Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính
Chương 113
Ngũ Đóa Ma Cô
16/06/2024
Lời an ủi của Vu Hàn Châu dâng đến bên miệng lại nuốt về lại.
Nàng không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ như vậy. Vốn dĩ nàng cảm thấy đây hẳn cũng là tình huống bình thường, bởi vì nàng nhìn thấy rất nhiều tình tiết trong ngôn tình đều như vậy.
Nhưng Hạ Văn Chương nói như vậy, cũng không phải là không có lý. Dẫu sao, những lý thuyết kia đều là nàng xem trong đó, không chắc chính xác hoàn toàn.
Vì vậy nàng ôm lấy hắn nói: “Chúng ta đợi một chút nữa đi.”
Vẫn là tuân theo lời dặn của đại phu đi, tuân theo lời dặn của đại phu sẽ không có sai lầm nữa.
Hạ Văn Chương không lên tiếng, chỉ vươn tay ôm chặt nàng, dùng sức siết vào trong lồng ngực. Nắm chặt gáy nàng, ép nàng trên hõm vai, không để cho nàng nhìn thấy biểu cảm của mình.
Vu Hàn Châu cảm thấy có lẽ hắn đang suy sụp, không cưỡng ép dỗ dành hắn, chỉ yên lặng nằm trong lòng hắn.
Một lúc lâu sau, Hạ Văn Chương hòa hoãn lại mấy phần, buông nàng ra nói: “Gọi người bưng nước vào lau chùi nhé?”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu.
Hạ Văn Chương khoác xiêm áo vào, cất giọng gọi ra ngoài: “Người đâu!”
Người đi vào là Tú Bình.
Nghe thấy Hạ Văn Chương cần nước, “Dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau đã bưng nước ấm đi vào, hỏi: “Trong phòng có chỗ nào bẩn không? Nô tỳ thu dọn.”
“Đặt nước xuống, đi ra ngoài đi.” Hạ Văn Chương từ chối nói.
Tú Bình có chút không nghĩ ra, nhưng nàng ta có thói quen nghe theo sự dặn dò của chủ tử, buông chậu nước xuống rồi đi ra ngoài: “Đại gia có dặn dò gì lại gọi nô tỳ.”
Sau khi ra ngoài, nàng ta rón rén đóng cửa lại. Đứng ở dưới mái hiên, gãi đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bỗng dưng, một suy nghĩ từ nơi sâu trong đầu óc nàng ta hiện lên.
“Không, không thể nào!” Nàng ta vỗ mặt, dùng sức lắc đầu, bụm mặt chạy ra.
Chẳng qua là, sự nghi ngờ đã chậm rãi cắm rễ trong đầu.
“Thúy Châu tỷ tỷ.” Đến trong phòng của đầy tớ, Tú Bình mè nheo đến sau lưng Thúy Châu, thấp giọng nói: “Vừa rồi Đại gia cần nước.”
Thúy Châu đang đóng đế giày, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu: “Cần nước gì?”
“Chính là cần nước đó!” Tú Bình nói, ép giọng nói xuống nhỏ hơn, “Muội bưng nước vào, Đại gia lại không nói chỗ nào cần thu đọn, chỉ bảo muội đi ra!”
Thúy Châu trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu ý. Lại đóng hai mũi kim, động tác bỗng dưng dừng lại, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Cần nước?!”
“Ừ!” Tú Bình dùng sức gật đầu, hai mắt mở tròn, “Thúy Châu tỷ tỷ, có phải là… Ý đó không?”
Thúy Châu cau mày: “Không thể nào chứ?”
Trước đó Thường đại phu đã nói, sớm nhất cũng phải chờ đến lúc đầu mùa xuân.
Nhưng nàng ta lại không xác định được, bởi vì bây giờ cách mùa xuân cũng chưa đến một tháng. Hẳn là nói, cũng không kém một tháng hai tháng. Đại gia nếu không nhịn được…
Lúc này mặt của Thúy Châu cũng đỏ lên. Nàng ta có khôn khéo giỏi giang đếu đâu cũng vẫn là một hoàng hoa cô nương.
“Trước đừng làm lộ ra.” Cuối cùng, Thúy Châu nhịn sự đỏ mặt, dặn dò Tú Bình nói: “Có lẽ là chúng ta nghĩ lầm, nếu để lộ ra một chút nào, khiến Đại gia và Đại nãi nãi khó xử, thế thì không tốt.”
Tú Bình gật đầu liên tục: “Muội không nói với ai hết.”
Hai ngày tiếp theo, Thúy Châu ở bên cạnh âm thầm quan sát hai vị chủ tử, không phát hiện có chuyện khác thường gì, hai người vẫn chung sống bình thường như trước đây, cũng không có sự ân ái vô cùng sau khi viên phòng.
