Chương 98
Thiên Phong Nhất Hạc
10/07/2020
Đôn Đôn nửa tuổi, lần đầu tiền cùng hai ba ba ra ngoài thăm ông bà ngoại, còn có cậu út.
Lúc ăn cơm, dì Trương dùng dây treo địu Đôn Đôn, bà đứng ở bên cạnh vừa ăn vừa dỗ đứa nhỏ: "Đôn Đôn đứa bé này, càng lớn càng khó phục vụ, nhìn thấy cái gì cũng muốn bắt lấy."
Cho nên căn bản không dám để cho nhóc con ngồi ở trên đùi người lớn cùng nhau ăn cơm, bé không làm đảo loạn cả bàn đồ ăn sẽ không để yên.
"A?" Viên thịt mặt mày tuấn tú, đang cầm ở trong tay một cái thìa canh, khí thế mười phần vung vẩy về phía bàn ăn.
Cái miệng nhỏ đáng yêu kia, còn bĩu môi thầm thì mấy từ ngữ người lớn nghe không hiểu.
Đinh Vi nhìn thấy như vậy, rất ngại ngùng, chính mình làm chủ nhà, không có lý do gì để người lớn tuổi đứng ăn cơm: "Dì Trương, nếu không để tôi ôm đứa nhỏ? Ngài ngồi xuống ăn trước?"
Bà vô cùng khách sáo.
Mẹ vợ ba vợ: "???"
Một chốc sau, Hoắc Vân Xuyên buông bát đũa xuống, dưới ánh mắt không thể tin nổi của hai vợ chồng An Thành, đón lấy cục thịt nghịch ngợm ở trên lưng dì Trương.
"Nha..." Đôn Đôn luôn luôn thân thiết với Hoắc Vân Xuyên, nhóc con vô cùng thông minh vòng qua cái cổ ba ba, chỉ chốc lát sau lại dùng thìa canh trên tay gõ lên cái trán của ba ba.
Dù sao trong ấn tượng của Đinh Vi và An Thành, hình tượng của con rể nhất định sẽ là một ba nghiêm khắc không giận tự uy, hẳn là sẽ không cưng chiều đứa nhỏ.
Bởi vậy nhìn thấy Đôn Đôn không muốn sống mà say sưa gõ đầu con rể, bọn họ lập tức thay cháu ngoại lau mồ hôi lạnh, đồng thời muốn nói chuyện gì đó giải vây thay đứa nhỏ.
Nhưng mà lúc bọn họ còn chưa mở miệng nói cái gì, An Vô Dạng dĩ nhiên phát hiện Đôn Đôn làm chuyện xấu, cậu luôn luôn cưng chiều con trai một cách ôn nhu, hiếm thấy lộ ra nghiêm túc đứng đắn: "Đôn Đôn, không thể đánh đầu ba ba nha, sẽ ngốc nha."
Sau đó nỗ lực lấy đi thìa canh màu bạc sáng lên trong tay con trai.
"A nha!" Đôn Đôn đang trong giai đoạn thích chơi đùa, liều mạng lắc đầu, bé có vẻ không muốn ngoan ngoãn giao nộp hung khí.
An Vô Dạng rơi vào vấn đề khó, thế nhưng lòng cậu nghĩ, mấy đứa trẻ trâu đều do người lớn quen thói chiều hư, mình không thể quá cưng chiều con trai.
Cậu nghĩ như thế, trừng mắt dựng mày cướp đi thìa canh của Đôn Đôn, hết sức chăm chú mà dạy dỗ: "Không thể chính là không thể."
Lời còn chưa nói hết, tiểu Thái tử Hoắc thị vì mất đi đồ chơi, nha oa một tiếng mà khóc lên, âm thanh đặc biệt vang dội mạnh mẽ.
An Vô Dạng: "..." Con khóc thì khóc đi, nhìn con có thể khóc tới khi nào.
Cứ như vậy, Đôn Đôn khóc được ba giây đồng hồ.
"Thôi, cho con chơi đi." Hoắc Vân Xuyên không vừa mắt mà nói một câu, sau đó từ trên mặt bàn cầm lấy một cái thìa canh mới, nhét vào trong tay viên thịt, để cho đối phương tiếp tục gõ đầu hắn.
Xảy ra tình huống quan niệm dạy con không thống nhất, vẻ mặt An Vô Dạng ngu ngơ??
