Chương 106: ' Nịnh Bảo , Dương trắc phi muốn sinh ''.
Cửu Nguyệt Vi Lam
21/12/2019
Hành động mua chuộc thái y của Dương Thư Thanh không có giấu giếm được Tấn
Vương, vài ngày trước, Tấn Vương đã lẻn vào Tần Vương phủ đạt được thỏa
thuận với Dương Uyển Linh, hai phe đều đang chờ đợi thời cơ nhân cơ hội
này loại bỏ Dương Thư Thanh.
Chỉ cần Tần Vương không tạo phản, Càn Nguyên Đế sẽ không động tới hắn nhưng Dương Thư Thanh không giống vậy.
Khương Nịnh Bảo vẫn luôn chú ý tiến triển của cả hai phe.
Gần đây Quốc Công gia nhàn rỗi, đa số thời gian đều ở trong phủ làm bạn với Khương Nịnh Bảo và hai đứa nhỏ, hai tiểu gia hỏa đi đứng ổn định vững chắc, nhưng còn chưa nói được, Khương Nịnh Bảo suy nghĩ một chút, dù sao nàng cũng nhàn rỗi không có việc gì, liền bắt đầu dạy bọn hắn nói chuyện.
"Tới đây nào, Kỳ ca nhi, gọi một tiếng nương... Nương..."
Kỳ ca nhi mở to đôi mắt như quả nho đen, trong miệng a a vài tiếng, sau đó ôm quả bóng mài răng nhỏ mới mọc, nếu nó không gọi nương, Khương Nịnh Bảo cũng không thất vọng, tiếp tục dạy đi dạy lại.
Sau đó chuyển hướng Lân ca nhi.
Lân ca nhi là đứa nhỏ rất hiếu động, tay nhỏ trắng trẻo mập mạp nắm quả tú cầu có lông xù xì chơi đùa, còn thỉnh thoảng chụp đánh tú cầu, chơi rất là vui vẻ, cũng không chú ý tới Khương Nịnh Bảo ở bên cạnh dạy hắn nói chuyện.
Có khi còn sẽ xoay người, chổng mông vào nàng.
Khương Nịnh Bảo: "..."
Tạ lão phu nhân ở bên cạnh cười ha hả nhìn, theo bà thấy, Nịnh Bảo chính là nhàn rỗi quá, cháu trai ngoan của bà còn chưa tròn một tuổi, sao có thể nói chuyện được.
"Khụ khụ, Nịnh Bảo, con đừng vội, chờ sau tiệc chọn đồ vật đoán tương lai dạy bọn nhỏ nói chuyện cũng không muộn."
Khương Nịnh Bảo ngượng ngùng đỏ mặt.
Kỳ thật nàng không vội, chỉ là muốn trêu chọc hai tiểu gia hỏa mà thôi.
Trêu chọc con trai xong, Khương Nịnh giao hai tiểu gia hỏa cho Tạ lão phu nhân, mang theo tỳ nữ trở về chủ viện, từ hắc y thị vệ biết được Định Quốc Công ở trong phòng đọc sách, Khương Nịnh Bảo suy nghĩ một chút, mang chút ít điểm tâm và trái cây ướp lạnh từ phòng bếp vào nhà.
Định Quốc Công nhìn thấy nữ tử mỹ lệ, buông quyển sách trên tay xuống, mặt mày lộ ra nhu tình, không nhìn thấy hai đứa con trai đâu, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng.
"Nịnh Bảo, con đâu rồi?"
"Ở chỗ mẫu thân đó."
Khương Nịnh Bảo bày điểm tâm và trái cây lên bàn thấp, sau đó ngồi xuống giường nhỏ đối diện Định Quốc Công, thuận tay dùng xiên trúc xiên một khối dưa hấu cho Định Quốc Công.
