Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu, Bệnh Tật
Chương 26:
Mộc Mộc Lương Thần
17/11/2024
Phương Phương thực sự rất nặng, Lục Vãn Vãn bế không lên, cuối cùng bị một bàn tay trắng nõn của tiểu công chúa ấn xuống đất, sau vô số lần vật lộn không có kết quả, bèn hết cách tắt nguồn.
Lục Vãn Vãn có hơi ngạc nhiên về sức lực của Cố tiên sinh...
Dù sao thì dáng người của Phương Phương lớn như vậy, cô cũng hết cách bắt nó tắt nguồn.
Hơn nữa trông tiểu công chúa yếu ớt thế kia...
Lục Vãn Vãn vẫn chưa định thần lại thì đã thấy Cố tiên sinh “yếu ớt” chậm rãi vươn tay lật cả người Phương Phương lại, rồi nắm lấy phần thiết kế tay vịn sau lưng nó, nâng cả người Phương Phương lên.
“...” Có lẽ do ánh mắt của Lục Vãn Vãn kỳ lạ quá mức, nên Cố Huấn Đình nghiêng đầu ngại ngùng, “Phương Phương rất nhẹ.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Thôi vậy, tiếu công chúa đã nói nhẹ thì chính là nhẹ.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Lục Vãn Vãn phát hiện Cố Huấn Đình thật sự không hề gắng gượng, sau khi thấy Phương Phương đúng là không nặng lắm trong tay anh, cô đã từ bỏ ý định muốn giúp anh khiêng Phương Phương về.
Hai con người, cùng với Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn cứ thong thả như thế, dẫm lên ánh nắng mặt trời trên nền đất, trở về căn nhà không lớn cũng chẳng nhỏ.
……
Vì cái “giường” mà Phương Phương chọn nằm trong phòng của Cố tiên sinh, thế nên Lục Vãn Vãn cũng theo vào cùng.
Sau khi cắm điện cho Phương Phương xong, Lục Vãn Vãn mới thở phào một hơi, cô chú ý đến cách sắp xếp trong phòng của tiểu công chúa.
Căn phòng có chút khác khác biệt so với trên hành tinh Tiểu Lộc, nhưng cảm giác đem lại cho Lục Vãn Vãn thì vẫn giống như vậy.
Sạch sẽ, gọn gàng, không có đồ dùng riêng nào, nhìn như vậy trông giống với những nhà trọ lạnh lẽo.
Còn những người sống trong nhà trọ đó, dường như đều đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.
Có thể sẽ xuống cấp giống như Phương Phương và Viên Viên sau năm năm nữa, nhanh chóng rời xa mình.
Ánh mắt của Lục Vãn Vãn rơi trên gương mặt nhợt nhạt với đôi mắt đen láy lãnh đạm (*) đang nhìn Phương Phương của Cố tiên sinh, trong lòng có hơi khó chịu.
* Thờ ơ, lạnh nhạt
Cô cảm thấy bản thân hơi khác người.
Cô không thể tính toán hết chỉ trong một sớm một chiều, nếu như sau khi chữa lành vết thương, Cố Huấn Đình không muốn tiếp tục qua lại với mình nữa thì chẳng phải sẽ để anh ra đi sao?
Sao bây giờ lại cảm thấy thất vọng khi biết anh có thể chỉ xem đây là nơi ở tạm bợ.
Lục Vãn Vãn cũng không rõ nữa, chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể rời đi, cô thậm chí còn có chút không muốn nhìn mặt của tiểu công chúa.
Tâm trạng của cô xuống dốc trông thấy, Cố Huấn Đình cũng cảm nhận được điều đó.
Anh đang nghĩ...
Quả nhiên hôm nay Lục Vãn Vãn bị người ta ức hiếp rồi.
Lúc trước có lẽ cô ấy đang gồng mình mà thôi, bây giờ là lo cho Phương Phương sao?
“...” Ánh mắt của Cố Huấn Đình rơi lên người Lục Vãn Vãn, anh không biết nên gọi cô ấy như thế nào mới tốt, do dự mãi, hết nửa ngày cũng không mở miệng ra được.
Lục Vãn Vãn xoa cái đầu bóng loáng của Phương Phương, nghe tiểu công chúa nói, “Nó sẽ không sao đâu.”
“Ừm.” Lục Vãn Vãn cười có hơi miễn cưỡng, “Cố tiên sinh, sức khỏe của anh đã tốt hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi.” Cố Huấn Đình xấu hổ, dời tầm nhìn qua một bên, “Hôm nay suôn sẻ chứ?”
