Chương 253: TÂM NGUYỆN
Yên Miểu
05/10/2020
Nghe tiểu hoàng đế thông báo, triều thần không khỏi kinh ngạc xôn xao
Thì ra tiểu hoàng đế mạnh dạn mở quốc khố cứu nạn dân là vì có phú thương dân gian giúp đỡ, mà điều làm bọn họ kinh ngạc hơn là tiểu hoàng đế lại thừa nhận điều này trước mặt quần thần, không những thế còn muốn tưởng thưởng cho đôi phu thê này. Hành động của hắn thật kỳ lạ, không biết lại có chủ ý gì
Hà Mẫn Tân đã được thăng làm Binh bộ thượng thư âm thầm suy đoán dụng của tiểu hoàng đế, hắn vừa được thăng chức nên nóng lòng giám sát chặt chẽ hướng gió trong triều, sợ bỏ qua việc quan trọng nào đó, ảnh hưởng tới sĩ đồ của hắn
Binh bộ thượng thư cũng chính là từ trước Binh bộ Thị lang Hà Mẫn Tân âm thầm trong lòng suy đoán tiểu hoàng đế này cử dụng ý, hắn trước chút nhường ngày vừa bị tiểu hoàng đế xách vì thượng thư, đối trong triều bây giờ hướng gió thời khắc chặt chẽ chú ý, sợ sót mất cái gì quan trọng chi sự, lấy ảnh hưởng sĩ đồ của hắn.
Chúng quan viên mang đủ loạn tâm tư đưa mắt nhìn về phía cửa đại điện, muốn biết là nhân vật nào lại có thể được tiểu hoàng đế đãi tiệc chúc mừng
Thái giám cao giọng hô “tuyên Bộc Dương nhân sĩ Lạc Nam cùng phu nhân Trầm Thanh Kiểu vào điện yết kiến”
Sắc mặt chúng quan viên lập tức thay đổi, bọn họ không xa lạ gì với cái tên Trầm Thanh Kiểu, là nhân vật trọng yếu trong vụ án tráo thái tử, là tiền thái tử phi, cũng là một nữ nhân không đơn giản
Một đôi nam nữ sóng vai đi vào, nam nhân thân hình thon dài tuấn mỹ, mi mục thanh tuyển văn nhã, giơ tay nhấc chân đều lỗi lạc phong lưu; nữ tử bên cạnh hắn mặc xiêm y màu bạc, tư thái cao quý, mi như viễn sơn, đôi con ngươi long lánh thủy quang, thanh lệ uyển chuyển.
Chúng quan viên vừa nhìn thấy nàng liền lập tức chấn động, đúng là Trầm Thanh Kiểu. Sao nàng lại xuất hiện ở Tây Lương, còn với thân phận này? Có người nhìn thấy cái bụng nhô cao của nàng, trong mắt lóe lên sự khinh miệt, đã gả cho thái tử giả, giờ lại lấy người khác, còn mang thai, đúng là nữ tử vô liêm sỉ, lẳng lơ ong bướm. Bọn họ luôn cho rằng nữ tử phải tuân thủ tam tòng tức đức cho nên hành vi của Trầm Thanh Kiểu như vậy chính là làm tổn hại tới nữ tắc, thế nhưng nàng lại được tiểu hoàng đế mời vào cung vinh danh, đây là vinh quang đặc biệt ah
Trầm Thanh Kiểu nhếch cằm, không thèm để ý ánh mắt khinh thường của các quan viên, khinh thường, chán ghét thì sao, rồi bọn họ cũng bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón nàng thôi. Nàng mỉm cười, làm cho khuôn mặt thanh lệ càng thêm động lòng người
Có vài quan viên háo sắc liền bị nụ cười của nàng làm rung động, dù biết Trầm Thanh Kiểu là một mỹ nhân rắn rết, nhưng mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cười một cái đều là phong hoa tuyết nguyệt
Lạc Nam thấy vậy, ánh mắt tối lại, tay nắm Trầm Thanh Kiểu chặt hơn, kéo nàng lại gần mình
Trầm Thanh Kiểu không ý kiến gì với thái độ biểu thị chủ quyền của hắn.
