Chương 91: THIÊN LA ĐỊA VÕNG
Yên Miểu
25/08/2020
Tiệc chiêu đãi Bắc Tề đế và hoàng hậu diễn ra ở Cẩm Tú điện, nơi này cũng đã được tu sửa lại một lần để chiêu đãi khách quý
Trời vừa sẩm tối, Minh Hoài đế và bá quan văn võ đã đến đây, chốc lát sau đã có tiểu thái giám thông truyền, tiếp theo đó là cả nhà ba người của Bắc Tề đế Cao Quân Thận tiến vào.
Minh Hoài đế vừa nhìn thấy Cao Quân Thận, lập tức đứng vọt dậy, tiến lên nghênh đón “Quân Thận huynh, từ biệt nhiều năm không gặp, có thể nhìn thấy ngươi ở Tây Lương làm tiểu đệ cảm thấy vô cùng vinh hạnh”
Cao Quân Thận dáng người cao lớn, khí vũ hiên ngang, tuy đã trung niên nhưng vì bảo dưỡng tốt, một thân khí độ vẫn rất xuất sắc. Minh Hoài đế không cao bằng hắn, dung mạo cũng không xuất sắc như hắn, cùng là hoàng đế nhưng lại bị Cao Quân Thận áp chế gắt gao. Dù không muốn, văn võ bá quan Tây Lương quốc cũng phải thừa nhận hoàng đế của bọn họ không bằng người ta.
Minh Hoài đế đương nhiên cũng biết điều này, trong lòng càng thêm khó chịu với Cao Quân Thận, nhất là khi hắn ta cũng có đôi mắt hồ ly hẹp dài. Gần đây hắn luôn gặp phải trắc trở từ những nam nhân có mắt hồ ly, vì thế hắn thực sự rất chan ghét những người mang đôi mắt hồ ly
“Lập Chi hiền đệ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn không thay đổi nha. Vẫn…thanh thản, phong nhã khí độ như cũ. Ta làm huynh trưởng lại không tốt số như ngươi vậy”
Cao Quân Thận tươi cười sảng khoái nói, người nghe đều hiểu được đây là đang xiên xỏ mắng Minh Hoài đế vẫn luôn không làm việc đàng hoàng, không để ý việc triều chính cho nên mới thanh thản phong nhã, còn hắn thì khác, nhật lý vạn ky, suốt ngày bận rộn việc triều chính. Đọ sức ngắn ngủi đã đẩy Minh Hoài đế vào thế hạ phong
Cao Quân Thận cũng không để ý hắn nói như vậy có thể khiến Minh Hoài đế mất mặt hay không, thản nhiên giới thiệu “đây là mậu hậu của Trạm nhi, nàng cực kỳ coi trọng việc Trạm nhi muốn cưới thái tử phi nên lần này cũng theo đến đây”
Người cả đại lục đều biết Khương thị là Bắc Tề đệ nhất mỹ nhân, rất nhiều người đều muốn hôm nay được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng nhưng Khương thị lại mang mạng che mặt, nhu mì đứng bên cạnh Cao Quân Thận, không để ai nhìn thấy dung nhan của nàng
Cao Quân Thận không nể mặt Minh Hoài đế, hắn cũng sẽ không để hắn ta thoải mái, nhàn nhạt liếc Khương thị một cái “Quân Thận huynh đúng là hảo phúc khí. Ngu đệ nghe nói hoàng hậu của huynh diện mạo hơn Bao Tự, tài nghệ át Điêu Thuyền. Hiền huynh có thể có một vị hoàng hậu như vậy khiến đệ cảm thấy rất hâm mộ”
Bao Tự, Điêu Thuyền đều bị người đời mắng là hồng nhan họa thủy, Minh Hoài đế lại so sánh Khương thị với bọn họ, vậy chẳng phải Cao Quân Thận là Chu U Vương, Đổng Trác gì đó sao?
Cao Quân Thận híp mắt, sắc mặt có chút giận dữ
Khương thị mềm mại cười “Tây Lương quốc bệ hạ, diện mạo thiếp thân xấu xí, sao có thể so với Bao Tự ,Điêu Thuyền khuynh quốc khuynh thành. Ngược lại quân thượng thiếp thân không chê diện mạo thiếp thân xấu xí, ở cạnh thiếp thân mấy chục năm trời, làm thiếp thân hiểu được tâm tình của của Hoàng Nguyệt Anh khi xuất giá năm đó”
Hoàng Nguyệt Anh là thê tử của Gia Cát Lượng, nghe nói nàng diện mạo xấu xí. Khương thị nói như vậy, không chỉ bác bỏ lời của Minh Hoài đế, còn lòng vòng khen ngợi Cao Quân Thận, so sánh hắn với Cao Quân Thận, không nhìn bề ngoài mà chỉ quan tâm nữ tử trí tuệ hiền hậu
Minh Hoài đế rất muốn đánh đôi phu thê này một trận. Loại nam nhân dựa vào nữ nhân mới có thể đăng cơ, một khi đạt được liền giết chết nguyên phối lẫn nhi tử cũng xứng đánh đồng với Gia Cát Khổng Minh vĩ đại sao?
Cao Vân Trạm đứng cạnh, biết nếu cứ để ba người này tiếp tục đấu pháp, e là cả tối hôm nay sẽ là sân khấu của bọn họ, mà như thế trò hay của hắn sao có thể diễn được. Hắn tiến lên, chắp tay khiêm tốn cười nói “Tây Lương quốc bệ hạ, A Lê đâu? Sao nàng không xuất hiện?”
Hắn đây là muốn nhắc nhở Cao Quân Thận đêm nay còn có tuồng hay, không nên cùng Minh Hoài đế đùa giỡn tiểu tiết
Cao Quân Thận cong môi, cười tà tứ “đúng vậy, Lập Chi hiền đệ, Đại hoàng nữ của ngươi đâu? Trẫm và hoàng hậu lần này tới Tây Lương quốc là vì gặp Đại hoàng nữ của ngươi đó”
Minh Hoài đế lập tức nháy mắt với thái giám bên cạnh. Thái giám hiểu ý, vội lui ra ngoài. Minh Hoài đế cũng nhân cơ hội này mời đám người Cao Quân Thận ngồi xuống
Không lâu sau, Trầm Thanh Lê đã xuất hiện trong điện. Đêm nay nàng mặc cung trang hoa phục, tóc vấn đơn giản, bên trên chỉ cắm một cây kim trâm, ngoài ra không có trang sức nào khác.
Nàng ăn mặc đơn giản như vậy cùng với khuôn mặt kia khiến Khương thị không vui, mày liễu cao lại.
Minh Hoài đế lại hài lòng vuốt râu. Hắn vốn không muốn Trầm Thanh Lê gả đến Bắc Tề, vừa rồi đối thoại cùng Cao Quân Thận và Khương thị một phen, dù hắn chả có bao nhiêu tình cảm với Trầm Thanh Lê nhưng trong người nàng vẫn chảy dòng máu của hắn, hắn cũng không muốn nữ nhi của mình gả đến Bắc Tề để bị người khi dễ
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng”
Trầm Thanh Lê nghiêm túc hành lễ với Minh Hoài đế, sau đó lại phúc thân thi lễ với Cao Quân Thận và Khương thị, không mất lễ tiết cũng không có ý định lấy lòng bọn họ
Cao Quân Thận nhìn thoáng qua Trầm Thanh Lê, đáy mắt lóe tinh quang
“Lập Chi hiền đệ, Đại hoàng nữ của ngươi…”Cao Quân Thận đưa mắt nhìn Cao Vân Trạm, lại cười nói “đúng là một mỹ nhân, khó trách hài nhi của trẫm đối với nàng vừa gặp đã thương”
Trầm Thanh Lê nắm chặt chủy thủ trong tay áo, khẽ ngước mi, dò xét Cao Vân Trạm. Thời gian qua, dù nàng tìm mọi cách vẫn không thể gặp được Cao Vân Trạm, không biết tình hình của nhũ mẫu nàng ra sao. Đêm nay nếu Cao Vân Trạm mời phu thê Bắc Tề đến đây, chắc chắn là muốn diễn một vở tuồng lớn. Nàng liền quyết định, nếu Cao Vân Trạm muốn nàng tổn thương Lục Hoài Khởi, nàng sẽ liều chết không theo. Với tính cách của nàng, chỉ cần có người đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ nguyện moi tim moi phổi ra đối với người nọ. Nếu Cao Vân Trạm muốn nàng lựa chọn giữa nhũ mẫu và Lục Hoài Khởi, nàng sẽ chọn…hi sinh bản thân mình.
Cao Vân Trạm cao cao tại thượng quan sát Trầm Thanh Lê, nhận thấy trong mắt nàng lóe lên quyết tâm ngọc đá cùng nát. Song vậy thì đã sao, nàng từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ của hắn, dùng xong thì…khóe môi hắn cong lên, lộ ra mỉm cười hiểm ác
“Không tệ, không tệ, vừa nhìn liền biết là hài tử hiểu đại thế” Cao Quân Thận nghĩ một đường nói một nẻo, khen ngợi Trầm Thanh Lê xong lại nói với Minh Hoài đế “Lập Chi hiền đề, không ngờ một câu nói đùa năm đó của trẫm lại khiến hai nước chúng ta có thể kết thành thông gia”
Năm đó hắn là định thân cho Đại hoàng tử của hắn cùng oa nhi do nguyên phối của Minh Hoài đế sinh ra, cũng không phải hắn làm vậy là muốn đề cao Đại hoàng tử của hắn mà chẳng qua do khi đó mẫu hậu hắn còn sống, lại luôn coi trọng đích trưởng tôn này,mà năm đó Tây Lương rơi vào hỗn loạn, người Bắc Tề và Tây Lương luôn đối đầu với nhau. Hắn định thân cho Đại hoàng tử như vậy chỉ là muốn tăng thêm khó khăn cho Đại hoàng tử, dù Đại hoàng tử bình an lớn lên thì sau này hắn cưới công chúa Tây Lương, bá quan văn võ Bắc Tề sẽ không coi trọng hắn. Không ngờ quanh co lòng vòng, chuyện năm đó lại dùng vào lúc này…
Khương thị vô cùng chán ghét Trầm Thanh Lê nhưng nàng trước giờ không làm mất mặt Cao Quân Thận trước mặt mọi người, vì vậy cũng ôn hòa cười nói”không sai,bản cung nhìn cũng rất thích nha. Sau này gả cho A Trạm của bản cung, bản cung sẽ xem nàng là nữ nhi mà hảo hảo yêu thương”
Vừa gặp mặt, Đế hậu Bắc Tề đạ tõ ra hài lòng với Trầm Thanh Lê, hôn sự thuận lợi tới mức đám bá quan văn võ Tây Lương quốc có chút khó hiểu
Cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Trầm Thanh Lê, rốt cuộc là Cao Vân Trạm muốn làm gì?
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Cao Vân Trạm rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê, không chút kiêng dè mà nắm tay nàng. Trầm Thanh Lê theo bản năng hất tay hắn ra nhưng tay Cao Vân Trạm giống như gọng kìm sắt, không thể thoát được, thanh âm tà ác của hắn cũng vang lên bên tai nàng “Tây Lương quốc bệ hạ, vãn bối ở đây thề, nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho A Lê”
Minh Hoài đế không nói thêm gì nữa, đám quan viên Tây Lương quốc lại hết sức vui mừng. Một Trưởng công chúa có thể giúp Tây Lương quốc mở rộng cương thổ, Minh Hoài đế cũng không tiện cự tuyệt, chỉ gật đầu có lệ, trong lòng lại bừng bừng lửa giận
“Trầm Thanh Lê, ta đã cho người mang nhũ mẫu của ngươi vào cung. Đêm nay ngươi hãy biểu hiện cho tốt, nếu không…”Cao Vân Trạm dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói với Trầm Thanh Lê, sau đó lại đưa mắt nhìn Bắc Tề đế Cao Quân Thận
Cao Quân Thận liền nói “Lập Chi hiền đệ, chuyện chính sự của nhi nữ chúng ta đã bàn ổn thỏa, trẫm vẫn còn có chuyện cần ngươi giúp đỡ”
Minh Hoài đế ngoài cười nhưng trong không cười “mời nói”
“Trẫm gần đây mới biết một việc, nói Đại hoàng tử ngốc bên cạnh trẫm hơn mười năm qua lại không phải nhi tử của trẫm, mà Đại hoàng tử chân chính bị kẻ gian xúi giục, mai danh ẩn tích đến Tây Lương quốc. Lần này trẫm tới Tây Lương quốc là muốn nhân cơ hội này làm hòa với hắn. Lập Chi hiền đệ, việc này còn làm phiền ngươi”
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiến thông truyền của thái giám, nói Lục Hoài Khởi cầu kiến
Lúc này Lục Hoài Khởi muốn tiến cung làm gì? Minh Hoài đế rất nghi hoặc, hắn đâu có triệu hắn ta tiến cung?
Cao Quân Thận nhìn ra nghi hoặc của Minh Hoài đế, cười nói “Lập Chi hiền đệ, thật ra là trẫm đã bao biện làm thay ngươi, cho người triệu hắn tiến cung, bởi vì Đại hoàng tử của trẫm có liên quan tới Lục Hoài Khởi”
Minh Hoài đế u oán nhìn Cao Quân Thận, cực kỳ bất mãn với việc hắn ta đã lướt qua hắn như thế, đồng thời trong lòng cũng oán Lục Hoài Khởi. Bắc Tề đế gọi tiến cung, hắn ta liền tiến, không biết tự mình hiểu lấy hay sao? Hắn ta là người Tây Lương quốc, chỉ có thể vâng theo hoàng đế Tây Lương quốc là hắn thôi chứ? trong lòng lại thêm ghét nam nhân có mắt hồ ly
Lục Hoài Khởi hôm nay một thân trường bào màu trắng, phong tư thanh trác, tư thái thả lỏng, không còn khí thế sắc bén như khi là Đông Hán Đô đốc, lại thêm vài phần phong thần tuấn tú của thư sinh
Hắn chắp tay hành lễ với Minh Hoài đế “thảo dân khấu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”cử chỉ khéo léo, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh
Minh Hoài đế gật đầu, cho hắn đứng lên
Lục Hoài Khởi thong dong đứng dậy, tránh sang một bên, hoàn toàn không nhìn Bắc Tề đế một cái, giống như không để Bắc Tề đế vào mắt.
Ngay lúc Lục Hoài Khởi xuất hiện, ánh mắt của Cao Quân Thận liền trở nên sắc bén như một lưỡi dao. Lục Hoài Khởi này, so với Đại hoàng tử trong hoàng cung Bắc Tề kia còn có khí độ hoàng tử hơn
Cao Vân Trạm cao giọng nói “Lục đô đốc, trước kia khi chúng ta gặp mặt, bản vương đã từng nói với ngươi, bản vương có cố nhân biết ngươi, vẫn muốn gặp ngươi. Bản vương không có nuốt lời, đêm nay để hắn và ngươi hảo hảo gặp mặt một lần”
Cao Vân Trạm vừa dứt lời, hộ vệ của Bắc Tề đã ở bên ngoài lôi kéo một nam tử anh tuấn đi vào. Nam tử này tóc tai bù xù, quần áo rách nát, trên người đầy vết thương, thoạt nhìn như một tù nhân bị tra tấn nghiêm trọng.
Quan viên Tây Lương nhìn thấy hắn lại liên tưởng Cao Vân Trạm vừa nói tù nhân này là bạn cũ của Lục Hoài Khởi,nghi hoặc liền dấy lên. Lục Hoài Khởi là người Tây Lương, sao lại có quan hệ với người của Bắc Tề?
Trầm Thanh Lê nhìn thoáng qua Cao Vân Trạm, nhìn vẻ tính kế và gian trá trong mắt hắn, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng cho Lục Hoài Khởi.
Cao Vân Trạm chắp tay sau lưng đi đến trước mặt tù nhân kia, từ trên cao quan sát hắn
Nam nhân kia rùng mình một cái, như là vô cùng sợ Cao Vân Trạm, vội co người thành một đoàn
Trong mắt Cao Vân Trạm lóe lên sự tà ác, đưa tay kéo tóc tù nhân kia, đẩy hắn ngã xuống đất, còn đạp lên đầu hắn một cái, thanh âm lãnh khốc “mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, Lục Hoài Khởi có phải là…”
Cao Vân Trạm còn chưa nói xong, tù nhân kia đã kích động la lên “không phải. Ta không biết Lục Hoài Khởi nào cả, những lời ta nói lúc trước là do bị các ngươi ép. Các ngươi là những kẻ điên”
Đáy mắt Cao Vân Trạm lóe lên sự tàn khốc, nhìn thoáng qua Lãnh Phong. Lãnh Phong không nói hai lời, nhấc chiếc ghế lúc trước Cao Vân Trạm đã ngồi mang đến trước mặt hắn
“Bản vương hỏi ngươi một lần nữa, Lục Hoài Khởi có phải là chủ tử của ngươi không? mấy năm nay ngươi ở Bắc Tề giả ngây giả dại có phải do hắn chỉ điểm hay không?”
Tù nhân kia ra sức lắc đầu “không phải, hắn không phải. Các ngươi không nên ép ta nữa. Các ngươi đã hại ta thành như vậy”
Cao Vân Trạm cười âm lãnh, nhấc chiếc ghế Lãnh Phong vừa đem đến đập mạnh lên người tù nhân kia “ngươi không nói đúng không? vậy được, bản vương thành toàn cho ngươi”
Hắn ngày thường tao nhã, lúc này lại trở nên lãnh khốc âm trầm, dùng chiếc ghế trong tay để phát tiết lửa giận trong lòng, có thể nghe được tiếng xương cốt của tù nhân kia vỡ vụn, khiến người trong điện nghe được nhịn không được mà rùng mình
“Nói. Ngươi ở Bắc Tề giả ngây giả dại có phải do Lục Hoài Khởi chỉ điểm hay không?” Cao Vân Trạm lại liên tiếp nện vào người tù nhân kia
Tù nhân kia thống khổ kêu lớn tiếng, nhưng dù thế, hắn vẫn bác bỏ lời của Cao Vân Trạm “không, không phải”
“Được. Còn không chịu nói thật” chiếc ghế trong tay Cao Vân Trạm lại nện vào đầu tù nhân kia. Ở Bắc Tề, tù nhân này đã cung khai tất cả nhưng đến Tây Lương lại sửa cung. Hắn cực kỳ chán ghét người dám đùa giỡn với hắn
Tù nhân kia bị ghế nện vào đầu, máu rơi nhỏ giọt trên nền đá
Lục Hoài Khởi vẫn đứng yên bất động nhưng nếu người để tâm quan sát hắn sẽ phát hiện lông mày của hắn khẽ cong lại, trong mắt mờ mịt hơi nước
Minh Hoài đế nhìn không được, có chút không vui nhìn Cao Quân Thận “Cao huynh, ngươi và hoàng tử của ngươi, các ngươi…”quá không khách khí rồi, ở hoàng cung Tây Lương quốc hắn lại dám bày ra uy hong
Cao Quân Thận cười nhẹ “Lập Chi hiền đệ, thật không dám giấu, người mà Trạm nhi đang đánh là Đại hoàng tử ở Bắc Tề hơn mười năm qua. Trẫm thương tiếc hắn mẹ đẻ mất sớm,vẫn luôn sai người đối đãi tốt với hắn nhưng hắn…hắn lại lừa gạt trẫm và toàn bộ người Bắc Tề. Ngươi nói xem, người giả dối như vậy, trẫm có nên trừng phạt hắn không?”
Minh Hoài đế nghe vậy, cười lạnh trong lòng. Cao Quân Thận sẽ phái người chiếu cố tốt cho Đại hoàng tử của hắn sao? đi nói với quỷ, quỷ cũng không tin. Tuy nhiên ngoài mặt lại hỏi ‘vậy chuyện này có liên quan gì tới Lục Hoài Khởi?”
Cao Quân Thận nhìn về phía Lục Hoài Khởi, tươi cười trên môi lạnh dần “đó là vì…Lục Hoài Khởi có khả năng chính là Đại hoàng tử của trẫm ah”
Lời này chẳng khác gì sấm sét bổ ngang trời
Minh Hoài đế mí mắt giật mạnh, suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi long ỷ. Lục Hoài Khởi là Đại hoàng tử của Bắc Tề? sao có thể.
“Cao huynh, ngươi có nói đùa không đó, Lục Hoài Khởi sao có thể…”Minh Hoài đế tuy gần đây có chút bất mãn với Lục Hoài Khởi nhưng trước kia hắn luôn coi hắn ta là tâm phúc, cũng chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Lục Hoài Khởi đối với hắn
Cao Quân Thận đang muốn trả lời Minh Hoài đế, tù nhân kia đã không chịu nổi tra tấn mà cầu xin “ta khai, ta khai hết”
Lúc này Cao Vân Trạm mới quăng chiếc ghế trong tay xuống, lông mày nhướng lên, đắc ý nhìn Lục Hoài Khởi. Chỉ cần tù nhân kia khai, kế hoạch của hắn liền có thể thực hiện bước tiếp theo
Tù nhân kia xuyên qua tóc tai bù xù mà nhìn về phía Lục Hoài Khởi
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hoài Khởi hơi căng thẳng, ánh mắt cũng nhìn về phía tù nhân kia, có điều tiêu cự không rơi trên người hắn ta
Tù nhân toàn thân đầy máu, ánh mắt nhìn Lục Hoài Khởi dần trở nên mờ mịt , mấp máy môi vài lần lại không thốt ra lời
Tâm của Trầm Thanh Lê như bị ai bóp chặt, mặc kệ Lục Hoài Khởi là Tây Lương quốc Đông Hán Đô đốc hay là có quan hệ gì với Bắc Tề, nàng chỉ biết hắn là người đã giúp nàng rất nhiều lần
Trầm Thanh Lê căn môi, quỳ xuống trước mặt Minh Hoài đế “khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần mấy ngày qua luôn suy nghĩ mình có nên trèo cao Cao thái tử hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nhi thần cũng đã nghĩ thông suốt, nhi thần và Lục đô đốc đã là phu thê danh chính ngôn thuận cũng đã…cá nước thân mật. Nhi thần tự biết xấu hổ, thực sự không thể trèo cao Cao thái tử. Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy thẹn với phụ hoàng”
Tuy thời gian hắn và Lục Hoài Khởi ở chung không lâu nhưng vẫn có thể nhận ra thái độ bất đồng của hắn khi đối mặt với tù nhân kia, cho nên khi thấy tù nhân muốn cung khai, nàng liền lên tiếng nhằm di dời sự chú ý của mọi người
Minh Hoài đế thở phào một cái, tươi cười tán dương Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê không biết mình làm vậy có ích gì cho Lục Hoài Khởi không nhưng nếu có thể giúp hắn kéo dài thời gian thêm chút nào thì hay chút đó. Đây là điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn
“Bắc Tề hoàng đế, Bắc Tề hoàng hậu, được Cao thái tử ưu ái, vãn bối lấy làm vinh dự nhưng biết rõ nếu mình đáp ứng hôn sự chính là trèo cao Cao thái tử. Vãn bối xin được tạ lỗi với hai vị trưởng bối”
“Bắc Tề hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Cao Thái Tử ưu ái, vãn bối kinh hãi chi. Nhưng là biết rõ mình nếu là thật sự đáp ứng Cao Thái Tử cầu hôn thỉnh cầu, đó chính là tại trèo cao Cao Thái Tử. Vãn bối nơi này hướng hai vị trưởng bối tạ lỗi .”
Vừa rồi đế hậu Bắc Tề đã đồng ý cho hôn sự của nàng và Cao Vân Trạm, nàng lại luôn miệng nói mình không xứng với Cao Vân Trạm, sẽ khiến nhiều người cho rằng nàng lấy cớ, thực ra nguyên nhân thực sự khiến nàng không muốn gả cho Cao Vân Trạm là vì giữa hắn và Lục Hoài Khởi, nàng đã lựa chọn Lục Hoài Khởi
Đáy mắt Cao Vân Trạm lóe lên vẻ ngoan tuyệt, ánh mắt sắc bén như dao phóng về phía Trầm Thanh Lê. Đang chết. Hắn chỉ muốn đối phó với Lục Hoài Khởi mà thôi, đám người này lại không một ai chịu phối hợp
Cao Vân Trạm đi đến cạnh Trầm Thanh Lê, quỳ xuống trước mặt Cao Quân Thận “phụ hoàng, A Lê cự tuyệt nhi thần như vậy, nhất định là có hiểu lầm gì đó đối với nhi thần”
Hắn khóe môi mỉm cười ẩn tình, bàn tay dưới ống tay áp nắm chặt cổ tay Trầm Thanh Lê, người ngoài nhìn thấy, cho rằng hắn đang cầm chặt tay nàng không buông, sự thần là móng tay sắc bén của hắn cắm sâu vào da thịt của Trầm Thanh Lê, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, uy hiếp nàng “Trầm Thanh Lê, ngươi dám ở trước mặt mọi người cãi lời ta là không muốn nhũ mẫu của ngươi sống phải không?”
Trầm Thanh Lê lạnh lùng nhìn hắn, cố gắng khắc chế tâm tình của mình. Nàn vốn rất sợ nam nhân ác ma này nhưng nàng đã không còn đường lui, lập tức thẳng lưng đáp trả hắn “Cao Vân Trạm, nếu nhũ mẫu ta xảy ra chuyện gì, ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi” ngữ khí kiên định, một bộ muốn dập nồi dìm thuyền vì dù sao nàng cũng đã lường trước hậu quả xấu nhất
Cao Vân Trạm kề sát vào nàng, ánh mắt âm u “thật buồn cười, ngươi cho rằng chỉ vài câu như thế là uy hiếp được ta. Trầm Thanh Lê, hoặc là ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là…”
Bên dưới ống tay áo, Trầm Thanh Lê hơi nhích cổ tay, người ngoài không thấy, nghĩ rằng nàng đanh tránh khỏi tay của Cao Vân Trạm nhưng thật ra, nàng đang dùng chủy thủ đâm vào tay hắn
Đau nhức khiến Cao Vân Trạm không thể giữ vẻ ngụy trang dịu dàng được nữa, vội rút tay lại, trong mắt tràn đầy lệ khí nhìn Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê ngước cằm, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân “ta mệnh tiện, cùng lắm thì chết nhưng nếu ta chết mà có thể kéo theo thái tử Bắc Tề ngươi thì xem như ta buôn bán có lời rồi”
Lục Hoài Khởi thất thần trong phút chốc. Hắn luôn coi Trầm Thanh Lê là quân cờ để hắn lợi dụng nhưng lại quên rằng trước khi hắn để Quốc sư nghịch thiên cải mệnh giúp nàng sống lại lần nữa thì tự bản thân nàng đã bò ra khỏi đống thi thể mới gặp được hắn. Nàng đối với người khác ngoan, đối với bản thân cũng thế
Hai người đang đấu đến người chết ta sống, ở trong mắt người ngoài lại là hai người trẻ tuổi đang giận dỗi nhau.
Minh Hoài đế đương nhiên không muốn gả nữ nhi đến Bắc Tề, hắn đặt tay lên môi, ho nhẹ một tiếng, cười nói với Cao Quân Thận “hiền huynh, dù hôn nhân của nhi nữ là theo lời mai mối nghe lệnh cah mẹ nhưng nữ nhi này trẫm vừa nhận về, thực sự có chút luyến tiếc khi gả nàng đến Bắc Tề. Hay là…” hắn đưa mắt nhìn mộ vòng trong điện “trẫm còn nhiều nữ nhi khác, các nàng cũng xinh đẹp hiền hậu, ngươi bảo Cao thái tử chọn đi. Hắn chọn ai, trẫm nguyện thành toàn cho hắn” hôm nay Liễu quý phi bị phong hàn, Mộ Vân Dao ở lại chiếu cố cho nàng nên không xuất hiện, Minh Hoài đế càng thêm vui mừng. Chỉ cần không cưới Thanh Lê và Vân Dao là hắn liền an tâm
Ánh mắt Khương thị nhìn Trầm Thanh Lê ngập tràn cừu hận, tuy nhiên ở trước mặt mọi người, nàng vẫn muốn để Cao Quân Thận làm chủ
Cao Quân Thận đương nhiên cũng rất tức giận với việc Trầm Thanh Lê không thức thời, mắt hồ ly lấp lánh tinh quang nhìn thoáng qua Cao Vân Trạm và Trầm Thanh Lê rồi cuối cùng rơi trên người Lục Hoài Khởi, nói ‘hiền đệ nói không sai, hôn sự của nhi nữ vẫn nên cho bọn họ chút thời gian để xử lý đi. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất vẫn là Đại hoàng tử của trẫm” di dời sự chú ý lên người Lục Hoài Khởi
Khương hoàng hậu cũng góp lời “Tây Lương quốc bệ hạ, có thể ngài không biết, mấy năm qua Hoàng thượng thiếp thân tìm danh y khắp thiên hạ để chữa bệnh si ngốc cho Đại hoàng tử, thậm chí có đại phu từng nói muốn chữa khỏi bệnh si ngốc của Đại hoàng tử thì phải dùng một miếng thịt trên người Hoàng thượng. Hoàng thượng vì quá thương yêu Đại hoàng tử, nghe vậy không chút do dự mà cắt thịt làm thuốc dẫn, tiếc là cuối cùng vẫn không chữa khỏi cho Đại hoàng tử. Khi đó Hoàng thượng vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ mấy ngày ah”
Có những lời Cao Quân Thận không tiện nói nhưng Khương thị lại dễ dàng mở miệng, cũng có thể khiến người ta biết Cao Quân thận yêu thương Đại hoàng tử của hắn thế nào.
Khương thị lại thở dài nói tiếp “khi Đại hoàng tử nổi điên đã đẩy A Trạm của bản cung xuống sông, may mà A Trạm biết bơi, đến khi lên bờ, tính nết hài tử nổi lên cũng đẩy Đại hoàng từ xuống sống. Về sau Hoàng thượng biết được chuyện này đã phạt A Trạm quỳ ba ngày ba đêm, lại sợ Đại hoàng tử sinh bệnh mà ra lệnh cho các ngự y túc trực bên cạnh ngày đêm. Hoàng thượng đối với Đại hoàng tử có thể nói là moi tim moi phổi, tiếc là thời gian trước chúng ta mới biết người sống cùng Hoàng thượng ở trong cung mười mấy năm qua không phải là Đại hoàng tử thật sự, Đại hoàng tử chân chính lòng dạ ác độc đã bỏ phụ hoàng hắn mà đi”
Nàng không biết nội tình, nói như vậy cũng vì dựa theo lời Cao Quân Thận nói với Minh Hoài đế mà suy đoán
Lục Hoài Khởi bật cười châm chọc, thanh âm lạnh lùng như muốn đông lạnh tất cả mọi người trong điện “Bắc Tề đế đúng là thương con hết mực. Thảo dân thật hâm mộ Bắc Tề Đại hoàng tử, chỉ là
“Đương nhiên là có quan hệ” tù nhân kia đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa mở miệng, máu tươi đã trào ra, nhuộm đỏ chiếc áo của hắn “Bắc Tề muốn thôn tính Tây Lương đã lâu mà Lục Hoài Khởi ngươi lại là chướng ngại vật”
Lãnh Phong sầm mặt tiến lên, đang muốn giáo huấn hắn, tù nhân kia lại nói “quan tâm chó má, Cao Quân Thận ngươi ước gì Đại hoàng tử chết sớm, để hắn sống là vì ngươi muốn được tiếng hiền danh”
Lãnh Phong bóp chặt cổ hắn, không cho hắn nói tiếp. Lục Hoài Khởi liền vọt lên, tấn công Lãnh Phong. Tù nhân kia tranh thủ hít thở, gương mặt đầy máu nhìn Lục Hoài Khởi một cái, mắng tiếp “Cao Quân Thận, ta đúng là không phải là Đại hoàng tử của ngươi nhưng nguyên hoàng hậu bị ngươi hạ lệnh giết chết là…ân nhân cứu mạng của ta. Trong băng thiên tuyết địa, nàng đã lệnh cho người mang cho mẫu thân ta một chén cơm, giúp mẫu thân ta có thể bình an sinh muội muội. Nàng như vậy lại bị ngươi vu hãm là yêu hậu mà giết chết. Cao Quân Thận, ngươi…”
Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt Cao Quân Thận trầm xuống, ngay lập tức một thị vệ Bắc Tề tiến lên, đâm hắn một đao
Tù nhân kia thân mình run rẩy, cười lạnh “ta cố sống đến Tây Lương là muốn nói cho mọi người biết, Cao Quân Thận ngươi là kẻ heo chó không bằng” nói tới đây thanh âm ngưng bặt, hắn cũng đã không còn hơi thở
Cao Vân Trạm trán nổi gân xanh, muốn đến chỗ tù nhân xem xét nhưng vừa đứng lên, toàn thân liền choáng váng. Hắn nhíu mày quan sát Trầm Thanh Lê, chợt hiểu những lời nàng vừa nói, thì ra trong chủy thủ nàng đâm hắn đã có bôi độc. Hắn hận không thể giết chết Trầm Thanh Lê nhưng chuyện đã đến mức này, sân khấu đã dựng lên, dù thế nào cũng phải diễn cho hết tuồng. Hắn nhất định sẽ vạch trần thân phận thái giám giả của Lục Hoài Khởi trước mặt mọi người
Trời vừa sẩm tối, Minh Hoài đế và bá quan văn võ đã đến đây, chốc lát sau đã có tiểu thái giám thông truyền, tiếp theo đó là cả nhà ba người của Bắc Tề đế Cao Quân Thận tiến vào.
Minh Hoài đế vừa nhìn thấy Cao Quân Thận, lập tức đứng vọt dậy, tiến lên nghênh đón “Quân Thận huynh, từ biệt nhiều năm không gặp, có thể nhìn thấy ngươi ở Tây Lương làm tiểu đệ cảm thấy vô cùng vinh hạnh”
Cao Quân Thận dáng người cao lớn, khí vũ hiên ngang, tuy đã trung niên nhưng vì bảo dưỡng tốt, một thân khí độ vẫn rất xuất sắc. Minh Hoài đế không cao bằng hắn, dung mạo cũng không xuất sắc như hắn, cùng là hoàng đế nhưng lại bị Cao Quân Thận áp chế gắt gao. Dù không muốn, văn võ bá quan Tây Lương quốc cũng phải thừa nhận hoàng đế của bọn họ không bằng người ta.
Minh Hoài đế đương nhiên cũng biết điều này, trong lòng càng thêm khó chịu với Cao Quân Thận, nhất là khi hắn ta cũng có đôi mắt hồ ly hẹp dài. Gần đây hắn luôn gặp phải trắc trở từ những nam nhân có mắt hồ ly, vì thế hắn thực sự rất chan ghét những người mang đôi mắt hồ ly
“Lập Chi hiền đệ, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn không thay đổi nha. Vẫn…thanh thản, phong nhã khí độ như cũ. Ta làm huynh trưởng lại không tốt số như ngươi vậy”
Cao Quân Thận tươi cười sảng khoái nói, người nghe đều hiểu được đây là đang xiên xỏ mắng Minh Hoài đế vẫn luôn không làm việc đàng hoàng, không để ý việc triều chính cho nên mới thanh thản phong nhã, còn hắn thì khác, nhật lý vạn ky, suốt ngày bận rộn việc triều chính. Đọ sức ngắn ngủi đã đẩy Minh Hoài đế vào thế hạ phong
Cao Quân Thận cũng không để ý hắn nói như vậy có thể khiến Minh Hoài đế mất mặt hay không, thản nhiên giới thiệu “đây là mậu hậu của Trạm nhi, nàng cực kỳ coi trọng việc Trạm nhi muốn cưới thái tử phi nên lần này cũng theo đến đây”
Người cả đại lục đều biết Khương thị là Bắc Tề đệ nhất mỹ nhân, rất nhiều người đều muốn hôm nay được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng nhưng Khương thị lại mang mạng che mặt, nhu mì đứng bên cạnh Cao Quân Thận, không để ai nhìn thấy dung nhan của nàng
Cao Quân Thận không nể mặt Minh Hoài đế, hắn cũng sẽ không để hắn ta thoải mái, nhàn nhạt liếc Khương thị một cái “Quân Thận huynh đúng là hảo phúc khí. Ngu đệ nghe nói hoàng hậu của huynh diện mạo hơn Bao Tự, tài nghệ át Điêu Thuyền. Hiền huynh có thể có một vị hoàng hậu như vậy khiến đệ cảm thấy rất hâm mộ”
Bao Tự, Điêu Thuyền đều bị người đời mắng là hồng nhan họa thủy, Minh Hoài đế lại so sánh Khương thị với bọn họ, vậy chẳng phải Cao Quân Thận là Chu U Vương, Đổng Trác gì đó sao?
Cao Quân Thận híp mắt, sắc mặt có chút giận dữ
Khương thị mềm mại cười “Tây Lương quốc bệ hạ, diện mạo thiếp thân xấu xí, sao có thể so với Bao Tự ,Điêu Thuyền khuynh quốc khuynh thành. Ngược lại quân thượng thiếp thân không chê diện mạo thiếp thân xấu xí, ở cạnh thiếp thân mấy chục năm trời, làm thiếp thân hiểu được tâm tình của của Hoàng Nguyệt Anh khi xuất giá năm đó”
Hoàng Nguyệt Anh là thê tử của Gia Cát Lượng, nghe nói nàng diện mạo xấu xí. Khương thị nói như vậy, không chỉ bác bỏ lời của Minh Hoài đế, còn lòng vòng khen ngợi Cao Quân Thận, so sánh hắn với Cao Quân Thận, không nhìn bề ngoài mà chỉ quan tâm nữ tử trí tuệ hiền hậu
Minh Hoài đế rất muốn đánh đôi phu thê này một trận. Loại nam nhân dựa vào nữ nhân mới có thể đăng cơ, một khi đạt được liền giết chết nguyên phối lẫn nhi tử cũng xứng đánh đồng với Gia Cát Khổng Minh vĩ đại sao?
Cao Vân Trạm đứng cạnh, biết nếu cứ để ba người này tiếp tục đấu pháp, e là cả tối hôm nay sẽ là sân khấu của bọn họ, mà như thế trò hay của hắn sao có thể diễn được. Hắn tiến lên, chắp tay khiêm tốn cười nói “Tây Lương quốc bệ hạ, A Lê đâu? Sao nàng không xuất hiện?”
Hắn đây là muốn nhắc nhở Cao Quân Thận đêm nay còn có tuồng hay, không nên cùng Minh Hoài đế đùa giỡn tiểu tiết
Cao Quân Thận cong môi, cười tà tứ “đúng vậy, Lập Chi hiền đệ, Đại hoàng nữ của ngươi đâu? Trẫm và hoàng hậu lần này tới Tây Lương quốc là vì gặp Đại hoàng nữ của ngươi đó”
Minh Hoài đế lập tức nháy mắt với thái giám bên cạnh. Thái giám hiểu ý, vội lui ra ngoài. Minh Hoài đế cũng nhân cơ hội này mời đám người Cao Quân Thận ngồi xuống
Không lâu sau, Trầm Thanh Lê đã xuất hiện trong điện. Đêm nay nàng mặc cung trang hoa phục, tóc vấn đơn giản, bên trên chỉ cắm một cây kim trâm, ngoài ra không có trang sức nào khác.
Nàng ăn mặc đơn giản như vậy cùng với khuôn mặt kia khiến Khương thị không vui, mày liễu cao lại.
Minh Hoài đế lại hài lòng vuốt râu. Hắn vốn không muốn Trầm Thanh Lê gả đến Bắc Tề, vừa rồi đối thoại cùng Cao Quân Thận và Khương thị một phen, dù hắn chả có bao nhiêu tình cảm với Trầm Thanh Lê nhưng trong người nàng vẫn chảy dòng máu của hắn, hắn cũng không muốn nữ nhi của mình gả đến Bắc Tề để bị người khi dễ
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng”
Trầm Thanh Lê nghiêm túc hành lễ với Minh Hoài đế, sau đó lại phúc thân thi lễ với Cao Quân Thận và Khương thị, không mất lễ tiết cũng không có ý định lấy lòng bọn họ
Cao Quân Thận nhìn thoáng qua Trầm Thanh Lê, đáy mắt lóe tinh quang
“Lập Chi hiền đệ, Đại hoàng nữ của ngươi…”Cao Quân Thận đưa mắt nhìn Cao Vân Trạm, lại cười nói “đúng là một mỹ nhân, khó trách hài nhi của trẫm đối với nàng vừa gặp đã thương”
Trầm Thanh Lê nắm chặt chủy thủ trong tay áo, khẽ ngước mi, dò xét Cao Vân Trạm. Thời gian qua, dù nàng tìm mọi cách vẫn không thể gặp được Cao Vân Trạm, không biết tình hình của nhũ mẫu nàng ra sao. Đêm nay nếu Cao Vân Trạm mời phu thê Bắc Tề đến đây, chắc chắn là muốn diễn một vở tuồng lớn. Nàng liền quyết định, nếu Cao Vân Trạm muốn nàng tổn thương Lục Hoài Khởi, nàng sẽ liều chết không theo. Với tính cách của nàng, chỉ cần có người đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ nguyện moi tim moi phổi ra đối với người nọ. Nếu Cao Vân Trạm muốn nàng lựa chọn giữa nhũ mẫu và Lục Hoài Khởi, nàng sẽ chọn…hi sinh bản thân mình.
Cao Vân Trạm cao cao tại thượng quan sát Trầm Thanh Lê, nhận thấy trong mắt nàng lóe lên quyết tâm ngọc đá cùng nát. Song vậy thì đã sao, nàng từ đầu đến cuối chỉ là một quân cờ của hắn, dùng xong thì…khóe môi hắn cong lên, lộ ra mỉm cười hiểm ác
“Không tệ, không tệ, vừa nhìn liền biết là hài tử hiểu đại thế” Cao Quân Thận nghĩ một đường nói một nẻo, khen ngợi Trầm Thanh Lê xong lại nói với Minh Hoài đế “Lập Chi hiền đề, không ngờ một câu nói đùa năm đó của trẫm lại khiến hai nước chúng ta có thể kết thành thông gia”
Năm đó hắn là định thân cho Đại hoàng tử của hắn cùng oa nhi do nguyên phối của Minh Hoài đế sinh ra, cũng không phải hắn làm vậy là muốn đề cao Đại hoàng tử của hắn mà chẳng qua do khi đó mẫu hậu hắn còn sống, lại luôn coi trọng đích trưởng tôn này,mà năm đó Tây Lương rơi vào hỗn loạn, người Bắc Tề và Tây Lương luôn đối đầu với nhau. Hắn định thân cho Đại hoàng tử như vậy chỉ là muốn tăng thêm khó khăn cho Đại hoàng tử, dù Đại hoàng tử bình an lớn lên thì sau này hắn cưới công chúa Tây Lương, bá quan văn võ Bắc Tề sẽ không coi trọng hắn. Không ngờ quanh co lòng vòng, chuyện năm đó lại dùng vào lúc này…
Khương thị vô cùng chán ghét Trầm Thanh Lê nhưng nàng trước giờ không làm mất mặt Cao Quân Thận trước mặt mọi người, vì vậy cũng ôn hòa cười nói”không sai,bản cung nhìn cũng rất thích nha. Sau này gả cho A Trạm của bản cung, bản cung sẽ xem nàng là nữ nhi mà hảo hảo yêu thương”
Vừa gặp mặt, Đế hậu Bắc Tề đạ tõ ra hài lòng với Trầm Thanh Lê, hôn sự thuận lợi tới mức đám bá quan văn võ Tây Lương quốc có chút khó hiểu
Cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Trầm Thanh Lê, rốt cuộc là Cao Vân Trạm muốn làm gì?
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Cao Vân Trạm rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê, không chút kiêng dè mà nắm tay nàng. Trầm Thanh Lê theo bản năng hất tay hắn ra nhưng tay Cao Vân Trạm giống như gọng kìm sắt, không thể thoát được, thanh âm tà ác của hắn cũng vang lên bên tai nàng “Tây Lương quốc bệ hạ, vãn bối ở đây thề, nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho A Lê”
Minh Hoài đế không nói thêm gì nữa, đám quan viên Tây Lương quốc lại hết sức vui mừng. Một Trưởng công chúa có thể giúp Tây Lương quốc mở rộng cương thổ, Minh Hoài đế cũng không tiện cự tuyệt, chỉ gật đầu có lệ, trong lòng lại bừng bừng lửa giận
“Trầm Thanh Lê, ta đã cho người mang nhũ mẫu của ngươi vào cung. Đêm nay ngươi hãy biểu hiện cho tốt, nếu không…”Cao Vân Trạm dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, nói với Trầm Thanh Lê, sau đó lại đưa mắt nhìn Bắc Tề đế Cao Quân Thận
Cao Quân Thận liền nói “Lập Chi hiền đệ, chuyện chính sự của nhi nữ chúng ta đã bàn ổn thỏa, trẫm vẫn còn có chuyện cần ngươi giúp đỡ”
Minh Hoài đế ngoài cười nhưng trong không cười “mời nói”
“Trẫm gần đây mới biết một việc, nói Đại hoàng tử ngốc bên cạnh trẫm hơn mười năm qua lại không phải nhi tử của trẫm, mà Đại hoàng tử chân chính bị kẻ gian xúi giục, mai danh ẩn tích đến Tây Lương quốc. Lần này trẫm tới Tây Lương quốc là muốn nhân cơ hội này làm hòa với hắn. Lập Chi hiền đệ, việc này còn làm phiền ngươi”
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiến thông truyền của thái giám, nói Lục Hoài Khởi cầu kiến
Lúc này Lục Hoài Khởi muốn tiến cung làm gì? Minh Hoài đế rất nghi hoặc, hắn đâu có triệu hắn ta tiến cung?
Cao Quân Thận nhìn ra nghi hoặc của Minh Hoài đế, cười nói “Lập Chi hiền đệ, thật ra là trẫm đã bao biện làm thay ngươi, cho người triệu hắn tiến cung, bởi vì Đại hoàng tử của trẫm có liên quan tới Lục Hoài Khởi”
Minh Hoài đế u oán nhìn Cao Quân Thận, cực kỳ bất mãn với việc hắn ta đã lướt qua hắn như thế, đồng thời trong lòng cũng oán Lục Hoài Khởi. Bắc Tề đế gọi tiến cung, hắn ta liền tiến, không biết tự mình hiểu lấy hay sao? Hắn ta là người Tây Lương quốc, chỉ có thể vâng theo hoàng đế Tây Lương quốc là hắn thôi chứ? trong lòng lại thêm ghét nam nhân có mắt hồ ly
Lục Hoài Khởi hôm nay một thân trường bào màu trắng, phong tư thanh trác, tư thái thả lỏng, không còn khí thế sắc bén như khi là Đông Hán Đô đốc, lại thêm vài phần phong thần tuấn tú của thư sinh
Hắn chắp tay hành lễ với Minh Hoài đế “thảo dân khấu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”cử chỉ khéo léo, lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh
Minh Hoài đế gật đầu, cho hắn đứng lên
Lục Hoài Khởi thong dong đứng dậy, tránh sang một bên, hoàn toàn không nhìn Bắc Tề đế một cái, giống như không để Bắc Tề đế vào mắt.
Ngay lúc Lục Hoài Khởi xuất hiện, ánh mắt của Cao Quân Thận liền trở nên sắc bén như một lưỡi dao. Lục Hoài Khởi này, so với Đại hoàng tử trong hoàng cung Bắc Tề kia còn có khí độ hoàng tử hơn
Cao Vân Trạm cao giọng nói “Lục đô đốc, trước kia khi chúng ta gặp mặt, bản vương đã từng nói với ngươi, bản vương có cố nhân biết ngươi, vẫn muốn gặp ngươi. Bản vương không có nuốt lời, đêm nay để hắn và ngươi hảo hảo gặp mặt một lần”
Cao Vân Trạm vừa dứt lời, hộ vệ của Bắc Tề đã ở bên ngoài lôi kéo một nam tử anh tuấn đi vào. Nam tử này tóc tai bù xù, quần áo rách nát, trên người đầy vết thương, thoạt nhìn như một tù nhân bị tra tấn nghiêm trọng.
Quan viên Tây Lương nhìn thấy hắn lại liên tưởng Cao Vân Trạm vừa nói tù nhân này là bạn cũ của Lục Hoài Khởi,nghi hoặc liền dấy lên. Lục Hoài Khởi là người Tây Lương, sao lại có quan hệ với người của Bắc Tề?
Trầm Thanh Lê nhìn thoáng qua Cao Vân Trạm, nhìn vẻ tính kế và gian trá trong mắt hắn, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng cho Lục Hoài Khởi.
Cao Vân Trạm chắp tay sau lưng đi đến trước mặt tù nhân kia, từ trên cao quan sát hắn
Nam nhân kia rùng mình một cái, như là vô cùng sợ Cao Vân Trạm, vội co người thành một đoàn
Trong mắt Cao Vân Trạm lóe lên sự tà ác, đưa tay kéo tóc tù nhân kia, đẩy hắn ngã xuống đất, còn đạp lên đầu hắn một cái, thanh âm lãnh khốc “mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ, Lục Hoài Khởi có phải là…”
Cao Vân Trạm còn chưa nói xong, tù nhân kia đã kích động la lên “không phải. Ta không biết Lục Hoài Khởi nào cả, những lời ta nói lúc trước là do bị các ngươi ép. Các ngươi là những kẻ điên”
Đáy mắt Cao Vân Trạm lóe lên sự tàn khốc, nhìn thoáng qua Lãnh Phong. Lãnh Phong không nói hai lời, nhấc chiếc ghế lúc trước Cao Vân Trạm đã ngồi mang đến trước mặt hắn
“Bản vương hỏi ngươi một lần nữa, Lục Hoài Khởi có phải là chủ tử của ngươi không? mấy năm nay ngươi ở Bắc Tề giả ngây giả dại có phải do hắn chỉ điểm hay không?”
Tù nhân kia ra sức lắc đầu “không phải, hắn không phải. Các ngươi không nên ép ta nữa. Các ngươi đã hại ta thành như vậy”
Cao Vân Trạm cười âm lãnh, nhấc chiếc ghế Lãnh Phong vừa đem đến đập mạnh lên người tù nhân kia “ngươi không nói đúng không? vậy được, bản vương thành toàn cho ngươi”
Hắn ngày thường tao nhã, lúc này lại trở nên lãnh khốc âm trầm, dùng chiếc ghế trong tay để phát tiết lửa giận trong lòng, có thể nghe được tiếng xương cốt của tù nhân kia vỡ vụn, khiến người trong điện nghe được nhịn không được mà rùng mình
“Nói. Ngươi ở Bắc Tề giả ngây giả dại có phải do Lục Hoài Khởi chỉ điểm hay không?” Cao Vân Trạm lại liên tiếp nện vào người tù nhân kia
Tù nhân kia thống khổ kêu lớn tiếng, nhưng dù thế, hắn vẫn bác bỏ lời của Cao Vân Trạm “không, không phải”
“Được. Còn không chịu nói thật” chiếc ghế trong tay Cao Vân Trạm lại nện vào đầu tù nhân kia. Ở Bắc Tề, tù nhân này đã cung khai tất cả nhưng đến Tây Lương lại sửa cung. Hắn cực kỳ chán ghét người dám đùa giỡn với hắn
Tù nhân kia bị ghế nện vào đầu, máu rơi nhỏ giọt trên nền đá
Lục Hoài Khởi vẫn đứng yên bất động nhưng nếu người để tâm quan sát hắn sẽ phát hiện lông mày của hắn khẽ cong lại, trong mắt mờ mịt hơi nước
Minh Hoài đế nhìn không được, có chút không vui nhìn Cao Quân Thận “Cao huynh, ngươi và hoàng tử của ngươi, các ngươi…”quá không khách khí rồi, ở hoàng cung Tây Lương quốc hắn lại dám bày ra uy hong
Cao Quân Thận cười nhẹ “Lập Chi hiền đệ, thật không dám giấu, người mà Trạm nhi đang đánh là Đại hoàng tử ở Bắc Tề hơn mười năm qua. Trẫm thương tiếc hắn mẹ đẻ mất sớm,vẫn luôn sai người đối đãi tốt với hắn nhưng hắn…hắn lại lừa gạt trẫm và toàn bộ người Bắc Tề. Ngươi nói xem, người giả dối như vậy, trẫm có nên trừng phạt hắn không?”
Minh Hoài đế nghe vậy, cười lạnh trong lòng. Cao Quân Thận sẽ phái người chiếu cố tốt cho Đại hoàng tử của hắn sao? đi nói với quỷ, quỷ cũng không tin. Tuy nhiên ngoài mặt lại hỏi ‘vậy chuyện này có liên quan gì tới Lục Hoài Khởi?”
Cao Quân Thận nhìn về phía Lục Hoài Khởi, tươi cười trên môi lạnh dần “đó là vì…Lục Hoài Khởi có khả năng chính là Đại hoàng tử của trẫm ah”
Lời này chẳng khác gì sấm sét bổ ngang trời
Minh Hoài đế mí mắt giật mạnh, suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi long ỷ. Lục Hoài Khởi là Đại hoàng tử của Bắc Tề? sao có thể.
“Cao huynh, ngươi có nói đùa không đó, Lục Hoài Khởi sao có thể…”Minh Hoài đế tuy gần đây có chút bất mãn với Lục Hoài Khởi nhưng trước kia hắn luôn coi hắn ta là tâm phúc, cũng chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Lục Hoài Khởi đối với hắn
Cao Quân Thận đang muốn trả lời Minh Hoài đế, tù nhân kia đã không chịu nổi tra tấn mà cầu xin “ta khai, ta khai hết”
Lúc này Cao Vân Trạm mới quăng chiếc ghế trong tay xuống, lông mày nhướng lên, đắc ý nhìn Lục Hoài Khởi. Chỉ cần tù nhân kia khai, kế hoạch của hắn liền có thể thực hiện bước tiếp theo
Tù nhân kia xuyên qua tóc tai bù xù mà nhìn về phía Lục Hoài Khởi
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hoài Khởi hơi căng thẳng, ánh mắt cũng nhìn về phía tù nhân kia, có điều tiêu cự không rơi trên người hắn ta
Tù nhân toàn thân đầy máu, ánh mắt nhìn Lục Hoài Khởi dần trở nên mờ mịt , mấp máy môi vài lần lại không thốt ra lời
Tâm của Trầm Thanh Lê như bị ai bóp chặt, mặc kệ Lục Hoài Khởi là Tây Lương quốc Đông Hán Đô đốc hay là có quan hệ gì với Bắc Tề, nàng chỉ biết hắn là người đã giúp nàng rất nhiều lần
Trầm Thanh Lê căn môi, quỳ xuống trước mặt Minh Hoài đế “khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần mấy ngày qua luôn suy nghĩ mình có nên trèo cao Cao thái tử hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nhi thần cũng đã nghĩ thông suốt, nhi thần và Lục đô đốc đã là phu thê danh chính ngôn thuận cũng đã…cá nước thân mật. Nhi thần tự biết xấu hổ, thực sự không thể trèo cao Cao thái tử. Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy thẹn với phụ hoàng”
Tuy thời gian hắn và Lục Hoài Khởi ở chung không lâu nhưng vẫn có thể nhận ra thái độ bất đồng của hắn khi đối mặt với tù nhân kia, cho nên khi thấy tù nhân muốn cung khai, nàng liền lên tiếng nhằm di dời sự chú ý của mọi người
Minh Hoài đế thở phào một cái, tươi cười tán dương Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê không biết mình làm vậy có ích gì cho Lục Hoài Khởi không nhưng nếu có thể giúp hắn kéo dài thời gian thêm chút nào thì hay chút đó. Đây là điều duy nhất nàng có thể làm cho hắn
“Bắc Tề hoàng đế, Bắc Tề hoàng hậu, được Cao thái tử ưu ái, vãn bối lấy làm vinh dự nhưng biết rõ nếu mình đáp ứng hôn sự chính là trèo cao Cao thái tử. Vãn bối xin được tạ lỗi với hai vị trưởng bối”
“Bắc Tề hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Cao Thái Tử ưu ái, vãn bối kinh hãi chi. Nhưng là biết rõ mình nếu là thật sự đáp ứng Cao Thái Tử cầu hôn thỉnh cầu, đó chính là tại trèo cao Cao Thái Tử. Vãn bối nơi này hướng hai vị trưởng bối tạ lỗi .”
Vừa rồi đế hậu Bắc Tề đã đồng ý cho hôn sự của nàng và Cao Vân Trạm, nàng lại luôn miệng nói mình không xứng với Cao Vân Trạm, sẽ khiến nhiều người cho rằng nàng lấy cớ, thực ra nguyên nhân thực sự khiến nàng không muốn gả cho Cao Vân Trạm là vì giữa hắn và Lục Hoài Khởi, nàng đã lựa chọn Lục Hoài Khởi
Đáy mắt Cao Vân Trạm lóe lên vẻ ngoan tuyệt, ánh mắt sắc bén như dao phóng về phía Trầm Thanh Lê. Đang chết. Hắn chỉ muốn đối phó với Lục Hoài Khởi mà thôi, đám người này lại không một ai chịu phối hợp
Cao Vân Trạm đi đến cạnh Trầm Thanh Lê, quỳ xuống trước mặt Cao Quân Thận “phụ hoàng, A Lê cự tuyệt nhi thần như vậy, nhất định là có hiểu lầm gì đó đối với nhi thần”
Hắn khóe môi mỉm cười ẩn tình, bàn tay dưới ống tay áp nắm chặt cổ tay Trầm Thanh Lê, người ngoài nhìn thấy, cho rằng hắn đang cầm chặt tay nàng không buông, sự thần là móng tay sắc bén của hắn cắm sâu vào da thịt của Trầm Thanh Lê, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được, uy hiếp nàng “Trầm Thanh Lê, ngươi dám ở trước mặt mọi người cãi lời ta là không muốn nhũ mẫu của ngươi sống phải không?”
Trầm Thanh Lê lạnh lùng nhìn hắn, cố gắng khắc chế tâm tình của mình. Nàn vốn rất sợ nam nhân ác ma này nhưng nàng đã không còn đường lui, lập tức thẳng lưng đáp trả hắn “Cao Vân Trạm, nếu nhũ mẫu ta xảy ra chuyện gì, ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi” ngữ khí kiên định, một bộ muốn dập nồi dìm thuyền vì dù sao nàng cũng đã lường trước hậu quả xấu nhất
Cao Vân Trạm kề sát vào nàng, ánh mắt âm u “thật buồn cười, ngươi cho rằng chỉ vài câu như thế là uy hiếp được ta. Trầm Thanh Lê, hoặc là ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là…”
Bên dưới ống tay áo, Trầm Thanh Lê hơi nhích cổ tay, người ngoài không thấy, nghĩ rằng nàng đanh tránh khỏi tay của Cao Vân Trạm nhưng thật ra, nàng đang dùng chủy thủ đâm vào tay hắn
Đau nhức khiến Cao Vân Trạm không thể giữ vẻ ngụy trang dịu dàng được nữa, vội rút tay lại, trong mắt tràn đầy lệ khí nhìn Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê ngước cằm, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân “ta mệnh tiện, cùng lắm thì chết nhưng nếu ta chết mà có thể kéo theo thái tử Bắc Tề ngươi thì xem như ta buôn bán có lời rồi”
Lục Hoài Khởi thất thần trong phút chốc. Hắn luôn coi Trầm Thanh Lê là quân cờ để hắn lợi dụng nhưng lại quên rằng trước khi hắn để Quốc sư nghịch thiên cải mệnh giúp nàng sống lại lần nữa thì tự bản thân nàng đã bò ra khỏi đống thi thể mới gặp được hắn. Nàng đối với người khác ngoan, đối với bản thân cũng thế
Hai người đang đấu đến người chết ta sống, ở trong mắt người ngoài lại là hai người trẻ tuổi đang giận dỗi nhau.
Minh Hoài đế đương nhiên không muốn gả nữ nhi đến Bắc Tề, hắn đặt tay lên môi, ho nhẹ một tiếng, cười nói với Cao Quân Thận “hiền huynh, dù hôn nhân của nhi nữ là theo lời mai mối nghe lệnh cah mẹ nhưng nữ nhi này trẫm vừa nhận về, thực sự có chút luyến tiếc khi gả nàng đến Bắc Tề. Hay là…” hắn đưa mắt nhìn mộ vòng trong điện “trẫm còn nhiều nữ nhi khác, các nàng cũng xinh đẹp hiền hậu, ngươi bảo Cao thái tử chọn đi. Hắn chọn ai, trẫm nguyện thành toàn cho hắn” hôm nay Liễu quý phi bị phong hàn, Mộ Vân Dao ở lại chiếu cố cho nàng nên không xuất hiện, Minh Hoài đế càng thêm vui mừng. Chỉ cần không cưới Thanh Lê và Vân Dao là hắn liền an tâm
Ánh mắt Khương thị nhìn Trầm Thanh Lê ngập tràn cừu hận, tuy nhiên ở trước mặt mọi người, nàng vẫn muốn để Cao Quân Thận làm chủ
Cao Quân Thận đương nhiên cũng rất tức giận với việc Trầm Thanh Lê không thức thời, mắt hồ ly lấp lánh tinh quang nhìn thoáng qua Cao Vân Trạm và Trầm Thanh Lê rồi cuối cùng rơi trên người Lục Hoài Khởi, nói ‘hiền đệ nói không sai, hôn sự của nhi nữ vẫn nên cho bọn họ chút thời gian để xử lý đi. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất vẫn là Đại hoàng tử của trẫm” di dời sự chú ý lên người Lục Hoài Khởi
Khương hoàng hậu cũng góp lời “Tây Lương quốc bệ hạ, có thể ngài không biết, mấy năm qua Hoàng thượng thiếp thân tìm danh y khắp thiên hạ để chữa bệnh si ngốc cho Đại hoàng tử, thậm chí có đại phu từng nói muốn chữa khỏi bệnh si ngốc của Đại hoàng tử thì phải dùng một miếng thịt trên người Hoàng thượng. Hoàng thượng vì quá thương yêu Đại hoàng tử, nghe vậy không chút do dự mà cắt thịt làm thuốc dẫn, tiếc là cuối cùng vẫn không chữa khỏi cho Đại hoàng tử. Khi đó Hoàng thượng vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ mấy ngày ah”
Có những lời Cao Quân Thận không tiện nói nhưng Khương thị lại dễ dàng mở miệng, cũng có thể khiến người ta biết Cao Quân thận yêu thương Đại hoàng tử của hắn thế nào.
Khương thị lại thở dài nói tiếp “khi Đại hoàng tử nổi điên đã đẩy A Trạm của bản cung xuống sông, may mà A Trạm biết bơi, đến khi lên bờ, tính nết hài tử nổi lên cũng đẩy Đại hoàng từ xuống sống. Về sau Hoàng thượng biết được chuyện này đã phạt A Trạm quỳ ba ngày ba đêm, lại sợ Đại hoàng tử sinh bệnh mà ra lệnh cho các ngự y túc trực bên cạnh ngày đêm. Hoàng thượng đối với Đại hoàng tử có thể nói là moi tim moi phổi, tiếc là thời gian trước chúng ta mới biết người sống cùng Hoàng thượng ở trong cung mười mấy năm qua không phải là Đại hoàng tử thật sự, Đại hoàng tử chân chính lòng dạ ác độc đã bỏ phụ hoàng hắn mà đi”
Nàng không biết nội tình, nói như vậy cũng vì dựa theo lời Cao Quân Thận nói với Minh Hoài đế mà suy đoán
Lục Hoài Khởi bật cười châm chọc, thanh âm lạnh lùng như muốn đông lạnh tất cả mọi người trong điện “Bắc Tề đế đúng là thương con hết mực. Thảo dân thật hâm mộ Bắc Tề Đại hoàng tử, chỉ là
“Đương nhiên là có quan hệ” tù nhân kia đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa mở miệng, máu tươi đã trào ra, nhuộm đỏ chiếc áo của hắn “Bắc Tề muốn thôn tính Tây Lương đã lâu mà Lục Hoài Khởi ngươi lại là chướng ngại vật”
Lãnh Phong sầm mặt tiến lên, đang muốn giáo huấn hắn, tù nhân kia lại nói “quan tâm chó má, Cao Quân Thận ngươi ước gì Đại hoàng tử chết sớm, để hắn sống là vì ngươi muốn được tiếng hiền danh”
Lãnh Phong bóp chặt cổ hắn, không cho hắn nói tiếp. Lục Hoài Khởi liền vọt lên, tấn công Lãnh Phong. Tù nhân kia tranh thủ hít thở, gương mặt đầy máu nhìn Lục Hoài Khởi một cái, mắng tiếp “Cao Quân Thận, ta đúng là không phải là Đại hoàng tử của ngươi nhưng nguyên hoàng hậu bị ngươi hạ lệnh giết chết là…ân nhân cứu mạng của ta. Trong băng thiên tuyết địa, nàng đã lệnh cho người mang cho mẫu thân ta một chén cơm, giúp mẫu thân ta có thể bình an sinh muội muội. Nàng như vậy lại bị ngươi vu hãm là yêu hậu mà giết chết. Cao Quân Thận, ngươi…”
Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt Cao Quân Thận trầm xuống, ngay lập tức một thị vệ Bắc Tề tiến lên, đâm hắn một đao
Tù nhân kia thân mình run rẩy, cười lạnh “ta cố sống đến Tây Lương là muốn nói cho mọi người biết, Cao Quân Thận ngươi là kẻ heo chó không bằng” nói tới đây thanh âm ngưng bặt, hắn cũng đã không còn hơi thở
Cao Vân Trạm trán nổi gân xanh, muốn đến chỗ tù nhân xem xét nhưng vừa đứng lên, toàn thân liền choáng váng. Hắn nhíu mày quan sát Trầm Thanh Lê, chợt hiểu những lời nàng vừa nói, thì ra trong chủy thủ nàng đâm hắn đã có bôi độc. Hắn hận không thể giết chết Trầm Thanh Lê nhưng chuyện đã đến mức này, sân khấu đã dựng lên, dù thế nào cũng phải diễn cho hết tuồng. Hắn nhất định sẽ vạch trần thân phận thái giám giả của Lục Hoài Khởi trước mặt mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.