Thật sự không bị bắt nạt chứ?
Thật sự không nói với anh sao?
Lục Vãn Vãn: “...”
Lục Vãn Vãn nhìn bàn tay đang siết chặt xe lăn của anh, đại khái cũng đoán được lý do vì sao hôm nay anh bỗng nhiên đến đón mình, tâm trạng tốt lên một chút, lắc đầu bình tĩnh nói, “Không suôn sẻ cho lắm.”
Cố Huấn Đình mím môi, đắn đo an ủi cô, “Đừng buồn.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô cười, “Được, sẽ không buồn đâu, tất cả đã được giải quyết, không sao cả.”
“Ừm.” Giọng Cố Huấn Đình trầm khàn, “Cũng không cần lo cho Phương Phương.”
Trước lúc Lục Vãn Vãn mở miệng đuổi anh đi, anh sẽ cải tạo lại Phương Phương.
“Được.” Lục Vãn Vãn có hơi bất lực.
Lục Vãn Vãn nhìn ánh sáng chiếu xuống ngoài cửa sổ, cô vốn muốn nói với Cố Huấn Đình về kết quả kiểm tra thiên phú của mình.
Nhưng ánh mắt của cô lại tiếp xúc với vết sẹo có hơi dữ tợn và vẫn chưa thể mất đi đó, nghĩ đến chuyện anh cũng từng là một người thú mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy.
Nếu như cô nói chỉ số thiên phú của mình rất cao, có khi nào anh sẽ cảm thấy bị đả kích?
Vì vậy cô nhìn đôi môi phiếm hồng của tiểu công chúa, chỉ nói rằng, “Kết quả kiểm tra hôm nay không tệ, có lẽ sau này sẽ không bị hạn chế gì nữa.”
Sẽ không có những hạn chế về việc cứ bắt ép lựa chọn người thú có tước vị nữa.
“Thế nên...anh có muốn...”
Anh có muốn tiếp tục sống chung với tôi không?
Lục Vãn Vãn đứng thẳng người, đối diện với hàng mi dài của Cố Huấn Đình, lời đến đầu môi nhưng lại bẻ lái, “Có muốn đi với tôi đến chỗ mua bán áo giáp phế liệu không?”
……
Trong lúc hoàng tử và công chúa nhỏ đang ngại ngùng trò chuyện, thì khi nhận được tin nhắn của An-lis-ta, thiếu tướng Trần Bách Việt đang lái chiếc xe bay xa hoa mua bằng nửa giá nhờ lạm dụng chức quyền, cuối cùng đã “giải tán” được đám giống cái vây quanh và bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình.
“Giống cái tự nhiên có thiên phú cấp SS, cô ấy đến đây một mình, đây chính là cơ hội để tạo thiện cảm.”
Trong đầu nghĩ về lời An-lis-ta nói, Trần Bách Việt không khỏi có chút phấn khích.
Nếu hắn thật sự có thể theo đuổi được Lục Vãn Vãn, cả sự nghiệp và địa vị sau này tuyệt đối không đơn giản chỉ là chức “thiếu tướng” cỏn con này.
Trần Bách Việt tỏa sáng bước xuống khỏi xe bay, đợi ở cửa B chỗ xe bay công cộng phải đi qua, trên người là bộ đồng phục màu xanh lam thẳng thớm, gương mặt xem như cứng rắn đậm vẻ lừa gạt.
Hắn vẫn nhớ bộ dạng oán hận của Lục Vãn Vãn ngày hôm đó, mắt to môi đỏ, vừa nhu mì vừa xinh đẹp.
Trần Bách Việt đeo kính đen, cự tuyệt ám thị (*) uyển chuyển của hàng trăm giống cái, sắm cho mình vai người đàn ông vô cùng thâm tình, đợi hơn một tiếng đồng hồ trong cái gió rét lạnh, nhưng đến cái bóng của Lục Vãn Vãn cũng chả thấy đâu.
* Gợi ý, ra hiệu
Hắn tự nhủ, có lẽ Lục Vãn Vãn vừa mới kiểm tra xong, bị Bạch Văn Nhã và vài người nữa giữ lại, hắn không cần vội, phải kiên nhẫn.
Lại thêm hơn một tiếng đồng hồ, sắc trời đã dần tối, mây đen dần che khuất bầu trời, người trong trung tâm kiểm tra thiên phú cũng ngày càng ít, hắn muốn vào trong tìm người nhưng lại bị nhân viên chặn lại.
“Thiếu tướng đại nhân, thật ngại quá, chỉ có giống cái mới có thể vào được đây.” Sắc mặt của giống cái lễ tân có hơi đỏ.
Trần Bách Việt tháo kính xuống, “Có thể tra giúp tôi một người, tên là Lục Vãn Vãn đã rời đi hay chưa không?”
“Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của giống cái ra ngoài.” Giống cái nhỏ nhắn uyển chuyển từ chối hắn.
Trần Bách Việt có chút không vui, vừa muốn nói gì đó thì thấy Bạch Văn Nhã bước từ trên tầng xuống.
“Trần Bách Việt?” Bạch Văn Nhã xách túi, cau mày nhìn hắn, “Cậu đến trung tâm kiểm tra của giống cái làm gì?”
Trần Bách Việt cung kính nói, “Hầu tước phu nhân, tôi đến để tìm Lục Vãn Vãn.”
Bạch Văn Nhã nhìn hắn một thân trang phục trịnh trọng, chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa người thú được cho là “khiến giống cái thích nhất”, lập tức hiểu được bảy tám phần, bà nhướn mày, ấn tượng trong lòng về An-lis-ta và hắn đồng thời giảm đi nhanh chóng, “Lục Vãn Vãn đã đi lâu rồi.”
“Cảm ơn.” Trên mặt Trần Bách Việt không tỏ ra khó chịu, chỉ cung kính hỏi những câu không não, “Không biết ngài có số liên lạc của cô ấy không, tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
Bạch Văn Nhã dùng ánh mắt ý chỉ não của hắn hư rồi để nhìn hắn.
Bà nhớ đến hôm mà Lục Vãn Vãn chọn người, giọng nói có hơi trêu đùa, “Cấp trên lúc trước của cậu có lẽ biết đó, nếu như cậu vẫn còn lưu số của Cố Nguyên soái, hay là hỏi cậu ta đi.”
Bạch Văn Nhã nói xong, chẳng để ý đến khoảnh khắc không kiềm chế được và biểu cảm phút chốc trở nên vặn vẹo của Trần Bách Việt, cứ thế xách túi thong dong rời đi.
Nếu như Trần Bách Việt thật sự muốn theo đuổi Lục Vãn Vãn như vậy thì sớm đã có thể tìm người nghe ngóng từ hai ngày trước rồi, cần gì phải đợi đến khi có kết quả kiểm tra thiên phú mới liên lạc?
Loại người thú như vậy vẫn nên tránh xa Lục Vãn Vãn ra một chút mới được.
Lục Vãn Vãn có hơi ngạc nhiên về sức lực của Cố tiên sinh...
Dù sao thì dáng người của Phương Phương lớn như vậy, cô cũng hết cách bắt nó tắt nguồn.
Hơn nữa trông tiểu công chúa yếu ớt thế kia...
Lục Vãn Vãn vẫn chưa định thần lại thì đã thấy Cố tiên sinh “yếu ớt” chậm rãi vươn tay lật cả người Phương Phương lại, rồi nắm lấy phần thiết kế tay vịn sau lưng nó, nâng cả người Phương Phương lên.
“...” Có lẽ do ánh mắt của Lục Vãn Vãn kỳ lạ quá mức, nên Cố Huấn Đình nghiêng đầu ngại ngùng, “Phương Phương rất nhẹ.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Thôi vậy, tiếu công chúa đã nói nhẹ thì chính là nhẹ.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Lục Vãn Vãn phát hiện Cố Huấn Đình thật sự không hề gắng gượng, sau khi thấy Phương Phương đúng là không nặng lắm trong tay anh, cô đã từ bỏ ý định muốn giúp anh khiêng Phương Phương về.
Hai con người, cùng với Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn cứ thong thả như thế, dẫm lên ánh nắng mặt trời trên nền đất, trở về căn nhà không lớn cũng chẳng nhỏ.
……
Vì cái “giường” mà Phương Phương chọn nằm trong phòng của Cố tiên sinh, thế nên Lục Vãn Vãn cũng theo vào cùng.
Sau khi cắm điện cho Phương Phương xong, Lục Vãn Vãn mới thở phào một hơi, cô chú ý đến cách sắp xếp trong phòng của tiểu công chúa.
Căn phòng có chút khác khác biệt so với trên hành tinh Tiểu Lộc, nhưng cảm giác đem lại cho Lục Vãn Vãn thì vẫn giống như vậy.
Sạch sẽ, gọn gàng, không có đồ dùng riêng nào, nhìn như vậy trông giống với những nhà trọ lạnh lẽo.
Còn những người sống trong nhà trọ đó, dường như đều đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.