"Quốc Công gia, ta nhận được một mật thư của Dương Uyển Linh đưa tới, mật thư nói Dương Thư Thanh giả mang thai, xem ra nàng không tiếc làm lộ chuyện mình còn sống vì muốn liên hợp với ta cùng đối phó Dương Thư Thanh."
Khương Nịnh Bảo nói đến chuyện này, thu lại nụ cười, Dương Uyển Linh này hành sự dường như có chút vội vàng rồi, thật tình không biết nhất cử nhất động của nàng đều bị Định Quốc Công và Tấn Vương giám thị.
Định Quốc Công ăn miếng dưa hấu, nghe nàng nói chuyện mật thư, lông mày hơi nhíu lại: "Nịnh Bảo, chuyện này nàng không cần xen vào."
Khương Nịnh Bảo ăn một khối điểm tâm, nhíu mày nói: "Dương Uyển Linh không phải đã liên hợp với Tấn Vương rồi sao, còn không tiếc làm lộ bản thân, còn vạch trần kế hoạch Dương Thư Thanh mang thai, cố ý cho ta biết, Quốc Công gia, chàng nói xem nàng có ý gì, ta không tin nàng không biết kế hoạch của Tấn Vương."
"Ta sẽ xử lý tốt." Giữa mày Định Quốc Công lộ ra sát khí.
Hai tỷ muội của An Viễn Hầu không phải đèn đã cạn dầu, Dương Uyển Linh này cũng không phải người tốt, thế nhưng tính kế Nịnh Bảo, Định Quốc Công nổi giận.
Khương Nịnh Bảo nghe Định Quốc Công nói như vậy, liền yên lòng.
Tần Vương phủ.
Dương Uyển Linh vẫn chưa nhận được hồi âm của Định Quốc Công phu nhân, mặt mày hiện lên bực bội và thất vọng, nàng muốn bí mật của Dương Thư Thanh bị bại lộ, Định Quốc Công phu nhân lại không có một hành động nào.
Nàng nhìn bàn tay thô ráp của mình, nghĩ tới bản thân phải trải qua những ngày này, ngày ngày ở phòng bếp nấu nước, nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của Dương Thư Thanh, đột nhiên hối hận bản thân vì nhất thời xúc động lẻn vào Tần Vương phủ trả thù Dương Thư Thanh.
Nàng muốn rời khỏi Tần Vương phủ.
Nhưng mà, Tần Vương phủ tiến vào không dễ, rời đi càng không, Tấn Vương cũng sẽ không cho phép nàng đột nhiên rời đi, nàng đành phải tìm một cách khác là thỏa thuận với Định Quốc Công phu nhân, nhờ nàng ta giúp nàng rời khỏi phủ Tần Vương.
Nhưng Định Quốc Công phu nhân lại không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ nàng ta không nhận được thư của nàng?
Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Dương Uyển Linh biến hóa không ngừng.
Nếu không phải Dương Thư Thanh tính kế, giờ nàng vẫn là Hiền Tần cao cao tại thượng, cũng sẽ không bị đày vào lãnh cung, nàng vốn dĩ đã tính toán tốt, chờ thêm một thời gian nữa, tính kế ân ái với Càn Nguyên Đế, trở thành phi tử danh xứng với thực.
Đáng tiếc hết thảy đều mất rồi.
Lãnh cung không phải nơi người có thể ở, dù là có Càn Nguyên Đế chiếu cố, nhưng Hoàng Hậu nương nương ngấm ngầm ra tay làm khổ nàng, nàng chỉ có thể giả chết rời cung.
"A Linh, sao ngươi lại ở đây, Dương Trắc phi muốn tắm, ngươi mau đi nấu nước đi." Một ma ma vội vã chạy tới, thấy Dương Uyển Linh đang lười biếng, không vui quát lớn.
Dương Uyển Linh cắn răng lên tiếng.
Nghĩ tới chuyện còn ba bốn tháng bị người ta quát mắng, trước mắt Dương Uyển Linh từ trước tới nay luôn làm chủ tử biến thành màu đen, lại thêm hối hận tự mình lẻn vào Tần Vương phủ đối phó Dương Thư Thanh.
