Chương 3: Có Chuyện Muốn Dặn Dò Con Sao
Vân Ý
07/07/2023
Gần giờ chiều, Hạ An Vi đi quanh một vòng trong cửa hàng tiện lợi, mua một số món đồ rồi mới gọi taxi đến nhà cậu.
Hạ An Vi ngồi trên chiếc xe băng băng trên lộ lớn. Tay cô chống cằm, mắt hướng nhìn thế giới xung quanh con đường qua chiếc cửa kính. Gương mặt nhỏ không để lộ một chút thần sắc.
Hồi sau, cô giật mình chợt nhận ra điều gì đó. Tay cô rời khỏi cằm, mắt nhìn lên người tài xế taxi, nghi hoặc:" Nếu chú chạy đường vòng thế này thì có hơi xa một chút đấy."
Người tài xế hai tay vẫn lơi vô lăng, cặp mắt nhìn thẳng đã dời lên chiếc kính nhỏ trước mặt vô tình chạm ngay vào mắt Hạ An Vi. Người đàn ông trung niên này cất tiếng nhỏ nhẹ:" Bình thường chúng ta đều sẽ không đi đường thế này, nhưng mà tin tức mới nói trên đường kia có tai nạn giao thông. Có thể tắt đường hơi nghiêm trọng." Dứt lời ông ta lại lặng như tờ. Không khí xung quanh lại quay trở về trạng thái vốn có lúc đầu: im lặng.
Chỉ là Hạ An Vi đã dời hai tay đặt trên đầu gối. Cô không nhìn cửa sổ nữa mà đang nhìn thẳng con đường phía trước.
Con đường trước mắt kia có chút lạ khiến cô không khỏi phòng bị người đàn ông này.
Hồi lâu sau, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, tâm trạng Hạ An Vi mới vô thức mà thả lỏng một chút. Cho đến khi xe dừng lại trước cửa nột căn nhà, người đàn ông phía trước mới lại cất tiếng: " Cô gái trẻ à, bình thường nên cười nhiều một chút. Tuổi trẻ gặp chút khó khăn là chuyện bình thường. Một chút khó khăn khăn đó không đáng để ảnh hưởng tới tâm trạng cả ngày đâu."
Hạ An Vi đang loay hoay cầm túi to túi nhỏ thì dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn người phía trước: " Sao lại nói vậy ạ?"
Người đàn ông ngả lưng vào ghế, nhắm mắt thư giãn: " Ta thấy cháu nảy giờ cứ trầm mặc, không phải đang có chuyện không vui sao?"
Hạ An Vi nhoẻn miệng, ý cười như không: " Không phải đâu ạ."
Cô ngập ngừng một lát rồi mới tiếp tục: "Chỉ là không có chuyện gì khiến cháu vui thôi."
Dứt lời, Hạ An Vi đẩy cửa xe ra ngoài: " Hôm nay cảm ơn chú."
Người đàn ông mỉm cười ôn hoà đáp lại: " Không có gì, chúc cháu một ngày tốt lành."
Sau khi Hạ An Vi xuống xe, chiếc taxi kia cũng nhanh chóng quay xe rời đi.
......................
Trong căn bếp nhỏ, Dương Tuyết dĩa trên tay này, bát trên tay kia, ra ra vào vào. Bên cạnh là Hạ Giang Thành cũng đang giúp mẹ nêm nếm gia vị món ăn. Hạ Như Ân ngoài bàn thì sắp dọn chén đĩa. Tiếng nói cười của họ hoà hợp vô cùng.
Lúc này Hạ Phong từ tầng trên đi xuống, nhìn cảnh trước mặt mà vô thức nở nụ cười, tự thấy lòng đầy ấm áp.
Không lâu sau, Hạ An Vi bước vào. Hạ Phong nhìn thấy cô bèn cất tiếng: " Tiểu Vi tới rồi đấy à." Vừa nói, ông vừa nhanh chóng chân tiến xuống cầu thang.
Hạ An Vi đến gần sofa ở phòng khách, giọng mang theo ý cười tựa hồ đứa trẻ mới trở về nhà mà dạ một tiếng.
" Gọi cháu về ăn cơm thôi mà. Sao lại mua nhiều đồ như vậy nữa." Hạ Phong đi lại gần Hạ An Vi, giúp cô đặt đồ xuống chiếc ghế sofa.
" Không có gì đâu ạ. Chỉ là cháu tiện tay mua mấy món nhỏ thôi. "
Hạ Giang Thành trong bếp thấy món ăn đã dọn lên đầy đủ, lớn tiếng gọi ra bên ngoài: " Cha, chị Tiểu Vi, hai người nhanh vào ăn cơm."
Hai người Hạ Phong và Hạ An Vi nghe tiếng gọi liền nhanh chóng đi vào gian bếp.
Tất cả sau đó đều ngồi xuống ghế. Hạ Như Ân thấy Hạ An Vi trông như chưa biết chuyện gì. Trong lòng hơi bức bối qua loa mở lời trước: " Chị An Vi, dạo này chị vẫn ổn chứ?"
"..."
Bình thường mối quan hệ của Hạ An Vi và Hạ Như Ân không tính là tốt. Lần này Hạ Như Ân lại hỏi thăm như vậy khiến cô có chút không quen nên chỉ khách sáo mà đáp lấy lệ: " Ừm, mọi chuyện đều ổn."
"..."
Sau màn thăm hỏi ngắn ngủi kia, sự im ắng lạ thường làm mọi người xung quanh cảm thấy khó xử.
Đối với chuyện đã bàn bạc với Dương Tuyết, Hạ Phong không biết nên mở lời thế nào cho hợp tình hợp lý.
Tay ông đang thuần thục xới cơm vào chén, mắt lại đăm nhìn Dương Tuyết và Hạ Giang Thành.
Dương Tuyết nhướng mày nhìn Hạ Phong, ý nói ông còn đang im lặng cái gì nữa. Mau nói chuyện chính đi.
Còn Hạ Giang Thành chỉ nâng mắt nhìn Hạ Phong một cái rồi lại hạ xuống. Trong gia đình Hạ Giang Thành, tính luôn cả Hạ Phong thì cũng chỉ có cậu là thật tâm thật ý đối xử với chị họ- Hạ An Vi này.
Nhưng sự thật là công ty nhà cậu hiện tại đã sa sút. Công ty này vừa là sự nghiệp được gây cả đời của cha cậu, còn là sự nghiệp của cậu trong tương lai. Bây giờ không thể để mất nó được.
...
Một màn đùn đẩy bằng ánh mắt kia của những người trên bàn đã liền thu vào tầm mắt của Hạ An Vi. Cô hít vào một luồn khí lạnh, sau khi thở nhẹ ra một cái, tay đặt đôi đũa đang cầm xuống bàn, nhẹ nhàng thăm dò: "Cậu, người có chuyện gì muốn dặn dò con sao?"
Hạ An Vi ngồi trên chiếc xe băng băng trên lộ lớn. Tay cô chống cằm, mắt hướng nhìn thế giới xung quanh con đường qua chiếc cửa kính. Gương mặt nhỏ không để lộ một chút thần sắc.
Hồi sau, cô giật mình chợt nhận ra điều gì đó. Tay cô rời khỏi cằm, mắt nhìn lên người tài xế taxi, nghi hoặc:" Nếu chú chạy đường vòng thế này thì có hơi xa một chút đấy."
Người tài xế hai tay vẫn lơi vô lăng, cặp mắt nhìn thẳng đã dời lên chiếc kính nhỏ trước mặt vô tình chạm ngay vào mắt Hạ An Vi. Người đàn ông trung niên này cất tiếng nhỏ nhẹ:" Bình thường chúng ta đều sẽ không đi đường thế này, nhưng mà tin tức mới nói trên đường kia có tai nạn giao thông. Có thể tắt đường hơi nghiêm trọng." Dứt lời ông ta lại lặng như tờ. Không khí xung quanh lại quay trở về trạng thái vốn có lúc đầu: im lặng.
Chỉ là Hạ An Vi đã dời hai tay đặt trên đầu gối. Cô không nhìn cửa sổ nữa mà đang nhìn thẳng con đường phía trước.
Con đường trước mắt kia có chút lạ khiến cô không khỏi phòng bị người đàn ông này.
Hồi lâu sau, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, tâm trạng Hạ An Vi mới vô thức mà thả lỏng một chút. Cho đến khi xe dừng lại trước cửa nột căn nhà, người đàn ông phía trước mới lại cất tiếng: " Cô gái trẻ à, bình thường nên cười nhiều một chút. Tuổi trẻ gặp chút khó khăn là chuyện bình thường. Một chút khó khăn khăn đó không đáng để ảnh hưởng tới tâm trạng cả ngày đâu."
Hạ An Vi đang loay hoay cầm túi to túi nhỏ thì dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn người phía trước: " Sao lại nói vậy ạ?"
Người đàn ông ngả lưng vào ghế, nhắm mắt thư giãn: " Ta thấy cháu nảy giờ cứ trầm mặc, không phải đang có chuyện không vui sao?"
Hạ An Vi nhoẻn miệng, ý cười như không: " Không phải đâu ạ."
Cô ngập ngừng một lát rồi mới tiếp tục: "Chỉ là không có chuyện gì khiến cháu vui thôi."
Dứt lời, Hạ An Vi đẩy cửa xe ra ngoài: " Hôm nay cảm ơn chú."
Người đàn ông mỉm cười ôn hoà đáp lại: " Không có gì, chúc cháu một ngày tốt lành."
Sau khi Hạ An Vi xuống xe, chiếc taxi kia cũng nhanh chóng quay xe rời đi.
......................
Trong căn bếp nhỏ, Dương Tuyết dĩa trên tay này, bát trên tay kia, ra ra vào vào. Bên cạnh là Hạ Giang Thành cũng đang giúp mẹ nêm nếm gia vị món ăn. Hạ Như Ân ngoài bàn thì sắp dọn chén đĩa. Tiếng nói cười của họ hoà hợp vô cùng.
Lúc này Hạ Phong từ tầng trên đi xuống, nhìn cảnh trước mặt mà vô thức nở nụ cười, tự thấy lòng đầy ấm áp.
Không lâu sau, Hạ An Vi bước vào. Hạ Phong nhìn thấy cô bèn cất tiếng: " Tiểu Vi tới rồi đấy à." Vừa nói, ông vừa nhanh chóng chân tiến xuống cầu thang.
Hạ An Vi đến gần sofa ở phòng khách, giọng mang theo ý cười tựa hồ đứa trẻ mới trở về nhà mà dạ một tiếng.
" Gọi cháu về ăn cơm thôi mà. Sao lại mua nhiều đồ như vậy nữa." Hạ Phong đi lại gần Hạ An Vi, giúp cô đặt đồ xuống chiếc ghế sofa.
" Không có gì đâu ạ. Chỉ là cháu tiện tay mua mấy món nhỏ thôi. "
Hạ Giang Thành trong bếp thấy món ăn đã dọn lên đầy đủ, lớn tiếng gọi ra bên ngoài: " Cha, chị Tiểu Vi, hai người nhanh vào ăn cơm."
Hai người Hạ Phong và Hạ An Vi nghe tiếng gọi liền nhanh chóng đi vào gian bếp.
Tất cả sau đó đều ngồi xuống ghế. Hạ Như Ân thấy Hạ An Vi trông như chưa biết chuyện gì. Trong lòng hơi bức bối qua loa mở lời trước: " Chị An Vi, dạo này chị vẫn ổn chứ?"
"..."
Bình thường mối quan hệ của Hạ An Vi và Hạ Như Ân không tính là tốt. Lần này Hạ Như Ân lại hỏi thăm như vậy khiến cô có chút không quen nên chỉ khách sáo mà đáp lấy lệ: " Ừm, mọi chuyện đều ổn."
"..."
Sau màn thăm hỏi ngắn ngủi kia, sự im ắng lạ thường làm mọi người xung quanh cảm thấy khó xử.
Đối với chuyện đã bàn bạc với Dương Tuyết, Hạ Phong không biết nên mở lời thế nào cho hợp tình hợp lý.
Tay ông đang thuần thục xới cơm vào chén, mắt lại đăm nhìn Dương Tuyết và Hạ Giang Thành.
Dương Tuyết nhướng mày nhìn Hạ Phong, ý nói ông còn đang im lặng cái gì nữa. Mau nói chuyện chính đi.
Còn Hạ Giang Thành chỉ nâng mắt nhìn Hạ Phong một cái rồi lại hạ xuống. Trong gia đình Hạ Giang Thành, tính luôn cả Hạ Phong thì cũng chỉ có cậu là thật tâm thật ý đối xử với chị họ- Hạ An Vi này.
Nhưng sự thật là công ty nhà cậu hiện tại đã sa sút. Công ty này vừa là sự nghiệp được gây cả đời của cha cậu, còn là sự nghiệp của cậu trong tương lai. Bây giờ không thể để mất nó được.
...
Một màn đùn đẩy bằng ánh mắt kia của những người trên bàn đã liền thu vào tầm mắt của Hạ An Vi. Cô hít vào một luồn khí lạnh, sau khi thở nhẹ ra một cái, tay đặt đôi đũa đang cầm xuống bàn, nhẹ nhàng thăm dò: "Cậu, người có chuyện gì muốn dặn dò con sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.