Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu, Bệnh Tật

Chương 18:

Mộc Mộc Lương Thần

17/11/2024

Có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều.

Sức mạnh tinh thần bạo động suốt bảy năm gần như đã cướp đi tất cả của anh, anh của bây giờ, đến kim loại cấp A cũng không thể nắm chắc thì có tư cách gì nói đến việc tạo phi thuyền.

Huống hồ, Lục Vãn Vãn cũng không chắc cần đến.

Thực ra anh biết, tình cảnh bây giờ là một cơ hội khó có được với anh.

Mặc dù không biết Lục Vãn Vãn có dụng ý gì khi chọn anh, nhưng cô khác với những giống cái tự nhiên bại hoại kia, nếu anh có thể nắm chắc cơ hội lần này, lừa gạt hoặc là nịnh nọt Lục Vãn Vãn.

Thậm chí, anh có thể lợi dụng một số thông tin anh biết, dựa vào những thông tin đó để tranh thủ đạt được một lần giao dịch chẳng công bằng gì với cô.

Xét cho cùng, những điều anh biết nói thế nào cũng nhiều hơn Lục Vãn Vãn chỉ vừa mới đến đế quốc có hơn ba tháng.

Nếu lợi dụng cô, anh có lẽ có thể chuyển mình.

Nhưng, anh không thích làm như vậy.

Sự đau đớn khắp cơ thể dần dần dâng lên, Cố Huấn Đình lóng ngóng đóng quang não, nằm dài trên chiếc giường mềm mại, chầm chậm co chặt ngón tay.

Anh đời này, chưa bao giờ có được sự ấm áp như thế, ngay cả khi phần ấm áp này kéo dài được bao lâu hoàn toàn phải xem tâm tình của Lục Vãn Vãn, anh cũng quyết không vì lý do của mình khiến cho tia sáng này biến chất.

Sự xuất hiện của Lục Vãn Vãn, giống như một bất ngờ đầy kì tích.

Cố Huấn Đình nhìn tấm màn màu hồng nhạt, chậm rãi nhắm mắt.

Phương Phương thức thời tắt hết đèn trong phòng, rón rén đi đến phía góc phòng, nơi đó có một chiếc “giường” thuộc về mình.

Nói chính xác hơn, là nơi nạp năng lượng.

Nhưng khác với nhà kho lạnh lẽo lúc chưa bị bán đi, ở trong nhà, những robot bảo mẫu bọn chúng, cũng xem như có địa bàn thuộc về riêng mình.

Lục Vãn Vãn là chủ nhân đầu tiên mà nó và Viên Viên nhận, trong hệ thống của chúng được cài đặt sẵn, có thể chọn một nơi tùy thích trong nhà, bố trí làm một nơi nạp năng lượng cố định.

Robot cũng có sở thích sao?

Phương Phương không biết, nhưng những thứ nó chọn đa số đều là cái nó thích, “giường” của Viên Viên màu lam, của Nhuyễn Nhuyễn là màu đen.

Lấy dây sạc cắm điện xong, Phương Phương thu gọn cánh tay máy, điều chỉnh độ sáng của màn hình điện tử, hướng mặt về Cố Huấn Đình đang nằm trên giường, bất động...

Tối hôm nay Phương Phương sẽ trực ca đêm, nếu Cố Huấn Đình có phản ứng kịch liệt gì, phải đánh thức Vãn Vãn sớm nhất có thể.

……

Thời gian chậm chạp trôi qua, khi tia sáng màu vàng nhuộm lên bờ biển, Lục Vãn Vãn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong trạng thái tu luyện “nửa bất tỉnh”.

Tu luyện dị năng trong tình cảnh năng lượng trong không khí ít ỏi như vậy thật sự rất khổ sở, cả một buổi tối, Lục Vãn Vãn chỉ cảm thấy nguyên tố thanh tẩy trong cơ thể tăng thêm một ít, thôi vậy, thà có chút ít còn hơn không.

Cô xoa bờ vai nhức mỏi, nhìn thấy sắc trời bên ngoài dần sáng lên cảm khái một tiếng.