Nhưng chấm dứt với Tấn Vương, phá hư kế hoạch của hắn, nàng không làm được, nàng còn muốn đẩy Dương Thư Thanh xuống bùn.
Có lẽ cứ nhịn một chút đi.
...
"Vì vậy Dương Uyển Linh đưa tin cho ta, muốn ta nhận ân tình của nàng ta, giúp nàng ta ra khỏi phủ Tần Vương sao?" Khương Nịnh Bảo nghe Định Quốc Công nói, trợn mắt há hốc mồm.
"Nàng ta hối hận sao?"
Khóe miệng Định Quốc Công co quắp, hắn cũng không ngờ chân tướng lại làm cho người ta không nói được gì như thế, hơi gật đầu: "Không sai, Dương Uyển Linh hối hận, nàng là tiểu thư hầu phủ, chưa bao giờ chịu qua đau khổ, sau khi lẻn vào Tần Vương phủ, ngày ngày nấu nước tắm cho Dương Trắc phi, giờ đã chịu không nổi nữa."
Khương Nịnh Bảo: "..."
Nấu nước tắm cho kẻ thù, vậy mà một tiểu thư cành vàng lá ngọc như Dương Uyển Linh có thể chịu đựng lâu như vậy.
Nếu là nàng... Đoán chừng ba ngày đã chịu không nổi.
"Quốc Công gia, chúng ta giúp nàng hay coi như không biết đây?" Khương Nịnh Bảo trầm mặc, sau một lúc lâu mới hỏi.
Định Quốc Công ôm tiểu thê tử vào ngực, vén sợi tóc bên tai nàng, lãnh đạm nói: "Đây là lựa chọn của nàng ta."
Khương Nịnh Bảo đã hiểu, Quốc Công gia quyết định coi như không biết, nàng thầm cầu nguyện cho Dương Uyển Linh, nàng ta phải ăn quả đắng bản thân trồng.
Vì thế Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công không chú ý tới nàng ta nữa, Dương Uyển Linh tiếp tục ở Tần Vương phủ làm tỳ nữ nấu nước, kỳ thật nàng ta có thể tiến vào viện của Dương Thư Thanh làm tỳ nữ nấu nước đã là đụng phải đại vận.
Tỳ nữ bình thường đâu có dễ dàng tiến vào viện Dương Thư Thanh như vậy.
Đặc biệt là ở trong tình huống Dương Thư Thanh còn đang che giấu một bí mật lớn như vậy, Dương Uyển Linh quả thật đúng là nữ phụ độc ác có số mệnh gây chuyện.
Thời gian bình thản và bận rộn trôi qua, nháy mắt đã tới tháng tám, cuối thu mát mẻ, thời tiết dần chuyển lạnh, Khương Cẩn đại hôn, đại tẩu Thẩm Nghi Lan vào cửa, Khương phủ một mảnh vui sướng hớn hở.Lần này, Khương lão phu nhân cũng tới.
Khương Minh Dao, Khương Thù Nghiên và phu quân các nàng cũng tham dự hôn lễ của Khương Cẩn.
Khương Nịnh Bảo vô cùng vui mừng tham gia hôn lễ của đại ca.
Nhìn thấy đại ca hăng hái tươi cười, chứng kiến cha mẹ nở nụ cười vui mừng, Khương Nịnh Bảo mỉm cười, đại ca rốt cuộc cũng cưới được cô nương trong lòng, nàng thầm chúc đại ca hạnh phúc.
Sau đó, Khương Nịnh Bảo an tĩnh ở trong phủ Định Quốc Công xử lý công việc trong phủ và chăm con nhỏ, ngoại trừ tới Khương phủ thăm đại ca, đại tẩu và cha mẹ, nàng rất ít khi tham gia cuộc gặp gỡ của các phu nhân.
Cuối năm, gió lạnh gào thét.
Khương Nịnh Bảo biết Tấn Vương rốt cuộc cũng hành động, truyền tin Thiến Dung biến mất cho Dương Thư Thanh, cả người nàng hưng phấn, cười vui vẻ, Xuân Hỉ và Xuân Nhạc cũng là người biết chuyện, các nàng cũng đang chờ xem kịch vui.
Tạ Cảnh Dực chỉ cảm thấy kỳ lạ, lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Tần Vương phủ, Dương Thư Thanh biết được tin Thiến Dung lén trốn đi, ưỡn cái bụng to phồng lên, mặt mày âm trầm như nước, kinh sợ đan xen: "Đáng chết, Thiến Dung vậy mà lại phản bội ta ngay lúc này!"
Thái y nàng mua chuộc đã nói cho Tần Vương, vài ngày nữa nàng sẽ lâm bồn, giờ sắp lâm bồn Thiến Dung lại lén trốn đi, con của nàng lấy đâu ra bây giờ?
"Tiểu thư, giờ nên làm cái gì bây giờ?" Lục ma ma hạ giọng, vẻ mặt vội vàng và lo lắng.
Không có con của Thiến Dung, kế hoạch mượn bụng sinh con xong rồi.
Giờ Dương Thư Thanh cực kỳ hận Thiến Dung, hắn không thể chém nàng ta ra thành tám mảnh, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức đã có quyết định.
Theo tình thế này xem ra, nuôi huyết mạch của Tần Vương là không có khả năng rồi, chuyện cần làm lúc này là vượt qua nguy cơ trước mắt.
Cho dù là làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất!
"Phái người đi tìm Thiến Dung, cần tìm nàng ra ngay, nhưng cũng phải chuẩn bị biện pháp dự phòng, Lục ma ma, ngươi phái người tra xem dân chúng trong kinh thành mấy ngày nay có sản phụ sắp sinh con không, ôm con của các nàng tới đây, đối phó chuyện khẩn cấp bây giờ."
Sắc mặt Lục ma ma đại biến, kinh ngạc nhìn tiểu thư, mồ hôi lạnh ứa ra, nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu thư, chuyện này... Ngộ nhỡ chuyện này bại lộ, chính là tội chém đầu đó!"
Thiến Bích hãi hùng khiếp vía, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Tiểu thư... Tiểu thư thế nhưng muốn làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất...
"Các ngươi không cần lo lắng, làm theo lời ta nói là được!" Dương Thư Thanh liếc mắt nhìn Lục ma ma và Thiến Bích một cái, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng và tàn nhẫn, có ý vị giống như tráng sĩ chém đứt cổ tay.
Lục ma ma cắn răng đồng ý, giờ bà đã cùng tiểu thư ngồi một thuyền, hôm nay bà hy vọng có thể bắt được Thiến Dung, không phải bất đắc dĩ, bà thật sự không muốn tiểu thư đi lên con đường không có đường về kia.
Dương Uyển Linh vẫn luôn chú ý động tĩnh của Dương Thư Thanh thấy Lục ma ma vội vã rời viện, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nứt nẻ của mình, lạnh lùng cười, đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày hôm nay.
Nàng... Cũng rất nhanh có thể rời khỏi Tần Vương phủ đáng chết này rồi.
Dương Thư Thanh ngấm ngầm phái người tìm Thiến Dung và sản phụ sắp sinh không qua được ánh mắt Tấn Vương và Định Quốc Công, chờ Dương Thư Thanh bắt đầu "đau từng cơn" được đưa tới phòng sinh, Định Quốc Công cũng rất nhanh nhận được tin tức của tai mắt, hắn cũng nói lại cho Khương Nịnh Bảo.
"Nịnh Bảo, Dương Trắc phi muốn "sinh" rồi."
Khương Nịnh Bảo kích động.
"Quốc Công gia, chàng nói xem Dương Thư Thanh có thể mua chuộc được thái y và bà đỡ che giấu giúp nàng, nhưng làm nàng sao có thể ôm được đứa nhỏ từ bên ngoài vào phòng sinh đây?"
Tần Vương thích nàng như vậy, nhất định sẽ canh giữ ngoài cửa phòng sinh.
Chỉ cần Tần Vương không tạo phản, Càn Nguyên Đế sẽ không động tới hắn nhưng Dương Thư Thanh không giống vậy.
Khương Nịnh Bảo vẫn luôn chú ý tiến triển của cả hai phe.
Gần đây Quốc Công gia nhàn rỗi, đa số thời gian đều ở trong phủ làm bạn với Khương Nịnh Bảo và hai đứa nhỏ, hai tiểu gia hỏa đi đứng ổn định vững chắc, nhưng còn chưa nói được, Khương Nịnh Bảo suy nghĩ một chút, dù sao nàng cũng nhàn rỗi không có việc gì, liền bắt đầu dạy bọn hắn nói chuyện.
"Tới đây nào, Kỳ ca nhi, gọi một tiếng nương... Nương..."
Kỳ ca nhi mở to đôi mắt như quả nho đen, trong miệng a a vài tiếng, sau đó ôm quả bóng mài răng nhỏ mới mọc, nếu nó không gọi nương, Khương Nịnh Bảo cũng không thất vọng, tiếp tục dạy đi dạy lại.
Sau đó chuyển hướng Lân ca nhi.
Lân ca nhi là đứa nhỏ rất hiếu động, tay nhỏ trắng trẻo mập mạp nắm quả tú cầu có lông xù xì chơi đùa, còn thỉnh thoảng chụp đánh tú cầu, chơi rất là vui vẻ, cũng không chú ý tới Khương Nịnh Bảo ở bên cạnh dạy hắn nói chuyện.
Có khi còn sẽ xoay người, chổng mông vào nàng.
Khương Nịnh Bảo: "..."
Tạ lão phu nhân ở bên cạnh cười ha hả nhìn, theo bà thấy, Nịnh Bảo chính là nhàn rỗi quá, cháu trai ngoan của bà còn chưa tròn một tuổi, sao có thể nói chuyện được.
"Khụ khụ, Nịnh Bảo, con đừng vội, chờ sau tiệc chọn đồ vật đoán tương lai dạy bọn nhỏ nói chuyện cũng không muộn."
Khương Nịnh Bảo ngượng ngùng đỏ mặt.
Kỳ thật nàng không vội, chỉ là muốn trêu chọc hai tiểu gia hỏa mà thôi.
Trêu chọc con trai xong, Khương Nịnh giao hai tiểu gia hỏa cho Tạ lão phu nhân, mang theo tỳ nữ trở về chủ viện, từ hắc y thị vệ biết được Định Quốc Công ở trong phòng đọc sách, Khương Nịnh Bảo suy nghĩ một chút, mang chút ít điểm tâm và trái cây ướp lạnh từ phòng bếp vào nhà.
Định Quốc Công nhìn thấy nữ tử mỹ lệ, buông quyển sách trên tay xuống, mặt mày lộ ra nhu tình, không nhìn thấy hai đứa con trai đâu, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng.
"Nịnh Bảo, con đâu rồi?"
"Ở chỗ mẫu thân đó."
Khương Nịnh Bảo bày điểm tâm và trái cây lên bàn thấp, sau đó ngồi xuống giường nhỏ đối diện Định Quốc Công, thuận tay dùng xiên trúc xiên một khối dưa hấu cho Định Quốc Công.
"Quốc Công gia, ta nhận được một mật thư của Dương Uyển Linh đưa tới, mật thư nói Dương Thư Thanh giả mang thai, xem ra nàng không tiếc làm lộ chuyện mình còn sống vì muốn liên hợp với ta cùng đối phó Dương Thư Thanh."
Khương Nịnh Bảo nói đến chuyện này, thu lại nụ cười, Dương Uyển Linh này hành sự dường như có chút vội vàng rồi, thật tình không biết nhất cử nhất động của nàng đều bị Định Quốc Công và Tấn Vương giám thị.
Định Quốc Công ăn miếng dưa hấu, nghe nàng nói chuyện mật thư, lông mày hơi nhíu lại: "Nịnh Bảo, chuyện này nàng không cần xen vào."
Khương Nịnh Bảo ăn một khối điểm tâm, nhíu mày nói: "Dương Uyển Linh không phải đã liên hợp với Tấn Vương rồi sao, còn không tiếc làm lộ bản thân, còn vạch trần kế hoạch Dương Thư Thanh mang thai, cố ý cho ta biết, Quốc Công gia, chàng nói xem nàng có ý gì, ta không tin nàng không biết kế hoạch của Tấn Vương."
"Ta sẽ xử lý tốt." Giữa mày Định Quốc Công lộ ra sát khí.
Hai tỷ muội của An Viễn Hầu không phải đèn đã cạn dầu, Dương Uyển Linh này cũng không phải người tốt, thế nhưng tính kế Nịnh Bảo, Định Quốc Công nổi giận.
Khương Nịnh Bảo nghe Định Quốc Công nói như vậy, liền yên lòng.
Tần Vương phủ.
Dương Uyển Linh vẫn chưa nhận được hồi âm của Định Quốc Công phu nhân, mặt mày hiện lên bực bội và thất vọng, nàng muốn bí mật của Dương Thư Thanh bị bại lộ, Định Quốc Công phu nhân lại không có một hành động nào.
Nàng nhìn bàn tay thô ráp của mình, nghĩ tới bản thân phải trải qua những ngày này, ngày ngày ở phòng bếp nấu nước, nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của Dương Thư Thanh, đột nhiên hối hận bản thân vì nhất thời xúc động lẻn vào Tần Vương phủ trả thù Dương Thư Thanh.
Nàng muốn rời khỏi Tần Vương phủ.
Nhưng mà, Tần Vương phủ tiến vào không dễ, rời đi càng không, Tấn Vương cũng sẽ không cho phép nàng đột nhiên rời đi, nàng đành phải tìm một cách khác là thỏa thuận với Định Quốc Công phu nhân, nhờ nàng ta giúp nàng rời khỏi phủ Tần Vương.
Nhưng Định Quốc Công phu nhân lại không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ nàng ta không nhận được thư của nàng?
Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Dương Uyển Linh biến hóa không ngừng.
Nếu không phải Dương Thư Thanh tính kế, giờ nàng vẫn là Hiền Tần cao cao tại thượng, cũng sẽ không bị đày vào lãnh cung, nàng vốn dĩ đã tính toán tốt, chờ thêm một thời gian nữa, tính kế ân ái với Càn Nguyên Đế, trở thành phi tử danh xứng với thực.
Đáng tiếc hết thảy đều mất rồi.
Lãnh cung không phải nơi người có thể ở, dù là có Càn Nguyên Đế chiếu cố, nhưng Hoàng Hậu nương nương ngấm ngầm ra tay làm khổ nàng, nàng chỉ có thể giả chết rời cung.
"A Linh, sao ngươi lại ở đây, Dương Trắc phi muốn tắm, ngươi mau đi nấu nước đi." Một ma ma vội vã chạy tới, thấy Dương Uyển Linh đang lười biếng, không vui quát lớn.
Dương Uyển Linh cắn răng lên tiếng.
Nghĩ tới chuyện còn ba bốn tháng bị người ta quát mắng, trước mắt Dương Uyển Linh từ trước tới nay luôn làm chủ tử biến thành màu đen, lại thêm hối hận tự mình lẻn vào Tần Vương phủ đối phó Dương Thư Thanh.
Nhưng chấm dứt với Tấn Vương, phá hư kế hoạch của hắn, nàng không làm được, nàng còn muốn đẩy Dương Thư Thanh xuống bùn.