Có thể sẽ xuống cấp giống như Phương Phương và Viên Viên sau năm năm nữa, nhanh chóng rời xa mình.
Ánh mắt của Lục Vãn Vãn rơi trên gương mặt nhợt nhạt với đôi mắt đen láy lãnh đạm (*) đang nhìn Phương Phương của Cố tiên sinh, trong lòng có hơi khó chịu.
* Thờ ơ, lạnh nhạt
Cô cảm thấy bản thân hơi khác người.
Cô không thể tính toán hết chỉ trong một sớm một chiều, nếu như sau khi chữa lành vết thương, Cố Huấn Đình không muốn tiếp tục qua lại với mình nữa thì chẳng phải sẽ để anh ra đi sao?
Sao bây giờ lại cảm thấy thất vọng khi biết anh có thể chỉ xem đây là nơi ở tạm bợ.
Lục Vãn Vãn cũng không rõ nữa, chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể rời đi, cô thậm chí còn có chút không muốn nhìn mặt của tiểu công chúa.
Tâm trạng của cô xuống dốc trông thấy, Cố Huấn Đình cũng cảm nhận được điều đó.
Anh đang nghĩ...
Quả nhiên hôm nay Lục Vãn Vãn bị người ta ức hiếp rồi.
Lúc trước có lẽ cô ấy đang gồng mình mà thôi, bây giờ là lo cho Phương Phương sao?
“...” Ánh mắt của Cố Huấn Đình rơi lên người Lục Vãn Vãn, anh không biết nên gọi cô ấy như thế nào mới tốt, do dự mãi, hết nửa ngày cũng không mở miệng ra được.
Lục Vãn Vãn xoa cái đầu bóng loáng của Phương Phương, nghe tiểu công chúa nói, “Nó sẽ không sao đâu.”
“Ừm.” Lục Vãn Vãn cười có hơi miễn cưỡng, “Cố tiên sinh, sức khỏe của anh đã tốt hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi.” Cố Huấn Đình xấu hổ, dời tầm nhìn qua một bên, “Hôm nay suôn sẻ chứ?”
Thật sự không bị bắt nạt chứ?
Thật sự không nói với anh sao?
Lục Vãn Vãn: “...”
Lục Vãn Vãn nhìn bàn tay đang siết chặt xe lăn của anh, đại khái cũng đoán được lý do vì sao hôm nay anh bỗng nhiên đến đón mình, tâm trạng tốt lên một chút, lắc đầu bình tĩnh nói, “Không suôn sẻ cho lắm.”
Cố Huấn Đình mím môi, đắn đo an ủi cô, “Đừng buồn.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô cười, “Được, sẽ không buồn đâu, tất cả đã được giải quyết, không sao cả.”
“Ừm.” Giọng Cố Huấn Đình trầm khàn, “Cũng không cần lo cho Phương Phương.”
Trước lúc Lục Vãn Vãn mở miệng đuổi anh đi, anh sẽ cải tạo lại Phương Phương.
“Được.” Lục Vãn Vãn có hơi bất lực.
Lục Vãn Vãn nhìn ánh sáng chiếu xuống ngoài cửa sổ, cô vốn muốn nói với Cố Huấn Đình về kết quả kiểm tra thiên phú của mình.
Nhưng ánh mắt của cô lại tiếp xúc với vết sẹo có hơi dữ tợn và vẫn chưa thể mất đi đó, nghĩ đến chuyện anh cũng từng là một người thú mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy.
Nếu như cô nói chỉ số thiên phú của mình rất cao, có khi nào anh sẽ cảm thấy bị đả kích?
Vì vậy cô nhìn đôi môi phiếm hồng của tiểu công chúa, chỉ nói rằng, “Kết quả kiểm tra hôm nay không tệ, có lẽ sau này sẽ không bị hạn chế gì nữa.”
Sẽ không có những hạn chế về việc cứ bắt ép lựa chọn người thú có tước vị nữa.
“Thế nên...anh có muốn...”
Anh có muốn tiếp tục sống chung với tôi không?
Lục Vãn Vãn đứng thẳng người, đối diện với hàng mi dài của Cố Huấn Đình, lời đến đầu môi nhưng lại bẻ lái, “Có muốn đi với tôi đến chỗ mua bán áo giáp phế liệu không?”
……
Trong lúc hoàng tử và công chúa nhỏ đang ngại ngùng trò chuyện, thì khi nhận được tin nhắn của An-lis-ta, thiếu tướng Trần Bách Việt đang lái chiếc xe bay xa hoa mua bằng nửa giá nhờ lạm dụng chức quyền, cuối cùng đã “giải tán” được đám giống cái vây quanh và bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình.
