Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu, Bệnh Tật

Chương 50:

Mộc Mộc Lương Thần

17/11/2024

Ăn xong bữa, sau cùng một người một mèo vẫn lên tiếng, nhưng là đồng thanh lên tiếng.

“Cố tiên sinh...”/ “Cô...”

“Cô nói trước đi.”/ “Hả?”

Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình: “......”

Căn phòng lại yên tĩnh vài giây, lần này tiểu công chúa không nói chuyện, chỉ nâng mắt nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên ánh mắt của tiểu công chúa nhìn thẳng vào cô trong mấy ngày qua, Lục Vãn Vãn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh.

Những vết sẹo trên má tiểu công chúa dạo gần đây, ngoài trừ vết sẹo sâu hung tợn trên trán ra, những vết khác gần như đã khỏi, gương mặt đẹp trai tuấn tú của anh hoàn toàn lộ ra.

Giữa hàng lông mày của anh mang một luồng khí khái anh hùng, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng qua, dễ khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ khi đối mắt với anh.

“Tôi đã mua hai tấm vé dự hội bán đấu giá khi còn ở thành giao dịch áo giáp phế liệu lúc trước.” Lục Vãn Vãn đưa tấm còn lại cho anh, “Đây là buổi đấu giá ảo vào tối ngày mai, tôi muốn hỏi anh có đi không.”

Tiểu công chúa chìa tay ra, Lục Vãn Vãn đưa nó cho anh, ngón tay của hai người chỉ chạm nhau một chút, nhưng lại cứ như bị bỏng thu tay về.

“Nghe nói, sẽ có...” Lục Vãn Vãn ngập ngừng, “Bán đấu giá bộ phận áo giáp lúc trước anh dùng.”

Cố Huấn Đình khựng lại, biểu cảm trì trệ một lúc, đồng tử run rẩy, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại như bình thường. Nhưng cho dù động tác của anh rất nhỏ, Lục Vãn Vãn vẫn bắt được.

Tiểu công chúa không tiếp lời cô, mà chạm quang não trên cổ tay, gần như cùng lúc, phía Lục Vãn Vãn đã nhận được một tin nhắn.

“Vé VIP hội đấu giá chỉ dành cho mùa thu, giống cái tự nhiên yêu thích nhất?”

Lục Vãn Vãn vô thức đọc cái tên trên tấm vé, trên trán chạy qua đường màu đen.

“Vào tối hôm kia.” Tiểu công chúa nói ngắn gọn, ý chỉ hai hội đấu giá này sẽ không có xung đột về thời gian.

Anh lặng lẽ gấp tấm vé giá 10 tinh tệ một tấm mà Lục Vãn Vãn đưa cho anh, cất vào trong chiếc túi gần với trái tim, giọng điệu e lệ rụt rè như muốn trốn tránh.

“Nếu cô rất thích, rất muốn đi, vậy thì tôi có thể đi cùng cô.”

Lục Vãn Vãn: “...” Cô nhất thời không biết người này đang nói về buổi đấu giá áo giáp tối mai, hay là hội đấu giá vào tối hôm kia.

Quả nhiên vẫn là một con mèo kiêu ngạo như cũ.

Im lặng chốc lát, Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Cả hai đều đi vậy.”

Linh kiện áo giáp lúc trước tiểu công chúa dùng qua, cô muốn mua lại.

“...” Cố Huấn Đình sờ sờ đôi tai nóng ran, nhẹ nhàng nói “Được.”

......



Buổi chiều, Lục Vãn Vãn nhận được cuộc gọi ba chiều đến từ Bạch Văn Nhã.

“Dì Văn Nhã.” Lục Vãn Vãn chào bà.

Bạch Văn Nhã chẳng khác gì lần trước khi họ gặp mặt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Vãn Vãn, cháu đã quyết định phải chọn loại công việc nào chưa?”

Lục Vãn Vãn gật đầu, “Vâng.”

Hai ngày trước, cô đã liên lạc với đại sư Mễ Nhĩ, nói với bà ấy nguyện vọng của mình, đại sư Mễ Nhĩ không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười và nói bà đã biết, sẽ lập tức báo cáo lên trên, khi đến lúc sẽ thông báo cho cô.

“Được rồi.” Bạch Văn Nhã có hơi tiếc nuối, “Ta vốn nghĩ sau này cháu có lẽ sẽ trở thành đồng nghiệp của chúng ta.”