Vợ chồng An Thành làm người đứng xem cũng thế, vẻ mặt suy tư, thoạt nhìn con rể hình như so với con thứ nhà mình càng cưng đứa nhỏ hơn, điều này làm người rất bất ngờ.
"Ợ..." Đôn Đôn lấy được thìa sau đó ngừng gào khóc, còn đánh ợ một cách thỏa mãn.
Ba nhỏ bị quấy rầy kế hoạch dạy con, vừa cảm thấy được con trai xác thực rất đáng yêu, vừa cảm thấy tức giận, nếu như sau này Đôn Đôn biến thành trẻ trâu, vậy cũng không tốt.
Có một giọng nói nhàn nhạt nhắc nhở: "Cơm nước nguội, mau ăn."
Hoắc ba ba yêu "Con" sốt ruột, một bên dỗ dành con trai đích thực trong lồng ngực, một bên dùng ánh mắt ấm áp, thời khắc để ý thiếu niên đang dùng cơm.
Chỉ cần là xem miệng cậu cử động hấp thu đồ ăn, Hoắc Vân Xuyên đã cảm thấy, cả người đều rất vui vẻ.
Lão đàn ông yêu thương tràn đầy, không nhịn được sờ sờ mái tóc ngắn của vợ, cảm giác rất tốt.
Lượng ăn của An Vô Dạng từ nửa năm trước đã giảm bớt không ít, ăn xong một bát cơm đầy, đã có chút no để chén đũa xuống: "Con ăn xong rồi, cả nhà từ từ ăn."
An Thành nhìn cái bát không của con thứ: "Vô Dạng ăn ít như vậy?"
Người ta đều nói nhóc con choai choai ăn nghèo cha mẹ, con thứ bây giờ mới mười chín tuổi, theo lý mà nói hẳn là đang trong lúc tuổi ăn tuổi lớn.
Một bát cơm thực ra không ít, lúc ở nhà cũng ăn bấy nhiêu thôi.
An Vô Dạng lấy giấy ăn ướt, lau lau miệng nói: "Ba, con ăn no rồi, thật sự không ăn nổi nữa."
Nhìn như chuyên tâm mang đứa nhỏ, Hoắc tổng thật ra vẫn luôn chú ý vợ, nói: "Ăn ít cơm nhiều đồ ăn, một lần không nên ăn quá no."
An Thành gật đầu phụ họa: "Đạo lý này không sai." Sau đó cũng không nói gì.
Trên mặt bàn chỉ còn lại dì Trương cùng An Thành còn đang từ từ ăn.
An Vô Dạng rửa xong tay trở về, lập tức vỗ vỗ tay hướng về phía Đôn Đôn trong lồng ngực Hoắc Vân Xuyên, hấp dẫn lực chú ý của viên thịt kia: "Đôn Đôn, để ba ba ôm nha?"
Đôn Đôn quay đầu nhìn cậu một giây đồng hồ: "A..." Sau khi phát hiện là An Vô Dạng, lập tức mặt mày hớn hở nâng cánh tay đáp lại.
Nhìn thấy con trai siêu cấp đáng yêu như thế, An Vô Dạng lập tức quên mất nhóc xấu xa vừa nãy dùng cái muỗng "hành hung" cha ruột bé.
"Đôn Đôn a, con lớn lên rất đáng yêu đó con có biết không?" Thiếu niên vẻ mặt ngây ngô, ôm con trai ruột thịt nghiêm trang đối thoại.
"Ê a?" Đôn Đôn đôi mắt xoay tròn, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ba nói con là bảo bảo ngoan, sau này không nên đánh người có biết không?" An Vô Dạng kiên nhẫn truyền dạy lý lẽ, tuy nhiên Đôn Đôn mới nửa tuổi, căn bản nghe không hiểu người lớn đang lảm nhảm cái gì.
Quả nhiên, Đôn Đôn vô tư nhấc lên thìa canh, lại bắt đầu gõ đầu ba ba...
An Vô Dạng: "..."
Mọi người đang ngồi nhìn hai cha con bọn họ, cũng không biết bên khóe miệng mình không kìm lòng được vung lên nụ cười.
Đặc biệt là hai vợ chồng An Thành, bọn họ lúc trước có một loại cảm giác, tựa hồ con thứ sau khi kết hôn sinh con, càng ngày càng trở nên làm người yêu thích.
Nhưng mà càng như vậy, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này bọn họ sẽ càng cảm thấy mất mác, phảng phất đã bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng.
Ví dụ như ngày hôm nay, tuy rằng con thứ dẫn theo con rể cùng cháu ngoại về thăm, nhưng là ở không được nửa ngày đã phải rời khỏi.
Nguyên nhân là sau khi ăn cơm trưa xong, Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy đứa lớn đứa nhỏ đều mệt rã rời, nên đưa ra lời cáo từ với ông bà ngoại Đôn Đôn.
Cho nên chuyến này đã tính toán đâu ra đấy, đến An gia chơi khoảng bốn tiếng, cuối cùng dùng lý do vì bọn nhỏ mệt mỏi kết thúc hành trình thăm người nhà mẹ đẻ.
Trên đường trở về, An Vô Dạng cũng không có ngủ.
Trong lòng cậu rất bình tĩnh, âm thầm hưởng thụ cảm xúc vui vẻ.
Bởi vì do không tài giỏi, An Vô Dạng ở trước mặt ba mẹ không tự tin, cũng không hy vọng xa vời có ai có thể đặc biệt yêu thích bản thân mình.
Nói thật, là một thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi, lòng cậu rất mất mát.
May mắn, bây giờ cậu có gia đình nhỏ cùng con trai, phát hiện thực ra không cần từ trên người ba mẹ đạt được năng lượng trưởng thành.
Sau khi thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn, cư xử trong mối quan hệ giữa mình và ba mẹ, sẽ phát hiện hết thảy đều nhẹ như mây gió vậy, không đáng nhắc tới.
Thiếu niên thường xuyên không có ý thức chủ động trêu ghẹo người, sau khi cọ xong ngón tay, xoay quá khuôn mặt, rũ mắt hôn hai lần...
Lập tức cảm nhận được một luồng cảm giác mềm mại từ bên tai, từ đầu ngón tay lan truyền đến não Hoắc Vân Xuyên, con thú hoang bị hắn che giấu ở sâu trong nội tâm không thường gặp người trực tiếp tỉnh lại.
Sau nửa giờ, chiếc xe màu xám bạc lái về bãi đậu xe của tiểu khu.
"Đến rồi." An Vô Dạng cởi ra dây an toàn, lại bị nam nhân bên cạnh một tay nhấn giữ, không có cách nào mở cửa xe.
Đón nhận ánh mắt khó hiểu của thiên sứ, Hoắc Vân Xuyên không nói gì.
Hắn chỉ là quay đầu thu xếp nói một câu: "Dì Trương, dì mang Đôn Đôn đi lên trước, tôi và Dạng Dạng lên sau."
Dì Trương sững sờ, gật gật đầu, vẻ mặt hiền lành ôm Đôn Đôn đã ngủ say xuống xe: "Đôn Đôn đang ngủ, dì ôm bé đi lên ngủ trước, hai người cứ từ từ tán gẫu."
An Vô Dạng trừng mắt nhìn: "Ai?" Nhìn thấy dì Trương mang Đôn Đôn đi, bản thân thì bị giữ lại: "Nói cái gì?" Cậu có chút thấp thỏm nhìn Hoắc Vân Xuyên.
Nghĩ thầm, ngày hôm nay chính mình có biểu hiện không đúng sao?
Tự hỏi lòng mình một câu, thật sự, cậu cảm thấy được chính mình rất tuyệt vời mà.
"Em thật ngây thơ, cô nam quả nam cùng ở một phòng, còn có thể làm cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nói, cởi đai an toàn, nghiêng người ngang qua buồng lái chỗ khoảng cách giữa tài xế và ghế phụ, hôn nồng nhiệt tên ngu ngốc ngây thơ kia.
Hóa ra chỉ là muốn hôn một cái nha?
Là một bạn đời biết thương yêu, thiên sứ ôm cái cổ Hoắc ba ba, nhiệt tình đáp lại.
Hoắc tổng khống chế chính mình tạm thời dừng lại xâm lược, hưởng thụ thiếu niên ở trong miệng chính mình hoạt bát tùy ý, thế nhưng thật sự nhẫn nại không được bao lâu, đã không kịp chờ đợi cướp lại quyền chủ động.
Không biết qua bao lâu, An Vô Dạng bỗng nhiên phát hiện, mình đã ngồi ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên.
Khi cậu nhận ra được ý đồ của ba ba Đôn Đôn, trên mặt hiện ra hoảng hốt, vội cầm lấy cặp móng vuốt lỗ mãng: "A, làm gì đấy?"
Ban ngày ban mặt mà, còn đang ở bãi đậu xe.
Một giọng nói nặng nề truyền đến: "Trên xe có áo mưa."
An Vô Dạng sắc mặt hồng rực, ấp úng nói: "Nhưng là, bây giờ là ban ngày... Hơn nữa đây là bãi đậu xe..."
Hoắc Vân Xuyên lập tức mổ cậu một ngụm: "Ở đâu ban ngày, em nhìn xung quanh một chút, là tối hay là sáng?"
An Vô Dạng nhìn một vòng, oan ức ngóng ngóng mà nói: "Tầng hầm dĩ nhiên là tối nha..."
Chỗ này còn không có nguồn sáng.
"Cho nên em lo lắng cái gì?" Hoắc Vân Xuyên hỏi, một bên dụ dỗ một bên ra tay, kỳ thực ngày đó ở bãi đậu xe học viện công thương, hắn đã muốn làm như thế này: "Dạng Dạng, tôi là người như thế nào em hiểu rõ nhất, căn bản không có khả năng để em bị người khác nhìn thấy."
Ngược lại nếu như thật sự, hắn sẽ điên mất.
"A..." Đây là một nụ hôn có ý đồ rõ ràng.
Hoắc Vân Xuyên căn bản không có cho cậu thời gian rãnh để suy nghĩ, khi An Vô Dạng rõ ràng sự thực này, cậu đang khó chịu nhăn mũi cau mày.
"Nha." Sau khi thiên sứ từ từ quen với hoàn cảnh nhỏ hẹp nơi này, cậu chạm vào tóc Hoắc ba ba, mềm mại thì thầm với hắn: "Thật là lợi hại..."
Hoắc ba ba: "???"
Nam nhân cũng muốn bứt tóc mình xác định cùng với chắc chắn, hắn chưa từng dạy thiên sứ nói lời damdang?
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Hoắc nghe vương tử nhỏ nói lời damdang đột nhiên bùng cháy.
Lúc ăn cơm, dì Trương dùng dây treo địu Đôn Đôn, bà đứng ở bên cạnh vừa ăn vừa dỗ đứa nhỏ: "Đôn Đôn đứa bé này, càng lớn càng khó phục vụ, nhìn thấy cái gì cũng muốn bắt lấy."
Cho nên căn bản không dám để cho nhóc con ngồi ở trên đùi người lớn cùng nhau ăn cơm, bé không làm đảo loạn cả bàn đồ ăn sẽ không để yên.
"A?" Viên thịt mặt mày tuấn tú, đang cầm ở trong tay một cái thìa canh, khí thế mười phần vung vẩy về phía bàn ăn.
Cái miệng nhỏ đáng yêu kia, còn bĩu môi thầm thì mấy từ ngữ người lớn nghe không hiểu.
Đinh Vi nhìn thấy như vậy, rất ngại ngùng, chính mình làm chủ nhà, không có lý do gì để người lớn tuổi đứng ăn cơm: "Dì Trương, nếu không để tôi ôm đứa nhỏ? Ngài ngồi xuống ăn trước?"
Bà vô cùng khách sáo.
Mẹ vợ ba vợ: "???"
Một chốc sau, Hoắc Vân Xuyên buông bát đũa xuống, dưới ánh mắt không thể tin nổi của hai vợ chồng An Thành, đón lấy cục thịt nghịch ngợm ở trên lưng dì Trương.
"Nha..." Đôn Đôn luôn luôn thân thiết với Hoắc Vân Xuyên, nhóc con vô cùng thông minh vòng qua cái cổ ba ba, chỉ chốc lát sau lại dùng thìa canh trên tay gõ lên cái trán của ba ba.
Dù sao trong ấn tượng của Đinh Vi và An Thành, hình tượng của con rể nhất định sẽ là một ba nghiêm khắc không giận tự uy, hẳn là sẽ không cưng chiều đứa nhỏ.
Bởi vậy nhìn thấy Đôn Đôn không muốn sống mà say sưa gõ đầu con rể, bọn họ lập tức thay cháu ngoại lau mồ hôi lạnh, đồng thời muốn nói chuyện gì đó giải vây thay đứa nhỏ.
Nhưng mà lúc bọn họ còn chưa mở miệng nói cái gì, An Vô Dạng dĩ nhiên phát hiện Đôn Đôn làm chuyện xấu, cậu luôn luôn cưng chiều con trai một cách ôn nhu, hiếm thấy lộ ra nghiêm túc đứng đắn: "Đôn Đôn, không thể đánh đầu ba ba nha, sẽ ngốc nha."
Sau đó nỗ lực lấy đi thìa canh màu bạc sáng lên trong tay con trai.
"A nha!" Đôn Đôn đang trong giai đoạn thích chơi đùa, liều mạng lắc đầu, bé có vẻ không muốn ngoan ngoãn giao nộp hung khí.
An Vô Dạng rơi vào vấn đề khó, thế nhưng lòng cậu nghĩ, mấy đứa trẻ trâu đều do người lớn quen thói chiều hư, mình không thể quá cưng chiều con trai.
Cậu nghĩ như thế, trừng mắt dựng mày cướp đi thìa canh của Đôn Đôn, hết sức chăm chú mà dạy dỗ: "Không thể chính là không thể."
Lời còn chưa nói hết, tiểu Thái tử Hoắc thị vì mất đi đồ chơi, nha oa một tiếng mà khóc lên, âm thanh đặc biệt vang dội mạnh mẽ.
An Vô Dạng: "..." Con khóc thì khóc đi, nhìn con có thể khóc tới khi nào.
Cứ như vậy, Đôn Đôn khóc được ba giây đồng hồ.
"Thôi, cho con chơi đi." Hoắc Vân Xuyên không vừa mắt mà nói một câu, sau đó từ trên mặt bàn cầm lấy một cái thìa canh mới, nhét vào trong tay viên thịt, để cho đối phương tiếp tục gõ đầu hắn.
Xảy ra tình huống quan niệm dạy con không thống nhất, vẻ mặt An Vô Dạng ngu ngơ??
Vợ chồng An Thành làm người đứng xem cũng thế, vẻ mặt suy tư, thoạt nhìn con rể hình như so với con thứ nhà mình càng cưng đứa nhỏ hơn, điều này làm người rất bất ngờ.
"Ợ..." Đôn Đôn lấy được thìa sau đó ngừng gào khóc, còn đánh ợ một cách thỏa mãn.
Ba nhỏ bị quấy rầy kế hoạch dạy con, vừa cảm thấy được con trai xác thực rất đáng yêu, vừa cảm thấy tức giận, nếu như sau này Đôn Đôn biến thành trẻ trâu, vậy cũng không tốt.
Có một giọng nói nhàn nhạt nhắc nhở: "Cơm nước nguội, mau ăn."
Hoắc ba ba yêu "Con" sốt ruột, một bên dỗ dành con trai đích thực trong lồng ngực, một bên dùng ánh mắt ấm áp, thời khắc để ý thiếu niên đang dùng cơm.
Chỉ cần là xem miệng cậu cử động hấp thu đồ ăn, Hoắc Vân Xuyên đã cảm thấy, cả người đều rất vui vẻ.
Lão đàn ông yêu thương tràn đầy, không nhịn được sờ sờ mái tóc ngắn của vợ, cảm giác rất tốt.
Lượng ăn của An Vô Dạng từ nửa năm trước đã giảm bớt không ít, ăn xong một bát cơm đầy, đã có chút no để chén đũa xuống: "Con ăn xong rồi, cả nhà từ từ ăn."
An Thành nhìn cái bát không của con thứ: "Vô Dạng ăn ít như vậy?"
Người ta đều nói nhóc con choai choai ăn nghèo cha mẹ, con thứ bây giờ mới mười chín tuổi, theo lý mà nói hẳn là đang trong lúc tuổi ăn tuổi lớn.
Một bát cơm thực ra không ít, lúc ở nhà cũng ăn bấy nhiêu thôi.
An Vô Dạng lấy giấy ăn ướt, lau lau miệng nói: "Ba, con ăn no rồi, thật sự không ăn nổi nữa."
Nhìn như chuyên tâm mang đứa nhỏ, Hoắc tổng thật ra vẫn luôn chú ý vợ, nói: "Ăn ít cơm nhiều đồ ăn, một lần không nên ăn quá no."
An Thành gật đầu phụ họa: "Đạo lý này không sai." Sau đó cũng không nói gì.
Trên mặt bàn chỉ còn lại dì Trương cùng An Thành còn đang từ từ ăn.
An Vô Dạng rửa xong tay trở về, lập tức vỗ vỗ tay hướng về phía Đôn Đôn trong lồng ngực Hoắc Vân Xuyên, hấp dẫn lực chú ý của viên thịt kia: "Đôn Đôn, để ba ba ôm nha?"
Đôn Đôn quay đầu nhìn cậu một giây đồng hồ: "A..." Sau khi phát hiện là An Vô Dạng, lập tức mặt mày hớn hở nâng cánh tay đáp lại.
Nhìn thấy con trai siêu cấp đáng yêu như thế, An Vô Dạng lập tức quên mất nhóc xấu xa vừa nãy dùng cái muỗng "hành hung" cha ruột bé.
"Đôn Đôn a, con lớn lên rất đáng yêu đó con có biết không?" Thiếu niên vẻ mặt ngây ngô, ôm con trai ruột thịt nghiêm trang đối thoại.
"Ê a?" Đôn Đôn đôi mắt xoay tròn, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ba nói con là bảo bảo ngoan, sau này không nên đánh người có biết không?" An Vô Dạng kiên nhẫn truyền dạy lý lẽ, tuy nhiên Đôn Đôn mới nửa tuổi, căn bản nghe không hiểu người lớn đang lảm nhảm cái gì.
Quả nhiên, Đôn Đôn vô tư nhấc lên thìa canh, lại bắt đầu gõ đầu ba ba...
An Vô Dạng: "..."
Mọi người đang ngồi nhìn hai cha con bọn họ, cũng không biết bên khóe miệng mình không kìm lòng được vung lên nụ cười.
Đặc biệt là hai vợ chồng An Thành, bọn họ lúc trước có một loại cảm giác, tựa hồ con thứ sau khi kết hôn sinh con, càng ngày càng trở nên làm người yêu thích.
Nhưng mà càng như vậy, mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này bọn họ sẽ càng cảm thấy mất mác, phảng phất đã bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng.
Ví dụ như ngày hôm nay, tuy rằng con thứ dẫn theo con rể cùng cháu ngoại về thăm, nhưng là ở không được nửa ngày đã phải rời khỏi.
Nguyên nhân là sau khi ăn cơm trưa xong, Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy đứa lớn đứa nhỏ đều mệt rã rời, nên đưa ra lời cáo từ với ông bà ngoại Đôn Đôn.
Cho nên chuyến này đã tính toán đâu ra đấy, đến An gia chơi khoảng bốn tiếng, cuối cùng dùng lý do vì bọn nhỏ mệt mỏi kết thúc hành trình thăm người nhà mẹ đẻ.
Trên đường trở về, An Vô Dạng cũng không có ngủ.
Trong lòng cậu rất bình tĩnh, âm thầm hưởng thụ cảm xúc vui vẻ.
Bởi vì do không tài giỏi, An Vô Dạng ở trước mặt ba mẹ không tự tin, cũng không hy vọng xa vời có ai có thể đặc biệt yêu thích bản thân mình.
Nói thật, là một thanh niên chưa đủ hai mươi tuổi, lòng cậu rất mất mát.
May mắn, bây giờ cậu có gia đình nhỏ cùng con trai, phát hiện thực ra không cần từ trên người ba mẹ đạt được năng lượng trưởng thành.
Sau khi thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn, cư xử trong mối quan hệ giữa mình và ba mẹ, sẽ phát hiện hết thảy đều nhẹ như mây gió vậy, không đáng nhắc tới.
Thiếu niên thường xuyên không có ý thức chủ động trêu ghẹo người, sau khi cọ xong ngón tay, xoay quá khuôn mặt, rũ mắt hôn hai lần...
Lập tức cảm nhận được một luồng cảm giác mềm mại từ bên tai, từ đầu ngón tay lan truyền đến não Hoắc Vân Xuyên, con thú hoang bị hắn che giấu ở sâu trong nội tâm không thường gặp người trực tiếp tỉnh lại.
Sau nửa giờ, chiếc xe màu xám bạc lái về bãi đậu xe của tiểu khu.
