Chương 304: ĐẠI KẾT CỤC
Yên Miểu
06/10/2020
Cao Quân Thận nghe thủ hạ báo cáo, khóe môi cong lên nhưng lục phủ
ngũ tạng lại đau đến mức khiến mặt hắn vặn vẹo biến hình. Hắn miệng thở
dốc, muốn ra lệnh cho thủ hạ hành động nhưng lời đến bên môi lại không
thể phát thành tiếng
Nhìn Cao Quân Thận ngã xuống, đám hắc y nhân đều kinh hãi, ngay cả tâm phúc của hắn cũng không dây dưa cùng ảnh vệ của Trầm Thanh Lê nữa, vội vàng phi thân về phía hắn
“Chủ tử…” Tâm phúc gào lên nhưng đáp lại hắn chỉ là Cao Quân Thận khẽ run run mi mắt. Hắn ôm lấy Cao Quân Thận, giận dữ ra lệnh “đi lục soát mật thất, đêm nay không chiến không ngừng” Cho dù trả bất kỳ giá nào cũng phải khiến cả nhà Trầm Thanh Lê trả nợ máu
Cao Quân Thận bị trọng thương đã kích thích đám hắc y nhân, bọn họ ào lên đánh với các ảnh vệ, ý đồ mở một đường máu
Trầm Thanh Lê cắn môi, khẩn trương nhìn tình hình. Đêm nay, nàng đã đánh cược tính mạng của mình để liều mạng với Cao Quân Thận. Hắn vừa ngã xuống, nàng cũng không chống đỡ nổi nữa, toàn thân phát độc, mỗi tấc da thịt trên người đều như bị vũ khí sắc bén nhất cắt xẻ, cảm giác đau đớn đó khiến nàng sống không bằng chết. Dù trước đó nàng đã sai người bí mật đưa nhi tử rời phủ nhưng vẫn không dám lơi lỏng, sợ đám hắc y nhân này tìm được mật thất sẽ gây bất lợi cho Thừa Hi và Chu thị, như vậy tất cả tâm huyết của nàng đều uổng phí. Vì thế, nàng cố chịu đựng đau đớn, ra lệnh cho ảnh vệ “nhất định không được để bọn họ đến mật thất”
Bên phía mật thất, Trương Lực vừa thất vài hắc y nhân đằng đằng sát khí vọt tới, trong lòng thầm hô không tốt, vội quay đầu dặn dò A Nhiễm “A Nhiễm, ngươi trông coi Thừa Hi tiểu thư cẩn thận” Nói xong khiêng Chu thị vẫn còn hôn mê, xông tới nghênh đón đám hắc y nhân kia
Dù sao cũng là người bên cạnh Lục Hoài Khởi, từng trải qua không ít việc, nên Trương Lực dễ dàng ứng phó với mấy hắc y nhân này. Giải quyết xong tên hắc y nhân cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Thừa Hi và A Nhiễm, lại thấy một tên hắc y nhân nhắm về phía bọn họ đánh tới, A Nhiễm gắt gao bảo vệ Thừa Hi. Ngay lúc hắc y nhân vung kiếm chém xuống, A Nhiễm lại không chút do dự mà đẩy Thừa Hi đang hôn mê ra khỏi lồng ngực, để mặc bản thân đối diện với nguy hiểm
Hoạn nạn thấy chân tình, Trương Lực trong lòng nóng lên, hảo cảm đối với A Nhiễm cũng tăng vọt, vội thúc giục khinh công xông tới, một kiếm đâm ngã hắc y nhân kia, lo lắng hỏi A Nhiễm “ngươi không sao chứ?”
A Nhiễm cố gắng áp chế sợ hãi, đáp ‘ta không sao” Sau đó đứng lên, đỡ lấy Thừa Hi
Bọn họ còn chưa kịp thở phào thì thêm một đám hắc y nhân nữa lại kéo đến, Trương Lực trầm mặt, dặn dò A Nhiễm “tránh sau lưng ta, cẩn thận một chút”
A Nhiễm gật đầu, nhìn đám hắc y nhân ùn ùn kéo đến, cũng biết mật thất đã bị bại lộ, đêm nay bọn họ chắc chắn phải trải qua một cuộc huyết chiến. Nghiêng đầu nhìn Thừa Hi trong ngực, trong lòng hắn liền kiên định, dù phải trả giá bằng sinh mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn
A Chí núp sau hòn giả sơn nhìn thấy hết thảy, khóe miệng khẽ cong lên, nếu đám hắc y nhân bắt được Thừa Hi và Chu thị, vậy là có thể khống chế được Trầm Thanh Lê. Trầm Thanh Lê mà chết, Lục phủ sẽ suy tàn, mẫu thân hắn sẽ có thể báo thù rửa hận
Trương Lực phải ứng phó với một đống lớn hắc y nhân đã có chút lực bất tòng tâm, A Nhiễm cũng vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Bọn họ đều biết nếu tiếp tục dây dưa với đám hắc y nhân ở đây, bọn họ sẽ càng thêm bị động và rơi vào thế hạ phong. May mắn lúc này có một đám ảnh vệ tiến đến cứu viện
A Chí đang đang đắc ý chợt nhìn thấy Trương Lực khiêng Chu thị đi ra ngoài, trong lòng liền hậm hực không vui, thầm mắng đám hắc y nhân kia không nên việc, lại thấy một ảnh vệ ôm Thừa Hi đi ra, theo sau là A Nhiễm toàn thân đầy máu. A Nhiễm tuy đang bị thương nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thừa Hi, giống như hắn xem nàng còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Tình cảnh này làm tâm của A Chí căng chặt, trong đầu lóe lên tình cảnh ở chung với nàng trong thời gian qua. Thừa Hi có chút điêu ngoa, có chút tùy hưng, có chút bướng bỉnh, hồ nháo nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, nàng thiện lương, nhiệt tình, chất phác, nhất là đôi mắt to đen bóng, ngập nước của nàng, giống như muốn bắt lấy hồn người ta khi nhìn vào đó. Hắn thật thích nàng, nếu nàng không phải là nữ nhân của Trầm Thanh Lê thì tốt rồi. Lại nhìn về phía A Nhiễm một bộ hộ hoa sứ giả, A Chí nhịn không được mà hâm mộ, nếu hắn và Thừa Hi không phải là con của kẻ thù, hắn cũng sẽ dùng mạng của mình để bảo hộ tiểu cô nương khả ái này
Trương Lực và A Nhiễm vừa ra khỏi mật thất liền bị một đám hắc y nhân tách ra vây đánh. A Nhiễm nhìn thi thể chất chồng khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, Chu thị có Trương Lực bảo hộ nên hắn không lo, nhưng còn Thừa Hi…Hắn đưa mắt nhìn ảnh vệ Chu Phúc đang ôm nàng, không phải hắn không tin tưởng y nhưng dù sao võ công của y không bằng Trương Lực. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên mạo hiểm xông về phía đống thi thể, lục lọi một hồi, tìm được một kiện áo ngoài của nữ hài
A Nhiễm đưa áo cho Chu Phúc, bình tĩnh nói “nếu chúng ta đã bị chia tách với Trương Lự thúc thúc, đành phải hành động một mình thôi”
Chu Phúc ngây người rồi ngay lập tức hiểu ý hắn, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của Thừa Hi, rồi mặc cho nàng cái áo A Nhiễm đưa. A Nhiễm cũng nhanh chóng xả búi tóc của nàng ra. Sau đó Chu Phúc cũng cởi bỏ y phục ảnh vệ, A Nhiễm cũng nhanh chóng lấy trong đống thi thể ra một cái áo nhuốm máu phủ lên cho hắn. Cải trang xong, ba người liền nhân lúc hỗn loạn mà lẫn vào trong đám nạn dân chạy trốn
A Chí vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, nhìn thấy bọn họ có khả nắng trốn thoát, sợ nếu bỏ qua cơ hội lần này sẽ viễn không thể báo thù. Cho nên hắn không chút do dự mà rời khỏi hòn giả sơn, lén lút đi theo đám người A Nhiễm, nghĩ có thể tìm cách báo tin cho đám hắc y nhân
Ba người A Nhiễm lẩn trong đám nạn dân chạy trốn được một lát liền tìm được một chuồng ngựa ở nơi kín đáo, ngựa trong chuồng vốn bị kinh động trong phủ mà rục rịch không yên, tuy nhiên Chu Phúc vốn quản lý ngựa nên vẫn có thể tới gần chúng. Đem Thừa Hi giấu vào bên trong, rồi chặt chẽ theo dõi tình hình bên ngoài
A Chí biết rõ vị trí của bọn họ, đang tính đi mật báo với đám hắc y nhân thì nghe trong nạn dân có ngừi hô to “Tuần thành binh đến, mọi người được cứu rồi”
Kèm theo tiếng hô, vô số cây đuốc được thắp lên, chiếu sáng trong phủ như ban ngày, binh lính khôi giáp chỉnh tề đi vào, lập tức gia nhập cuộc chiến, cán cân liền nghiêng về phía bên này. Các hắc y nhân thấy thế liền dân chúng vô tội để áp chế binh lính tuần thành. Cung nỏ thủ cũng yên lặng không tiếng động xuất hiện trên đầu tường, bắn chết đám hắc y nhân này
A Chí cũng đã lẩn vào trong nhóm nạn dân được binh linh tuần thành bảo vệ, nhìn đám hắc y nhân bị đánh tan tác, trong lòng hắn vô cùng bi ai. Cảm thấy nếu bỏ lỡ lần này, sau này muốn báo thù cả nhà Trầm Thanh Lê là không thể nào
Trầm Thanh Lê đã bị độc trên người hành hạ đến không còn hơi thở nhưng lo nghĩ cho an nguy của mẫu thân và nữ nhi đã giúp nàng chống đỡ
Đúng lúc này, một nam nhân mặc kim giáp đi vào, chắp tay hành lễ với nàng “Thuộc hạ Duyện Châu phủ Tổng binh Chu Khải Minh bái kiến Lục phu nhân. Thuộc hạ tới chậm, xin Lục phu nhân thứ tội”
Lúc trước Trầm Thanh Lê sợ Cao Quân Thận nhìn thấu kế hoạch của nàng nên không lộ hành tung ra ngoài, ngay cả Thương Châu Phủ doãn cũng không biết quả phụ Cửu thiên tuế nàng đang định cư ở đây. Mà Duyện Châu tiếp giáp Thương Châu, lần này phải dùng tới Tổng binh Duyện Châu cũng là vì sợ đả thảo kinh xà. Với tính tình cẩn thận của Cao Quân Thận, nếu bố trí binh lực của Thương Châu phủ có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, hắn chắc chắn sẽ không hành động. Mà Duyện Châu ở xa, dù mang binh đuổi tới cũng sẽ mất thời gian, hắn sẽ mất đi cảnh giác
“Chu… Chu tổng binh…Mẫu thân và nữ nhi của ta” Sắc mặt Trầm Thanh Lê trắng xanh, không thể nói hết câu
Chu Khải Minh vội nói “khởi bẩm Lục phu nhân, Lục tiểu thư và lão phu nhân đều đã được an trí thỏa đáng. Lục phu nhân yên tâm”
Tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc có thể để xuống, Trầm Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm, mí mắt rũ xuống, hôn mê bất tỉnh
Tâm phúc và hắc y nhân dốc toàn lực, rốt cuộc cũng có thể phá tan vòng vây, mang theo Cao Quân Thận đang hấp hối rời đi. Nhưng đến rạng sáng, hắn cũng không chống đỡ nổi, tính mạng chấm dứt ở Thương Châu thành
Lúc này, trên triều đình Tây Lương, các quan viên vẫn đang cãi nhau về việc giải cứu biên quan, rốt cuộc chọc cho Hoàng đế nổi giận “cả ngày chỉ biết cãi nhau, trẫm cũng đã làm theo lời các ngươi, liên tục thay đổi thống soái nhưng đến giờ tình hình biên cảnh vẫn không khả quan. Đám phết vật các ngươi, trước kia bị Lục Hoài Khởi áp chế, chỉ nghe lệnh hắn, trẫm không thể trông cậy gì vào các ngươi. Hiện hắn không còn, trẫm bảo các ngươi làm chút chuyện, các ngươi cũng làm không xong” Tuy hắn không nắm thực quyền nhưng nhìn các triều thần chỉ biết tranh quyền đoạt lợi mà không đem lại lợi ích gì cho Tây Lương, hắn thực sự phẫn nộ đến cực điểm
Các đại thần bị Hoàng đế mắng cũng chỉ biết im lặng cúi đầu, biên cảnh liên tục truyền tin chiến bại, hàng ngàn bách tính bị người Bắc Tề sát hại, bọn họ đâu dám ho he gì
Không khí trong điện yên lặng như tờ, Hoàng đế ôm ngực ho khan
Một tiểu thái giám đi vào, quỳ xuống, run giọng nói “khởi bẩm Hoàng thượng, Duyện Châu Tổng binh Chu Khải Minh thượng thư báo cáo, Lục phu nhân thành công giết chết Bắc Tề đế Cao Quân Thận”
Đại điện đang trầm tĩnh nháy mắt lại sôi trào lên, các quan viên châu đầu ghé tai nghị luận. Có người cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, Lục Hoài Khởi còn không thể đánh ngã Cao Quân Thận, nữ nhân của hắn lại giết được y sao?