Nhìn bọn họ chậm rãi đi tới giữa đại điện, hành lễ với mình, trong lòng tiểu hoàng đế có chút lo lắng, miễn cưỡng nở nụ cười cho bọn họ bình thân, ngồi vào chỗ
Vị trí của phu thê Lạc Nam ngay bên dưới tiểu hoàng đế, ý tứ đã quá rõ ràng, ánh mắt chúng quan viên nhìn bọn họ cũng thay đổi
Nghĩ đến lúc trước đã đáp ứng bọn họ, giờ cũng không tiện thay đổi, tiểu hoàng đế bất đắc dĩ nói “Lạc Nam, cứu giúp thiên tai lần này đều nhờ ngươi tương trợ, Cô thay mặt nạn dân mời ngươi một ly” Nói xong giơ cao ly rượu, cười với Lạc Nam
Lạc Nam mỉm cười, ánh mắt lóe lên, giơ cao ly rượu, nói “Hoàng thượng tán thưởng, thảo dân hổ thẹn không dám nhận” Lời nói khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên. Mà hắn cũng không cần cung kính với tiểu hoàng đến, tài lực của hắn đủ để đối kháng với Bắc Tề mà Tây Lương trải qua trận chiến cùng Bắc Tề, quốc lực đã gần như cạn kiệt. Bây giờ Tây Lương đối với hắn chẳng là gì, mấy việc vừa rồi hắn làm ở Tây Lương chẳng qua là vui đùa một hồi, muốn cho Trầm Thanh Kiểu vui mà thôi.
Yến hội cử hành được một nửa, Trầm Thanh Kiểu thấy tiểu hoàng đế vẫn không nhắc tới Trầm Thanh Lê, trong lòng có chút không vui, chẳng lẽ hắn đã đổi ý? Nhưng hắn hận Trầm Thanh Lê chẳng kém gì nàng, hẳn sẽ không như vậy. Nàng nhướn mày, cười nói “Hoàng thượng, lúc ở cửa cung dường như thiếp có thấy Lục Trầm thị, phu nhân của Lục Hoài Khởi, tội phụ này lại ở trong cung khiến thiếp vô cùng kinh ngạc, cảm thấy nên bẩm báo việc này với Hoàng thượng”
Tâm của tiểu hoàng đế liền trầm xuống, Trầm Thanh Kiểu vẫn là nói ra, như vậy dù hắn không muốn cũng chỉ có thể theo ý nàng “tội phụ kia là Cô triệu vào cung, Cô biết cách đây vài ngày có nhóm tặc nhân xông vào đại lao Hình bộ, không biết có phải là cướp ngục hay không, Cô lo lắng để Trầm Thanh Lê ở đó sẽ không ổn nên giải nàng vào cung, có trọng binh coi chừng, phòng ngừa dư nghiệt của Lục Hoài Khởi nổi tà tâm”
Chúng quan viên nghe vậy đều giật mình kinh ngạc, xem ra Lục Hoài Khởi đúng là ứng với câu rết chết còn có trăm chân, dù hắn không còn nhưng vây cánh của hắn đông đảo, lại là những người xuất quỷ nhập thần, sao có khả năng bị tiểu hoàng đế tiêu diệt hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Hà Mẫn Tân lại nghĩ khác, nếu hắn nhớ không sai, Trầm Thanh Kiểu và Trầm Thanh Lê năm xưa oán hận rất sâu, mà lúc này tiểu hoàng đế cũng không ưa gì Trầm Thanh Lê, nếu đã vậy, hắn nên làm cho bọn họ cao hứng một phen. Lập tức đứng dậy, nói “Hoàng thượng, cung yến lần này là vì ăn mừng trải qua nạn châu chấu, lúc này Hoàng thượng lại đề cập đến tội thần Lục Hoài Khởi khiến chúng thần cảm thấy chạnh lòng, Lục Hoài Khởi cũng làm hại Tây Lương ta khác gì đám châu chấu kia. Vì vậy, thần cho rằng lúc này không thể thiếu Trầm thị được, chi bằng đưa nàng đến đây, để nàng nhìn cho rõ, không có Lục Hoài Khởi, Tây Lương ta mới có thể trở thành quốc gia cường thịnh”
Hà Mẫn Tân cảm thấy đề nghị này của hắn đúng là nhất cử lưỡng tiện, vừa nịnh bợ hoàng thượng, vừa có thể lấy lòng Trầm Thanh Kiểu. Hắn lén nhìn Trầm Thanh Kiểu, thấy nàng nhướn mày mỉm cười liền biết mình đã đi đúng hướng, thế nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế, sắc mặt lại cứng đờ. Tiểu hoàng đế vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt ủ dột, không hề có chút vui mừng. Hà Mẫn Tân liền thấy bắt an, nghĩ lại những lời mình vừa nói, chẳng lẽ là đã vô tình chọc giận tiểu hoàng đế?
