Chương 6: Hồi Ức
Vân Ý
07/07/2023
Dương Tuyết vì lời đồng ý này của Hạ An Vi đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, thái độ cũng trở nên tốt hơn: " Ai da! Tiểu Vi à, cháu vốn nên sớm đồng ý chứ, thế thì đã sớm tránh được phen đôi bên không vui như vừa rồi -"
Bà ta lời cảm thán còn chưa dứt thì đã bị tiếng chuông điện thoại trong túi áo Hạ An Vi cắt ngang. Cô tay lấy điện thoại đang đổ chuông trong túi, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: " Xin lỗi, cháu ra ngoài nghe điện thoại". Rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Có lẽ lúc này, Hạ An Vi muốn ngay tránh đi những người nhà này. Việc họ cùng dồn ép như vậy khiến cô không thoải mái, vô cùng khó chịu.
Cuộc điện thoại thế này cũng thật đúng lúc.
Hạ An Vi vừa bước ra khỏi cửa, một luồn khí trong lành đã ve vãn cánh mũi cô tựa hồ muốn an ủi đã làm dịu đi đôi chút tâm trạng hiện tại của cô. Cô mạnh mẽ hít vào một hơi thật sâu luồn khí đó rồi tự trấn an: Không sao cả, rồi đâu cũng vào đấy cả thôi.
Điện thoại trong tay cô chuông càng reo càng lớn kéo lại sự để tâm của Hạ An Vi. Tay cô di chuyển điện thoại lên trước mặt, sự chú ý của mắt đều đổ vào dòng tên người gọi hiện trên màn hình: Tiểu Thân Ái.
Hạ An Vi vuốt nhận cuộc gọi, máy vừa nhấc đầu bên kia đã inh ỏi: " Thân ái à! Sao chị lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải không yêu em nữa rồi không?"
Hạ An Vi nghe lời này mà môi mỏng khẽ cong, bất giác mà có phần thả lỏng hơn một chút: " Tiểu Kỳ, có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia là một giọng nam. Có thể nghe ra giọng nam này có chút trầm ấm, song hoà với luận điệu nũng nịu kia của cậu tạo nên nét rất đặc trưng của tuổi thiếu niên thật sôi động pha chút hồn nhiên, trong sáng.
Nam nhân nghe Hạ An Vi thẳng thắn hỏi chuyện bèn trách móc: " Phải có chuyện em mới được gọi sao. Chị cũng thật là, em không chủ động liên lạc chị cũng không thèm gở cho em một dòng tin nhắn. Lỡ như em-"
Hạ An Vi chỉ im lặng mà nghe đầu bên kia luyên thuyên đủ thứ, cô chợt cảm thấy nghe những lời này có chút vui tai. Chúng như kéo về cho cô những hồi ức thuở còn nhỏ.
Từ những năm Hạ An Vi 12, 13 tuổi cha cô thường xuyên đi công tác xa. Từ đó cô đã ở trường nội trú. Thật không nói quá số cuộc gọi giữa cô và cha cô đều xấp xỉ số tóc trên đầu cô. Cô còn có thể lập được một danh sách dài những lài lặp đi lặp lại của cha mình.
"...Sao Vi Vi lại nhấc máy chậm như vậy?.."
"... Vi Vi của chúng ta lớn rồi, không thèm quan tâm tới người cha này nữa..."
" Công việc của cha con cực lắm đấy, nhanh an ủi cha chút đi nào!..."
" Vi Vi à, con phải chủ động gọi điện cho cha chứ! Cha ngày nào cũng chờ cuộc gọi từ con..."
...
Hạ An Vi từ nhỏ đã không nhận được bao nhiêu tình thương từ mẹ. Nhưng cha cô đã cố gắng yêu thương cô lẫn phần của người mẹ kia. Càng lớn cô càng nhận thấy sự bận rộn trong công việc của cha tỉ lệ thuận cùng sự trưởng thành của cô. Ông thường xuyên vắng nhà hơn. Lý do lần nào cô cũng nghe được là ông phải đi công tác.
Bấy giờ Hạ An Vi cũng không biết cha làm công việc gì. Nhiều lần cô cũng cố ý nhặn hỏi nhưng ông đều khéo léo đánh sang chuyên khác. Điều duy nhất ông đinh ninh với cô là: " Cha là công dân tốt, đều làm việc hợp pháp."
Những lời trách cứ qua những cuộc gọi với cô là lời nói thật lòng quan tâm cô nhất. Lúc đó cô cứ cho rằng chỉ là cha hay thích luyên thuyên, nhưng giờ cô lại mâu thuẫn mà mong muốn những lời nói đó...
Nam nhân bên kia cứ luôn miệng không ngừng, chữ tuôn thành văn, lời tiếp lời không dứt nhưng Hạ An Vi không nói gì làm cậu có chút nghi ngờ: " Này, Hạ An Vi! chị còn đang nghe em nói không vậy?"
Hạ An Vi phút chốc suy tư bị tiếng gọi của nam nhân lôi về thực tại. Thật kiềm lòng không đặng trước tình cảnh hiện giờ của bản thân cô. Cô tự thấy mình thật buồn cười.
Nam nhân kia gọi cô, nhưng lại không nghe đáp trả, hắn liền cao giọng hơn: " Này! Hạ An Vi! Chị có còn nghe không đấy!"
" Còn. Em nói chính sự trước đi."
Đầu bên kia lại tỏ ý than trách: " Chị thật là."
Cậu ngưng một chút rồi mới nói tiếp, giọng điệu lần này vô cùng trầm ổn: " Có việc. Lần này gọi muốn thông báo cho chị, ngày mai chị Hứa Giai sẽ đến."
Hạ An Vi đột nhiên nghiêm túc: " Thuốc kia, có thông tin rồi?"
" Tình hình cụ thể em sẽ gởi cho chị. Có thể tranh thủ khoảng thời gian di chuyển mà tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa chị Hứa Giai sẽ trình bày thêm."
" Thôi không nói nữa, tối qua em cày games cả đêm mệt chết được. Phải ngủ bù để lấy lại sức đây."
Nam nhân này, ngoài nghiêm túc được vài phút trong công việc, khoảng thời gian bình thường liền năng động như đứa trẻ.
" Lại thức cả đêm chơi games."
Cậu cảm nhận được người chị Hạ An Vi này sắp nhắc nhở mình bèn vội vàng chen lời: " Em mệt quá a! Ngủ đây. Tạm biệt thân ái, mai gặp."
" Tử Kỳ-"
Hạ An Vi chưa hết lời thì đầu bên kia đã ngắt máy.
Bà ta lời cảm thán còn chưa dứt thì đã bị tiếng chuông điện thoại trong túi áo Hạ An Vi cắt ngang. Cô tay lấy điện thoại đang đổ chuông trong túi, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: " Xin lỗi, cháu ra ngoài nghe điện thoại". Rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Có lẽ lúc này, Hạ An Vi muốn ngay tránh đi những người nhà này. Việc họ cùng dồn ép như vậy khiến cô không thoải mái, vô cùng khó chịu.
Cuộc điện thoại thế này cũng thật đúng lúc.
Hạ An Vi vừa bước ra khỏi cửa, một luồn khí trong lành đã ve vãn cánh mũi cô tựa hồ muốn an ủi đã làm dịu đi đôi chút tâm trạng hiện tại của cô. Cô mạnh mẽ hít vào một hơi thật sâu luồn khí đó rồi tự trấn an: Không sao cả, rồi đâu cũng vào đấy cả thôi.
Điện thoại trong tay cô chuông càng reo càng lớn kéo lại sự để tâm của Hạ An Vi. Tay cô di chuyển điện thoại lên trước mặt, sự chú ý của mắt đều đổ vào dòng tên người gọi hiện trên màn hình: Tiểu Thân Ái.
Hạ An Vi vuốt nhận cuộc gọi, máy vừa nhấc đầu bên kia đã inh ỏi: " Thân ái à! Sao chị lâu như vậy mới nghe điện thoại, có phải không yêu em nữa rồi không?"
Hạ An Vi nghe lời này mà môi mỏng khẽ cong, bất giác mà có phần thả lỏng hơn một chút: " Tiểu Kỳ, có chuyện gì sao?"
Đầu dây bên kia là một giọng nam. Có thể nghe ra giọng nam này có chút trầm ấm, song hoà với luận điệu nũng nịu kia của cậu tạo nên nét rất đặc trưng của tuổi thiếu niên thật sôi động pha chút hồn nhiên, trong sáng.
Nam nhân nghe Hạ An Vi thẳng thắn hỏi chuyện bèn trách móc: " Phải có chuyện em mới được gọi sao. Chị cũng thật là, em không chủ động liên lạc chị cũng không thèm gở cho em một dòng tin nhắn. Lỡ như em-"
Hạ An Vi chỉ im lặng mà nghe đầu bên kia luyên thuyên đủ thứ, cô chợt cảm thấy nghe những lời này có chút vui tai. Chúng như kéo về cho cô những hồi ức thuở còn nhỏ.
Từ những năm Hạ An Vi 12, 13 tuổi cha cô thường xuyên đi công tác xa. Từ đó cô đã ở trường nội trú. Thật không nói quá số cuộc gọi giữa cô và cha cô đều xấp xỉ số tóc trên đầu cô. Cô còn có thể lập được một danh sách dài những lài lặp đi lặp lại của cha mình.
"...Sao Vi Vi lại nhấc máy chậm như vậy?.."
"... Vi Vi của chúng ta lớn rồi, không thèm quan tâm tới người cha này nữa..."
" Công việc của cha con cực lắm đấy, nhanh an ủi cha chút đi nào!..."
" Vi Vi à, con phải chủ động gọi điện cho cha chứ! Cha ngày nào cũng chờ cuộc gọi từ con..."
...
Hạ An Vi từ nhỏ đã không nhận được bao nhiêu tình thương từ mẹ. Nhưng cha cô đã cố gắng yêu thương cô lẫn phần của người mẹ kia. Càng lớn cô càng nhận thấy sự bận rộn trong công việc của cha tỉ lệ thuận cùng sự trưởng thành của cô. Ông thường xuyên vắng nhà hơn. Lý do lần nào cô cũng nghe được là ông phải đi công tác.
Bấy giờ Hạ An Vi cũng không biết cha làm công việc gì. Nhiều lần cô cũng cố ý nhặn hỏi nhưng ông đều khéo léo đánh sang chuyên khác. Điều duy nhất ông đinh ninh với cô là: " Cha là công dân tốt, đều làm việc hợp pháp."
Những lời trách cứ qua những cuộc gọi với cô là lời nói thật lòng quan tâm cô nhất. Lúc đó cô cứ cho rằng chỉ là cha hay thích luyên thuyên, nhưng giờ cô lại mâu thuẫn mà mong muốn những lời nói đó...
Nam nhân bên kia cứ luôn miệng không ngừng, chữ tuôn thành văn, lời tiếp lời không dứt nhưng Hạ An Vi không nói gì làm cậu có chút nghi ngờ: " Này, Hạ An Vi! chị còn đang nghe em nói không vậy?"
Hạ An Vi phút chốc suy tư bị tiếng gọi của nam nhân lôi về thực tại. Thật kiềm lòng không đặng trước tình cảnh hiện giờ của bản thân cô. Cô tự thấy mình thật buồn cười.
Nam nhân kia gọi cô, nhưng lại không nghe đáp trả, hắn liền cao giọng hơn: " Này! Hạ An Vi! Chị có còn nghe không đấy!"
" Còn. Em nói chính sự trước đi."
Đầu bên kia lại tỏ ý than trách: " Chị thật là."
Cậu ngưng một chút rồi mới nói tiếp, giọng điệu lần này vô cùng trầm ổn: " Có việc. Lần này gọi muốn thông báo cho chị, ngày mai chị Hứa Giai sẽ đến."
Hạ An Vi đột nhiên nghiêm túc: " Thuốc kia, có thông tin rồi?"
" Tình hình cụ thể em sẽ gởi cho chị. Có thể tranh thủ khoảng thời gian di chuyển mà tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa chị Hứa Giai sẽ trình bày thêm."
" Thôi không nói nữa, tối qua em cày games cả đêm mệt chết được. Phải ngủ bù để lấy lại sức đây."
Nam nhân này, ngoài nghiêm túc được vài phút trong công việc, khoảng thời gian bình thường liền năng động như đứa trẻ.
" Lại thức cả đêm chơi games."
Cậu cảm nhận được người chị Hạ An Vi này sắp nhắc nhở mình bèn vội vàng chen lời: " Em mệt quá a! Ngủ đây. Tạm biệt thân ái, mai gặp."
" Tử Kỳ-"
Hạ An Vi chưa hết lời thì đầu bên kia đã ngắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.