đầm đìa máu nóng trên chiến trường cũng tính nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Triệu Hi Hằng cùng hài tử của hắn còn ở đây, hắn không thể không để ý.
Trần Nhược Giang và Dương Trạch Lạp còn trẻ, cũng đầy đầu nhiệt huyết như hắn, hận không thể đánh hết toàn bộ phương Bắc này gom thành một.
A Đam khuyên hắn, hắn cuồng ngạo tự đại nghe không vào tai, còn hung dữ với nàng, trong lòng nàng sẽ khó chịu biết chừng nào?
Lỗ mãng như vậy, không thể nào sống lâu được, sớm muộn gì cũng sẽ bị bẻ gãy, đến lúc đó để lại mẹ goá con côi hai bọn họ không nơi nương tựa. Vệ Lễ nghĩ một chút, tay ôm lấy nàng nhịn không được nắm chặt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc của nàng.
"A Đam, ta thật sự biết sai rồi, về sau không tái phạm nữa. Về sau nàng cứ nói với ta, ta sẽ lắng nghe, ta sẽ hiểu, nàng đừng tức giận. Ta không nên không nghe lời khuyên bảo, chà đạp hảo ý của nàng. Ta cũng không nên nói như vậy, Vệ Lễ có thể xa ai chứ không bao giờ xa được Triệu Hi Hằng, hắn biết sai rồi, về sau nàng có mắng hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không thắc mắc."
"Ta là tiên sinh của chàng sao? Ta về sau còn phải nói gì cho chàng? Nhưng mà ta có thể nói với chàng được bao nhiêu? Ta chỉ có thể học chút da lông từ a gia ta mà thôi, sau này sẽ rất nhiều chuyện ta không hiểu, chàng phải nghe ai nói đây? Còn không phải do chính chàng tự mình mò mẫm ra?
Hiện tại không thèm để tâm, về sau cũng sẽ không để tâm, cái gì cũng không suy nghĩ, sớm muộn gì chết rồi mới biết."
Hắn dù nói như thế nào, đều lộ ra chẳng có lòng thành. Vệ Lễ xuống giường, đỏ mặt, quỳ xuống trên mặt đất lạnh lẽo, "Ta thề, sau này nhất định cân nhắc mới làm, không lỗ mãng, phải học hỏi tiến tới, không bao giờ chọc phu nhân tức giận nữa."
Vệ Lễ cúi đầu, như một người bị lột sạch xiêm y dạo phố thị chúng, xấu hổ to lớn như bao chặt lấy hắn.
Hắn quỳ xuống như thế, sau này trước mặt Triệu Hi Hằng liền càng thêm hèn mọn.
Nhưng hắn cũng không chấp, lòng tự trọng của hắn mà đem so với sự thương tâm của Triệu Hi Hằng, đến cùng vẫn là nàng quan trọng hơn chút, huống hồ mành cũng buông xuống rồi, ngoại trừ Triệu Hi Hằng không có ai nhìn thấy.
Thấy hắn quỳ xuống mặt đất, Triệu Hi Hằng có giận mấy cũng liền tiêu mất, nàng từ trên giường đứng lên, thút tha thút thít vội vàng kéo tay hắn, "Là tự chàng thề nga, sau này vi phạm lời thề là sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chàng đứng lên đi, mặt đất lạnh."
Hắn là một người sĩ diện như vậy, lại có chút mẫn cảm tự ti, có thể làm đến mức này, Triệu Hi Hằng vạn phần không nghĩ đến.
Nàng ôm lấy Vệ Lễ, "Kỳ thật không cần như vậy, chàng thật lòng xin lỗi, biết sai rồi, ta liền tha thứ cho chàng. Lần sau ta cũng sẽ nói chuyện với chàng thật nhẹ nhàng, không hung dữ với chàng. Hôm nay ta cũng có chỗ không đúng, ta không từ tốn giải thích với chàng, lại cứ đi mắng chàng."
Vệ Lễ ôm lấy nàng, "Nàng cứ mắng đi, mắng hung dữ một chút ta mới học được, về sau cũng sẽ không tái phạm."
Hắn nóng lòng muốn mạnh mẽ hơn, lại quên mình phải cần ổn định.
Vệ Lễ muốn mình càng trở nên cường đại là vì để cho Triệu Hi Hằng trải qua ngày lành, không cần lo lắng có người khác sẽ đến cướp nàng đi, hoặc là đưa nàng đi hoà thân như trước, chứ không phải muốn làm nàng càng thêm lo lắng.