Có lẽ cứ nhịn một chút đi.
...
"Vì vậy Dương Uyển Linh đưa tin cho ta, muốn ta nhận ân tình của nàng ta, giúp nàng ta ra khỏi phủ Tần Vương sao?" Khương Nịnh Bảo nghe Định Quốc Công nói, trợn mắt há hốc mồm.
"Nàng ta hối hận sao?"
Khóe miệng Định Quốc Công co quắp, hắn cũng không ngờ chân tướng lại làm cho người ta không nói được gì như thế, hơi gật đầu: "Không sai, Dương Uyển Linh hối hận, nàng là tiểu thư hầu phủ, chưa bao giờ chịu qua đau khổ, sau khi lẻn vào Tần Vương phủ, ngày ngày nấu nước tắm cho Dương Trắc phi, giờ đã chịu không nổi nữa."
Khương Nịnh Bảo: "..."
Nấu nước tắm cho kẻ thù, vậy mà một tiểu thư cành vàng lá ngọc như Dương Uyển Linh có thể chịu đựng lâu như vậy.
Nếu là nàng... Đoán chừng ba ngày đã chịu không nổi.
"Quốc Công gia, chúng ta giúp nàng hay coi như không biết đây?" Khương Nịnh Bảo trầm mặc, sau một lúc lâu mới hỏi.
Định Quốc Công ôm tiểu thê tử vào ngực, vén sợi tóc bên tai nàng, lãnh đạm nói: "Đây là lựa chọn của nàng ta."
Khương Nịnh Bảo đã hiểu, Quốc Công gia quyết định coi như không biết, nàng thầm cầu nguyện cho Dương Uyển Linh, nàng ta phải ăn quả đắng bản thân trồng.
Vì thế Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công không chú ý tới nàng ta nữa, Dương Uyển Linh tiếp tục ở Tần Vương phủ làm tỳ nữ nấu nước, kỳ thật nàng ta có thể tiến vào viện của Dương Thư Thanh làm tỳ nữ nấu nước đã là đụng phải đại vận.
Tỳ nữ bình thường đâu có dễ dàng tiến vào viện Dương Thư Thanh như vậy.
Đặc biệt là ở trong tình huống Dương Thư Thanh còn đang che giấu một bí mật lớn như vậy, Dương Uyển Linh quả thật đúng là nữ phụ độc ác có số mệnh gây chuyện.
Thời gian bình thản và bận rộn trôi qua, nháy mắt đã tới tháng tám, cuối thu mát mẻ, thời tiết dần chuyển lạnh, Khương Cẩn đại hôn, đại tẩu Thẩm Nghi Lan vào cửa, Khương phủ một mảnh vui sướng hớn hở.Lần này, Khương lão phu nhân cũng tới.
Khương Minh Dao, Khương Thù Nghiên và phu quân các nàng cũng tham dự hôn lễ của Khương Cẩn.
Khương Nịnh Bảo vô cùng vui mừng tham gia hôn lễ của đại ca.
Nhìn thấy đại ca hăng hái tươi cười, chứng kiến cha mẹ nở nụ cười vui mừng, Khương Nịnh Bảo mỉm cười, đại ca rốt cuộc cũng cưới được cô nương trong lòng, nàng thầm chúc đại ca hạnh phúc.
Sau đó, Khương Nịnh Bảo an tĩnh ở trong phủ Định Quốc Công xử lý công việc trong phủ và chăm con nhỏ, ngoại trừ tới Khương phủ thăm đại ca, đại tẩu và cha mẹ, nàng rất ít khi tham gia cuộc gặp gỡ của các phu nhân.
Cuối năm, gió lạnh gào thét.
Khương Nịnh Bảo biết Tấn Vương rốt cuộc cũng hành động, truyền tin Thiến Dung biến mất cho Dương Thư Thanh, cả người nàng hưng phấn, cười vui vẻ, Xuân Hỉ và Xuân Nhạc cũng là người biết chuyện, các nàng cũng đang chờ xem kịch vui.
