Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 93

Ô Hợp Chi Yến

17/07/2021

Vệ Lễ mỗi ngày đều nhớ nhung Cao Lệ, nhưng khoa cử và việc báo cáo công tác còn đang đầy ra trước mắt, hắn thật sự không thể phân thân, vì thế ngay cả lúc ngủ hắn cũng không nhịn được nói mớ.

Triệu Hi Hằng vốn dĩ là cảm giác ngủ rất sâu, vô luận có ồn ào bao nhiêu đều có thể ngủ ngon lành, nhưng bây giờ tuổi thai hơi lớn hơn một chút, trong đêm thường cảm thấy nặng nề, giấc ngủ cũng không tốt như ngày xưa; cho nên Vệ Lễ lúc này nói mớ liền làm cho nàng cảm thấy có chút đáng ghét.

Tuy rằng Vệ Lễ cũng mười ngày nửa tháng mới nói mớ một lần, nhiều nhất vẫn là kêu tên Triệu Hi Hằng, nhưng Triệu Hi Hằng tâm trạng và cảm giác thân thể không tốt, bắt đầu phiền chán, tất nhiên cảm thấy hắn chỗ nào cũng sai, liền giơ bàn tay vỗ vào đầu hắn.

"Đứng lên!" Nàng cả giận.

Vệ Lễ mơ mơ màng màng tỉnh lại, ôm nàng theo bản năng hôn hôn lên trán, "Sao vậy?"

"Cút đi ngủ!" Triệu Hi Hằng khó chịu đánh hắn, "Chàng nói nói mớ chàng có biết không?"

"Ta đâu có nói." Vệ Lễ thuận miệng đáp, hắn mới không muốn đi thư phòng ngủ.

"Không được! Chàng ra ngoài!" Thấy hắn lại muốn nhắm mắt ngủ, Triệu Hi Hằng vội vàng đẩy hắn, nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa khóc vừa mắng hắn, dáng vẻ không thèm phân phải trái.

Hai người lộn xộn ồn ào với nhau một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Vệ Lễ cúi đầu, mặt mũi xám xịt cuốn chăn đệm đi ra ngoài.

Hiện tại tính tình nàng rất kỳ quái, Vệ Lễ trong chốc lát đoán không ra, có đôi khi đột nhiên nổi nóng, vừa khóc vừa chửi người.

Vệ Lễ đi rồi, Triệu Hi Hằng nhìn căn phòng lạnh lẽo hiu quạnh, lại cảm thấy khó chịu, hiện tại nàng không biết bị cái gì, cứ trong lòng khó chịu không nguôi, bao nhiêu sức lực đều đổ vào cố tình gây sự.

Lại nói về những người ở bên Tây viện, đáng ghét thì thật sự là đáng ghét, Vệ Lễ không cho bọn họ đi ra ngoài hoạt động, bọn họ liền không có gì làm cứ núp trên đầu tường nhìn chằm chằm, cả ngày cứ để ý sự tình nhà người ta từng chút từng chút một, ước gì vợ chồng người ta sống không vui vẻ, bọn họ thừa dịp tốt có thể bắt được khe hở, nhét người vào.

Trước mắt, Vệ Lễ nửa đêm bị đuổi ra ngủ thư phòng, không trong bao lâu bọn họ liền có được tin tức, bắt đầu âm u nghiền ngẫm xem hai người kia có phải cãi nhau hay không, dù sao lúc Vệ Lễ đi ra, trên gương mặt vẫn là vẻ mất hứng.

Đám bọn họ chiếu theo thứ tự Vệ Lễ truyền triệu mà đi vào báo cáo công tác, bắt đầu báo cáo chi tiết các tình huống lớn nhỏ ở địa phương của mình trong một năm qua. Sau đó Vệ Lễ đưa ra câu hỏi, bọn họ đáp lại. Vệ Lễ đối với mỗi người đều rất bình thường, nhìn không ra có thiên vị người nào, hoặc là nói đúng cái nào cũng không thấy hắn tỏ ra quá vừa lòng.

Ngày mai chính là yến hội, sau khi đãi yến hội kết thúc, bọn họ liền phải thu thập quần áo đi về, sau khi về rồi thì dù cho muốn làm chút động tác nhỏ hoặc là được chút chỗ tốt sẽ không dễ dàng, khuê nữ cũng đã mang đến, cũng không thể mang theo xong lại mang về.

Chiếu theo lời Vệ Lễ nói, bọn họ chính là mỗi ngày mỗi ngày ngay cả năng lực thả cái rắm cũng không có, vậy mà còn không biết điều, hắn đã không thèm phản ứng bọn họ, bọn họ còn mỗi ngày cảm giác mình có thể nhảy nhót tung hoành cho cao.

Nếu như trong tay hắn không thiếu người, sớm đã bảo bọn họ cút đi.

May mà lần khoa cử này đã được tiến hành đâu vào đấy, chỉ mong tìm được chút người có thể dùng.

Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Vệ Lễ đội sương sớm trở về, Triệu Hi Hằng gần đây cảm xúc không ổn định, hắn đặc biệt lo lắng.

Không nghĩ đến Triệu Hi Hằng vừa thấy hắn lại khóc, nước mắt chảy ra ào ạt, muốn ngừng cũng không được, nắm vạt áo hắn khóc, "Vệ Lễ, ta không phải cố ý muốn gây sự, cũng không phải ta muốn khóc, nhưng ta không khống chế được chính mình."

Vệ Lễ dùng tay áo lau lau nước mắt cho nàng, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, không biết phải nên an ủi như thế nào, vì thế ra vẻ thoải mái nói, "Nàng nhìn nàng xem, chuyện có gì lớn đâu, làm gì đáng giá phải khóc? Ta cũng không tức giận với nàng, nàng khóc cái gì mà khóc? Đừng khóc nữa, khóc hoài ta liền cười nàng nha."

Không có lời gì dỗ dành người, Triệu Hi Hằng lại nghe rất vào tai, nước mắt cũng không chảy nữa, chỉ là người hơi co co lại, "Ta về sau khống chế một chút, không nổi cơn lên với chàng nữa."



Vệ Lễ xoa bóp mặt nàng, "Nàng không nổi cơn lên với ta thì nàng muốn phát giận lên dã nam nhân nào? Ta nói cho nàng biết, không được đâu nha Triệu Hi Hằng."

Triệu Hi Hằng phốc xuy một tiếng cười ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt còn phiếm nước mắt nhìn hắn.

Vệ Lễ lau lau khóe mắt cho nàng, lại hôn hôn đỉnh đầu nàng, "Triệu Hi Hằng, hai ta sinh xong đứa này thì về sau không sinh nữa, nguy hiểm quá." Không chỉ Triệu Hi Hằng chịu tội, hắn cũng chịu tội, đến bây giờ đã bốn tháng rưỡi rồi, hắn vẫn mỗi sáng sớm thức dậy đều muốn nôn một lần.

Triệu Hi Hằng mềm mại ừ một tiếng, nhưng lại chợt nghĩ, "Lỡ như sinh ra nữ nhi, chàng thật sự không muốn có con trai sao?"

Nhà người ta đều muốn có nam hài thừa kế gia nghiệp, không biết Vệ Lễ có phải cũng nghĩ như vậy hay không.

"Bỏ đi, nàng nhìn nữ nhi kia của Tống tướng quân đi, không phải cũng rất lợi hại sao?" Vệ Lễ hôn hôn khóe mắt nàng.

"Đúng vậy nha, dù sao chàng cũng đã từng nói, tương lai nếu như chàng có nữ nhi, khẳng định trời chưa sáng sẽ bắt con bé dậy đi luyện công, vậy tương lai nó nhất định rất lợi hại, nữ trung hào kiệt." Triệu Hi Hằng chế nhạo hắn, tiểu gia hỏa còn chưa sinh ra, Vệ Lễ đã thích muốn chết, nếu như sinh ra rồi, đừng nói đến chuyện đối đãi khắc nghiệt như thế, phỏng chừng nói một lời nặng cũng không nỡ.

Mặt Vệ Lễ đỏ lên, cảm thấy nàng luôn vạch áo cho người xem lưng, nhưng mạt chưa tới gần thì coi như chưa nghèo, vẫn mạnh miệng, "Đúng, ta nói mà, nữ trung hào kiệt."

Triệu Hi Hằng sờ sờ ngón tay hắn, hít hít mũi, bàn tay Vệ Lễ nóng bỏng, sợi ấm áp này cứ như có thể theo lòng bàn tay của hắn truyền đến trong lòng mình vậy.