Triệu Hi Hằng vừa định nói chuyện, bỗng nhiên dạ dày vừa nhót lên, cảm giác buồn nôn xông tới, loại cảm giác này vừa quen thuộc lại xa lạ.
Nàng đẩy Vệ Lễ ra không nổi, liền trực tiếp nôn lên trên người hắn.
"A Đam, A Đam." Vệ Lễ cũng không chê nàng bẩn, dùng tay áo lau lau vết nôn trên môi nàng, vội vàng đi kêu người, "Gọi y sư đến!"
Vẫn là như cũ vậy, không có gì đáng ngại, chỉ là cảm xúc kích động, sẽ dẫn đến nôn nghén mà thôi, thường ngày cố gắng giữ cho tâm tình vững vàng thư sướng là được.
Triệu Hi Hằng ăn mấy trái hạnh chua mới có thể áp được cơn buồn nôn xuống.
Sắc mặt nàng vàng như nến, Vệ Lễ cực kỳ đau lòng, thay xiêm y sạch cho nàng và cho chính mình xong, lui vào trong chăn ôm nàng, từ phía sau ôm nàng vòng vào trong lồng ngực, hôn hôn đỉnh đầu nàng, "Còn khó chịu không?"
"Còn được." Triệu Hi Hằng nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong lòng hắn.
Trên người Vệ Lễ vẫn là một mùi hương tuyết tùng tươi mát thanh lãnh, bị nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn hấp lên, không hiểu sao ngửi vào rất thoải mái, như là đang rúc trong chăn ấm áp thưởng thức tuyết của mùa đông vậy.
Bàn tay ấm áp của hắn dán lên bụng nàng, tiếp tục chầm chậm hôn môi, hôn tóc nàng, "Tiểu gia hỏa không ngoan một chút nào, chọc nương ngươi không thoải mái rồi."
Triệu Hi Hằng nhắm mắt lại nói, "Chàng đừng tưởng rằng hài tử bây giờ nghe không được nên tùy tiện đem nồi úp lên đầu nó, rõ ràng là có tên xấu xa chọc giận ta, chọc ta khóc mới bị nôn."
Vệ Lễ chột dạ, xoa xoa tay nàng, "Hiện tại tên xấu xa này biết sai rồi, có thể tha thứ cho hắn không?"
"Xem biểu hiện." Triệu Hi Hằng mê man ngủ, từ từ không còn ý thức gì.
Ngày thứ hai, Vệ Lễ tỉnh lại còn sớm hơn trước giờ một chút, hắn mang theo bản chép tay trên bàn ra ngoài, đi vào thư phòng, thật cẩn thận mở ra ở để bàn, mài mực bày giấy, bắt đầu từng bút từng bút viết lại.
Chữ viết của nhạc phụ thì hắn đã từng thấy rồi, trên bản chép tay này không nghi ngờ gì là tự tay ông viết, nét bút sắc gọn như lưỡi câu, hạ bút như lôi đình vạn quân, vừa thấy liền biết người cầm bút là kẻ trên ngực có càn khôn.
Vệ Lễ không thể viết đẹp được như nhạc phụ của hắn, chỉ cầu cho chữ nghĩa thẳng thớm là đã mừng lắm rồi.
Tống tướng quân vốn dĩ bị mời ra ngoài, cho rằng mình chọc giận Vệ Lễ, sắp phải ăn không ngồi rồi, không nghĩ đến mới đầu ngày liền thu được ban thưởng của Vệ Lễ từ trong phủ gióng trống khua chiêng mà đến, ngợi khen hắn trung dũng mưu trí trong trận chiến Thiên Cương thành.
Chuyện này không khỏi làm Tống tướng quân cảm thấy ngạc nhiên, đêm qua hắn xem như không cho Vệ Lễ chút mặt mũi, Vệ Lễ là người có thù tất báo như vậy, thế mà còn có thể ban thưởng cho hắn sao?
Ngay sau đó, liền nghe lệnh Vệ Lễ thông tri cho các tiểu tướng Bách Hộ, Thiên Hộ trong doanh trại, những nhà của tướng sĩ đã hi sinh trong chiến tranh sẽ được phân phát trợ cấp, đưa lương, đưa than củi, hơn nữa còn an ủi cảm xúc của người nhà.
Không chỉ Tống tướng quân, ngay cả Trần Nhược Giang khi nghe nói lời này, đều hung hăng bấm mạnh mình một cái, cho rằng mình còn nằm mơ chưa tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.