Hà Mẫn Tân lại không biết chủ ý của hắn lại chọc trúng tâm sự phiền lòng của tiểu hoàng đế, mà tiểu hoàng đế mới cảm thấy hắn là kẻ tự cho mình thông minh, thế mà trước kia còn giao trọng trách cho hắn, đúng là sai lầm lớn
Tiểu hoàng đế đưa mắt nhìn sắc mặt khác nhau của chúng quan viên bên dưới, lại chuyển sang Trầm Thanh Kiểu, thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang theo sự tìm tòi khiến hắn không thoải mái, hắn biết nàng đang thúc giục mình. Hắn khép mắt lại, cảm thấy mệt mọi, cũng không muốn quản nữa, bọn họ muốn làm gì Trầm Thanh Lê thì làm, không liên quan gì tới hắn.
Tiểu hoàng đế mở mắt, nhìn Hà Mẫn Tân đang thắc thỏm bất an, nói “ái khanh nói có lý, làm theo lời ái khanh đi” Lại cao giọng hô “người tới, truyền khẩu dụ của Cô, giải tội phụ Lục Trầm thị lên điện”
Hà Mẫn Tân thở dài nhẹ nhõm, xem ra hắn đã nghĩ nhiều
Trầm Thanh Kiểu âm thầm đắc ý, sóng mắt lưu chuyển nhìn bóng đêm bên ngoài đại điện, Trầm Thanh Lê, đem nay ta nhất định sẽ trả lại gấp bội những sỉ nhục ngươi đã dành cho ta
Lạc Nam tự mình rót cho Trầm Thanh Kiểu một chén rượu, giơ cao ly rượu của mình, nói “chúc mừng phu nhân đêm nay được đền bù như mong muống”
Thì ra tiểu hoàng đế mạnh dạn mở quốc khố cứu nạn dân là vì có phú thương dân gian giúp đỡ, mà điều làm bọn họ kinh ngạc hơn là tiểu hoàng đế lại thừa nhận điều này trước mặt quần thần, không những thế còn muốn tưởng thưởng cho đôi phu thê này. Hành động của hắn thật kỳ lạ, không biết lại có chủ ý gì
Hà Mẫn Tân đã được thăng làm Binh bộ thượng thư âm thầm suy đoán dụng của tiểu hoàng đế, hắn vừa được thăng chức nên nóng lòng giám sát chặt chẽ hướng gió trong triều, sợ bỏ qua việc quan trọng nào đó, ảnh hưởng tới sĩ đồ của hắn
Binh bộ thượng thư cũng chính là từ trước Binh bộ Thị lang Hà Mẫn Tân âm thầm trong lòng suy đoán tiểu hoàng đế này cử dụng ý, hắn trước chút nhường ngày vừa bị tiểu hoàng đế xách vì thượng thư, đối trong triều bây giờ hướng gió thời khắc chặt chẽ chú ý, sợ sót mất cái gì quan trọng chi sự, lấy ảnh hưởng sĩ đồ của hắn.
Chúng quan viên mang đủ loạn tâm tư đưa mắt nhìn về phía cửa đại điện, muốn biết là nhân vật nào lại có thể được tiểu hoàng đế đãi tiệc chúc mừng
Thái giám cao giọng hô “tuyên Bộc Dương nhân sĩ Lạc Nam cùng phu nhân Trầm Thanh Kiểu vào điện yết kiến”
Sắc mặt chúng quan viên lập tức thay đổi, bọn họ không xa lạ gì với cái tên Trầm Thanh Kiểu, là nhân vật trọng yếu trong vụ án tráo thái tử, là tiền thái tử phi, cũng là một nữ nhân không đơn giản
Một đôi nam nữ sóng vai đi vào, nam nhân thân hình thon dài tuấn mỹ, mi mục thanh tuyển văn nhã, giơ tay nhấc chân đều lỗi lạc phong lưu; nữ tử bên cạnh hắn mặc xiêm y màu bạc, tư thái cao quý, mi như viễn sơn, đôi con ngươi long lánh thủy quang, thanh lệ uyển chuyển.
Chúng quan viên vừa nhìn thấy nàng liền lập tức chấn động, đúng là Trầm Thanh Kiểu. Sao nàng lại xuất hiện ở Tây Lương, còn với thân phận này? Có người nhìn thấy cái bụng nhô cao của nàng, trong mắt lóe lên sự khinh miệt, đã gả cho thái tử giả, giờ lại lấy người khác, còn mang thai, đúng là nữ tử vô liêm sỉ, lẳng lơ ong bướm. Bọn họ luôn cho rằng nữ tử phải tuân thủ tam tòng tức đức cho nên hành vi của Trầm Thanh Kiểu như vậy chính là làm tổn hại tới nữ tắc, thế nhưng nàng lại được tiểu hoàng đế mời vào cung vinh danh, đây là vinh quang đặc biệt ah
Trầm Thanh Kiểu nhếch cằm, không thèm để ý ánh mắt khinh thường của các quan viên, khinh thường, chán ghét thì sao, rồi bọn họ cũng bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón nàng thôi. Nàng mỉm cười, làm cho khuôn mặt thanh lệ càng thêm động lòng người
Có vài quan viên háo sắc liền bị nụ cười của nàng làm rung động, dù biết Trầm Thanh Kiểu là một mỹ nhân rắn rết, nhưng mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cười một cái đều là phong hoa tuyết nguyệt
Lạc Nam thấy vậy, ánh mắt tối lại, tay nắm Trầm Thanh Kiểu chặt hơn, kéo nàng lại gần mình
Trầm Thanh Kiểu không ý kiến gì với thái độ biểu thị chủ quyền của hắn.
Nhìn bọn họ chậm rãi đi tới giữa đại điện, hành lễ với mình, trong lòng tiểu hoàng đế có chút lo lắng, miễn cưỡng nở nụ cười cho bọn họ bình thân, ngồi vào chỗ
Vị trí của phu thê Lạc Nam ngay bên dưới tiểu hoàng đế, ý tứ đã quá rõ ràng, ánh mắt chúng quan viên nhìn bọn họ cũng thay đổi
Nghĩ đến lúc trước đã đáp ứng bọn họ, giờ cũng không tiện thay đổi, tiểu hoàng đế bất đắc dĩ nói “Lạc Nam, cứu giúp thiên tai lần này đều nhờ ngươi tương trợ, Cô thay mặt nạn dân mời ngươi một ly” Nói xong giơ cao ly rượu, cười với Lạc Nam
Lạc Nam mỉm cười, ánh mắt lóe lên, giơ cao ly rượu, nói “Hoàng thượng tán thưởng, thảo dân hổ thẹn không dám nhận” Lời nói khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên. Mà hắn cũng không cần cung kính với tiểu hoàng đến, tài lực của hắn đủ để đối kháng với Bắc Tề mà Tây Lương trải qua trận chiến cùng Bắc Tề, quốc lực đã gần như cạn kiệt. Bây giờ Tây Lương đối với hắn chẳng là gì, mấy việc vừa rồi hắn làm ở Tây Lương chẳng qua là vui đùa một hồi, muốn cho Trầm Thanh Kiểu vui mà thôi.