Lục Vãn Vãn sờ má, “Dì Văn Nhã chê cười rồi.”

“Đúng rồi, không nói cái này nữa.” Bạch Văn Nhã mỉm cười, “Dạo gần đây cháu và Cố Huấn Đình sống như thế nào rồi?”

Lục Vãn Vãn không ngờ bà sẽ nhắc đến Cố Huấn Đình, có hơi ngại ngùng nói, “Vẫn...vẫn tốt ạ.”

Bạch Văn Nhã lắc đầu, ánh mắt bà tinh quái, từ phản ứng của Lục Vãn Vãn có thể thấy cô tám phần đã rung động rồi, chỉ có điều có lẽ cô vẫn chưa biết điều đó.

Bà không hiểu về Cố Huấn Đình lắm, nhưng sự việc năm đó đích thực tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn.

Ví dụ, tin tức được công khai trước công chúng “Cố Huấn Đình cứ khăng khăng mang một nhánh binh sĩ tinh nhuệ đuổi đến chiến trường ngoài lãnh thổ”, hết 50% có thể là giả.

Chồng của bà dù là quý tộc, nhưng lại không có quyền phát ngôn trong bộ quân sự, hơn nữa là một trong số ít các quý tộc không cấu kết tư lợi với các quý tộc khác, như vậy nhất định sẽ bị cô lập, thông tin và bí mật biết được cũng không nhiều, thậm chí bạn bè trong vòng phu nhân quý tộc của bà cũng không phải là nhiều.

Nhưng những điều này không tính là gì, bà cũng lười nói chuyện với những giống cái tự nhiên được “nuôi trong lồng” kia.

“Anh ta thực ra cũng không tệ như bên ngoài nói đâu, cháu cứ làm theo con tim của mình.”

Nói chuyện phiếm một hồi, Bạch Văn Nhã xem như đã vào chủ đề hôm nay, “Cháu còn nhớ An-lis-ta chứ?”

Lục Vãn Vãn gật đầu, An-lis-ta chằng phải là giống cái khinh thường cô lúc bắt đầu kiểm tra thiên phú ở hành tinh Thủ đô vào lần trước đó sao?

“Cô ta thì sao ạ?”

“Dù chuyện cấp bậc thiên phú của cháu không thể giấu được một số quý tộc có tin tức nhanh nhạy, nhưng cô ta đã truyền tin tức này cho toàn bộ quý tộc biết rồi.” Bạch Văn Nhã dùng giọng điệu vô cùng bất lực nói, “Theo như ta biết, đã có không ít quý tộc đã từng kết đôi với cháu nhưng không được cháu chọn bắt đầu tìm kiếm tin tức của cháu khắp nơi, cũng may cháu không nói thông tin cá nhân cho quá nhiều người biết.”

Lục Vãn Vãn: “...Có phải An-lis-ta rảnh quá hoá cuồng rồi không.” Nói với người khác về tin tức của cô là báo thù sao?

“Hừ.” Bạch Văn Nhã cười lạnh một tiếng, “Ta đã nghĩ có cách để trừng phạt cô ta rồi, giống cái không quản nổi cái miệng của mình, không có tư cách ở trong ngành tốt nhất của Đại học Văn hoá Thủ đô.”

Lục Vãn Vãn giật mình, Bạch Văn Nhã phía bên kia thấy biểu cảm của cô, không nhịn được lộ ra nụ cười, “Cháu đừng cho rằng ta làm vậy là vì cháu, trước kia cô ta đã phạm lỗi nhiều lần, đánh đập giống cái bình thường, lần này cháu chỉ là mồi lửa mà thôi.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Lục Vãn Vãn biết Bạch Văn Nhã chắc chắn đang âm thầm giúp mình, “Dì Văn Nhã, cảm ơn dì.”



“Có gì đâu chứ.” Bạch Văn Nhã hỏi, “Bây giờ có lẽ cháu không ở hành tinh Thủ đô nhỉ, ta nhắc nhở cháu, có vài hệ ngân hà ở Hạ Tinh vực và Trung Tinh vực không ổn định lắm, tốt nhất cháu đừng đi.”

Bà nói xong, gửi cho Lục Vãn Vãn một phần tài liệu, “Không sao thì ta không làm phiền cháu nữa, lần sau đến hành tinh Thủ đô, giúp ta một việc, trong tay ta có một đống đồ ngon, đợi cháu thanh tẩy rồi mới ăn thực phẩm không có tạp chất đó.”

