Chương 10
Nhất Điểu Anh Minh
08/08/2020
Sau khi ăn xong Thần Hiên lại trở về chỗ cũ, lu bù trám các mảnh sứ. A
Vi thấy hắn không để ý tới mình cũng không dám tới làm bận tay, cũng nhớ lời ông nội dặn, không chạy đi nhìn lén hắn làm việc. Bất quá nàng cũng không ngồi im nhàn rỗi, thu dọn mọi thứ xong liền đem mấy rương đồ mình mang tới sắp xếp gọn gàng, đem nhà cửa quét dọn sạch sẽ.
Thoăn thoắt như con thoi, hết việc này đến việc khác, gia vụ không tên vốn rất nhiều, A Vi vừa làm vừa cố ý giảm động tĩnh đến hết mức có thể, sợ quấy rầy hắn. Dọn dẹp đến hành lang cùng nhà kho, nàng ngoài ý muốn phát hiện ra, trong nhà hoàn toàn không có đòn gánh hay thùng dụng cụ mà các thợ trám sự hay dùng.
Nàng liếc mắt sang, đồ sứ trong tay Thần Hiên vừa nhìn liền biết là hoàn toàn bất đồng với đồ vật thường dùng trong các thôn hộ, đến vật liệu để tu bổ cũng sáng loáng, vàng bạc cùng các kim loại quý hiếm đều có cả. A Vi không khỏi nhớ đến đêm đó ông nội nhắc lại câu chuyện của tổ tiên Kiều gia cùng mấy lời dặn dò kĩ lưỡng, thì ra ý của lão nhân chính là muốn nói cho nàng biết, Thần Hiên cũng giống như tổ tiên của nàng, là đại sư trám sứ, hoàn toàn khác với những thợ trám sứ bình thường.
Nhìn thân ảnh bận rộn kia, nàng cảm thấy suy đoán của mình là không sai, ngay từ khi hắn xuất hiện trước sạp trám sứ, khí chất phú quý cùng tao nhã kia chưa hề mất đi. Nguyên lai nàng gả cho người không chỉ có thiện tâm, lại còn có một thân bản lãnh.
A Vi càng lúc càng cảm thấy trời cao đối với nàng không tệ.
Đến bữa cơm chiều, A Vi dùng không biết bao nhiêu dũng khí, tận lực cùng hắn trò chuyện, ý đồ muốn hai người mau chóng quen thuộc hơn một chút. Thế mà đối phương lại không chút phối hợp, nàng nói ba bốn câu thì hắn cũng chỉ dùng một hai chữ nhàn nhạt đáp lời.
Nhìn đến bàn cơm đã được hắn ăn đến sạch sẽ, đáy lòng A Vi mới từ từ thu hồi mất mát.
Đến tận lúc trời khuya, Thần Hiên vẫn bận rộn không ngừng, trong tay còn đến ba bốn món đồ chưa được trám xong. A Vi mặc kệ mí mắt đánh nhau, muốn đợi hắn xong việc để cùng nói mấy câu. Thế nhưng mãi vẫn không thấy hắn dừng tay, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa mà đến bên án thư, nhỏ giọng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Thần Hiên làm như không thấy nàng, mắt chăm chú nhìn mảnh sứ: "Ngươi ngủ trước đi,"
A Vi thật sự buồn ngủ, lại thấy hắn chuyên tâm chú ý chuyện trên tay đến mức lạnh lùng cho nên cũng không dám nói thêm gì, xoay người vào giường, đại sự canh cánh trong lòng vẫn chưa nói ra được. Ngày mai là ngày lại mặt, hắn sẽ không quên chứ?
Thần Hiên đoán chừng nàng đã ngủ say mới để đồ trên tay xuống, dọn dẹp bừa bộn trên án thư.
Dụi mắt một cái, hắn thật sự có chút mệt mỏi. Hắn cũng không phải người có thói quen ngày ngày đều chúi đầu vào sửa chữa đồ sứ, chỉ là không có thói quen chung đụng với một người xa lạ trong cùng một nhà, không muốn hao tâm tốn sức nói chuyện cùng nàng thôi.
Đoán chừng vì lo lắng chuyện lại mặt, A Vi ngủ cũng không được thẳng giấc, hôm sau bình minh vừa ló dạng nàng đã mở mắt tỉnh lại.
Nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt thay xiêm y một phen, trông thấy Thần Hiên vẫn còn đang ngủ, nàng tưởng hắn đêm qua ngủ rất trễ cho nên cũng không gọi, xuống bếp loay hoay làm một ít điểm tâm.
Trong phòng vẫn không hề có chút động tĩnh, nàng có chút đói bụng, đành tự mình ăn trước một phần. Nàng đã ăn xong, dẹp dọn xong, Thần Hiên vẫn ngủ say, A Vi lặng lẽ đứng bên cạnh đệm mà nhìn.
Nàng rất muốn đánh thức hắn, trời đã sáng rồi, nơi này cách Thuỷ Trúc thôn cũng xa, nếu hắn còn không rời giường thì phỏng chừng giữa trưa cũng không thể đến nơi.
Bất quá bộ dáng say ngủ kia… A Vi thật không đành lòng gọi hắn dậy.
Ánh nắng xuyên qua màn trúc, vài tia sáng nhạt nhảy nhót trên khuôn mặt thanh tú, A Vi đánh bạo, cúi đầu nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn thấy hắn gần như vậy. Hai ngày nay biểu tình của hắn lúc nào cũng căng thẳng, trong lúc ngủ nét mặt lại vô cùng nhu hoà, có thêm vài phần giống người nàng mơ thấy ngày đó. Theo hô hấp, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, dưới mắt có hai quầng thâm nhàn nhạt, không có ánh nhìn lạnh lùng sắc bén, cả người hắn lộ ra vài phần hồn nhiên của trẻ con, khiến người ta không nhịn được tới gần. A Vi vươn tay sờ sờ lông mi của chính mình, oán giận một phen, như thế nào mà lông mi của hắn lại tốt như vậy, dài hơn của nàng thật nhiều.
Nàng cắn cắn môi, đưa tay muốn chạm vào hàng mi của đối phươmg.
Lúc này, Thần Hiên hơi trở mình, nàng lập tức sợ hãi rụt tay lại.
Hình như ánh nắng làm hắn có chút nóng, nam nhân chỉ khẽ đẩy chăn ra, ánh mắt cũng không động.
A Vi còn chưa thở một hơi, đã trông thấy thân người Thần Hiên lộ ra, tuy có mặc xiêm y nhưng đều là vải mỏng, lộ ra đường cong của lồng ngực cường tráng cùng cánh tay mạnh mẽ.
Không hề đoán trước được mình sẽ tận mắt nhìn thấy quang cảnh thế này, A Vi nhất thời mặt đỏ tai hồng, vội vàng đứng thẳng người, lùi nhanh ra ngoài.
Nàng quyết định không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, hôm nay chỉ một mình nàng trở về lại mặt cũng được.
Xuống hết núi đến chợ trấn trên, nữ nhân trở về lại mặt không thể nào trở về tay không cho nên A Vi liền ghé vào chợ, mua vật dụng cùng mấy chục trứng gà, một ít gạo trắng cùng hai cân thịt heo các thứ. Cũng may ông nội đưa cho nàng một hà bao lớn, hôm nay liền phải dùng đến, đến lúc trả tiền nàng mới mở ra xem, bên trong ước chừng cũng được hơn hai lượng bạc.
Tới Thủy Trúc thôn, một đường về nhà gặp được không ít thôn dân. A Vi chủ động cùng bọn họ chào hỏi, lại phát hiện ánh nhìn của người ta có chút phức tạp, ai ai cũng đứng cách một khoảng xa, thậm chí nàng còn mơ hồ nghe được không ít thôn dân xì xào sau lưng, bất quá lại không nghe rõ được chuyện gì.
Có khi là vì vừa thành thân xong nhưng trượng phu lại không cùng nàng trở về, người ta bàn tán một phen thì cũng không có gì lạ, A Vi cũng không để tâm lắm.
Hai ngày không về nhà, A Vi hưng phấn gọi một tiếng, Tiểu Cẩn ra đón, thấy tỷ tỷ, lập tức bổ nhào vào trong ngực nàng, oa oa khóc lớn.
"Tỷ. . . Tỷ. . . Không có chuyện gì chứ?" Tiểu Cẩn cảm nhận được cả người tỷ tỷ đều hoàn hảo bình thường, cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt.
