Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính
Chương 125
Ngũ Đóa Ma Cô
16/06/2024
Hầu gia ngủ ở thư phòng mấy ngày.
Mấy ngày này, mỗi lần ông nhìn thấy Đại nhi tử là vẻ mặt sẽ không tốt cho lắm. Không phải cảm thấy Đại nhi tử tố cáo mà là để ý chuyện ngày hôm đó Đại nhi tử thế mà không nhắc nhở ông!
Tự bản thân ông nhất thời cân nhắc không chu toàn, không nghĩ rằng tăng thêm bạc khen thưởng sẽ bị lộ tẩy, lẽ nào Đại nhi tử người ngoài cuộc cũng không ngờ rằng sao? Hắn luôn luôn cẩn thận thông minh!
Đáng giận thay hắn lại không nhắc nhở ông, khiến ông lộ tẩy trước mặt phu nhân, bị đuổi ra ngủ ở thư phòng!
“Chương Nhi, qua đây với ta.” Một ngày, Hầu gia dỗ phu nhân không có kết quả, gọi Đại nhi tử vào thư phòng.
Hạ Văn Chương vâng lời đi theo. Vào trong thư phòng, hắn hỏi: “Phụ thân gọi con trai tới, không biết có gì dặn dò ạ?”
Hầu gia không che giấu, nói thẳng: “Mẫu thân con phát hiện chuyện ta giấu vốn riêng, theo con thấy làm thế nào để nàng đừng tức giận nữa?”
“Con không biết.” Hạ Văn Chương thành thật nói.
Hầu gia ngẩn ra, trừng mắt: “Con lo suy nghĩ thử xem!” Còn nói, “Nếu con chọc An thị tức giận, con sẽ dỗ dành nó thế nào?”
“Con sẽ không giấu vốn riêng.” Hạ Văn Chương càng thêm thành thật nói, “Nàng sẽ không bởi vì chuyện này tức giận con.”
Hầu gia lúc này đau đầu muốn chết, cảm thấy Đạo nhi tử quả là không hề tri kỉ chút nào, vỗ bàn, nói: “Mẫu thân con vì sao tức giận, làm thế nào mới có thể bớt giận, chung quy con hẳn nên biết rõ mấy phần chứ?”
“Con không biết.” Hạ Văn Chương vẫn lắc đầu, “Tâm tư mẫu thân, người bình thường khó mà mò ra được sâu cạn thế nào, trước kia con luôn không dám chọc giận người.”
Đây rõ là đùn đẩy, hỏi gì cũng không biết.
Hầu gia trợn mắt nhìn hắn một lúc, quả thực không muốn nhìn thấy hắn nữa, xua tay nói: “Đi ra ngoài đi!”
“Vâng ạ.” Hạ Văn Chương chắp tay, muốn cáo lui. Xoay người đi được mấy bước, lại quay đầu lại, nói: “Nếu mẫu thân muốn dỗ cho mẫu thân giãn mặt ra thì không ngại tốn tâm tư tặng chút quà cho người đi ạ?”
“Ta nào có tiền dư đó chứ?” Hầu gia trừng hắn. Từ sau khi bị phát hiện, ông đã nộp lên hết tất cả những tiền riêng cất giấu những năm này của mình.
Khóe miệng Hạ Văn Chương lộ ra chút ý cười, nói: “Có bao nhiêu bạc, làm được bao nhiêu chuyện, phụ thân ngay cả cái này cũng nôn nóng mà quên mất sao?”
Ánh mắt Hầu gia sáng lên.
Qua mấy ngày, Hầu gia mua một hộp phấn, lấy lòng nâng đến cho Hầu phu nhân: “Nàng bớt giận.”
“Không phải nói tiền riêng đã nộp lên hết rồi sao? Lại từ đâu tới đây?” Hầu phu nhân liếc ông một cái, không nhận.
Hầu gia nói: “Đúng vậy, đã nộp hết rồi. Đây là hỏi mượn của Chương Nhi —— “
Lời còn chưa dứt, đã bị Hầu phu nhân nhéo đánh: “Chàng còn hỏi mượn của con trai? Chưa đủ mất mặt sao? Làm cha già mà hỏi mượn bạc con trai đi mua son phấn? Chàng càng sống càng thụt lùi à?”
Ái thê đánh người vẫn mạnh mẽ như thường, Hầu gia đợi sức lực bà yếu đi mấy phần, mới ôm bà lại: “Đừng tức giận, ta cũng không giấu nữa.”
“Hừ, quỷ cũng không thèm tin chàng!” Hầu phu nhân nện vào ngực ông.
Đôi phu thê già cãi nhau ầm ĩ không ảnh hưởng cái gì. Tóm lại coi như Hầu gia giấu vốn riêng cũng không làm bậy gi, Hầu phu nhân ầm ĩ với ông một trận là thôi.
Lại nói sau khi An phu nhân nhận được sách mới ra, cũng cũng không mở ra nhìn ra ngay, mà có một ngày bỗng nhớ đến mới lật ra.
Bà ấy không phải người say mê sách của Trường Thanh công tử, cũng không thích xem mấy thứ suy nghĩ bậy nghĩ bạ này, bà ấy chỉ giúp đỡ con gái mà thôi, nên mới mỗi lần đều mua về một bộ.
Lúc này lật ra xem, phát hiện mình lại không ở trên bảng khen thưởng? Tức giận đến mức lông mày dựng ngực: “Vô sỉ!”
An Tri Nhan vô sỉ, bà đã bị chen xuống rồi thế mà cũng không đến nói cho bà một tiếng!
Trong mắt còn có người nương này hay không?
Tức thì tức, An phu nhân lại lấy ra ba ngàn lượng bạ, sai người đưa đến.
Bà không đọc thì không đọc nhưng bảng khen thưởng vẫn phải lên.
Lúc phần khen thưởng này đưa đến trong tay Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu, nhìn số tiền, đều vô cùng nhức đầu.
Bây giờ người trên bảng, theo thứ tự là Trưởng công chúa, Hầu gia, Hầu phu nhân. Bây giờ An phu nhân muốn lên bảng, thì phải chen xuống dưới một người.
Nhưng nhìn thái độ Hầu gia khen thưởng lần trước, ông nhất định phải cùng tiến lùi với Hầu phu nhân. Nếu Hầu phu nhân bị chen xuống, Hầu gia chắc chắn không bằng lòng, sẽ muốn đập tiền tiếp.
Cứ như vậy, người bị chen xuống chính là Trưởng công chúa điện hạ. Vị đó cũng không người dễ chọc, ắt sẽ tăng thêm.
“Hay là, chúng ta gia tăng thêm hai vị trí?” Vu Hàn Châu đề nghị.
Hạ Văn Chương lúc này cũng cảm thấy vị trí quá ít. Hắn hơi nhức đầu xoa xoa giữa lông mày, nói: “Ta muốn bỏ đi bảng khen thưởng này.”
Hắn thà rằng không muốn những bạc khen thưởng này.
Dù sao bây giờ hắn cũng không thiếu chút bạc này, hoa hồng bên phía Lục Tuyết Dung cuồn cuộn không ngừng chảy vào, bên phía cửa hàng thợ mộc cũng vậy. Cộng thêm thoại bản bán đến các châu phủ, tiền nhuận bút cũng trở nên nhiều hơn. Bạc khen thưởng của các trưởng bối dĩ nhiên không ít, nhưng cũng không bằng.
Mà ngược lại sự phiền phức của những khen thưởng này mang đến khiến Hạ Văn Chương có phần không tránh kịp.
“Chúng ta không thể bỏ đi.” Vu Hàn Châu chống cằm, nhắc nhở hắn một câu. “Tăng thêm hai vị trí đi.”
Hạ Văn Chương gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”
Về phần tăng thêm vị trí sẽ bị mắng? Mắng thì mắng thôi! Không nói những người khen thưởng là trưởng bối của hắn, cho dù người xa lạ, đập nhiều bạc như vậy, lẽ nào không xứng có tên sao?
Vì vậy, năm tên trên bảng là:
Nương ngươi, số tiền là sáu ngàn lượng.
Đoạn Trường Nhân, số tiền là ba sáu sáu sáu.
Thiên Hạ Giai Dung Nhân, số tiền là ba ngàn hai trăm lượng.
Vĩ Vĩ Vĩ Trượng Phu, số tiền là ba ngàn lượng.
Sơn Trung Tiên, số tiền là hai ngàn hai trăm lượng.
Dĩ nhiên, Hạ Văn Chương không hề viết cụ thể số tiền lên đó, chỉ là lúc đáp tạ cộng thêm hai tên.
Sau khi sách mới ra mắt, quả nhiên hắn bị mắng.
“Không biết thu bao nhiêu bạc, vậy mà lại tăng thêm hai vị trí!”
“Trong mắt chỉ có tiền!”
“Dung tục! Người này hành văn xuất chúng, vì sao tâm tính dung tục như thế?”
Lúc nhìn thấy trang bìa trong, hắn bị mắng ghê gớm. Đợi nhìn thấy nội dung trong sách, càng bị mắng đến mức như xối máu chó lên đầu!
“Hắn thật là trong mắt chỉ có tiền!”
“Cũng không biết những thương nhân này cho hắn bao nhiêu bạc đây?”
“Phi! Ta nữa cũng không đọc sách của người đầy hơi tiền nữa!”
Có người ném sách đi, nhổ một ngụm nước bọt, triệt để vứt bỏ.
Nhưng mà càng có nhiều người vọt đến hai cửa hàng đã nhắc đến trong sách, một nơi bán xiêm áo, một nơi bán trang sức.
Cảnh hai cửa hàng này được nhắc đến trong sách trông cũng vô cùng qua loa lấy lệ, một chỗ trong đó viết: “Thiếu niên cúi đầu nhìn quần áo rách rưới trên người mình, lại nhìn sự gọn gàng của những người khác, hắn sờ thử túi tiền, tức thì ưỡn ngực ngẩng đầu, rảo bước đi vào cửa hàng vải xx.”
Một chỗ khác viết: “Thiếu niên nhìn thấy cặp phu thê chưa cưới vô cùng ân ái, trong lòng hâm mộ không thôi. Hắn nghĩ, sau này hắn có người mình thích, cũng phải tiêu tiền mua châu báu cho nàng. Tay sờ thử túi tiền, hắn nghĩ qua nghĩ lại, bây giờ có thể mua trước, tích trữ, đợi đến lúc có người thích thì có thể tặng thẳng nàng luôn. Tức thì ưỡn ngực ngẩng đầu, sải bước đi vào cửa hàng bạc xx.”
Chuyện này là vì không ít thương nhân nhận được sự gợi ý của cửa hàng điển tâm, cửa hàng thợ mộc, lại nhìn thấy thứ dính đến tên Trường Thanh công tử đều bán tốt, nên nảy lên ý niệm. Rối rít viết thư cho hắn, mời hắn tuyên truyền làm ăn của nhà mình.
Hạ Văn Chương nghĩ, có tiền sao lại không kiếm, bèn đồng ý hai cửa hàng trong đó, định thử xem sao.
Không thể thoắt cái đều đồng ý được, bị mắng thì không nói, hiệu quả cũng không tốt.
Một ngày, hắn dắt Vu Hàn Châu ra ngoài uống trà, ở trong trà lâu nghe được rất nhiều người mắng hắn.
“Phi! Vốn cho rằng hắn là thư sinh buồn bực không đắc chí, không ngờ rằng hắn hèn nhát như thế, sa vào đầy mùi hôi thối, ta sẽ không đọc một quyển sách nào của hắn nữa!”
“Đúng vậy! Còn tăng thêm vị trí trong bảng khen thưởng, lời văn của loại hèn nhát viết không đáng để đọc!”
“Quyển sách này hắn viết đều là thứ gì chứ? Sớm đã không còn linh khí như trước nữa, căn bản là để lừa gạt tiền thôi!”
“Đáng hận người tầm thường nhìn không thấu được, mù quáng theo đuổi tán tụng, thật khiến người đau lòng!”
Nghe rất nhiều lời “Vô cùng đau lòng”, Hạ Văn Chương cụp mắt uống trà, một chút gợn sóng trên mặt cũng không có.
Vu Hàn Châu không nhận ra tâm trạng hắn dao động, nhưng vẫn đặt tay lên tay hắn, ân cần nói: “Còn ổn chứ?”
Hạ Văn Chương ngẩng đầu lên, bờ môi hiện lên chút ý cười nói: “Có gì không ổn?”
Vì sao không ổn? Người say mê sách của hắn càng ngày càng nhiều, tiền kiếm được cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ các châu phủ đếu có người đang đọc đồ hắn viết, hắn hài lòng cực kỳ!
Vu Hàn Châu thấy hắn quả thật không để ý, thở phào, cũng cười nói: “Chàng không bị ảnh hưởng thì tốt, bọn ta đều đang đợi chàng kiếm tiền nuôi dưỡng đấy.”
Sỡ dĩ nàng nói “Bọn ta”, là gọp Thường Thanh thư cục tính vào.
“Lát nữa chúng ta đến Thường Thanh thư cục xem chút.” Hạ Văn Chương nói ngay.
Hai người uống trà xong thì đi đến Thường Thanh thư cục.
Trần chưởng quỹ từ xa nhìn thấy hai vị chủ tử, vội vàng tiến lên hành lễ: “Ông chủ.”
“Ở bên ngoài không cần đa lễ.” Hạ Văn Chương khoát tay, nhìn vào trong, hỏi: “Gần đây tình hình như thế nào?”
Trần chưởng quỹ mười ngày sẽ đến chỗ hắn báo cáo một lần, vốn dĩ cũng đến thời điểm báo cáo, nói: “Tất cả đều tốt.” Tỉ mỉ báo cáo lại từng chút.
Sau đó lại nói: “Chỉ là gần đây không chỉ con em nhà nghèo đến đọc sách, bởi vì bầu không khí Thường Thanh thư cục yên tĩnh, rất nhiều người gia cảnh không bần hàn cũng đến.”
Nói tới đây, Trần chưởng quỹ gãi đầu, có phần luống cuống.
Quy củ ban đầu định là, chỉ có người trong nhà bần hàn mới có thể đến đây đọc sách. Phải đăng ký tên họ, địa chỉ, quê quán, sau đó có hai người đứng ra bảo đảm, chứng minh tin tức chân thực, sau đó sẽ phát một thẻ bài bằng trúc.
Người giữ thẻ bài, có thể tới đây đọc sách. Giấy và bút mực các loại, tất cả không thu phí, có thể tùy ý lấy dùng, chỉ là không thể mang đi.
Người không có thẻ bài trúc cũng có thể tiến vào, nhưng chỉ có thể xem đọc, không thể sử dụng giấy và bút mực các loại, cũng không được mượn sách về.
“Chỗ trong thư cục chúng ta vẫn là không đủ.” Trần quản sự nói.
Người đến đọc sách nhiều, rõ ràng không đủ chỗ. Thường xuyên có người giữ thẻ bài trúc không vào được vì bên trong ngồi đầy người.
Nhưng trước kia không hề nói, người nào không thể tiến vào, người nào ưu tiên vào. Xảy ra tình hình như vậy, Trần chưởng quỹ thì có chút bó tay không biết làm sao.
“Để ta về viết điều lệ.” Hạ Văn Chương trầm ngâm chốc lát, nói.
Thấy ông chủ không hề hốt hoảng, Trần quản sự lập tức thấy yên tâm mấy phần, chắp tay nói: “Cung tiễn ông chủ.”
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu trở về phủ.
Vào Trường Thanh viện, Hạ Văn Chương đi thẳng đến thư phòng, bắt đầu viết ra điều lệ.
Ban đầu hắn lập nên Thường Thanh thư cục, chỉ là vì tạo phúc cho con em bần hàn, tranh thủ thanh danh cho mình và Châu Châu. Tình hình hôm nay có chút khác với tưởng tượng ban đầu của hắn.
Nhưng, cũng không phải chuyện xấu.
Hắn nhắc bút viết điều lệ, điều thứ nhất chính là, mở rộng thư cục.
Nếu hàng xóm chịu cắt nhường, thì sẽ mua cửa hàng mặt tiền ngay. Nếu không chịu, thì xây dựng chi nhánh.
Đọc sách không phải chuyện xấu, nhiều người đọc sách, có thể dân giàu nước mạnh, phải nên khích lệ.
Điều lệ thứ hai chính là, thu lệ phí.
Người đọc sách gia cảnh không bần hàn muốn đến thì cũng được, nhưng mỗi tháng phải đóng phí đọc sách và phí hao tổn giấy bút năm lượng bạc.
Mấy ngày này, mỗi lần ông nhìn thấy Đại nhi tử là vẻ mặt sẽ không tốt cho lắm. Không phải cảm thấy Đại nhi tử tố cáo mà là để ý chuyện ngày hôm đó Đại nhi tử thế mà không nhắc nhở ông!
Tự bản thân ông nhất thời cân nhắc không chu toàn, không nghĩ rằng tăng thêm bạc khen thưởng sẽ bị lộ tẩy, lẽ nào Đại nhi tử người ngoài cuộc cũng không ngờ rằng sao? Hắn luôn luôn cẩn thận thông minh!
Đáng giận thay hắn lại không nhắc nhở ông, khiến ông lộ tẩy trước mặt phu nhân, bị đuổi ra ngủ ở thư phòng!
“Chương Nhi, qua đây với ta.” Một ngày, Hầu gia dỗ phu nhân không có kết quả, gọi Đại nhi tử vào thư phòng.
Hạ Văn Chương vâng lời đi theo. Vào trong thư phòng, hắn hỏi: “Phụ thân gọi con trai tới, không biết có gì dặn dò ạ?”
Hầu gia không che giấu, nói thẳng: “Mẫu thân con phát hiện chuyện ta giấu vốn riêng, theo con thấy làm thế nào để nàng đừng tức giận nữa?”
“Con không biết.” Hạ Văn Chương thành thật nói.
Hầu gia ngẩn ra, trừng mắt: “Con lo suy nghĩ thử xem!” Còn nói, “Nếu con chọc An thị tức giận, con sẽ dỗ dành nó thế nào?”
“Con sẽ không giấu vốn riêng.” Hạ Văn Chương càng thêm thành thật nói, “Nàng sẽ không bởi vì chuyện này tức giận con.”
Hầu gia lúc này đau đầu muốn chết, cảm thấy Đạo nhi tử quả là không hề tri kỉ chút nào, vỗ bàn, nói: “Mẫu thân con vì sao tức giận, làm thế nào mới có thể bớt giận, chung quy con hẳn nên biết rõ mấy phần chứ?”
“Con không biết.” Hạ Văn Chương vẫn lắc đầu, “Tâm tư mẫu thân, người bình thường khó mà mò ra được sâu cạn thế nào, trước kia con luôn không dám chọc giận người.”
Đây rõ là đùn đẩy, hỏi gì cũng không biết.
Hầu gia trợn mắt nhìn hắn một lúc, quả thực không muốn nhìn thấy hắn nữa, xua tay nói: “Đi ra ngoài đi!”
“Vâng ạ.” Hạ Văn Chương chắp tay, muốn cáo lui. Xoay người đi được mấy bước, lại quay đầu lại, nói: “Nếu mẫu thân muốn dỗ cho mẫu thân giãn mặt ra thì không ngại tốn tâm tư tặng chút quà cho người đi ạ?”
“Ta nào có tiền dư đó chứ?” Hầu gia trừng hắn. Từ sau khi bị phát hiện, ông đã nộp lên hết tất cả những tiền riêng cất giấu những năm này của mình.
Khóe miệng Hạ Văn Chương lộ ra chút ý cười, nói: “Có bao nhiêu bạc, làm được bao nhiêu chuyện, phụ thân ngay cả cái này cũng nôn nóng mà quên mất sao?”
Ánh mắt Hầu gia sáng lên.
Qua mấy ngày, Hầu gia mua một hộp phấn, lấy lòng nâng đến cho Hầu phu nhân: “Nàng bớt giận.”
“Không phải nói tiền riêng đã nộp lên hết rồi sao? Lại từ đâu tới đây?” Hầu phu nhân liếc ông một cái, không nhận.
Hầu gia nói: “Đúng vậy, đã nộp hết rồi. Đây là hỏi mượn của Chương Nhi —— “
Lời còn chưa dứt, đã bị Hầu phu nhân nhéo đánh: “Chàng còn hỏi mượn của con trai? Chưa đủ mất mặt sao? Làm cha già mà hỏi mượn bạc con trai đi mua son phấn? Chàng càng sống càng thụt lùi à?”