Nếu cứ tiếp tục tiến độ như vậy, phải đến bao giờ cô mới có thể tu luyện đến trình độ có “hạt nhân”

Lúc ở Trái Đất, những người có dị năng tương đối cường đại, lúc vừa thức tỉnh dị năng sẽ sở hữu một vài lực công kích, sau khi tu luyện mới có “hạt nhân” cho mình, thậm chí có một vài người vừa thức tỉnh đã trực tiếp có được “hạt nhân”, nhưng dị năng của cô...

Lục Vãn Vãn thở dài, kỳ thực cô không tự tin lắm về dị năng của mình.

Lúc mới thức tỉnh, mặc dù cô cũng phát sốt y như những người vừa thức tỉnh khác, nhưng thể năng lại không có bất cứ sự nâng cao nào, sau này đối mặt với những con thú tiến hóa cũng không hề có lực phản kháng.

Nhưng ở đế quốc người thú, cô có thể thanh tẩy một số hạt sáng, điều này có phải nghĩa là dị năng của cô vẫn còn chỗ dùng đến?

Lục Vãn Vãn vừa rửa mặt vừa động viên bản thân, giờ nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, đến sau kỳ kiểm tra sẽ biết thôi, những ngày này cứ làm theo kế hoạch.

Tối qua sau khi mua áo quần cho Cố Huấn Đình xong, cô đã đặt lịch với một bệnh viện tư nhân ở hành tinh Man-se-la.

Man-se-la nằm ở biên giới Trung tinh vực, gần với Hạ tinh vực, là một tinh cầu nổi tiếng về trị liệu, chỉ cần có tiền sẽ có thể hưởng thụ sự trị liệu của hành tinh Man-se-la, nó không chịu giới hạn về cấp bậc công dân.

Nhưng chữa trị ở Man-se-la cũng chỉ là tương đối, căn bản không thể so bì với việc chữa trị ở hành tinh Thủ đô, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó nhất định tốt hơn nhiều so với những bệnh viện bình thường và điều trị trong nhà cô.

Tuy rằng ngoại thương của Cố Huấn Đình đã không còn trở ngại gì nữa, những Lục Vãn Vãn tốt hơn vẫn nên đem anh đi làm một số kiểm tra toàn diện.

Thực ra, tinh cầu Man-se-la cũng có dịch vụ bệnh viện di động, nhưng Lục Vãn Vãn tối qua xem thấy, những thiết bị trên đó rất bình thường, chi bằng đi một chuyến vẫn hơn.

Hơn nữa, Man-se-la tinh cách Hạ tinh vực tương đối gần, cách hành tinh Pha-ra cũng không quá xa, cô nhớ Cố Huấn Đình lúc trước sinh sống ở hành tinh Pha-ra, có lẽ anh cũng cần trở về dọn dẹp một số đồ đạc.

Nếu thuận lợi, sau này anh sẽ sống chung với mình? Cần phải thu dọn châu báu gì đó....

Lục Vãn Vãn càng nghĩ càng không đứng đắn, không nhịn được vỗ vỗ mặt.

Trước tiên vẫn nên hỏi Cố tiên sinh, xem anh có bằng lòng đến hành tinh Thủ đô cùng mình không.

Lục Vãn Vãn đi vào bếp ôm ra một quả trứng chim voi* sinh trưởng ở hành tinh Tiểu Lộc, sau khi thanh tẩy sơ qua tạp chất ở bên trong, để Viên Viên ôm lấy làm thành bánh gato.

*象鸟蛋: Tên khoa học là Aepyornis là một chi trong họ Aepyornithidae, là một trong ba chi chim chạy đặc hữu Madagascar cho đến khi tuyệt chủng vào khoảng năm 1000.

Cô thừa dịp này, nấu một ít rau phỉ thủy, đợi bánh gato làm xong, đặt phần của mình ở phòng ăn, phần còn lại bưng trên tay, mở quang não, chuẩn bị để Phương Phương đến cửa mang đi.

Bây giờ Cố Huấn Đình cần phải nghỉ ngơi, còn sớm như vậy, anh có lẽ vẫn còn đang ngủ.

Lục Vãn Vãn nghĩ như vậy, tuy nhiên...

Cố nào đó cả buổi tối, ngoài việc không chịu nổi ngất đi, thì chính là một mực suy nghĩ chuyện phi thuyền→.→

Nhìn thấy sắc trời bên ngoài dần sáng lên, anh mới ngừng mưu tính, thành thục tắt quang não, sau đó được sự hỗ trợ từ Phương Phương và xe lăn bay, thuận lợi bắt đầu tắm rửa.

Dòng nước ấm áp, mềm mại thuận theo mái móc mảnh mai quanh co, vạch ra đôi hàng mi mỏng manh như cánh bướm, dọc theo sống mũi, rơi xuống đôi môi mỏng của Cố Huấn Đình, nhuộm lên thủy ý ôn nhuận.

Những giọt nước vẽ ra cần cổ mảnh khảnh, bờ vai to rộng, hơi nước ấm áp bay lượn, che đi cơ thể và vết sẹo khó nhìn của anh.

Tách khỏi xã hội văn minh đã lâu, Cố Huấn Đình tắm rửa rất chậm, khả năng sử dụng nhiều thiết bị vẫn còn hơi lạ lẫm.

Làn gió ấm thổi đi những giọt nước, sắc mặt của Cố Huấn Đình nhăn nhó, mặc một bộ quần áo khác màu hồng, đầy hoa hòe hoa sói do Phương Phương làm, rồi ngồi lên xe lăn bay, từ từ di chuyển ra khỏi phòng tắm.

Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên tóc anh, đọng lại trên cả những vết sẹo.

Bàn tay thô ráp to lớn xoa mặt, chạm phải những vết sẹo xấu xí không thể xóa đi.

Tóc trước trán bị vén lên, trên đó là những vết thương tựa hồ như con sâu lớn, gồ ghề, ngoằn ngoèo dữ tợn.

Đến cả bể tinh thần khô cạn sắp nứt toác cũng như thế, liên tục nhắc nhở tình cảnh bây giờ của anh.

Cố Huấn Đình cắn chặt môi, buông thõng cánh tay.

Anh ngồi trên xe lăn, từng chút di chuyển ra khỏi phòng tắm, nhìn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, dạ dày cứ như sống dậy, réo rắt gọi đói.

Rõ ràng trong bảy năm u tối như chuột, anh đã quen với đói khát, nhưng bây giờ được Lục Vãn Vãn nuôi hai ngày, anh lại dở chứng.

Cố Huấn Đình kìm nén cảm giác khó chịu.

Nhưng...

Bây giờ đã là buổi sáng, cô sẽ đến chứ?

Không, anh cũng chẳng mong đợi cô đến đâu.

Cố Huấn Đình đeo xong quãng não dự phòng, anh như cỗ máy không biết mệt mỏi, ghi lại những suy nghĩ liên quan đến phi thuyền, rồi mới hoàn thiện.

Mạch suy nghĩ của anh ngắt quãng, đầu ngón tay run rẩy vì đau.



Thậm chí, Phương Phương còn phát hiện, Cố nào đó vẫn luôn vô thức nhìn phía cửa, tựa hồ như đang đợi gì đó.

Nhưng Phương Phương là robot, Phương Phương không biết cái gì cả, cũng chẳng nói gì→→

“Ding”

Cùng với âm thanh nhắc nhở, cái đầu bóng loáng của Phương Phương lóe lên ánh sáng hồng, là mệnh lệnh đến từ Lục Vãn Vãn.

Cố nào đó rõ ràng đang trong cơn đau như bị dao cứa vào bể tinh thần, nhưng vẫn luôn chú ý đến, anh nhanh chóng dừng động tác, thu lại quang não.

Rồi vờ như chẳng có chuyện gì, hơi cúi đầu, tựa hồ như đang chợp mắt.

Phương Phương không chú ý đến vẻ khác thường của anh, chỉ là khi mở cửa, nhìn thấy Lục Vãn Vãn ở bên ngoài.

“Bữa sáng.” Lục Vãn Vãn thấp giọng nói, sau đó chỉ vào bụng của Phương Phương, “Giữ ấm, đợi anh ta tỉnh dậy đưa cho anh ta.”

Giọng nói của Lục Vãn Vãn tuy rằng rất nhỏ, nhưng chỉ cần nghe kỹ vẫn có thể đoán ra.

Cho dù anh không thể biến thành hình thú, nhưng thính lực vẫn còn rất tốt.

À, Lục Vãn Vãn lại làm bữa sáng cho anh.