Hơn nữa, cũng không cần lấy nước nữa.
“Chuyện hôm đó là chúng ta đã nghĩ nhầm rồi.” Lúc không có ai, Thúy Châu gọi Tú Bình dặn dò, “Sau này không được nhắc lại nữa.”
Nếu đã thật sự động phòng rồi thì đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ của cặp vợ chồng son, hẳn phải đêm đêm cần nước. Nhưng Đại gia và Đại nãi nãi lại không có, Thúy Châu căn cứ vào điều này để đoán rằng hôm đó là hiểu lầm.
Tú Bình hơi ngượng ngùng, gật đầu liên tục: “Muội biết.”
Một ngày này, Hạ Văn Chương nhận được thư, nói với Vu Hàn Châu: “Ta có chuyện phải về kinh một chuyến. Không phải chuyện gì khẩn cấp, khoảng chừng giờ ngọ có thể quay về.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu, cũng không hỏi hắn là chuyện gì, “Chàng đi đi, lát nữa ta định ra ngoài đi chơi với đám Tú Bình.”
Hạ Văn Chương kéo nàng vào, vuốt ve tóc mai nàng, dặn dò: “Sau khi ra ngoài, cẩn thận chút, đừng để gió thổi lạnh.”
“Chàng cũng vậy.” Vu Hàn Châu nói.
Đám nha hoàn đứng một bên nhìn thấy, lặng lẽ bĩu môi. Tình cảm của Đại gia và Đại nãi nãi tốt, phần nhiều thời gian bọn họ đều sẽ thấy hâm mộ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy chán ghét, ví dụ như lúc này, chẳng qua chỉ xa cách nửa ngày thôi, mà cũng phải nói nhiều lời như vậy.
Cuối cùng lại vuốt ve tóc Vu Hàn Châu chút, Hạ Văn Chương mới khoác áo bào lên, sải bước đi ra ngoài.
Vu Hàn Châu đổi nam trang, mang theo đám người Tú Bình đi ra ngoài hóng gió.
Ở biệt trang tốt ở điểm này. Muốn làm gì, hoàn toàn sẽ không có ai quản, cũng sẽ không có ai nói gì —— bởi vì người khác đều không biết thân phận của bọn họ.
Tuy hàng năm Hạ Văn Chương đều đến đây ở, nhưng nông dân ở phụ cận đây chỉ biết hắn là công tử nhà phú quý ở trong kinh đến, thân phận cụ thể là gì lại không biết được.
Vu Hàn Châu lại hiếm khi ăn mặc như nữ tử lộ diện, người khác còn coi nàng là đệ đệ của Hạ Văn Chương, vì vậy càng sẽ không nói cái gì.
Nàng mang theo đám người Tú Bình đi ra ngoài chơi, gặp phải gương mặt nào thấy quen thì sẽ chào hỏi.
“Ngưu Oa ra ngoài gánh nước à?”
“Thạch Đầu cao hơn rồi.”
“Tiểu Lâm ca cưới vợ chưa?”
Gió mát se lạnh lướt qua khuôn mặt, Vu Hàn Châu chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, một chút cũng không thấy lạnh. Hỏi đám nha hoàn đi theo, thấy bọn họ cũng đều nói không lạnh thì định leo lên núi.
Mới ra khỏi thôn, đang muốn đi lên núi thì có hai bóng người ở đối diện đi đến. Là một phụ nhân trẻ tuổi và một nha hoàn.
Phụ nhân kia ăn mặc sáng sủa, mặt nhọn nhọn, dung mạo lại xinh đẹp, thoa son, hai tay trống trơn, ung dung bước đi.
Nha hoàn đi theo thì ăn mặc lại rất mộc mạc, áo khoác che không được cổ tay, cổ chân cũng lộ ra một đoạn, một khuôn mặt buồn tẻ hiện lên vẻ khô cằn, trông dáng vẻ như ăn cơm không đủ no. Hai tay xách một cái bọc nặng trĩu, bước đi rất mệt mỏi.
Phụ nhân trẻ tuổi còn vươn tay véo nàng ta: “Chưa ăn cơm à? Đi nhanh một chút đi!”
“Dạ, di nương.” Nha hoàn nức nở nói.
Chớp mắt người đã tiến đến gần. Phụ nhân trẻ tuổi kia nhìn thấy Vu Hàn Châu, bước chân hơi dừng lại, vẻ mặt ngây ngẩn. Ngay sau đó, sự ưu tư phiền muộn không nói được tràn ngập trong đáy mắt, mang theo sự âm trầm và ghen ghét khó nói.
