Chương 256: CÂN NHẮC
Yên Miểu
05/10/2020
Đôi con ngươi đen bóng của Trầm Thanh Lê trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Trầm Thanh Kiểu mang theo lãnh ý cùng chán ghét
Tiểu hoàng đế lại không nguyện đẩy Trầm Thanh Lê vào hoàn cảnh kinh khủng kia ‘Lạc phu nhân, ngươi cũng nói đó là hình phạt dân gian, đem thi hành trong hoàng cung thì không thỏa đáng lắm, liền giam Lục Trầm thị trong địa lao trong cung đi”
Trầm Thanh Kiểu trợn tròn mắt nhìn tiểu hoàng đế, không thể tin được hắn lại cự tuyệt đề nghị của mình. Hắn rốt cuộc muốn cái gì?
Lạc Nam nhìn sắc mặt Trầm Thanh Kiểu, biết nàng đang tức giận. Hắn xoay xoay bạch ngọc ban chỉ, trầm ngâm suy nghĩ có nên tìm tiểu hoàng đế nói chuyện một chút không
Trầm Thanh Lê cũng rất bất ngờ với quyết định của tiểu hoàng đế, với oán hận của hắn đối với nàng, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua mới đúng. Hiện tại nghĩ lại mới thấy cả đêm nay dường như tiểu hoàng đế không hề nặng lời với nàng, kể cả khi Trầm Thanh Kiểu và các quan viên nhục mạ nàng, hắn cũng không tham gia. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu
Tiểu hoàng đế bắt gặp ánh mắt của Trầm Thanh Lê, không biết sao lại thấy luống cuống, vội quay đầu ra hiệu cho Xuân Tới, để y tuyên bố kết thúc cung yến rồi đỡ hắn rời đi
Trầm Thanh Lê cau mày, còn chưa hiểu vì sao thái độ của tiểu hoàng đế đối với nàng có chuyển biến thì đã bị áp giải vào địa lao
Phu thê Lạc Nam vừa rời khỏi đại điện đã có vài quan viên chạy theo bắt chuyện làm quen, Lạc Nam cố miễn cưỡng đáp lại vài câu, Trầm Thanh Kiểu vẫn mãi theo dõi động tĩnh của Trầm Thanh Lê nên không có hứng thú nói chuyện với bọn họ. Mấy quan viên thấy thế liền ngượng ngùng rời đi, tuy nhiên vẫn không quên nói xấu Trầm Thanh Kiểu, nói nàng ỷ vào phu quân có chút bản lĩnh liền không xem ai ra gì, thật chọc người chán ghét
Trầm Thanh Kiểu lúc này không có tâm tình để ý mấy quan viên kia nghĩ nàng thế nào, đêm nay nàng còn hành hạ Trầm Thanh Lê chưa đủ, cung yến đã kết thúc, tiểu hoàng đế quá không nể mặt nàng rồi
Lạc Nam cột dây áo choàng cho nàng, ôn nhu nói “Thanh Kiểu, ngươi lên xe ngựa chờ ta một lát, ta đi tìm tiểu hoàng đế nói chuyện về Trầm Thanh Lê” Thấy nàng ngước mắt nhìn mình, hắn mỉm cười nói tiếp ‘đêm nay cũng không thể để ngươi thất vọng mà về’ Nói xong rời đi
Tiểu hoàng đế vừa trở về Càn Thanh cung đã có thái giám thông báo, nói Lạc Nam cầu kiến. Hắn không khỏi chau mày, cũng biết Lạc Nam đến tìm hắn là vì Trầm Thanh Kiểu không hài lòng với cách hắn xử trí Trầm Thanh Lê. Đêm nay hắn đã đủ nhức đầu rồi, Lạc Nam lại đến làm phiền hắn, nhưng lúc này hắn còn cần Lạc Nam giúp đỡ, vì thế bất đắc dĩ nói ‘cho hắn vào đi”
Lạc Nam đi vào, nhìn thấy tiểu hoàng đế sắc mặt mệt mỏi, mà Trầm Thanh Kiểu cũng đang đợi hắn, vì thế hắn không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề “Quân thượng, thảo dân nghe nói quốc khố của ngài trống rỗng, thảo dân có thể giúp ngài một phần, chỉ cần ngài đáp ứng yêu cầu kia của nội tử. Nàng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn làm Trầm Thanh Lê xấu mặt mà thôi, đây đối với ngài cũng không có gì khó xử, chỉ cần một câu của ngài liền có thể đổi được vạn lượng hoàng kim, đây là một cuộc giao dịch hết sức có lời, ngài nghĩ thế nào?
Tiểu hoàng đế nghe Lạc Nam nói xong, mặt trầm xuống, tay nắm chặt thành quyền. Lạc Nam cho mình là ai, ỷ có tiền liền nghĩ có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn? Hắn là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, đã nói thì không thay đổi, đó chính là quân vô hí ngôn. Lạc Nam ỷ vào tiền tài quyền thế mà không đặt tôn nghiêm và danh dự của quân chủ như hắn vào mắt, y khinh thị hắn nên mới nói thế
Lạc Nam cứ tưởng tiểu hoàng đế đồng ý với đề nghị của mình, nào ngờ hắn lại trầm ngâm, nhịn không được thúc giục “Quân thượng, đây là cơ hội hiếm có để có được vạn lượng hoàng kim, ngài còn do dự gì nữa?”
Tiểu hoàng đế bị hắn thúc giục càng thêm tức giận, y đây là đang cưỡng bức mình đáp ứng để Trầm Thanh Kiểu hài lòng? Một thiên tử như hắn dựa vào cái gì phài vì tư oán của nữ nhân mà cúi đầu? Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lạc Nam, nói “Cô đã nói giam Trầm Thanh Lê vào địa lao trong cung thì sẽ không dể dàng đổi ý. Lạc công tử, vạn lượng hoàng kim kia ngươi cứ giữ lại đi”
Lạc Nam khẽ chau mày “Quân thượng, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng?” Hắn không tin tiểu hoàng đế cứ vậy mà cự tuyệt đề nghị của hắn, hiện tại y cần mượn sức triều đình, quốc khố cần được lấp đầy mà đề nghị của hắn lại hết sức hấp dẫn, trừ phi y bị điên mới không đáp ứng
Tiểu hoàng đế rất không thích thái độ của Lạc Nam, thanh âm nặng nề hơn “Cô nghĩ Cô đã nói rất rõ ràng, chẳng lẽ Lạc công tử nghe mà không hiểu?”
Lạc Nam cười lạnh, đáp “Quân thượng, nếu đã thế, thảo dân xin cáo từ” Nói xong xoay người rời đi, không để ý tới ánh mắt tức giận của tiểu hoàng đế
Xem tấu chương một lát, tiểu hoàng đế lại nghĩ đến đề nghị của Lạc Nam, quyết định của hắn có qua loa quá không? Quốc khố đang trống rỗng, chính là lúc cần ngân lượng nhất mà hắn lại cự tuyệt đề nghị của Lạc Nam, làm như vậy có đáng giá không?
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng thông báo, nói có tin tiền tuyến truyền về, trong lòng hắn cảm thấy bất an, vội truyền người vào điện, cũng không chờ người kia quỳ hành lễ, vội khoát tay hỏi ‘miễn lễ, mau bẩm báo, tiền tuyến thế nào?”
Người nọ trầm giọng đáp “hồi Hoàng thượng, tiền tuyến hiện thất thủ hoàn toàn. Bốn vạn tướng sĩ Tây Lương ta đều bị đại quân Bắc Tề tiêu diệt”
Tin tức này như sét đánh ngang trời, tiểu hoàng đế đánh rơi tấu chương trên tay xuống đất
Người nọ lại nói “hiện đại quân Bắc Tề đang từng bước xâm chiếm, trước đó vài ngày đã công phá Nam Đàn, lúc này đang chuẩn bị quân lương tấn công Tây Lương”
Nam Đàn là phụ quốc của Tây Lương, lại bị Bắc Tề tiêu diệt, như vậy Tây Lương thực sự rơi vào hiểm cảnh. Tiểu hoàng đế dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút tan rã, đầu ong ong, suy nghĩ hỗn độn. Hắn mệt mỏi phất tay cho người nọ lui ra, cảm thấy mình rất đáng chê cười, hắn còn xem tấu chương chi nữa, cả này chỉ biết là những chuyện vô dụng. Lúc này Tây Lương sắp rơi vào hiểm cảnh, hắn lại như phế vật ngồi đây, chẳng làm được gì. Đột nhiên hắn nhớ tới đề nghị của lạc Nam, nghĩ mình nên ra quyết định, làm chuyện gì đó có ích cho Tây Lương. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên ánh mắt thất vọng của Đại hoàng tỷ trong mộng, tiếp theo là cảnh tượng Minh Hoài đế trách cứ hắn, có lẽ đó là điềm báo nếu hắn muốn không hổ thẹn với vị trí của mình thì phải quyết đoán hơn. Trầm Thanh Lê, dù ngươi có là Đại hoàng tỷ hay không thì với tình huống hiện tại, ta chỉ có thể hi sinh ngươi
Sáng hôm sau, Trầm Thanh Lê còn chưa tỉnh lại đã bị tiếng bước chân đánh thức. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy thị vệ mở cửa tù, lạnh lùng ra lệnh “đi ra, ngươi phải đổi chỗ. Hoàng thượng phân phó, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ bị giam trong chuồng heo”
Trầm Thanh Lê trong lòng chấn động, sao mới qua một đêm tiểu hoàng đế lại thay đổi chủ ý? Có lẽ tối qua hắn nhất thời hồ đồ mới dễ dàng bỏ qua cho nàng thôi
Đám thị vệ thấy Trầm Thanh Lê biết mình từ hôm nay trở đi phải ở trong chuồng heo mà vẻ mặt vẫn trấn định, giống như đó không phải là chuyện thống khổ gì, bọn họ cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn áp giải nàng đến chuồng heo
Còn chưa tới gần đã ngửi được mùi vị kỳ quái, Trầm Thanh Lê không khỏi nhíu mày, ở nơi này, cả người nàng cũng sẽ bị nhiễm mùi vị này. Dù vậy nàng vẫn hài lòng, ít ra tiểu hoàng đế chấp nhận để nàng sinh hài tử ra, đến lúc đó, nàng nhất định sẽ tìm mọi cách đưa hài tử ra cung, dù nàng có thế nào cũng phải để hài tử sống sót, hài tử là hi vọng và tín niệm duy nhất hiện tại của nàng. Thời điểm này, nàng chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh, hết thảy thuận theo tự nhiên
Nàng từng bước đi về phía chuồng heo, còn chưa kịp bước vào đã bị người ở sau đẩy mạnh, nàng nhất thời đứng không vững, ngã xuống đất, đập vào mũi là mùi tanh hôi không chịu nổi khiến nàng choáng váng đầu óc
Đột nhiên nghe được thanh âm đắc ý của nữ tử ở phía sau vang lên “ngươi vẫn phải tới nơi này thôi. Nơi này đúng là chỗ mà loại người ti tiện như ngươi nên đến”
Tiểu hoàng đế lại không nguyện đẩy Trầm Thanh Lê vào hoàn cảnh kinh khủng kia ‘Lạc phu nhân, ngươi cũng nói đó là hình phạt dân gian, đem thi hành trong hoàng cung thì không thỏa đáng lắm, liền giam Lục Trầm thị trong địa lao trong cung đi”
Trầm Thanh Kiểu trợn tròn mắt nhìn tiểu hoàng đế, không thể tin được hắn lại cự tuyệt đề nghị của mình. Hắn rốt cuộc muốn cái gì?
Lạc Nam nhìn sắc mặt Trầm Thanh Kiểu, biết nàng đang tức giận. Hắn xoay xoay bạch ngọc ban chỉ, trầm ngâm suy nghĩ có nên tìm tiểu hoàng đế nói chuyện một chút không
Trầm Thanh Lê cũng rất bất ngờ với quyết định của tiểu hoàng đế, với oán hận của hắn đối với nàng, hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua mới đúng. Hiện tại nghĩ lại mới thấy cả đêm nay dường như tiểu hoàng đế không hề nặng lời với nàng, kể cả khi Trầm Thanh Kiểu và các quan viên nhục mạ nàng, hắn cũng không tham gia. Nàng ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu
Tiểu hoàng đế bắt gặp ánh mắt của Trầm Thanh Lê, không biết sao lại thấy luống cuống, vội quay đầu ra hiệu cho Xuân Tới, để y tuyên bố kết thúc cung yến rồi đỡ hắn rời đi
Trầm Thanh Lê cau mày, còn chưa hiểu vì sao thái độ của tiểu hoàng đế đối với nàng có chuyển biến thì đã bị áp giải vào địa lao