“Cái vị đó của nhà ta gần đây sức khoẻ không được tốt, có thể ăn được những thực phẩm không tạp chất đúng là tốt không gì bằng.”

Bạch Văn Nhã nói xong chớp chớp mắt nhìn Lục Vãn Vãn, nói ra mục đích của mình một rất tự nhiên, nhưng lại không khiến người khác phản cảm.

Lục Vãn Vãn cảm ơn bà rồi tắt cuộc gọi.

Cô mở phần tư liệu đó ra, nhìn thấy vài khu vực hành tinh được bôi đỏ.

Bạch Văn Nhã nói không an toàn là vì đã phát hiện một số nhóm đạo tặc tự xưng là “Vua của các vì sao” đang chạy trốn trong vài tinh vực, tạm thời vẫn chưa bị đế quốc bắt được.

Những khu vực bôi đỏ cách hành tinh Man-se-la ba dải ngân hà, tuy rằng tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn nói tin này với Tạ Kha.

Hành tinh Man-se-la nổi tiếng vì bệnh viện, bệnh nhân cũng không bị hạn chế về cấp bậc công dân, có lẽ sẽ bị những đạo tặc này nhắm đến.

Làm xong hết tất cả, Lục Vãn Vãn lại ghé qua phòng bếp, thanh tẩy qua những thực phẩm vừa được đưa đến.

“Vãn Vãn, xử lý thực phẩm là việc của Phương Phương.” Phương Phương đang đợi lệnh trong bếp có chút không vui.

Lục Vãn Vãn vỗ về nó, “Vậy thì Phương Phương hãy cắt thái những thực phẩm này đi.”

Cô nói xong, có hơi thất thần cầm một mảnh cá tuyết ngân cấp bốn lên, rồi lấy từ trong chuỗi không gian ra một viên đá hệ huyết cấp năm rất nhỏ, được mua từ chỗ của Tạ Kha, ngồi bên cạnh bàn trong phòng khách, cô ngẫm nghĩ rồi mô phỏng lại tình huống ngày hôm đó.

Những ngày này cô vẫn luôn suy nghĩ, hôm đó lúc cô giúp tiểu công chúa chữa trị, năng lượng truyền đền từ đá hệ huyết bị cô chuyển hoá thành sức mạnh tinh thần hoàn toàn như thế nào.

Hơn nữa tinh sa lần trước, giống như con đường dẫn dắt, đã cho cô sự chỉ dẫn rất lớn.

Nếu cô có thể hình thành một con đường trong cơ thể, có phải việc tu luyện và thăng tiến sau này sẽ càng dễ dàng hơn, nếu như dị năng của cô mạnh hơn một chút, tiểu công chúa cũng sẽ có thể hồi phục nhanh hơn.

Lục Vãn Vãn suy nghĩ, khống chế sức mạnh tinh thần, quấn lấy dị năng, men theo cánh tay, dần dần di chuyển xuống dưới khỏi bể tinh thần, cô muốn làm giống như tinh sa ngày hôm đó, tạo thành một con đường dẫn dắt.

Vừa bắt đầu, cảm giác trì trệ rất nghiêm trọng, quá trình hình thành con đường rất đau đớn, cùng với màu sắc của tinh thể hệ huyết dần ảm đạm, năng lượng đi vào cơ thể cô mạnh gấp mười lần so với việc âm thầm hấp thụ trong không khí.

Rồi chuyển hóa nguyên tố thanh tẩy với tỉ lệ 1/100.

Lục Vãn Vãn nhanh chóng chìm vào trạng thái tu luyện. Cô ngồi trên ghế rất lâu, không hề cử động.

Cô đã ngồi hết nửa ngày, đến cả tiểu công chúa trở về từ bên ngoài lúc nào cô đều không chú ý đến.

Cửa bị mở ra, Cố Huấn Đình lập tức nhìn thấy sự khác thường của Lục Vãn Vãn.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong tay xách một phần bánh gato nhỏ, nghe nói ngon nhất trên đảo Kha Kha, đặt nó qua một bên.

Anh đưa ngón trỏ đặt lên đôi môi nhạt màu, hướng phía Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn trông như đã tìm thấy trụ cột chính, tựa như muốn nói chuyện, ra hiệu “suỵt”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu, Bệnh Tật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook