Chương 1: Hôn Lễ
Vân Ý
07/07/2023
*Lưu ý nhỏ:
Truyện mang tính chất giải trí. Nội dung, tình tiết truyện đều là hư cấu. Tên nhân vật trong truyện là ngẫu nhiên, các yếu tố nếu giống nhau chỉ là trùng hợp.
...----------------...
Thảm đỏ trải dài trên lễ đường, hoa kết thành khung cổng ngay lối vào. Xung quanh là thảm cỏ xanh mượt, đặt trên đó là những chiếc bàn ghế trắng thanh lịch, tao nhã.
Hoà với cảnh thơ hoành tráng là không khí náo nhiệt, ồn ào. Tiếng người chúc mừng rôm rả, tiếng ly thủy tinh sóng sánh rượu đỏ chạm vào nhau.
Bỗng tiếng người dẫn vang lên, làm trầm đi tiếng người trò chuyện: " Chân trọng mời các vị quan khách hướng về phía lễ đường..."
Và, sau một tràng giọng cao trào, hứng khởi của người dẫn. Từ phía cổng hoa nơi lễ đường, hai nhân vật chính của buổi lễ bắt đầu tiến vào.
Chàng trai cao chừng 1mét 8, thân khoác bộ vest trắng lịch lãm, túi áo điểm tô vài nhành hoa trắng nhỏ.
Ngũ quan cậu hài hoà, tinh tế. Khoé miệng nhoẻn cười đầy hạnh phúc.
Cô mặc váy cưới trắng đi cạnh cậu, mái tóc quyến rũ với chiếc khăn voan. Hai tay cầm bó hoa tulip- một loài hoa lộng lẫy, kiêu sa tượng trưng cho tình yêu ngọt ngào, vĩnh cửu.
Khuôn mặt trắng nhỏ của cô được tỉ mỉ chạm tô.
Nhưng, trái với sự hân hoan của buổi lễ. Cô sánh vai bên tân lang của mình với thần sắc thực vô thần. Lòng cô sáo rỗng ra sao đều đã vô thức thể hiện ra qua đôi mắt to tròn.
Hôn lễ cứ thế tiến hành cho đến khi hoàn thành với khuôn mặt không mấy vui vẻ của cô.
Có lẽ đây là lý do khiến cô không muốn mắc nợ người khác. Bởi nợ như thế nào cũng đều phải trả...
......................
Bảy ngày trước.
" Hạ Phong! ông có còn là một người cha không hả! Tôi đã nói không được sao ông cứ nhất quyết gả Ân Nhi cho cái nhà kia vậy?"
Giọng người phụ nữ trung niên cao vút, thét mọi căm phẫn vào người đàn ông tầm tuổi đối diện. Trông bà giận tới tím người, thân run rẩy nắm chặt nắm đấm trong tay.
Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ bất lực, giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ, muốn dỗ dành người vợ đang mất bình tĩnh kia. Tỏ rõ mọi chuyện đều không phải ý muốn của bản thân: "Mấy tháng nay công ty sa sút bà đã biết rõ rồi đấy. Nếu không chấp nhận mối làm ăn này với Lục gia thì... Khó mà trụ được".
Càng nói, người đàn ông càng từ tốn: " Tôi cũng biết đó là hạnh phúc cả đời của Ân Nhi. Nhưng làm sao được, cứ nghĩ là Lục gia muốn cứu giúp ai ngờ họ lại thừa nước đục thả câu như vậy. "
Hai người sau đó im lặng làm bầu không khí trong căn phòng nhanh chóng chùn xuống.
Người phụ nữ vẫn chưa nguôi, giận đến mức hô hấp khó khăn. Bỗng bà ta đứng phắt dậy, khuôn mặt trở nên sáng bừng:" Đúng rồi, chúng ta còn Tiểu Vi mà. Sao lại không nhớ đến con bé chứ."
Bà ta đột nhiên như vậy làm người đàn ông tên Hạ Phong này có chút giật mình. Sau khi chấn tĩnh, giọng ông chắc nịch:" Tiểu Vi không được."
" Sao lại không được? Như Ân của chúng ta họ Hạ, An Vi cũng họ Hạ. Tại sao lại không được?"
Hạ Phong khó xử đáp lời:" Chúng ta đều không phải cha mẹ con bé. Với lại sao con bé có thể đồng ý chuyện như thế này được."
" An Vi không đồng ý. Liệu con gái chúng ta có chấp nhận không. Huống hồ Ân Nhi với Thẩm Mặc, chuyện của hai đứa nó liệu ông không rõ sao?"
" Tôi..."
Hạ Phong khó xử lại càng khó xử. Hạ An Vi là con gái duy nhất của anh ruột ông. Mẹ cô đã sớm ly hôn với chồng không lâu sau khi sinh ra cô.
Sau đó, cha Hạ An Vi qua đời, giao lại cô cho Hạ Phong. Ông đã giữ lời hứa sẽ săn sóc, chăm lo cho cô đến bây giờ.
Hạ Phong vẫn mực tôn trọng Hạ An Vi, tôn trọng quyết định của cô.
Hiện tại, công ty thất thoát, Lục gia lại yêu cầu như thế. Chuyện này làm Hạ Phong không biết nên làm gì mới thoã đáng.
Dương Tuyết thấy chồng đang lung lay nên càng ra sức thuyết phục:" Ông thấy đó, chúng ta luôn chăm Tiểu Vi như con ruột, không bao giờ để con bé thua thiệt gì. Dù không có công sinh thành nhưng cũng tính là có công dưỡng dục."
Giọng bà dần trở nên chua xót:" Với cả mấy tháng trước Thanh Nhi cũng vì cứu Tiểu Vi nên suýt mất mạng. Hay ngày mai chúng ta cũng gọi Thanh Nhi về. Nói rõ tình hình với nó. Rồi mở lời với Tiểu Vi."
Hạ Phong bất lực đành đồng ý chủ ý này của Dương Tuyết:" Được rồi, tối bà coi gọi mấy đứa nó về xem. Ngày mai là chủ nhật, chắc không phiền hà gì đâu."
......................
Tối hôm đó, Dương Tuyết đã bắt đầu gọi điện.
Đầu dây bên kia: " Mẹ, chuyện như thế nào rồi? Con không muốn gả cho tên ngốc Lục Ngôn kia đâu."
" Con cũng thật là, Lục Ngôn kia dù gì cũng là con trai Lục Gia. Lục Gia hiển hách như vậy con cứ không gả. Cậu ta có ngốc một chút cũng đâu có ảnh hưởng tới chức thiếu phu nhân của con."
" Mẹ sao vậy? Hắn ngốc sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của con gái mẹ đấy. Huống hồ, Lục Gia kia giữ kín Lục Ngôn như vậy. Ai biết dung mạo hắn thế nào. Không nói với mẹ nữa, bạn con tới rồi. Con cúp đây."
' Tút....'
Truyện mang tính chất giải trí. Nội dung, tình tiết truyện đều là hư cấu. Tên nhân vật trong truyện là ngẫu nhiên, các yếu tố nếu giống nhau chỉ là trùng hợp.
...----------------...
Thảm đỏ trải dài trên lễ đường, hoa kết thành khung cổng ngay lối vào. Xung quanh là thảm cỏ xanh mượt, đặt trên đó là những chiếc bàn ghế trắng thanh lịch, tao nhã.
Hoà với cảnh thơ hoành tráng là không khí náo nhiệt, ồn ào. Tiếng người chúc mừng rôm rả, tiếng ly thủy tinh sóng sánh rượu đỏ chạm vào nhau.
Bỗng tiếng người dẫn vang lên, làm trầm đi tiếng người trò chuyện: " Chân trọng mời các vị quan khách hướng về phía lễ đường..."
Và, sau một tràng giọng cao trào, hứng khởi của người dẫn. Từ phía cổng hoa nơi lễ đường, hai nhân vật chính của buổi lễ bắt đầu tiến vào.
Chàng trai cao chừng 1mét 8, thân khoác bộ vest trắng lịch lãm, túi áo điểm tô vài nhành hoa trắng nhỏ.
Ngũ quan cậu hài hoà, tinh tế. Khoé miệng nhoẻn cười đầy hạnh phúc.
Cô mặc váy cưới trắng đi cạnh cậu, mái tóc quyến rũ với chiếc khăn voan. Hai tay cầm bó hoa tulip- một loài hoa lộng lẫy, kiêu sa tượng trưng cho tình yêu ngọt ngào, vĩnh cửu.
Khuôn mặt trắng nhỏ của cô được tỉ mỉ chạm tô.
Nhưng, trái với sự hân hoan của buổi lễ. Cô sánh vai bên tân lang của mình với thần sắc thực vô thần. Lòng cô sáo rỗng ra sao đều đã vô thức thể hiện ra qua đôi mắt to tròn.
Hôn lễ cứ thế tiến hành cho đến khi hoàn thành với khuôn mặt không mấy vui vẻ của cô.
Có lẽ đây là lý do khiến cô không muốn mắc nợ người khác. Bởi nợ như thế nào cũng đều phải trả...
......................
Bảy ngày trước.
" Hạ Phong! ông có còn là một người cha không hả! Tôi đã nói không được sao ông cứ nhất quyết gả Ân Nhi cho cái nhà kia vậy?"
Giọng người phụ nữ trung niên cao vút, thét mọi căm phẫn vào người đàn ông tầm tuổi đối diện. Trông bà giận tới tím người, thân run rẩy nắm chặt nắm đấm trong tay.
Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ bất lực, giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ, muốn dỗ dành người vợ đang mất bình tĩnh kia. Tỏ rõ mọi chuyện đều không phải ý muốn của bản thân: "Mấy tháng nay công ty sa sút bà đã biết rõ rồi đấy. Nếu không chấp nhận mối làm ăn này với Lục gia thì... Khó mà trụ được".
Càng nói, người đàn ông càng từ tốn: " Tôi cũng biết đó là hạnh phúc cả đời của Ân Nhi. Nhưng làm sao được, cứ nghĩ là Lục gia muốn cứu giúp ai ngờ họ lại thừa nước đục thả câu như vậy. "
Hai người sau đó im lặng làm bầu không khí trong căn phòng nhanh chóng chùn xuống.
Người phụ nữ vẫn chưa nguôi, giận đến mức hô hấp khó khăn. Bỗng bà ta đứng phắt dậy, khuôn mặt trở nên sáng bừng:" Đúng rồi, chúng ta còn Tiểu Vi mà. Sao lại không nhớ đến con bé chứ."
Bà ta đột nhiên như vậy làm người đàn ông tên Hạ Phong này có chút giật mình. Sau khi chấn tĩnh, giọng ông chắc nịch:" Tiểu Vi không được."
" Sao lại không được? Như Ân của chúng ta họ Hạ, An Vi cũng họ Hạ. Tại sao lại không được?"
Hạ Phong khó xử đáp lời:" Chúng ta đều không phải cha mẹ con bé. Với lại sao con bé có thể đồng ý chuyện như thế này được."
" An Vi không đồng ý. Liệu con gái chúng ta có chấp nhận không. Huống hồ Ân Nhi với Thẩm Mặc, chuyện của hai đứa nó liệu ông không rõ sao?"
" Tôi..."
Hạ Phong khó xử lại càng khó xử. Hạ An Vi là con gái duy nhất của anh ruột ông. Mẹ cô đã sớm ly hôn với chồng không lâu sau khi sinh ra cô.
Sau đó, cha Hạ An Vi qua đời, giao lại cô cho Hạ Phong. Ông đã giữ lời hứa sẽ săn sóc, chăm lo cho cô đến bây giờ.
Hạ Phong vẫn mực tôn trọng Hạ An Vi, tôn trọng quyết định của cô.
Hiện tại, công ty thất thoát, Lục gia lại yêu cầu như thế. Chuyện này làm Hạ Phong không biết nên làm gì mới thoã đáng.
Dương Tuyết thấy chồng đang lung lay nên càng ra sức thuyết phục:" Ông thấy đó, chúng ta luôn chăm Tiểu Vi như con ruột, không bao giờ để con bé thua thiệt gì. Dù không có công sinh thành nhưng cũng tính là có công dưỡng dục."
Giọng bà dần trở nên chua xót:" Với cả mấy tháng trước Thanh Nhi cũng vì cứu Tiểu Vi nên suýt mất mạng. Hay ngày mai chúng ta cũng gọi Thanh Nhi về. Nói rõ tình hình với nó. Rồi mở lời với Tiểu Vi."
Hạ Phong bất lực đành đồng ý chủ ý này của Dương Tuyết:" Được rồi, tối bà coi gọi mấy đứa nó về xem. Ngày mai là chủ nhật, chắc không phiền hà gì đâu."
......................
Tối hôm đó, Dương Tuyết đã bắt đầu gọi điện.
Đầu dây bên kia: " Mẹ, chuyện như thế nào rồi? Con không muốn gả cho tên ngốc Lục Ngôn kia đâu."
" Con cũng thật là, Lục Ngôn kia dù gì cũng là con trai Lục Gia. Lục Gia hiển hách như vậy con cứ không gả. Cậu ta có ngốc một chút cũng đâu có ảnh hưởng tới chức thiếu phu nhân của con."
" Mẹ sao vậy? Hắn ngốc sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của con gái mẹ đấy. Huống hồ, Lục Gia kia giữ kín Lục Ngôn như vậy. Ai biết dung mạo hắn thế nào. Không nói với mẹ nữa, bạn con tới rồi. Con cúp đây."
' Tút....'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.