Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu, Bệnh Tật
Chương 16:
Mộc Mộc Lương Thần
17/11/2024
“...” Lục Vãn Vãn nhặt tờ giấy viết sạch sẽ nhất, nhìn đống “giấy lộn” vương vãi khắp nơi, khóe môi cong cong.
Cô nhặt từng trang giấy dưới đất lên, xem qua từng cái, bất ngờ phát hiện ra vài trang với câu chữ lạnh băng “sắc mặt cô không tốt”, “muốn nói gì”, “có chuyện gì”.
Làn sương mù nghi hoặc bao phủ trong lòng tản đi, Lục Vãn Vãn thở phào...
Xem ra, có lẽ Cố Huấn Đình không ghét cô đến thế?
Anh chú ý đến vẻ mệt mỏi của cô, hoặc là muốn hỏi gì đó.
Anh có lẽ cũng không phải là một cựu nguyên soái không chịu trách nhiệm, ngông cuồng, bị nhục mạ như trên mạng hành tinh nói.
Cứ ví dụ như bây giờ, Cố Huấn Đình có thể không thích cưỡng chế kết duyên, có thể nhiều vết thương trên người anh đều là do cô, thậm chí anh bị cô chọn, bị ép đến hoàn cảnh lúng túng như vậy, mặc quần áo có hơi khó coi, ở căn phòng chỉ có con gái mới ở...
Nhưng anh tựa như vẫn giữ nguyên phong độ và tinh tế.
Nhìn những câu nói kỳ quặc này, Lục Vãn Vãn chớp chớp mắt, sắp xếp lại từng trang giấy, đặt vào trong bình thủy tinh nhỏ cô mua lúc trước.
Ngắm bình đã chứa quá nửa giấy, Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ, lấy một từ giấy trắng, viết một hàng chữ bảo Phương Phương gửi đến cho Cố Huấn Đình.
Bàn tay lớn của Phương Phương cẩn thận giữ tờ giấy, có chút trống vắng sờ vào cái bụng bị lấy sạch của mình, sau đó liền đi hoàn thành nhiệm vụ.
“Em ấy đúng là nên cập nhập sổ tay robot bảo mẫu rồi.” Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng Phương Phương chậm chạp rời đi, cứng nhắc nói.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô xoa đôi tai của Nhuyễn Nhuyễn, cô muốn nói robot quản gia Nhuyễn Nhuyễn cũng nên cập nhật lại hệ thống.
Lục Vãn Vãn sờ những sợi lông ngắn của Nhuyễn Nhuyễn, lòng bàn tay không có nhiều cảm giác ấm mềm, cô lại nghĩ đến Điềm Điềm cô cứu lúc trước.
Tuy rằng rất gầy, nhưng cơ thể lại rất mềm mại.
Bình thường Điềm Điềm rất lạnh lùng, thông thường sẽ không nịnh nọt cô, chỉ có thỉnh thoảng bắt được thứ gì đó có thể ăn ngoài kia, mới bố thí một nửa cho “loài người” như cô.
Mắt có hơi chua xót, Lục Vãn Vãn nhìn tờ giấy nhuốm máu, đột nhiên nghĩ đến Cố tiên sinh hình như cũng thuộc họ mèo.
Vậy thì anh sẽ là giống mèo thuộc chủng loại nào nhỉ?
Nếu là cấp SS, có lẽ là loại mèo lớn rất lợi hại chăng?
Lục Vãn Vãn hồi tưởng lại, kinh ngạc phát hiện, bất kể là trong tư liệu hay là trên mạng, Cố Huấn Đình đều chưa bao giờ lộ hình thú, mọi người chỉ biết anh thuộc họ mèo, nhưng không hề biết hình dáng cụ thể của anh như thế nào.
Nhưng mà...
Hiện tại anh dường như đã hết cách biến thành hình thú rồi.
Lục Vãn Vãn nhìn thân thể của Nhuyễn Nhuyễn đang khoan khoái trong lòng bàn tay mình, lồng ngực có chút cảm giác khó chịu.
Tuy rằng cô trước đây không thể chấp nhận hình thể của người thú, thậm chí một phần nguyên nhân cô mới chọn Cố Huấn Đình là vì anh không thể biến thành hình thú, nhưng...
Đối với người thú, không thể biến thành hình thú, có lẽ chính là nỗi đau khó có thể vượt qua trong cuộc đời họ.