Phu thê Lạc Nam vừa rời khỏi đại điện đã có vài quan viên chạy theo bắt chuyện làm quen, Lạc Nam cố miễn cưỡng đáp lại vài câu, Trầm Thanh Kiểu vẫn mãi theo dõi động tĩnh của Trầm Thanh Lê nên không có hứng thú nói chuyện với bọn họ. Mấy quan viên thấy thế liền ngượng ngùng rời đi, tuy nhiên vẫn không quên nói xấu Trầm Thanh Kiểu, nói nàng ỷ vào phu quân có chút bản lĩnh liền không xem ai ra gì, thật chọc người chán ghét
Trầm Thanh Kiểu lúc này không có tâm tình để ý mấy quan viên kia nghĩ nàng thế nào, đêm nay nàng còn hành hạ Trầm Thanh Lê chưa đủ, cung yến đã kết thúc, tiểu hoàng đế quá không nể mặt nàng rồi
Lạc Nam cột dây áo choàng cho nàng, ôn nhu nói “Thanh Kiểu, ngươi lên xe ngựa chờ ta một lát, ta đi tìm tiểu hoàng đế nói chuyện về Trầm Thanh Lê” Thấy nàng ngước mắt nhìn mình, hắn mỉm cười nói tiếp ‘đêm nay cũng không thể để ngươi thất vọng mà về’ Nói xong rời đi
Tiểu hoàng đế vừa trở về Càn Thanh cung đã có thái giám thông báo, nói Lạc Nam cầu kiến. Hắn không khỏi chau mày, cũng biết Lạc Nam đến tìm hắn là vì Trầm Thanh Kiểu không hài lòng với cách hắn xử trí Trầm Thanh Lê. Đêm nay hắn đã đủ nhức đầu rồi, Lạc Nam lại đến làm phiền hắn, nhưng lúc này hắn còn cần Lạc Nam giúp đỡ, vì thế bất đắc dĩ nói ‘cho hắn vào đi”
Lạc Nam đi vào, nhìn thấy tiểu hoàng đế sắc mặt mệt mỏi, mà Trầm Thanh Kiểu cũng đang đợi hắn, vì thế hắn không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề “Quân thượng, thảo dân nghe nói quốc khố của ngài trống rỗng, thảo dân có thể giúp ngài một phần, chỉ cần ngài đáp ứng yêu cầu kia của nội tử. Nàng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn làm Trầm Thanh Lê xấu mặt mà thôi, đây đối với ngài cũng không có gì khó xử, chỉ cần một câu của ngài liền có thể đổi được vạn lượng hoàng kim, đây là một cuộc giao dịch hết sức có lời, ngài nghĩ thế nào?
Tiểu hoàng đế nghe Lạc Nam nói xong, mặt trầm xuống, tay nắm chặt thành quyền. Lạc Nam cho mình là ai, ỷ có tiền liền nghĩ có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn? Hắn là thiên tử, miệng vàng lời ngọc, đã nói thì không thay đổi, đó chính là quân vô hí ngôn. Lạc Nam ỷ vào tiền tài quyền thế mà không đặt tôn nghiêm và danh dự của quân chủ như hắn vào mắt, y khinh thị hắn nên mới nói thế
Lạc Nam cứ tưởng tiểu hoàng đế đồng ý với đề nghị của mình, nào ngờ hắn lại trầm ngâm, nhịn không được thúc giục “Quân thượng, đây là cơ hội hiếm có để có được vạn lượng hoàng kim, ngài còn do dự gì nữa?”
Tiểu hoàng đế bị hắn thúc giục càng thêm tức giận, y đây là đang cưỡng bức mình đáp ứng để Trầm Thanh Kiểu hài lòng? Một thiên tử như hắn dựa vào cái gì phài vì tư oán của nữ nhân mà cúi đầu? Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lạc Nam, nói “Cô đã nói giam Trầm Thanh Lê vào địa lao trong cung thì sẽ không dể dàng đổi ý. Lạc công tử, vạn lượng hoàng kim kia ngươi cứ giữ lại đi”
Lạc Nam khẽ chau mày “Quân thượng, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng?” Hắn không tin tiểu hoàng đế cứ vậy mà cự tuyệt đề nghị của hắn, hiện tại y cần mượn sức triều đình, quốc khố cần được lấp đầy mà đề nghị của hắn lại hết sức hấp dẫn, trừ phi y bị điên mới không đáp ứng
Tiểu hoàng đế rất không thích thái độ của Lạc Nam, thanh âm nặng nề hơn “Cô nghĩ Cô đã nói rất rõ ràng, chẳng lẽ Lạc công tử nghe mà không hiểu?”
Lạc Nam cười lạnh, đáp “Quân thượng, nếu đã thế, thảo dân xin cáo từ” Nói xong xoay người rời đi, không để ý tới ánh mắt tức giận của tiểu hoàng đế
Xem tấu chương một lát, tiểu hoàng đế lại nghĩ đến đề nghị của Lạc Nam, quyết định của hắn có qua loa quá không? Quốc khố đang trống rỗng, chính là lúc cần ngân lượng nhất mà hắn lại cự tuyệt đề nghị của Lạc Nam, làm như vậy có đáng giá không?
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng thông báo, nói có tin tiền tuyến truyền về, trong lòng hắn cảm thấy bất an, vội truyền người vào điện, cũng không chờ người kia quỳ hành lễ, vội khoát tay hỏi ‘miễn lễ, mau bẩm báo, tiền tuyến thế nào?”
Người nọ trầm giọng đáp “hồi Hoàng thượng, tiền tuyến hiện thất thủ hoàn toàn. Bốn vạn tướng sĩ Tây Lương ta đều bị đại quân Bắc Tề tiêu diệt”
Tin tức này như sét đánh ngang trời, tiểu hoàng đế đánh rơi tấu chương trên tay xuống đất
Người nọ lại nói “hiện đại quân Bắc Tề đang từng bước xâm chiếm, trước đó vài ngày đã công phá Nam Đàn, lúc này đang chuẩn bị quân lương tấn công Tây Lương”
Nam Đàn là phụ quốc của Tây Lương, lại bị Bắc Tề tiêu diệt, như vậy Tây Lương thực sự rơi vào hiểm cảnh. Tiểu hoàng đế dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút tan rã, đầu ong ong, suy nghĩ hỗn độn. Hắn mệt mỏi phất tay cho người nọ lui ra, cảm thấy mình rất đáng chê cười, hắn còn xem tấu chương chi nữa, cả này chỉ biết là những chuyện vô dụng. Lúc này Tây Lương sắp rơi vào hiểm cảnh, hắn lại như phế vật ngồi đây, chẳng làm được gì. Đột nhiên hắn nhớ tới đề nghị của lạc Nam, nghĩ mình nên ra quyết định, làm chuyện gì đó có ích cho Tây Lương. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên ánh mắt thất vọng của Đại hoàng tỷ trong mộng, tiếp theo là cảnh tượng Minh Hoài đế trách cứ hắn, có lẽ đó là điềm báo nếu hắn muốn không hổ thẹn với vị trí của mình thì phải quyết đoán hơn. Trầm Thanh Lê, dù ngươi có là Đại hoàng tỷ hay không thì với tình huống hiện tại, ta chỉ có thể hi sinh ngươi
Sáng hôm sau, Trầm Thanh Lê còn chưa tỉnh lại đã bị tiếng bước chân đánh thức. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy thị vệ mở cửa tù, lạnh lùng ra lệnh “đi ra, ngươi phải đổi chỗ. Hoàng thượng phân phó, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ bị giam trong chuồng heo”
Trầm Thanh Lê trong lòng chấn động, sao mới qua một đêm tiểu hoàng đế lại thay đổi chủ ý? Có lẽ tối qua hắn nhất thời hồ đồ mới dễ dàng bỏ qua cho nàng thôi
Đám thị vệ thấy Trầm Thanh Lê biết mình từ hôm nay trở đi phải ở trong chuồng heo mà vẻ mặt vẫn trấn định, giống như đó không phải là chuyện thống khổ gì, bọn họ cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn áp giải nàng đến chuồng heo
Còn chưa tới gần đã ngửi được mùi vị kỳ quái, Trầm Thanh Lê không khỏi nhíu mày, ở nơi này, cả người nàng cũng sẽ bị nhiễm mùi vị này. Dù vậy nàng vẫn hài lòng, ít ra tiểu hoàng đế chấp nhận để nàng sinh hài tử ra, đến lúc đó, nàng nhất định sẽ tìm mọi cách đưa hài tử ra cung, dù nàng có thế nào cũng phải để hài tử sống sót, hài tử là hi vọng và tín niệm duy nhất hiện tại của nàng. Thời điểm này, nàng chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh, hết thảy thuận theo tự nhiên
Nàng từng bước đi về phía chuồng heo, còn chưa kịp bước vào đã bị người ở sau đẩy mạnh, nàng nhất thời đứng không vững, ngã xuống đất, đập vào mũi là mùi tanh hôi không chịu nổi khiến nàng choáng váng đầu óc
Đột nhiên nghe được thanh âm đắc ý của nữ tử ở phía sau vang lên “ngươi vẫn phải tới nơi này thôi. Nơi này đúng là chỗ mà loại người ti tiện như ngươi nên đến”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.