Cố Huấn Đình thầm nghĩ, những sợi tóc vểnh lên trên đầu anh, tựa như dây anten, mềm nhũn treo lơ lửng trong không trung.

Thực ra anh không ăn cũng không sao.

“Em đã biết chưa, Phương Phương.” Lục Vãn Vãn xoa cái đầu trơn bóng của Phương Phương, nhẹ nhàng nói, “Anh ấy ăn xong gửi tin tức cho ta.”

“...¥” Màn hình điện tử của Phương Phương hiện lên một chuỗi mã sai, rồi bất ngờ xuất hiện một dòng chữ, “Nhưng ngài ấy đã tỉnh lại rồi.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Lục Vãn Vãn như ý thức được gì đó, đột nhiên cảm thấy bánh gato trong tay có hơi nóng, gò má cũng nóng lên, cô lùi hai bước, sau đó “lạch cạch” một tiếng rồi đóng cửa lại.

Cố Huấn Đình: “?”

Nhưng anh không động đậy, chỉ dỏng tai nghe, đợi nửa ngày.

Lục Vãn Vãn ở ngoài cửa nhẹ nhàng bình ổn lại tâm trạng, rồi gõ cửa, “Cố tiên sinh, anh tỉnh rồi chứ?”

Nghe giọng nói của Lục Vãn Vãn, đôi mắt hẹp dài của Cố Huấn Đình quét qua Phương Phương, một lúc sau mới có phản ứng.

Nửa bên gò má đẹp đẽ tinh tế của anh nhuốm màu hồng e thẹn, ngón tay bấu chặt thành xe lăn, mở miệng muốn nói gì đó, lời vừa đến miệng, lại biến thành hai chữ vô cùng bẽ mặt.

“...Chưa tỉnh.”

Lục Vãn Vãn bên ngoài cửa “...”

Cố Huấn Đình trong phòng “......”

Lục Vãn Vãn phục rồi, cô thở dài hết cách, mang theo ý vị cười cợt nói, “Vậy Cố tiên sinh, tôi để bữa sáng ở cửa, anh tỉnh dậy nhớ ra lấy.”

Cố Huấn Đình “...”

Cố meo meo cảm thấy quá đỗi mất mặt, nói không ra lời.

Lục Vãn Vãn cong khóe môi, xoay người chuẩn bị xuống lầu, quang não trên cổ tay lại rung lên.

Âm thanh của Nhuyễn Nhuyễn phát ra, “Vãn Vãn, có người đến, thỉnh cầu vào hành tinh Tiểu Lộc.”

Lục Vãn Vãn không tắt âm thanh, cô vẫn chưa đi được bao xa, Cố Huấn Đình đã nghe được hết.

“Là ai?” Lục Vãn Vãn cau mày, “Chuyển phát nhanh sao?”

Tối qua cô mới đặt hàng, làm sao có thể nhanh thế được.

“Là một người thú.” Nhuyễn Nhuyễn trả lời, “Tự xưng là Hướng Dương.”

“Hửm? Hướng Dương là ai?” Lục Vãn Vãn có hơi kỳ quái, cô chẳng có ấn tượng gì với người này, Lục Vãn Vãn dần đi xa, Cố Huấn Đình nghe không rõ nữa, một làn sóng hoang tàn sụp đổ bỗng nhiên xuất hiện trong lòng anh, ngón tay siết chặt thành xe lăn đến trắng bạch.

Lục Vãn Vãn không có ấn tượng với người này, nhưng anh có.

Anh biết, người này là người theo đuổi Lục Vãn Vãn, cũng là tên người thú xếp hạng nhất ở trung tâm kết duyên.

Lúc trước anh ở trong quân đội, say mê chế tạo áo giáp và phi thuyền, càng thích cường đại bản thân, bình thường rất ghét qua lại với đám con cháu nhị đại của công tước hầu tước. Sau này anh xảy ra chuyện, bọn công tước đó cũng chỉ nhắm mắt thờ ơ.

Anh và Hướng Dương chẳng gặp nhau được mấy lần, ấn tượng của Cố Huấn Đình về hắn chỉ dừng lại ở “tính cách nho nhã, thực lực cũng không tệ”

Nhưng bây giờ...