Tạ Cảnh Dực chỉ cảm thấy kỳ lạ, lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Tần Vương phủ, Dương Thư Thanh biết được tin Thiến Dung lén trốn đi, ưỡn cái bụng to phồng lên, mặt mày âm trầm như nước, kinh sợ đan xen: "Đáng chết, Thiến Dung vậy mà lại phản bội ta ngay lúc này!"
Thái y nàng mua chuộc đã nói cho Tần Vương, vài ngày nữa nàng sẽ lâm bồn, giờ sắp lâm bồn Thiến Dung lại lén trốn đi, con của nàng lấy đâu ra bây giờ?
"Tiểu thư, giờ nên làm cái gì bây giờ?" Lục ma ma hạ giọng, vẻ mặt vội vàng và lo lắng.
Không có con của Thiến Dung, kế hoạch mượn bụng sinh con xong rồi.
Giờ Dương Thư Thanh cực kỳ hận Thiến Dung, hắn không thể chém nàng ta ra thành tám mảnh, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức đã có quyết định.
Theo tình thế này xem ra, nuôi huyết mạch của Tần Vương là không có khả năng rồi, chuyện cần làm lúc này là vượt qua nguy cơ trước mắt.
Cho dù là làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất!
"Phái người đi tìm Thiến Dung, cần tìm nàng ra ngay, nhưng cũng phải chuẩn bị biện pháp dự phòng, Lục ma ma, ngươi phái người tra xem dân chúng trong kinh thành mấy ngày nay có sản phụ sắp sinh con không, ôm con của các nàng tới đây, đối phó chuyện khẩn cấp bây giờ."
Sắc mặt Lục ma ma đại biến, kinh ngạc nhìn tiểu thư, mồ hôi lạnh ứa ra, nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu thư, chuyện này... Ngộ nhỡ chuyện này bại lộ, chính là tội chém đầu đó!"
Thiến Bích hãi hùng khiếp vía, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Tiểu thư... Tiểu thư thế nhưng muốn làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất...
"Các ngươi không cần lo lắng, làm theo lời ta nói là được!" Dương Thư Thanh liếc mắt nhìn Lục ma ma và Thiến Bích một cái, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng và tàn nhẫn, có ý vị giống như tráng sĩ chém đứt cổ tay.
Lục ma ma cắn răng đồng ý, giờ bà đã cùng tiểu thư ngồi một thuyền, hôm nay bà hy vọng có thể bắt được Thiến Dung, không phải bất đắc dĩ, bà thật sự không muốn tiểu thư đi lên con đường không có đường về kia.
Dương Uyển Linh vẫn luôn chú ý động tĩnh của Dương Thư Thanh thấy Lục ma ma vội vã rời viện, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nứt nẻ của mình, lạnh lùng cười, đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày hôm nay.
Nàng... Cũng rất nhanh có thể rời khỏi Tần Vương phủ đáng chết này rồi.
Dương Thư Thanh ngấm ngầm phái người tìm Thiến Dung và sản phụ sắp sinh không qua được ánh mắt Tấn Vương và Định Quốc Công, chờ Dương Thư Thanh bắt đầu "đau từng cơn" được đưa tới phòng sinh, Định Quốc Công cũng rất nhanh nhận được tin tức của tai mắt, hắn cũng nói lại cho Khương Nịnh Bảo.
"Nịnh Bảo, Dương Trắc phi muốn "sinh" rồi."
Khương Nịnh Bảo kích động.
"Quốc Công gia, chàng nói xem Dương Thư Thanh có thể mua chuộc được thái y và bà đỡ che giấu giúp nàng, nhưng làm nàng sao có thể ôm được đứa nhỏ từ bên ngoài vào phòng sinh đây?"
Tần Vương thích nàng như vậy, nhất định sẽ canh giữ ngoài cửa phòng sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.