“Giống cái tự nhiên có thiên phú cấp SS, cô ấy đến đây một mình, đây chính là cơ hội để tạo thiện cảm.”
Trong đầu nghĩ về lời An-lis-ta nói, Trần Bách Việt không khỏi có chút phấn khích.
Nếu hắn thật sự có thể theo đuổi được Lục Vãn Vãn, cả sự nghiệp và địa vị sau này tuyệt đối không đơn giản chỉ là chức “thiếu tướng” cỏn con này.
Trần Bách Việt tỏa sáng bước xuống khỏi xe bay, đợi ở cửa B chỗ xe bay công cộng phải đi qua, trên người là bộ đồng phục màu xanh lam thẳng thớm, gương mặt xem như cứng rắn đậm vẻ lừa gạt.
Hắn vẫn nhớ bộ dạng oán hận của Lục Vãn Vãn ngày hôm đó, mắt to môi đỏ, vừa nhu mì vừa xinh đẹp.
Trần Bách Việt đeo kính đen, cự tuyệt ám thị (*) uyển chuyển của hàng trăm giống cái, sắm cho mình vai người đàn ông vô cùng thâm tình, đợi hơn một tiếng đồng hồ trong cái gió rét lạnh, nhưng đến cái bóng của Lục Vãn Vãn cũng chả thấy đâu.
* Gợi ý, ra hiệu
Hắn tự nhủ, có lẽ Lục Vãn Vãn vừa mới kiểm tra xong, bị Bạch Văn Nhã và vài người nữa giữ lại, hắn không cần vội, phải kiên nhẫn.
Lại thêm hơn một tiếng đồng hồ, sắc trời đã dần tối, mây đen dần che khuất bầu trời, người trong trung tâm kiểm tra thiên phú cũng ngày càng ít, hắn muốn vào trong tìm người nhưng lại bị nhân viên chặn lại.
“Thiếu tướng đại nhân, thật ngại quá, chỉ có giống cái mới có thể vào được đây.” Sắc mặt của giống cái lễ tân có hơi đỏ.
Trần Bách Việt tháo kính xuống, “Có thể tra giúp tôi một người, tên là Lục Vãn Vãn đã rời đi hay chưa không?”
“Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của giống cái ra ngoài.” Giống cái nhỏ nhắn uyển chuyển từ chối hắn.
Trần Bách Việt có chút không vui, vừa muốn nói gì đó thì thấy Bạch Văn Nhã bước từ trên tầng xuống.
“Trần Bách Việt?” Bạch Văn Nhã xách túi, cau mày nhìn hắn, “Cậu đến trung tâm kiểm tra của giống cái làm gì?”
Trần Bách Việt cung kính nói, “Hầu tước phu nhân, tôi đến để tìm Lục Vãn Vãn.”
Bạch Văn Nhã nhìn hắn một thân trang phục trịnh trọng, chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa người thú được cho là “khiến giống cái thích nhất”, lập tức hiểu được bảy tám phần, bà nhướn mày, ấn tượng trong lòng về An-lis-ta và hắn đồng thời giảm đi nhanh chóng, “Lục Vãn Vãn đã đi lâu rồi.”
“Cảm ơn.” Trên mặt Trần Bách Việt không tỏ ra khó chịu, chỉ cung kính hỏi những câu không não, “Không biết ngài có số liên lạc của cô ấy không, tôi muốn theo đuổi cô ấy.”
Bạch Văn Nhã dùng ánh mắt ý chỉ não của hắn hư rồi để nhìn hắn.
Bà nhớ đến hôm mà Lục Vãn Vãn chọn người, giọng nói có hơi trêu đùa, “Cấp trên lúc trước của cậu có lẽ biết đó, nếu như cậu vẫn còn lưu số của Cố Nguyên soái, hay là hỏi cậu ta đi.”
Bạch Văn Nhã nói xong, chẳng để ý đến khoảnh khắc không kiềm chế được và biểu cảm phút chốc trở nên vặn vẹo của Trần Bách Việt, cứ thế xách túi thong dong rời đi.
Nếu như Trần Bách Việt thật sự muốn theo đuổi Lục Vãn Vãn như vậy thì sớm đã có thể tìm người nghe ngóng từ hai ngày trước rồi, cần gì phải đợi đến khi có kết quả kiểm tra thiên phú mới liên lạc?
Loại người thú như vậy vẫn nên tránh xa Lục Vãn Vãn ra một chút mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.