Hướng Dương lại đuổi đến hành tinh Tiểu Lộc thật.

Có lẽ hắn rất để ý Lục Vãn Vãn.

Lồng ngực dâng lên cảm giác không biết tên, Cố Huấn Đình nhếch môi, bể tinh thần dao động, đầu óc nhất thời trống rỗng, tê liệt không có bất cứ phản ứng nào.

Chẳng biết qua bao lâu, Cố Huấn Đình cuối cùng mới nhớ đến chuyện hít thở, sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, anh nhấc tay lau đi, nhưng chỉ là dừng lại trong không trung, rồi có hơi vô lực buông xuống.

Cố Huấn Đình đang tưởng tượng xem dáng vẻ khi Hướng Dương và Lục Vãn Vãn gặp mặt, ánh mắt thất thần rơi trên đôi bàn tay yếu ớt, phía dưới là đôi chân mất khả năng đi lại, trên cái quần thêu lên những bông hoa xinh đẹp.

Trong cổ họng là sự nực cười anh cảm thấy khó mà nói ra được.

Khóe môi Cố Huấn Đình cong lên, phần ấm áp này sẽ biến mất rất nhanh thôi.

Vẫn may, anh chẳng ôm hy vọng gì với Lục Vãn Vãn...

Một chút cũng không.

Kỳ vọng cái gì, không có.

Từ trước đến nay đều không có.

“...” Phương Phương quét biểu tình có hơi vặn vẹo của Cố Huấn Đình, vi mạch có hơi lộn xộn.

Nó là một robot bình thường, ngây ngốc tại chỗ chẳng biết làm gì, nhưng, “Quang não dự phòng cũng có thể nhận thông tin 0731 truyền đến.”

Màn hình điện tử của Phương Phương hiện lên một câu nói, nó đi đến bên Cố Huấn Đình, vươn cánh tay máy lắc tay anh.

Cố Huấn Đình nâng mắt, mờ mịt nhìn chăm chăm màn hình của Phương Phương vài giây rồi mới như có phản ứng, vuốt nhẹ quang não dự phòng trên cổ tay.

Có nghĩa là anh có thể thấy tin tức của Hướng Dương sao?

Cố Huấn Đình có vẻ hơi sững sờ, trong một thoáng, anh có ý niệm vô sỉ muốn xem xem.

Đấu tranh một hồi, Cố nào đó cuối cùng cũng nghĩ đến một lý do thuyết phục bản thân trước khi đau đến mức sắp mất khả năng suy nghĩ.

Anh sẽ chẳng làm gì cả, anh chỉ là...

Chỉ là muốn biết Lục Vãn Vãn sẽ nói như thế nào.

Anh muốn tận mắt chứng kiến ánh sáng trong thế giới của mình bị dập tắt.

Cố Huấn Đình nghĩ như vậy, hít một ngụm khí, sau đó mở quang não dự phòng.

……

Cùng lúc đó, Lục Vãn Vãn đã xuống dưới lầu.



“Nhuyễn Nhuyễn, giúp ta điều tra xem Hướng Dương là ai.”

“Chính là tam công tử nhà công tước Voi mũi dài.” Nhuyễn Nhuyễn nói, “Một trong một trăm tên người thú kết duyên cùng ngài.”

“Công tước sao?” Lục Vãn Vãn cau mày, từ sau khi xem xong phần tài liệu đó, cô thực sự chẳng có thiện cảm gì với thú nhân có tước vị.

“Hỏi xem Hướng Dương đến đây có chuyện gì.” Lục Vãn Vãn bình tĩnh nói.

Thực ra cô có thể lờ mờ đoán được dụng ý của Hướng Dương, nhưng cô bây giờ đã chọn Cố Huấn Đình làm đối tượng phát triển kết khế ước rồi.

Cô và Hướng Dương chẳng có giao tình gì, cũng chẳng tính là quen biết, Hướng Dương không có bất cứ lời chào hỏi nào đã trực tiếp đến nơi ở của cô, thật là rất bất lịch sự.

Hơn nữa, Hướng Dương làm sao biết cô đang ở hành tinh Tiểu Lộc?

Nghĩ đến điểm này, Lục Vãn Vãn liền cảm thấy rất không thoải mái, phía Nhuyễn Nhuyễn cũng truyền đến đoạn đối thoại của Hướng Dương, ảnh chiếu ba chiều hiện ra trong phòng khách.