Yến hội cử hành được một nửa, Trầm Thanh Kiểu thấy tiểu hoàng đế vẫn không nhắc tới Trầm Thanh Lê, trong lòng có chút không vui, chẳng lẽ hắn đã đổi ý? Nhưng hắn hận Trầm Thanh Lê chẳng kém gì nàng, hẳn sẽ không như vậy. Nàng nhướn mày, cười nói “Hoàng thượng, lúc ở cửa cung dường như thiếp có thấy Lục Trầm thị, phu nhân của Lục Hoài Khởi, tội phụ này lại ở trong cung khiến thiếp vô cùng kinh ngạc, cảm thấy nên bẩm báo việc này với Hoàng thượng”
Tâm của tiểu hoàng đế liền trầm xuống, Trầm Thanh Kiểu vẫn là nói ra, như vậy dù hắn không muốn cũng chỉ có thể theo ý nàng “tội phụ kia là Cô triệu vào cung, Cô biết cách đây vài ngày có nhóm tặc nhân xông vào đại lao Hình bộ, không biết có phải là cướp ngục hay không, Cô lo lắng để Trầm Thanh Lê ở đó sẽ không ổn nên giải nàng vào cung, có trọng binh coi chừng, phòng ngừa dư nghiệt của Lục Hoài Khởi nổi tà tâm”
Chúng quan viên nghe vậy đều giật mình kinh ngạc, xem ra Lục Hoài Khởi đúng là ứng với câu rết chết còn có trăm chân, dù hắn không còn nhưng vây cánh của hắn đông đảo, lại là những người xuất quỷ nhập thần, sao có khả năng bị tiểu hoàng đế tiêu diệt hoàn toàn trong thời gian ngắn.
Hà Mẫn Tân lại nghĩ khác, nếu hắn nhớ không sai, Trầm Thanh Kiểu và Trầm Thanh Lê năm xưa oán hận rất sâu, mà lúc này tiểu hoàng đế cũng không ưa gì Trầm Thanh Lê, nếu đã vậy, hắn nên làm cho bọn họ cao hứng một phen. Lập tức đứng dậy, nói “Hoàng thượng, cung yến lần này là vì ăn mừng trải qua nạn châu chấu, lúc này Hoàng thượng lại đề cập đến tội thần Lục Hoài Khởi khiến chúng thần cảm thấy chạnh lòng, Lục Hoài Khởi cũng làm hại Tây Lương ta khác gì đám châu chấu kia. Vì vậy, thần cho rằng lúc này không thể thiếu Trầm thị được, chi bằng đưa nàng đến đây, để nàng nhìn cho rõ, không có Lục Hoài Khởi, Tây Lương ta mới có thể trở thành quốc gia cường thịnh”
Hà Mẫn Tân cảm thấy đề nghị này của hắn đúng là nhất cử lưỡng tiện, vừa nịnh bợ hoàng thượng, vừa có thể lấy lòng Trầm Thanh Kiểu. Hắn lén nhìn Trầm Thanh Kiểu, thấy nàng nhướn mày mỉm cười liền biết mình đã đi đúng hướng, thế nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng đế, sắc mặt lại cứng đờ. Tiểu hoàng đế vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt ủ dột, không hề có chút vui mừng. Hà Mẫn Tân liền thấy bắt an, nghĩ lại những lời mình vừa nói, chẳng lẽ là đã vô tình chọc giận tiểu hoàng đế?
Hà Mẫn Tân lại không biết chủ ý của hắn lại chọc trúng tâm sự phiền lòng của tiểu hoàng đế, mà tiểu hoàng đế mới cảm thấy hắn là kẻ tự cho mình thông minh, thế mà trước kia còn giao trọng trách cho hắn, đúng là sai lầm lớn
Tiểu hoàng đế đưa mắt nhìn sắc mặt khác nhau của chúng quan viên bên dưới, lại chuyển sang Trầm Thanh Kiểu, thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang theo sự tìm tòi khiến hắn không thoải mái, hắn biết nàng đang thúc giục mình. Hắn khép mắt lại, cảm thấy mệt mọi, cũng không muốn quản nữa, bọn họ muốn làm gì Trầm Thanh Lê thì làm, không liên quan gì tới hắn.
Tiểu hoàng đế mở mắt, nhìn Hà Mẫn Tân đang thắc thỏm bất an, nói “ái khanh nói có lý, làm theo lời ái khanh đi” Lại cao giọng hô “người tới, truyền khẩu dụ của Cô, giải tội phụ Lục Trầm thị lên điện”
Hà Mẫn Tân thở dài nhẹ nhõm, xem ra hắn đã nghĩ nhiều
Trầm Thanh Kiểu âm thầm đắc ý, sóng mắt lưu chuyển nhìn bóng đêm bên ngoài đại điện, Trầm Thanh Lê, đem nay ta nhất định sẽ trả lại gấp bội những sỉ nhục ngươi đã dành cho ta
Lạc Nam tự mình rót cho Trầm Thanh Kiểu một chén rượu, giơ cao ly rượu của mình, nói “chúc mừng phu nhân đêm nay được đền bù như mong muống”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.