"Đến rồi." An Vô Dạng cởi ra dây an toàn, lại bị nam nhân bên cạnh một tay nhấn giữ, không có cách nào mở cửa xe.
Đón nhận ánh mắt khó hiểu của thiên sứ, Hoắc Vân Xuyên không nói gì.
Hắn chỉ là quay đầu thu xếp nói một câu: "Dì Trương, dì mang Đôn Đôn đi lên trước, tôi và Dạng Dạng lên sau."
Dì Trương sững sờ, gật gật đầu, vẻ mặt hiền lành ôm Đôn Đôn đã ngủ say xuống xe: "Đôn Đôn đang ngủ, dì ôm bé đi lên ngủ trước, hai người cứ từ từ tán gẫu."
An Vô Dạng trừng mắt nhìn: "Ai?" Nhìn thấy dì Trương mang Đôn Đôn đi, bản thân thì bị giữ lại: "Nói cái gì?" Cậu có chút thấp thỏm nhìn Hoắc Vân Xuyên.
Nghĩ thầm, ngày hôm nay chính mình có biểu hiện không đúng sao?
Tự hỏi lòng mình một câu, thật sự, cậu cảm thấy được chính mình rất tuyệt vời mà.
"Em thật ngây thơ, cô nam quả nam cùng ở một phòng, còn có thể làm cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nói, cởi đai an toàn, nghiêng người ngang qua buồng lái chỗ khoảng cách giữa tài xế và ghế phụ, hôn nồng nhiệt tên ngu ngốc ngây thơ kia.
Hóa ra chỉ là muốn hôn một cái nha?
Là một bạn đời biết thương yêu, thiên sứ ôm cái cổ Hoắc ba ba, nhiệt tình đáp lại.
Hoắc tổng khống chế chính mình tạm thời dừng lại xâm lược, hưởng thụ thiếu niên ở trong miệng chính mình hoạt bát tùy ý, thế nhưng thật sự nhẫn nại không được bao lâu, đã không kịp chờ đợi cướp lại quyền chủ động.
Không biết qua bao lâu, An Vô Dạng bỗng nhiên phát hiện, mình đã ngồi ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên.
Khi cậu nhận ra được ý đồ của ba ba Đôn Đôn, trên mặt hiện ra hoảng hốt, vội cầm lấy cặp móng vuốt lỗ mãng: "A, làm gì đấy?"
Ban ngày ban mặt mà, còn đang ở bãi đậu xe.
Một giọng nói nặng nề truyền đến: "Trên xe có áo mưa."
An Vô Dạng sắc mặt hồng rực, ấp úng nói: "Nhưng là, bây giờ là ban ngày... Hơn nữa đây là bãi đậu xe..."
Hoắc Vân Xuyên lập tức mổ cậu một ngụm: "Ở đâu ban ngày, em nhìn xung quanh một chút, là tối hay là sáng?"
An Vô Dạng nhìn một vòng, oan ức ngóng ngóng mà nói: "Tầng hầm dĩ nhiên là tối nha..."
Chỗ này còn không có nguồn sáng.
"Cho nên em lo lắng cái gì?" Hoắc Vân Xuyên hỏi, một bên dụ dỗ một bên ra tay, kỳ thực ngày đó ở bãi đậu xe học viện công thương, hắn đã muốn làm như thế này: "Dạng Dạng, tôi là người như thế nào em hiểu rõ nhất, căn bản không có khả năng để em bị người khác nhìn thấy."
Ngược lại nếu như thật sự, hắn sẽ điên mất.
"A..." Đây là một nụ hôn có ý đồ rõ ràng.
Hoắc Vân Xuyên căn bản không có cho cậu thời gian rãnh để suy nghĩ, khi An Vô Dạng rõ ràng sự thực này, cậu đang khó chịu nhăn mũi cau mày.
"Nha." Sau khi thiên sứ từ từ quen với hoàn cảnh nhỏ hẹp nơi này, cậu chạm vào tóc Hoắc ba ba, mềm mại thì thầm với hắn: "Thật là lợi hại..."
Hoắc ba ba: "???"
Nam nhân cũng muốn bứt tóc mình xác định cùng với chắc chắn, hắn chưa từng dạy thiên sứ nói lời damdang?
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Hoắc nghe vương tử nhỏ nói lời damdang đột nhiên bùng cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.