Chương 246: ĐÀO VONG
Yên Miểu
29/09/2020
Khi quan binh bao vây Lục phủ cũng vừa lúc Trầm Thanh Lê mở ra ám đạo trong phòng nàng. /
Đây là Lục Hoài Khởi nói cho nàng biết, hắn sống trong âm mưu quỷ kế, trải qua người gừa ta gạt nên luôn có sự phòng bị, ở trong phủ của mình cũng không hoàn toàn yên tâm, cho tâm phúc xây dựng ám đạo chính là phòng ngừa có người ám hại. Không ngờ đến lúc này lại có tác dụng
Trầm Thanh Lê được Nhiễm Mặc đỡ đi vào ám đạo, trong lòng có chút buồn bã, hắn hẳn không nghĩ đến cuối cùng ám đạo này lại bị nàng sử dụng
Nhiễm Mặc nghe Hà Mẫn Tân ở bên ngoài thúc giục, mày cau lại, trong lòng có chút lo lắng, tên tiểu nhân kia đang ô miệt thanh danh của Cửu thiên tuế, trong lòng phu nhân hẳn sẽ không dễ chịu
Trầm Thanh Lê liếc nhìn Nhiễm Mặc, biết nha đầu này đang lo lắng cho mình, vỗ vỗ tay nàng, an ủi “không cần lo lắng, hiện việc gì cũng không quan trọng bằng chạy trốn, hảo hảo sống mới là tốt nhất” Nói xong đưa tay sờ bụng của mình, nơi này có huyết mạch của Lục Hoài Khởi, nàng tin tưởng hắn còn sống nên nàng nhất định phải bảo vệ bản thân và hài tử trong bụng, đợi khi hắn trở về, nàng và hài tử sẽ nghênh đón hắn
Nhiễm Mặc gật đầu, nàng cảm thấy phu nhân gần đây thay đổi rất nhiều, xảy ra nhiều đại sự như vậy nhưng phu nhân vẫn luốn trấn định. Phu nhân như thế, tuy nàng cảm thấy xa lạ nhưng lại rất thích
Trầm Thanh Lê nói với Trương Lực đang canh chừng cửa ám đạo “truyền lệnh cho hạ nhân xong, ngươi cũng mau xuống dưới, bên ngoài không thích hợp ở lâu”
Dù lúc này Lục phủ gặp khó khăn cũng không từ bỏ đạo nghĩa, làm hại tính mạng hạ nhân trong phủ. Quản gia đã triệu tập mọi người, nói cho bọn họ biết trong phủ còn có ám đạo khác, bọn họ có thể rời đi từ đó
Trương Lực gật đầu, nhìn thấy Trầm Thanh Lê đi vào ám đạo, hắn mới xoay người đi tìm quản gia
Trong phủ vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là bồn cảnh cùng bồn hoa rơi vỡ đổ nát, có hạ nhân tham lam thừa dịp lúc này trộm tư trang mang đi, nào ngờ trong lúc vội vàng bị người khác đụng trúng, kim ngân rơi đầy đất. Vào những lúc như thế này, rất dễ để nhận ra ai trung tâm, ai thành thật, ai không
Trương Lực tiện tay kéo một tiểu tư đang bối rối chạy trốn, mơ hồ thấy trong ngực tiểu tư lộ ra hình dáng vòng cổ trân châu. Lại là một người tay chân không sạch sẽ, Trương Lực nhíu mày nhưng cũng không để ý, đi nhanh đến hậu viện tìm quản gia /
Quản gia đang đứng bên giếng cổ, chỉ huy hạ nhân nhảy vào đó. Dưới đáy giếng cổ có một cánh cửa hình tròn, phía sau đó là thông đạo, nối liền với con sông ở phía tây thành. Vì thế chỉ những người biết bơi mới có thể sử dụng con đường này, những người khác chỉ biết ảo não đứng nhìn
Trương Lực biết hạ nhân trong phủ dù ra được bên ngoài cũng sẽ không sống được, nhóm người bên kia đang chờ để xử tử bọn họ. Mạng của hạ nhân không có giá trị, dù đưa đến Hình bộ cũng không có tác dụng gì, chi bằng xử tử tại chỗ, giảm bớt phiền toái. Cho nên hắn cũng không ngăn cản những người trộm đồ bỏ đi, những người phản bội Lục phủ, chết không đáng tiếc
Quản gia nhìn tấy Trương Lực, thấp giọng hỏi “bên chỗ phu nhân thế nào rồi?”
Trương Lực gật đầu, ý bảo đã thỏa đáng, không cần lo, lại nhìn hạ nhân đang chen lấn bên giếng cổ, e rằng còn phải tốn thêm chút thời gian
Nghe tiếng thúc giục bên ngoài, đám hạ nhân càng thêm lo lắng bất an. Bọn họ chưa từng nghĩ đại thu che trời như Lục phủ lại có ngày sụp đổ, biến cố đột ngột làm bọn họ có cảm giác như trời sập xuống
Có người nhát gan, ngồi bệt xuống, khóc “xong rồi, hôm nay không thể nào chạy thoát rồi”
Những người chung quanh nghe vậy, cảm thấy hi vọng cuối cùng cũng đã sụp đổ, càng thêm hoảng loạn lo sợ
Trương Lực nhướn mày, lúc khẩn yếu thế nào lại có người nói năng lung tung làm nhiễu loạn lòng người? Hắn lập tức rút kiếm kề lên cổ người nọ, mắng “bớt nói nhảm, nếu ngươi lo không thể sống, vậy ta sẽ kết liễu ngươi trước, miễn cho ngươi nói năng lung tung nhiễu loạn lòng người”
Người kia lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm tiếng nào
Đúng lúc này quan binh đã phá cửa xông vào, vừa vây bắt hạ nhân chạy trốn, vừa uy hiếp bắt bọn họ khai ra tung tích của Trầm Thanh Lê, ai không nói liền lập tức bị chém chết. Nhất thời thi thể phơi đầy tiền viện Lục phủ, máu tươi nhiễm đỏ một mảnh. Những đóa bạch trà trong viện của Lục Hoài Khởi cũng nhiễm máu mà trở nên đỏ thẫm, nhìn rất đáng sợ.
Trong viện của Trầm Thanh Lê, một hạ nhân đang lén lút chạy trốn lại bị quan binh bắt được, nhìn trường kiếm nhuốm máu, hắn liền quỳ xuống cầu xin ‘quan gia tha mạng, quan gia tha mạng”
Quan binh khinh thường cười nói “ta còn tưởng Lục Hoài Khởi như thế, người trong phủ hắn cũng có chút cốt khí, nào ngờ vừa nhìn thấy quan gia đã quỳ xuống cầu xin, y như một con chó ah”
Đám quan binh cũng cười ha hả, dáng vẻ đắc ý
Quan binh cũng không muốn mất thời gian với hạ nhân này, chỉ kiếm vào hắn quát hỏi “nữ nhân của Lục tặc đâu, nói mau, đừng để quan gia ta mất thời gian”
Một quan binh nho nhỏ cũng dám gọi Lục Hoài Khởi là Lục tặc, cho thấy hắn vừa đổ, một đám vô danh tiểu tốt liền đứng ra nhảy nhót/
Hạ nhân kia nhìn máu nhỏ giọt trên mũi kiếm, sợ tới mức hồn phi phách lạc, nghĩ nghĩ hồi lâu mới đáp ‘quan gia, lúc nãy tiểu nhân thấy phu nhân đi vào phong, hẳn bên trong có ám đạo. Quan gia, tiểu nhân đã khai, ngài xem có thể thả ta đi được không?”
Quan binh kia nhìn vẻ mặt chờ mong của hạ nhân, ác ý cười nói “ngươi bán đứng chủ tử như vậy là người quan gia ta khinh thường nhất, ngươi nói ta sẽ thả ngươi sao?” Nói xong một kiếm đâm chết hắn, còn ra lệnh cho người phía sau “đi, mau lục soát, đừng để nữ nhân kia chạy trốn”
Lúc trước Hà Mẫn Tân đã nói với bọn họ, chuyến này mục tiêu duy nhất là nữ nhân của Lục Hoài Khởi. Biết đây là ý của Hoàng thượng, bọn họ nhất định phải hoàn thành, nếu không chọc giận vị tiểu hoàng đế tâm ngoan thủ lạt kia, sợ là không có trái cây ngon để ăn
Đám quan binh lục tung phòng Trầm Thanh Lê nhưng không phát hiện ra ám đạo.
Tên quan binh cầm đầu hung hăng nện trên đất một cái, vẻ mặt hung thần ác sát mắng “ám đạo con khỉ gì chứ, cẩu nô tài kia chỉ nói hươu nói vượn”
Có một quan binh do dự nói “có lẽ hạ nhân kia không nói dối, nhìn bộ dáng hắn vừa rồi rõ ràng là sợ mất mật, muốn sống mới nói ra tung tích của Trầm Thanh Lê cho nên lời hắn nói hẳn là thật”
Người khác cũng phụ họa “không sai, Trầm Thanh Lê hẳn đang ở tron phòng này, chỉ là Lục Hoài Khởi làm người như thế, trong phòng hắn chắc chắn có cơ quan bí ẩn mà người khác khó phát hiện ra”
Quan binh cầm đầu nghe cũng có lý, ra lệnh “mẹ nó, thật phiền mà, mau lục soát lần nữa. Ta không tin trong phòng này còn có cơ quan lợi hại hơn Lỗ Ban”
Thanh âm của đám quan binh đều rơi vào tai Trầm Thanh Lê và Nhiễm Mặc
Nhiễm Mặc có chút lo lắng nói “phải làm thế nào bây giờ, bọn họ sẽ không tìm ra chứ?’
Trầm Thanh Lê lắc đầu, cửa ám đạo tuy bí ẩn nhưng tập trung một chút vẫn có thể tìm ra, dù trong ám đạo cơ quan tầng tầng nhưng quan binh người đông thế mạnh, chỉ cần một đường xông tới, sẽ có thể đuổi kịp bọn họ.
Nàng nhíu mày, phân phó “không cần để ý bọn họ, chúng ta mau chóng rời đi là được, tranh thủ trước khi bọn họ tiến vào phải rời khỏi ám đạo này”
Đây là Lục Hoài Khởi nói cho nàng biết, hắn sống trong âm mưu quỷ kế, trải qua người gừa ta gạt nên luôn có sự phòng bị, ở trong phủ của mình cũng không hoàn toàn yên tâm, cho tâm phúc xây dựng ám đạo chính là phòng ngừa có người ám hại. Không ngờ đến lúc này lại có tác dụng
Trầm Thanh Lê được Nhiễm Mặc đỡ đi vào ám đạo, trong lòng có chút buồn bã, hắn hẳn không nghĩ đến cuối cùng ám đạo này lại bị nàng sử dụng
Nhiễm Mặc nghe Hà Mẫn Tân ở bên ngoài thúc giục, mày cau lại, trong lòng có chút lo lắng, tên tiểu nhân kia đang ô miệt thanh danh của Cửu thiên tuế, trong lòng phu nhân hẳn sẽ không dễ chịu
Trầm Thanh Lê liếc nhìn Nhiễm Mặc, biết nha đầu này đang lo lắng cho mình, vỗ vỗ tay nàng, an ủi “không cần lo lắng, hiện việc gì cũng không quan trọng bằng chạy trốn, hảo hảo sống mới là tốt nhất” Nói xong đưa tay sờ bụng của mình, nơi này có huyết mạch của Lục Hoài Khởi, nàng tin tưởng hắn còn sống nên nàng nhất định phải bảo vệ bản thân và hài tử trong bụng, đợi khi hắn trở về, nàng và hài tử sẽ nghênh đón hắn
Nhiễm Mặc gật đầu, nàng cảm thấy phu nhân gần đây thay đổi rất nhiều, xảy ra nhiều đại sự như vậy nhưng phu nhân vẫn luốn trấn định. Phu nhân như thế, tuy nàng cảm thấy xa lạ nhưng lại rất thích
Trầm Thanh Lê nói với Trương Lực đang canh chừng cửa ám đạo “truyền lệnh cho hạ nhân xong, ngươi cũng mau xuống dưới, bên ngoài không thích hợp ở lâu”
Dù lúc này Lục phủ gặp khó khăn cũng không từ bỏ đạo nghĩa, làm hại tính mạng hạ nhân trong phủ. Quản gia đã triệu tập mọi người, nói cho bọn họ biết trong phủ còn có ám đạo khác, bọn họ có thể rời đi từ đó
Trương Lực gật đầu, nhìn thấy Trầm Thanh Lê đi vào ám đạo, hắn mới xoay người đi tìm quản gia
Trong phủ vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là bồn cảnh cùng bồn hoa rơi vỡ đổ nát, có hạ nhân tham lam thừa dịp lúc này trộm tư trang mang đi, nào ngờ trong lúc vội vàng bị người khác đụng trúng, kim ngân rơi đầy đất. Vào những lúc như thế này, rất dễ để nhận ra ai trung tâm, ai thành thật, ai không
Trương Lực tiện tay kéo một tiểu tư đang bối rối chạy trốn, mơ hồ thấy trong ngực tiểu tư lộ ra hình dáng vòng cổ trân châu. Lại là một người tay chân không sạch sẽ, Trương Lực nhíu mày nhưng cũng không để ý, đi nhanh đến hậu viện tìm quản gia /
Quản gia đang đứng bên giếng cổ, chỉ huy hạ nhân nhảy vào đó. Dưới đáy giếng cổ có một cánh cửa hình tròn, phía sau đó là thông đạo, nối liền với con sông ở phía tây thành. Vì thế chỉ những người biết bơi mới có thể sử dụng con đường này, những người khác chỉ biết ảo não đứng nhìn
Trương Lực biết hạ nhân trong phủ dù ra được bên ngoài cũng sẽ không sống được, nhóm người bên kia đang chờ để xử tử bọn họ. Mạng của hạ nhân không có giá trị, dù đưa đến Hình bộ cũng không có tác dụng gì, chi bằng xử tử tại chỗ, giảm bớt phiền toái. Cho nên hắn cũng không ngăn cản những người trộm đồ bỏ đi, những người phản bội Lục phủ, chết không đáng tiếc
Quản gia nhìn tấy Trương Lực, thấp giọng hỏi “bên chỗ phu nhân thế nào rồi?”
Trương Lực gật đầu, ý bảo đã thỏa đáng, không cần lo, lại nhìn hạ nhân đang chen lấn bên giếng cổ, e rằng còn phải tốn thêm chút thời gian
Nghe tiếng thúc giục bên ngoài, đám hạ nhân càng thêm lo lắng bất an. Bọn họ chưa từng nghĩ đại thu che trời như Lục phủ lại có ngày sụp đổ, biến cố đột ngột làm bọn họ có cảm giác như trời sập xuống
Có người nhát gan, ngồi bệt xuống, khóc “xong rồi, hôm nay không thể nào chạy thoát rồi”
Những người chung quanh nghe vậy, cảm thấy hi vọng cuối cùng cũng đã sụp đổ, càng thêm hoảng loạn lo sợ
Trương Lực nhướn mày, lúc khẩn yếu thế nào lại có người nói năng lung tung làm nhiễu loạn lòng người? Hắn lập tức rút kiếm kề lên cổ người nọ, mắng “bớt nói nhảm, nếu ngươi lo không thể sống, vậy ta sẽ kết liễu ngươi trước, miễn cho ngươi nói năng lung tung nhiễu loạn lòng người”
Người kia lập tức ngậm chặt miệng, không dám nói thêm tiếng nào
Đúng lúc này quan binh đã phá cửa xông vào, vừa vây bắt hạ nhân chạy trốn, vừa uy hiếp bắt bọn họ khai ra tung tích của Trầm Thanh Lê, ai không nói liền lập tức bị chém chết. Nhất thời thi thể phơi đầy tiền viện Lục phủ, máu tươi nhiễm đỏ một mảnh. Những đóa bạch trà trong viện của Lục Hoài Khởi cũng nhiễm máu mà trở nên đỏ thẫm, nhìn rất đáng sợ.
Trong viện của Trầm Thanh Lê, một hạ nhân đang lén lút chạy trốn lại bị quan binh bắt được, nhìn trường kiếm nhuốm máu, hắn liền quỳ xuống cầu xin ‘quan gia tha mạng, quan gia tha mạng”
Quan binh khinh thường cười nói “ta còn tưởng Lục Hoài Khởi như thế, người trong phủ hắn cũng có chút cốt khí, nào ngờ vừa nhìn thấy quan gia đã quỳ xuống cầu xin, y như một con chó ah”
Đám quan binh cũng cười ha hả, dáng vẻ đắc ý
Quan binh cũng không muốn mất thời gian với hạ nhân này, chỉ kiếm vào hắn quát hỏi “nữ nhân của Lục tặc đâu, nói mau, đừng để quan gia ta mất thời gian”
Một quan binh nho nhỏ cũng dám gọi Lục Hoài Khởi là Lục tặc, cho thấy hắn vừa đổ, một đám vô danh tiểu tốt liền đứng ra nhảy nhót/
Hạ nhân kia nhìn máu nhỏ giọt trên mũi kiếm, sợ tới mức hồn phi phách lạc, nghĩ nghĩ hồi lâu mới đáp ‘quan gia, lúc nãy tiểu nhân thấy phu nhân đi vào phong, hẳn bên trong có ám đạo. Quan gia, tiểu nhân đã khai, ngài xem có thể thả ta đi được không?”
Quan binh kia nhìn vẻ mặt chờ mong của hạ nhân, ác ý cười nói “ngươi bán đứng chủ tử như vậy là người quan gia ta khinh thường nhất, ngươi nói ta sẽ thả ngươi sao?” Nói xong một kiếm đâm chết hắn, còn ra lệnh cho người phía sau “đi, mau lục soát, đừng để nữ nhân kia chạy trốn”
Lúc trước Hà Mẫn Tân đã nói với bọn họ, chuyến này mục tiêu duy nhất là nữ nhân của Lục Hoài Khởi. Biết đây là ý của Hoàng thượng, bọn họ nhất định phải hoàn thành, nếu không chọc giận vị tiểu hoàng đế tâm ngoan thủ lạt kia, sợ là không có trái cây ngon để ăn
Đám quan binh lục tung phòng Trầm Thanh Lê nhưng không phát hiện ra ám đạo.
Tên quan binh cầm đầu hung hăng nện trên đất một cái, vẻ mặt hung thần ác sát mắng “ám đạo con khỉ gì chứ, cẩu nô tài kia chỉ nói hươu nói vượn”
Có một quan binh do dự nói “có lẽ hạ nhân kia không nói dối, nhìn bộ dáng hắn vừa rồi rõ ràng là sợ mất mật, muốn sống mới nói ra tung tích của Trầm Thanh Lê cho nên lời hắn nói hẳn là thật”
Người khác cũng phụ họa “không sai, Trầm Thanh Lê hẳn đang ở tron phòng này, chỉ là Lục Hoài Khởi làm người như thế, trong phòng hắn chắc chắn có cơ quan bí ẩn mà người khác khó phát hiện ra”
Quan binh cầm đầu nghe cũng có lý, ra lệnh “mẹ nó, thật phiền mà, mau lục soát lần nữa. Ta không tin trong phòng này còn có cơ quan lợi hại hơn Lỗ Ban”
Thanh âm của đám quan binh đều rơi vào tai Trầm Thanh Lê và Nhiễm Mặc
Nhiễm Mặc có chút lo lắng nói “phải làm thế nào bây giờ, bọn họ sẽ không tìm ra chứ?’
Trầm Thanh Lê lắc đầu, cửa ám đạo tuy bí ẩn nhưng tập trung một chút vẫn có thể tìm ra, dù trong ám đạo cơ quan tầng tầng nhưng quan binh người đông thế mạnh, chỉ cần một đường xông tới, sẽ có thể đuổi kịp bọn họ.
Nàng nhíu mày, phân phó “không cần để ý bọn họ, chúng ta mau chóng rời đi là được, tranh thủ trước khi bọn họ tiến vào phải rời khỏi ám đạo này”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.