Chương 6: GIAO DỊCH
Yên Miểu
13/08/2020
“Lục đô đốc, nói tới đây, ngươi nhất định rất muốn biết Trầm gia vì
sao muốn vứt bỏ ta đúng không?” nàng đưa tay lau nước mắt, thu hồi phẫn
nộ và cừu hận “nói ra thật buồn cười. Trầm Kính Phong và Hoàng hậu muốn
Thái tử cưới Trầm Thanh Kiểu làm thái tử phi nhưng Thái tử cự tuyệt đề
nghị đó, hắn nói muốn cưới ta làm thái tử phi. Cũng vì thế Trầm gia cho
rằng ta cướp đi tất cả thuộc về Trầm Thanh Kiểu, Trầm Kính Phong trước
khi cho người phóng hỏa thiêu cháy ta đã vu hãm ta có gian phu, hắn muốn dùng thủ đoạn như thế để Thái tử thấy ta là một nữ nhân ai cũng có thể
làm chồng, không có tư cách làm thái tử phi”
Tiểu cô nương mới mười mấy tuổi lại trải qua cảnh ngộ như vậy, Lục Hoài Khởi cảm thấy thương xót, dù vậy nghi hoặc trong mắt vẫn chưa mất đi. Trầm Thanh Lê dù sao cũng là nữ nhi của Trầm Kính Phong, nếu Thái tử muốn cưới nàng làm thái tử phi thì khi Thái tử đăng cơ làm hoàng đế, hoàng hậu vẫn là xuất thân từ An quốc công phủ, vẫn có thể bảo trì vinh hoa phú quý của Trầm gia. Nếu nói Trầm Thanh Lê không phải là đích nữ thực sự, Trầm Kính Phong và Hoàng hậu ghét bỏ xuất thân của nàng thì cũng không đúng, bọn họ cũng chỉ là hài tử do một thị thiếp của An quốc công phủ sinh ra, cũng là thứ tử thứ nữ, bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà ghét bỏ thân phận của Trầm Thanh Lê. Như vậy vì sao Trầm Kính Phong và Hoàng hậu lại hận không thể khiến nàng chết? mà Trầm Thanh Lê một năm trước đã được nhập liệm sao vẫn biết được nha hoàn cận thân của nàng bị đánh chết, nhũ mẫu của nàng bị điên?
Lục Hoài Khởi tràn ngập tò mò về Trầm Thanh Lê, trên người nữ nhân này cất giấu quá nhiều bí mật
“Trầm nhị cô nương, bản Giám muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đã được nhập liệm hạ táng, sao có thể sống trở lại?” vì bị nàng tính kế, hắn cảm thấy cần phải biết một vài chuyện của nàng
Ánh mắt thâm sâu của Trầm Thanh Lê chợt lóe lên nhưng rất nhanh đã thu hồi
Nàng sao có thể trở về? đó là vì nàng làm giao dịch cùng một nam nhân hay nói chính xác hơn là nàng làm giao dịch cùng “ma quỷ”. “Ma quỷ” kia tuy quyền thế ngập trời nhưng vẫn có chút việc cần nàng làm, mà nàng cũng cần quyền thế của “ma quỷ” để báo thù. Có thể nói là hai người bọn họ cấu kết làm việc xấu
Trầm Thanh Lê nhếch môi cười “Lục đô đốc, Hoàng hậu, Thái tử và Tây Hán Đô đốc Lưu Trực là một phen, hiện Hoàng thượng còn khỏe mạnh nên bọn họ không đối phó được ngươi, đến khi giang sơn đổi chủ thì Lục đô đốc người sẽ gặp nguy. Ngài thu ta làm thiếp đi, ta chỉ cần một chỗ an thân mà để báo đáp, ta sẽ giúp ngươi hủy Hoàng hậu và toàn bộ An quốc công phủ”
Nàng chẳng những không trả lời câu hỏi của hắn còn cuồng vọng nói muốn hủy diệt Hoàng hậu và An quốc công phủ. Khóe môi Lục Hoài Khởi gợi lên nụ cười đầy thâm ý “Trầm nhị tiểu thư, nếu bản Giám nhớ không lầm, hôm nay không có bản Giám thì ngươi đã chết trong tay An quốc công” ngươi còn không thể bảo vệ mình nói gì đến hủy diệt Hoàng hậu và An quốc công phủ?
Hai tay của Trầm Thanh Lê gắt gao nắm chặt trong tay áo, lòng bàn tay chằng chịt vết sẹo do lửa thiêu để lại. Sau khi bị hủy dung, nàng sống như một cái xác không hồn suốt một năm, cũng từng sợ hãi không dám đối mặt kẻ thù nhưng Minh Nguyệt chết thảm, nhũ mẫu bị điên và việc nàng bị hủy dung…tất cả bất hạnh và oan khuất của nàng đều do An quốc công phủ mà ra, cũng được bọn họ che giấu kỹ, không ai biết nàng đã bị thương tổn trong môi trường dơ bẩn đó thế nào, lão thiên cũng giống như kẻ mù mà chiếu cố An quốc công phủ. Nàng không trở lại thì ai tới giúp các nàng báo thù?
“Lục đô đốc, có lẽ biểu hiện của ta hôm nay làm ngươi thất vọng nhưng cuộc sống còn dài, lúc này chỉ là bắt đầu,sau này ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngươi thu ta làm thiếp là không thiệt thòi”
Lục Hoài Khởi cười khẩy, cho dù không có nàng, hắn vẫn có cách đối phó với Hoàng hậu, Lưu Trực và phe cánh của bọn họ nhưng hiện tại hắn rất tò mò, muốn biết tiểu cô nương này sẽ dùng thủ đoạn này mà đẩy Hoàng hậu và Trầm thị đi đến hồi kết
“Bản Giám sẽ sai người đưa ngươi đến hậu viện” Lục Hoài Khởi lên tiếng. Đáp án như vậy là đã chấp thuận đề nghị của Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê cười, phúc thân thi lễ với hắn nhưng ý cười lại không lên tới mắt. Dường như nàng đã đoán được Lục Hoài Khởi sẽ thu nàng làm thiếp, đôi con ngươi đen kịt vẫn thản nhiên như nước “Lục đô đốc, ngày mai một nha hoàn của ta sẽ tìm tới cửa,hi vọng ngươi bảo thủ vệ cho nàng tiến vào”
Lục Hoài Khởi đã đi ra khỏi phòng liền, phân phó thủ hạ “ngươi đi tra xét Trầm Thanh Lê cẩn thận cho ta, bản Giám muốn biết tất cả mọi chuyện trước kia của nàng”
Sáng sớm ngày hôm sau, nha hoàn Nhiễm Mặc của Trầm Thanh Lê đã xuất hiện trước đại môn phủ Đô đốc, lập tức được đưa đi gặp Trầm Thanh Lê
Nhiễm Mặc tuổi tác tương đương Trầm Thanh Lê nhưng Trầm Thanh Lê lãnh đạm, trầm ổn mà nàng thì hay nói. Vừa nhìn thấy Trầm Thanh Lê liền cười nói “tiểu thư, ngươi thật lợi hại, đã khiến Đông Hán Đô đốc thu ngươi làm thiếp”
Đối mặt với Nhiễm Mặc, trong mắt của Trầm Thanh Lê mới hiện lên ý cười
“Tiểu thư, hôm qua, sau khi Trầm Kính Phong hồi An quốc công phủ liền tung tin ra ngoài, nói đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi” Nhiễm Mặc bẩm báo chuyện bên ngoài
Nhắc tới Trầm Kính Phong, trong mắt Trầm Thanh Lê giăng đầy hàn ý
‘Tiểu thư, An quốc công phủ nếu đã nói như vậy, sau này ngươi là thiếp thất của Lục Hoài Khởi, chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm gì ngươi nữa”
Trầm Thanh Lê lắc đầu. Tính cách của Nhiễm Mặc lạc quan y như Minh Nguyệt, làm việc luôn nghĩ về phương diện tốt “Nhiễm Mặc, tuy Trầm Kính Phong đã nói với bên ngoài như vậy nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, còn lấy thân phận là thiếp thất của một hoạn quan như Lục Hoài Khởi, bọn họ sẽ luôn cảm thấy ta làm mất mặt An quốc công phủ. Chờ đi, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta”
“Tiểu thư, không sợ. Bọn họ nếu dám đến hại ngươi, nô tỳ nhất định sẽ để bọn họ có đi không có về” hai tay Nhiễm Mặc đặ lên bảo kiếm đeo bên hông, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc
Trầm Thanh Lê nhìn nàng, mỉm cười, trong mắt tràn đầy ấm áp. Nếu Minh Nguyệt còn sống thì tốt quá
“Nhiễm Mặc, thứ ta bảo ngươi mang tới thế nào rồi?”
Nhiễm Mặc nghe vậy liền gỡ bao phục trên lưng xuống, mở ra cho Trầm Thanh Lê nhìn thấy bên trong là một cái rương gỗ
Trầm Thanh Lê mở rương ra,cẩn thận kiểm tra những thứ chứa trong đó, thở phào một hơi. Những thứ chứa trong này rất quan trọng, là thứ mấu chốt có thể giúp nàng thành công đứng vững gót chân ở Lương kinh
“Nhiễm Mặc, lúc trước ta nói ngươi đi tìm người nọ thì sao?” Trầm Thanh Lê lại hỏi
Nhiễm Mặc vỗ vỗ ngực “tiểu thư yên tâm, chuyện ngươi phân phó nô tỳ làm, nô tỳ đã làm rất ổn thỏa. Người kia cam đoan có thể làm cho ngươi nhìn thấy vị kia trong cung” nói tới đây, nàng như nhớ tới việc gì đó “tiểu thư, suýt chút nữa ta quên nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Trước khi ta vào Lục phủ, bên kia đã truyền tin, nói là có tin tức của Tiếu thần y, vết sẹo trên người ngươi có thể giải trừ”
Trầm Thanh Lê dường như không mấy hứng thú với chuyện này, nàng rũ mi, ánh mắt vẫn nhìn cái rương gỗ, lửa hận thù lại bùng cháy trong lòng
“Nhiễm Mặc,bảy tám ngày nữa là sinh thần bốn mươi của Hoàng thượng,kế hoạch báo thù của chúng ta cũng bắt đầu vào ngày đó đi”
Nhiễm Mặc rùng mình. Đơi lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể bắt đầu
Mấy ngày kế tiếp, Trầm Thanh Lê và nha hoàn của nàng luôn thành thật ở trong viện, không ra cửa, không làm khó, vô cùng an phận
Khi hạ nhân bẩm báo sự tình của Trầm Thanh Lê thì Lục Hoài Khởi đang ở trong hậu viện ngắm sơn trà nở rộ. Ánh tịch dương chiếu lên người hắn như tỏa hào quang, càng làm cho hắn thêm tuấn mỹ vô trù
Hắn ngắt một đóa hoa đưa lên mũi ngửi “nàng thật có thể nhẫn”
Tiểu cô nương mới mười mấy tuổi lại trải qua cảnh ngộ như vậy, Lục Hoài Khởi cảm thấy thương xót, dù vậy nghi hoặc trong mắt vẫn chưa mất đi. Trầm Thanh Lê dù sao cũng là nữ nhi của Trầm Kính Phong, nếu Thái tử muốn cưới nàng làm thái tử phi thì khi Thái tử đăng cơ làm hoàng đế, hoàng hậu vẫn là xuất thân từ An quốc công phủ, vẫn có thể bảo trì vinh hoa phú quý của Trầm gia. Nếu nói Trầm Thanh Lê không phải là đích nữ thực sự, Trầm Kính Phong và Hoàng hậu ghét bỏ xuất thân của nàng thì cũng không đúng, bọn họ cũng chỉ là hài tử do một thị thiếp của An quốc công phủ sinh ra, cũng là thứ tử thứ nữ, bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà ghét bỏ thân phận của Trầm Thanh Lê. Như vậy vì sao Trầm Kính Phong và Hoàng hậu lại hận không thể khiến nàng chết? mà Trầm Thanh Lê một năm trước đã được nhập liệm sao vẫn biết được nha hoàn cận thân của nàng bị đánh chết, nhũ mẫu của nàng bị điên?
Lục Hoài Khởi tràn ngập tò mò về Trầm Thanh Lê, trên người nữ nhân này cất giấu quá nhiều bí mật
“Trầm nhị cô nương, bản Giám muốn hỏi ngươi một câu, ngươi đã được nhập liệm hạ táng, sao có thể sống trở lại?” vì bị nàng tính kế, hắn cảm thấy cần phải biết một vài chuyện của nàng
Ánh mắt thâm sâu của Trầm Thanh Lê chợt lóe lên nhưng rất nhanh đã thu hồi
Nàng sao có thể trở về? đó là vì nàng làm giao dịch cùng một nam nhân hay nói chính xác hơn là nàng làm giao dịch cùng “ma quỷ”. “Ma quỷ” kia tuy quyền thế ngập trời nhưng vẫn có chút việc cần nàng làm, mà nàng cũng cần quyền thế của “ma quỷ” để báo thù. Có thể nói là hai người bọn họ cấu kết làm việc xấu
Trầm Thanh Lê nhếch môi cười “Lục đô đốc, Hoàng hậu, Thái tử và Tây Hán Đô đốc Lưu Trực là một phen, hiện Hoàng thượng còn khỏe mạnh nên bọn họ không đối phó được ngươi, đến khi giang sơn đổi chủ thì Lục đô đốc người sẽ gặp nguy. Ngài thu ta làm thiếp đi, ta chỉ cần một chỗ an thân mà để báo đáp, ta sẽ giúp ngươi hủy Hoàng hậu và toàn bộ An quốc công phủ”
Nàng chẳng những không trả lời câu hỏi của hắn còn cuồng vọng nói muốn hủy diệt Hoàng hậu và An quốc công phủ. Khóe môi Lục Hoài Khởi gợi lên nụ cười đầy thâm ý “Trầm nhị tiểu thư, nếu bản Giám nhớ không lầm, hôm nay không có bản Giám thì ngươi đã chết trong tay An quốc công” ngươi còn không thể bảo vệ mình nói gì đến hủy diệt Hoàng hậu và An quốc công phủ?
Hai tay của Trầm Thanh Lê gắt gao nắm chặt trong tay áo, lòng bàn tay chằng chịt vết sẹo do lửa thiêu để lại. Sau khi bị hủy dung, nàng sống như một cái xác không hồn suốt một năm, cũng từng sợ hãi không dám đối mặt kẻ thù nhưng Minh Nguyệt chết thảm, nhũ mẫu bị điên và việc nàng bị hủy dung…tất cả bất hạnh và oan khuất của nàng đều do An quốc công phủ mà ra, cũng được bọn họ che giấu kỹ, không ai biết nàng đã bị thương tổn trong môi trường dơ bẩn đó thế nào, lão thiên cũng giống như kẻ mù mà chiếu cố An quốc công phủ. Nàng không trở lại thì ai tới giúp các nàng báo thù?
“Lục đô đốc, có lẽ biểu hiện của ta hôm nay làm ngươi thất vọng nhưng cuộc sống còn dài, lúc này chỉ là bắt đầu,sau này ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngươi thu ta làm thiếp là không thiệt thòi”
Lục Hoài Khởi cười khẩy, cho dù không có nàng, hắn vẫn có cách đối phó với Hoàng hậu, Lưu Trực và phe cánh của bọn họ nhưng hiện tại hắn rất tò mò, muốn biết tiểu cô nương này sẽ dùng thủ đoạn này mà đẩy Hoàng hậu và Trầm thị đi đến hồi kết
“Bản Giám sẽ sai người đưa ngươi đến hậu viện” Lục Hoài Khởi lên tiếng. Đáp án như vậy là đã chấp thuận đề nghị của Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê cười, phúc thân thi lễ với hắn nhưng ý cười lại không lên tới mắt. Dường như nàng đã đoán được Lục Hoài Khởi sẽ thu nàng làm thiếp, đôi con ngươi đen kịt vẫn thản nhiên như nước “Lục đô đốc, ngày mai một nha hoàn của ta sẽ tìm tới cửa,hi vọng ngươi bảo thủ vệ cho nàng tiến vào”
Lục Hoài Khởi đã đi ra khỏi phòng liền, phân phó thủ hạ “ngươi đi tra xét Trầm Thanh Lê cẩn thận cho ta, bản Giám muốn biết tất cả mọi chuyện trước kia của nàng”
Sáng sớm ngày hôm sau, nha hoàn Nhiễm Mặc của Trầm Thanh Lê đã xuất hiện trước đại môn phủ Đô đốc, lập tức được đưa đi gặp Trầm Thanh Lê
Nhiễm Mặc tuổi tác tương đương Trầm Thanh Lê nhưng Trầm Thanh Lê lãnh đạm, trầm ổn mà nàng thì hay nói. Vừa nhìn thấy Trầm Thanh Lê liền cười nói “tiểu thư, ngươi thật lợi hại, đã khiến Đông Hán Đô đốc thu ngươi làm thiếp”
Đối mặt với Nhiễm Mặc, trong mắt của Trầm Thanh Lê mới hiện lên ý cười
“Tiểu thư, hôm qua, sau khi Trầm Kính Phong hồi An quốc công phủ liền tung tin ra ngoài, nói đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi” Nhiễm Mặc bẩm báo chuyện bên ngoài
Nhắc tới Trầm Kính Phong, trong mắt Trầm Thanh Lê giăng đầy hàn ý
‘Tiểu thư, An quốc công phủ nếu đã nói như vậy, sau này ngươi là thiếp thất của Lục Hoài Khởi, chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm gì ngươi nữa”
Trầm Thanh Lê lắc đầu. Tính cách của Nhiễm Mặc lạc quan y như Minh Nguyệt, làm việc luôn nghĩ về phương diện tốt “Nhiễm Mặc, tuy Trầm Kính Phong đã nói với bên ngoài như vậy nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, còn lấy thân phận là thiếp thất của một hoạn quan như Lục Hoài Khởi, bọn họ sẽ luôn cảm thấy ta làm mất mặt An quốc công phủ. Chờ đi, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ta”
“Tiểu thư, không sợ. Bọn họ nếu dám đến hại ngươi, nô tỳ nhất định sẽ để bọn họ có đi không có về” hai tay Nhiễm Mặc đặ lên bảo kiếm đeo bên hông, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc
Trầm Thanh Lê nhìn nàng, mỉm cười, trong mắt tràn đầy ấm áp. Nếu Minh Nguyệt còn sống thì tốt quá
“Nhiễm Mặc, thứ ta bảo ngươi mang tới thế nào rồi?”
Nhiễm Mặc nghe vậy liền gỡ bao phục trên lưng xuống, mở ra cho Trầm Thanh Lê nhìn thấy bên trong là một cái rương gỗ
Trầm Thanh Lê mở rương ra,cẩn thận kiểm tra những thứ chứa trong đó, thở phào một hơi. Những thứ chứa trong này rất quan trọng, là thứ mấu chốt có thể giúp nàng thành công đứng vững gót chân ở Lương kinh
“Nhiễm Mặc, lúc trước ta nói ngươi đi tìm người nọ thì sao?” Trầm Thanh Lê lại hỏi
Nhiễm Mặc vỗ vỗ ngực “tiểu thư yên tâm, chuyện ngươi phân phó nô tỳ làm, nô tỳ đã làm rất ổn thỏa. Người kia cam đoan có thể làm cho ngươi nhìn thấy vị kia trong cung” nói tới đây, nàng như nhớ tới việc gì đó “tiểu thư, suýt chút nữa ta quên nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Trước khi ta vào Lục phủ, bên kia đã truyền tin, nói là có tin tức của Tiếu thần y, vết sẹo trên người ngươi có thể giải trừ”
Trầm Thanh Lê dường như không mấy hứng thú với chuyện này, nàng rũ mi, ánh mắt vẫn nhìn cái rương gỗ, lửa hận thù lại bùng cháy trong lòng
“Nhiễm Mặc,bảy tám ngày nữa là sinh thần bốn mươi của Hoàng thượng,kế hoạch báo thù của chúng ta cũng bắt đầu vào ngày đó đi”
Nhiễm Mặc rùng mình. Đơi lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể bắt đầu
Mấy ngày kế tiếp, Trầm Thanh Lê và nha hoàn của nàng luôn thành thật ở trong viện, không ra cửa, không làm khó, vô cùng an phận
Khi hạ nhân bẩm báo sự tình của Trầm Thanh Lê thì Lục Hoài Khởi đang ở trong hậu viện ngắm sơn trà nở rộ. Ánh tịch dương chiếu lên người hắn như tỏa hào quang, càng làm cho hắn thêm tuấn mỹ vô trù
Hắn ngắt một đóa hoa đưa lên mũi ngửi “nàng thật có thể nhẫn”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.