Vệ Lễ nói chuyện không dễ nghe, nhưng phần lớn đều là khẩu thị tâm phi.

Bất luận ngoài miệng hắn có đáng ghét như thế nào, hành động cử chỉ đều rất làm người ta có cảm giác an toàn. Triệu Hi Hằng ở cùng với hắn, nếu như có tin tức gì hay cảm xúc gì, có cái gì không vui đều có thể nói với hắn, dù cho hắn không nói được lời an ủi gì, chỉ vẫn luôn nắm tay nàng như thế, trong lòng nàng cũng liền an bình.

A gia chết đi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời còn có một người nam nhân nào khác có thể đáng tin như thế, có thể yêu nàng như thế.

Nàng có thích Vệ Lễ hay không, ngay cả bản thân nàng cũng không biết, có lẽ không đến nỗi yêu. Nếu đem Vệ Lễ và A gia, a nương cùng hài tử đặt cạnh nhau, lựa chọn đầu tiên của nàng nhất định không phải Vệ Lễ.

Nhưng nàng biết, mình có thể thích hắn, ở cùng hắn liền rất vui vẻ, mỗi ngày đều muốn gặp hắn.

Trong đêm, yến hội được thiết lập trên mặt nước, là một hành cung mà lúc ấy Trấn Bắc vương dựng lên, chuyên môn để tổ chức yến hội.

Triệu Hi Hằng không thích xa hoa lãng phí, nhưng chiếu theo phong cách hay giả vờ của Vệ Lễ, hắn nhất định cái nào quý thì dùng cái đó, giống như một thổ tài chủ (Editor: địa chủ khoe của), cho nên nàng ôm hết toàn bộ chuyện trang trí hành cung trên mặt nước này. Hành cung không lấy vàng bạc đồ ngọc ra để trang trí, nhiều nhất chỉ lấy bạch ngọc trang điểm một chút, giữ lại phong cách hoành tránh đơn giản vốn có, nhìn vào mắt cực kỳ trang trọng, thậm chí không giống như một nơi sẽ có tà âm gì.

Triệu Hi Hằng cảm thấy nếu muốn xử lý yến hội, vậy không thể thiếu chút vũ cơ, tất nhiên phải mời vài người từ giáo phường tới biểu diễn.

Vệ Lễ hỏi, "Nàng thích xem ca múa sao?"

Triệu Hi Hằng lắc đầu, nàng không thích, mỗi lần xem đều buồn ngủ, nhưng lễ hội đứng đắn thì làm thế nào lại không có ca múa chứ?

"Vậy thì không mời, chiều bọn họ làm gì, bọn họ xem ở nhà bọn họ còn chưa xem đủ hay sao, còn chạy tới nơi này xem? Trong quân có chiến vũ thường biểu diễn trước khi xông trận ấy, nàng đã từng xem qua chưa?" Vệ Lễ hứng thú bừng bừng hỏi.

Triệu Hi Hằng lắc đầu.

"Ta bảo bọn Trần Nhược Giang chuẩn bị chiến vũ cho nàng xem, đặc biệt trào dâng hào hùng, nàng sẽ thích."



Triệu Hi Hằng cảm thấy rất tốt; nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, đây không phải là tiệc tối đưa tiễn chư vị thái thú quận thủ hay sao? Sao Vệ Lễ lại đu hỏi nàng có thích hay không chứ? Chủ lẫn khách đều thích mới là quan trọng.

Trên yến hội lại biểu diễn chiến vũ, việc này làm cho chư vị thái thú, quận thủ cùng với gia quyến không nghĩ đến, bọn họ vốn cho là có thể thừa dịp không khí hoà nhã của yến hội hòa để tranh luận trò chuyện một chút, kết quả tình huống này lại đặc biệt cứng rắn căng thẳng, bọn họ ngay cả đũa cũng không dám hạ, thẳng tắp ngồi nghiêm chỉnh xem.

Vệ Lễ ngồi ngay ngắn trên đài cao, khó có khi tinh thần thật tốt mà hỏi thăm bọn họ, "Chư vị sao lại không uống rượu vậy?"

Trống trận lôi đình, kinh thiên hãi địa, bọn họ có thể uống vào mấy ngụm rượu cơ chứ? Đây rốt cuộc là yến hội đưa tiễn hay là Hồng Môn yến đây?

Vệ Lễ nhếch môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng ởn, không dám uống là tốt, ngày nào cũng làm cho hắn không thoải mái, hắn quyết cũng không làm cho bọn họ thống khoái đâu.

Bầu không khí ngưng trọng, Triệu Hi Hằng âm thầm bấm tay Vệ Lễ một cái, "Chàng cố ý có đúng không?" Cố ý làm cho không khí ngưng trọng như thế này để giày vò người chứ gì.

Vệ Lễ ra vẻ đau đớn, giả vờ kinh ngạc nhìn nàng, "Phu nhân nói cái gì vậy?"

Nàng vốn cho là chiến vũ nếu chuyển lên trên yến hội sẽ đơn giản hóa đi một chút, không nghĩ đến lại giữ nguyên phong thái đằng đằng sát khí, tân khách đứng ngồi không yên, "Đổi đi, đừng làm rộn."

May mà nàng đã dự bị trước, mời vũ nương ở giáo phường dưới chân núi đợi sẵn sau đài chuẩn bị.

Vũ nương Tiên Nghiên bước ra, không khí đột nhiên dịu đi, lộ ra có vài phần hòa thuận vui vẻ.

Vệ Lễ cùng Triệu Hi Hằng đều không thích xem, liền chuyên chú tập trung vào đồ ăn, trước khi yến hội, hai người đã ăn cơm rồi, nhưng Triệu Hi Hằng một người ăn cho hai người, nên bây giờ lại đói bụng, Vệ Lễ lần lượt đem đồ ăn cho nàng nếm, chọn mấy món dễ nuốt cho nàng.

Nữ nhi của quận thủ quận Tập An vẫn âm thầm ngồi trên ghế nhìn tình huống, nhịn không được thả lỏng tâm thần. Vệ Lễ đối với Triệu tỷ tỷ nhìn có vẻ cũng không tệ lắm. Sau khi an tâm lại, nàng ta liền bắt đầu dùng sức vào mỹ thực trên án kỷ.

Sau khi Triệu Hi Hằng có thai, liền vô cùng tưởng niệm món ăn của Tấn Dương, Vệ Lễ vì thế liền bỏ ra số tiền thật cao để mời rất nhiều đầu bếp của phía Nam tới, muốn ăn món gì cũng có.

Vệ Lễ cúi đầu bóc tôm, Triệu Hi Hằng nhìn quét xuống phía dưới một vòng, hỏi, "Chàng gặp quận thủ quận Giang Đông rồi chưa?"

"Gặp rồi, lấm la lấm lét, bộ dáng trọng dụng không nổi." Vệ Lễ nói, hắn vẫn hơi thất vọng.

Trong bốn mươi phần sổ con đó, ngoại trừ 32 phần trả trở về cho viết lại, trong số tám phần còn lại, bảy quyển đều là thường thường vô kỳ, cũng chỉ có sổ con của quận thủ quận Giang Đông là viết đàng hoàng, có thể vào mắt người. Cứ tưởng rằng sẽ là một nhân tài xuất chúng, nhưng không nghĩ đến vừa thấy lại là một kẻ thường thường vô kỳ.

Triệu Hi Hằng cũng cảm thấy tiếc hận, cái sổ con báo cáo kia phải nói là viết rất tốt. Ngày đó nàng vừa thấy phu nhân quận thủ quận Giang Đông, trong lòng cũng có chút bồn chồn, cứ cảm giác phu nhân của hắn mà như thế, thì quận thủ quận Giang Đông dự đoán cũng sẽ không tốt được bao nhiêu.

"Ta hỏi hắn mấy câu hỏi, hắn đều đáp mơ hồ không tốt; kia sổ con hiển nhiên giống như là có người khác viết thay vậy." Hắn thốt ra.

Yên tĩnh một lúc m, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng có một suy đoán trong lòng.

Bọn họ nói cái gì, phía dưới tất nhiên là không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy đôi phu thê này hòa thuận vui vẻ, Vệ Lễ tự mình bóc tôm cho Triệu Hi Hằng ăn, có thể thấy được có bao nhiêu thân mật sủng ái, như không ai có thể chen vào lọt.

Chỉ nghe Vệ Lễ bỗng nhiên gọi, "Quận thủ quận Giang Đông ở đâu?"

Một nam nhân trung niên gầy như siêu mẫu từ trong đống bàn hoang mang rối loạn quỳ ra, "Thần đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook