Chương 84: Nghiêm phòng tư thủ, vẫn bị người ta chen chỗ trống
Cửu Nguyệt Vi Lam
20/07/2019
Trước khi tổ chức lễ tắm ba ngày, Khương Nịnh Bảo quyết định lấy nhũ danh cho song bào thai, Tạ lão phu nhân mạnh mẽ ủng hộ con dâu, vì thế nàng hưng trí bừng bừng cùng Định Quốc Công thảo luận.
"Quốc Công Gia, bọn họ là song sinh, không bằng lão đại kêu Kỳ nhi, lão Nhị kêu Lân ca nhi có được không?" Khương Nịnh Bảo không nghĩ sẽ lấy tên cho hai tiểu gia hoả nhà mình là vật gì đó hay bánh trôi hoặc tên thức ăn.
Định Quốc Công khóe miệng khẽ nhếch cười: "Hai nhũ danh nghe rất hay."
Khương Nịnh Bảo đuôi mày khóe mắt tràn đầy ý cười.
"Quốc Công Gia, cái gì chàng cũng chiều thiếp, sẽ làm hư thiếp."
Định Quốc Công lông mày phong thâm thúy nhếch lên, duỗi bàn tay, ôm thân hình còn nở nang của nàng vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng dán trên khuôn mặt hồng hào tinh tế của nàng, thanh âm khàn khàn.
"Vui vẻ tự nguyện."
Đôi mắt Khương Nịnh Bảo rạng rỡ long lanh, đôi môi không tự chủ mà cong lên.
Quốc Công Gia càng ngày càng biết nói chuyện.
Tạ lão phu nhân nghe thế hai cái nhũ danh sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Kỳ nhi, Lân ca nhi, vừa nghe liền là một đôi, này nhũ danh lấy tốt."
Hai cái tiểu tử kia nhũ danh liền quyết định như vậy.
Mà không chú ý tới Tạ Cảnh Dực đang đứng bên cạnh nghe được nhũ danh hai người em trai, cả người không tự chủ cứng lên một chút, trong mộng hắn cũng có con trai.
Tuy nói không phải song sinh con, nhưng nhũ danh cũng là kêu này hai cái danh nhi.
Tạ Cảnh Dực trong lòng trong lúc nhất thời không biết là mùi vị gì.
Khương Nịnh Bảo lấy nhũ danh là do trong trí nhớ mà nghĩ ra, "Nịnh Bảo" đời trước tên của hài tử khôngđược nói đến trong sách, đoán chừng là do nữ chính không biết, cho nên vẫn không có đề cập.
Tuy nói Khương Nịnh Bảo không phải nữ xứng "Nịnh Bảo" trong sách, nhưng nàng cho hai đứa con trai lấy nhũ danh lại cùng đời trước "Nịnh Bảo" khôn khéo trùng hợp với nhau.
Làm người ta không thể không cảm thán vận mạng thần kỳ.
"Cảnh Dực, ta nghe nói ngày mai các phu nhân sẽ mang theo nữ nhi của mình đến đây, nếu ngươi có tiểu thư nào yêu mến, nhất định phải nói cho tổ mẫu, tổ mẫu giúp con làm mai." Tạ lão phu nhân khôngcó đánh thức đang ngủ say hai cái cháu trai đích tôn, quay đầu quan tâm tới Tạ Cảnh Dực việc hôn nhân.
Nịnh Bảo đã cùng bà nói qua Tôn nhi Cảnh Dực này hôn sự, Tạ lão phu nhân hiện tại đã có cháu trai ruột thịt, nhưng cũng không có xem nhẹ cháu trai nuôi, bên người không có ai chăm sóc hầu hạ.
Nhưng quan trọng nhất là người này phải cùng với Nịnh Bảo hoà hợp, bằng không cưới tiến một cái giống Dương Thư Thanh như vậy khuấy đảo rối loạn nhà cửa, khắp nơi ngầm hố Nịnh Bảo, Tạ lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.
Kiểu như mẹ đẻ của cháu trai nuôi giới thiệu cái kia cái gọi là biểu muội.
Tạ lão phu nhân xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Tạ Cảnh Dực tròn mắt, hắn hiện tại đều không thể chặt đứt cảm tình chính mình càng lún càng sâu, mộtchút tâm tư đón dâu đều không có, chỉ có thể thẹn với sự quan tâm của tổ mẫu.
hắn cung kính trả lời: "Tổ mẫu, cháu trai bây giờ còn không muốn thành thân."
Tạ lão phu nhân sâu đậm nhìn này cháu trai nuôi liếc mắt một cái, nhịn không được nhíu mày, hắn sẽkhông còn nhớ thương Dương Thư Thanh có cái tâm suy nghĩ ác độc chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nên cũng hỏi ra, Tạ Cảnh Dực mày phong chau lên, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, thanh âm lạnh nhạt phủ nhận.
“không có liên qua tới nàng ta."
Tạ lão phu nhân không có bỏ qua biến hóa rất nhỏ cháu trai nuôi, trong lòng âm thầm yên lòng, khôngcó nhớ thương cái kia ác độc nữ tử Dương thị là tốt rồi.
Nếu cháu trai nuôi không có ý tứ lập gia đình, Tạ lão phu nhân cũng không muốn bức bách hắn.
Vì thế cũng như Khương Nịnh Bảo, Tạ lão phu nhân cũng không để ý đến hôn sự Tạ Cảnh Dực.
Tạ Cảnh Dực thấy thế, trong lòng thả lỏng.
không đến nửa ngày, trong phủ hạ nhân đều biết được hai cái tiểu chủ nhân phủ Quốc Công có nhũ danh, người người đều vui vẻ lén gọi bọn họ nhũ danh nhi.
Triệu quản gia nghe xong một cái lỗ tai, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Từ sau khi Quốc Công Gia cưới phu nhân, phủ Định Quốc Công việc vui liên tiếp kéo đến, phu nhân thậtsự là phúc tinh Quốc Công Gia.
Có hai vị tiểu chủ nhân, phủ Định Quốc Công về sau sẽ càng thêm náo nhiệt.
Lễ tắm 3 ngày của song sinh dù cho thời tiết rét lạnh, gió lạnh gào thét nhưng xe ngựa đi đến phủ Định Quốc Công lại nối liền không dứt, đều là nhân vật quyền cao chức trọng trong triều cùng hoàng thân quốc thích.
Càn Nguyên đế không cách nào đến đây, nhưng hắn lại phái người đưa tắm ba ngày lễ.
Phần vinh hạnh đặc biệt làm người không ngừng hâm mộ.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, thừa dịp lễ tắm ba ngày mới vừa kết thúc, bên này Khương Nịnh Bảo liền trở thành tiêu điểm trong đám nữ quyến. Hôm nay Khương Nịnh Bảo mặc một bộ váy đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh tối qua đã được người dùng nước ấm lau sơ qua, Xuân Hỉ khéo tay liền búi cho nàng một búi tóc đơn giản, khiến cho khuôn mặt trắng nõn mượt màng càng lộ rõ hơn.
Dáng người đẫy đà, khí sắc hồng nhuận, thêm vài phần phong thái của thiếu phụ
Nhóm bà vú ôm hai tiểu tử được bọc trong tã lót màu đỏ kia lại đây, thoạt nhìn liền thấy vô cùng vui vẻ, khiến các vị nữ quyến ở đây không nhịn được sinh lòng yêu thích, chỉ hận không thể tiến lại bế một cái.
Chỉ có Tạ Nhị phu nhân tươi cười nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tuy nói Khương Nịnh Bảo mới vừa sinh hài tử, đã không còn xinh đẹp diễm lệ như ngày xưa, nhưng bộ dạng đẫy đà mượt mà cũng là một loại phong tình khác, đặc biệt là da thịt nàng lại trắng nõn trơn trượt, không hề có bộ dáng tiều tụy cả người da vàng như nến sau khi sinh, nét mặt tỏa sáng cả người, khiến cho các nữ quyến đã từng sinh qua hài tử hâm mộ không thôi.
Vì vậy liền sôi nổi xin Khương Nịnh Bảo cho biết phương pháp bí mật này.
Khương Nịnh Bảo cười nói: "Ta cũng chỉ ăn uống giống như bình thường, Trần thái y cũng biết, cũng không có phương pháp bí mật gì trừ khi mỗi ngày đều uống canh gà hầm với tổ yến cũng được gọi là bí phương."
"Đúng rồi, gà trong canh gà ta uống chính là gà được ăn dược liệu nuôi lớn trong thôn trang của Thụy Vương phi."
"Đương nhiên, cũng có khả năng là do thể chất ta có vấn đề."
Cuối cùng Khương Nịnh Bảo còn nghịch ngợm nói một câu, khiến các nữ quyến ở đây đều bật cười đầy hòa nhã, nhưng bọn họ cũng vẫn nhớ kỹ lời nàng đã nói, tính toán sau này nhất định phải hỏi Trần thái y một chút, còn có chính là chuyện gà nuôi bằng dược liệu trong thôn trang của Thụy Vương phi......
Điều mấu chốt đó chính là dược liệu nuôi gà.
một số nữ quyến có tâm tư liền nhanh chóng quyết định sau này về nhất định phải thử một lần, Thụy Vương phi cũng không còn trẻ, nhưng làn da Thụy Vương phi vẫn luôn bảo dưỡng cực kỳ tốt, nói khôngchừng chính do dược liệu nuôi gà kia.
Khương Nịnh Bảo không biết chính mình ăn ngay nói thật lại khiến nhóm phu nhân dùng dược liệu nuôi gà ngày càng nhiều, nếu đã biết, cũng sẽ không nói cái gì, này đó phu nhân ăn dược thiện dùng dược liệu cũng nhiều đi.
Dược liệu nuôi gà trong thôn trang của Thụy Vương phi cũng đều là các loại thường thấy như cẩu kỷ, đảng sâm các loại...... Nhưng nếu có người muốn dùng dược liệu trân quý để nuôi dưỡng, thì đó cũng là chuyện của người ta.
Lần này Khương lão phu nhân cũng nhận được thiệp mời từ Khương Nịnh Bảo đã cho Triệu quản gia đưa tới trước đó, nếu không thì lấy thân phận phú thương của Khương gia bây giờ liền hoàn toàn khôngcó cách nào đến phủ Định Quốc Công chúc mừng.
Khương lão phu nhân tự mình tới, cũng không hề mang theo người nào khác của Khương gia, chỉ dẫn theo Hồng Hạnh cùng hai ma ma.
Dù cho hiện tại bà chỉ là một lão thái thái của nhà phú thương, nhưng những người ở đây cũng khôngcó ai dám lộ ra sắc mặt kinh thường.
Nhưng trong lòng Khương lão phu nhân lại không mấy dễ chịu.
Trong lòng không ngừng chất vấn trời cao nhiều lần, vì sao cháu trai cháu gái xuất sắc như vậy lại không phải do con trai của bà sinh ra?
Khương Nịnh Bảo cười khanh khách chào hỏi rồi mời lão Khương lão phu nhân bước vào, tựa hồ khôngcó chút khúc mắc nào, cũng cho Khương lão phu đầy đủ mặt mũi, Khương lão phu nhân cũng áp xuống cảm giác không cam lòng từ đáy lòng xuống, cười khen ngợi đôi kỳ lân này mấy câu.
"Người ta vẫn nói lần đầu đã sinh được con trai là phúc khí, mà phu nhân lại sinh được đến một đôi, không hổ là người có phúc." Người nói lời này chính là phu nhân Lại Bộ Thị Lang.
Trương Trạm là con rể thứ hai của bà ta.
Cũng coi như có chút quan hệ với Khương gia, lễ tắm ba ngày lần này, bà ta chỉ là muốn quan hệ thơm lây nên mới có mặt, nếu không, gần đây cũng không thường xuyên nịnh hót Khương Nịnh Bảo như vậy.
Nữ quyến trong phòng nghe bà ta nói vậy liền âm thầm bĩu môi
Trong lòng Tạ Nhị phu nhân lập tức hừ lạnh.
"Hai đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, vừa nhìn thấy đã biết chắc chắn sẽ thông minh." Phu nhân Trấn Bắc hầu cười tủm tỉm nhìn đôi song sinh đang nằm trong tã lót, nói mấy câu khen ngợi vô cùng dễ nghe.
Phu nhân Trấn Bắc Hầu này là mẹ chồng của đại đường tỷ Khương Xu Nghiên của Khương Nịnh Bảo, chính là người trước đây muốn xóa bỏ hài tử trong bụng Khương Xu Nghiên, sau đó hưu bỏ nàng ta.
Bây giờ nếu chỉ nhìn thoáng qua liền thấy một khuôn mặt hiền hậu
Tạ Nhị phu nhân lại hừ lạnh thêm một lần nữa, trẻ con sinh ra làm sao có thể nhìn ra có thông minh hay không, vừa nghe liền biết đang trợn mắt nói dối.
một đám a dua nịnh nọt.
Khương Nịnh Bảo cười cười, mặc kệ tùy ý cho đám nữ quyến xung quanh khen ngợi hài tử của nàng.
Mợ cả ngồi bên cạnh cười không khép miệng được, lâu lâu lại phụ họa thêm một câu, không khí trong phòng vô cùng hòa hợp.
Ngay lúc này, Tần Vương phi mang theo Dương Thư Thanh bước vào, hai người họ vừa bước vào nhà, không khí trong phòng ngay lập tức liền đông cứng.
Hôm nay Dương Thư Thanh mặc một bộ váy hồng nhạt, búi tóc được búi lên cao, trang dung tinh xảo, toàn thân đều là trang sức trân quý, xinh đẹp diễm lệ, hương khí đầy người, phú quý bức người.
Khiến cho nữ quyến ngồi đây thoáng chốc ảm đạm đi không còn chút ánh sáng, thậm chí ngay cả Tần Vương phi đang đứng bên cạnh nàng ta cũng bị nàng ta đè ép xuống không ít, phảng phất như nàng ta mới thực sự là Tần Vương phi.
"Chúc mừng phu nhân Quốc Công sinh được một đôi Lân nhi."
Dương Thư Thanh thực vô cùng vừa lòng với hiệu quả nàng ta đã tạo ra, phe phẩy mấy dải trân châu ngay thái dương một chút, giọng nói thanh thúy dễ nghe tươi cười khanh khách chúc mừng, chỉ là khi ánh mắt rơi xuống người Khương Nịnh Bảo dù cho có sinh hài tử nhưng dung nhan vẫn thướt tha mê người như trước thì trên mặt liền hiện lên một chút không vui.
Ấn đường Khương Nịnh Bảo hơi hơi nặng nề xuống.
Dương Thư Thanh trang điểm diễm lệ bắn ra bốn phía như vậy, nhưng nàng lại có cảm giác được nàng ta tới đây không có ý tốt gì.
"Đa tạ Dương sườn phi đã đến chúc mừng." Khương Nịnh Bảo vân đạm phong khinh cười, lại cố lúc nóiđến ba chữ Dương sườn phi liền nhấn mạnh, mất công nàng ta lại quên đi thân phận của mình.
Tươi cười trên mặt Dương Thư Thanh lập tức cứng đờ, nàng ta phải dùng hết sức lực kiềm chế mình lại mới có thể nhịn xuống mà không bước đến cho Khương Nịnh Bảo một cái tát.
Lời chúc mừng đã bị Dương Thư Thanh đoạt trước, tuy trong lòng Tần Vương phi không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện gì.
Sau đó lại nghe thấy lời Khương Nịnh Bảo, trong lòng ngay lập tức thoải mái hơn rất nhiều, Tần Vương phi vuốt ve nơi bụng vẫn đang bằng phẳng của mình một chút, nụ cười càng chân thành thêm mấy phần.
"Chúc mừng phu nhân Quốc Công, phúc khí của phu nhân Quốc Công thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi, hy vọng ta cũng có thể dính chút phúc khí này của phu nhân, chỉ lần đầu tiên cũng có thể vì Vương gia sinh hạ con vợ cả."
Lời này vừa nói xong liền khiến cho Dương Thư Thanh hừ lạnh một cái không rõ ràng, sau đó nàng ta liếc mắt nhìn qua hai đứa bé đang nằm trong tã lót ở lễ tắm ba ngày này một cái, thấy hai đứa trẻ không khóc cũng không nháo dù chỉ một chút, lạnh lùng cười một cái, nàng ta đến đây gặp Khương Nịnh Bảo là có mục đích.
"Tướng mạo Định Quốc Công anh tuấn, dung mạo phu nhân Quốc Công cũng không hề kém, nhưng hài tử sinh ra lại xấu như vậy, Vương phi còn muốn dính chút phúc khí này sao, người không sợ sau này sẽsinh ra quái thai gì sao."
Ngay lập tức nữ quyến ở đây liền đồng loạt nhíu mày
Lời này của Dương sườn phi vô cùng quá phận, dù cho đôi nhi tử này phu nhân Quốc Công vừa mới sinh ra, nhưng vẫn có thể thấy rõ ngũ quan vô cùng tốt, sau này lớn lên nhất định là một nam tử tuấn lãng.
Mặt Khương lão phu nhân nhanh chóng nặng nề xuống.
Sắc mặt Mợ cả cũng cực kỳ khó coi, nếu không phải ngại chuyện thân phận, bà đã sớm dạy dỗ Dương trắc phi này.
Chỉ có duy nhất Tạ Nhị phu nhân cao hứng trong lòng, náo loạn lên đi, lên nữa đi, dù bà ta không thích Dương Thư Thanh, nhưng bà ta lại càng không thích đôi song sinh đoạt mất vị trí của con trai mình hơn.
Tần Vương phi rốt cuộc nhịn không được nữa giận mắng một tiếng: "Dương thị, ngươi câm miệng!"
Khương Nịnh Bảo bình thản cười: "Có đứa trẻ nào mới sinh ra không giống vậy đâu, có lẽ Dương trắc phi chưa từng sinh ra hài tử, khó trách lại không hiểu, chuyện này ta có thể hiểu được."
Dương Thư Thanh lại không để ý đến chuyện Tần Vương phi tức giận chút nào, nghe thấy Khương Nịnh Bảo trả lời, mặt nàng ta liền tối sầm, nàng ta phô ra vẻ mặt khiêu khích nhìn Khương Nịnh Bảo, tiếp tục nói thêm mấy câu vô cùng độc ác.
"Ta không hề nói sai chút nào, bọn chúng quả thật vô cùng xấu, mắt thì nhìn như hạt đậu xanh, khó coi chết đi được, có phải hài tử của Định Quốc Công hay không còn không chắc đâu."
Câu này vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt nhíu mày, Mợ cả cũng tức giận đến mức cả người phát run, Dương sườn phi này quả thực khiến cho bà có cái nhìn khác về sự độc ác.
Hai mắt Tạ Nhị phu nhân chuyển động, ánh mắt dừng ở hai đứa nhỏ song sinh đang nằm trong tã lót, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Nịnh Bảo ngay lập tức nặng nề, giọng nói lạnh băng dọa người.
"Hôm nay là lễ tắm ba ngày của con ta, ta cũng không muốn làm người ác, nhưng Dương sườn phi lại có thể khiến ta phá lệ một lần, người đâu, đưa Dương sườn phi ra ngoài đi, ta không muốn thấy nàng ta nữa."
Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên xuất hiện đám bà tử hùng hổ.
Dương Thư Thanh cười lạnh một tiếng, cũng không đợi cho mấy bà tử tiến lên túm lấy mình liền xoay người đi thẳng, chỉ là lúc quay người bước đi, trên khóe miệng lại dâng lên một nụ cười quỷ dị.
Mục đích hôm nay nàng ta tới đã đạt được, chẳng qua lúc nãy chỉ là muốn diễu cợt kinh bỉ Khương Nịnh Bảo một chút thôi.
Tần Vương phi vội vàng xin lỗi Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo cũng không hề giận chó đánh mèo lên Tần Vương phi, nhưng sắc mặt nàng cũng không tốt bao nhiêu cả, rõ ràng nàng không hề mời Dương Thư Thanh đến, nhưng nàng ta lại đi theo Tần Vương phi tới, còn có ý định chụp cho Định Quốc Công một cái mũ xanh.
Ý đồ đáng chết.
Thời gian không đến một chén trà nhỏ, chuyện Dương Thư Thanh nói lời ác độc bị đuổi ra khỏi phủ Định Quốc Công truyền ra ngoài, những lời nói nguyền rủa ác độc của nàng ta cũng bị truyền đi không khỏi khiến mọi người ồ lên.
Còn chưa chờ Định Quốc Công ra tay, thì ngay buổi tối lễ tắm ba ngày kết thúc, hai tên tiểu tử kia đãxảy ra chuyện.
Dù đã canh phòng nghiêm ngặt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn để cho người khác lẻn vào chỗ trống.
"Quốc Công Gia, bọn họ là song sinh, không bằng lão đại kêu Kỳ nhi, lão Nhị kêu Lân ca nhi có được không?" Khương Nịnh Bảo không nghĩ sẽ lấy tên cho hai tiểu gia hoả nhà mình là vật gì đó hay bánh trôi hoặc tên thức ăn.
Định Quốc Công khóe miệng khẽ nhếch cười: "Hai nhũ danh nghe rất hay."
Khương Nịnh Bảo đuôi mày khóe mắt tràn đầy ý cười.
"Quốc Công Gia, cái gì chàng cũng chiều thiếp, sẽ làm hư thiếp."
Định Quốc Công lông mày phong thâm thúy nhếch lên, duỗi bàn tay, ôm thân hình còn nở nang của nàng vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng dán trên khuôn mặt hồng hào tinh tế của nàng, thanh âm khàn khàn.
"Vui vẻ tự nguyện."
Đôi mắt Khương Nịnh Bảo rạng rỡ long lanh, đôi môi không tự chủ mà cong lên.
Quốc Công Gia càng ngày càng biết nói chuyện.
Tạ lão phu nhân nghe thế hai cái nhũ danh sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Kỳ nhi, Lân ca nhi, vừa nghe liền là một đôi, này nhũ danh lấy tốt."
Hai cái tiểu tử kia nhũ danh liền quyết định như vậy.
Mà không chú ý tới Tạ Cảnh Dực đang đứng bên cạnh nghe được nhũ danh hai người em trai, cả người không tự chủ cứng lên một chút, trong mộng hắn cũng có con trai.
Tuy nói không phải song sinh con, nhưng nhũ danh cũng là kêu này hai cái danh nhi.
Tạ Cảnh Dực trong lòng trong lúc nhất thời không biết là mùi vị gì.
Khương Nịnh Bảo lấy nhũ danh là do trong trí nhớ mà nghĩ ra, "Nịnh Bảo" đời trước tên của hài tử khôngđược nói đến trong sách, đoán chừng là do nữ chính không biết, cho nên vẫn không có đề cập.
Tuy nói Khương Nịnh Bảo không phải nữ xứng "Nịnh Bảo" trong sách, nhưng nàng cho hai đứa con trai lấy nhũ danh lại cùng đời trước "Nịnh Bảo" khôn khéo trùng hợp với nhau.
Làm người ta không thể không cảm thán vận mạng thần kỳ.
"Cảnh Dực, ta nghe nói ngày mai các phu nhân sẽ mang theo nữ nhi của mình đến đây, nếu ngươi có tiểu thư nào yêu mến, nhất định phải nói cho tổ mẫu, tổ mẫu giúp con làm mai." Tạ lão phu nhân khôngcó đánh thức đang ngủ say hai cái cháu trai đích tôn, quay đầu quan tâm tới Tạ Cảnh Dực việc hôn nhân.
Nịnh Bảo đã cùng bà nói qua Tôn nhi Cảnh Dực này hôn sự, Tạ lão phu nhân hiện tại đã có cháu trai ruột thịt, nhưng cũng không có xem nhẹ cháu trai nuôi, bên người không có ai chăm sóc hầu hạ.
Nhưng quan trọng nhất là người này phải cùng với Nịnh Bảo hoà hợp, bằng không cưới tiến một cái giống Dương Thư Thanh như vậy khuấy đảo rối loạn nhà cửa, khắp nơi ngầm hố Nịnh Bảo, Tạ lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.
Kiểu như mẹ đẻ của cháu trai nuôi giới thiệu cái kia cái gọi là biểu muội.
Tạ lão phu nhân xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Tạ Cảnh Dực tròn mắt, hắn hiện tại đều không thể chặt đứt cảm tình chính mình càng lún càng sâu, mộtchút tâm tư đón dâu đều không có, chỉ có thể thẹn với sự quan tâm của tổ mẫu.
hắn cung kính trả lời: "Tổ mẫu, cháu trai bây giờ còn không muốn thành thân."
Tạ lão phu nhân sâu đậm nhìn này cháu trai nuôi liếc mắt một cái, nhịn không được nhíu mày, hắn sẽkhông còn nhớ thương Dương Thư Thanh có cái tâm suy nghĩ ác độc chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy nên cũng hỏi ra, Tạ Cảnh Dực mày phong chau lên, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, thanh âm lạnh nhạt phủ nhận.
“không có liên qua tới nàng ta."
Tạ lão phu nhân không có bỏ qua biến hóa rất nhỏ cháu trai nuôi, trong lòng âm thầm yên lòng, khôngcó nhớ thương cái kia ác độc nữ tử Dương thị là tốt rồi.
Nếu cháu trai nuôi không có ý tứ lập gia đình, Tạ lão phu nhân cũng không muốn bức bách hắn.
Vì thế cũng như Khương Nịnh Bảo, Tạ lão phu nhân cũng không để ý đến hôn sự Tạ Cảnh Dực.
Tạ Cảnh Dực thấy thế, trong lòng thả lỏng.
không đến nửa ngày, trong phủ hạ nhân đều biết được hai cái tiểu chủ nhân phủ Quốc Công có nhũ danh, người người đều vui vẻ lén gọi bọn họ nhũ danh nhi.
Triệu quản gia nghe xong một cái lỗ tai, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Từ sau khi Quốc Công Gia cưới phu nhân, phủ Định Quốc Công việc vui liên tiếp kéo đến, phu nhân thậtsự là phúc tinh Quốc Công Gia.
Có hai vị tiểu chủ nhân, phủ Định Quốc Công về sau sẽ càng thêm náo nhiệt.
Lễ tắm 3 ngày của song sinh dù cho thời tiết rét lạnh, gió lạnh gào thét nhưng xe ngựa đi đến phủ Định Quốc Công lại nối liền không dứt, đều là nhân vật quyền cao chức trọng trong triều cùng hoàng thân quốc thích.
Càn Nguyên đế không cách nào đến đây, nhưng hắn lại phái người đưa tắm ba ngày lễ.
Phần vinh hạnh đặc biệt làm người không ngừng hâm mộ.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, thừa dịp lễ tắm ba ngày mới vừa kết thúc, bên này Khương Nịnh Bảo liền trở thành tiêu điểm trong đám nữ quyến. Hôm nay Khương Nịnh Bảo mặc một bộ váy đỏ thẫm, mái tóc đen nhánh tối qua đã được người dùng nước ấm lau sơ qua, Xuân Hỉ khéo tay liền búi cho nàng một búi tóc đơn giản, khiến cho khuôn mặt trắng nõn mượt màng càng lộ rõ hơn.
Dáng người đẫy đà, khí sắc hồng nhuận, thêm vài phần phong thái của thiếu phụ
Nhóm bà vú ôm hai tiểu tử được bọc trong tã lót màu đỏ kia lại đây, thoạt nhìn liền thấy vô cùng vui vẻ, khiến các vị nữ quyến ở đây không nhịn được sinh lòng yêu thích, chỉ hận không thể tiến lại bế một cái.
Chỉ có Tạ Nhị phu nhân tươi cười nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tuy nói Khương Nịnh Bảo mới vừa sinh hài tử, đã không còn xinh đẹp diễm lệ như ngày xưa, nhưng bộ dạng đẫy đà mượt mà cũng là một loại phong tình khác, đặc biệt là da thịt nàng lại trắng nõn trơn trượt, không hề có bộ dáng tiều tụy cả người da vàng như nến sau khi sinh, nét mặt tỏa sáng cả người, khiến cho các nữ quyến đã từng sinh qua hài tử hâm mộ không thôi.
Vì vậy liền sôi nổi xin Khương Nịnh Bảo cho biết phương pháp bí mật này.
Khương Nịnh Bảo cười nói: "Ta cũng chỉ ăn uống giống như bình thường, Trần thái y cũng biết, cũng không có phương pháp bí mật gì trừ khi mỗi ngày đều uống canh gà hầm với tổ yến cũng được gọi là bí phương."
"Đúng rồi, gà trong canh gà ta uống chính là gà được ăn dược liệu nuôi lớn trong thôn trang của Thụy Vương phi."
"Đương nhiên, cũng có khả năng là do thể chất ta có vấn đề."
Cuối cùng Khương Nịnh Bảo còn nghịch ngợm nói một câu, khiến các nữ quyến ở đây đều bật cười đầy hòa nhã, nhưng bọn họ cũng vẫn nhớ kỹ lời nàng đã nói, tính toán sau này nhất định phải hỏi Trần thái y một chút, còn có chính là chuyện gà nuôi bằng dược liệu trong thôn trang của Thụy Vương phi......
Điều mấu chốt đó chính là dược liệu nuôi gà.
một số nữ quyến có tâm tư liền nhanh chóng quyết định sau này về nhất định phải thử một lần, Thụy Vương phi cũng không còn trẻ, nhưng làn da Thụy Vương phi vẫn luôn bảo dưỡng cực kỳ tốt, nói khôngchừng chính do dược liệu nuôi gà kia.
Khương Nịnh Bảo không biết chính mình ăn ngay nói thật lại khiến nhóm phu nhân dùng dược liệu nuôi gà ngày càng nhiều, nếu đã biết, cũng sẽ không nói cái gì, này đó phu nhân ăn dược thiện dùng dược liệu cũng nhiều đi.
Dược liệu nuôi gà trong thôn trang của Thụy Vương phi cũng đều là các loại thường thấy như cẩu kỷ, đảng sâm các loại...... Nhưng nếu có người muốn dùng dược liệu trân quý để nuôi dưỡng, thì đó cũng là chuyện của người ta.
Lần này Khương lão phu nhân cũng nhận được thiệp mời từ Khương Nịnh Bảo đã cho Triệu quản gia đưa tới trước đó, nếu không thì lấy thân phận phú thương của Khương gia bây giờ liền hoàn toàn khôngcó cách nào đến phủ Định Quốc Công chúc mừng.
Khương lão phu nhân tự mình tới, cũng không hề mang theo người nào khác của Khương gia, chỉ dẫn theo Hồng Hạnh cùng hai ma ma.
Dù cho hiện tại bà chỉ là một lão thái thái của nhà phú thương, nhưng những người ở đây cũng khôngcó ai dám lộ ra sắc mặt kinh thường.
Nhưng trong lòng Khương lão phu nhân lại không mấy dễ chịu.
Trong lòng không ngừng chất vấn trời cao nhiều lần, vì sao cháu trai cháu gái xuất sắc như vậy lại không phải do con trai của bà sinh ra?
Khương Nịnh Bảo cười khanh khách chào hỏi rồi mời lão Khương lão phu nhân bước vào, tựa hồ khôngcó chút khúc mắc nào, cũng cho Khương lão phu đầy đủ mặt mũi, Khương lão phu nhân cũng áp xuống cảm giác không cam lòng từ đáy lòng xuống, cười khen ngợi đôi kỳ lân này mấy câu.
"Người ta vẫn nói lần đầu đã sinh được con trai là phúc khí, mà phu nhân lại sinh được đến một đôi, không hổ là người có phúc." Người nói lời này chính là phu nhân Lại Bộ Thị Lang.
Trương Trạm là con rể thứ hai của bà ta.
Cũng coi như có chút quan hệ với Khương gia, lễ tắm ba ngày lần này, bà ta chỉ là muốn quan hệ thơm lây nên mới có mặt, nếu không, gần đây cũng không thường xuyên nịnh hót Khương Nịnh Bảo như vậy.
Nữ quyến trong phòng nghe bà ta nói vậy liền âm thầm bĩu môi
Trong lòng Tạ Nhị phu nhân lập tức hừ lạnh.
"Hai đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, vừa nhìn thấy đã biết chắc chắn sẽ thông minh." Phu nhân Trấn Bắc hầu cười tủm tỉm nhìn đôi song sinh đang nằm trong tã lót, nói mấy câu khen ngợi vô cùng dễ nghe.
Phu nhân Trấn Bắc Hầu này là mẹ chồng của đại đường tỷ Khương Xu Nghiên của Khương Nịnh Bảo, chính là người trước đây muốn xóa bỏ hài tử trong bụng Khương Xu Nghiên, sau đó hưu bỏ nàng ta.
Bây giờ nếu chỉ nhìn thoáng qua liền thấy một khuôn mặt hiền hậu
Tạ Nhị phu nhân lại hừ lạnh thêm một lần nữa, trẻ con sinh ra làm sao có thể nhìn ra có thông minh hay không, vừa nghe liền biết đang trợn mắt nói dối.
một đám a dua nịnh nọt.
Khương Nịnh Bảo cười cười, mặc kệ tùy ý cho đám nữ quyến xung quanh khen ngợi hài tử của nàng.
Mợ cả ngồi bên cạnh cười không khép miệng được, lâu lâu lại phụ họa thêm một câu, không khí trong phòng vô cùng hòa hợp.
Ngay lúc này, Tần Vương phi mang theo Dương Thư Thanh bước vào, hai người họ vừa bước vào nhà, không khí trong phòng ngay lập tức liền đông cứng.
Hôm nay Dương Thư Thanh mặc một bộ váy hồng nhạt, búi tóc được búi lên cao, trang dung tinh xảo, toàn thân đều là trang sức trân quý, xinh đẹp diễm lệ, hương khí đầy người, phú quý bức người.
Khiến cho nữ quyến ngồi đây thoáng chốc ảm đạm đi không còn chút ánh sáng, thậm chí ngay cả Tần Vương phi đang đứng bên cạnh nàng ta cũng bị nàng ta đè ép xuống không ít, phảng phất như nàng ta mới thực sự là Tần Vương phi.
"Chúc mừng phu nhân Quốc Công sinh được một đôi Lân nhi."
Dương Thư Thanh thực vô cùng vừa lòng với hiệu quả nàng ta đã tạo ra, phe phẩy mấy dải trân châu ngay thái dương một chút, giọng nói thanh thúy dễ nghe tươi cười khanh khách chúc mừng, chỉ là khi ánh mắt rơi xuống người Khương Nịnh Bảo dù cho có sinh hài tử nhưng dung nhan vẫn thướt tha mê người như trước thì trên mặt liền hiện lên một chút không vui.
Ấn đường Khương Nịnh Bảo hơi hơi nặng nề xuống.
Dương Thư Thanh trang điểm diễm lệ bắn ra bốn phía như vậy, nhưng nàng lại có cảm giác được nàng ta tới đây không có ý tốt gì.
"Đa tạ Dương sườn phi đã đến chúc mừng." Khương Nịnh Bảo vân đạm phong khinh cười, lại cố lúc nóiđến ba chữ Dương sườn phi liền nhấn mạnh, mất công nàng ta lại quên đi thân phận của mình.
Tươi cười trên mặt Dương Thư Thanh lập tức cứng đờ, nàng ta phải dùng hết sức lực kiềm chế mình lại mới có thể nhịn xuống mà không bước đến cho Khương Nịnh Bảo một cái tát.
Lời chúc mừng đã bị Dương Thư Thanh đoạt trước, tuy trong lòng Tần Vương phi không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện gì.
Sau đó lại nghe thấy lời Khương Nịnh Bảo, trong lòng ngay lập tức thoải mái hơn rất nhiều, Tần Vương phi vuốt ve nơi bụng vẫn đang bằng phẳng của mình một chút, nụ cười càng chân thành thêm mấy phần.
"Chúc mừng phu nhân Quốc Công, phúc khí của phu nhân Quốc Công thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi, hy vọng ta cũng có thể dính chút phúc khí này của phu nhân, chỉ lần đầu tiên cũng có thể vì Vương gia sinh hạ con vợ cả."
Lời này vừa nói xong liền khiến cho Dương Thư Thanh hừ lạnh một cái không rõ ràng, sau đó nàng ta liếc mắt nhìn qua hai đứa bé đang nằm trong tã lót ở lễ tắm ba ngày này một cái, thấy hai đứa trẻ không khóc cũng không nháo dù chỉ một chút, lạnh lùng cười một cái, nàng ta đến đây gặp Khương Nịnh Bảo là có mục đích.
"Tướng mạo Định Quốc Công anh tuấn, dung mạo phu nhân Quốc Công cũng không hề kém, nhưng hài tử sinh ra lại xấu như vậy, Vương phi còn muốn dính chút phúc khí này sao, người không sợ sau này sẽsinh ra quái thai gì sao."
Ngay lập tức nữ quyến ở đây liền đồng loạt nhíu mày
Lời này của Dương sườn phi vô cùng quá phận, dù cho đôi nhi tử này phu nhân Quốc Công vừa mới sinh ra, nhưng vẫn có thể thấy rõ ngũ quan vô cùng tốt, sau này lớn lên nhất định là một nam tử tuấn lãng.
Mặt Khương lão phu nhân nhanh chóng nặng nề xuống.
Sắc mặt Mợ cả cũng cực kỳ khó coi, nếu không phải ngại chuyện thân phận, bà đã sớm dạy dỗ Dương trắc phi này.
Chỉ có duy nhất Tạ Nhị phu nhân cao hứng trong lòng, náo loạn lên đi, lên nữa đi, dù bà ta không thích Dương Thư Thanh, nhưng bà ta lại càng không thích đôi song sinh đoạt mất vị trí của con trai mình hơn.
Tần Vương phi rốt cuộc nhịn không được nữa giận mắng một tiếng: "Dương thị, ngươi câm miệng!"
Khương Nịnh Bảo bình thản cười: "Có đứa trẻ nào mới sinh ra không giống vậy đâu, có lẽ Dương trắc phi chưa từng sinh ra hài tử, khó trách lại không hiểu, chuyện này ta có thể hiểu được."
Dương Thư Thanh lại không để ý đến chuyện Tần Vương phi tức giận chút nào, nghe thấy Khương Nịnh Bảo trả lời, mặt nàng ta liền tối sầm, nàng ta phô ra vẻ mặt khiêu khích nhìn Khương Nịnh Bảo, tiếp tục nói thêm mấy câu vô cùng độc ác.
"Ta không hề nói sai chút nào, bọn chúng quả thật vô cùng xấu, mắt thì nhìn như hạt đậu xanh, khó coi chết đi được, có phải hài tử của Định Quốc Công hay không còn không chắc đâu."
Câu này vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt nhíu mày, Mợ cả cũng tức giận đến mức cả người phát run, Dương sườn phi này quả thực khiến cho bà có cái nhìn khác về sự độc ác.
Hai mắt Tạ Nhị phu nhân chuyển động, ánh mắt dừng ở hai đứa nhỏ song sinh đang nằm trong tã lót, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Nịnh Bảo ngay lập tức nặng nề, giọng nói lạnh băng dọa người.
"Hôm nay là lễ tắm ba ngày của con ta, ta cũng không muốn làm người ác, nhưng Dương sườn phi lại có thể khiến ta phá lệ một lần, người đâu, đưa Dương sườn phi ra ngoài đi, ta không muốn thấy nàng ta nữa."
Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên xuất hiện đám bà tử hùng hổ.
Dương Thư Thanh cười lạnh một tiếng, cũng không đợi cho mấy bà tử tiến lên túm lấy mình liền xoay người đi thẳng, chỉ là lúc quay người bước đi, trên khóe miệng lại dâng lên một nụ cười quỷ dị.
Mục đích hôm nay nàng ta tới đã đạt được, chẳng qua lúc nãy chỉ là muốn diễu cợt kinh bỉ Khương Nịnh Bảo một chút thôi.
Tần Vương phi vội vàng xin lỗi Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo cũng không hề giận chó đánh mèo lên Tần Vương phi, nhưng sắc mặt nàng cũng không tốt bao nhiêu cả, rõ ràng nàng không hề mời Dương Thư Thanh đến, nhưng nàng ta lại đi theo Tần Vương phi tới, còn có ý định chụp cho Định Quốc Công một cái mũ xanh.
Ý đồ đáng chết.
Thời gian không đến một chén trà nhỏ, chuyện Dương Thư Thanh nói lời ác độc bị đuổi ra khỏi phủ Định Quốc Công truyền ra ngoài, những lời nói nguyền rủa ác độc của nàng ta cũng bị truyền đi không khỏi khiến mọi người ồ lên.
Còn chưa chờ Định Quốc Công ra tay, thì ngay buổi tối lễ tắm ba ngày kết thúc, hai tên tiểu tử kia đãxảy ra chuyện.
Dù đã canh phòng nghiêm ngặt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn để cho người khác lẻn vào chỗ trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.