“Nhuyễn Nhuyễn, giúp ta dò người thú sau khi mất đi năng lực thú hóa có khả năng khôi phục lại hay không.” Lục Vãn Vãn thấp giọng nói.
Nhuyễn Nhuyễn “meow” một tiếng, sau vài giây liền trả lời, “Khả năng hồi phục là một phần mười ngàn.”
Hàng mi Lục Vãn Vãn run rẩy, nghe được đáp án này, cô nắm chặt tay, quyết định đem các từ như “hình thú, thú hóa”, ngay cả “cựu nguyên soái” đều gom lại vứt vào sọt rác, không nhắc lại thêm nữa.
Còn phía bên kia, bản thân Cố meo meo cũng không biết mình cuống vì cái gì, cuối cùng cũng đợi được Phương Phương trở về.
Anh chống đỡ cái đầu ngày càng khó chịu, giọng nói khàn khàn, “Phương Phương.”
Vi mạch của Phương Phương bị ánh mắt bất thường của con người này làm cho có hơi ớn lạnh, nhưng theo bản năng của robot, nó vẫn từ từ đóng cửa lại.
Động tác của nó rất chậm, tựa hồ như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Đáy lòng Cố Huấn Đình phút chốc có hơi lạc lõng, nhưng rất nhanh, anh cong khóe môi tự giễu, tóc mai nửa bên mặt rũ xuống, che đi những vết sẹo, dưới ánh đèn ấm áp, lộ ra một biểu cảm dịu dàng.
Chỉ là nói cảm ơn mà thôi, Lục Vãn Vãn xem được là tốt rồi.
Không đáp lại...
Cũng không sao.
“Ding...“ Phương Phương chầm chậm đến bên giường Cố Huấn Đình, âm thanh điện tử lạnh lẽo phá vỡ suy nghĩ của anh.
Cố Huấn Đình nâng mắt, nhìn thấy màn hình điện tử sáng lên một câu, “Vãn Vãn đưa cho ngài.”
“...Ô” Mắt Cố Huấn Đình sáng lên, đối diện hình điện tử lóe lên sắc xanh của Phương Phương, vẫn là âm thanh khàn khàn đó, “Không phải ta đang đợi.”
Anh vừa nói, vừa nhận lấy tờ giấy trong tay Phương Phương.
Bàn tay máy của Phương Phương dừng lại trong không trung, đôi mắt to tràn đẩy vẻ nghi hoặc.
Nó cảm thấy hệ thống của mình lại hỏng rồi, Phương Phương thực sự không hiểu hai người ở gần nhau như vậy tại sao lại không trực tiếp nói chuyện, cũng không tài nào hiểu nổi, cả hai con người đều có quang não, lại đi dùng cái phương thức nghe nói đã rất lâu về trước để trò chuyện với nhau.
Trong lúc nó đang sững sờ, Cố Huấn Đình đã xem xong dòng chữ trên giấy, khóe môi nhẹ vẽ ra một đường cong.
“Rác có thể đưa cho tôi, có thể phân hủy.” Phương Phương nhìn thấy anh đã xem xong nói.
Cố Huấn Đình lúc lắc đầu, cẩn thận bỏ “rác” đặt ở dưới gối trước ánh mắt khó hiểu của robot.
Thái độ đối xử với “rác” giống như đúc người chủ nhân kia của nó.
……
Trang viên dần dần yên tĩnh lại, trong lúc Lục Vãn Vãn đang lên kế hoạch cho vài ngày tới, quyết định nhân trước lúc nguy cơ xảy đến, biến tất cả tiền trong tay thành tài nguyên. Trong khi đó, một nơi trên tinh cầu gần với hành tinh Tiểu Lộc:
Hướng Dương đang nói chuyện với Cố Ngọc:
“Không phải đã nói rồi sao, qua vài ngày sẽ đi theo đuổi?” Hướng Dương nhìn Cố Ngọc mắt đầy tia máu trong video, có hơi mất kiên nhẫn nói.
“Hướng Dương, tối nay cậu đi liền đi, tất cả chi phí theo đuổi Lục Vãn Vãn đều do tôi chi trả.” Cố Ngọc day day mi tâm, hắn gần đây chỉ cần nhắm mắt sẽ mơ thấy bị Cố Huấn Đình truy sát, đến nỗi sắp tinh thần phân liệt rồi.
Hơn nữa, từng cảnh trong mơ ngày càng rõ rệt, hắn trong giấc mơ cũng không phải là hắn bây giờ, mà càng giống với hắn của vài năm sau hơn, nó chân thực cứ như những chuyện sẽ xảy ra trong tương lại vậy.