A Vi không khỏi bật cười, thật là không có nghĩ đến về nhà sẽ là cảnh tượng này.
"Ta vẫn khỏe." Nàng giơ mấy thứ đồ trong tay lên, cười cười: "Ta mua rất nhiều thứ tốt cho ông nội cùng tiểu tử nhà ngươi đây."
Nàng khẽ động, thấy Tiểu Cẩn vẫn không có ý định buông người, còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì đã trông thấy Nguyệt Lan từ trong bếp đi ra, hảo tỷ muội cũng nhìn nàng chằm chằm, lo lắng hỏi: "A Vi, ngươi không có chuyện gì chứ?"
"Đây là thế nào?" Bọn họ sợ nàng gả đi chịu khổ thì cũng không cần phản ứng lớn đến vậy đâu?
Tiểu Cẩn ngẩng đầu lên: "Tỷ, có người nói…"
Nguyệt Lan cắt lời Tiểu Cẩn: "A Vi, người kia sao không cùng ngươi về nhà?
A Vi cũng không giấu: "Hôm qua hắn bận việc đến tận nửa đêm, sáng nay vẫn còn nghỉ ngơi cho nên ta tự đi một mình, hôm khác cùng nhau trở về cũng được."
Nguyệt Lan gật đầu ồ một tiếng, lại báo cho A Vi biết Kiều lão đầu đã đi trấn trên bày sạp, đến trưa sẽ trở lại.
Không tới hôm nay ông nội cũng đi bày sạp, một mình lão nhân phải gồng gánh tất cả mọi thứ, không biết là vất vả đến mức nào… Nàng lên tiếng nhờ Nguyệt Lan lo cơm nước, chính mình muốn xuống núi tìm ông nội.
Đợi tỷ tỷ đi khuất, Tiểu Cẩn bĩu môi: "Sao tỷ không cho ta nói chuyện?"
Nguyệt Lan thở dài: "Tỷ tỷ nhà ngươi hoàn hảo vô khuyết, thân thể bình thường, coi như mấy lời lúc trước chính là tin đồn thất thiệt rồi. Để cho nàng biết ngược lại sẽ làm A Vi lo lắng khó chịu, như vậy không tốt chút nào."
Nếu nàng là A Vi, nghe được những lời đồn đãi như thế chắc chắn sẽ thời thời khắc khắc lo nam nhân bên người sẽ khắc chết chính mình. Hơn nữa biết được ông nội, người thân thích của mình đều đã biết những lời ra tiếng vào kia nhưng vẫn đem nàng gả đi thì lại càng thêm đau khổ hơn.
Nếu A Vi cùng người đã là phu thê, Nguyệt Lan cảm thấy nếu mình lại còn nói ra những chuyện kia thì chính là người xấu, giống như một người rảnh rỗi đâm chọc chuyện nhà người khác vậy. Bất quá hai ngày này tin đồn cũng đã truyền đến khắp thôn, ai ai cũng nghe qua, Nguyệt Lan có chút lo lắng, chuyện này không biết có thể giấu được A Vi bao lâu.
Tiểu Cẩn lại cao giọng: "Rõ ràng là tên kia không đối tốt với tỷ tỷ, bằng không tại sao hắn không cùng tỷ tỷ trở về?"
Nguyệt Lan kỳ thật cũng biết bên trong có khúc mắc nhưng vừa rồi A Vi cũng chỉ nói qua quýt, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Ra cửa chưa được mấy bước, A Vi cảm giác như có người đi theo phía sau mình, quay đầu nhìn lại liền thấy Vương thị, nương của Dương Thanh Tùng. Đã lâu không gặp, nàng mặc dù không muốn tiếp chuyện người này nhưng vẫn giữ đúng lễ phép, khẽ chào một tiếng: "Thẩm"
Vương thị vừa cắn hạt dưa vừa đi tới, không chút để ý hỏi: "Sao lại trở về có một mình thế kia?"
A Vi lại giải thích một lần. Vương thị phun toẹt một đám hạt xuống đất, ra vẻ thân thiết: "Không phải nói nhà trai không thiếu tiền sao? Cần gì phải cực khổ đến vậy, buổi tối còn làm đến tận khuya, ảnh hưởng đến thân thể là không được."
A Vi cười cười có lệ, nàng thật sự không có chuyện gì để nói với người này.
Vương thị cũng không tính thả người, lập tức hỏi thêm: "A Vi, người ta đồn đãi ầm ĩ suốt mấy ngày qua kia kìa, ngươi còn chưa biết sao?"
A Vi nhíu mày, không biết Vương thị có ý gì: "Đồn đãi cái gì cơ?"
Vương thị thấy nàng thật sự không biết, nhất thời hưng trí tăng vọt, đem toàn bộ tin đồn về cái người goá vợ kia khoa trương nói hết một lần. Nghe Nghe Vương thị tả lại bộ dáng khủng bố của tân nương tử kia lúc lìa đời như tận mắt chứng kiến, cả người A Vi lập tức nổi lên một tầng da gà nhưng nàng vẫn nghi ngờ hỏi lại: "Thẩm nói người goá vợ trong lời đồn kia thật đúng là trượng phu của ta sao?"
Vương thị dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn nàng, gật đầu chắc nịch.
A Vi nhớ tới thôn dân dân xì xào bàn tán, nhớ tới phản ứng của Nguyệt Lan cùng Tiểu Cẩn…
"Thẩm, ta còn bận xuống núi mua chút đồ đạc, không tiện tiếp chuyện người nữa rồi."
Nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng động tác vội vàng của A Vi, đáy lòng Vương thị vô cùng hưởng thụ. Ở trong mắt Vương thị, nữ nhân trước mắt chính là một loại hồ ly tinh, bằng không con trai bà lại tâm tâm niệm niệm muốn thú ả vào cửa, không chê ả nghèo, không chê ả phiền lụy. Mỗi lần nhớ tới chuyện Thanh Tùng nhà bà đem không ít thứ tốt dâng cho tiểu hồ ly này, Vương thị vừa xót của vừa nổi giận. Đã tốn không ít của để bố thí bà còn tốn không ít công phu để con trai trưởng thôi ầm ĩ, bỏ đi ý niệm muốn thú cái loại hồ ly tinh kia vào cửa, thế mà đứa nhỏ vẫn như phải bùa phải ngải, mãi cũng không chịu gặp mặt cô nương Trần gia. Đây là vì cái gì? Luyến tiếc không nỡ buông tay sao?
Về sau lại nghe được tiểu hồ ly kia được một phần sính lễ lớn nhất nhìn trong vòng mười dặm bát hương, gả cho một nam nhân gốc Đàm Châu phủ, bà vô cùng căm giận cùng bất bình. Chuyện tốt như vậy sao có thể để cho cái loại hồ ly tinh như vậy nhặt được?
Cho đến tận khi nghe được tin đồn kia, đáy lòng bà mới dễ chịu hơn một chút.
Vương thị sảng khoái phun thêm một đám vỏ hạt đầu đấu, xoay người đắc ý trở về.
A Vi đi một hơi xuống đến gần chân núi, cảm thấy có chút mệt mỏi mới dừng lại nghỉ dưới một tán cây, trong lòng luẩn quẩn mấy lời kia của Vương thị, giữa trời hè oi bức lại cảm thấy một cỗ hàn ý tản khắp châu thân.
Bất quá nàng cũng tự an ủi chính mình, người kia căn bản là một nữ nhân ham thị phi, lại nhìn nàng không vừa mắt, cho dù thật sự có tin đồn như vậy thì phân nửa cũng là thêm thắt dựng chuyện, muốn doạ nàng mà thôi. Vương thị cũng không tận mắt chứng kiến tử trạng của vị tân nương kia, một người chết thê thảm đến vậy mà lại không hề có điểm gì đáng hoài nghi sao? Tốt nhất nàng nên hỏi ông nội một chút, không thể cứ vậy mà tin lời người khác được.
Đến trấn trên, A Vi tìm vài nơi ông nội thường bày sạp cũng không thấy, may mắn gặp được vị tiểu thương quen thân mới biết được lão nhân đã sớm dọn hàng trở về. Vội vàng muốn chạy về đón đỡ gánh cho ông nội, nàng lập tức xoay người, liền trông thấy một bóng dáng cao ngất nghỉ chân ở đó không xa, trong đám người vô cùng nổi bật. Mày rậm nhíu chặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nàng.
A Vi không nghĩ tới sẽ gặp được Thần Hiên ở nơi này, lại nhớ tới những tin đồn kia, đáy lòng có chút hoảng hốt.
Thoăn thoắt như con thoi, hết việc này đến việc khác, gia vụ không tên vốn rất nhiều, A Vi vừa làm vừa cố ý giảm động tĩnh đến hết mức có thể, sợ quấy rầy hắn. Dọn dẹp đến hành lang cùng nhà kho, nàng ngoài ý muốn phát hiện ra, trong nhà hoàn toàn không có đòn gánh hay thùng dụng cụ mà các thợ trám sự hay dùng.
Nàng liếc mắt sang, đồ sứ trong tay Thần Hiên vừa nhìn liền biết là hoàn toàn bất đồng với đồ vật thường dùng trong các thôn hộ, đến vật liệu để tu bổ cũng sáng loáng, vàng bạc cùng các kim loại quý hiếm đều có cả. A Vi không khỏi nhớ đến đêm đó ông nội nhắc lại câu chuyện của tổ tiên Kiều gia cùng mấy lời dặn dò kĩ lưỡng, thì ra ý của lão nhân chính là muốn nói cho nàng biết, Thần Hiên cũng giống như tổ tiên của nàng, là đại sư trám sứ, hoàn toàn khác với những thợ trám sứ bình thường.
Nhìn thân ảnh bận rộn kia, nàng cảm thấy suy đoán của mình là không sai, ngay từ khi hắn xuất hiện trước sạp trám sứ, khí chất phú quý cùng tao nhã kia chưa hề mất đi. Nguyên lai nàng gả cho người không chỉ có thiện tâm, lại còn có một thân bản lãnh.
A Vi càng lúc càng cảm thấy trời cao đối với nàng không tệ.
Đến bữa cơm chiều, A Vi dùng không biết bao nhiêu dũng khí, tận lực cùng hắn trò chuyện, ý đồ muốn hai người mau chóng quen thuộc hơn một chút. Thế mà đối phương lại không chút phối hợp, nàng nói ba bốn câu thì hắn cũng chỉ dùng một hai chữ nhàn nhạt đáp lời.
Nhìn đến bàn cơm đã được hắn ăn đến sạch sẽ, đáy lòng A Vi mới từ từ thu hồi mất mát.
Đến tận lúc trời khuya, Thần Hiên vẫn bận rộn không ngừng, trong tay còn đến ba bốn món đồ chưa được trám xong. A Vi mặc kệ mí mắt đánh nhau, muốn đợi hắn xong việc để cùng nói mấy câu. Thế nhưng mãi vẫn không thấy hắn dừng tay, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa mà đến bên án thư, nhỏ giọng nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Thần Hiên làm như không thấy nàng, mắt chăm chú nhìn mảnh sứ: "Ngươi ngủ trước đi,"
A Vi thật sự buồn ngủ, lại thấy hắn chuyên tâm chú ý chuyện trên tay đến mức lạnh lùng cho nên cũng không dám nói thêm gì, xoay người vào giường, đại sự canh cánh trong lòng vẫn chưa nói ra được. Ngày mai là ngày lại mặt, hắn sẽ không quên chứ?
Thần Hiên đoán chừng nàng đã ngủ say mới để đồ trên tay xuống, dọn dẹp bừa bộn trên án thư.
Dụi mắt một cái, hắn thật sự có chút mệt mỏi. Hắn cũng không phải người có thói quen ngày ngày đều chúi đầu vào sửa chữa đồ sứ, chỉ là không có thói quen chung đụng với một người xa lạ trong cùng một nhà, không muốn hao tâm tốn sức nói chuyện cùng nàng thôi.
Đoán chừng vì lo lắng chuyện lại mặt, A Vi ngủ cũng không được thẳng giấc, hôm sau bình minh vừa ló dạng nàng đã mở mắt tỉnh lại.
Nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt thay xiêm y một phen, trông thấy Thần Hiên vẫn còn đang ngủ, nàng tưởng hắn đêm qua ngủ rất trễ cho nên cũng không gọi, xuống bếp loay hoay làm một ít điểm tâm.
Trong phòng vẫn không hề có chút động tĩnh, nàng có chút đói bụng, đành tự mình ăn trước một phần. Nàng đã ăn xong, dẹp dọn xong, Thần Hiên vẫn ngủ say, A Vi lặng lẽ đứng bên cạnh đệm mà nhìn.
Nàng rất muốn đánh thức hắn, trời đã sáng rồi, nơi này cách Thuỷ Trúc thôn cũng xa, nếu hắn còn không rời giường thì phỏng chừng giữa trưa cũng không thể đến nơi.
Bất quá bộ dáng say ngủ kia… A Vi thật không đành lòng gọi hắn dậy.
Ánh nắng xuyên qua màn trúc, vài tia sáng nhạt nhảy nhót trên khuôn mặt thanh tú, A Vi đánh bạo, cúi đầu nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn thấy hắn gần như vậy. Hai ngày nay biểu tình của hắn lúc nào cũng căng thẳng, trong lúc ngủ nét mặt lại vô cùng nhu hoà, có thêm vài phần giống người nàng mơ thấy ngày đó. Theo hô hấp, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, dưới mắt có hai quầng thâm nhàn nhạt, không có ánh nhìn lạnh lùng sắc bén, cả người hắn lộ ra vài phần hồn nhiên của trẻ con, khiến người ta không nhịn được tới gần. A Vi vươn tay sờ sờ lông mi của chính mình, oán giận một phen, như thế nào mà lông mi của hắn lại tốt như vậy, dài hơn của nàng thật nhiều.
Nàng cắn cắn môi, đưa tay muốn chạm vào hàng mi của đối phươmg.
Lúc này, Thần Hiên hơi trở mình, nàng lập tức sợ hãi rụt tay lại.
Hình như ánh nắng làm hắn có chút nóng, nam nhân chỉ khẽ đẩy chăn ra, ánh mắt cũng không động.
A Vi còn chưa thở một hơi, đã trông thấy thân người Thần Hiên lộ ra, tuy có mặc xiêm y nhưng đều là vải mỏng, lộ ra đường cong của lồng ngực cường tráng cùng cánh tay mạnh mẽ.
Không hề đoán trước được mình sẽ tận mắt nhìn thấy quang cảnh thế này, A Vi nhất thời mặt đỏ tai hồng, vội vàng đứng thẳng người, lùi nhanh ra ngoài.
Nàng quyết định không quấy rầy hắn nghỉ ngơi, hôm nay chỉ một mình nàng trở về lại mặt cũng được.
Xuống hết núi đến chợ trấn trên, nữ nhân trở về lại mặt không thể nào trở về tay không cho nên A Vi liền ghé vào chợ, mua vật dụng cùng mấy chục trứng gà, một ít gạo trắng cùng hai cân thịt heo các thứ. Cũng may ông nội đưa cho nàng một hà bao lớn, hôm nay liền phải dùng đến, đến lúc trả tiền nàng mới mở ra xem, bên trong ước chừng cũng được hơn hai lượng bạc.
Tới Thủy Trúc thôn, một đường về nhà gặp được không ít thôn dân. A Vi chủ động cùng bọn họ chào hỏi, lại phát hiện ánh nhìn của người ta có chút phức tạp, ai ai cũng đứng cách một khoảng xa, thậm chí nàng còn mơ hồ nghe được không ít thôn dân xì xào sau lưng, bất quá lại không nghe rõ được chuyện gì.
Có khi là vì vừa thành thân xong nhưng trượng phu lại không cùng nàng trở về, người ta bàn tán một phen thì cũng không có gì lạ, A Vi cũng không để tâm lắm.
Hai ngày không về nhà, A Vi hưng phấn gọi một tiếng, Tiểu Cẩn ra đón, thấy tỷ tỷ, lập tức bổ nhào vào trong ngực nàng, oa oa khóc lớn.
"Tỷ. . . Tỷ. . . Không có chuyện gì chứ?" Tiểu Cẩn cảm nhận được cả người tỷ tỷ đều hoàn hảo bình thường, cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt.
A Vi không khỏi bật cười, thật là không có nghĩ đến về nhà sẽ là cảnh tượng này.
"Ta vẫn khỏe." Nàng giơ mấy thứ đồ trong tay lên, cười cười: "Ta mua rất nhiều thứ tốt cho ông nội cùng tiểu tử nhà ngươi đây."
Nàng khẽ động, thấy Tiểu Cẩn vẫn không có ý định buông người, còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì đã trông thấy Nguyệt Lan từ trong bếp đi ra, hảo tỷ muội cũng nhìn nàng chằm chằm, lo lắng hỏi: "A Vi, ngươi không có chuyện gì chứ?"
"Đây là thế nào?" Bọn họ sợ nàng gả đi chịu khổ thì cũng không cần phản ứng lớn đến vậy đâu?
Tiểu Cẩn ngẩng đầu lên: "Tỷ, có người nói…"
Nguyệt Lan cắt lời Tiểu Cẩn: "A Vi, người kia sao không cùng ngươi về nhà?
A Vi cũng không giấu: "Hôm qua hắn bận việc đến tận nửa đêm, sáng nay vẫn còn nghỉ ngơi cho nên ta tự đi một mình, hôm khác cùng nhau trở về cũng được."
Nguyệt Lan gật đầu ồ một tiếng, lại báo cho A Vi biết Kiều lão đầu đã đi trấn trên bày sạp, đến trưa sẽ trở lại.
Không tới hôm nay ông nội cũng đi bày sạp, một mình lão nhân phải gồng gánh tất cả mọi thứ, không biết là vất vả đến mức nào… Nàng lên tiếng nhờ Nguyệt Lan lo cơm nước, chính mình muốn xuống núi tìm ông nội.
Đợi tỷ tỷ đi khuất, Tiểu Cẩn bĩu môi: "Sao tỷ không cho ta nói chuyện?"
Nguyệt Lan thở dài: "Tỷ tỷ nhà ngươi hoàn hảo vô khuyết, thân thể bình thường, coi như mấy lời lúc trước chính là tin đồn thất thiệt rồi. Để cho nàng biết ngược lại sẽ làm A Vi lo lắng khó chịu, như vậy không tốt chút nào."
Nếu nàng là A Vi, nghe được những lời đồn đãi như thế chắc chắn sẽ thời thời khắc khắc lo nam nhân bên người sẽ khắc chết chính mình. Hơn nữa biết được ông nội, người thân thích của mình đều đã biết những lời ra tiếng vào kia nhưng vẫn đem nàng gả đi thì lại càng thêm đau khổ hơn.
Nếu A Vi cùng người đã là phu thê, Nguyệt Lan cảm thấy nếu mình lại còn nói ra những chuyện kia thì chính là người xấu, giống như một người rảnh rỗi đâm chọc chuyện nhà người khác vậy. Bất quá hai ngày này tin đồn cũng đã truyền đến khắp thôn, ai ai cũng nghe qua, Nguyệt Lan có chút lo lắng, chuyện này không biết có thể giấu được A Vi bao lâu.
Tiểu Cẩn lại cao giọng: "Rõ ràng là tên kia không đối tốt với tỷ tỷ, bằng không tại sao hắn không cùng tỷ tỷ trở về?"
Nguyệt Lan kỳ thật cũng biết bên trong có khúc mắc nhưng vừa rồi A Vi cũng chỉ nói qua quýt, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Ra cửa chưa được mấy bước, A Vi cảm giác như có người đi theo phía sau mình, quay đầu nhìn lại liền thấy Vương thị, nương của Dương Thanh Tùng. Đã lâu không gặp, nàng mặc dù không muốn tiếp chuyện người này nhưng vẫn giữ đúng lễ phép, khẽ chào một tiếng: "Thẩm"
Vương thị vừa cắn hạt dưa vừa đi tới, không chút để ý hỏi: "Sao lại trở về có một mình thế kia?"
A Vi lại giải thích một lần. Vương thị phun toẹt một đám hạt xuống đất, ra vẻ thân thiết: "Không phải nói nhà trai không thiếu tiền sao? Cần gì phải cực khổ đến vậy, buổi tối còn làm đến tận khuya, ảnh hưởng đến thân thể là không được."
A Vi cười cười có lệ, nàng thật sự không có chuyện gì để nói với người này.
Vương thị cũng không tính thả người, lập tức hỏi thêm: "A Vi, người ta đồn đãi ầm ĩ suốt mấy ngày qua kia kìa, ngươi còn chưa biết sao?"
A Vi nhíu mày, không biết Vương thị có ý gì: "Đồn đãi cái gì cơ?"
Vương thị thấy nàng thật sự không biết, nhất thời hưng trí tăng vọt, đem toàn bộ tin đồn về cái người goá vợ kia khoa trương nói hết một lần. Nghe Nghe Vương thị tả lại bộ dáng khủng bố của tân nương tử kia lúc lìa đời như tận mắt chứng kiến, cả người A Vi lập tức nổi lên một tầng da gà nhưng nàng vẫn nghi ngờ hỏi lại: "Thẩm nói người goá vợ trong lời đồn kia thật đúng là trượng phu của ta sao?"
Vương thị dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn nàng, gật đầu chắc nịch.
A Vi nhớ tới thôn dân dân xì xào bàn tán, nhớ tới phản ứng của Nguyệt Lan cùng Tiểu Cẩn…
"Thẩm, ta còn bận xuống núi mua chút đồ đạc, không tiện tiếp chuyện người nữa rồi."
Nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng động tác vội vàng của A Vi, đáy lòng Vương thị vô cùng hưởng thụ. Ở trong mắt Vương thị, nữ nhân trước mắt chính là một loại hồ ly tinh, bằng không con trai bà lại tâm tâm niệm niệm muốn thú ả vào cửa, không chê ả nghèo, không chê ả phiền lụy. Mỗi lần nhớ tới chuyện Thanh Tùng nhà bà đem không ít thứ tốt dâng cho tiểu hồ ly này, Vương thị vừa xót của vừa nổi giận. Đã tốn không ít của để bố thí bà còn tốn không ít công phu để con trai trưởng thôi ầm ĩ, bỏ đi ý niệm muốn thú cái loại hồ ly tinh kia vào cửa, thế mà đứa nhỏ vẫn như phải bùa phải ngải, mãi cũng không chịu gặp mặt cô nương Trần gia. Đây là vì cái gì? Luyến tiếc không nỡ buông tay sao?
Về sau lại nghe được tiểu hồ ly kia được một phần sính lễ lớn nhất nhìn trong vòng mười dặm bát hương, gả cho một nam nhân gốc Đàm Châu phủ, bà vô cùng căm giận cùng bất bình. Chuyện tốt như vậy sao có thể để cho cái loại hồ ly tinh như vậy nhặt được?
Cho đến tận khi nghe được tin đồn kia, đáy lòng bà mới dễ chịu hơn một chút.
Vương thị sảng khoái phun thêm một đám vỏ hạt đầu đấu, xoay người đắc ý trở về.
A Vi đi một hơi xuống đến gần chân núi, cảm thấy có chút mệt mỏi mới dừng lại nghỉ dưới một tán cây, trong lòng luẩn quẩn mấy lời kia của Vương thị, giữa trời hè oi bức lại cảm thấy một cỗ hàn ý tản khắp châu thân.
Bất quá nàng cũng tự an ủi chính mình, người kia căn bản là một nữ nhân ham thị phi, lại nhìn nàng không vừa mắt, cho dù thật sự có tin đồn như vậy thì phân nửa cũng là thêm thắt dựng chuyện, muốn doạ nàng mà thôi. Vương thị cũng không tận mắt chứng kiến tử trạng của vị tân nương kia, một người chết thê thảm đến vậy mà lại không hề có điểm gì đáng hoài nghi sao? Tốt nhất nàng nên hỏi ông nội một chút, không thể cứ vậy mà tin lời người khác được.
Đến trấn trên, A Vi tìm vài nơi ông nội thường bày sạp cũng không thấy, may mắn gặp được vị tiểu thương quen thân mới biết được lão nhân đã sớm dọn hàng trở về. Vội vàng muốn chạy về đón đỡ gánh cho ông nội, nàng lập tức xoay người, liền trông thấy một bóng dáng cao ngất nghỉ chân ở đó không xa, trong đám người vô cùng nổi bật. Mày rậm nhíu chặt, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nàng.
A Vi không nghĩ tới sẽ gặp được Thần Hiên ở nơi này, lại nhớ tới những tin đồn kia, đáy lòng có chút hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.