Hoàng đế cũng giật mình thảng thốt, rất nhanh thay vào đó là vui sướng nồng đậm, nhướng mày nói ‘mau, mau đưa văn thư của Chu Khải Minh cho trẫm xem”
Thái giám không dám trì hoãn, vội vàn trình thứ lên
Hoàng đế xem qua một lượt, vỗ tay cười to “tốt, quá tốt. Không hổ là nữ tử xuất thân hoàng gia ta, cân quắc không thua đấng tu mi” Vui sướng như thủy triều ập đến khiến hắn không ức chế được mà tiết lộ thân phận của Trầm Thanh Lê, tuy nhiên bách quan cũng đang bàn tán về tin này nên không ai để ý tới lời hắn nói
“Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Chu Khải Minh phải cẩn thận chiếu cố Lục phu nhân” Hoàng đế cao hứng hạ lệnh
Nếu Trầm Thanh Lê thực sự thành công giết chết Cao Quân Thận, nàng chính là cứu tinh của Tây Lương, đương nhiên cần được chiếu cố đặc biệt. Có quan viên vẫn còn nghi ngờ, đứng ra xin ý chỉ của Hoàng đế, nguyện thay hắn đến Thương Châu khao thưởng cho Trầm Thanh Lê
Hoàng đế đều lắc đầu cự tuyệt, hắn có chủ ý khác tốt hơn
Tin tức Bắc Tề đế Cao Quân Thận bị giết rất nhanh đã lan truyền khắp Lương kinh, trong lúc đại quân liên tục bại lui ở biên cảnh, sĩ khí toàn quân đều xuống thấp thì tin tức này đã khiến lòng người phấn chấn, vui mừng khôn xiết. Có không biết bao nhiêu dân chúng Tây Lương bị vùi thây dưới thiết kỵ của Bắc Tề, giờ Bắc Tề đế bị giết chết, xem như bọn họ đã được báo thù rửa hận
Vì Cao Quân Thận đột nhiên bỏ mình, triều đình Bắc Tề liền lâm vào bất ổn, các hoàng tử bắt đầu tranh quyền đoạt vị. Triều cục không ổn định, dẫn đến đại quân đang tấn công Tây Lương cũng xôn xao bất an, sĩ khí xuống thấp, sức chiến đấu cũng giảm. Ngược lại đại quân Tây Lương sĩ khí dâng cao, sức chiến đấu cũng gia tăng, khiến cho cục diện cuộc chiến đảo chiều
Thương Châu thành. Trương Lực khẩn trương xoa xoa tay, Nhiễm Mặc hai tay ôm ngực dựa vào tường, cùng nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng chặt vài canh giờ. Bên trong, các đại phu đang bận rộn giải độc cho phu nhân. Chu thị thì ở trong từ đường, thành tâm khẩn cầu Bồ Tát. Thừa Hi và A Nhiễm cũng thẳng lưng, yên lặng quỳ ở bên cạnh, bọn họ còn nhỏ, không quá để ý việc thần linh phù hộ nhưng làn trước khi Trầm Thanh Lê lâm bồn, bọn họ cũng cầu nguyện, cuối cùng nàng bình an trôi qua, cho nên lần này bọn họ cầu nguyện càng thêm thành khẩn
Không biết qua bao lâu, cánh cửa vẫn đóng chặt kia mới được mở ra, một đại phu đi ra, Trương Lực và Nhiễm Mặc lập tức xông tới
Đại phu vẻ mặt như trút được gánh nặng “ông trời phù hộ, độc trên người phu nhân đã được giải”
Người này tên Thiên Danh Lực, tuy y thuật của hắn không cao minh như Cổ Chân nhưng cũng không phải tầm thường, mấy ngày qua hắn luôn dùng các loại dược liệu quý báu để Trầm Thanh Lê ngâm mình, sau đó thi châm trừ độc cho nàng. Hôm nay là bước cuối cùng, may mắn mọi việc đều thuận lợi trôi chảy
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến mùa thu. Thân mình của Trầm Thanh Lê trải qua điều dưỡng đã khôi phục rất nhiều, nhưng Thiên Danh Lực trước khi rời đi đã nói, nàng không có ở cữ tốt, bệnh căn không dứt, không thể phục hồi khỏe mạnh như trước. Nhiễm Mặc nghe vậy, vô cùng đau lòng cho Trầm Thanh Lê nhưng bản thân Trầm Thanh Lê lại cảm thấy được như vậy đã là quá tốt, dù sao cũng đã nhặt lại được cái mạng, xem như là vạn hạnh. Trải qua nhiều sóng to gió lớn, tâm nguyện hiện tại của nàng rất đơn giản, hi vọng Lục Hoài Khởi khôi phục, cả nhà bọn họ được đoàn viên, cùng trải qua những ngày bình an.
Khi hoa quế nở đầy sân, khâm sai đại thần Hoàng đế phái tới ban thưởng cho Trầm Thanh Lê cũng đến. Chiếu thư nêu rõ, nàng vì giết Cao Quân Thận có công nên đặc biệt phong nàng là Viên Nguyệt công chúa cũng đem Thương Châu làm đất phong của nàng. Phong thưởng như vậy cho thấy rất coi trọng Trầm Thanh Lê, đồng thời cũng đảm bảo cả nhà nàng sau này có thể an tâm ở lại Thương Châu, không cần lo lắng người hữu tâm ép buộc.
Không lâu sau, Trầm Thanh Lê nhận được thư của Đồng Vạn Kim, nói hắn rất nhanh sẽ đến Thương Châu thăm bọn họ. Trầm Thanh Lê quan tâm nhất là tình huống của Lục Hoài Khởi nhưng hắn lại cố ý che giấu, không lộ ra nửa điểm tin tức. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể chờ hắn đến
Thu đi đông lại, khi Thương Châu thành đón trận tuyết đầu mùa thì Trầm Thanh Lê rốt cuộc cũng nhìn thấy Đồng Vạn Kim
Lúc trước Lục phủ ở Thương Châu thành khiêm tốn mà thần bí, luôn đóng chặt cửa không tiếp xúc với bên ngoài. Nhưng từ sau khi Bắc Tề đế Cao Quân Thận chết ở nơi này, toàn bộ Thương Châu thành liền biết chủ nhân tòa trạch viện chính là Lục cửu thiên tuế tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa. Nhất thời Lục phủ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, thu hút vô số ánh mắt, nhất cử nhất động đều bị bên ngoài chú ý chặt chẽ. Cũng vì thế, Trầm Thanh Lê tuy đã điều trị tốt nhưng vẫn không tùy tiện ra ngoài. Hiện chưa biết tình huống của Lục Hoài Khởi thế nào, hắn cần nơi an tĩnh tuyệt đối để dưỡng bệnh, quan trọng nhất là nàng không biết bên ngoài biết hắn còn sống
Khuya hôm đó, một chiếc xe ngựa phủ kín mui chạy vào cửa sau Lục phủ, người trên xe nói nhỏ với thủ vệ vài câu, thủ vệ lập tức cung kính mở cửa, cung nghinh chiếc xe kia đi vào
Trầm Thanh Lê vừa dỗ nhi tử ngủ xong, Nhiễm Mặc đang giúp nàng tắm rửa thay xiêm y
Đúng lúc này, thanh âm vui vẻ của Trương Lực vang lên bên ngoài “phu nhân, Đồng quản sự đến, hiện đã được đưa vào phủ”
Trầm Thanh Lê đang chờ mong Đồng Vạn Kim, nghe vậy liền lập tức đứng dậy, áo ngoài cũng chưa kịp khoác, vội vã đi ra ngoài. Nhiễm Mặc liền cầm áo khoác đuổi theo nàng. Ba người bằng tốc độ nhanh nhất đi đến tiền thính. Nơi này đã đèn đuốc sáng trưng, Đồng Vạn Kim đang ngồi bên bàn trà, nghe tiếng bước chân nàng liền ngẩng đầu nhìn qua
“Hoài Khởi hiện thế nào rồi?” Trầm Thanh Lê đợi không kịp, vừa bước vào đã hỏi
Đồng Vạn Kim liếc mắt nhìn nàng, đã lâu không gặp, khuôn mặt vốn thon gầy của nàng càng gầy hơn, làn da không chút huyết sắc, không được hồng nhuận như trước kia, hiển nhiên là thời gian qua nàng cũng không quá dễ chịu. Hắn mỉm cười, nói “A Lê, ngươi đúng là một nữ nhân khiến người ta yêu thích, phụ tử Cao Quân Thận đều thua trong tay ngươi. Đây không phải nữ nhân nào cũng có thể làm được nha” Khó trách Lục Hoài Khởi đối với nàng lại tình hữu độc chung, nam nhân cường thế vẫn luôn thích nữ nhân cơ trí thông minh
“Hoài Khởi rốt cuộc thế nào rồi?” Trầm Thanh Lê nôn nóng hỏi
Đồng Vạn Kim thở dài nói “A Lê, ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Trầm Thanh Lê nhướng mày “tin xấu trước đi”
“Hoài Khởi…tình huống của hắn vẫn không lạc quan như trước. Tên khốn kiếp này, hắn đã che giấu chúng ta nhiều chuyện. Lần trước hắn dẫn quân ra tiền tuyến đã bị trọng thương, không chịu điều trị tốt thân minh lại gấp rút tấn công Bắc Tề, càng làm cho thân thể hắn hư hao nghiêm trọng. Thế nhưng tên đại khốn kiếp này sợ chúng ta lo lắng, không chịu nói rõ sự tình với chúng ta”
Trầm Thanh Lê đau lòng lại nhịn không được cũng trách cứ Lục Hoài Khởi “hắn chính là như vậy, luôn ôm mọi việc vào mình, cho rằng mình là thần tiên hạ phàm, có thể làm tất cả mọi chuyện” Tuy vậy nàng cũng tự trách không thôi, nàng đúng là một thê tử hồ đồ, nếu sớm phát hiện, Lục Hoài Khởi đã không phải chịu đựng một mình
“Vậy hắn hiện thế nào?” Nàng hận không thể ngay lập tức nhìn thấy hắn
“A Lê, ngươi hẳn có thể hiểu được tâm tình của ta. Lúc trước ta nghe Cổ Chân nói việc này, cũng muốn đánh tên đại khốn kiếp kia một trận. Nhưng ngươi yên tâm đi, tên hỗn đản này mệnh cứng, Diêm Vương gia hẳn cũng không chịu thu lưu hắn, cho nên hắn vẫn còn sống nha” Đây chính là tin tốt mà Đồng Vạn Kim muốn nói với nàng. Nói tới chuyện này, khóe miệng hắn nhịn không được mà cong lại, ánh mắt liếc về phía phòng bên cạnh
Trầm Thanh Lê lúc này cũng phản ứng kịp, vội xách váy chạy sang phòng bên cạnh. Nhiễm Mặc và Trương Lực cũng muốn đi theo nhưng bị Đồng Vạn Kim ngăn lại
Dùng sức đẩy cửa phòng ra, Trầm Thanh Lê liền nhìn thấy Lục Hoài Khởi đang dựa người trên tháp quý phi. Chia lìa lâu như vậy, gặp lại hắn có cảm giác như đã mấy đời, nhưng hắn vẫn là nam nhân anh tuấn bất phàm như trong trí nhớ, đôi mắt đen như mực tỏa sáng, rất có tinh thần
“Hoài Khởi” Trầm Thanh Lê nghẹn ngào gọi tên hắn, lập tức chạy về phía hắn. Rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói nhưng vừa ôm lấy hắn, trong đầu nàng liền trống rỗng, nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi. Nàng khóc rất nhiều, cũng vô cùng ủy khuất “sau này ta không muốn lại cùng ngươi chia cách. Sau này, ngươi có chuyện gì cũng không được giấu ta. Ta cho ngươi biết, trong khoảng thời gian này ta không tốt, vô cùng không tốt. Cho nên ngươi đã cưới ta thì phải đối tốt với ta và hài tử cả đời, không được nửa đường bỏ lại chúng ta, nếu không ta sẽ mang theo hài tử của ngươi gả cho người khác, để hài tử của ngươi gọi nam nhân khác là phụ thân”
Trầm Thanh Lê không ngừng oán trách, Lục Hoài Khởi yên lặng nghe, hai lại lại buộc chặt, hận không thể nhét nàng vào lòng. May mắn cỡ nào, hắn mới có thể cưới được nữ tử như nàng. Hắn vuốt ve tóc nàng, thấp giọng hứa hẹn “về sau chúng ta sẽ không có chuyện gì”
Thanh âm dịu dàng từ tính của hắn càng làm Trầm Thanh Lê khóc dữ hơn “ta mặc kệ, ngươi sau này nếu lại bỏ chúng ta…”Lục Hoài Khởi trở lại, nàng liền cảm thấy an toàn. Nàng không cần một mình gánh vác mọi chuyện, có thể ở trước mặt hắn tận tình khóc kể, tận tình hồ nháo, dù sao hắn cũng sẽ bao dung của nàng hết thảy
Lục Hoài Khởi cong môi cười sủng nịch “được, đêu nghe ngươi” Nàng khóc thành như vậy, hắn cũng không có cách nào, càng hận không thể hái trăng hái sao đưa đến trước mặt nàng
Nghe hắn hứa hẹn, Trầm Thanh Lê vô cùng thỏa mãn, tiếng khóc yếu dần nhưng nàng lại luyến tiếc rời khỏi ngực hắn, khí tức của hắn là thứ cả đời này nàng không thể vứt bỏ
Dịu dàng lau nước mắt cho nàng, Lục Hoài Khởi cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn như gió xuân thổi qua tâm hồn Trầm Thanh Lê, nàng cũng ngửa đầu, chủ động đáp lại họ
Triền miên gắn bó, trong phòng đầy ấm áp, ánh trăng ngoài cửa sổ lại chiếu cả cả Thương Châu thành
“Đồng quản sự, ý của ngươi là cổ độc trên người chủ tử đã giải được?” Trương Lực cao hứng hỏi
Đồng Vạn Kim cười cười “nói thế nào đây nhỉ? Chỉ có thể nói là chủ tử nhà ngươi mệnh cứng rắn, ban đầu Cổ Chân cũng bó tay, không ngờ cuối cùng lại đem ngựa què chữa thành ngựa lành, lấy độc trị độc lại vớt được cái mạng nhỏ của hắn trở về”
Tươi cười trên mặt Trương Lực càng sâu
“Có điều” Đồng Vạn Kim bổ sung hai chữ, Trương Lực vừa thả lỏng tinh thần liền khẩn trương lên. Đồng Vạn Kim nghiêm túc căn dặn “Cổ Chân nói vu thuật Miêu Cương quỷ bí âm độc, cổ độc trên người Lục Hoài Khởi sau này có tái phát hay không đều dựa vào tạo hóa. Mà hiện hắn đã thanh tỉnh, tạm thời cứ gác lại việc cổ độc, tập trung giúp hắn điều trị thân thể đi”
“A Lê, Vạn Kim hẳn đã nói với ngươi, thân thể của ta hao tổn quá độ, chỉ sợ sau này không thể lại cho ngươi là Lục phu nhân phong cảnh vô hạn như trước kia” Lục Hoài Khởi ôm Trầm Thanh Lê, dịu dàng nói
Trầm Thanh Lê gác đầu lên vai hắn “ta không hiếm lạ gì danh hào Cửu thiên tuế phu nhân, ta chỉ quan tâm ngươi. Ngươi làm gì, ta đều cùng ngươi”
Nàng trả lời như thế cũng trong dự định của Lục Hoài Khởi. Vì nữ nhân hắn yêu nhất, hắn nhất định sẽ chú ý sức khỏe của bản thân để có thể cùng nàng dài lâu, còn chức tước địa vị gì đó, hắn hiện đã nhìn thoáng rất nhiều. Một đêm này, phu thê cùng nhau cởi bỏ tâm sự, về sau càng thêm gắn bó khắng khít
Sáng sớm hôm sau, Thừa Hi vừa tỉnh lại, nhìn thấy Lục Hoài Khởi liền mừng rỡ như điên chạy về phía hắn. Hai cha con lâu ngày gặp lại, đủ chuyện để nói
A Nhiễm nhìn bọ họ cả nhà đoàn tụ, trong lòng cũng cao hứng thay bọn họ. Hắn cũng thầm quyết định, nhất định phải cường đại hơn để bảo hộ sự ấm áp, tốt đẹp này
Lục Hoài Khởi thương lượng với Trầm Thanh Lê, quyết định hắn vẫn giả chết. Bọn họ cứ vậy ở lại Thương Châu an gia lập nghiệp, tận tâm nuôi dưỡng hài tử. Khi Thương Châu thành vào đông lạnh lẽo, bọn họ lại đưa nhi tử, nữ nhi đến Kinh Châu thành bốn mùa ấm áp mà nghỉ dưỡng
Chu thị thấy con rể trở về, nữ nhi lại sinh được nhi tử, ngoại tôn nữ thông minh nhu thuận, trong phủ hết thảy đều thuận lợi, nàng liền an tâm dành thời gian nghiên cứu Phật pháp
Lục Hoài Khởi đặt tên cho nhi tử là Thừa Lâm, tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp, tính tình còn bướng bỉnh hơn cả Thừa Hi, hoạt bát ngịch ngợm vô cùng. Trầm Thanh Lê không ít lần trách phạt hắn, hắn lại rất có tâm nhãn, vừa bị trách phạt liền cầu cứu phụ thân và tỷ tỷ, để hai người cầu tình giúp hắn
Hôm nay, Thừa Lâm năm tuổi lại nghịch ngợm gây sự, hắn lôi kéo tiểu tư cùng xuống sông bắt cá. Tuy nói Kinh Châu bốn mùa ấm áp như xuân nhưng mặt sông vẫn đóng băng vào mùa đông, Lục Thừa Lâm lại vui đùa đến thống khoái, bất cẩn rơi vào trng hố băng, may mà tiểu tư nhìn thấy, vội kêu gọi mọi người chung quanh đến cứu giúp, hắn mới giữ được một mạng. Sau khi bọn họ trở về, Trầm Thanh Lê liền bắt Thừa Lâm quỳ từ đường hai canh giờ, không cho ai cầu tình giúp hắn, cũng không được lén đưa thức ăn cho hắn
Hai canh giờ sau, Trầm Thanh Lê đến từ đường, nhìn Thừa Lâm ủ rũ quỳ trước từ đường, cả người không chút tinh thần. Nàng nghiêm khắc dạy dỗ hắn “ngươi năm nay đã năm tuổi, bảo ngươi theo tiên sinh học thì ngươi lại trốn đi bắt cá. Tỷ tỷ ngươi khi ở tuổi này đã rất hiểu biết, làm mẫu thân không phải bận tâm vì nàng”
Thừa Lâm dẫu miệng cãi lại “mẫu thân, ngươi bớt nói tốt cho tỷ tỷ đi, ta nghe nói, tỷ tỷ lúc bằng tuổi ta còn bướng hơn ta nhiều” Vừa nghĩ đến tỷ tỷ tính tình mạnh mẽ, hắn càng thêm không phục “ngay cả bây giờ, nàng cũng cả ngày khi dễ A Nhiễm ca ca nha, chỉ có A Nhiễm ca ca tốt tính, luôn nhường nàng, nếu là người khác, hừ…” Bị Trầm Thanh Lê trừng một cái, hắn mới thành thật cúi đầu
Trầm Thanh Lê thực sự rất đau đầu, hai hài tử tính tình đều giống Lục Hoài Khởi, một người so với một người còn lì hơn, đã vậy Lục Hoài Khởi lại luôn cho là tốt, sủng con đến phát cuồng. Lúc Thừa Lâm còn nhỏ, nàng cũng sợ hắn sủng hư nhi tử, luôn dặn dò hắn không nên chìu con thái quá. Lúc đó hắn còn tỏ vẻ, nữ nhi là để sủng, nhi tử là có thể đánh đòn, hắn nhất định sẽ là một nghiêm phụ. Thế nhưng đã sáu năm trôi qua, chẳng thấy bóng dáng nghiêm phụ như hắn nói đâu cả. Đúng lúc này, nàng liếc nhìn thấy một góc áo nơi cửa phòng, càng thêm tức giận “ngươi còn lôi kéo A Nhiễm ca ca ngươi. A Nhiễm ca ca ngươi ở tuổi ngươi đã phải gánh trách nhiệm cho cả gia đình, đến phủ chúng ta chiếu cố co tỷ tỷ ngươi. Qua nhiều năm như vậy, hắn công khóa tốt, võ nghệ cũng không ngừng tiến bộ, chưa từng khiến chúng ta phải bận tâm. Ngươi sao không so với A Nhiễm ca ca ngươi đi”
Thừa Lâm ủy khuất nói “cha nuôi nói A Nhiễm ca ca là đồng dưỡng phu của tỷ tỷ. Hắn thông minh như vậy, đương nhiên biết hắn phải học rất nhiều thứ, về sau cưới tỷ tỷ ta, cũng không phải bị nàng khắp nơi ăn đến gắt gao sao”
Đồng Vạn Kim đúng là miệng rộng, việc như thế cũng nói với hài tử. Nàng thực sự muốn đánh nhi tử một trận “ngươi đúng là cưỡng từ đoạt lý. Đại tỷ ngươi rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào mà ngươi ngậm miệng mở miệng đều nói xấu nàng. A Nhiễm ca ca ngươi là người thành thật, sẽ không không có tiền đồ như ngươi. Ngươi đọc sách không thông, luyện võ công cũng không được, người không học vấn không nghề nghiệp như ngươi, có cha mẹ nào nguyện ý gả nữ nhi cho ngươi chứ”
Thừa Lâm lại hai mắt tỏa sáng “mẫu thân, ngươi đây là xem nhẹ nhi tử của mình rồi. Cha nuôi nói năm đó cha năm đó giả làm thái giám, bị các nữ nhân khinh thường nhưng chẳng phải mẫu thân cũng tự chui đầu vô lưới, làm thê tử của cha sao? Còn đại tỷ, từ nhỏ đã bướng bỉnh đến mức các ngươi sợ không ai thèm lấy nàng, nên mới tìm A Nhiễm ca ca về cho nàng. Mẫu thân, tư chất như tỷ tỷ còn có thể tìm được phu quân, nhi tử sẽ trò giỏi hơn thầy, ta bộ dáng đẹp hơn cha, tính tình tốt hơn đại tỷ, ngươi còn sợ ta không tìm được nàng dâu cho ngươi sao?”
Đồng Vạn Kim khốn kiếp, đã dạy nhi tử nàng những gì thế này? Trầm Thanh Lê nhịn không được, gõ đầu Thừa Lâm một cái “ngươi cứ thành thật quỳ ở đây cho ta” Nói xong rời đi
Nhìn thấy Lục Hoài Khởi đứng ngoài cửa từ đường, nàng lập tức oán giận với hắn “ngươi mau đi quản nhi tử của ngươi đi” Lập tức bỏ đi một mạch
Lục Hoài Khởi bị thê tử ghét bỏ, im lặng đi vào từ đường
Thừa Lâm nhìn thấy phụ thân, hai mắt sáng lên “phụ thân, có phải ngươi đã thu phục được mẫu thân? Thế nào, ta không cần quỳ nữa đúng không?” Nói xong liềm muốn đứng dậy
Lục Hoài Khởi trừng hắn “ngươi thành thật quỳ đi, mẫu thân ngươi không có hủy bỏ trừng phạt đối với ngươi, ngươi chỉ có thể quỳ cho ta”
Thừa Lâm thở dài như người lớn, ra vẻ nhận mệnh “phụ thân, khó trách cha nuôi luôn nói ngươi ngày càng vô dụng. Mà ngươi đúng là như vậy, nam tử hán đại trượng phu lại không thể hiện được uy nghiêm của mình, ba nữ nhân trong phủ chúng ta đều không sợ ngươi”
Mấy năm qua Đồng Vạn Kim luôn kể với hắn những chiến tích vĩ đại năm xưa của Lục Hoài Khởi. Hài tử luôn kính ngưỡng anh hùng, cho nên Thừa Lâm cũng vô cùng khâm phục Lục cửu thiên tuế hôn phong hoán vũ mà cha nuôi nói, nhưng hiện dường như khác biệt rất nhiều. Hiện tại, cha hắn không đối mặt với cường quyền không khuất phục mà chỉ cả ngày xoay quanh thê tử, người trong phủ đều nói phụ thân hắn là thê nô, hắn cũng thấy cha hắn thậ không có tiền đồ, đại sự trong nhà phải do nam nhân làm chủ chứ. Nghĩ nghĩ, hắn lại khích lệ cha mình “phụ thân, ngươi thấy cha nuôi lợi hại không, bị một nữ nhân theo đuổi nhiều năm như vậy cũng không chịu cưới nàng. Nếu ngươi có một nửa khí khái nam tử hán như cha nuôi, nhi tử như ta bây giờ cũng không đến mức bị phạt quỳ trong từ đường”
Lục Hoài Khởi âm thầm mắng Đồng Vạn Kim một trận, y đây là muốn châm ngòi cho gia đình hắn bất hòa xào xáo hay sao?
“Ngươi câm miệng cho ta, chuyện ta và mẫu thân ngươi chưa tới lượt tiểu thí hài như ngươi can thiệp” Lục Hoài Khởi cốc đầu Thừa Lâm một cái thật mạnh
Thừa Lâm đau đến xoa đầu vẫn dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn
Lục Hoài Khởi rốt cuộc vẫn luyến tiếc đánh nhin tử, vén áo bào ngồi xuống cạnh hắn “về sau không cho ngươi cãi lại mẫu thân ngươi. Nam tử hán đại trượng phu chỉ nên phát tiết oán giận với địch nhân. Mẫu thân ngươi sinh đại tỷ ngươi và ngươi đã chịu không biết bao nhiêu khổ, cha con ta cả đời đều thiếu nàng, bình thường nhường nàng một chút thì đã làm sao?”
Lục Hoài Khởi đối với cuộc sống hiện tại vô cùng thỏa mãn, có thê tử, có hài tử, hạnh phúc đơn giản mà bình an như thế, hắn đã thấy đủ cũng mong cứ thế kéo dài mãi mãi
Thừa Lâm còn nhỏ, không hiểu được tâm cảnh hiện tại của Lục Hoài Khởi. Hắn sùng bái anh hùng, cũng hi vọng cha mình có thể trọng chấn hùng phòng, thu thập mẫu thân ngoan ngoãn nghe lời
“Nếu ngươi thích cha nuôi ngươi như vậy, mở miệng đều nhắc tới hắn, vậy đến đầu xuân, ta sai người đưa ngươi đến chỗ hắn, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy “anh hùng khí khái” của hắn” Lục Hoài Khởi nhìn vẻ mặt ngây ngốc không rành thế sự của nhi tử, mỉm cười giảo hoạt. Theo hắn biết, Đồng Vạn Kim gần đây cũng không quá dễ chịu, hắn trốn hơn sáu năm vẫn không thoát khỏi ma trảo, rất nhanh sẽ phải cưới nữ nhân mà y “ghét bỏ” nhiều năm. Hừ, bộ dạng Đồng Vạn Kim thế kia, e là đến lúc cưới vợ sinh con còn thê nô hơn cả hắn
Thừa Lâm nghe nói có thể đến chỗ cha nuôi chơi liền nhếch miệng cười vui vẻ
Lục Hoài Khởi không nhiều lời với nhi tử ngốc nữa, vừa ra khỏi từ đường trở về viện thì thấy Trương Lực vội vã chạy đén bẩm báo
“Chủ tử, quản gia vừa báo, Hoàng thượng vi phục xuất hành đã đến phủ chúng ta, hắn nói muốn gặp mặt phu nhân”
Lục Hoài Khởi híp mắt đầy nguy hiểm. Quan hệ quân thần giữa hắn và tiểu hoàng đế không quá tốt cũng không quá xấu, xem ra lấn này hoàng đế là vì A Lê nhà hắn mà thôi
“Đi thôi, chúng ta cũng đi gặp Hoàng thượng đi” Tính ra bọn họ cũng đã mấy năm không gặp mặt rồi
Tiền thính. Trầm Thanh Lê khẽ nhấp một ngụm trà, kín đáo đánh giá hoàng đế ngồi trên thượng vị
Mấy năm không gặp, thân thể hắn vẫn gầy yếu như trước, sắc mặt rắng bệch không chút huyết sắc, hiển nhiên trận huyết tinh cung đình năm đó vẫn còn ảnh hưởng tới hắn. Trên phố cũng có rất nhiều lời đồn về hắn, nghe nói triều đình phong vân biến chuyển, quyền thần tranh đấu không ngớt, suýt chút nữa đẩy ngã hắn khỏi trung tâm quyền lực. Về sau hắn chiêu mộ hậu cung, chuyên chọn thiên kim quan gia, khắp nơi cân bằng thế lực mới bình ổn được phong ba trong triều đình, bách tính cũng ngày càng đánh giá cao hắn. Tuy nhiên Trầm Thanh Lê lại cảm thấy mấy năm qua hắn sốn cũng không được khá lắm
Hoàng đế cũng thông qua hương khói của chén trà thanh diêu mà không dấu vết quan sát Trầm Thanh Lê. Mấy năm không gặp, khuôn mặt nàng không tích tụ lệ khí như quá khứ mà lại thêm vài phần ung dung thanh thản, giơ tay nhấc chân đều thản nhiên tự đắc, hiển nhiên là mấy năm qua nàng sống rất tốt. Hắn nhếch môi cười khổ, có Lục Hoài Khởi ở bên cạnh, lại có nhi có nữ, toàn gia đoàn viên, ấm áp hòa thuận, nàng đương sống tốt rồi
“Hoàng thượng, ngài lần này vi phục xuất hành đến Kinh Châu thành, chuyện triều đình…” Hoàng đế mãi không lên tiếng, Trầm Thanh Lê chỉ có thể kiếm chuyện để nói
“Chuyện triều đình, ngươi có thể yên tâm, ta đã giao phó cho thân tín. Hiện văn võ bá quan chỉ biết ta sinh bệnh, không thể lâm triều, cũng không biết ta đã đến Kinh Châu thành” Nói xong lại thấy thái độ của mình quá mức thân thiện, sẽ làm nàng cảm thấy không thích hợp, hắn đưa tay lên môi, họ nhẹ một tiếng, lại nói “thật ra, trẫm muốn tự mình đến vấn an ngươi…cùng Lục cửu thiên tuế, chỉ là chuyện trong triều nhiều, lúc trước trẫm lại bị các quan viên nhìn chằm chằm, thực sự không thể thoát thân. Lần này trẫm vừa lúc có chuyện ra cung, đi ngang qua Kinh Châu thành, biết cả nhà các ngươi đang ở đây tránh rét nên thuận đường ghé thăm”
Trầm Thanh Lê cảm thấy hoàng đế nói hơi quá, hắn là hoàng đế, bọn họ là thần tử, hắn không cần giải thích với nàng những cái này, nhưng nàng vẫn mỉm cười, xem như đã hiểu
Hai người lại lâm vào trầm mặc. Hoàng đế có rất nhiều lời muốn nói với nàng, lại sợ mạo phạm nàng, Trầm Thanh Lê thì thực sự không biết nên nói gì với hắn
“Hoàng thượng, thần phụ đã cho người thông tri với Hoài Khởi là ngài tới, hắn hẳn rất nhanh sẽ đến đây. Chi bằng để thần phụ lui xuống sai người chuẩn bị tiệc rượu cho quân thần hai người nâng cốc ngôn hoan” Trầm Thanh Lê cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì rất xấu hổ nên tìm cớ lui xuống. Có câu xa mặt cách lòng, nàng và Lục Hoài Khởi đã rời xa Lương kinh sáu năm, sự thương xót đồng tình nàng dành cho hoàng đế cũng đã sớm phai nhạt
Nàng muốn rời đi, Hoàng đế liền khẩn trương, vội hỏi “Lục cửu thiên tuế hiện thế nào?”
Hắn đây là muốn di dời sự chú ý của nàng, nhưng ngại quân thần tôn ti, Trầm Thanh Lê không thể không trả lời “hắn rảnh rỗi thì trồng hoa trà, bồi hài tử, chúng ta ngày qua được cũng thoải mái” Ánh mắt nàng xuyên qua đại môn, nhìn vườn hoa trà ở phía trước. Tuy là đầu đông nhưng đã có rất nhiều loại nở hoa, khắp nơi rực rỡ
Hoàng đế nhìn vườn hoa trà, ánh mắt ảm đạm rất nhiều. Hoa trà là do Lục Hoài Khởi trồng, Trầm Thanh Lê cũng vì yêu ai yêu cả đường đi nên mới coi trọng chúng như vậy
“Vậy thì tốt rồi. Trẫm và Lục cửu thiên tuế tuy trước kia có chút không hợp nhưng tất cả đều đã thành chuyện cũ. Lục cửu thiên tuế nếu đã có thể buông bỏ mọi quyền lực, trẫm cũng có thể từ bỏ những ân oán trước kia với hắn” Đây là muốn cam đoan với nàng, chỉ cần hắn còn tại vị một ngày, hắn chắc chắn sẽ không truy cứu những tội danh trước kia của Lục Hoài Khởi
Trầm Thanh Lê chưa kịp đáo lời, ngoài cửa đã vang lên thanh âm của Lục Hoài Khởi “thảo dân Lục Hoài Khởi không biết hoàng thượng hạ giá, không từ xa tiếp đón , thỉnh Hoàng thượng không trách tội” Tiếp theo thân ảnh cao lớn của hắn cũng đã xuất hiện trước mặt hai người
Hoàng đế bỗng chốc cảm thấy không khí trong phòng trở nên đông cứng. Hắn từng ngây thơ cho rằng Lục Hoài Khởi trải qua nhiều chìm nổi như vậy, khi gặp lại, y nhất định đã rút bỏ lệ khí toàn thân, thế nhưng lúc này y đứng trước mặt hắn vẫn khí thế kiệt ngạo. Mà y lần nữa cường thế xuất hiện liền làm cho hắn trở nên nhỏ yếu không chịu nổi
Lục Hoài Khởi vừa đi vào tiền thính liền quen thuộc đi đến ngồi cạnh Trầm Thanh Lê, không hành lễ, không chào hỏi, khí thế và thái độ vẫn kiêu ngạo như xưa
Hoàng đế rũ mi, ánh mắt đảo qua Lục Hoài Khởi rồi rơi trên người Trầm Thanh Lê, y hẳn là biết tình cảm đặc biệt hắn dành cho Đại hoàng tỷ, cho nên mới chói lọi xuất hiện như thế, tuyên bố quyền sở hữu của hắn đối với nàng
‘Lục cửu thiên tuế, đã lâu không găp” Hoàng đế khách khí nói
Lục Hoài Khởi gật đầu cười với hắn, sau đó quay sang dặn Trầm Thanh Lê “ngươi đến phòng bếp sai người chuẩn bị vài món đi, Hoàng thượng đường xa mà đến, chúng ta không thể thất lễ”
Ở trước mặt Hoàng đế, Trầm Thanh Lê vẫn cho Lục Hoài Khởi đầy đủ thể diện, thuận theo gật đầu rồi nói lời cáo từ với hoàng đế. Hoàng đế luyến tiếc nhìn theo nàng, mãi đến khi thân ảnh nàng đã biến mất, hắn mới thu hồi ánh mắt lại va phải ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Khởi, khiến thần kinh cả người hắn liền căng chặt
“Hoàng thượng cũng đã tận mắt nhìn thấy ta và A Lê hiện nay sống coi như không tệ, ngươi tính khi nào thì trở về?” Lục Hoài Khởi vừa mở miệng liền muốn đuổi khách, hắn chán ghét có người quấy rầy cuộc sống của phu thê bọn họ
Hoàng đế cũng không thích Lục Hoài Khởi nói với hắn như vậy, mím môi, gượng cười nói “trẫm đang tính ở lại Kinh Châu thành vài ngày, lãnh hội phong cảnh nơi này”
Lãnh hội phong cảnh là giả, nhìn người mới là thật ah. Lục Hoài Khởi càng nhìn Hoàng đế càng thấy ghét, tuy mấy năm qua hắn không ở trong triều lăn lộn nhưng vẫn nắm được tin tức. Vị “tiểu cữu tử” này của hắn chính là luyến tỷ mười phần, mấy năm qua nữ nhân được hắn sủng ái trong hậu cung, người nào cũng có vài phần giống Đại hoàng tỷ hắn
“Khắp thiên hạ đều là vương thổ, Hoàng thượng nếu muốn lãnh hội phong thổ Kinh Châu thành, thảo dân lẽ ra phải theo bên cạnh tùy giá, chỉ là thân mình thảo dân gần đây không khỏe” Lục Hoài Khởi còn chưa nói hết câu đã mãnh liệt ho khan, bộ dáng như ho lôi cả tim cả phổi ra “A Lê cũng phải ở lại trong phủ chiếu cố cho thảo dân, cũng không thể đi cùng Hoàng thượng. Hoàng thượng đại nhân có đại lượng, hẳn sẽ không trách cứ phu thê thảo dân”
Hoàng đế nghe mà nghiến răng nghiến lợi “trẫm nghe nói Lục cửu thiên tuế mấy năm qua thân mình ngày càng lụn bại, hôm nay vừa gặp thấy đúng là vậy. Lục cửu thiên tuế, xem ra trẫm gả hoàng tỷ cho ngươi không phải là lựa chọn sáng suốt”
Hai người không còn hư tình giả ý nữa mà vừa mở miệng liền trực tiếp trào phúng đối phương
Lục Hoài Khởi lại không để trong lòng, còn đắc ý cười nói “Hoàng thượng nói không sai, thảo dân có thể lấy được A Lê là nhờ phúc của kiếp trước. Điều duy nhất thảo dân có thể hồi báo nàng chính là quý trọng nàng” Hắn dù rời khỏi triều đình, mở miệng vẫn tức chết người như trước
“Lục cửu thiên tuế nói thế nào cũng từng là trọng thần triều đình, thân thể của ngươi đã không khỏe, trẫm càng không thể hồi Lương kinh. Như vầy đi, trẫm ở lại đây bồi Cửu thiên tuế vài ngày, chờ thân mình của ngươi khang phục hơn, trẫm mới hồi kinh. Dĩ nhiên, để trẫm tiện thăm hỏi Cửu thiên tuế, mấy ngày này trẫm vẫn nên ở lại Lục phủ”
Một người so với một người còn không biết xấu hổ hơn.
Ánh măt Lục Hoài Khởi nhìn Hoàng đế như lưỡi đao
Cả ngày tranh đấu cùng đám quan viên trong triều, da mặt Hoàng đế cũng dày lên không ít, biết không thể sánh bằng, Lục Hoài Khởi đơn giản lùi một bước trời cao biển rộng “Hoàng thượng đã không ghét bỏ hàn xá, thảo dân đương nhiên nguyện ý tiếp đãi”
Đêm đó, Hoàng đến liền ở lại Lục phủ. Cũng trong đêm, Lục Hoài Khởi lại sinh bệnh, vài đại phu thay phiên bắt mạch cho hắn, phỏng đoán hắn tái phát bệnh cũ. Trầm Thanh Lê cực nhọc ngày đêm chiếu cố hắn nên không có thời gian gặp mặt Hoàng đế. Hoàng đế từng “chủ động” đến thăm hỏi Lục Hoài Khởi, có điều hắn vừa nói với Trầm Thanh Lê được mấy câu, Lục Hoài Khởi ở bên cạnh vừa ho lại nôn ói, làm cho nàng khẩn trương không thôi, càng không có tâm tư nhiều lời với Hoàng đế.
Hoàng đế ở lại Lục phủ mấy ngày, Lương kinh liên tiếp truyền tin mong hắn hồi kinh, hắn cuối cùng nhịn không được, cuối cùng cáo từ. Lục Hoài Khởi bị bệnh, không thể rời giường, chỉ có Trầm Thanh Lê tiễn hắn
“Hoàng thượng, hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại. Thần phụ cung chúc Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” Trầm Thanh Lê hành đại lễ với Hoàng đế
Hoàng đế vội tiến lên đỡ nàng “Lục phu nhân, ngươi cũng nên hảo hảo chiếu cố bản thân” Trong mắt hắn ngập tràn không muốn xa rời và luyến tiếc, triều đình và bên ngoài là hai thế giới, nhân sinh của tỷ đệ bọn họ từ nay về sau rấ ít có khả năng giao thoa hoặc nói tàn khốc hơn một chút nữa, có thể từ biệt hôm nay, bọn họ sẽ xa cách vĩnh viễn
Hắn lấy trong tay áo ra một lệnh bài thiếp vàng, nhét vào tay Trầm Thanh Lê “sau này nếu gặp chuyện gì khó giải quyết, cầm kim bài này đến nhờ quan phủ giúp đỡ”
Trầm Thanh Lê từ chối mấy lần, Hoàng đế vẫn nhét vào tay nàng, thở dài nói “thực ra ngươi rất giống Đại hoàng tỷ của trẫm, trong lòng trẫm vẫn xem ngươi là Đại hoàng tỷ. Mệnh của trẫm là do Đại hoàng tỷ cứu, trẫm không dám cam đoan với ngươi cái gì, chỉ có thể nói phàm trẫm còn sống một ngày, sẽ dốc hết sức che chở ngươi, cho dù sau này Lục Hoài Khởi thay lòng, hoàng cung sẽ là nhà của ngươi” Thực ra trong lòng còn rất nhiều luyến tiếc, hắn tưởng chừng như muốn nói ra tình cảm cất giấu trong lòng nhưng cuối cùng lại nhát gan không dám nói ra
Tùy tùng lên tiếng thúc giục, Hoàng đế nhìn sâu Trầm Thanh Lê một cái, tiến lên ôm nàng “Đại hoàng tỷ, ngày sau gặp lại” Dứt lời quay đầu bước lên thuyền
Mùi long tiên hương vẫn còn nhàn nhạt nơi chóp mũi, tâm tình của Trầm Thanh Lê cũng có chút phức tạp, nhìn theo chiếc thuyền rời đi, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh. Khi Minh Hoài đế còn tại vị, nàng là Đại trưởng công chúa, hắn là Thập nhị hoàng đệ của nàng, bọn họ cùng cha khác mẹ nhưng cuộc sống trong hoàng cung lại có chút giống nhau. Nàng cũng từng thề sẽ chiếu cố hắn nhưng sau đó nàng xuất giá, sống trong nơi phụ trạch, nhẫn tâm để hắn ở lại trong hoàng cung, làm cho hắn đối mặt với đám sài lang hổ báo trên triều. Nàng đưa tay vẫy vẫy về phía chiếc thuyền, tiếc là thân ảnh kia vẫn luôn quay lưng lại với nàng.
Trầm Thanh Lê vẫn đứng yên tại chỗ, Nhiễm Mặc sợ nàng nhiễm phong hàn, vội tiến lên nhắc nhở nàng “tiểu thư, Cửu thiên tuế còn ở trong phủ chờ ngươi”
Một câu đã nhắc nhở Trầm Thanh Lê trở lại với thực tại, ánh mắt của nàng cũng có tinh thần hơn “Nhiễm Mặc, chúng ta trở về đi” Nàng gắt gao kéo tay Nhiễm Mặc, tuy không biết vì sao lại có những ký ức kia nhưng cuối cùng vẫn là chuyện tốt, bên cạnh nàng có Nhiễm Mặc, Lục Hoài Khởi, Chu thị, còn có một đôi nhi nữ khả ái. Nàng không phải lẻ loi một mình, những người này cũng cần nàng thủ hộ
Nhiễm Mặc nhận ra nàng khác thường, ngửa đầu nhìn nàng, lại thấy nàng tươi cười nói ‘Nhiễm Mặc, năm đó ta đã đáp ngươi, tìm cho ngươi nên quy túc tốt. Nhiều năm như vậy, ta thấy trong phủ chúng ta, người đáng tin nhất cũng chỉ còn lại Trương Lực. Hai người các ngươi bình thường cũng thân thiết, chi bằng ta nói với Hoài Khởi một tiếng, hai người các ngươi liền…”
Mặt của Nhiễm Mặc đã sớm đỏ như tôm luộc “tiểu tử, cả đời này Nhiễm Mặc đều theo ngươi”
‘Ta cũng không để ngươi rời khỏi ta. Nếu ngươi gả cho Trương Lực, chẳng phải ngươi vẫn theo chúng ta cả đời sao” Trầm Thanh Lê trêu chọc nàng, thực ra trước đó Lục Hoài Khởi đã nhắc với nàng về hôn sự của hai người bọn họ. Khi hắn hỏi Trương Lực, y liền ấp a ấp úng, nói Nhiễm Mặc là nữ tử tốt, ai lấy được nàng là kiếp trước đã tu luyện phúc khí
Nhiễm Mặc bị trêu chọc, dậm chân bỏ chạy. Trương Lực ở phía trước, nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn các nàng, vẻ mặt mơ hồ.
Trầm Thanh Lê nhìn hai người không được tự nhiên, cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi, liền quyết định sau khi trở về sẽ bảo quản gia nhanh chóng thu xếp, tổ chức hôn sự cho bọn họ
Lục Hoài Khởi thời gian này “bị bệnh”, làm hai hài tử rất hoảng sợ. Thừa Hi mỗi ngày đều chạy tới thăm hỏi hắn, Thừa Lâm cũng rất nể mặt mà không ra ngoài nghịch ngợm gây sự, luôn canh chừng bên cạnh hắn. Cho nên khi Trầm Thanh Lê trở lại phòng liền nhìn thấy Lục Hoài Khởi dựa nửa người trên giường, nữ nhi và nhi tử vây quanh hắn, ríu rít an ủi hắn
Nàng bước vào phòng, cười nói “các ngươi đều lui xuống đi”
Hai hài tử liền lưu luyến cáo biệt với Lục Hoài Khởi
Trong lòng chỉ còn hai phu thê, Trầm Thanh Lê nhìn thoáng qua Lục Hoài Khởi “ốm yếu”, nói “Hoàng thượng đã đi, ngươi không cần giả vờ bị bệnh nữa. Nhìn xem, dọa hai hài tử sợ rồi kìa”
Dùng tiểu xảo lại dễ dàng bị thê tử vạch trần, Lục Hoài Khởi liền dứt khoát vứt chăn, ngồi dậy
“Ngươi nha, tuổi càng lớn càng không đứng đắn” Trầm Thanh Lê chọt chọt trán hắn. Nam nhân này nhà, càng ngày càng ngây thơ, thực sự không có cách nào với hắn
Lục Hoài Khởi bị nàng quở trách cũng không tức giận, còn mặt dày đưa tay ôm nàng, hôn lên tay nàng “ta đây không phải thực sự không có cách nào mới ra hạ sách này sao, bằng không sao có thể đuổi Hoàng đế đáng ghét kia đi chứ” Đuổi “tiểu cữu tử” đi, chỉ còn lại hắn và thê tử, thật tốt
Vẻ mặt của hắn làm Trầm Thanh Lê thấy buồn cười, nàng cũng đưa tay ôm hắn “ngươi nha, ăn dấm chua cái gì chứ. Thực sự là càng sống càng ngây thơ” Chóp mũi quanh quẩn khí tức của hắn làm nàng thấy an tâm, trong nháy mắt, nàng nhớ tới hoàng đế cô độc rời đi, rốt cuộc nàng vẫn là một tỷ tỷ ích kỷ, không nỡ bỏ gia đình, chỉ có thể lựa chọn phản bội hứa hẹn với hắn
“A Lê, chúng ta ân ái như vậy, nếu kiếp sau lại có thể làm phu thê thì tốt rồi” Lục Hoài Khởi ôm nàng, mơ mộng về tương lai
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua, hoa anh lạc bay đầy trời, hương hoa thơm ngát. Trầm Thanh Lê tham lam ngửi hương hoa, nàng cũng hi vọng có thể cùng hắn đời đời kiếp kiếp nhưng ngoài miệng lại nói “Ngươi luôn gia trưởng, chuyện gì cũng muốn ôm vào người, làm người bên cạnh lo lắng cho ngươi, ai còn muốn cùng ngươi chứ”
Lục Hoài Khởi cười hì hì “ngươi không cùng ta, không sao, ta da mặt dày, kiếp sau tiếp tục quấn lấy ngươi” Vừa nói vừa bế nàng đứng dậy.
Nhìn Cao Quân Thận ngã xuống, đám hắc y nhân đều kinh hãi, ngay cả tâm phúc của hắn cũng không dây dưa cùng ảnh vệ của Trầm Thanh Lê nữa, vội vàng phi thân về phía hắn
“Chủ tử…” Tâm phúc gào lên nhưng đáp lại hắn chỉ là Cao Quân Thận khẽ run run mi mắt. Hắn ôm lấy Cao Quân Thận, giận dữ ra lệnh “đi lục soát mật thất, đêm nay không chiến không ngừng” Cho dù trả bất kỳ giá nào cũng phải khiến cả nhà Trầm Thanh Lê trả nợ máu
Cao Quân Thận bị trọng thương đã kích thích đám hắc y nhân, bọn họ ào lên đánh với các ảnh vệ, ý đồ mở một đường máu
Trầm Thanh Lê cắn môi, khẩn trương nhìn tình hình. Đêm nay, nàng đã đánh cược tính mạng của mình để liều mạng với Cao Quân Thận. Hắn vừa ngã xuống, nàng cũng không chống đỡ nổi nữa, toàn thân phát độc, mỗi tấc da thịt trên người đều như bị vũ khí sắc bén nhất cắt xẻ, cảm giác đau đớn đó khiến nàng sống không bằng chết. Dù trước đó nàng đã sai người bí mật đưa nhi tử rời phủ nhưng vẫn không dám lơi lỏng, sợ đám hắc y nhân này tìm được mật thất sẽ gây bất lợi cho Thừa Hi và Chu thị, như vậy tất cả tâm huyết của nàng đều uổng phí. Vì thế, nàng cố chịu đựng đau đớn, ra lệnh cho ảnh vệ “nhất định không được để bọn họ đến mật thất”
Bên phía mật thất, Trương Lực vừa thất vài hắc y nhân đằng đằng sát khí vọt tới, trong lòng thầm hô không tốt, vội quay đầu dặn dò A Nhiễm “A Nhiễm, ngươi trông coi Thừa Hi tiểu thư cẩn thận” Nói xong khiêng Chu thị vẫn còn hôn mê, xông tới nghênh đón đám hắc y nhân kia
Dù sao cũng là người bên cạnh Lục Hoài Khởi, từng trải qua không ít việc, nên Trương Lực dễ dàng ứng phó với mấy hắc y nhân này. Giải quyết xong tên hắc y nhân cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Thừa Hi và A Nhiễm, lại thấy một tên hắc y nhân nhắm về phía bọn họ đánh tới, A Nhiễm gắt gao bảo vệ Thừa Hi. Ngay lúc hắc y nhân vung kiếm chém xuống, A Nhiễm lại không chút do dự mà đẩy Thừa Hi đang hôn mê ra khỏi lồng ngực, để mặc bản thân đối diện với nguy hiểm
Hoạn nạn thấy chân tình, Trương Lực trong lòng nóng lên, hảo cảm đối với A Nhiễm cũng tăng vọt, vội thúc giục khinh công xông tới, một kiếm đâm ngã hắc y nhân kia, lo lắng hỏi A Nhiễm “ngươi không sao chứ?”
A Nhiễm cố gắng áp chế sợ hãi, đáp ‘ta không sao” Sau đó đứng lên, đỡ lấy Thừa Hi
Bọn họ còn chưa kịp thở phào thì thêm một đám hắc y nhân nữa lại kéo đến, Trương Lực trầm mặt, dặn dò A Nhiễm “tránh sau lưng ta, cẩn thận một chút”
A Nhiễm gật đầu, nhìn đám hắc y nhân ùn ùn kéo đến, cũng biết mật thất đã bị bại lộ, đêm nay bọn họ chắc chắn phải trải qua một cuộc huyết chiến. Nghiêng đầu nhìn Thừa Hi trong ngực, trong lòng hắn liền kiên định, dù phải trả giá bằng sinh mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn
A Chí núp sau hòn giả sơn nhìn thấy hết thảy, khóe miệng khẽ cong lên, nếu đám hắc y nhân bắt được Thừa Hi và Chu thị, vậy là có thể khống chế được Trầm Thanh Lê. Trầm Thanh Lê mà chết, Lục phủ sẽ suy tàn, mẫu thân hắn sẽ có thể báo thù rửa hận
Trương Lực phải ứng phó với một đống lớn hắc y nhân đã có chút lực bất tòng tâm, A Nhiễm cũng vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Bọn họ đều biết nếu tiếp tục dây dưa với đám hắc y nhân ở đây, bọn họ sẽ càng thêm bị động và rơi vào thế hạ phong. May mắn lúc này có một đám ảnh vệ tiến đến cứu viện
A Chí đang đang đắc ý chợt nhìn thấy Trương Lực khiêng Chu thị đi ra ngoài, trong lòng liền hậm hực không vui, thầm mắng đám hắc y nhân kia không nên việc, lại thấy một ảnh vệ ôm Thừa Hi đi ra, theo sau là A Nhiễm toàn thân đầy máu. A Nhiễm tuy đang bị thương nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thừa Hi, giống như hắn xem nàng còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Tình cảnh này làm tâm của A Chí căng chặt, trong đầu lóe lên tình cảnh ở chung với nàng trong thời gian qua. Thừa Hi có chút điêu ngoa, có chút tùy hưng, có chút bướng bỉnh, hồ nháo nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, nàng thiện lương, nhiệt tình, chất phác, nhất là đôi mắt to đen bóng, ngập nước của nàng, giống như muốn bắt lấy hồn người ta khi nhìn vào đó. Hắn thật thích nàng, nếu nàng không phải là nữ nhân của Trầm Thanh Lê thì tốt rồi. Lại nhìn về phía A Nhiễm một bộ hộ hoa sứ giả, A Chí nhịn không được mà hâm mộ, nếu hắn và Thừa Hi không phải là con của kẻ thù, hắn cũng sẽ dùng mạng của mình để bảo hộ tiểu cô nương khả ái này
Trương Lực và A Nhiễm vừa ra khỏi mật thất liền bị một đám hắc y nhân tách ra vây đánh. A Nhiễm nhìn thi thể chất chồng khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, Chu thị có Trương Lực bảo hộ nên hắn không lo, nhưng còn Thừa Hi…Hắn đưa mắt nhìn ảnh vệ Chu Phúc đang ôm nàng, không phải hắn không tin tưởng y nhưng dù sao võ công của y không bằng Trương Lực. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên mạo hiểm xông về phía đống thi thể, lục lọi một hồi, tìm được một kiện áo ngoài của nữ hài
A Nhiễm đưa áo cho Chu Phúc, bình tĩnh nói “nếu chúng ta đã bị chia tách với Trương Lự thúc thúc, đành phải hành động một mình thôi”
Chu Phúc ngây người rồi ngay lập tức hiểu ý hắn, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của Thừa Hi, rồi mặc cho nàng cái áo A Nhiễm đưa. A Nhiễm cũng nhanh chóng xả búi tóc của nàng ra. Sau đó Chu Phúc cũng cởi bỏ y phục ảnh vệ, A Nhiễm cũng nhanh chóng lấy trong đống thi thể ra một cái áo nhuốm máu phủ lên cho hắn. Cải trang xong, ba người liền nhân lúc hỗn loạn mà lẫn vào trong đám nạn dân chạy trốn
A Chí vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, nhìn thấy bọn họ có khả nắng trốn thoát, sợ nếu bỏ qua cơ hội lần này sẽ viễn không thể báo thù. Cho nên hắn không chút do dự mà rời khỏi hòn giả sơn, lén lút đi theo đám người A Nhiễm, nghĩ có thể tìm cách báo tin cho đám hắc y nhân
Ba người A Nhiễm lẩn trong đám nạn dân chạy trốn được một lát liền tìm được một chuồng ngựa ở nơi kín đáo, ngựa trong chuồng vốn bị kinh động trong phủ mà rục rịch không yên, tuy nhiên Chu Phúc vốn quản lý ngựa nên vẫn có thể tới gần chúng. Đem Thừa Hi giấu vào bên trong, rồi chặt chẽ theo dõi tình hình bên ngoài
A Chí biết rõ vị trí của bọn họ, đang tính đi mật báo với đám hắc y nhân thì nghe trong nạn dân có ngừi hô to “Tuần thành binh đến, mọi người được cứu rồi”
Kèm theo tiếng hô, vô số cây đuốc được thắp lên, chiếu sáng trong phủ như ban ngày, binh lính khôi giáp chỉnh tề đi vào, lập tức gia nhập cuộc chiến, cán cân liền nghiêng về phía bên này. Các hắc y nhân thấy thế liền dân chúng vô tội để áp chế binh lính tuần thành. Cung nỏ thủ cũng yên lặng không tiếng động xuất hiện trên đầu tường, bắn chết đám hắc y nhân này
A Chí cũng đã lẩn vào trong nhóm nạn dân được binh linh tuần thành bảo vệ, nhìn đám hắc y nhân bị đánh tan tác, trong lòng hắn vô cùng bi ai. Cảm thấy nếu bỏ lỡ lần này, sau này muốn báo thù cả nhà Trầm Thanh Lê là không thể nào
Trầm Thanh Lê đã bị độc trên người hành hạ đến không còn hơi thở nhưng lo nghĩ cho an nguy của mẫu thân và nữ nhi đã giúp nàng chống đỡ
Đúng lúc này, một nam nhân mặc kim giáp đi vào, chắp tay hành lễ với nàng “Thuộc hạ Duyện Châu phủ Tổng binh Chu Khải Minh bái kiến Lục phu nhân. Thuộc hạ tới chậm, xin Lục phu nhân thứ tội”
Lúc trước Trầm Thanh Lê sợ Cao Quân Thận nhìn thấu kế hoạch của nàng nên không lộ hành tung ra ngoài, ngay cả Thương Châu Phủ doãn cũng không biết quả phụ Cửu thiên tuế nàng đang định cư ở đây. Mà Duyện Châu tiếp giáp Thương Châu, lần này phải dùng tới Tổng binh Duyện Châu cũng là vì sợ đả thảo kinh xà. Với tính tình cẩn thận của Cao Quân Thận, nếu bố trí binh lực của Thương Châu phủ có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, hắn chắc chắn sẽ không hành động. Mà Duyện Châu ở xa, dù mang binh đuổi tới cũng sẽ mất thời gian, hắn sẽ mất đi cảnh giác
“Chu… Chu tổng binh…Mẫu thân và nữ nhi của ta” Sắc mặt Trầm Thanh Lê trắng xanh, không thể nói hết câu
Chu Khải Minh vội nói “khởi bẩm Lục phu nhân, Lục tiểu thư và lão phu nhân đều đã được an trí thỏa đáng. Lục phu nhân yên tâm”
Tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc có thể để xuống, Trầm Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm, mí mắt rũ xuống, hôn mê bất tỉnh
Tâm phúc và hắc y nhân dốc toàn lực, rốt cuộc cũng có thể phá tan vòng vây, mang theo Cao Quân Thận đang hấp hối rời đi. Nhưng đến rạng sáng, hắn cũng không chống đỡ nổi, tính mạng chấm dứt ở Thương Châu thành
Lúc này, trên triều đình Tây Lương, các quan viên vẫn đang cãi nhau về việc giải cứu biên quan, rốt cuộc chọc cho Hoàng đế nổi giận “cả ngày chỉ biết cãi nhau, trẫm cũng đã làm theo lời các ngươi, liên tục thay đổi thống soái nhưng đến giờ tình hình biên cảnh vẫn không khả quan. Đám phết vật các ngươi, trước kia bị Lục Hoài Khởi áp chế, chỉ nghe lệnh hắn, trẫm không thể trông cậy gì vào các ngươi. Hiện hắn không còn, trẫm bảo các ngươi làm chút chuyện, các ngươi cũng làm không xong” Tuy hắn không nắm thực quyền nhưng nhìn các triều thần chỉ biết tranh quyền đoạt lợi mà không đem lại lợi ích gì cho Tây Lương, hắn thực sự phẫn nộ đến cực điểm
Các đại thần bị Hoàng đế mắng cũng chỉ biết im lặng cúi đầu, biên cảnh liên tục truyền tin chiến bại, hàng ngàn bách tính bị người Bắc Tề sát hại, bọn họ đâu dám ho he gì
Không khí trong điện yên lặng như tờ, Hoàng đế ôm ngực ho khan
Một tiểu thái giám đi vào, quỳ xuống, run giọng nói “khởi bẩm Hoàng thượng, Duyện Châu Tổng binh Chu Khải Minh thượng thư báo cáo, Lục phu nhân thành công giết chết Bắc Tề đế Cao Quân Thận”
Đại điện đang trầm tĩnh nháy mắt lại sôi trào lên, các quan viên châu đầu ghé tai nghị luận. Có người cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, Lục Hoài Khởi còn không thể đánh ngã Cao Quân Thận, nữ nhân của hắn lại giết được y sao?
Hoàng đế cũng giật mình thảng thốt, rất nhanh thay vào đó là vui sướng nồng đậm, nhướng mày nói ‘mau, mau đưa văn thư của Chu Khải Minh cho trẫm xem”
Thái giám không dám trì hoãn, vội vàn trình thứ lên
Hoàng đế xem qua một lượt, vỗ tay cười to “tốt, quá tốt. Không hổ là nữ tử xuất thân hoàng gia ta, cân quắc không thua đấng tu mi” Vui sướng như thủy triều ập đến khiến hắn không ức chế được mà tiết lộ thân phận của Trầm Thanh Lê, tuy nhiên bách quan cũng đang bàn tán về tin này nên không ai để ý tới lời hắn nói
“Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Chu Khải Minh phải cẩn thận chiếu cố Lục phu nhân” Hoàng đế cao hứng hạ lệnh
Nếu Trầm Thanh Lê thực sự thành công giết chết Cao Quân Thận, nàng chính là cứu tinh của Tây Lương, đương nhiên cần được chiếu cố đặc biệt. Có quan viên vẫn còn nghi ngờ, đứng ra xin ý chỉ của Hoàng đế, nguyện thay hắn đến Thương Châu khao thưởng cho Trầm Thanh Lê
Hoàng đế đều lắc đầu cự tuyệt, hắn có chủ ý khác tốt hơn
Tin tức Bắc Tề đế Cao Quân Thận bị giết rất nhanh đã lan truyền khắp Lương kinh, trong lúc đại quân liên tục bại lui ở biên cảnh, sĩ khí toàn quân đều xuống thấp thì tin tức này đã khiến lòng người phấn chấn, vui mừng khôn xiết. Có không biết bao nhiêu dân chúng Tây Lương bị vùi thây dưới thiết kỵ của Bắc Tề, giờ Bắc Tề đế bị giết chết, xem như bọn họ đã được báo thù rửa hận
Vì Cao Quân Thận đột nhiên bỏ mình, triều đình Bắc Tề liền lâm vào bất ổn, các hoàng tử bắt đầu tranh quyền đoạt vị. Triều cục không ổn định, dẫn đến đại quân đang tấn công Tây Lương cũng xôn xao bất an, sĩ khí xuống thấp, sức chiến đấu cũng giảm. Ngược lại đại quân Tây Lương sĩ khí dâng cao, sức chiến đấu cũng gia tăng, khiến cho cục diện cuộc chiến đảo chiều
Thương Châu thành. Trương Lực khẩn trương xoa xoa tay, Nhiễm Mặc hai tay ôm ngực dựa vào tường, cùng nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng chặt vài canh giờ. Bên trong, các đại phu đang bận rộn giải độc cho phu nhân. Chu thị thì ở trong từ đường, thành tâm khẩn cầu Bồ Tát. Thừa Hi và A Nhiễm cũng thẳng lưng, yên lặng quỳ ở bên cạnh, bọn họ còn nhỏ, không quá để ý việc thần linh phù hộ nhưng làn trước khi Trầm Thanh Lê lâm bồn, bọn họ cũng cầu nguyện, cuối cùng nàng bình an trôi qua, cho nên lần này bọn họ cầu nguyện càng thêm thành khẩn
Không biết qua bao lâu, cánh cửa vẫn đóng chặt kia mới được mở ra, một đại phu đi ra, Trương Lực và Nhiễm Mặc lập tức xông tới
Đại phu vẻ mặt như trút được gánh nặng “ông trời phù hộ, độc trên người phu nhân đã được giải”
Người này tên Thiên Danh Lực, tuy y thuật của hắn không cao minh như Cổ Chân nhưng cũng không phải tầm thường, mấy ngày qua hắn luôn dùng các loại dược liệu quý báu để Trầm Thanh Lê ngâm mình, sau đó thi châm trừ độc cho nàng. Hôm nay là bước cuối cùng, may mắn mọi việc đều thuận lợi trôi chảy
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã đến mùa thu. Thân mình của Trầm Thanh Lê trải qua điều dưỡng đã khôi phục rất nhiều, nhưng Thiên Danh Lực trước khi rời đi đã nói, nàng không có ở cữ tốt, bệnh căn không dứt, không thể phục hồi khỏe mạnh như trước. Nhiễm Mặc nghe vậy, vô cùng đau lòng cho Trầm Thanh Lê nhưng bản thân Trầm Thanh Lê lại cảm thấy được như vậy đã là quá tốt, dù sao cũng đã nhặt lại được cái mạng, xem như là vạn hạnh. Trải qua nhiều sóng to gió lớn, tâm nguyện hiện tại của nàng rất đơn giản, hi vọng Lục Hoài Khởi khôi phục, cả nhà bọn họ được đoàn viên, cùng trải qua những ngày bình an.
Khi hoa quế nở đầy sân, khâm sai đại thần Hoàng đế phái tới ban thưởng cho Trầm Thanh Lê cũng đến. Chiếu thư nêu rõ, nàng vì giết Cao Quân Thận có công nên đặc biệt phong nàng là Viên Nguyệt công chúa cũng đem Thương Châu làm đất phong của nàng. Phong thưởng như vậy cho thấy rất coi trọng Trầm Thanh Lê, đồng thời cũng đảm bảo cả nhà nàng sau này có thể an tâm ở lại Thương Châu, không cần lo lắng người hữu tâm ép buộc.
Không lâu sau, Trầm Thanh Lê nhận được thư của Đồng Vạn Kim, nói hắn rất nhanh sẽ đến Thương Châu thăm bọn họ. Trầm Thanh Lê quan tâm nhất là tình huống của Lục Hoài Khởi nhưng hắn lại cố ý che giấu, không lộ ra nửa điểm tin tức. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể chờ hắn đến
Thu đi đông lại, khi Thương Châu thành đón trận tuyết đầu mùa thì Trầm Thanh Lê rốt cuộc cũng nhìn thấy Đồng Vạn Kim
Lúc trước Lục phủ ở Thương Châu thành khiêm tốn mà thần bí, luôn đóng chặt cửa không tiếp xúc với bên ngoài. Nhưng từ sau khi Bắc Tề đế Cao Quân Thận chết ở nơi này, toàn bộ Thương Châu thành liền biết chủ nhân tòa trạch viện chính là Lục cửu thiên tuế tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa. Nhất thời Lục phủ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, thu hút vô số ánh mắt, nhất cử nhất động đều bị bên ngoài chú ý chặt chẽ. Cũng vì thế, Trầm Thanh Lê tuy đã điều trị tốt nhưng vẫn không tùy tiện ra ngoài. Hiện chưa biết tình huống của Lục Hoài Khởi thế nào, hắn cần nơi an tĩnh tuyệt đối để dưỡng bệnh, quan trọng nhất là nàng không biết bên ngoài biết hắn còn sống
Khuya hôm đó, một chiếc xe ngựa phủ kín mui chạy vào cửa sau Lục phủ, người trên xe nói nhỏ với thủ vệ vài câu, thủ vệ lập tức cung kính mở cửa, cung nghinh chiếc xe kia đi vào
Trầm Thanh Lê vừa dỗ nhi tử ngủ xong, Nhiễm Mặc đang giúp nàng tắm rửa thay xiêm y
Đúng lúc này, thanh âm vui vẻ của Trương Lực vang lên bên ngoài “phu nhân, Đồng quản sự đến, hiện đã được đưa vào phủ”
Trầm Thanh Lê đang chờ mong Đồng Vạn Kim, nghe vậy liền lập tức đứng dậy, áo ngoài cũng chưa kịp khoác, vội vã đi ra ngoài. Nhiễm Mặc liền cầm áo khoác đuổi theo nàng. Ba người bằng tốc độ nhanh nhất đi đến tiền thính. Nơi này đã đèn đuốc sáng trưng, Đồng Vạn Kim đang ngồi bên bàn trà, nghe tiếng bước chân nàng liền ngẩng đầu nhìn qua
“Hoài Khởi hiện thế nào rồi?” Trầm Thanh Lê đợi không kịp, vừa bước vào đã hỏi
Đồng Vạn Kim liếc mắt nhìn nàng, đã lâu không gặp, khuôn mặt vốn thon gầy của nàng càng gầy hơn, làn da không chút huyết sắc, không được hồng nhuận như trước kia, hiển nhiên là thời gian qua nàng cũng không quá dễ chịu. Hắn mỉm cười, nói “A Lê, ngươi đúng là một nữ nhân khiến người ta yêu thích, phụ tử Cao Quân Thận đều thua trong tay ngươi. Đây không phải nữ nhân nào cũng có thể làm được nha” Khó trách Lục Hoài Khởi đối với nàng lại tình hữu độc chung, nam nhân cường thế vẫn luôn thích nữ nhân cơ trí thông minh
“Hoài Khởi rốt cuộc thế nào rồi?” Trầm Thanh Lê nôn nóng hỏi
Đồng Vạn Kim thở dài nói “A Lê, ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Trầm Thanh Lê nhướng mày “tin xấu trước đi”
“Hoài Khởi…tình huống của hắn vẫn không lạc quan như trước. Tên khốn kiếp này, hắn đã che giấu chúng ta nhiều chuyện. Lần trước hắn dẫn quân ra tiền tuyến đã bị trọng thương, không chịu điều trị tốt thân minh lại gấp rút tấn công Bắc Tề, càng làm cho thân thể hắn hư hao nghiêm trọng. Thế nhưng tên đại khốn kiếp này sợ chúng ta lo lắng, không chịu nói rõ sự tình với chúng ta”
Trầm Thanh Lê đau lòng lại nhịn không được cũng trách cứ Lục Hoài Khởi “hắn chính là như vậy, luôn ôm mọi việc vào mình, cho rằng mình là thần tiên hạ phàm, có thể làm tất cả mọi chuyện” Tuy vậy nàng cũng tự trách không thôi, nàng đúng là một thê tử hồ đồ, nếu sớm phát hiện, Lục Hoài Khởi đã không phải chịu đựng một mình
“Vậy hắn hiện thế nào?” Nàng hận không thể ngay lập tức nhìn thấy hắn
“A Lê, ngươi hẳn có thể hiểu được tâm tình của ta. Lúc trước ta nghe Cổ Chân nói việc này, cũng muốn đánh tên đại khốn kiếp kia một trận. Nhưng ngươi yên tâm đi, tên hỗn đản này mệnh cứng, Diêm Vương gia hẳn cũng không chịu thu lưu hắn, cho nên hắn vẫn còn sống nha” Đây chính là tin tốt mà Đồng Vạn Kim muốn nói với nàng. Nói tới chuyện này, khóe miệng hắn nhịn không được mà cong lại, ánh mắt liếc về phía phòng bên cạnh
Trầm Thanh Lê lúc này cũng phản ứng kịp, vội xách váy chạy sang phòng bên cạnh. Nhiễm Mặc và Trương Lực cũng muốn đi theo nhưng bị Đồng Vạn Kim ngăn lại
Dùng sức đẩy cửa phòng ra, Trầm Thanh Lê liền nhìn thấy Lục Hoài Khởi đang dựa người trên tháp quý phi. Chia lìa lâu như vậy, gặp lại hắn có cảm giác như đã mấy đời, nhưng hắn vẫn là nam nhân anh tuấn bất phàm như trong trí nhớ, đôi mắt đen như mực tỏa sáng, rất có tinh thần
“Hoài Khởi” Trầm Thanh Lê nghẹn ngào gọi tên hắn, lập tức chạy về phía hắn. Rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói nhưng vừa ôm lấy hắn, trong đầu nàng liền trống rỗng, nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi. Nàng khóc rất nhiều, cũng vô cùng ủy khuất “sau này ta không muốn lại cùng ngươi chia cách. Sau này, ngươi có chuyện gì cũng không được giấu ta. Ta cho ngươi biết, trong khoảng thời gian này ta không tốt, vô cùng không tốt. Cho nên ngươi đã cưới ta thì phải đối tốt với ta và hài tử cả đời, không được nửa đường bỏ lại chúng ta, nếu không ta sẽ mang theo hài tử của ngươi gả cho người khác, để hài tử của ngươi gọi nam nhân khác là phụ thân”
Trầm Thanh Lê không ngừng oán trách, Lục Hoài Khởi yên lặng nghe, hai lại lại buộc chặt, hận không thể nhét nàng vào lòng. May mắn cỡ nào, hắn mới có thể cưới được nữ tử như nàng. Hắn vuốt ve tóc nàng, thấp giọng hứa hẹn “về sau chúng ta sẽ không có chuyện gì”
Thanh âm dịu dàng từ tính của hắn càng làm Trầm Thanh Lê khóc dữ hơn “ta mặc kệ, ngươi sau này nếu lại bỏ chúng ta…”Lục Hoài Khởi trở lại, nàng liền cảm thấy an toàn. Nàng không cần một mình gánh vác mọi chuyện, có thể ở trước mặt hắn tận tình khóc kể, tận tình hồ nháo, dù sao hắn cũng sẽ bao dung của nàng hết thảy
Lục Hoài Khởi cong môi cười sủng nịch “được, đêu nghe ngươi” Nàng khóc thành như vậy, hắn cũng không có cách nào, càng hận không thể hái trăng hái sao đưa đến trước mặt nàng
Nghe hắn hứa hẹn, Trầm Thanh Lê vô cùng thỏa mãn, tiếng khóc yếu dần nhưng nàng lại luyến tiếc rời khỏi ngực hắn, khí tức của hắn là thứ cả đời này nàng không thể vứt bỏ
Dịu dàng lau nước mắt cho nàng, Lục Hoài Khởi cúi đầu hôn lên môi nàng, nụ hôn như gió xuân thổi qua tâm hồn Trầm Thanh Lê, nàng cũng ngửa đầu, chủ động đáp lại họ
Triền miên gắn bó, trong phòng đầy ấm áp, ánh trăng ngoài cửa sổ lại chiếu cả cả Thương Châu thành
“Đồng quản sự, ý của ngươi là cổ độc trên người chủ tử đã giải được?” Trương Lực cao hứng hỏi
Đồng Vạn Kim cười cười “nói thế nào đây nhỉ? Chỉ có thể nói là chủ tử nhà ngươi mệnh cứng rắn, ban đầu Cổ Chân cũng bó tay, không ngờ cuối cùng lại đem ngựa què chữa thành ngựa lành, lấy độc trị độc lại vớt được cái mạng nhỏ của hắn trở về”
Tươi cười trên mặt Trương Lực càng sâu
“Có điều” Đồng Vạn Kim bổ sung hai chữ, Trương Lực vừa thả lỏng tinh thần liền khẩn trương lên. Đồng Vạn Kim nghiêm túc căn dặn “Cổ Chân nói vu thuật Miêu Cương quỷ bí âm độc, cổ độc trên người Lục Hoài Khởi sau này có tái phát hay không đều dựa vào tạo hóa. Mà hiện hắn đã thanh tỉnh, tạm thời cứ gác lại việc cổ độc, tập trung giúp hắn điều trị thân thể đi”
“A Lê, Vạn Kim hẳn đã nói với ngươi, thân thể của ta hao tổn quá độ, chỉ sợ sau này không thể lại cho ngươi là Lục phu nhân phong cảnh vô hạn như trước kia” Lục Hoài Khởi ôm Trầm Thanh Lê, dịu dàng nói
Trầm Thanh Lê gác đầu lên vai hắn “ta không hiếm lạ gì danh hào Cửu thiên tuế phu nhân, ta chỉ quan tâm ngươi. Ngươi làm gì, ta đều cùng ngươi”
Nàng trả lời như thế cũng trong dự định của Lục Hoài Khởi. Vì nữ nhân hắn yêu nhất, hắn nhất định sẽ chú ý sức khỏe của bản thân để có thể cùng nàng dài lâu, còn chức tước địa vị gì đó, hắn hiện đã nhìn thoáng rất nhiều. Một đêm này, phu thê cùng nhau cởi bỏ tâm sự, về sau càng thêm gắn bó khắng khít
Sáng sớm hôm sau, Thừa Hi vừa tỉnh lại, nhìn thấy Lục Hoài Khởi liền mừng rỡ như điên chạy về phía hắn. Hai cha con lâu ngày gặp lại, đủ chuyện để nói
A Nhiễm nhìn bọ họ cả nhà đoàn tụ, trong lòng cũng cao hứng thay bọn họ. Hắn cũng thầm quyết định, nhất định phải cường đại hơn để bảo hộ sự ấm áp, tốt đẹp này
Lục Hoài Khởi thương lượng với Trầm Thanh Lê, quyết định hắn vẫn giả chết. Bọn họ cứ vậy ở lại Thương Châu an gia lập nghiệp, tận tâm nuôi dưỡng hài tử. Khi Thương Châu thành vào đông lạnh lẽo, bọn họ lại đưa nhi tử, nữ nhi đến Kinh Châu thành bốn mùa ấm áp mà nghỉ dưỡng
Chu thị thấy con rể trở về, nữ nhi lại sinh được nhi tử, ngoại tôn nữ thông minh nhu thuận, trong phủ hết thảy đều thuận lợi, nàng liền an tâm dành thời gian nghiên cứu Phật pháp
Lục Hoài Khởi đặt tên cho nhi tử là Thừa Lâm, tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp, tính tình còn bướng bỉnh hơn cả Thừa Hi, hoạt bát ngịch ngợm vô cùng. Trầm Thanh Lê không ít lần trách phạt hắn, hắn lại rất có tâm nhãn, vừa bị trách phạt liền cầu cứu phụ thân và tỷ tỷ, để hai người cầu tình giúp hắn
Hôm nay, Thừa Lâm năm tuổi lại nghịch ngợm gây sự, hắn lôi kéo tiểu tư cùng xuống sông bắt cá. Tuy nói Kinh Châu bốn mùa ấm áp như xuân nhưng mặt sông vẫn đóng băng vào mùa đông, Lục Thừa Lâm lại vui đùa đến thống khoái, bất cẩn rơi vào trng hố băng, may mà tiểu tư nhìn thấy, vội kêu gọi mọi người chung quanh đến cứu giúp, hắn mới giữ được một mạng. Sau khi bọn họ trở về, Trầm Thanh Lê liền bắt Thừa Lâm quỳ từ đường hai canh giờ, không cho ai cầu tình giúp hắn, cũng không được lén đưa thức ăn cho hắn
Hai canh giờ sau, Trầm Thanh Lê đến từ đường, nhìn Thừa Lâm ủ rũ quỳ trước từ đường, cả người không chút tinh thần. Nàng nghiêm khắc dạy dỗ hắn “ngươi năm nay đã năm tuổi, bảo ngươi theo tiên sinh học thì ngươi lại trốn đi bắt cá. Tỷ tỷ ngươi khi ở tuổi này đã rất hiểu biết, làm mẫu thân không phải bận tâm vì nàng”
Thừa Lâm dẫu miệng cãi lại “mẫu thân, ngươi bớt nói tốt cho tỷ tỷ đi, ta nghe nói, tỷ tỷ lúc bằng tuổi ta còn bướng hơn ta nhiều” Vừa nghĩ đến tỷ tỷ tính tình mạnh mẽ, hắn càng thêm không phục “ngay cả bây giờ, nàng cũng cả ngày khi dễ A Nhiễm ca ca nha, chỉ có A Nhiễm ca ca tốt tính, luôn nhường nàng, nếu là người khác, hừ…” Bị Trầm Thanh Lê trừng một cái, hắn mới thành thật cúi đầu
Trầm Thanh Lê thực sự rất đau đầu, hai hài tử tính tình đều giống Lục Hoài Khởi, một người so với một người còn lì hơn, đã vậy Lục Hoài Khởi lại luôn cho là tốt, sủng con đến phát cuồng. Lúc Thừa Lâm còn nhỏ, nàng cũng sợ hắn sủng hư nhi tử, luôn dặn dò hắn không nên chìu con thái quá. Lúc đó hắn còn tỏ vẻ, nữ nhi là để sủng, nhi tử là có thể đánh đòn, hắn nhất định sẽ là một nghiêm phụ. Thế nhưng đã sáu năm trôi qua, chẳng thấy bóng dáng nghiêm phụ như hắn nói đâu cả. Đúng lúc này, nàng liếc nhìn thấy một góc áo nơi cửa phòng, càng thêm tức giận “ngươi còn lôi kéo A Nhiễm ca ca ngươi. A Nhiễm ca ca ngươi ở tuổi ngươi đã phải gánh trách nhiệm cho cả gia đình, đến phủ chúng ta chiếu cố co tỷ tỷ ngươi. Qua nhiều năm như vậy, hắn công khóa tốt, võ nghệ cũng không ngừng tiến bộ, chưa từng khiến chúng ta phải bận tâm. Ngươi sao không so với A Nhiễm ca ca ngươi đi”
Thừa Lâm ủy khuất nói “cha nuôi nói A Nhiễm ca ca là đồng dưỡng phu của tỷ tỷ. Hắn thông minh như vậy, đương nhiên biết hắn phải học rất nhiều thứ, về sau cưới tỷ tỷ ta, cũng không phải bị nàng khắp nơi ăn đến gắt gao sao”
Đồng Vạn Kim đúng là miệng rộng, việc như thế cũng nói với hài tử. Nàng thực sự muốn đánh nhi tử một trận “ngươi đúng là cưỡng từ đoạt lý. Đại tỷ ngươi rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào mà ngươi ngậm miệng mở miệng đều nói xấu nàng. A Nhiễm ca ca ngươi là người thành thật, sẽ không không có tiền đồ như ngươi. Ngươi đọc sách không thông, luyện võ công cũng không được, người không học vấn không nghề nghiệp như ngươi, có cha mẹ nào nguyện ý gả nữ nhi cho ngươi chứ”
Thừa Lâm lại hai mắt tỏa sáng “mẫu thân, ngươi đây là xem nhẹ nhi tử của mình rồi. Cha nuôi nói năm đó cha năm đó giả làm thái giám, bị các nữ nhân khinh thường nhưng chẳng phải mẫu thân cũng tự chui đầu vô lưới, làm thê tử của cha sao? Còn đại tỷ, từ nhỏ đã bướng bỉnh đến mức các ngươi sợ không ai thèm lấy nàng, nên mới tìm A Nhiễm ca ca về cho nàng. Mẫu thân, tư chất như tỷ tỷ còn có thể tìm được phu quân, nhi tử sẽ trò giỏi hơn thầy, ta bộ dáng đẹp hơn cha, tính tình tốt hơn đại tỷ, ngươi còn sợ ta không tìm được nàng dâu cho ngươi sao?”
Đồng Vạn Kim khốn kiếp, đã dạy nhi tử nàng những gì thế này? Trầm Thanh Lê nhịn không được, gõ đầu Thừa Lâm một cái “ngươi cứ thành thật quỳ ở đây cho ta” Nói xong rời đi
Nhìn thấy Lục Hoài Khởi đứng ngoài cửa từ đường, nàng lập tức oán giận với hắn “ngươi mau đi quản nhi tử của ngươi đi” Lập tức bỏ đi một mạch
Lục Hoài Khởi bị thê tử ghét bỏ, im lặng đi vào từ đường
Thừa Lâm nhìn thấy phụ thân, hai mắt sáng lên “phụ thân, có phải ngươi đã thu phục được mẫu thân? Thế nào, ta không cần quỳ nữa đúng không?” Nói xong liềm muốn đứng dậy
Lục Hoài Khởi trừng hắn “ngươi thành thật quỳ đi, mẫu thân ngươi không có hủy bỏ trừng phạt đối với ngươi, ngươi chỉ có thể quỳ cho ta”
Thừa Lâm thở dài như người lớn, ra vẻ nhận mệnh “phụ thân, khó trách cha nuôi luôn nói ngươi ngày càng vô dụng. Mà ngươi đúng là như vậy, nam tử hán đại trượng phu lại không thể hiện được uy nghiêm của mình, ba nữ nhân trong phủ chúng ta đều không sợ ngươi”
Mấy năm qua Đồng Vạn Kim luôn kể với hắn những chiến tích vĩ đại năm xưa của Lục Hoài Khởi. Hài tử luôn kính ngưỡng anh hùng, cho nên Thừa Lâm cũng vô cùng khâm phục Lục cửu thiên tuế hôn phong hoán vũ mà cha nuôi nói, nhưng hiện dường như khác biệt rất nhiều. Hiện tại, cha hắn không đối mặt với cường quyền không khuất phục mà chỉ cả ngày xoay quanh thê tử, người trong phủ đều nói phụ thân hắn là thê nô, hắn cũng thấy cha hắn thậ không có tiền đồ, đại sự trong nhà phải do nam nhân làm chủ chứ. Nghĩ nghĩ, hắn lại khích lệ cha mình “phụ thân, ngươi thấy cha nuôi lợi hại không, bị một nữ nhân theo đuổi nhiều năm như vậy cũng không chịu cưới nàng. Nếu ngươi có một nửa khí khái nam tử hán như cha nuôi, nhi tử như ta bây giờ cũng không đến mức bị phạt quỳ trong từ đường”
Lục Hoài Khởi âm thầm mắng Đồng Vạn Kim một trận, y đây là muốn châm ngòi cho gia đình hắn bất hòa xào xáo hay sao?
“Ngươi câm miệng cho ta, chuyện ta và mẫu thân ngươi chưa tới lượt tiểu thí hài như ngươi can thiệp” Lục Hoài Khởi cốc đầu Thừa Lâm một cái thật mạnh
Thừa Lâm đau đến xoa đầu vẫn dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn
Lục Hoài Khởi rốt cuộc vẫn luyến tiếc đánh nhin tử, vén áo bào ngồi xuống cạnh hắn “về sau không cho ngươi cãi lại mẫu thân ngươi. Nam tử hán đại trượng phu chỉ nên phát tiết oán giận với địch nhân. Mẫu thân ngươi sinh đại tỷ ngươi và ngươi đã chịu không biết bao nhiêu khổ, cha con ta cả đời đều thiếu nàng, bình thường nhường nàng một chút thì đã làm sao?”
Lục Hoài Khởi đối với cuộc sống hiện tại vô cùng thỏa mãn, có thê tử, có hài tử, hạnh phúc đơn giản mà bình an như thế, hắn đã thấy đủ cũng mong cứ thế kéo dài mãi mãi
Thừa Lâm còn nhỏ, không hiểu được tâm cảnh hiện tại của Lục Hoài Khởi. Hắn sùng bái anh hùng, cũng hi vọng cha mình có thể trọng chấn hùng phòng, thu thập mẫu thân ngoan ngoãn nghe lời
“Nếu ngươi thích cha nuôi ngươi như vậy, mở miệng đều nhắc tới hắn, vậy đến đầu xuân, ta sai người đưa ngươi đến chỗ hắn, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy “anh hùng khí khái” của hắn” Lục Hoài Khởi nhìn vẻ mặt ngây ngốc không rành thế sự của nhi tử, mỉm cười giảo hoạt. Theo hắn biết, Đồng Vạn Kim gần đây cũng không quá dễ chịu, hắn trốn hơn sáu năm vẫn không thoát khỏi ma trảo, rất nhanh sẽ phải cưới nữ nhân mà y “ghét bỏ” nhiều năm. Hừ, bộ dạng Đồng Vạn Kim thế kia, e là đến lúc cưới vợ sinh con còn thê nô hơn cả hắn
Thừa Lâm nghe nói có thể đến chỗ cha nuôi chơi liền nhếch miệng cười vui vẻ
Lục Hoài Khởi không nhiều lời với nhi tử ngốc nữa, vừa ra khỏi từ đường trở về viện thì thấy Trương Lực vội vã chạy đén bẩm báo
“Chủ tử, quản gia vừa báo, Hoàng thượng vi phục xuất hành đã đến phủ chúng ta, hắn nói muốn gặp mặt phu nhân”
Lục Hoài Khởi híp mắt đầy nguy hiểm. Quan hệ quân thần giữa hắn và tiểu hoàng đế không quá tốt cũng không quá xấu, xem ra lấn này hoàng đế là vì A Lê nhà hắn mà thôi
“Đi thôi, chúng ta cũng đi gặp Hoàng thượng đi” Tính ra bọn họ cũng đã mấy năm không gặp mặt rồi
Tiền thính. Trầm Thanh Lê khẽ nhấp một ngụm trà, kín đáo đánh giá hoàng đế ngồi trên thượng vị
Mấy năm không gặp, thân thể hắn vẫn gầy yếu như trước, sắc mặt rắng bệch không chút huyết sắc, hiển nhiên trận huyết tinh cung đình năm đó vẫn còn ảnh hưởng tới hắn. Trên phố cũng có rất nhiều lời đồn về hắn, nghe nói triều đình phong vân biến chuyển, quyền thần tranh đấu không ngớt, suýt chút nữa đẩy ngã hắn khỏi trung tâm quyền lực. Về sau hắn chiêu mộ hậu cung, chuyên chọn thiên kim quan gia, khắp nơi cân bằng thế lực mới bình ổn được phong ba trong triều đình, bách tính cũng ngày càng đánh giá cao hắn. Tuy nhiên Trầm Thanh Lê lại cảm thấy mấy năm qua hắn sốn cũng không được khá lắm
Hoàng đế cũng thông qua hương khói của chén trà thanh diêu mà không dấu vết quan sát Trầm Thanh Lê. Mấy năm không gặp, khuôn mặt nàng không tích tụ lệ khí như quá khứ mà lại thêm vài phần ung dung thanh thản, giơ tay nhấc chân đều thản nhiên tự đắc, hiển nhiên là mấy năm qua nàng sống rất tốt. Hắn nhếch môi cười khổ, có Lục Hoài Khởi ở bên cạnh, lại có nhi có nữ, toàn gia đoàn viên, ấm áp hòa thuận, nàng đương sống tốt rồi
“Hoàng thượng, ngài lần này vi phục xuất hành đến Kinh Châu thành, chuyện triều đình…” Hoàng đế mãi không lên tiếng, Trầm Thanh Lê chỉ có thể kiếm chuyện để nói
“Chuyện triều đình, ngươi có thể yên tâm, ta đã giao phó cho thân tín. Hiện văn võ bá quan chỉ biết ta sinh bệnh, không thể lâm triều, cũng không biết ta đã đến Kinh Châu thành” Nói xong lại thấy thái độ của mình quá mức thân thiện, sẽ làm nàng cảm thấy không thích hợp, hắn đưa tay lên môi, họ nhẹ một tiếng, lại nói “thật ra, trẫm muốn tự mình đến vấn an ngươi…cùng Lục cửu thiên tuế, chỉ là chuyện trong triều nhiều, lúc trước trẫm lại bị các quan viên nhìn chằm chằm, thực sự không thể thoát thân. Lần này trẫm vừa lúc có chuyện ra cung, đi ngang qua Kinh Châu thành, biết cả nhà các ngươi đang ở đây tránh rét nên thuận đường ghé thăm”
Trầm Thanh Lê cảm thấy hoàng đế nói hơi quá, hắn là hoàng đế, bọn họ là thần tử, hắn không cần giải thích với nàng những cái này, nhưng nàng vẫn mỉm cười, xem như đã hiểu
Hai người lại lâm vào trầm mặc. Hoàng đế có rất nhiều lời muốn nói với nàng, lại sợ mạo phạm nàng, Trầm Thanh Lê thì thực sự không biết nên nói gì với hắn
“Hoàng thượng, thần phụ đã cho người thông tri với Hoài Khởi là ngài tới, hắn hẳn rất nhanh sẽ đến đây. Chi bằng để thần phụ lui xuống sai người chuẩn bị tiệc rượu cho quân thần hai người nâng cốc ngôn hoan” Trầm Thanh Lê cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì rất xấu hổ nên tìm cớ lui xuống. Có câu xa mặt cách lòng, nàng và Lục Hoài Khởi đã rời xa Lương kinh sáu năm, sự thương xót đồng tình nàng dành cho hoàng đế cũng đã sớm phai nhạt
Nàng muốn rời đi, Hoàng đế liền khẩn trương, vội hỏi “Lục cửu thiên tuế hiện thế nào?”
Hắn đây là muốn di dời sự chú ý của nàng, nhưng ngại quân thần tôn ti, Trầm Thanh Lê không thể không trả lời “hắn rảnh rỗi thì trồng hoa trà, bồi hài tử, chúng ta ngày qua được cũng thoải mái” Ánh mắt nàng xuyên qua đại môn, nhìn vườn hoa trà ở phía trước. Tuy là đầu đông nhưng đã có rất nhiều loại nở hoa, khắp nơi rực rỡ
Hoàng đế nhìn vườn hoa trà, ánh mắt ảm đạm rất nhiều. Hoa trà là do Lục Hoài Khởi trồng, Trầm Thanh Lê cũng vì yêu ai yêu cả đường đi nên mới coi trọng chúng như vậy
“Vậy thì tốt rồi. Trẫm và Lục cửu thiên tuế tuy trước kia có chút không hợp nhưng tất cả đều đã thành chuyện cũ. Lục cửu thiên tuế nếu đã có thể buông bỏ mọi quyền lực, trẫm cũng có thể từ bỏ những ân oán trước kia với hắn” Đây là muốn cam đoan với nàng, chỉ cần hắn còn tại vị một ngày, hắn chắc chắn sẽ không truy cứu những tội danh trước kia của Lục Hoài Khởi
Trầm Thanh Lê chưa kịp đáo lời, ngoài cửa đã vang lên thanh âm của Lục Hoài Khởi “thảo dân Lục Hoài Khởi không biết hoàng thượng hạ giá, không từ xa tiếp đón , thỉnh Hoàng thượng không trách tội” Tiếp theo thân ảnh cao lớn của hắn cũng đã xuất hiện trước mặt hai người
Hoàng đế bỗng chốc cảm thấy không khí trong phòng trở nên đông cứng. Hắn từng ngây thơ cho rằng Lục Hoài Khởi trải qua nhiều chìm nổi như vậy, khi gặp lại, y nhất định đã rút bỏ lệ khí toàn thân, thế nhưng lúc này y đứng trước mặt hắn vẫn khí thế kiệt ngạo. Mà y lần nữa cường thế xuất hiện liền làm cho hắn trở nên nhỏ yếu không chịu nổi
Lục Hoài Khởi vừa đi vào tiền thính liền quen thuộc đi đến ngồi cạnh Trầm Thanh Lê, không hành lễ, không chào hỏi, khí thế và thái độ vẫn kiêu ngạo như xưa
Hoàng đế rũ mi, ánh mắt đảo qua Lục Hoài Khởi rồi rơi trên người Trầm Thanh Lê, y hẳn là biết tình cảm đặc biệt hắn dành cho Đại hoàng tỷ, cho nên mới chói lọi xuất hiện như thế, tuyên bố quyền sở hữu của hắn đối với nàng
‘Lục cửu thiên tuế, đã lâu không găp” Hoàng đế khách khí nói
Lục Hoài Khởi gật đầu cười với hắn, sau đó quay sang dặn Trầm Thanh Lê “ngươi đến phòng bếp sai người chuẩn bị vài món đi, Hoàng thượng đường xa mà đến, chúng ta không thể thất lễ”
Ở trước mặt Hoàng đế, Trầm Thanh Lê vẫn cho Lục Hoài Khởi đầy đủ thể diện, thuận theo gật đầu rồi nói lời cáo từ với hoàng đế. Hoàng đế luyến tiếc nhìn theo nàng, mãi đến khi thân ảnh nàng đã biến mất, hắn mới thu hồi ánh mắt lại va phải ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Khởi, khiến thần kinh cả người hắn liền căng chặt
“Hoàng thượng cũng đã tận mắt nhìn thấy ta và A Lê hiện nay sống coi như không tệ, ngươi tính khi nào thì trở về?” Lục Hoài Khởi vừa mở miệng liền muốn đuổi khách, hắn chán ghét có người quấy rầy cuộc sống của phu thê bọn họ
Hoàng đế cũng không thích Lục Hoài Khởi nói với hắn như vậy, mím môi, gượng cười nói “trẫm đang tính ở lại Kinh Châu thành vài ngày, lãnh hội phong cảnh nơi này”
Lãnh hội phong cảnh là giả, nhìn người mới là thật ah. Lục Hoài Khởi càng nhìn Hoàng đế càng thấy ghét, tuy mấy năm qua hắn không ở trong triều lăn lộn nhưng vẫn nắm được tin tức. Vị “tiểu cữu tử” này của hắn chính là luyến tỷ mười phần, mấy năm qua nữ nhân được hắn sủng ái trong hậu cung, người nào cũng có vài phần giống Đại hoàng tỷ hắn
“Khắp thiên hạ đều là vương thổ, Hoàng thượng nếu muốn lãnh hội phong thổ Kinh Châu thành, thảo dân lẽ ra phải theo bên cạnh tùy giá, chỉ là thân mình thảo dân gần đây không khỏe” Lục Hoài Khởi còn chưa nói hết câu đã mãnh liệt ho khan, bộ dáng như ho lôi cả tim cả phổi ra “A Lê cũng phải ở lại trong phủ chiếu cố cho thảo dân, cũng không thể đi cùng Hoàng thượng. Hoàng thượng đại nhân có đại lượng, hẳn sẽ không trách cứ phu thê thảo dân”
Hoàng đế nghe mà nghiến răng nghiến lợi “trẫm nghe nói Lục cửu thiên tuế mấy năm qua thân mình ngày càng lụn bại, hôm nay vừa gặp thấy đúng là vậy. Lục cửu thiên tuế, xem ra trẫm gả hoàng tỷ cho ngươi không phải là lựa chọn sáng suốt”
Hai người không còn hư tình giả ý nữa mà vừa mở miệng liền trực tiếp trào phúng đối phương
Lục Hoài Khởi lại không để trong lòng, còn đắc ý cười nói “Hoàng thượng nói không sai, thảo dân có thể lấy được A Lê là nhờ phúc của kiếp trước. Điều duy nhất thảo dân có thể hồi báo nàng chính là quý trọng nàng” Hắn dù rời khỏi triều đình, mở miệng vẫn tức chết người như trước
“Lục cửu thiên tuế nói thế nào cũng từng là trọng thần triều đình, thân thể của ngươi đã không khỏe, trẫm càng không thể hồi Lương kinh. Như vầy đi, trẫm ở lại đây bồi Cửu thiên tuế vài ngày, chờ thân mình của ngươi khang phục hơn, trẫm mới hồi kinh. Dĩ nhiên, để trẫm tiện thăm hỏi Cửu thiên tuế, mấy ngày này trẫm vẫn nên ở lại Lục phủ”
Một người so với một người còn không biết xấu hổ hơn.
Ánh măt Lục Hoài Khởi nhìn Hoàng đế như lưỡi đao
Cả ngày tranh đấu cùng đám quan viên trong triều, da mặt Hoàng đế cũng dày lên không ít, biết không thể sánh bằng, Lục Hoài Khởi đơn giản lùi một bước trời cao biển rộng “Hoàng thượng đã không ghét bỏ hàn xá, thảo dân đương nhiên nguyện ý tiếp đãi”
Đêm đó, Hoàng đến liền ở lại Lục phủ. Cũng trong đêm, Lục Hoài Khởi lại sinh bệnh, vài đại phu thay phiên bắt mạch cho hắn, phỏng đoán hắn tái phát bệnh cũ. Trầm Thanh Lê cực nhọc ngày đêm chiếu cố hắn nên không có thời gian gặp mặt Hoàng đế. Hoàng đế từng “chủ động” đến thăm hỏi Lục Hoài Khởi, có điều hắn vừa nói với Trầm Thanh Lê được mấy câu, Lục Hoài Khởi ở bên cạnh vừa ho lại nôn ói, làm cho nàng khẩn trương không thôi, càng không có tâm tư nhiều lời với Hoàng đế.
Hoàng đế ở lại Lục phủ mấy ngày, Lương kinh liên tiếp truyền tin mong hắn hồi kinh, hắn cuối cùng nhịn không được, cuối cùng cáo từ. Lục Hoài Khởi bị bệnh, không thể rời giường, chỉ có Trầm Thanh Lê tiễn hắn
“Hoàng thượng, hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại. Thần phụ cung chúc Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” Trầm Thanh Lê hành đại lễ với Hoàng đế
Hoàng đế vội tiến lên đỡ nàng “Lục phu nhân, ngươi cũng nên hảo hảo chiếu cố bản thân” Trong mắt hắn ngập tràn không muốn xa rời và luyến tiếc, triều đình và bên ngoài là hai thế giới, nhân sinh của tỷ đệ bọn họ từ nay về sau rấ ít có khả năng giao thoa hoặc nói tàn khốc hơn một chút nữa, có thể từ biệt hôm nay, bọn họ sẽ xa cách vĩnh viễn
Hắn lấy trong tay áo ra một lệnh bài thiếp vàng, nhét vào tay Trầm Thanh Lê “sau này nếu gặp chuyện gì khó giải quyết, cầm kim bài này đến nhờ quan phủ giúp đỡ”
Trầm Thanh Lê từ chối mấy lần, Hoàng đế vẫn nhét vào tay nàng, thở dài nói “thực ra ngươi rất giống Đại hoàng tỷ của trẫm, trong lòng trẫm vẫn xem ngươi là Đại hoàng tỷ. Mệnh của trẫm là do Đại hoàng tỷ cứu, trẫm không dám cam đoan với ngươi cái gì, chỉ có thể nói phàm trẫm còn sống một ngày, sẽ dốc hết sức che chở ngươi, cho dù sau này Lục Hoài Khởi thay lòng, hoàng cung sẽ là nhà của ngươi” Thực ra trong lòng còn rất nhiều luyến tiếc, hắn tưởng chừng như muốn nói ra tình cảm cất giấu trong lòng nhưng cuối cùng lại nhát gan không dám nói ra
Tùy tùng lên tiếng thúc giục, Hoàng đế nhìn sâu Trầm Thanh Lê một cái, tiến lên ôm nàng “Đại hoàng tỷ, ngày sau gặp lại” Dứt lời quay đầu bước lên thuyền
Mùi long tiên hương vẫn còn nhàn nhạt nơi chóp mũi, tâm tình của Trầm Thanh Lê cũng có chút phức tạp, nhìn theo chiếc thuyền rời đi, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh. Khi Minh Hoài đế còn tại vị, nàng là Đại trưởng công chúa, hắn là Thập nhị hoàng đệ của nàng, bọn họ cùng cha khác mẹ nhưng cuộc sống trong hoàng cung lại có chút giống nhau. Nàng cũng từng thề sẽ chiếu cố hắn nhưng sau đó nàng xuất giá, sống trong nơi phụ trạch, nhẫn tâm để hắn ở lại trong hoàng cung, làm cho hắn đối mặt với đám sài lang hổ báo trên triều. Nàng đưa tay vẫy vẫy về phía chiếc thuyền, tiếc là thân ảnh kia vẫn luôn quay lưng lại với nàng.
Trầm Thanh Lê vẫn đứng yên tại chỗ, Nhiễm Mặc sợ nàng nhiễm phong hàn, vội tiến lên nhắc nhở nàng “tiểu thư, Cửu thiên tuế còn ở trong phủ chờ ngươi”
Một câu đã nhắc nhở Trầm Thanh Lê trở lại với thực tại, ánh mắt của nàng cũng có tinh thần hơn “Nhiễm Mặc, chúng ta trở về đi” Nàng gắt gao kéo tay Nhiễm Mặc, tuy không biết vì sao lại có những ký ức kia nhưng cuối cùng vẫn là chuyện tốt, bên cạnh nàng có Nhiễm Mặc, Lục Hoài Khởi, Chu thị, còn có một đôi nhi nữ khả ái. Nàng không phải lẻ loi một mình, những người này cũng cần nàng thủ hộ
Nhiễm Mặc nhận ra nàng khác thường, ngửa đầu nhìn nàng, lại thấy nàng tươi cười nói ‘Nhiễm Mặc, năm đó ta đã đáp ngươi, tìm cho ngươi nên quy túc tốt. Nhiều năm như vậy, ta thấy trong phủ chúng ta, người đáng tin nhất cũng chỉ còn lại Trương Lực. Hai người các ngươi bình thường cũng thân thiết, chi bằng ta nói với Hoài Khởi một tiếng, hai người các ngươi liền…”
Mặt của Nhiễm Mặc đã sớm đỏ như tôm luộc “tiểu tử, cả đời này Nhiễm Mặc đều theo ngươi”
‘Ta cũng không để ngươi rời khỏi ta. Nếu ngươi gả cho Trương Lực, chẳng phải ngươi vẫn theo chúng ta cả đời sao” Trầm Thanh Lê trêu chọc nàng, thực ra trước đó Lục Hoài Khởi đã nhắc với nàng về hôn sự của hai người bọn họ. Khi hắn hỏi Trương Lực, y liền ấp a ấp úng, nói Nhiễm Mặc là nữ tử tốt, ai lấy được nàng là kiếp trước đã tu luyện phúc khí
Nhiễm Mặc bị trêu chọc, dậm chân bỏ chạy. Trương Lực ở phía trước, nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn các nàng, vẻ mặt mơ hồ.
Trầm Thanh Lê nhìn hai người không được tự nhiên, cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi, liền quyết định sau khi trở về sẽ bảo quản gia nhanh chóng thu xếp, tổ chức hôn sự cho bọn họ
Lục Hoài Khởi thời gian này “bị bệnh”, làm hai hài tử rất hoảng sợ. Thừa Hi mỗi ngày đều chạy tới thăm hỏi hắn, Thừa Lâm cũng rất nể mặt mà không ra ngoài nghịch ngợm gây sự, luôn canh chừng bên cạnh hắn. Cho nên khi Trầm Thanh Lê trở lại phòng liền nhìn thấy Lục Hoài Khởi dựa nửa người trên giường, nữ nhi và nhi tử vây quanh hắn, ríu rít an ủi hắn
Nàng bước vào phòng, cười nói “các ngươi đều lui xuống đi”
Hai hài tử liền lưu luyến cáo biệt với Lục Hoài Khởi
Trong lòng chỉ còn hai phu thê, Trầm Thanh Lê nhìn thoáng qua Lục Hoài Khởi “ốm yếu”, nói “Hoàng thượng đã đi, ngươi không cần giả vờ bị bệnh nữa. Nhìn xem, dọa hai hài tử sợ rồi kìa”
Dùng tiểu xảo lại dễ dàng bị thê tử vạch trần, Lục Hoài Khởi liền dứt khoát vứt chăn, ngồi dậy
“Ngươi nha, tuổi càng lớn càng không đứng đắn” Trầm Thanh Lê chọt chọt trán hắn. Nam nhân này nhà, càng ngày càng ngây thơ, thực sự không có cách nào với hắn
Lục Hoài Khởi bị nàng quở trách cũng không tức giận, còn mặt dày đưa tay ôm nàng, hôn lên tay nàng “ta đây không phải thực sự không có cách nào mới ra hạ sách này sao, bằng không sao có thể đuổi Hoàng đế đáng ghét kia đi chứ” Đuổi “tiểu cữu tử” đi, chỉ còn lại hắn và thê tử, thật tốt
Vẻ mặt của hắn làm Trầm Thanh Lê thấy buồn cười, nàng cũng đưa tay ôm hắn “ngươi nha, ăn dấm chua cái gì chứ. Thực sự là càng sống càng ngây thơ” Chóp mũi quanh quẩn khí tức của hắn làm nàng thấy an tâm, trong nháy mắt, nàng nhớ tới hoàng đế cô độc rời đi, rốt cuộc nàng vẫn là một tỷ tỷ ích kỷ, không nỡ bỏ gia đình, chỉ có thể lựa chọn phản bội hứa hẹn với hắn
“A Lê, chúng ta ân ái như vậy, nếu kiếp sau lại có thể làm phu thê thì tốt rồi” Lục Hoài Khởi ôm nàng, mơ mộng về tương lai
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua, hoa anh lạc bay đầy trời, hương hoa thơm ngát. Trầm Thanh Lê tham lam ngửi hương hoa, nàng cũng hi vọng có thể cùng hắn đời đời kiếp kiếp nhưng ngoài miệng lại nói “Ngươi luôn gia trưởng, chuyện gì cũng muốn ôm vào người, làm người bên cạnh lo lắng cho ngươi, ai còn muốn cùng ngươi chứ”
Lục Hoài Khởi cười hì hì “ngươi không cùng ta, không sao, ta da mặt dày, kiếp sau tiếp tục quấn lấy ngươi” Vừa nói vừa bế nàng đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.