“Ngài cho tôi?” Hướng Dương sờ cằm, “Vậy chi bằng ngài cho tôi cái áo giáp bằng kim loại cấp E mới nhất, tôi đảm bảo Lục Vãn Vãn sẽ yêu tôi ngay sau khi xem thấy tôi oai hùng điển khiển áo giáp.
“Mẹ kiếp.” Cố Ngọc nghe hắn nói, không nhịn được chửi thề, “Áo giáp hệ kim loại cấp E, tôi có thể mua được sao?”
Áo giáp cũng có phân cấp bậc, từ loại áo giáp sắp thép phổ biến nhất trở về sau, xếp hạng theo thứ tự ABCDEFG.
Nhưng áo giáp cấp F và G cả đế quốc cũng chẳng được mấy cỗ, còn cấp E thì vô cùng vô cùng trân quý.
Đương nhiên, giá cả cũng rất đắt, không phải thế hệ nhị đại* trong tay không nắm quyền bọn họ có thể mua được.
* Đời thứ hai
“Cậu lừa Lục Vãn Vãn thì muốn áo giáp làm cái gì?” Cố Ngọc cau mày.
“Ha ha tôi chỉ đùa thôi.” Hướng Dương cũng biết hắn mua không nổi, cười cười, nheo mắt nhìn Cố Ngọc, “Ngài lại hỏi ta muốn áo giáp làm gì.”
“Cố Huấn Đình lúc trước không phải luôn tự hào về kỹ thuật điều khiển áo giáp của hắn sao? Nhưng hắn bây giờ đã tàn phế rồi, nhất định không thể điều khiển áo giáp được nữa.” Hướng Dương sờ cằm, “Đến lúc đó, tôi dùng thứ mà hắn không có, dụ dỗ giống cái đã chọn anh ngay trước mặt hắn...”
“Vậy cậu phải nhanh lên, cần thứ gì nói với tôi.” Cố Ngọc nghĩ đến cảnh này liền không nhịn được cười phá lên, bây giờ hắn sắp bị Cố Huấn Đình trong “mộng” truy sát dọa chết khiếp rồi, chỉ mong mau chóng nhìn thấy dáng vẻ nhục nhã bị đuổi về của Cố Huấn Đình.
Cô nhặt từng trang giấy dưới đất lên, xem qua từng cái, bất ngờ phát hiện ra vài trang với câu chữ lạnh băng “sắc mặt cô không tốt”, “muốn nói gì”, “có chuyện gì”.
Làn sương mù nghi hoặc bao phủ trong lòng tản đi, Lục Vãn Vãn thở phào...
Xem ra, có lẽ Cố Huấn Đình không ghét cô đến thế?
Anh chú ý đến vẻ mệt mỏi của cô, hoặc là muốn hỏi gì đó.
Anh có lẽ cũng không phải là một cựu nguyên soái không chịu trách nhiệm, ngông cuồng, bị nhục mạ như trên mạng hành tinh nói.
Cứ ví dụ như bây giờ, Cố Huấn Đình có thể không thích cưỡng chế kết duyên, có thể nhiều vết thương trên người anh đều là do cô, thậm chí anh bị cô chọn, bị ép đến hoàn cảnh lúng túng như vậy, mặc quần áo có hơi khó coi, ở căn phòng chỉ có con gái mới ở...
Nhưng anh tựa như vẫn giữ nguyên phong độ và tinh tế.
Nhìn những câu nói kỳ quặc này, Lục Vãn Vãn chớp chớp mắt, sắp xếp lại từng trang giấy, đặt vào trong bình thủy tinh nhỏ cô mua lúc trước.
Ngắm bình đã chứa quá nửa giấy, Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ, lấy một từ giấy trắng, viết một hàng chữ bảo Phương Phương gửi đến cho Cố Huấn Đình.
Bàn tay lớn của Phương Phương cẩn thận giữ tờ giấy, có chút trống vắng sờ vào cái bụng bị lấy sạch của mình, sau đó liền đi hoàn thành nhiệm vụ.
“Em ấy đúng là nên cập nhập sổ tay robot bảo mẫu rồi.” Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng Phương Phương chậm chạp rời đi, cứng nhắc nói.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô xoa đôi tai của Nhuyễn Nhuyễn, cô muốn nói robot quản gia Nhuyễn Nhuyễn cũng nên cập nhật lại hệ thống.
