Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công
Chương 2: Hệ thống
Đường Lê Tiên Đản
24/06/2022
Thẩm Dứu giương mắt đánh giá thiếu niên trước mặt. Người này ước chừng 17-18 tuổi, tướng mạo anh tuấn, quần áo là lượt khác biệt hoàn toàn với khung cảnh nghèo nàn nơi thôn dã.
Nếu bản thân y là Thẩm tiểu thị thì đoán không sai tên này chính là công chính --- Chiêu Thành Hầu thế tử Lâm Cảnh Mân. Trong nguyên tác miêu tả hắn mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ vô song, đám khuê tú thế gia một người lại một người yêu thầm hắn..... Đây không phải lời nói dối. Thẩm Dứu lăn lộn trong giới giải trí đã gặp qua bao nhiêu việc bao nhiêu người, lúc mới tỉnh y cũng thấy người này đẹp trai, đồng nghiệp của y phải gom mười người lại may ra so được với thiếu niên. Lúc này nhìn gần mới thấy thiếu niên thật sự rất giống với nguyên tác miêu tả.
Nói ngắn lại: không hổ là vai chính!!!
Chỉ là đẹp trai nhưng cái nết......
" Hôm nay trong thôn có bán thịt dê, ngươi mau đi mua thịt dê về hầm ăn đi " Lâm Cảnh Mân vênh mặt hất hàm sai khiến. Ở cái thôn này bảy tám ngày, hôm nào cũng cơm canh đạm bạc hắn nào đã nếm qua tí thịt thà nào, từ nhỏ đã đồ dâng tận tay cơm dâng tận mặt, tiểu thiếu gia như hắn không chịu được! Rốt cuộc cũng bán thịt, hắn thèm sắp chết rồi.
Thẩm Dứu nhớ tới thân phận Thẩm tiểu thị của mình thì không muốn để ý tới hắn, trợn mắt nói dối:" Ta có chút không thoải mái, không ra ngoài được." Y giờ chỉ muốn yên tĩnh nghiên cứu hệ thống kia.
Lâm Cảnh Mân cau mày, phát huy tinh thần thẳng nam mà hỏi:" Ngươi vừa rồi không phải nói không có chuyện gì sao?"
Thẩm Dứu:...... vừa rồi y còn ngã quỵ, con mắt nào của hắn thấy y ổn?
" Ta giờ vẫn còn mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc. Mà thịt dê muốn nấu phải dùng công sức, ngươi muốn ăn thì mua đi tối nấu. Giờ ta chỉ muốn nấu chút canh cơm đơn giản bồi bổ." Thẩm Dứu nói xong quay lưng về phía hắn, hơi hơi khép mắt bộ dạng "đừng làm phiên tới ta ".
Lâm Cảnh Mân bất mãn ra mặt, hắn không muốn đi ra cái thôn này. Đám thôn dân quê mùa, vô lễ này hận không thể treo mắt lên người hắn...... Nhưng hắn vẫn không thể thắng nổi nỗi đói khát.
Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn người nằm trên giường đất, chỉ thấy cậu cuộn thành một cục yếu ớt vô lực, giống như thật sự không thoải mái thật.
Lâm Cảnh Mân ở trong phòng xoay vài lần, cuối cùng đi đến tủ đầu giường kéo ngăn kéo, bốc một nắm tiền xanh mặt đi ra ngoài.
Thẩm Dứu trợn mắt há mồm nhìn một loạt hành động của hắn. Uy uy.... Đây là phòng ta mà?
Đây là tiền của ta đi.
Cái khác đều dễ nói, nhưng đây là tiền của ta!!!
Hắn lấy mà không ngại hả??
..... Được rồi. Nếu không nhờ hắn, y cũng không biết trong ngăn kéo có tiền.... Thẩm Dứu ngó qua ngăn kéo, bên trong có một ít bạc vụn cùng mấy xâu tiền đồng, không biết đây là tiền lẻ mua đồ ăn hay là tất cả tài sản của nguyên chủ, vừa rồi Lâm Cảnh Mân bốc như vậy, không biết hắn cầm đi bao nhiêu.
Nguyên chủ thật sự không coi hắn là người ngoài, tiền để đâu hắn cũng biết.
Thẩm Dứu xoa bụng xuống giường, chuẩn bị đi xem xét xung quanh sau đó đi nấu cơm. Không phải vì Lâm Cảnh Mân mà là do y cũng đói.... Lâm Cảnh Mân đã bao lâu không ăn có lẽ thân thể này cũng thế.
Vừa mới đứng lên, mắt Thẩm Dứu chua xót muốn khóc: Cái tầm nhìn, cái độ cao này.... y ít nhất thấp đi mười lăm cm!!!
Đi ra khỏi phòng ngủ, lọt vào tầm mắt là tường gạch xanh của tiểu viện. Nhà tường xanh ngói đen, ba gian nhà chính cho người ở, phía tây là phòng bếp, phía đông là phòng kho dùng để củi với đồ đạc linh tinh.
Trong phòng cũng đơn giản: giường ngủ là giường đất, có một cái ngăn tủ, cũng có một ít bàn ghế. Thẩm Dứu không biết sinh hoạt ở cổ đại thế nào, dù sao y cũng là người hiện đại nên chỉ có thể nói hai từ đơn sơ.
Trong nguyên tác Thẩm tiểu thị được miêu tả rất ít, chỉ mượn lời nha hoàn của Thế tử phi Vương thị:
【 Thấy Thẩm tiểu thị bưng nước rửa chân ra ngoài, Kim Châu liền ở sau lưng phỉ nhổ:" Ỷ vào có ân cứu mạng thế tử mà tự coi bản thân là chủ tử, hắn lấy đâu ra cái kiêu ngạo đó?"
Bảo Châu tiếp lời:" Ân cứu mạng cái gì? Thế tử thương hại hắn nên mới như vậy. Theo ta thấy có thể là thế tử lưu lạc nhân gian ăn ở nhà hắn hai ngày cơm nên ban ân đức!"
Thế tử phi Vương thị nằm trên ghế mỹ nhân, cười lạnh nói:" Cái ân đức giờ cũng ném sau đầu. Ta muốn nhổ cái gai trong mắt này ra." 】
Vì thế chương sau, Thẩm tiểu thị đã bị Vương thị đầu độc cho đi lãnh cơm hộp. Lúc ấy Lâm Cảnh Mân đang cùng vai thụ chính ân ân ái ái, nghe vậy cũng chỉ trầm mặc lát rồi nói:
【 Ta cùng hắn cũng coi như là có ân nghĩa hồi niên thiếu. Nhà hắn đã sớm không còn ai, mua một mảnh đất chôn cất hắn cho tốt.】
Có lẽ Lâm Cảnh Mân đối với thụ chính thì toàn tâm toàn ý yêu thương, nhưng đối với Thẩm tiểu thị Lâm Cảnh Mân không phải một vị phu quân.
Có lẽ trước kia nguyên chủ có công cứu mạng thế tử, chiêu đãi hắn mấy ngày cơm canh, hai người lại xảy ra chút tình huống ái muội. Sau đó Lâm Cảnh Mân mang Thẩm tiểu thị vào phủ, mới mẻ qua đi, liền mặc cho hắn bị chính thê lăng nhục tra tấn.
Nếu không phụ trách đến cùng thì đừng chịu trách nghiệm.
Thẩm Dứu lắc lắc đầu, cậu nhất định không dẫm lên vết xe đổ của nguyên chủ. Tốt nhất là tìm cái cớ trốn xa thế tử như vậy không phải cuộc sống an nhàn hơn sao?
Y có trí tuệ của thế giới hiện đại lo một cuộc sống ấm lo không thành vấn đề.... Từ từ?
Cho nên vì sao ta xuyên thư? Cái cải tạo lao động, hệ thống rồi tích phân gì đó là cái thứ quỷ gì?
Cùng lúc với suy nghĩ một âm thanh máy móc vang lên, Thẩm Dứu nghe ra một tia mỉa mai: 【 Cuối cùng ngài cũng nhớ đến tôi. Xin chào, tôi là " Hệ thống chống đọc trộm Tấn Giang " quản lí viên 01 】.
Thông qua quản lí viên 01 giới thiệu y biết vì sao y xuyên không, tóm lại đây là hệ thống chống đọc trộm trên Tấn Giang. Người đọc mà xem chùa truyện thì hệ thống sẽ bắt lại, dựa trên tội trạng cao đến thấp mà kéo vào truyện họ đọc trộm tiến hành lao động cải tạo --- đã là trừng phạt thì đương nhiên không thể là vai chính, nhân vật phụ, pháo hôi còn tốt nếu vào vai ác mới gọi là tiến vào hình thức HARD(khó).
" Ta.... ta cũng là bất đắc dĩ!" Thẩm Dứu thấy y bị oan. Tài khoản của y là được công ty nạp tiền, vậy thì sao y phải đọc chùa?
Bởi vì đọc H văn thì sẽ bị khóa!!!! Khók
【 Vậy ngài thả lôi cho tác giả không? 】 Âm thanh điện tử đầy trách móc: 【 Ngài không có! Ngài là một nam sinh đọc 84 chương đam mỹ thịt mà không trả phí, số tiền phạm tội lên tới 839000 nhân dân tệ!】
Cái mặt già của Thẩm Dứu đỏ lên. Nam sinh thì làm sao? Không phải chỉ đọc hai trăm chương tiểu thuyết chỉ có 84 chương thịt, nhiều sao?! Nhiều sao?!
《 Trạch Trung Ký 》 nếu không phải nhiều thịt thì với cái cốt truyện cổ đại còn tra công thì ta đã né 100 lần!
Nhưng mà....
" Ta sai rồi " kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thẩm Dứu lập tức thành khẩn xin lỗi, lập lời thề bảo đảm " Ngươi để ta về, ta liền trả!"
【 Xin lỗi mà có tác dụng thì cần hệ thống làm cái gì?】 Âm thanh máy móc của quản lý viên 01 lộ ra vẻ ghét bỏ khinh thường 【 Nhưng mà tình huống của ngài, xét về mặt tình cảm có thể tha thứ 】.
Quản lí viên 01 khó có lần đại phát từ bi: 【 Đối với tình huống của ngài chúng tôi cũng có chính sách riêng. Đó là ngài có thể lao động cải tạo để lấy tích phân, ngoài đổi vật tư còn có thể giải khóa cốt truyện, hạn mức cao nhất năm khóa, tùy cơ rút ra. 100 tích phân giải khóa cốt truyện 1, 1000 thích phân giải khóa cốt truyện 2, 10000 tích phân giải khóa cốt truyện 3,.... tương đương tích phân đạt tới 83900000 thì có thể xóa bỏ số tiền phạm tội. Sau đó sẽ được phóng thích trở về xã hội hiện thực】.
Tốt xấu còn có cái để phấn đấu... Thẩm Dứu gập ngón tay đếm đống số, hỏi:" Vậy làm thế nào để đạt được tích phân?"
【 Nhìn tên đoán nghĩa, lao động cải tạo là lao động.】 Quản lí viên 01 lộ ra tia sung sướng khi thấy người gặp họa: 【 Giống kịch bản này của ngài là làm ruộng...... vậy một mẫu đất một tích phân. 】
Thẩm Dứu:"....."
Thẩm Dứu cảm thấy có lẽ cậu không có cơ hội quay lại xã hội chủ nghĩa thân yêu.
Nhà bếp tuy nhỏ nhưng cũng khá đầy đủ, ít nhất dầu muối tương dấm đều có. Cửa sổ còn treo mấy cái thịt khô, mặt đát có không ít củ cải. Trên bệ bếp có một bát chứa bảy tám cái nấm hương, ấm sành còn được non nửa bát gạo trắng sợ không đủ cho hai người họ ăn một bữa, mà góc lu gạo cũng chỉ có gạo lức.
Thẩm Dứu vừa mới gặp đả kích giờ máy móc nấu cơm, đem gạo lức cùng gạo trắng 7:3 trộn lẫn đem đi rửa sạch, lại tính toán thời gian nấu thịt khô chuẩn bị để lấp đầy dạ dày với tâm tình.
Thịt khô cắt miếng cùng nấm hương xào thơm sau đó cho chút muối, nước tương là xong. Gạo cho vào nồi, cho một lượng nước vừa đủ rồi chưng. Làm xong những việc này tâm tình của Thẩm Dứu mới ổn định một chút. Việc đã đến nước này, trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để thoát ra khỏi vận mệnh của nguyên chủ, bình bình an an mà sinh tồn trong thế giới.
Nếu làm theo cốt truyện, tích phân còn chưa kiếm đủ thì đã bị bà vợ cả của Lâm Cảnh Mân hành chết, này cũng thảm quá.
Muốn thoát khỏi vận mệnh việc đầu tiên là tránh xa Lâm Cảnh Mân! Thẩm Dứu âm thầm đặt ra mục tiêu. Đương nhiên thủ đoạn không thể thô bạo quá, dù sao hắn cũng là Chiêu Thành Hầu thế tử, tên dân đen áo vải như y đắc tội không nổi.
Nhân vật phụ quá thảm thở dài.
Chờ cơm chín, Thẩm Dứu đến bên lu nước nhìn bộ dáng hiện giờ của bản thân ---- mặt nước hiện lên khuôn mặt quen thuộc, thân thể cùng gương mặt này lại là bản thân y lúc 15-16 tuổi, ngay cả vóc dáng chưa dậy thì cũng y chang. Chỉ là giữa chán có một chấm đỏ biểu thị thân phận ca nhi.
Thẩm Dứu kinh ngạc sờ mặt, nhìn qua thì tuổi còn nhỏ. Lâm Cảnh Mân vậy mà cũng hạ thủ được, hắn còn là người sao? Hắn là cầm thú.
Đúng lúc này, " Cầm thú " giơ một khối thịt dê quay trở lại.
Nếu bản thân y là Thẩm tiểu thị thì đoán không sai tên này chính là công chính --- Chiêu Thành Hầu thế tử Lâm Cảnh Mân. Trong nguyên tác miêu tả hắn mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ vô song, đám khuê tú thế gia một người lại một người yêu thầm hắn..... Đây không phải lời nói dối. Thẩm Dứu lăn lộn trong giới giải trí đã gặp qua bao nhiêu việc bao nhiêu người, lúc mới tỉnh y cũng thấy người này đẹp trai, đồng nghiệp của y phải gom mười người lại may ra so được với thiếu niên. Lúc này nhìn gần mới thấy thiếu niên thật sự rất giống với nguyên tác miêu tả.
Nói ngắn lại: không hổ là vai chính!!!
Chỉ là đẹp trai nhưng cái nết......
" Hôm nay trong thôn có bán thịt dê, ngươi mau đi mua thịt dê về hầm ăn đi " Lâm Cảnh Mân vênh mặt hất hàm sai khiến. Ở cái thôn này bảy tám ngày, hôm nào cũng cơm canh đạm bạc hắn nào đã nếm qua tí thịt thà nào, từ nhỏ đã đồ dâng tận tay cơm dâng tận mặt, tiểu thiếu gia như hắn không chịu được! Rốt cuộc cũng bán thịt, hắn thèm sắp chết rồi.
Thẩm Dứu nhớ tới thân phận Thẩm tiểu thị của mình thì không muốn để ý tới hắn, trợn mắt nói dối:" Ta có chút không thoải mái, không ra ngoài được." Y giờ chỉ muốn yên tĩnh nghiên cứu hệ thống kia.
Lâm Cảnh Mân cau mày, phát huy tinh thần thẳng nam mà hỏi:" Ngươi vừa rồi không phải nói không có chuyện gì sao?"
Thẩm Dứu:...... vừa rồi y còn ngã quỵ, con mắt nào của hắn thấy y ổn?
" Ta giờ vẫn còn mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc. Mà thịt dê muốn nấu phải dùng công sức, ngươi muốn ăn thì mua đi tối nấu. Giờ ta chỉ muốn nấu chút canh cơm đơn giản bồi bổ." Thẩm Dứu nói xong quay lưng về phía hắn, hơi hơi khép mắt bộ dạng "đừng làm phiên tới ta ".
Lâm Cảnh Mân bất mãn ra mặt, hắn không muốn đi ra cái thôn này. Đám thôn dân quê mùa, vô lễ này hận không thể treo mắt lên người hắn...... Nhưng hắn vẫn không thể thắng nổi nỗi đói khát.
Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn người nằm trên giường đất, chỉ thấy cậu cuộn thành một cục yếu ớt vô lực, giống như thật sự không thoải mái thật.
Lâm Cảnh Mân ở trong phòng xoay vài lần, cuối cùng đi đến tủ đầu giường kéo ngăn kéo, bốc một nắm tiền xanh mặt đi ra ngoài.
Thẩm Dứu trợn mắt há mồm nhìn một loạt hành động của hắn. Uy uy.... Đây là phòng ta mà?
Đây là tiền của ta đi.
Cái khác đều dễ nói, nhưng đây là tiền của ta!!!
Hắn lấy mà không ngại hả??
..... Được rồi. Nếu không nhờ hắn, y cũng không biết trong ngăn kéo có tiền.... Thẩm Dứu ngó qua ngăn kéo, bên trong có một ít bạc vụn cùng mấy xâu tiền đồng, không biết đây là tiền lẻ mua đồ ăn hay là tất cả tài sản của nguyên chủ, vừa rồi Lâm Cảnh Mân bốc như vậy, không biết hắn cầm đi bao nhiêu.
Nguyên chủ thật sự không coi hắn là người ngoài, tiền để đâu hắn cũng biết.
Thẩm Dứu xoa bụng xuống giường, chuẩn bị đi xem xét xung quanh sau đó đi nấu cơm. Không phải vì Lâm Cảnh Mân mà là do y cũng đói.... Lâm Cảnh Mân đã bao lâu không ăn có lẽ thân thể này cũng thế.
Vừa mới đứng lên, mắt Thẩm Dứu chua xót muốn khóc: Cái tầm nhìn, cái độ cao này.... y ít nhất thấp đi mười lăm cm!!!
Đi ra khỏi phòng ngủ, lọt vào tầm mắt là tường gạch xanh của tiểu viện. Nhà tường xanh ngói đen, ba gian nhà chính cho người ở, phía tây là phòng bếp, phía đông là phòng kho dùng để củi với đồ đạc linh tinh.
Trong phòng cũng đơn giản: giường ngủ là giường đất, có một cái ngăn tủ, cũng có một ít bàn ghế. Thẩm Dứu không biết sinh hoạt ở cổ đại thế nào, dù sao y cũng là người hiện đại nên chỉ có thể nói hai từ đơn sơ.
Trong nguyên tác Thẩm tiểu thị được miêu tả rất ít, chỉ mượn lời nha hoàn của Thế tử phi Vương thị:
【 Thấy Thẩm tiểu thị bưng nước rửa chân ra ngoài, Kim Châu liền ở sau lưng phỉ nhổ:" Ỷ vào có ân cứu mạng thế tử mà tự coi bản thân là chủ tử, hắn lấy đâu ra cái kiêu ngạo đó?"
Bảo Châu tiếp lời:" Ân cứu mạng cái gì? Thế tử thương hại hắn nên mới như vậy. Theo ta thấy có thể là thế tử lưu lạc nhân gian ăn ở nhà hắn hai ngày cơm nên ban ân đức!"
Thế tử phi Vương thị nằm trên ghế mỹ nhân, cười lạnh nói:" Cái ân đức giờ cũng ném sau đầu. Ta muốn nhổ cái gai trong mắt này ra." 】
Vì thế chương sau, Thẩm tiểu thị đã bị Vương thị đầu độc cho đi lãnh cơm hộp. Lúc ấy Lâm Cảnh Mân đang cùng vai thụ chính ân ân ái ái, nghe vậy cũng chỉ trầm mặc lát rồi nói:
【 Ta cùng hắn cũng coi như là có ân nghĩa hồi niên thiếu. Nhà hắn đã sớm không còn ai, mua một mảnh đất chôn cất hắn cho tốt.】
Có lẽ Lâm Cảnh Mân đối với thụ chính thì toàn tâm toàn ý yêu thương, nhưng đối với Thẩm tiểu thị Lâm Cảnh Mân không phải một vị phu quân.
Có lẽ trước kia nguyên chủ có công cứu mạng thế tử, chiêu đãi hắn mấy ngày cơm canh, hai người lại xảy ra chút tình huống ái muội. Sau đó Lâm Cảnh Mân mang Thẩm tiểu thị vào phủ, mới mẻ qua đi, liền mặc cho hắn bị chính thê lăng nhục tra tấn.
Nếu không phụ trách đến cùng thì đừng chịu trách nghiệm.
Thẩm Dứu lắc lắc đầu, cậu nhất định không dẫm lên vết xe đổ của nguyên chủ. Tốt nhất là tìm cái cớ trốn xa thế tử như vậy không phải cuộc sống an nhàn hơn sao?
Y có trí tuệ của thế giới hiện đại lo một cuộc sống ấm lo không thành vấn đề.... Từ từ?
Cho nên vì sao ta xuyên thư? Cái cải tạo lao động, hệ thống rồi tích phân gì đó là cái thứ quỷ gì?
Cùng lúc với suy nghĩ một âm thanh máy móc vang lên, Thẩm Dứu nghe ra một tia mỉa mai: 【 Cuối cùng ngài cũng nhớ đến tôi. Xin chào, tôi là " Hệ thống chống đọc trộm Tấn Giang " quản lí viên 01 】.
Thông qua quản lí viên 01 giới thiệu y biết vì sao y xuyên không, tóm lại đây là hệ thống chống đọc trộm trên Tấn Giang. Người đọc mà xem chùa truyện thì hệ thống sẽ bắt lại, dựa trên tội trạng cao đến thấp mà kéo vào truyện họ đọc trộm tiến hành lao động cải tạo --- đã là trừng phạt thì đương nhiên không thể là vai chính, nhân vật phụ, pháo hôi còn tốt nếu vào vai ác mới gọi là tiến vào hình thức HARD(khó).
" Ta.... ta cũng là bất đắc dĩ!" Thẩm Dứu thấy y bị oan. Tài khoản của y là được công ty nạp tiền, vậy thì sao y phải đọc chùa?
Bởi vì đọc H văn thì sẽ bị khóa!!!! Khók
【 Vậy ngài thả lôi cho tác giả không? 】 Âm thanh điện tử đầy trách móc: 【 Ngài không có! Ngài là một nam sinh đọc 84 chương đam mỹ thịt mà không trả phí, số tiền phạm tội lên tới 839000 nhân dân tệ!】
Cái mặt già của Thẩm Dứu đỏ lên. Nam sinh thì làm sao? Không phải chỉ đọc hai trăm chương tiểu thuyết chỉ có 84 chương thịt, nhiều sao?! Nhiều sao?!
《 Trạch Trung Ký 》 nếu không phải nhiều thịt thì với cái cốt truyện cổ đại còn tra công thì ta đã né 100 lần!
Nhưng mà....
" Ta sai rồi " kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thẩm Dứu lập tức thành khẩn xin lỗi, lập lời thề bảo đảm " Ngươi để ta về, ta liền trả!"
【 Xin lỗi mà có tác dụng thì cần hệ thống làm cái gì?】 Âm thanh máy móc của quản lý viên 01 lộ ra vẻ ghét bỏ khinh thường 【 Nhưng mà tình huống của ngài, xét về mặt tình cảm có thể tha thứ 】.
Quản lí viên 01 khó có lần đại phát từ bi: 【 Đối với tình huống của ngài chúng tôi cũng có chính sách riêng. Đó là ngài có thể lao động cải tạo để lấy tích phân, ngoài đổi vật tư còn có thể giải khóa cốt truyện, hạn mức cao nhất năm khóa, tùy cơ rút ra. 100 tích phân giải khóa cốt truyện 1, 1000 thích phân giải khóa cốt truyện 2, 10000 tích phân giải khóa cốt truyện 3,.... tương đương tích phân đạt tới 83900000 thì có thể xóa bỏ số tiền phạm tội. Sau đó sẽ được phóng thích trở về xã hội hiện thực】.
Tốt xấu còn có cái để phấn đấu... Thẩm Dứu gập ngón tay đếm đống số, hỏi:" Vậy làm thế nào để đạt được tích phân?"
【 Nhìn tên đoán nghĩa, lao động cải tạo là lao động.】 Quản lí viên 01 lộ ra tia sung sướng khi thấy người gặp họa: 【 Giống kịch bản này của ngài là làm ruộng...... vậy một mẫu đất một tích phân. 】
Thẩm Dứu:"....."
Thẩm Dứu cảm thấy có lẽ cậu không có cơ hội quay lại xã hội chủ nghĩa thân yêu.
Nhà bếp tuy nhỏ nhưng cũng khá đầy đủ, ít nhất dầu muối tương dấm đều có. Cửa sổ còn treo mấy cái thịt khô, mặt đát có không ít củ cải. Trên bệ bếp có một bát chứa bảy tám cái nấm hương, ấm sành còn được non nửa bát gạo trắng sợ không đủ cho hai người họ ăn một bữa, mà góc lu gạo cũng chỉ có gạo lức.
Thẩm Dứu vừa mới gặp đả kích giờ máy móc nấu cơm, đem gạo lức cùng gạo trắng 7:3 trộn lẫn đem đi rửa sạch, lại tính toán thời gian nấu thịt khô chuẩn bị để lấp đầy dạ dày với tâm tình.
Thịt khô cắt miếng cùng nấm hương xào thơm sau đó cho chút muối, nước tương là xong. Gạo cho vào nồi, cho một lượng nước vừa đủ rồi chưng. Làm xong những việc này tâm tình của Thẩm Dứu mới ổn định một chút. Việc đã đến nước này, trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để thoát ra khỏi vận mệnh của nguyên chủ, bình bình an an mà sinh tồn trong thế giới.
Nếu làm theo cốt truyện, tích phân còn chưa kiếm đủ thì đã bị bà vợ cả của Lâm Cảnh Mân hành chết, này cũng thảm quá.
Muốn thoát khỏi vận mệnh việc đầu tiên là tránh xa Lâm Cảnh Mân! Thẩm Dứu âm thầm đặt ra mục tiêu. Đương nhiên thủ đoạn không thể thô bạo quá, dù sao hắn cũng là Chiêu Thành Hầu thế tử, tên dân đen áo vải như y đắc tội không nổi.
Nhân vật phụ quá thảm thở dài.
Chờ cơm chín, Thẩm Dứu đến bên lu nước nhìn bộ dáng hiện giờ của bản thân ---- mặt nước hiện lên khuôn mặt quen thuộc, thân thể cùng gương mặt này lại là bản thân y lúc 15-16 tuổi, ngay cả vóc dáng chưa dậy thì cũng y chang. Chỉ là giữa chán có một chấm đỏ biểu thị thân phận ca nhi.
Thẩm Dứu kinh ngạc sờ mặt, nhìn qua thì tuổi còn nhỏ. Lâm Cảnh Mân vậy mà cũng hạ thủ được, hắn còn là người sao? Hắn là cầm thú.
Đúng lúc này, " Cầm thú " giơ một khối thịt dê quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.