Đập vào mắt là một cỗ áo giáp màu tím đậm, bên ngoài phủ ánh sáng lộng lẫy của kim loại thuộc cấp C.

Cỗ áo giáp bay lơ lửng trong không trung một lúc, sau đó tiến vào trong phi thuyền màu bạc, Hướng Dương xuống khỏi áo giáp, lộ ra gương mặt nho nhã anh tuấn.

Hắn hướng về màn hình cười cười, sau đó mới bắt đầu nói chuyện.

“Tiểu thư Lục Vãn Vãn, rất xin lỗi vì đã đường đột làm phiền ngài.”

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hướng Dương, tam công tử nhà công tước Voi mũi dài.

“Tôi vốn muốn đến nhà dì hành tinh ở Ry-an, gửi cho bà một ít điểm tâm mà bà thích ăn, trên đường vô tình đi ngang qua hành tinh Tiểu Lộc, nhớ đến cô hình như sống ở đây, vì vậy tôi muốn có thể đến thăm hỏi một chút.

“Món “mật ngữ của Sa Tăng” của tiệm này là món điểm tâm ngon nhất đế quốc, cần phải đặt trước mới có thể mua được, tôi nghĩ có lẽ cô sẽ thích hương vị của nó.

“Không biết tôi có diễm phúc có thể tận tay đưa điểm tâm đến cho cô không?”

Hắn nói xong, hình ba chiều dần mờ đi, Lục Vãn Vãn do dự vào giây, hỏi robot quản gia, “Món điểm tâm “mật ngữ của Sa Tăng” này thật sự khó mua như thế sao?”

Nhuyễn Nhuyễn “...”

Nó tìm kiếm, “Một miếng điểm tâm nhỏ có giá năm triệu tinh tệ, cần phải đặt trước nửa tháng.”

Lục Vãn Vãn “Ồ.”

Cô ghi âm một đoạn rồi gửi đi.

Cô cầm cái thìa ở trước mặt, có hơi xoắn xuýt.

Vừa rồi cô mượn Cố Huấn Đình làm bình phong, có phải có chút không hay.

Lục Vãn Vãn siết chặt tay, quyết định sau này đối tốt với Cố tiên sinh hơn một chút để bù đắp.

Sau khi cô nghĩ thông suốt, liền trở nên vui vẻ, hưởng thụ bánh gato làm từ trứng chim voi được sinh ra ở hành tinh Tiểu Lộc, tiện thể bàn tính xem lát nữa nên nói thế nào với Cố Huấn Đình “chưa tỉnh”, có muốn cùng cô đi đến hành tinh Thủ đô không.

Đúng rồi, không biết tình trạng sức khỏe của anh thế nào rồi, đợi lát nữa để Nhuyễn Nhuyễn đem anh đến phòng trị liệu kiểm tra xem sao.

Lục Vãn Vãn vừa ăn vừa nghĩ, ăn xong bánh gato vẫn cảm thấy chưa đủ, lại gặm một quả điểm tinh.

……

Còn Cố Huấn Đình lúc đang xem Hướng Dương nói chuyện với phong độ ngời ngời bỗng muốn tắt ngay quang não.

Anh biết, tất cả các phương diện của Hướng Dương đều tốt hơn anh bây giờ.

Gia thế của Hướng Dương tốt, còn anh chỉ là một cô nhi.

Hướng Dương có tiền, còn anh chẳng có gì cả.

Hướng Dương tính cách tốt, còn anh thì rất tệ.

Hướng Dương có thể biến thành hình thú, còn anh không thể.

Hướng Dương có thể điều khiển áo giáp, anh cũng không thể.

Hướng Dương biết nói lời đường mật, anh không biết.

Ngay cả độ xứng đôi, độ xứng đôi của Hướng Dương và Lục Vãn Vãn đều cao hơn anh.

Duy chỉ có bốn điều an ủi là, anh đẹp trai hơn Hướng Dương (đã từng), cao hơn Hướng Dương một chút (đại khái chỉ có một cm), biết chế tạo phi thuyền hơn Hướng Dương (cũng là quá khứ rồi), địa vị đã từng cao hơn Hướng Dương một chút (trong quá khứ).