Lục Vãn Vãn sờ những sợi lông ngắn của Nhuyễn Nhuyễn, lòng bàn tay không có nhiều cảm giác ấm mềm, cô lại nghĩ đến Điềm Điềm cô cứu lúc trước.
Tuy rằng rất gầy, nhưng cơ thể lại rất mềm mại.
Bình thường Điềm Điềm rất lạnh lùng, thông thường sẽ không nịnh nọt cô, chỉ có thỉnh thoảng bắt được thứ gì đó có thể ăn ngoài kia, mới bố thí một nửa cho “loài người” như cô.
Mắt có hơi chua xót, Lục Vãn Vãn nhìn tờ giấy nhuốm máu, đột nhiên nghĩ đến Cố tiên sinh hình như cũng thuộc họ mèo.
Vậy thì anh sẽ là giống mèo thuộc chủng loại nào nhỉ?
Nếu là cấp SS, có lẽ là loại mèo lớn rất lợi hại chăng?
Lục Vãn Vãn hồi tưởng lại, kinh ngạc phát hiện, bất kể là trong tư liệu hay là trên mạng, Cố Huấn Đình đều chưa bao giờ lộ hình thú, mọi người chỉ biết anh thuộc họ mèo, nhưng không hề biết hình dáng cụ thể của anh như thế nào.
Nhưng mà...
Hiện tại anh dường như đã hết cách biến thành hình thú rồi.
Lục Vãn Vãn nhìn thân thể của Nhuyễn Nhuyễn đang khoan khoái trong lòng bàn tay mình, lồng ngực có chút cảm giác khó chịu.
Tuy rằng cô trước đây không thể chấp nhận hình thể của người thú, thậm chí một phần nguyên nhân cô mới chọn Cố Huấn Đình là vì anh không thể biến thành hình thú, nhưng...
Đối với người thú, không thể biến thành hình thú, có lẽ chính là nỗi đau khó có thể vượt qua trong cuộc đời họ.
“Nhuyễn Nhuyễn, giúp ta dò người thú sau khi mất đi năng lực thú hóa có khả năng khôi phục lại hay không.” Lục Vãn Vãn thấp giọng nói.
Nhuyễn Nhuyễn “meow” một tiếng, sau vài giây liền trả lời, “Khả năng hồi phục là một phần mười ngàn.”
Hàng mi Lục Vãn Vãn run rẩy, nghe được đáp án này, cô nắm chặt tay, quyết định đem các từ như “hình thú, thú hóa”, ngay cả “cựu nguyên soái” đều gom lại vứt vào sọt rác, không nhắc lại thêm nữa.
Còn phía bên kia, bản thân Cố meo meo cũng không biết mình cuống vì cái gì, cuối cùng cũng đợi được Phương Phương trở về.
Anh chống đỡ cái đầu ngày càng khó chịu, giọng nói khàn khàn, “Phương Phương.”
Vi mạch của Phương Phương bị ánh mắt bất thường của con người này làm cho có hơi ớn lạnh, nhưng theo bản năng của robot, nó vẫn từ từ đóng cửa lại.
Động tác của nó rất chậm, tựa hồ như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Đáy lòng Cố Huấn Đình phút chốc có hơi lạc lõng, nhưng rất nhanh, anh cong khóe môi tự giễu, tóc mai nửa bên mặt rũ xuống, che đi những vết sẹo, dưới ánh đèn ấm áp, lộ ra một biểu cảm dịu dàng.
Chỉ là nói cảm ơn mà thôi, Lục Vãn Vãn xem được là tốt rồi.
Không đáp lại...
Cũng không sao.
“Ding...“ Phương Phương chầm chậm đến bên giường Cố Huấn Đình, âm thanh điện tử lạnh lẽo phá vỡ suy nghĩ của anh.
Cố Huấn Đình nâng mắt, nhìn thấy màn hình điện tử sáng lên một câu, “Vãn Vãn đưa cho ngài.”
“...Ô” Mắt Cố Huấn Đình sáng lên, đối diện hình điện tử lóe lên sắc xanh của Phương Phương, vẫn là âm thanh khàn khàn đó, “Không phải ta đang đợi.”
Anh vừa nói, vừa nhận lấy tờ giấy trong tay Phương Phương.
Bàn tay máy của Phương Phương dừng lại trong không trung, đôi mắt to tràn đẩy vẻ nghi hoặc.
Nó cảm thấy hệ thống của mình lại hỏng rồi, Phương Phương thực sự không hiểu hai người ở gần nhau như vậy tại sao lại không trực tiếp nói chuyện, cũng không tài nào hiểu nổi, cả hai con người đều có quang não, lại đi dùng cái phương thức nghe nói đã rất lâu về trước để trò chuyện với nhau.
Trong lúc nó đang sững sờ, Cố Huấn Đình đã xem xong dòng chữ trên giấy, khóe môi nhẹ vẽ ra một đường cong.
“Rác có thể đưa cho tôi, có thể phân hủy.” Phương Phương nhìn thấy anh đã xem xong nói.
Cố Huấn Đình lúc lắc đầu, cẩn thận bỏ “rác” đặt ở dưới gối trước ánh mắt khó hiểu của robot.
Thái độ đối xử với “rác” giống như đúc người chủ nhân kia của nó.
……
Trang viên dần dần yên tĩnh lại, trong lúc Lục Vãn Vãn đang lên kế hoạch cho vài ngày tới, quyết định nhân trước lúc nguy cơ xảy đến, biến tất cả tiền trong tay thành tài nguyên. Trong khi đó, một nơi trên tinh cầu gần với hành tinh Tiểu Lộc:
Hướng Dương đang nói chuyện với Cố Ngọc:
“Không phải đã nói rồi sao, qua vài ngày sẽ đi theo đuổi?” Hướng Dương nhìn Cố Ngọc mắt đầy tia máu trong video, có hơi mất kiên nhẫn nói.
“Hướng Dương, tối nay cậu đi liền đi, tất cả chi phí theo đuổi Lục Vãn Vãn đều do tôi chi trả.” Cố Ngọc day day mi tâm, hắn gần đây chỉ cần nhắm mắt sẽ mơ thấy bị Cố Huấn Đình truy sát, đến nỗi sắp tinh thần phân liệt rồi.
Hơn nữa, từng cảnh trong mơ ngày càng rõ rệt, hắn trong giấc mơ cũng không phải là hắn bây giờ, mà càng giống với hắn của vài năm sau hơn, nó chân thực cứ như những chuyện sẽ xảy ra trong tương lại vậy.
“Ngài cho tôi?” Hướng Dương sờ cằm, “Vậy chi bằng ngài cho tôi cái áo giáp bằng kim loại cấp E mới nhất, tôi đảm bảo Lục Vãn Vãn sẽ yêu tôi ngay sau khi xem thấy tôi oai hùng điển khiển áo giáp.
“Mẹ kiếp.” Cố Ngọc nghe hắn nói, không nhịn được chửi thề, “Áo giáp hệ kim loại cấp E, tôi có thể mua được sao?”
Áo giáp cũng có phân cấp bậc, từ loại áo giáp sắp thép phổ biến nhất trở về sau, xếp hạng theo thứ tự ABCDEFG.
Nhưng áo giáp cấp F và G cả đế quốc cũng chẳng được mấy cỗ, còn cấp E thì vô cùng vô cùng trân quý.
Đương nhiên, giá cả cũng rất đắt, không phải thế hệ nhị đại* trong tay không nắm quyền bọn họ có thể mua được.
* Đời thứ hai
“Cậu lừa Lục Vãn Vãn thì muốn áo giáp làm cái gì?” Cố Ngọc cau mày.
“Ha ha tôi chỉ đùa thôi.” Hướng Dương cũng biết hắn mua không nổi, cười cười, nheo mắt nhìn Cố Ngọc, “Ngài lại hỏi ta muốn áo giáp làm gì.”
“Cố Huấn Đình lúc trước không phải luôn tự hào về kỹ thuật điều khiển áo giáp của hắn sao? Nhưng hắn bây giờ đã tàn phế rồi, nhất định không thể điều khiển áo giáp được nữa.” Hướng Dương sờ cằm, “Đến lúc đó, tôi dùng thứ mà hắn không có, dụ dỗ giống cái đã chọn anh ngay trước mặt hắn...”
“Vậy cậu phải nhanh lên, cần thứ gì nói với tôi.” Cố Ngọc nghĩ đến cảnh này liền không nhịn được cười phá lên, bây giờ hắn sắp bị Cố Huấn Đình trong “mộng” truy sát dọa chết khiếp rồi, chỉ mong mau chóng nhìn thấy dáng vẻ nhục nhã bị đuổi về của Cố Huấn Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.