“Này! Ngươi nhìn người kiểu gì thế!” Tú Bình bước lên trước một bước, hất cằm lên, chỉ phụ nhân trẻ tuổi kia nói.
Một phụ nhân nông thôn cũng dám vô lễ với Đại nãi nãi của Trung Dũng Hầu phủ bọn họ?
Phụ nhân trẻ tuổi kia thu hồi tầm mắt, ánh mắt quét qua một lượt trên người Tú Bình. Thấy Tú Bình rõ ràng là một nha hoàn, vậy mà cách ăn mặc trang điểm vậy mà cũng không bủn xỉn, áo khoác màu sắc lịch sự tao nhã, khuôn mặt nhỏ trắng bóc, có sự xinh đẹp đầy đặn không nói ra lời được.
Lại nhìn trên mái tóc đen của nàng ta cắm mấy cây trâm ngọc, tuy trân châu chỉ cỡ chừng hạt gạt, nhưng khí chất toàn thân nhìn là thấy thuận mắt ngay.
Khiến nàng ta mặc đỏ đeo xanh giống như con quạ chỉ biết học vẹt.
Thần sắc ghen ghét dưới đáy mắt phụ nhân càng đậm hơn, còn mang theo mấy phần hâm mộ không nói ra lời được, nàng ta ngước cằm lên, bước đi.
“Ê! Ngươi đứng lại!” Tú Bình tức giận gọi.
Phụ nhân trẻ tuổi ngẩng đầu, bước đi càng nhanh hơn, làm Tú Bình tức giận không thôi, nhấc chân muốn đuổi theo, bị Vu Hàn Châu kéo lại: “Không cần để ý nàng ta, chúng ta đi chơi.”
Chút chuyện nhỏ này, không đáng giá phá hư tâm trạng muốn đi du ngoạn.
Tú Bình lại không nghe theo: “Nàng ta dám dùng ánh mắt kiểu đó nhìn nãi nãi, há có thể tha cho nàng ta sao?” Lại giậm chân nói, “Nếu Đại gia ở đây, sẽ có kế móc mắt nàng ta ra cho được!”
Vu Hàn Châu bật cười: “Sao thế được? Chương ca không phải người hung ác như vậy.”
Tú Bình trố mắt: “Nãi nãi giúp ai nói chuyện thế!”
Vu Hàn Châu cười kéo nàng ta: “Giúp ngươi đó, người không liên quan gì cũng đáng cho ngươi tức giận, đi thôi, chúng ta leo núi.”
Phụ nhân trẻ tuổi kia chỉ vô lễ mà thôi, cũng không làm chuyện gì quá đáng, Vu Hàn Châu không so đo là mấy.
Thấy nàng nói như vậy, đám đám nha hoàn cũng nghe theo.
Tú Bình vẫn tức giận, đi được một đoạn, còn thì thà thì lầm, bỗng nhiên dừng chân, vỗ tay: “Ôi! Nô tỳ nhớ ra rồi! Nô tỳ đã bảo sao nàng ta trông không thuận mắt như vậy, đây không phải cái người, họ gì đó—— là Lưu cô nương sao!”
Nàng ta kéo Tiểu Điệp qua, nói: “Ngươi có nhớ không, lúc này năm ngoái, Đại gia còn bảo ngươi đưa con diều cho nàng ta ấy?”
Tiểu Điệp ngơ ngác, nói: “Ta không nhớ.” Chỉ có duyên gặp qua một lần, còn đã qua một năm rồi, cô nương kia cũng không phải mỹ nhân hiếm thấy là bao, ai có thể nhớ được chứ?
“Là nàng ta.” Lúc này, Thúy Châu lên tiếng nói, “Ta nhớ nàng ta, mặc dù nàng ta chải búi tóc phụ nhân, lại bôi phấn, nhưng mặt mày đó là nàng ta.”
Thúy Châu có ấn tượng có phần sâu sắc với Lưu cô nương. Nàng ta vốn thương hại cô nương này, định giúp đỡ, không ngờ người ta không cần nàng ta giúp, sau khi biết không thể hồi kinh với Hạ Văn Chương thì quay đầu bỏ chạy ngay!
“Nàng ta không phải nên gả cho lão già góa phụ gì đó sao?” Một nha hoàn kinh ngạc nói, “Ta nhớ nàng ta còn nói lão già góa phụ kia thích đánh người, sao nhìn bộ dạng nàng ta lại không hề giống vậy nhỉ?”
Ngược lại giống như làm tiểu thiếp cho nhà có tiền vậy.
“Ai mà biết được chứ!” Tú Bình tức tối nói, “Thứ người không có lương tâm như vậy, nói thế nào đi nữa Đại gia chúng ta đưa con diều cho nàng ta, còn đồng ý giúp nàng ta, tự nàng ta tâm tư bất chính, hôm nay còn dám trừng nãi nãi chúng ta!”
Tiểu điệp đẩy nàng ta một cái: “Ngươi đừng nói lung tung, Đại gia chúng ta lúc nào đưa đồ cho nàng ta chứ, đó là bố thí cho đệ đệ nàng ta, để đệ đệ nàng ta không khóc.”
Bọn họ ríu rít nói chuyện, lại trông có vẻ náo nhiệt, Vu Hàn Châu cũng không quản, một tay đặt lên trên lông mày, đưa mắt nhìn phong cảnh phía xa.
Hạ Văn Chương hôm nay không ngồi xe ngựa, một đường cưỡi ngựa vào kinh.
Vừa vào thành thì dự định nghe ngóng vị trí y quán.
Đến Hồi Xuân Đường, gặp được đại phu, đại phu hỏi hắn: “Có khó chịu gì?”
Hạ Văn Chương nắm chặt tay rồi mới chậm rãi vươn ra, nói: “Đại phu, ngài xem thân thể ta thế nào?”
Đại phu chẩn mạch cho hắn, lông mày nhướng lên: “Ngươi khó chịu ở đâu? Ta chẩn mạch tượng của ngươi, ngoài thận nóng hơi vượng ra thì những chỗ khác cũng không có bệnh gì.”
Nghe đại phu nói thẳng thừng, Hạ Văn Chương hơi mất tự nhiên, ngay sau đó nghĩ đến không có người khác trong y quán, mới thấp giọng nói: “Đại phu, ngài cảm thấy thân thể ta như vậy, có thể sinh hoạt vợ chồng không?”
“Có thể!” Đại phu bất ngờ nói, “Sao vậy, ngươi không làm được chuyện phòng the à?”
Hạ Văn Chương nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, hắn nhéo lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Cũng không phải. Chẳng qua là…”
Câu nói kế tiếp, hắn làm sao cũng không nói ra được.
Hắn cho dù không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng biết rằng hôm đó quá nhanh, không ổn.
Tự tôn nam nhân khiến hắn ngượng mở miệng ra nói.
Nhưng đại phu duyệt vô số người bị bệnh, vừa nhấc mắt đã nhìn ra, hỏi: “Chuyện phòng the có gì không ổn?”
Nam nhân sao, cũng chỉ có mấy cái triệu chứng này thôi.
“Thời gian ngắn ngủi? Hay là không cương được? Đều không phải sao? Vậy c.ởi quần ta xem thử.”
Hạ Văn Chương cả kinh ngửa người ra sau, cái ghế bị hắn làm phát ra một tiếng “Két”, ngay sau đó hắn khoát tay nói: “Không phải, không phải.”
“Vậy là gì?” Đại phu nhíu mày, “Đừng ấp a ấp úng, có triệu chứng gì nói ra đi.”
Phía sau còn có người xếp hàng đấy, làm chậm trễ thời gian.
Mặt Hạ Văn Chương đỏ lên, nói: “Ta là muốn để đại phu xem thử, thân thể ta thế nào, có thể làm chuyện phòng the không.”
“Ta vừa nói rồi, thân thể ngươi rất tốt.” Đại phu nói. Người trẻ tuổi này, dung mạo tuấn tú, vóc người cao ngất, quần áo ăn mặc đều không tục, vừa nhìn là biết ngay công tử nhà phú quý, nuôi dưỡng ăn uống đàng hoàng, thân thể càng khỏe mạnh hơn so với nam tử nhà bình thường, còn muốn thế nào?
Hạ Văn Chương vốn dĩ lo lắng mình quá mức gấp gáp, không nghe lời dặn dò của Thường đại phu, dẫn đến hôm động phòng đó bị thất bại. Thế nên tìm đến đại phu ở Hồi Xuân Đường, muốn bắt mạch để xem thử thân thể thế nào.
Vị đại phu Hồi Xuân Đường này nói thân thể hắn không có vấn đề, đó hẳn là không có vấn đề.
Trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn mấy phần.
Vốn dĩ hắn cho dù không biết y thuật, nhưng hắn hiểu rõ thân thể mình, hắn cảm thấy mình rất khỏe. Lại nói, kém một tháng nửa tháng thì có thể có gì đáng ngại?
“Khụ, là ta có một người bằng hữu.” Hắn nói rất nhanh, “Nếu ta không có chuyện gì thì cũng không nhọc đại phu bận tâm. Ta chỉ muốn giúp người bạn kia hỏi thử, hắn với thê tử lúc làm chuyện phòng the… thời gian hơi ngắn ngủn, không biết là vì nguyên do gì?”
Đại phu nhìn nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát, vuốt râu, hỏi: “Vị bằng hữu kia của ngươi bao nhiêu tuổi?”
Nàng không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ như vậy. Vốn dĩ nàng cảm thấy đây hẳn cũng là tình huống bình thường, bởi vì nàng nhìn thấy rất nhiều tình tiết trong ngôn tình đều như vậy.
Nhưng Hạ Văn Chương nói như vậy, cũng không phải là không có lý. Dẫu sao, những lý thuyết kia đều là nàng xem trong đó, không chắc chính xác hoàn toàn.
Vì vậy nàng ôm lấy hắn nói: “Chúng ta đợi một chút nữa đi.”
Vẫn là tuân theo lời dặn của đại phu đi, tuân theo lời dặn của đại phu sẽ không có sai lầm nữa.
Hạ Văn Chương không lên tiếng, chỉ vươn tay ôm chặt nàng, dùng sức siết vào trong lồng ngực. Nắm chặt gáy nàng, ép nàng trên hõm vai, không để cho nàng nhìn thấy biểu cảm của mình.
Vu Hàn Châu cảm thấy có lẽ hắn đang suy sụp, không cưỡng ép dỗ dành hắn, chỉ yên lặng nằm trong lòng hắn.
Một lúc lâu sau, Hạ Văn Chương hòa hoãn lại mấy phần, buông nàng ra nói: “Gọi người bưng nước vào lau chùi nhé?”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu.
Hạ Văn Chương khoác xiêm áo vào, cất giọng gọi ra ngoài: “Người đâu!”
Người đi vào là Tú Bình.
Nghe thấy Hạ Văn Chương cần nước, “Dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau đã bưng nước ấm đi vào, hỏi: “Trong phòng có chỗ nào bẩn không? Nô tỳ thu dọn.”
“Đặt nước xuống, đi ra ngoài đi.” Hạ Văn Chương từ chối nói.
Tú Bình có chút không nghĩ ra, nhưng nàng ta có thói quen nghe theo sự dặn dò của chủ tử, buông chậu nước xuống rồi đi ra ngoài: “Đại gia có dặn dò gì lại gọi nô tỳ.”
Sau khi ra ngoài, nàng ta rón rén đóng cửa lại. Đứng ở dưới mái hiên, gãi đầu, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Bỗng dưng, một suy nghĩ từ nơi sâu trong đầu óc nàng ta hiện lên.
“Không, không thể nào!” Nàng ta vỗ mặt, dùng sức lắc đầu, bụm mặt chạy ra.
Chẳng qua là, sự nghi ngờ đã chậm rãi cắm rễ trong đầu.
“Thúy Châu tỷ tỷ.” Đến trong phòng của đầy tớ, Tú Bình mè nheo đến sau lưng Thúy Châu, thấp giọng nói: “Vừa rồi Đại gia cần nước.”
Thúy Châu đang đóng đế giày, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu: “Cần nước gì?”
“Chính là cần nước đó!” Tú Bình nói, ép giọng nói xuống nhỏ hơn, “Muội bưng nước vào, Đại gia lại không nói chỗ nào cần thu đọn, chỉ bảo muội đi ra!”
Thúy Châu trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu ý. Lại đóng hai mũi kim, động tác bỗng dưng dừng lại, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Cần nước?!”
“Ừ!” Tú Bình dùng sức gật đầu, hai mắt mở tròn, “Thúy Châu tỷ tỷ, có phải là… Ý đó không?”
Thúy Châu cau mày: “Không thể nào chứ?”
Trước đó Thường đại phu đã nói, sớm nhất cũng phải chờ đến lúc đầu mùa xuân.
Nhưng nàng ta lại không xác định được, bởi vì bây giờ cách mùa xuân cũng chưa đến một tháng. Hẳn là nói, cũng không kém một tháng hai tháng. Đại gia nếu không nhịn được…
Lúc này mặt của Thúy Châu cũng đỏ lên. Nàng ta có khôn khéo giỏi giang đếu đâu cũng vẫn là một hoàng hoa cô nương.
“Trước đừng làm lộ ra.” Cuối cùng, Thúy Châu nhịn sự đỏ mặt, dặn dò Tú Bình nói: “Có lẽ là chúng ta nghĩ lầm, nếu để lộ ra một chút nào, khiến Đại gia và Đại nãi nãi khó xử, thế thì không tốt.”
Tú Bình gật đầu liên tục: “Muội không nói với ai hết.”
Hai ngày tiếp theo, Thúy Châu ở bên cạnh âm thầm quan sát hai vị chủ tử, không phát hiện có chuyện khác thường gì, hai người vẫn chung sống bình thường như trước đây, cũng không có sự ân ái vô cùng sau khi viên phòng.
Hơn nữa, cũng không cần lấy nước nữa.
“Chuyện hôm đó là chúng ta đã nghĩ nhầm rồi.” Lúc không có ai, Thúy Châu gọi Tú Bình dặn dò, “Sau này không được nhắc lại nữa.”
Nếu đã thật sự động phòng rồi thì đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ của cặp vợ chồng son, hẳn phải đêm đêm cần nước. Nhưng Đại gia và Đại nãi nãi lại không có, Thúy Châu căn cứ vào điều này để đoán rằng hôm đó là hiểu lầm.
Tú Bình hơi ngượng ngùng, gật đầu liên tục: “Muội biết.”
Một ngày này, Hạ Văn Chương nhận được thư, nói với Vu Hàn Châu: “Ta có chuyện phải về kinh một chuyến. Không phải chuyện gì khẩn cấp, khoảng chừng giờ ngọ có thể quay về.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu, cũng không hỏi hắn là chuyện gì, “Chàng đi đi, lát nữa ta định ra ngoài đi chơi với đám Tú Bình.”
Hạ Văn Chương kéo nàng vào, vuốt ve tóc mai nàng, dặn dò: “Sau khi ra ngoài, cẩn thận chút, đừng để gió thổi lạnh.”
“Chàng cũng vậy.” Vu Hàn Châu nói.
Đám nha hoàn đứng một bên nhìn thấy, lặng lẽ bĩu môi. Tình cảm của Đại gia và Đại nãi nãi tốt, phần nhiều thời gian bọn họ đều sẽ thấy hâm mộ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy chán ghét, ví dụ như lúc này, chẳng qua chỉ xa cách nửa ngày thôi, mà cũng phải nói nhiều lời như vậy.
Cuối cùng lại vuốt ve tóc Vu Hàn Châu chút, Hạ Văn Chương mới khoác áo bào lên, sải bước đi ra ngoài.
Vu Hàn Châu đổi nam trang, mang theo đám người Tú Bình đi ra ngoài hóng gió.
Ở biệt trang tốt ở điểm này. Muốn làm gì, hoàn toàn sẽ không có ai quản, cũng sẽ không có ai nói gì —— bởi vì người khác đều không biết thân phận của bọn họ.
Tuy hàng năm Hạ Văn Chương đều đến đây ở, nhưng nông dân ở phụ cận đây chỉ biết hắn là công tử nhà phú quý ở trong kinh đến, thân phận cụ thể là gì lại không biết được.
Vu Hàn Châu lại hiếm khi ăn mặc như nữ tử lộ diện, người khác còn coi nàng là đệ đệ của Hạ Văn Chương, vì vậy càng sẽ không nói cái gì.
Nàng mang theo đám người Tú Bình đi ra ngoài chơi, gặp phải gương mặt nào thấy quen thì sẽ chào hỏi.
“Ngưu Oa ra ngoài gánh nước à?”
“Thạch Đầu cao hơn rồi.”
“Tiểu Lâm ca cưới vợ chưa?”
Gió mát se lạnh lướt qua khuôn mặt, Vu Hàn Châu chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, một chút cũng không thấy lạnh. Hỏi đám nha hoàn đi theo, thấy bọn họ cũng đều nói không lạnh thì định leo lên núi.
Mới ra khỏi thôn, đang muốn đi lên núi thì có hai bóng người ở đối diện đi đến. Là một phụ nhân trẻ tuổi và một nha hoàn.
Phụ nhân kia ăn mặc sáng sủa, mặt nhọn nhọn, dung mạo lại xinh đẹp, thoa son, hai tay trống trơn, ung dung bước đi.
Nha hoàn đi theo thì ăn mặc lại rất mộc mạc, áo khoác che không được cổ tay, cổ chân cũng lộ ra một đoạn, một khuôn mặt buồn tẻ hiện lên vẻ khô cằn, trông dáng vẻ như ăn cơm không đủ no. Hai tay xách một cái bọc nặng trĩu, bước đi rất mệt mỏi.
Phụ nhân trẻ tuổi còn vươn tay véo nàng ta: “Chưa ăn cơm à? Đi nhanh một chút đi!”
“Dạ, di nương.” Nha hoàn nức nở nói.
Chớp mắt người đã tiến đến gần. Phụ nhân trẻ tuổi kia nhìn thấy Vu Hàn Châu, bước chân hơi dừng lại, vẻ mặt ngây ngẩn. Ngay sau đó, sự ưu tư phiền muộn không nói được tràn ngập trong đáy mắt, mang theo sự âm trầm và ghen ghét khó nói.
“Này! Ngươi nhìn người kiểu gì thế!” Tú Bình bước lên trước một bước, hất cằm lên, chỉ phụ nhân trẻ tuổi kia nói.
Một phụ nhân nông thôn cũng dám vô lễ với Đại nãi nãi của Trung Dũng Hầu phủ bọn họ?
Phụ nhân trẻ tuổi kia thu hồi tầm mắt, ánh mắt quét qua một lượt trên người Tú Bình. Thấy Tú Bình rõ ràng là một nha hoàn, vậy mà cách ăn mặc trang điểm vậy mà cũng không bủn xỉn, áo khoác màu sắc lịch sự tao nhã, khuôn mặt nhỏ trắng bóc, có sự xinh đẹp đầy đặn không nói ra lời được.
Lại nhìn trên mái tóc đen của nàng ta cắm mấy cây trâm ngọc, tuy trân châu chỉ cỡ chừng hạt gạt, nhưng khí chất toàn thân nhìn là thấy thuận mắt ngay.
Khiến nàng ta mặc đỏ đeo xanh giống như con quạ chỉ biết học vẹt.
Thần sắc ghen ghét dưới đáy mắt phụ nhân càng đậm hơn, còn mang theo mấy phần hâm mộ không nói ra lời được, nàng ta ngước cằm lên, bước đi.
“Ê! Ngươi đứng lại!” Tú Bình tức giận gọi.
Phụ nhân trẻ tuổi ngẩng đầu, bước đi càng nhanh hơn, làm Tú Bình tức giận không thôi, nhấc chân muốn đuổi theo, bị Vu Hàn Châu kéo lại: “Không cần để ý nàng ta, chúng ta đi chơi.”
Chút chuyện nhỏ này, không đáng giá phá hư tâm trạng muốn đi du ngoạn.
Tú Bình lại không nghe theo: “Nàng ta dám dùng ánh mắt kiểu đó nhìn nãi nãi, há có thể tha cho nàng ta sao?” Lại giậm chân nói, “Nếu Đại gia ở đây, sẽ có kế móc mắt nàng ta ra cho được!”
Vu Hàn Châu bật cười: “Sao thế được? Chương ca không phải người hung ác như vậy.”
Tú Bình trố mắt: “Nãi nãi giúp ai nói chuyện thế!”
Vu Hàn Châu cười kéo nàng ta: “Giúp ngươi đó, người không liên quan gì cũng đáng cho ngươi tức giận, đi thôi, chúng ta leo núi.”
Phụ nhân trẻ tuổi kia chỉ vô lễ mà thôi, cũng không làm chuyện gì quá đáng, Vu Hàn Châu không so đo là mấy.
Thấy nàng nói như vậy, đám đám nha hoàn cũng nghe theo.
Tú Bình vẫn tức giận, đi được một đoạn, còn thì thà thì lầm, bỗng nhiên dừng chân, vỗ tay: “Ôi! Nô tỳ nhớ ra rồi! Nô tỳ đã bảo sao nàng ta trông không thuận mắt như vậy, đây không phải cái người, họ gì đó—— là Lưu cô nương sao!”
Nàng ta kéo Tiểu Điệp qua, nói: “Ngươi có nhớ không, lúc này năm ngoái, Đại gia còn bảo ngươi đưa con diều cho nàng ta ấy?”
Tiểu Điệp ngơ ngác, nói: “Ta không nhớ.” Chỉ có duyên gặp qua một lần, còn đã qua một năm rồi, cô nương kia cũng không phải mỹ nhân hiếm thấy là bao, ai có thể nhớ được chứ?
“Là nàng ta.” Lúc này, Thúy Châu lên tiếng nói, “Ta nhớ nàng ta, mặc dù nàng ta chải búi tóc phụ nhân, lại bôi phấn, nhưng mặt mày đó là nàng ta.”
Thúy Châu có ấn tượng có phần sâu sắc với Lưu cô nương. Nàng ta vốn thương hại cô nương này, định giúp đỡ, không ngờ người ta không cần nàng ta giúp, sau khi biết không thể hồi kinh với Hạ Văn Chương thì quay đầu bỏ chạy ngay!
“Nàng ta không phải nên gả cho lão già góa phụ gì đó sao?” Một nha hoàn kinh ngạc nói, “Ta nhớ nàng ta còn nói lão già góa phụ kia thích đánh người, sao nhìn bộ dạng nàng ta lại không hề giống vậy nhỉ?”
Ngược lại giống như làm tiểu thiếp cho nhà có tiền vậy.
“Ai mà biết được chứ!” Tú Bình tức tối nói, “Thứ người không có lương tâm như vậy, nói thế nào đi nữa Đại gia chúng ta đưa con diều cho nàng ta, còn đồng ý giúp nàng ta, tự nàng ta tâm tư bất chính, hôm nay còn dám trừng nãi nãi chúng ta!”
Tiểu điệp đẩy nàng ta một cái: “Ngươi đừng nói lung tung, Đại gia chúng ta lúc nào đưa đồ cho nàng ta chứ, đó là bố thí cho đệ đệ nàng ta, để đệ đệ nàng ta không khóc.”
Bọn họ ríu rít nói chuyện, lại trông có vẻ náo nhiệt, Vu Hàn Châu cũng không quản, một tay đặt lên trên lông mày, đưa mắt nhìn phong cảnh phía xa.
Hạ Văn Chương hôm nay không ngồi xe ngựa, một đường cưỡi ngựa vào kinh.
Vừa vào thành thì dự định nghe ngóng vị trí y quán.
Đến Hồi Xuân Đường, gặp được đại phu, đại phu hỏi hắn: “Có khó chịu gì?”
Hạ Văn Chương nắm chặt tay rồi mới chậm rãi vươn ra, nói: “Đại phu, ngài xem thân thể ta thế nào?”
Đại phu chẩn mạch cho hắn, lông mày nhướng lên: “Ngươi khó chịu ở đâu? Ta chẩn mạch tượng của ngươi, ngoài thận nóng hơi vượng ra thì những chỗ khác cũng không có bệnh gì.”
Nghe đại phu nói thẳng thừng, Hạ Văn Chương hơi mất tự nhiên, ngay sau đó nghĩ đến không có người khác trong y quán, mới thấp giọng nói: “Đại phu, ngài cảm thấy thân thể ta như vậy, có thể sinh hoạt vợ chồng không?”
“Có thể!” Đại phu bất ngờ nói, “Sao vậy, ngươi không làm được chuyện phòng the à?”
Hạ Văn Chương nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, hắn nhéo lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Cũng không phải. Chẳng qua là…”
Câu nói kế tiếp, hắn làm sao cũng không nói ra được.
Hắn cho dù không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng biết rằng hôm đó quá nhanh, không ổn.
Tự tôn nam nhân khiến hắn ngượng mở miệng ra nói.
Nhưng đại phu duyệt vô số người bị bệnh, vừa nhấc mắt đã nhìn ra, hỏi: “Chuyện phòng the có gì không ổn?”
Nam nhân sao, cũng chỉ có mấy cái triệu chứng này thôi.
“Thời gian ngắn ngủi? Hay là không cương được? Đều không phải sao? Vậy c.ởi quần ta xem thử.”
Hạ Văn Chương cả kinh ngửa người ra sau, cái ghế bị hắn làm phát ra một tiếng “Két”, ngay sau đó hắn khoát tay nói: “Không phải, không phải.”
“Vậy là gì?” Đại phu nhíu mày, “Đừng ấp a ấp úng, có triệu chứng gì nói ra đi.”
Phía sau còn có người xếp hàng đấy, làm chậm trễ thời gian.
Mặt Hạ Văn Chương đỏ lên, nói: “Ta là muốn để đại phu xem thử, thân thể ta thế nào, có thể làm chuyện phòng the không.”
“Ta vừa nói rồi, thân thể ngươi rất tốt.” Đại phu nói. Người trẻ tuổi này, dung mạo tuấn tú, vóc người cao ngất, quần áo ăn mặc đều không tục, vừa nhìn là biết ngay công tử nhà phú quý, nuôi dưỡng ăn uống đàng hoàng, thân thể càng khỏe mạnh hơn so với nam tử nhà bình thường, còn muốn thế nào?
Hạ Văn Chương vốn dĩ lo lắng mình quá mức gấp gáp, không nghe lời dặn dò của Thường đại phu, dẫn đến hôm động phòng đó bị thất bại. Thế nên tìm đến đại phu ở Hồi Xuân Đường, muốn bắt mạch để xem thử thân thể thế nào.
Vị đại phu Hồi Xuân Đường này nói thân thể hắn không có vấn đề, đó hẳn là không có vấn đề.
Trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn mấy phần.
Vốn dĩ hắn cho dù không biết y thuật, nhưng hắn hiểu rõ thân thể mình, hắn cảm thấy mình rất khỏe. Lại nói, kém một tháng nửa tháng thì có thể có gì đáng ngại?
“Khụ, là ta có một người bằng hữu.” Hắn nói rất nhanh, “Nếu ta không có chuyện gì thì cũng không nhọc đại phu bận tâm. Ta chỉ muốn giúp người bạn kia hỏi thử, hắn với thê tử lúc làm chuyện phòng the… thời gian hơi ngắn ngủn, không biết là vì nguyên do gì?”
Đại phu nhìn nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát, vuốt râu, hỏi: “Vị bằng hữu kia của ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.