Ái thê đánh người vẫn mạnh mẽ như thường, Hầu gia đợi sức lực bà yếu đi mấy phần, mới ôm bà lại: “Đừng tức giận, ta cũng không giấu nữa.”
“Hừ, quỷ cũng không thèm tin chàng!” Hầu phu nhân nện vào ngực ông.
Đôi phu thê già cãi nhau ầm ĩ không ảnh hưởng cái gì. Tóm lại coi như Hầu gia giấu vốn riêng cũng không làm bậy gi, Hầu phu nhân ầm ĩ với ông một trận là thôi.
Lại nói sau khi An phu nhân nhận được sách mới ra, cũng cũng không mở ra nhìn ra ngay, mà có một ngày bỗng nhớ đến mới lật ra.
Bà ấy không phải người say mê sách của Trường Thanh công tử, cũng không thích xem mấy thứ suy nghĩ bậy nghĩ bạ này, bà ấy chỉ giúp đỡ con gái mà thôi, nên mới mỗi lần đều mua về một bộ.
Lúc này lật ra xem, phát hiện mình lại không ở trên bảng khen thưởng? Tức giận đến mức lông mày dựng ngực: “Vô sỉ!”
An Tri Nhan vô sỉ, bà đã bị chen xuống rồi thế mà cũng không đến nói cho bà một tiếng!
Trong mắt còn có người nương này hay không?
Tức thì tức, An phu nhân lại lấy ra ba ngàn lượng bạ, sai người đưa đến.
Bà không đọc thì không đọc nhưng bảng khen thưởng vẫn phải lên.
Lúc phần khen thưởng này đưa đến trong tay Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu, nhìn số tiền, đều vô cùng nhức đầu.
Bây giờ người trên bảng, theo thứ tự là Trưởng công chúa, Hầu gia, Hầu phu nhân. Bây giờ An phu nhân muốn lên bảng, thì phải chen xuống dưới một người.
Nhưng nhìn thái độ Hầu gia khen thưởng lần trước, ông nhất định phải cùng tiến lùi với Hầu phu nhân. Nếu Hầu phu nhân bị chen xuống, Hầu gia chắc chắn không bằng lòng, sẽ muốn đập tiền tiếp.
Cứ như vậy, người bị chen xuống chính là Trưởng công chúa điện hạ. Vị đó cũng không người dễ chọc, ắt sẽ tăng thêm.
“Hay là, chúng ta gia tăng thêm hai vị trí?” Vu Hàn Châu đề nghị.
Hạ Văn Chương lúc này cũng cảm thấy vị trí quá ít. Hắn hơi nhức đầu xoa xoa giữa lông mày, nói: “Ta muốn bỏ đi bảng khen thưởng này.”
Hắn thà rằng không muốn những bạc khen thưởng này.
Dù sao bây giờ hắn cũng không thiếu chút bạc này, hoa hồng bên phía Lục Tuyết Dung cuồn cuộn không ngừng chảy vào, bên phía cửa hàng thợ mộc cũng vậy. Cộng thêm thoại bản bán đến các châu phủ, tiền nhuận bút cũng trở nên nhiều hơn. Bạc khen thưởng của các trưởng bối dĩ nhiên không ít, nhưng cũng không bằng.
Mà ngược lại sự phiền phức của những khen thưởng này mang đến khiến Hạ Văn Chương có phần không tránh kịp.
“Chúng ta không thể bỏ đi.” Vu Hàn Châu chống cằm, nhắc nhở hắn một câu. “Tăng thêm hai vị trí đi.”
Hạ Văn Chương gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”
Về phần tăng thêm vị trí sẽ bị mắng? Mắng thì mắng thôi! Không nói những người khen thưởng là trưởng bối của hắn, cho dù người xa lạ, đập nhiều bạc như vậy, lẽ nào không xứng có tên sao?
Vì vậy, năm tên trên bảng là:
Nương ngươi, số tiền là sáu ngàn lượng.
Đoạn Trường Nhân, số tiền là ba sáu sáu sáu.
Thiên Hạ Giai Dung Nhân, số tiền là ba ngàn hai trăm lượng.
Vĩ Vĩ Vĩ Trượng Phu, số tiền là ba ngàn lượng.
Sơn Trung Tiên, số tiền là hai ngàn hai trăm lượng.
Dĩ nhiên, Hạ Văn Chương không hề viết cụ thể số tiền lên đó, chỉ là lúc đáp tạ cộng thêm hai tên.
Sau khi sách mới ra mắt, quả nhiên hắn bị mắng.
“Không biết thu bao nhiêu bạc, vậy mà lại tăng thêm hai vị trí!”
“Trong mắt chỉ có tiền!”
“Dung tục! Người này hành văn xuất chúng, vì sao tâm tính dung tục như thế?”
Lúc nhìn thấy trang bìa trong, hắn bị mắng ghê gớm. Đợi nhìn thấy nội dung trong sách, càng bị mắng đến mức như xối máu chó lên đầu!
“Hắn thật là trong mắt chỉ có tiền!”
“Cũng không biết những thương nhân này cho hắn bao nhiêu bạc đây?”
“Phi! Ta nữa cũng không đọc sách của người đầy hơi tiền nữa!”
Có người ném sách đi, nhổ một ngụm nước bọt, triệt để vứt bỏ.
Nhưng mà càng có nhiều người vọt đến hai cửa hàng đã nhắc đến trong sách, một nơi bán xiêm áo, một nơi bán trang sức.
Cảnh hai cửa hàng này được nhắc đến trong sách trông cũng vô cùng qua loa lấy lệ, một chỗ trong đó viết: “Thiếu niên cúi đầu nhìn quần áo rách rưới trên người mình, lại nhìn sự gọn gàng của những người khác, hắn sờ thử túi tiền, tức thì ưỡn ngực ngẩng đầu, rảo bước đi vào cửa hàng vải xx.”
Một chỗ khác viết: “Thiếu niên nhìn thấy cặp phu thê chưa cưới vô cùng ân ái, trong lòng hâm mộ không thôi. Hắn nghĩ, sau này hắn có người mình thích, cũng phải tiêu tiền mua châu báu cho nàng. Tay sờ thử túi tiền, hắn nghĩ qua nghĩ lại, bây giờ có thể mua trước, tích trữ, đợi đến lúc có người thích thì có thể tặng thẳng nàng luôn. Tức thì ưỡn ngực ngẩng đầu, sải bước đi vào cửa hàng bạc xx.”
Chuyện này là vì không ít thương nhân nhận được sự gợi ý của cửa hàng điển tâm, cửa hàng thợ mộc, lại nhìn thấy thứ dính đến tên Trường Thanh công tử đều bán tốt, nên nảy lên ý niệm. Rối rít viết thư cho hắn, mời hắn tuyên truyền làm ăn của nhà mình.
Hạ Văn Chương nghĩ, có tiền sao lại không kiếm, bèn đồng ý hai cửa hàng trong đó, định thử xem sao.
Không thể thoắt cái đều đồng ý được, bị mắng thì không nói, hiệu quả cũng không tốt.
Một ngày, hắn dắt Vu Hàn Châu ra ngoài uống trà, ở trong trà lâu nghe được rất nhiều người mắng hắn.
“Phi! Vốn cho rằng hắn là thư sinh buồn bực không đắc chí, không ngờ rằng hắn hèn nhát như thế, sa vào đầy mùi hôi thối, ta sẽ không đọc một quyển sách nào của hắn nữa!”
“Đúng vậy! Còn tăng thêm vị trí trong bảng khen thưởng, lời văn của loại hèn nhát viết không đáng để đọc!”
“Quyển sách này hắn viết đều là thứ gì chứ? Sớm đã không còn linh khí như trước nữa, căn bản là để lừa gạt tiền thôi!”
“Đáng hận người tầm thường nhìn không thấu được, mù quáng theo đuổi tán tụng, thật khiến người đau lòng!”
Nghe rất nhiều lời “Vô cùng đau lòng”, Hạ Văn Chương cụp mắt uống trà, một chút gợn sóng trên mặt cũng không có.
Vu Hàn Châu không nhận ra tâm trạng hắn dao động, nhưng vẫn đặt tay lên tay hắn, ân cần nói: “Còn ổn chứ?”
Hạ Văn Chương ngẩng đầu lên, bờ môi hiện lên chút ý cười nói: “Có gì không ổn?”
Vì sao không ổn? Người say mê sách của hắn càng ngày càng nhiều, tiền kiếm được cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ các châu phủ đếu có người đang đọc đồ hắn viết, hắn hài lòng cực kỳ!
Vu Hàn Châu thấy hắn quả thật không để ý, thở phào, cũng cười nói: “Chàng không bị ảnh hưởng thì tốt, bọn ta đều đang đợi chàng kiếm tiền nuôi dưỡng đấy.”
Sỡ dĩ nàng nói “Bọn ta”, là gọp Thường Thanh thư cục tính vào.
“Lát nữa chúng ta đến Thường Thanh thư cục xem chút.” Hạ Văn Chương nói ngay.
Hai người uống trà xong thì đi đến Thường Thanh thư cục.
Trần chưởng quỹ từ xa nhìn thấy hai vị chủ tử, vội vàng tiến lên hành lễ: “Ông chủ.”
“Ở bên ngoài không cần đa lễ.” Hạ Văn Chương khoát tay, nhìn vào trong, hỏi: “Gần đây tình hình như thế nào?”
Trần chưởng quỹ mười ngày sẽ đến chỗ hắn báo cáo một lần, vốn dĩ cũng đến thời điểm báo cáo, nói: “Tất cả đều tốt.” Tỉ mỉ báo cáo lại từng chút.
Sau đó lại nói: “Chỉ là gần đây không chỉ con em nhà nghèo đến đọc sách, bởi vì bầu không khí Thường Thanh thư cục yên tĩnh, rất nhiều người gia cảnh không bần hàn cũng đến.”
Nói tới đây, Trần chưởng quỹ gãi đầu, có phần luống cuống.
Quy củ ban đầu định là, chỉ có người trong nhà bần hàn mới có thể đến đây đọc sách. Phải đăng ký tên họ, địa chỉ, quê quán, sau đó có hai người đứng ra bảo đảm, chứng minh tin tức chân thực, sau đó sẽ phát một thẻ bài bằng trúc.
Người giữ thẻ bài, có thể tới đây đọc sách. Giấy và bút mực các loại, tất cả không thu phí, có thể tùy ý lấy dùng, chỉ là không thể mang đi.
Người không có thẻ bài trúc cũng có thể tiến vào, nhưng chỉ có thể xem đọc, không thể sử dụng giấy và bút mực các loại, cũng không được mượn sách về.
“Chỗ trong thư cục chúng ta vẫn là không đủ.” Trần quản sự nói.
Người đến đọc sách nhiều, rõ ràng không đủ chỗ. Thường xuyên có người giữ thẻ bài trúc không vào được vì bên trong ngồi đầy người.
Nhưng trước kia không hề nói, người nào không thể tiến vào, người nào ưu tiên vào. Xảy ra tình hình như vậy, Trần chưởng quỹ thì có chút bó tay không biết làm sao.
“Để ta về viết điều lệ.” Hạ Văn Chương trầm ngâm chốc lát, nói.
Thấy ông chủ không hề hốt hoảng, Trần quản sự lập tức thấy yên tâm mấy phần, chắp tay nói: “Cung tiễn ông chủ.”
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu trở về phủ.
Vào Trường Thanh viện, Hạ Văn Chương đi thẳng đến thư phòng, bắt đầu viết ra điều lệ.
Ban đầu hắn lập nên Thường Thanh thư cục, chỉ là vì tạo phúc cho con em bần hàn, tranh thủ thanh danh cho mình và Châu Châu. Tình hình hôm nay có chút khác với tưởng tượng ban đầu của hắn.
Nhưng, cũng không phải chuyện xấu.
Hắn nhắc bút viết điều lệ, điều thứ nhất chính là, mở rộng thư cục.
Nếu hàng xóm chịu cắt nhường, thì sẽ mua cửa hàng mặt tiền ngay. Nếu không chịu, thì xây dựng chi nhánh.
Đọc sách không phải chuyện xấu, nhiều người đọc sách, có thể dân giàu nước mạnh, phải nên khích lệ.
Điều lệ thứ hai chính là, thu lệ phí.
Người đọc sách gia cảnh không bần hàn muốn đến thì cũng được, nhưng mỗi tháng phải đóng phí đọc sách và phí hao tổn giấy bút năm lượng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.