Cố Huấn Đình nhìn ảnh ba chiều đang dần biến mất, trong đầu óc nghĩ đến dáng vẻ mỉm cười của Hướng Dương khi nói hy vọng có vinh hạnh mời Lục Vãn Vãn ăn điểm tâm, bàn tay nắm thật chặt.

Anh càng so sánh càng khó chịu, cứ như một đứa con nít"."

Ngôi sao ảm đạm giành vinh quang, lại bị bức đến phải rơi xuống chốn trần ai.

Anh không có “mật ngữ của Sa Tăng”, không có áo giáp cấp C, không có lễ phục sạch sẽ tinh tươm.

Anh chỉ có sự mẫn cảm vô tận và sự tự tôn chán ngắt, chỉ có một thân sẹo loang lổ xấu xí, còn mang những lời nhục mạ rửa cỡ nào cũng không hết, còn có...

Sự hận thù đã xâm chiếm nửa sinh mạng anh.

Anh như thế càng giống như là những con quái vật bẩn thỉu trong những cống rãnh tăm tối, hy vọng có được một ít ánh sáng.

“Ánh sáng” vô tình soi sáng anh, cùng lúc khiến anh bùng lên hy vọng, sau khi nhìn rõ đằng sau “ánh sáng” đó thì lại để anh thấy có sự tồn tại ưu tú hơn anh gấp trăm ngàn lần.

“Nhận được tin tức của Vãn Vãn gửi rồi.” Quang não sáng lên, Phương Phương sáp lại nhìn, màn hình điện tử sáng lên.

Cố Huấn Đình đã nhìn thấy, nhưng lại tựa như mất dũng khí để mở ra.

Khóe môi anh cong lên rồi lại hạ xuống, cứ như một tên hề thất bại chán nản.

Nếu mở ra rồi, nghe lời nói của Lục Vãn Vãn, ánh sáng sẽ bị dập tắt.

Ánh sáng đã tắt, vậy thì cho dù quái vật có không cam tâm, cũng phải trở về cống nước của mình.

Cơ hội sẽ không có lại nữa.

Thấy Cố Huấn Đình cứ ngồi yên bất động, Phương Phương thấy nơi khóe mắt anh có vệt nước lấp lánh, lại thêm một lần mã bị loạn.

Bên ngoài trời không mưa, trần nhà cũng không bị dột.

Nhưng có nước thì phải lau, điều này là Lục Vãn Vãn nói với nó, robot nếu như ngâm nước quá nhiều sẽ bị rỉ sét, cô muốn bọn chúng tự chăm sóc mình, con người có lẽ cũng như thế?

Phương Phương mở cái bụng tròn vo, tìm được một cái khăn rồi gửi đến tay Cố Huấn Đình.

Cố Huấn Đình khựng lại một lúc, nhếch môi, nhưng không nhận khăn tay, mà là mở tin tức gửi đến quang não.

Dường như trong phút chốc, Lục Vãn Vãn đã xuất hiện ngay trước mặt anh, hôm nay cô mang một chiếc váy màu lam nhạt, tròng mắt đen nhánh, đôi môi hồng nhuận.

Nhưng biểu cảm của cô lại không ưa nhìn như thế, đó là một vẻ mà Cố Huấn Đình chưa bao giờ nhìn thấy, vẻ mặt có hơi nghiêm túc và không vui.

Anh có chút căng thẳng, nhìn thấy Lục Vãn Vãn vân vê tóc mai hờ hững, mở miệng nói, “Hướng Dương tiên sinh, trước tiên cảm ơn ngài đã nhớ đến ta, nhưng thực xin lỗi.

“Ta đã chọn Cố tiên sinh làm bạn đời tương lai, ta và anh ấy ở cùng nhau.”

Lục Vãn Vãn chớp chớp mắt, dường như có chút không tiện nói, “Hơn nữa...anh ấy có vẻ rất không thích bị quấy rầy.

“Cảm tạ ngài đã giới thiệu điểm tâm “mật ngữ của Sa Tăng”, lần sau nếu có cơ hội, ta và anh ấy sẽ cùng nhau ăn”.

“Vậy có cơ hội sau này sẽ gặp?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu, Bệnh Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook