Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính
Chương 73
Ngũ Đóa Ma Cô
16/06/2024
Lúc Vu Hàn Châu ngủ đến nửa đêm, thì nghe thấy tiếng con mèo nhỏ kêu, nàng vội tỉnh dậy. Vốn tưởng rằng mèo nhỏ bị làm sao, nhưng mà đợi đến lúc nàng mở mắt ra thì nhìn thấy con mèo nhỏ đứng trên chiếc chăn của Hạ Văn Vương đang gọi Hạ Văn Chương.
Nhưng mà Hạ Văn Chương không nhúc nhích, dường như hắn không nhận ra.
Vu Hàn Châu lập tức thấy rùng mình. Mặc dù bây giờ hắn đã ngủ sâu hơn trước rất nhiều, nhưng mà cũng không sâu đến mức này, con mèo con đứng ở trên người hắn kêu mà hắn cũng không tỉnh. Nhận ra được điều này, nàng lập tức ngồi dậy, vươn tay ra đẩy hắn: “Hạ Văn Chương?”
Bị nàng lay lay cơ thể, hình như cuối cùng Hạ Văn Chương cũng tỉnh lại, trong cổ họng phát ra một tiếng mơ hồ: “Hả?”
Vu Hàn Châu vừa nghe thấy giọng nói của hắn, thì biết ngay hắn không khỏe, thấp giọng hỏi: “Chàng thấy khó chịu đúng không?”
Một lúc sau, Hạ Văn Chương vẫn cao giọng, giống như là không nghe rõ câu hỏi của nàng, mà cũng lại giống như là không biết phải trả lời như thế nào: “Hả?”
Đúng là hắn không được khỏe, người cũng có chút mơ hồ. Trái tim của Vu Hàn Châu như bị nhấc bổng lên, vươn tay ra thăm dò một lúc, nhiệt độ cơ thể của hắn hơi thấp, trên người còn đổ mồ hôi nhễ nhại, nàng lập tức đau lòng khôn nguôi, thấp giọng nói: “Để ta gọi nha hoàn vào, nhìn chàng không được khỏe lắm.”
Lần này, dường như Hạ Văn Chương đã nghe thấy rõ, một lúc sau hắn nói: “Ừ.”
Lúc này Vu Hàn Châu mới kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”
Đợi đến lúc bọn nha hoàn đi vào, thắp đèn lên, vén tấm màn che lên, Vu Hàn Châu mới phát hiện tình trạng của Hạ Văn Chương tồi tệ đến mức nào. Tất cả những thần sắc hồng hào kia như thể đều rời bỏ hắn, vẻ ốm yếu tái nhợt lại trở về trên khuôn mặt của hắn lần nữa.
“Đi mời Thường đại phu tới đi.” Vu Hàn Châu ra lệnh, lại lệnh cho đám nha hoàn ôm chăn đệm đi xông ấm, cũng thay quần áo cho Hạ Văn Chương.
Xông chăn đệm cần mất một chút thời gian, nên khó tránh khỏi việc làm hắn bị lạnh, sau khi thay quần áo cho hắn xong, Vu Hàn Châu bảo hắn đến nằm trong chăn của mình.
Mặc dù Hà Văn Chương đang bệnh mơ mơ màng màng, nhưng mà người khác nói chuyện thì vẫn có thể nghe hiểu được, chẳng qua là phản ứng lại hơi chậm chạp chút thôi.
Từ tận đáy lòng hắn rất tin tưởng Vu Hàn Châu, cho nên Vu Hàn Châu bảo hắn nhích vào trong một chút, hắn không chút suy nghĩ mà lập tức nhích vào trong ngay.
Đến khi ngủ ở trong chăn của Vu Hàn Châu, cả người được bao bọc trong hương thơm, hắn vừa bay bổng vừa choáng váng trong sự vui sướng một lúc, rồi mới nghĩ tới hắn đang ngủ trong chăn của tức phụ.
Hắn giương mắt nhìn nàng, lại thấy nàng sai nha hoàn mang quần áo tới, khoác áo xuống giường. Một lát nữa Thường đại phu sẽ đến, Vu Hàn Châu phải ăn mặc chỉnh tề mới được.
Thấy tức phụ không chú ý tới hắn, Hạ Văn Chương khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả người chìm vào trong hương thơm ở trong chăn đệm.
Đợi đến khi bọn nha hoàn lấy khăn trải giường mới trải lên trên giường, lúc mời Hạ Văn Chương nằm qua đó, Hạ Văn Chương nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Hắn không đi qua đó đâu, bây giờ hắn đang ngủ trong chăn của tức phụ, mặc dù tức phụ không có ở đây nhưng mà cũng có thể coi như hắn đang ngủ chung một cái chăn với tức phụ.
Gọi mà hắn không đáp, đám nha hoàn lập tức sợ hãi, gấp rút chạy chậm đến bên cạnh Vu Hàn Châu, vội vàng nói: “Nãi nãi, Đại gia hôn mê rồi.”
Vu Hàn Châu không nghi ngờ, thấp giọng dặn dò: “Đi ra đón thử xem Thường đại phu đi đến đâu rồi.”
“Vâng ạ.” Tiểu nha hoàn lập tức chạy ra ngoài.
Vu Hàn Châu lập tức đi tới bên mép giường, ngồi ở mép giường, vươn một tay vào, cách một tấm chăn mà nắm lấy cánh tay của Hạ Văn Chương: “Chương ca? Chương ca?”
Nghe thấy tức phụ đang gọi hắn, Hạ Văn Chương lập tức mở mắt. Vu Hàn Châu thấy hắn tỉnh lại, khẽ thở phào, chỉ cần không hôn mê là tốt rồi.
“Một lát nữa thôi là đại phu sẽ tới rồi, chàng ráng chịu đựng thêm chút nữa đi.” Nàng nói.
“Ta không sao.” Hạ Văn Chương lắc đầu một cái.
Vu Hàn Châu vừa buồn cười lại vừa đau lòng, đưa tay sờ thử lên trán hắn, không nhịn được mà lại vu.ốt ve khuôn mặt của hắn, thấp giọng nói: “Ừ, chàng không sao, chàng sẽ không sao cả.”
Thường đại phu bị gọi đến vào ban đêm, nói rằng Hạ Văn Chương bị bệnh, ông ấy cũng không cảm thấy kỳ lạ. Thân thể của người này không được tốt lắm, mấy ngày nay lại phải thường xuyên đi ra ngoài chúc tết, thấy mệt mỏi cũng là chuyện thường tình.
Chẳng qua là đi được nửa đường, trước mặt có một nha hoàn chạy tới, luống cuống nói rằng Hạ Văn Chương đã hôn mê, cuối cùng Thường đại phu cũng nhíu mày, không đi chầm chậm nữa, ném nha hoàn ra, bước nhanh chân đến Trường Thanh viện.
Đợi đến lúc đi vào trong phòng, thì nghe thấy được tiếng hành lễ của đám nha hoàn, ông ấy không để ý, đi thẳng vào bên trong. Chỉ nghe được giọng nói khẽ của một tức phụ trẻ, và còn có giọng nói khàn khàn ốm yếu của nam tử, chân mày nhíu lại: “Không phải nói là hôn mê sao?”
“Đã tỉnh lại rồi.” Vu Hàn Châu lập tức nói, đứng dậy tránh sang một bên: “Mời Thường đại phu nhìn một chút.”
Chỉ là một chút chuyện nhỏ, Thường đại phu cũng không để ở trong lòng, ngồi ở mép giường bắt mạch cho Hạ Văn Chương. Chỉ xem một cái thì sắc mặt ông hơi trầm xuống.
Còn phức tạp hơn chút so với những gì ông ấy tưởng tượng. Hạ Văn Chương không chỉ bị mệt mỏi, mà trong cơ thể còn có một nguồn hỏa khí rất lớn. Hỏa khí thúc nội tạng, làm cho cơ thể của hắn mệt mỏi và bị tổn hại, nên bây giờ hắn mới bị bệnh từ trong ra ngoài.
“Ta sẽ kê một phương thuốc.” Một lúc lâu sau, Thường đại phu đặt cổ tay của Hạ Văn Chương xuống, đứng dậy nói.
Giấy bút đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Thường đại phu bước tới bên cạnh cái bàn, cầm bút lên lập tức viết.
“Đại phu, không nghiêm trọng chứ?” Vu Hàn Châu bước tới hỏi: “Chắc là uống vài chén thuốc là có thể khỏe lại đúng không?”
Thường đại phu không đáp mà chỉ nói: “Trước tiên cứ uống trước đã.”
Lời nói này khiến cho trái tim của Vu Hàn Châu trầm xuống một cái, nàng không buông tha, lại hỏi tiếp: “Đại phu, người nói như vậy, ta nghe không yên lòng. Trước đó đã rất lâu hắn không bị bệnh lại, bây giờ lại đột nhiên đổ bệnh, chung quy thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng như những lần phát bệnh trước đây phải không?”
Vốn dĩ là Thường đại phu là cố ý không nói cho nàng. Mấy gia quyến của bệnh nhân này thực sự rất có lòng, làm cho một người bệnh lâu năm vừa mới có khởi sắc mệt mỏi đến như vậy. Không hù dọa bọn họ một chút thì sau này bọn họ sẽ không biết nặng nhẹ!
“Hừ” một tiếng, ông ấy nói: “Ta cũng không biết.”
Sau khi viết toa thuốc xong, đặt bút xuống, dặn dò một câu: “Thuốc lần trước uống rồi, không cần uống nữa, chỉ cần uống thuốc này là được rồi.”
Phất tay áo sải bước đi.
Vu Hàn Châu không nhận được câu trả lời mong muốn, chân mày khẽ nhíu chặt lại, nhanh chóng lại buông lỏng ra, căn dặn nha hoàn đi lấy thuốc, sau đó đi vào nói chuyện với Hạ Văn Chương: “Không có sao, uống vài chén thuốc là được rồi.”
Cho dù có đáng ngại hay không đi nữa thì dù sao cũng phải dỗ dành hắn, nói là không có gì đáng ngại, tránh để cho hắn bất an trong lòng, tự mình hù dọa mình, hắn vốn dĩ đã là người suy nghĩ nhiều.
“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, trong một lúc không nỡ rời mắt đi.
Lúc này hắn cũng đã tỉnh táo hơn chút, biết mình bị bệnh, dần dần có phần áy náy: “Là tại ta cậy khỏe. Ta thấy phụ thân vui vẻ, đệ đệ cũng vui vẻ, cảm thấy bản thân mình còn có thể chịu đựng chút nào thì hay chút đó, không ngờ… “
“Không sao đâu.” Vu Hàn Châu thấy hắn buồn, vội vàng trấn an hắn: “Phụ thân và Văn Cảnh đều rất tốt với chúng ta, có thể làm cho bọn họ vui vẻ, thì tại sao lại không làm chứ? Chỉ là trong lúc nhất thời không giữ chừng mực mà thôi, nhưng mà chừng mực thì nào có dễ giữ được vậy cơ chứ? Chàng không nên tự trách mình.”
Lại nghiêng người vào trong một chút, nắm lấy tay của hắn từ trong chăn ra, hai tay nắm lấy nhau, đau lòng nói: “Chàng khó chịu mà sao không nói với ta? Bây giờ nhìn thấy chàng lại bị bệnh, ta rất đau lòng.”
Làm tức phụ đau lòng, Hạ Văn Chương lẽ ra phải tự trách bản thân, bởi vì hắn lại làm cho tức phụ mình đau lòng. Nhưng ngược lại, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, lại thấy rất là hạnh phúc.
Mím mím môi, hắn nói: “Là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Bây giờ nghĩ lại, hắn có quá nhiều chỗ suy nghĩ không được chu đáo, dường như hắn lúc nào cũng suy nghĩ không chu toàn, lập tức có chút hoảng sợ: “Ta lúc nào cũng như vậy, nàng có sẽ không thích ta nữa không?”
Vu Hàn Châu nhíu mày nói: “Chàng lúc nào cũng như thế nào? Lúc nào cũng bị bệnh sao? Chuyện này thì không đúng. Đã rất lâu rồi chàng không bị bệnh.”
“Không phải bị bệnh.” Hạ Văn Chương lắc đầu, đầu lưỡi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Ta lúc nào cũng giấu diếm nàng, lúc nào có chuyện gì cũng không nhớ nổi phải nói với nàng. Lúc nào cũng suy nghĩ không chu đáo, sau đó lại làm liên lụy đến nàng.”
Hắn cảm thấy rằng hắn đã liên lụy đến nàng quá nhiều!
Nhưng mà Vu Hàn Châu lại hỏi ngược lại: “Chàng làm liên lụy đến ta cái gì?”
“Ta bị bệnh.” Hắn nói: “Trước đây, còn… còn…”
“Còn” vài tiếng, hắn nghẹn họng.
Hắn luôn cảm thấy mình thường không suy nghĩ chu đáo, thường xuyên liên lụy đến nàng, nhưng giờ phút này ngẫm lại, hắn lại không nghĩ ra được một chuyện gì.
“Không nhớ được có phải không?” Vu Hàn Châu lập tức cười, nói: “Bởi vì chàng hoàn toàn không có suy nghĩ không chu đáo, cũng không có làm liên lụy đến ta đó! Chương ca của ta rất là tốt, cho nên từ nay về sau chàng cũng đừng nói như vậy nữa.”
Hạ Văn Chương thẹn thùng: “Ta bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo nên mới không thể nhớ nổi.”
“Cho dù chàng có tỉnh táo cũng nhớ không nổi.” Vu Hàn Châu lập tức nói: “Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều. Ta thấy bây giờ chàng bị bệnh, cho nên ta mới không so đo việc chàng suy nghĩ bậy bạ. Bình thường mà chàng dám tự trách mình thì ta sẽ không tha cho chàng đâu.”
Nàng thành tâm thề thốt nói: “Cũng không ai được nói xấu Chương ca của ta! Không một ai được làm như vậy hết!”
Cái tay của Hạ Văn Chương được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng nắm lấy, lại nhìn lên vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương và bảo vệ trên gương mặt kiều diễm của nàng, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hắn dần dần cụp mắt xuống, không nói gì thêm nữa.
“Nàng không bảo người đi quấy rầy đến mẫu thân đúng không?” Một lúc sau, hắn hỏi.
Vu Hàn Châu lắc đầu một cái: “Không có. Chờ đến sáng sớm ngày mai, mới lại sai người đi nói.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Văn Chương gật đầu, thở phào. Hắn không muốn nhất là bởi vì chuyện của hắn mà lại làm phiền đến Hầu gia và Hầu phu nhân. Những năm nay, hắn đã làm phiền bọn họ quá nhiều lần.
Lại cảm thấy tức phụ mình rất tốt, chuyện gì cũng có thể đảm đương được hết, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác hơi ngọt ngào.
Cuối cùng, đến khi thuốc đã nấu xong, nha hoàn bưng thuốc đến, Vu Hàn Châu nhận lấy, hỏi hắn: “Chàng có sức để uống không? Nếu không có sức thì ta đút cho chàng uống.”
Nước thuốc rất đắng, uống từng ngụm từng ngụm càng kéo dài vị đắng, uống cạn một hơi mới là cách tốt nhất.
Nhưng mà đối với Hạ Văn Chương, người vốn đã quen với việc uống nước thuốc mà nói thì hắn cũng không cảm thấy đắng bao nhiêu lắm, cụp mắt xuống, run run, hắn nói: “Ta muốn nàng đút cho ta.”
Hắn không nói mình có sức hay không có sức, chỉ nói là muốn nàng đút hắn.
“Được.” Đương nhiên là Vu Hàn Châu sẽ không từ chối hắn, kêu bọn nha hoàn đỡ hắn nửa ngồi dậy, sau đó múc nước thuốc, đút cho hắn từng muỗng, từng muỗng một.
Nước thuốc đắng chát ngày thường uống không ngon lắm, giờ phút này nó lại như từng muỗng từng muỗng mật ong, uống vào khiến trái tim của Hạ Văn Chương tràn đầy sự ngọt ngào.
Cuối cùng cũng uống xong, hắn còn thấy chưa đủ, nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia, chỉ cảm thấy nó nên nhiều hơn chút nữa mới phải.
“Tới đây, súc miệng một chút đi.” Vu Hàn Châu lại bưng một tách trà tới.
Súc miệng xong, nha hoàn mới đỡ hắn nằm xuống lại, Vu Hàn Châu nói: “Được rồi, các ngươi đã vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ, nãi nãi có việc gì thì xin hãy cứ sai bảo bọn nô tỳ.” Đám nha hoàn lui xuống, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc này Vu Hàn Châu mới tháo chiếc trâm tùy ý cài lên tóc xuống, lại cởi bỏ ngoại bào, bò lên giường.
Vốn dĩ chăn đệm của nàng là ở bên trong, nhưng bây giờ đã cho Hạ Văn Chương ngủ ở đó, cho nên nàng định là ngủ ở bên ngoài, nằm trong chăn đệm của Hạ Văn Chương.
Nhưng mà Hạ Văn Chương không nhúc nhích, dường như hắn không nhận ra.
Vu Hàn Châu lập tức thấy rùng mình. Mặc dù bây giờ hắn đã ngủ sâu hơn trước rất nhiều, nhưng mà cũng không sâu đến mức này, con mèo con đứng ở trên người hắn kêu mà hắn cũng không tỉnh. Nhận ra được điều này, nàng lập tức ngồi dậy, vươn tay ra đẩy hắn: “Hạ Văn Chương?”
Bị nàng lay lay cơ thể, hình như cuối cùng Hạ Văn Chương cũng tỉnh lại, trong cổ họng phát ra một tiếng mơ hồ: “Hả?”
Vu Hàn Châu vừa nghe thấy giọng nói của hắn, thì biết ngay hắn không khỏe, thấp giọng hỏi: “Chàng thấy khó chịu đúng không?”
Một lúc sau, Hạ Văn Chương vẫn cao giọng, giống như là không nghe rõ câu hỏi của nàng, mà cũng lại giống như là không biết phải trả lời như thế nào: “Hả?”
Đúng là hắn không được khỏe, người cũng có chút mơ hồ. Trái tim của Vu Hàn Châu như bị nhấc bổng lên, vươn tay ra thăm dò một lúc, nhiệt độ cơ thể của hắn hơi thấp, trên người còn đổ mồ hôi nhễ nhại, nàng lập tức đau lòng khôn nguôi, thấp giọng nói: “Để ta gọi nha hoàn vào, nhìn chàng không được khỏe lắm.”
Lần này, dường như Hạ Văn Chương đã nghe thấy rõ, một lúc sau hắn nói: “Ừ.”
Lúc này Vu Hàn Châu mới kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”
Đợi đến lúc bọn nha hoàn đi vào, thắp đèn lên, vén tấm màn che lên, Vu Hàn Châu mới phát hiện tình trạng của Hạ Văn Chương tồi tệ đến mức nào. Tất cả những thần sắc hồng hào kia như thể đều rời bỏ hắn, vẻ ốm yếu tái nhợt lại trở về trên khuôn mặt của hắn lần nữa.
“Đi mời Thường đại phu tới đi.” Vu Hàn Châu ra lệnh, lại lệnh cho đám nha hoàn ôm chăn đệm đi xông ấm, cũng thay quần áo cho Hạ Văn Chương.
Xông chăn đệm cần mất một chút thời gian, nên khó tránh khỏi việc làm hắn bị lạnh, sau khi thay quần áo cho hắn xong, Vu Hàn Châu bảo hắn đến nằm trong chăn của mình.
Mặc dù Hà Văn Chương đang bệnh mơ mơ màng màng, nhưng mà người khác nói chuyện thì vẫn có thể nghe hiểu được, chẳng qua là phản ứng lại hơi chậm chạp chút thôi.
Từ tận đáy lòng hắn rất tin tưởng Vu Hàn Châu, cho nên Vu Hàn Châu bảo hắn nhích vào trong một chút, hắn không chút suy nghĩ mà lập tức nhích vào trong ngay.
Đến khi ngủ ở trong chăn của Vu Hàn Châu, cả người được bao bọc trong hương thơm, hắn vừa bay bổng vừa choáng váng trong sự vui sướng một lúc, rồi mới nghĩ tới hắn đang ngủ trong chăn của tức phụ.
Hắn giương mắt nhìn nàng, lại thấy nàng sai nha hoàn mang quần áo tới, khoác áo xuống giường. Một lát nữa Thường đại phu sẽ đến, Vu Hàn Châu phải ăn mặc chỉnh tề mới được.
Thấy tức phụ không chú ý tới hắn, Hạ Văn Chương khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả người chìm vào trong hương thơm ở trong chăn đệm.
Đợi đến khi bọn nha hoàn lấy khăn trải giường mới trải lên trên giường, lúc mời Hạ Văn Chương nằm qua đó, Hạ Văn Chương nhắm mắt lại, không nhúc nhích. Hắn không đi qua đó đâu, bây giờ hắn đang ngủ trong chăn của tức phụ, mặc dù tức phụ không có ở đây nhưng mà cũng có thể coi như hắn đang ngủ chung một cái chăn với tức phụ.
Gọi mà hắn không đáp, đám nha hoàn lập tức sợ hãi, gấp rút chạy chậm đến bên cạnh Vu Hàn Châu, vội vàng nói: “Nãi nãi, Đại gia hôn mê rồi.”
Vu Hàn Châu không nghi ngờ, thấp giọng dặn dò: “Đi ra đón thử xem Thường đại phu đi đến đâu rồi.”
“Vâng ạ.” Tiểu nha hoàn lập tức chạy ra ngoài.
Vu Hàn Châu lập tức đi tới bên mép giường, ngồi ở mép giường, vươn một tay vào, cách một tấm chăn mà nắm lấy cánh tay của Hạ Văn Chương: “Chương ca? Chương ca?”
Nghe thấy tức phụ đang gọi hắn, Hạ Văn Chương lập tức mở mắt. Vu Hàn Châu thấy hắn tỉnh lại, khẽ thở phào, chỉ cần không hôn mê là tốt rồi.
“Một lát nữa thôi là đại phu sẽ tới rồi, chàng ráng chịu đựng thêm chút nữa đi.” Nàng nói.
“Ta không sao.” Hạ Văn Chương lắc đầu một cái.
Vu Hàn Châu vừa buồn cười lại vừa đau lòng, đưa tay sờ thử lên trán hắn, không nhịn được mà lại vu.ốt ve khuôn mặt của hắn, thấp giọng nói: “Ừ, chàng không sao, chàng sẽ không sao cả.”
Thường đại phu bị gọi đến vào ban đêm, nói rằng Hạ Văn Chương bị bệnh, ông ấy cũng không cảm thấy kỳ lạ. Thân thể của người này không được tốt lắm, mấy ngày nay lại phải thường xuyên đi ra ngoài chúc tết, thấy mệt mỏi cũng là chuyện thường tình.
Chẳng qua là đi được nửa đường, trước mặt có một nha hoàn chạy tới, luống cuống nói rằng Hạ Văn Chương đã hôn mê, cuối cùng Thường đại phu cũng nhíu mày, không đi chầm chậm nữa, ném nha hoàn ra, bước nhanh chân đến Trường Thanh viện.
Đợi đến lúc đi vào trong phòng, thì nghe thấy được tiếng hành lễ của đám nha hoàn, ông ấy không để ý, đi thẳng vào bên trong. Chỉ nghe được giọng nói khẽ của một tức phụ trẻ, và còn có giọng nói khàn khàn ốm yếu của nam tử, chân mày nhíu lại: “Không phải nói là hôn mê sao?”
“Đã tỉnh lại rồi.” Vu Hàn Châu lập tức nói, đứng dậy tránh sang một bên: “Mời Thường đại phu nhìn một chút.”
Chỉ là một chút chuyện nhỏ, Thường đại phu cũng không để ở trong lòng, ngồi ở mép giường bắt mạch cho Hạ Văn Chương. Chỉ xem một cái thì sắc mặt ông hơi trầm xuống.
Còn phức tạp hơn chút so với những gì ông ấy tưởng tượng. Hạ Văn Chương không chỉ bị mệt mỏi, mà trong cơ thể còn có một nguồn hỏa khí rất lớn. Hỏa khí thúc nội tạng, làm cho cơ thể của hắn mệt mỏi và bị tổn hại, nên bây giờ hắn mới bị bệnh từ trong ra ngoài.
“Ta sẽ kê một phương thuốc.” Một lúc lâu sau, Thường đại phu đặt cổ tay của Hạ Văn Chương xuống, đứng dậy nói.
Giấy bút đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Thường đại phu bước tới bên cạnh cái bàn, cầm bút lên lập tức viết.
“Đại phu, không nghiêm trọng chứ?” Vu Hàn Châu bước tới hỏi: “Chắc là uống vài chén thuốc là có thể khỏe lại đúng không?”
Thường đại phu không đáp mà chỉ nói: “Trước tiên cứ uống trước đã.”
Lời nói này khiến cho trái tim của Vu Hàn Châu trầm xuống một cái, nàng không buông tha, lại hỏi tiếp: “Đại phu, người nói như vậy, ta nghe không yên lòng. Trước đó đã rất lâu hắn không bị bệnh lại, bây giờ lại đột nhiên đổ bệnh, chung quy thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng như những lần phát bệnh trước đây phải không?”
Vốn dĩ là Thường đại phu là cố ý không nói cho nàng. Mấy gia quyến của bệnh nhân này thực sự rất có lòng, làm cho một người bệnh lâu năm vừa mới có khởi sắc mệt mỏi đến như vậy. Không hù dọa bọn họ một chút thì sau này bọn họ sẽ không biết nặng nhẹ!
“Hừ” một tiếng, ông ấy nói: “Ta cũng không biết.”
Sau khi viết toa thuốc xong, đặt bút xuống, dặn dò một câu: “Thuốc lần trước uống rồi, không cần uống nữa, chỉ cần uống thuốc này là được rồi.”
Phất tay áo sải bước đi.
Vu Hàn Châu không nhận được câu trả lời mong muốn, chân mày khẽ nhíu chặt lại, nhanh chóng lại buông lỏng ra, căn dặn nha hoàn đi lấy thuốc, sau đó đi vào nói chuyện với Hạ Văn Chương: “Không có sao, uống vài chén thuốc là được rồi.”
Cho dù có đáng ngại hay không đi nữa thì dù sao cũng phải dỗ dành hắn, nói là không có gì đáng ngại, tránh để cho hắn bất an trong lòng, tự mình hù dọa mình, hắn vốn dĩ đã là người suy nghĩ nhiều.
“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, trong một lúc không nỡ rời mắt đi.
Lúc này hắn cũng đã tỉnh táo hơn chút, biết mình bị bệnh, dần dần có phần áy náy: “Là tại ta cậy khỏe. Ta thấy phụ thân vui vẻ, đệ đệ cũng vui vẻ, cảm thấy bản thân mình còn có thể chịu đựng chút nào thì hay chút đó, không ngờ… “
“Không sao đâu.” Vu Hàn Châu thấy hắn buồn, vội vàng trấn an hắn: “Phụ thân và Văn Cảnh đều rất tốt với chúng ta, có thể làm cho bọn họ vui vẻ, thì tại sao lại không làm chứ? Chỉ là trong lúc nhất thời không giữ chừng mực mà thôi, nhưng mà chừng mực thì nào có dễ giữ được vậy cơ chứ? Chàng không nên tự trách mình.”
Lại nghiêng người vào trong một chút, nắm lấy tay của hắn từ trong chăn ra, hai tay nắm lấy nhau, đau lòng nói: “Chàng khó chịu mà sao không nói với ta? Bây giờ nhìn thấy chàng lại bị bệnh, ta rất đau lòng.”
Làm tức phụ đau lòng, Hạ Văn Chương lẽ ra phải tự trách bản thân, bởi vì hắn lại làm cho tức phụ mình đau lòng. Nhưng ngược lại, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, lại thấy rất là hạnh phúc.
Mím mím môi, hắn nói: “Là do ta suy nghĩ không chu đáo.” Bây giờ nghĩ lại, hắn có quá nhiều chỗ suy nghĩ không được chu đáo, dường như hắn lúc nào cũng suy nghĩ không chu toàn, lập tức có chút hoảng sợ: “Ta lúc nào cũng như vậy, nàng có sẽ không thích ta nữa không?”
Vu Hàn Châu nhíu mày nói: “Chàng lúc nào cũng như thế nào? Lúc nào cũng bị bệnh sao? Chuyện này thì không đúng. Đã rất lâu rồi chàng không bị bệnh.”
“Không phải bị bệnh.” Hạ Văn Chương lắc đầu, đầu lưỡi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Ta lúc nào cũng giấu diếm nàng, lúc nào có chuyện gì cũng không nhớ nổi phải nói với nàng. Lúc nào cũng suy nghĩ không chu đáo, sau đó lại làm liên lụy đến nàng.”
Hắn cảm thấy rằng hắn đã liên lụy đến nàng quá nhiều!
Nhưng mà Vu Hàn Châu lại hỏi ngược lại: “Chàng làm liên lụy đến ta cái gì?”
“Ta bị bệnh.” Hắn nói: “Trước đây, còn… còn…”
“Còn” vài tiếng, hắn nghẹn họng.
Hắn luôn cảm thấy mình thường không suy nghĩ chu đáo, thường xuyên liên lụy đến nàng, nhưng giờ phút này ngẫm lại, hắn lại không nghĩ ra được một chuyện gì.
“Không nhớ được có phải không?” Vu Hàn Châu lập tức cười, nói: “Bởi vì chàng hoàn toàn không có suy nghĩ không chu đáo, cũng không có làm liên lụy đến ta đó! Chương ca của ta rất là tốt, cho nên từ nay về sau chàng cũng đừng nói như vậy nữa.”
Hạ Văn Chương thẹn thùng: “Ta bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo nên mới không thể nhớ nổi.”
“Cho dù chàng có tỉnh táo cũng nhớ không nổi.” Vu Hàn Châu lập tức nói: “Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều. Ta thấy bây giờ chàng bị bệnh, cho nên ta mới không so đo việc chàng suy nghĩ bậy bạ. Bình thường mà chàng dám tự trách mình thì ta sẽ không tha cho chàng đâu.”
Nàng thành tâm thề thốt nói: “Cũng không ai được nói xấu Chương ca của ta! Không một ai được làm như vậy hết!”
Cái tay của Hạ Văn Chương được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng nắm lấy, lại nhìn lên vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương và bảo vệ trên gương mặt kiều diễm của nàng, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hắn dần dần cụp mắt xuống, không nói gì thêm nữa.
“Nàng không bảo người đi quấy rầy đến mẫu thân đúng không?” Một lúc sau, hắn hỏi.
Vu Hàn Châu lắc đầu một cái: “Không có. Chờ đến sáng sớm ngày mai, mới lại sai người đi nói.”
“Vậy thì tốt.” Hạ Văn Chương gật đầu, thở phào. Hắn không muốn nhất là bởi vì chuyện của hắn mà lại làm phiền đến Hầu gia và Hầu phu nhân. Những năm nay, hắn đã làm phiền bọn họ quá nhiều lần.
Lại cảm thấy tức phụ mình rất tốt, chuyện gì cũng có thể đảm đương được hết, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác hơi ngọt ngào.
Cuối cùng, đến khi thuốc đã nấu xong, nha hoàn bưng thuốc đến, Vu Hàn Châu nhận lấy, hỏi hắn: “Chàng có sức để uống không? Nếu không có sức thì ta đút cho chàng uống.”
Nước thuốc rất đắng, uống từng ngụm từng ngụm càng kéo dài vị đắng, uống cạn một hơi mới là cách tốt nhất.
Nhưng mà đối với Hạ Văn Chương, người vốn đã quen với việc uống nước thuốc mà nói thì hắn cũng không cảm thấy đắng bao nhiêu lắm, cụp mắt xuống, run run, hắn nói: “Ta muốn nàng đút cho ta.”
Hắn không nói mình có sức hay không có sức, chỉ nói là muốn nàng đút hắn.
“Được.” Đương nhiên là Vu Hàn Châu sẽ không từ chối hắn, kêu bọn nha hoàn đỡ hắn nửa ngồi dậy, sau đó múc nước thuốc, đút cho hắn từng muỗng, từng muỗng một.
Nước thuốc đắng chát ngày thường uống không ngon lắm, giờ phút này nó lại như từng muỗng từng muỗng mật ong, uống vào khiến trái tim của Hạ Văn Chương tràn đầy sự ngọt ngào.
Cuối cùng cũng uống xong, hắn còn thấy chưa đủ, nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia, chỉ cảm thấy nó nên nhiều hơn chút nữa mới phải.
“Tới đây, súc miệng một chút đi.” Vu Hàn Châu lại bưng một tách trà tới.
Súc miệng xong, nha hoàn mới đỡ hắn nằm xuống lại, Vu Hàn Châu nói: “Được rồi, các ngươi đã vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ, nãi nãi có việc gì thì xin hãy cứ sai bảo bọn nô tỳ.” Đám nha hoàn lui xuống, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc này Vu Hàn Châu mới tháo chiếc trâm tùy ý cài lên tóc xuống, lại cởi bỏ ngoại bào, bò lên giường.
Vốn dĩ chăn đệm của nàng là ở bên trong, nhưng bây giờ đã cho Hạ Văn Chương ngủ ở đó, cho nên nàng định là ngủ ở bên ngoài, nằm trong chăn đệm của Hạ Văn Chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.